Đông Phương Bất Bại Chi Bát Phong Độ
-
Chương 1: Địch vân
Địch Vân cảm thấy trong đầu ong ong có chút không rõ ràng lắm, còn hơi trướng đau, mà trên người cũng có chút khó chịu nói không nên lời, thân thể giống như không chịu sự điều khiển, muốn nâng tay nhưng lại không thể động đậy.
“Dương tổng quản! Dương tổng quản tỉnh! Nhanh đi bẩm báo giáo chủ.”
Bên tai bỗng vang lên thanh âm của nữ tử, khiến cho hắn nhíu nhíu mày, mí mắt có chút nặng, miễn cưỡng mở ra, hoảng hốt một trận mới nhìn rõ hoàn cảnh chung quanh.
Nhuyễn tháp, áo ngủ bằng gấm, nơi này không phải Tuyết Sơn. Địch Vân trong lòng nghi hoặc, tinh thần rối loạn, dùng khuỷu tay chống đỡ, mạnh mẽ ngồi dậy. Lần này lại kinh ngạc nói không ra lời, nhìn áo ngủ bằng gấm trên đôi tay, không khỏi nâng lên, mười ngón khẽ động, lập tức nắm chặt lại……
“Ngươi cảm thấy thân thể thế nào?”
Địch Vân nghe tiếng ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện ở cửa đã có một nam tử bước vào, một thân hồng y trường bào, thân hình cao gầy, gương mặt xinh đẹp, lộ ra vài phần anh khí ngạo nghễ.
“Đông Phương…… giáo chủ……” Địch Vân chậm rãi nhíu mi, trong đầu rất loạn, một đám hình ảnh không ngừng lóe lên, theo bản năng gọi nam tử ở cửa một tiếng.
Hắn đối với việc trong đầu đột nhiên hiện ra nhiều kí ức có chút đau đầu, lại cúi đầu nhìn đôi tay hoàn hảo mười ngón của mình, không biết nên vui hay buồn. Trước kia khi ở quê có nghe người khác nói về mấy công tử nhà giàu ỷ thế hiếp người, hành vi trái luật, sẽ bị quỷ nhập vào người. Thì ra, hắn cũng có phúc làm “quỷ” a. Hơn nửa chủ nhân cũ của thân thể này, ỷ thế hiếp người, tội ác bằng trời, háo sắc tham quyền, quả thật không có chỗ nào để hắn bội phục.
Miết mắt đánh giá hồng y nam tử một chút, người nọ là Nhật Nguyệt thần giáo Giáo chủ Đông Phương Bất Bại, kí ức trong đầu rất rõ ràng, người nọ là võ lâm đệ nhất cao thủ.
Đông Phương Bất Bại thấy hắn lên tiếng, không biết vì sao vẻ mặt nhu hòa một ít, đi đến bên cạnh.
Địch Vân liễm mắt, trong lòng mặc dù có chuẩn bị nhưng vẫn lắp bắp kinh hãi, nhìn người nọ một đường bước đến, cũng không khó nhìn ra đối phương võ công cao cường. Như thế, ngay cả thân thể vốn có cũng không phải đối thủ của y, càng đừng nói tới thân thể vô dụng hiện tại này.
Từ trên giường xoay người xuống đất, tất cung tất kính nói:“Giáo chủ, thân thể thuộc hạ không còn đáng ngại.”
Đông Phương Bất Bại nhìn hắn một cái, nói:“Ngươi nằm trên giường nghỉ ngơi đi, đừng xuống dưới. Bình Nhất Chỉ đang sắc thuốc, sẽ lập tức mang tới.”
Địch Vân đáp một tiếng, không có từ chối, lại nằm trở về, thân thể còn có chút không khoẻ.
“Ngươi ngủ tiếp chốc nữa đi.” Đông Phương Bất Bại nói xong vung tay lên, ống tay áo rộng thùng thình vừa phất, cửa phòng còn nửa mở liền “Phanh” một tiếng đóng lại.
Địch Vân nhắm mắt lại, nhíu nhíu mày, hắn còn tưởng Đông Phương Bất Bại muốn đi rồi, ai ngờ người nọ cư nhiên đóng cửa phòng ngồi ở trên ghế của bàn tròn.
Thần kinh buộc chặt giằng co một thời gian thật dài, Địch Vân từ từ nhắm hai mắt, nhìn không thấy động tác của Đông Phương Bất Bại, ngưng thần nín thở, nhưng nội công trụ cột của thân thể này thật sự không tốt, căn bản không thể so với hắn ngày trước, muốn dùng tai lắng nghe là vạn vạn không thể được. Đến cuối cùng, hắn cũng buông tha.
Vừa thả lỏng, cơn buồn ngủ lập tức đổ úp lại, vây chặt không ngừng, không bao lâu hắn lại nặng nề ngủ mất.
Trong mộng có chút không an ổn. Trước mắt đầu tiên là hình ảnh ấm áp ở nông thôn đơn sơ, hắn thấy được căn nhà nhỏ trước kia sư phụ cùng sư muội cư ngụ, còn có một nam một nữ trong viện luyện kiếm, mặt sau sân là con trâu lớn đang cày ruộng. Đáng tiếc dù là mộng, Địch Vân vẫn cảm thấy mộng này rất chân thật, hắn cảm nhận được rõ ràng khung cảnh hư ảo trong mơ. Trong căn phòng kia, người luyện kiếm kia, đại ngưu kia, đến tận sau này hắn mới biết, tất cả, tất cả những thứ đó đều không phải là ấm áp đang tồn tại, mà là lừa gạt đang bắt đầu. Nhớ đến, những mảnh ấm áp vụn vặt kia lại khiến cho hắn thương tích đầy mình. Thực buồn cười……
Sau lại mơ thấy Vạn Chấn Sơn, mơ thấy bản thân bị bỏ tù oan, mơ thấy cổ tay phải bị chém đứt, mơ thấy sư muội thay lòng gả cho người khác, mơ thấy bản thân chạy khỏi lao tù, mơ thấy bị người rút xương đùi, mơ thấy mình bị người chửi rủa oan uổng, mơ thấy sư phụ nuôi hắn dạy hắn muốn giết hắn…… Ác mộng vẫn chưa tỉnh lại, những cơn ác mộng khác lại liên tiếp ập tới.
Trong mộng, Địch Vân thấy được bản thân khi còn sống, bao nhiêu người cười hắn ngốc, cười hắn si tình, cười hắn không biết gì cả. Vàng bạc tài bảo, tuyệt thế võ công, hắn cười chính mình đang ở trong phúc mà không biết phúc. Mà thứ đó cũng không phải là thứ hắn muốn, hắn hai bàn tay trắng, không công dâng lên cả tấm lòng……
Trong mộng có một hồng sam nam tử, mi mục như họa, võ công trác tuyệt, khí độ bất phàm. Địch Vân nhìn, người nọ hẳn chính là Đông Phương Bất Bại. Người kia đối với hắn tuyệt đối tín nhiệm, tuyệt đối coi trọng. Người khác đều nói Đông Phương giáo chủ thủ đoạn tàn nhẫn, tâm tính khôn lường, mà người kia còn chưa vô cớ tức giận với hắn, hắn vì sao lại làm như không thấy, ngược lại đối xử với y cực kỳ tệ chứ?
Mày Địch Vân càng nhăn càng chặt, trên trán rịn ra chút mồ hôi, thanh tỉnh mới biết hết thảy đều là mộng, nhưng lại bị hãm sâu trong đó không thể nào thoát ra. Trân trán bỗng cảm nhận được một trận mát lạnh, mệnh mông trên cổ tay truyền đến một cỗ nhiệt lưu, theo kỳ kinh bát mạch chạy khắp toàn thân, cảm giác đau đớn trong ngực bị xóa sạch sẽ.
Địch Vân thở một hơi, cảm thấy trên người thư thái không ít, trợn mắt liền thấy bên cạnh có một mạt hồng ảnh. Đông Phương Bất Bại an vị ở đầu giường, một tay khoát lên trán hắn, một tay đè lại mệnh môn bên tay phải của hắn.
“Thuộc hạ không sao.” Địch Vân cảm thấy y vẫn còn đang vận khí điều trị cho mình, nhanh chóng lên tiếng.
“Tĩnh khí ngưng thần.” Con ngươi Đông Phương Bất Bại chuyển động, nhìn hắn một cái, cũng không có dời tay, chỉ chậm rãi nói.
Địch Vân thấy thần thái không cho phép phản kháng của người nọ, chỉ phải tĩnh tâm lại, điều tức vận khí. Kiếp trước hắn bị buộc du tẩu giang hồ, nhấp nhô hơn nửa đời, không hể cầu mong, cuối cùng lại chiếm được tàng bảo đồ, võ công cũng đại thành. Tuy rằng hiện tại trong thân thể của người tên là Dương Liên Đình này không có nội công gì, nhưng cũng may hết thảy kí ức vẫn còn đây, chỉ cần vận khí điều trị thì không thành vấn đề.
Đông Phương Bất Bại nâng tay lên, nói:“Ngươi vừa rồi khí huyết hỗn loạn, chắc là vì lúc trước đã luyện công quá mức gượng ép.” Nói xong dừng một chút, lại nói:“Ngươi ở đây tịnh dưỡng cho tốt, chuyện luyện võ đừng nghĩ nhiều.”
Địch Vân nghe xong bất giác nhíu mày, võ công người này còn chưa đến nhị lưu, nói:“Là thuộc hạ chỉ vì cái trước mắt, nghỉ ngơi ít ngày là được, sau này sẽ làm theo quy củ.”
Địch Vân lấy ra hết những lời lẽ nho nhã mặc thủy có trong bụng, nói năng có chút lắp bắp. Hắn vốn là tiểu tử nông thôn, căn bản chưa từng đọc qua thư sách gì, sau lại bị người hãm hại trở thành giang hồ, mới có chút học vấn, nhưng cũng là một thô nhân. Tuy rằng kế thừa kí ức Dương Liên Đình, trong đầu có được vài từ nịnh nọt, nhưng khi nói ra vẫn khiến cho hắn vô cùng không được tự nhiên.
“Ừ.” Đông Phương Bất Bại gật đầu, trên mặt tuy rằng không có biểu tình gì đặc biệt, nhưng cẩn thận quan sát, vẫn có thể phát hiện tâm tình của y không tệ. Ngưng lại một lúc lâu, có chút chần chờ, mới nói:“Tốt lắm, về sau ta dạy cho ngươi một ít…… được không?”
Địch Vân cười gật đầu, hắn không biết trước kia Dương Liên Đình vì sao không vui khi được Đông Phương Bất Bại dạy võ công, cự tuyệt mấy lần. Nhưng hắn cảm thấy đây là một phen ý tốt của người khác, đối với mình cũng là có lợi vô hại.
Đông Phương Bất Bại thấy hắn đáp ứng, con ngươi sáng lên một chút, bạc thần khẽ nhếch, phượng mâu cũng câu lên, tiếu ý lan tràn đến đuôi lông mày.
Địch Vân thấy y bỗng nhiên cười rộ lên, không khỏi sửng sốt một chút, trong lòng khẽ động, trước kia hắn toàn tâm toàn ý đối với sư muội, đương nhiên cảm thấy nàng là người xinh đẹp nhất, không ai có thể so cùng. Chỉ là sau đó sư muội lại gả cho người khác, rồi sư muội chết đi, hắn vẫn cứ cho là như vậy. Nhưng người trước mắt một thân hồng y, tuy là nam tử, cũng không có vẻ gì không hợp, ngược lại vừa vặn, lộ ra anh khí ngạo nghễ còn có vài phần xinh đẹp. Màu da thiên bạch, phượng mâu mũi ngọc bạc thần, làm sao cũng không nhìn ra được chút tỳ vết, đúng là có chút nhìn đến ngây ngốc.
Đông Phương Bất Bại trong lòng âm thầm cao hứng, sau đó lại không nghe Dương Liên Đình nói gì nữa, tưởng rằng hắn đã mệt mỏi mà ngủ rồi. Vừa nhấc mắt lại thấy người nọ đang nhìn chằm chằm mình.
“Nhìn cái gì?” Đông Phương Bất Bại hỏi một câu, nghĩ xem bản thân có gì không ổn.
“Ngươi thật là đẹp, rất đẹp.” Địch Vân theo bản năng trả lời, dứt lời còn ngốc ngốc mà cười hai tiếng. Lại bỗng nhiên thấy thân thể đối phương cứng đờ, hai má đỏ lên vài phần.
Lần này so với vừa rồi còn thêm vài phần nhan sắc, chỉ là Địch Vân lúc này mới nhớ đến thân phận đối phương, giật mình một cái, xoay người ngồi dậy, nhanh chóng biện giải nói:“A, thuộc hạ nói lỡ, giáo chủ, ta……”
Địch Vân há miệng, nhất thời không thể nói gì được, hắn còn tưởng rằng đối phương là tức giận tới đỏ mặt, theo lý thì không một người nam nhân nào muốn người khác nói bộ dạng hắn đẹp.
“Không sao.” Đông Phương Bất Bại nghe ngoài cửa có tiếng bước chân, áp chế cảm giác thiêu đốt trên mặt, thản nhiên nói một câu, liền đứng dậy ra ngoài mở cửa. Đứng ở cạnh cửa nói:“Đưa thuốc cho bổn tọa.”
Địch Vân thấy y quay lại, trong tay có một bát thuốc lớn. Trong mũi dày đặc dược khí, gay mũi mà chua xót.
Địch Vân nhanh chóng bước lên nhận lấy chén thuốc, vừa muốn ngưỡng mặt uống cạn một hơi thì bị Đông Phương Bất Bại ngăn lại.
“Chờ một chút, ta bảo người rót nước. Hết nước rồi.” Tay Đông Phương Bất Bại nhấc lên ấm trà trên bàn.
“Không dám phiền giáo chủ.” Địch Vân thấy y muốn đi, đưa tay nhanh chóng kéo y lại, nói:“Thuốc thôi mà, đắng chút là hết thôi. Không có nước cũng không sao.” Nói xong đã bưng thuốc lên uống.
Đông Phương Bất Bại nhìn hắn uống thuốc xong, dặn dò hắn nghỉ ngơi xong liền đi ra ngoài.
Địch Vân nhìn mạt thân ảnh hồng sắc đi xa, mới đóng cửa phòng lại, thở hắt ra, ngồi ở trên giường. Nâng tay nhìn mười ngón tinh tế. Kiếp trước hắn còn chưa luyện tốt võ công đã bị người khác chặt đứt tay phải, lúc này nhìn hai tay hoàn hảo, thật sự có rất nhiều cảm khái.
Lại nghĩ đến Đông Phương Bất Bại, có vài phần hoảng hốt, người nọ đối với hắn thật tốt. Đối với Địch Vân mà nói, cho tới bây giờ chưa có người nào vận khí điều trị cho hắn, cho tới bây giờ chưa có người nào cho hắn uống dược thêm nước. Hắn cảm kích nhưng cũng cảnh giác. Nhiều năm như vậy, những gì hắn nhìn thấy đều là lòng người khó lường, biểu hiện giả dối làm cho hắn luôn tràn ngập ảo tưởng, sau đó thì thương tổn đến tận xương!
“Dương tổng quản! Dương tổng quản tỉnh! Nhanh đi bẩm báo giáo chủ.”
Bên tai bỗng vang lên thanh âm của nữ tử, khiến cho hắn nhíu nhíu mày, mí mắt có chút nặng, miễn cưỡng mở ra, hoảng hốt một trận mới nhìn rõ hoàn cảnh chung quanh.
Nhuyễn tháp, áo ngủ bằng gấm, nơi này không phải Tuyết Sơn. Địch Vân trong lòng nghi hoặc, tinh thần rối loạn, dùng khuỷu tay chống đỡ, mạnh mẽ ngồi dậy. Lần này lại kinh ngạc nói không ra lời, nhìn áo ngủ bằng gấm trên đôi tay, không khỏi nâng lên, mười ngón khẽ động, lập tức nắm chặt lại……
“Ngươi cảm thấy thân thể thế nào?”
Địch Vân nghe tiếng ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện ở cửa đã có một nam tử bước vào, một thân hồng y trường bào, thân hình cao gầy, gương mặt xinh đẹp, lộ ra vài phần anh khí ngạo nghễ.
“Đông Phương…… giáo chủ……” Địch Vân chậm rãi nhíu mi, trong đầu rất loạn, một đám hình ảnh không ngừng lóe lên, theo bản năng gọi nam tử ở cửa một tiếng.
Hắn đối với việc trong đầu đột nhiên hiện ra nhiều kí ức có chút đau đầu, lại cúi đầu nhìn đôi tay hoàn hảo mười ngón của mình, không biết nên vui hay buồn. Trước kia khi ở quê có nghe người khác nói về mấy công tử nhà giàu ỷ thế hiếp người, hành vi trái luật, sẽ bị quỷ nhập vào người. Thì ra, hắn cũng có phúc làm “quỷ” a. Hơn nửa chủ nhân cũ của thân thể này, ỷ thế hiếp người, tội ác bằng trời, háo sắc tham quyền, quả thật không có chỗ nào để hắn bội phục.
Miết mắt đánh giá hồng y nam tử một chút, người nọ là Nhật Nguyệt thần giáo Giáo chủ Đông Phương Bất Bại, kí ức trong đầu rất rõ ràng, người nọ là võ lâm đệ nhất cao thủ.
Đông Phương Bất Bại thấy hắn lên tiếng, không biết vì sao vẻ mặt nhu hòa một ít, đi đến bên cạnh.
Địch Vân liễm mắt, trong lòng mặc dù có chuẩn bị nhưng vẫn lắp bắp kinh hãi, nhìn người nọ một đường bước đến, cũng không khó nhìn ra đối phương võ công cao cường. Như thế, ngay cả thân thể vốn có cũng không phải đối thủ của y, càng đừng nói tới thân thể vô dụng hiện tại này.
Từ trên giường xoay người xuống đất, tất cung tất kính nói:“Giáo chủ, thân thể thuộc hạ không còn đáng ngại.”
Đông Phương Bất Bại nhìn hắn một cái, nói:“Ngươi nằm trên giường nghỉ ngơi đi, đừng xuống dưới. Bình Nhất Chỉ đang sắc thuốc, sẽ lập tức mang tới.”
Địch Vân đáp một tiếng, không có từ chối, lại nằm trở về, thân thể còn có chút không khoẻ.
“Ngươi ngủ tiếp chốc nữa đi.” Đông Phương Bất Bại nói xong vung tay lên, ống tay áo rộng thùng thình vừa phất, cửa phòng còn nửa mở liền “Phanh” một tiếng đóng lại.
Địch Vân nhắm mắt lại, nhíu nhíu mày, hắn còn tưởng Đông Phương Bất Bại muốn đi rồi, ai ngờ người nọ cư nhiên đóng cửa phòng ngồi ở trên ghế của bàn tròn.
Thần kinh buộc chặt giằng co một thời gian thật dài, Địch Vân từ từ nhắm hai mắt, nhìn không thấy động tác của Đông Phương Bất Bại, ngưng thần nín thở, nhưng nội công trụ cột của thân thể này thật sự không tốt, căn bản không thể so với hắn ngày trước, muốn dùng tai lắng nghe là vạn vạn không thể được. Đến cuối cùng, hắn cũng buông tha.
Vừa thả lỏng, cơn buồn ngủ lập tức đổ úp lại, vây chặt không ngừng, không bao lâu hắn lại nặng nề ngủ mất.
Trong mộng có chút không an ổn. Trước mắt đầu tiên là hình ảnh ấm áp ở nông thôn đơn sơ, hắn thấy được căn nhà nhỏ trước kia sư phụ cùng sư muội cư ngụ, còn có một nam một nữ trong viện luyện kiếm, mặt sau sân là con trâu lớn đang cày ruộng. Đáng tiếc dù là mộng, Địch Vân vẫn cảm thấy mộng này rất chân thật, hắn cảm nhận được rõ ràng khung cảnh hư ảo trong mơ. Trong căn phòng kia, người luyện kiếm kia, đại ngưu kia, đến tận sau này hắn mới biết, tất cả, tất cả những thứ đó đều không phải là ấm áp đang tồn tại, mà là lừa gạt đang bắt đầu. Nhớ đến, những mảnh ấm áp vụn vặt kia lại khiến cho hắn thương tích đầy mình. Thực buồn cười……
Sau lại mơ thấy Vạn Chấn Sơn, mơ thấy bản thân bị bỏ tù oan, mơ thấy cổ tay phải bị chém đứt, mơ thấy sư muội thay lòng gả cho người khác, mơ thấy bản thân chạy khỏi lao tù, mơ thấy bị người rút xương đùi, mơ thấy mình bị người chửi rủa oan uổng, mơ thấy sư phụ nuôi hắn dạy hắn muốn giết hắn…… Ác mộng vẫn chưa tỉnh lại, những cơn ác mộng khác lại liên tiếp ập tới.
Trong mộng, Địch Vân thấy được bản thân khi còn sống, bao nhiêu người cười hắn ngốc, cười hắn si tình, cười hắn không biết gì cả. Vàng bạc tài bảo, tuyệt thế võ công, hắn cười chính mình đang ở trong phúc mà không biết phúc. Mà thứ đó cũng không phải là thứ hắn muốn, hắn hai bàn tay trắng, không công dâng lên cả tấm lòng……
Trong mộng có một hồng sam nam tử, mi mục như họa, võ công trác tuyệt, khí độ bất phàm. Địch Vân nhìn, người nọ hẳn chính là Đông Phương Bất Bại. Người kia đối với hắn tuyệt đối tín nhiệm, tuyệt đối coi trọng. Người khác đều nói Đông Phương giáo chủ thủ đoạn tàn nhẫn, tâm tính khôn lường, mà người kia còn chưa vô cớ tức giận với hắn, hắn vì sao lại làm như không thấy, ngược lại đối xử với y cực kỳ tệ chứ?
Mày Địch Vân càng nhăn càng chặt, trên trán rịn ra chút mồ hôi, thanh tỉnh mới biết hết thảy đều là mộng, nhưng lại bị hãm sâu trong đó không thể nào thoát ra. Trân trán bỗng cảm nhận được một trận mát lạnh, mệnh mông trên cổ tay truyền đến một cỗ nhiệt lưu, theo kỳ kinh bát mạch chạy khắp toàn thân, cảm giác đau đớn trong ngực bị xóa sạch sẽ.
Địch Vân thở một hơi, cảm thấy trên người thư thái không ít, trợn mắt liền thấy bên cạnh có một mạt hồng ảnh. Đông Phương Bất Bại an vị ở đầu giường, một tay khoát lên trán hắn, một tay đè lại mệnh môn bên tay phải của hắn.
“Thuộc hạ không sao.” Địch Vân cảm thấy y vẫn còn đang vận khí điều trị cho mình, nhanh chóng lên tiếng.
“Tĩnh khí ngưng thần.” Con ngươi Đông Phương Bất Bại chuyển động, nhìn hắn một cái, cũng không có dời tay, chỉ chậm rãi nói.
Địch Vân thấy thần thái không cho phép phản kháng của người nọ, chỉ phải tĩnh tâm lại, điều tức vận khí. Kiếp trước hắn bị buộc du tẩu giang hồ, nhấp nhô hơn nửa đời, không hể cầu mong, cuối cùng lại chiếm được tàng bảo đồ, võ công cũng đại thành. Tuy rằng hiện tại trong thân thể của người tên là Dương Liên Đình này không có nội công gì, nhưng cũng may hết thảy kí ức vẫn còn đây, chỉ cần vận khí điều trị thì không thành vấn đề.
Đông Phương Bất Bại nâng tay lên, nói:“Ngươi vừa rồi khí huyết hỗn loạn, chắc là vì lúc trước đã luyện công quá mức gượng ép.” Nói xong dừng một chút, lại nói:“Ngươi ở đây tịnh dưỡng cho tốt, chuyện luyện võ đừng nghĩ nhiều.”
Địch Vân nghe xong bất giác nhíu mày, võ công người này còn chưa đến nhị lưu, nói:“Là thuộc hạ chỉ vì cái trước mắt, nghỉ ngơi ít ngày là được, sau này sẽ làm theo quy củ.”
Địch Vân lấy ra hết những lời lẽ nho nhã mặc thủy có trong bụng, nói năng có chút lắp bắp. Hắn vốn là tiểu tử nông thôn, căn bản chưa từng đọc qua thư sách gì, sau lại bị người hãm hại trở thành giang hồ, mới có chút học vấn, nhưng cũng là một thô nhân. Tuy rằng kế thừa kí ức Dương Liên Đình, trong đầu có được vài từ nịnh nọt, nhưng khi nói ra vẫn khiến cho hắn vô cùng không được tự nhiên.
“Ừ.” Đông Phương Bất Bại gật đầu, trên mặt tuy rằng không có biểu tình gì đặc biệt, nhưng cẩn thận quan sát, vẫn có thể phát hiện tâm tình của y không tệ. Ngưng lại một lúc lâu, có chút chần chờ, mới nói:“Tốt lắm, về sau ta dạy cho ngươi một ít…… được không?”
Địch Vân cười gật đầu, hắn không biết trước kia Dương Liên Đình vì sao không vui khi được Đông Phương Bất Bại dạy võ công, cự tuyệt mấy lần. Nhưng hắn cảm thấy đây là một phen ý tốt của người khác, đối với mình cũng là có lợi vô hại.
Đông Phương Bất Bại thấy hắn đáp ứng, con ngươi sáng lên một chút, bạc thần khẽ nhếch, phượng mâu cũng câu lên, tiếu ý lan tràn đến đuôi lông mày.
Địch Vân thấy y bỗng nhiên cười rộ lên, không khỏi sửng sốt một chút, trong lòng khẽ động, trước kia hắn toàn tâm toàn ý đối với sư muội, đương nhiên cảm thấy nàng là người xinh đẹp nhất, không ai có thể so cùng. Chỉ là sau đó sư muội lại gả cho người khác, rồi sư muội chết đi, hắn vẫn cứ cho là như vậy. Nhưng người trước mắt một thân hồng y, tuy là nam tử, cũng không có vẻ gì không hợp, ngược lại vừa vặn, lộ ra anh khí ngạo nghễ còn có vài phần xinh đẹp. Màu da thiên bạch, phượng mâu mũi ngọc bạc thần, làm sao cũng không nhìn ra được chút tỳ vết, đúng là có chút nhìn đến ngây ngốc.
Đông Phương Bất Bại trong lòng âm thầm cao hứng, sau đó lại không nghe Dương Liên Đình nói gì nữa, tưởng rằng hắn đã mệt mỏi mà ngủ rồi. Vừa nhấc mắt lại thấy người nọ đang nhìn chằm chằm mình.
“Nhìn cái gì?” Đông Phương Bất Bại hỏi một câu, nghĩ xem bản thân có gì không ổn.
“Ngươi thật là đẹp, rất đẹp.” Địch Vân theo bản năng trả lời, dứt lời còn ngốc ngốc mà cười hai tiếng. Lại bỗng nhiên thấy thân thể đối phương cứng đờ, hai má đỏ lên vài phần.
Lần này so với vừa rồi còn thêm vài phần nhan sắc, chỉ là Địch Vân lúc này mới nhớ đến thân phận đối phương, giật mình một cái, xoay người ngồi dậy, nhanh chóng biện giải nói:“A, thuộc hạ nói lỡ, giáo chủ, ta……”
Địch Vân há miệng, nhất thời không thể nói gì được, hắn còn tưởng rằng đối phương là tức giận tới đỏ mặt, theo lý thì không một người nam nhân nào muốn người khác nói bộ dạng hắn đẹp.
“Không sao.” Đông Phương Bất Bại nghe ngoài cửa có tiếng bước chân, áp chế cảm giác thiêu đốt trên mặt, thản nhiên nói một câu, liền đứng dậy ra ngoài mở cửa. Đứng ở cạnh cửa nói:“Đưa thuốc cho bổn tọa.”
Địch Vân thấy y quay lại, trong tay có một bát thuốc lớn. Trong mũi dày đặc dược khí, gay mũi mà chua xót.
Địch Vân nhanh chóng bước lên nhận lấy chén thuốc, vừa muốn ngưỡng mặt uống cạn một hơi thì bị Đông Phương Bất Bại ngăn lại.
“Chờ một chút, ta bảo người rót nước. Hết nước rồi.” Tay Đông Phương Bất Bại nhấc lên ấm trà trên bàn.
“Không dám phiền giáo chủ.” Địch Vân thấy y muốn đi, đưa tay nhanh chóng kéo y lại, nói:“Thuốc thôi mà, đắng chút là hết thôi. Không có nước cũng không sao.” Nói xong đã bưng thuốc lên uống.
Đông Phương Bất Bại nhìn hắn uống thuốc xong, dặn dò hắn nghỉ ngơi xong liền đi ra ngoài.
Địch Vân nhìn mạt thân ảnh hồng sắc đi xa, mới đóng cửa phòng lại, thở hắt ra, ngồi ở trên giường. Nâng tay nhìn mười ngón tinh tế. Kiếp trước hắn còn chưa luyện tốt võ công đã bị người khác chặt đứt tay phải, lúc này nhìn hai tay hoàn hảo, thật sự có rất nhiều cảm khái.
Lại nghĩ đến Đông Phương Bất Bại, có vài phần hoảng hốt, người nọ đối với hắn thật tốt. Đối với Địch Vân mà nói, cho tới bây giờ chưa có người nào vận khí điều trị cho hắn, cho tới bây giờ chưa có người nào cho hắn uống dược thêm nước. Hắn cảm kích nhưng cũng cảnh giác. Nhiều năm như vậy, những gì hắn nhìn thấy đều là lòng người khó lường, biểu hiện giả dối làm cho hắn luôn tràn ngập ảo tưởng, sau đó thì thương tổn đến tận xương!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook