Editor: Voicoi08

Sắc trời chậm rãi tối xuống, chân trời còn chút ánh nắng chiều. Máy bay lướt qua mặt biển, hướng tới một hòn đảo nhỏ xa xa.Cách hòn đào càng gần, Du Thanh Quỳ càng nhíu đôi mày.

Sao cô cảm thấy chỗ này có chút quen mắt?

Máy bay dần hạ cánh.

Hàng cây xanh biết gạt dần sang hai bên, một tòa thành hiện lên rõ ràng. Lúc ban đầu, tòa thành kia còn rất nhỏ,không nhìn được rõ ràng. Nhưng sau đó Du Thanh Quỳ hô nhỏ một tiếng, cô trợn to hai mắt, cô nhìn về phía trước với vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

Máy bay hạ cánh trước tòa thành.

Thời Diệu quay đầu nhìn Du Thanh Quỳ hỏi: "Em nhận ra được không?"

Du Thanh Quỳ không nhúc nhích, cô ngơ ngác nhìn vào tòa thành phía trước, ngay cả thở cũng nhẹ nhàng hơn. Cô muốn đưa tay chạm vào nhưng lại không dám, cô nhanh chóng thu tay về.

"Đây, đây không phải là..." Du Thanh Quỳ quay đầu nhìn về phía Thời Diệu, "Đây là chỗ nào? Là làm mộng sao? Là cái gì... Tại sao lại có thể như vậy..."

Thời Diệu nhếch miệng cười khẽ một tiếng, anh đặt tay lên vai Du Thanh Quỳ, nhẹ nhàng hôn một cái lên trán cô, sau đó dịu dàng nói: "Đi thôi, chúng ta về nhà."

"Về, về đến nhà ?" Du Thanh Quỳ kinh ngạc nhìn Thời Diệu.

Du Thanh Quỳ để Thời Diệu kéo cô xuống khỏi máy bay, rồi lại để anh dắt cô đi vào tòa thành.

Đá cuội màu trắng phủ kín con đường liên tục kéo thẳng đến trước cửa tòa thành. Du Thanh Quỳ cúi đầu nhìn qua đá cuội trên mặt đất, ánh mắt cũng nhìn về phía con đường màu trắng phía trước.

Cô đi từng bước một về phía trước tòa thành, ánh mắt lại liên tục nhìn về phía tòa thành.

Khoảng cách càng ngày càng gần ,cô nhìn thấy mọi thứ càng ngày càng rõ ràng .

Tại sao Du Thanh Quỳ lại biết Hắc Diệu? Bởi vì tranh của anh, bởi vì 'Thiếu nữ bạc hà' của anh.
     - - Trong biển rộng xanh thẳm, mãnh thú tàn sát cắn xé lẫn nhau, trên biển rộng lơ lửng một hòn đảo nhỏ trơ trọi, trên đảo nhỏ, trong góc là một trấn nhỏ yên tĩnh. Một cô gái nhỏ bé đứng ở cửa trấn nhỏ, ngắm nhìn những dãy núi trùng điệp xa xa. Bức tranh dùng sắc rất nặng, khí thế dồi dào mà đè nén. Có thể có một đạo ánh sáng xé rách trời âm u, chiếu xuống người cô gái, khiến cho hình ảnh cô gái đứng trước cửa trấn nhỏ trở thành điểm thu hút nhất.Cô gái mặc một chiếc váy dài màu xanh bạc hà.

Đây chính là bắt đầu của câu chuyện xưa.

     Mà ở không lâu trước đó Thời Diệu  vừa mới hoàn toàn kết thúc 'thiếu nữ bạc hà', thiếu nữ bạc hà về nhà , nhà cô ở một  đảo nhỏ sạch sẽ xinh đẹp, mặt đất trải đá cuội trắng như tuyết. Con đường nhỏ được trải đá cuội trắng đi thẳng đến chỗ một tòa thành có tường màu xanh.

Đúng tòa thành như trước mắt này.

Du Thanh Quỳ dừng lại trước cửa tòa thành, cô ngước mắt nhìn tòa thành phía trước, có chút không kịp phản ứng.

Thời Diệu cười cười, nói: "Trong chuyện xưa, tòa thành của 'Thiếu nữ bạc hà' đã thành hình, nhưng anh vẫn có một chút thay đổi. Sau đó... Lại dùng thời gian một năm đem nó đổi vẽ thành hình ảnh bên trong."

     Nếu họ đã gặp nhau vì 'Thiếu nữ bạc hà' thì cậu sẽ vẽ hoàn thành câu chuyện này. Nếu cô đã thích chuyện xưa này, như vậy cậu liền đem tòa thành trong chuyện xưa đưa tặng cô.

"Đẹp quá..." Du Thanh Quỳ nhìn qua tòa thành trước mắt, trong đầu lại hiện lên hết bức tranh này đến bức tranh khác. Cô chưa từng nghĩ đến cảnh tượng trong bức tranh có một ngày sẽ xuất hiện trước mặt cô. Cảm giác rung động này khiến cô rơi vào cảm xúc khẩn trương, lo lắng.

Thời Diệu xoa xoa đầu cô, cười nói: "Về sau, đây là nhà chúng ta."

"Cái, cái gì?" Du Thanh Quỳ xoay đầu lại, kinh ngạc nhìn qua Thời Diệu.

Thời Diệu cẩm tay cô đặt trên bờ môi hôn một cái, nói: "Lúc trước em nói em còn nhỏ, anh đồng ý chờ đến khi em 18 tuổi. Chúc mừng Tiểu Quỳ 18 tuổi, cũng chúc mừng anh đã chờ được đến bây giờ, cuối cùng em cũng đầy mười tám tuổi ."

Thời Diệu quỳ một chân xuống, quỳ trên mặt đất được trải đá cuội trắng như tuyết.

Phía sau anh là tòa thành với bức tường xanh và đỉnh hình tròn, xa xa còn có  âm thành sóng biển vỗ vào.

"Quỳ Quỳ, em gả cho anh đi."

Thời Diệu dịu dàng hôn lên mu bàn tay cô.

"Thời Diệu..."

"Ừ, anh đây." Thời Diệu lấy xuống chiếc nhẫn trên ngón giữa bàn tay trái của Du Thanh Quỳ xuống, sau đó từ trong túi lấy ra chiếc nhẫn cậu đã chuẩn bị tốt , nhẹ nhàng đeo vào ngón tay áp út của cô.

Thời Diệu ngẩng đầu lên nhìn Du Thanh Quỳ,  ánh chiều tà của mặt trời lặn chiếu lên hàng lông mày của anh làm nó hiện lên sự dịu dàng.

Du Thanh Quỳ nhìn qua Thời Diệu trước mặt, cô lắp bắp nói: "Có thể, nhưng mà em còn chưa đến tuổi pháp luật cho kết hôn mà. . ."

Thời Diệu nghiêng đầu, cúi đầu bật cười.

"Vậy... Có thể trước lập cái chứng từ, cái thẻ cái hợp đồng, chờ em đến tuổi rồi gả cho anh được không?" Lúc ban đầu Du Thanh Quỳ kinh ngạc, sau đó, hai mắt chậm rãi cong thành trăng non, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên. Cô cười vô cùng ngọt, như ánh mặt trời chiếu sau giờ ngọ, như ánh mặt trời rực rỡ nhất.

Thời Diệu đứng lên, ôm Du Thanh Quỳ vào trong ngực. Du Thanh Quỳ đưa tay ôm ngang hông cậu, chậm rãi nhắm mắt lại.

Thật muốn, thời gian vĩnh viễn ngừng tại thời khắc này.

Nhưng cũng không lâu lắm, Thời Diệu ôm vai Du Thanh Quỳ, nhẹ nhàng kéo cô khỏi ngực cậu. Cậu dắt tay Du Thanh Quỳ, đưa cô đi vào tòa thành.

Cửa tòa thành mở ra, trong nháy mắt, rất nhiều tiếng "tách tách", cùng với đèn flash.

Du Thanh Quỳ vô ý thức muốn nhắm mắt lại, chỉ là cô còn chưa kịp nhắm mắt lại, bàn tay của Thời Diệu đã che kín hai mắt của cô, tránh việc mắt cô bị ánh đèn flash làm đau.

Du Thanh Quỳ kéo tay Thời Diệu xuống, kinh ngạc nhìn qua một đám người trước mắt.

"Ba, mẹ..."

Du Thanh Quỳ nhìn thấy đầu tiên chính là ba mẹ cô.

Du Trạch Ngôn cùng Mễ Doanh Tĩnh nắm tay, vui mừng nhìn con gái của bọn.

Bên trong không chỉ có là Du Trạch Ngôn cùng Mễ Doanh Tĩnh ở đây, ba mẹ Thời Diệu cũng ở, còn có cả bạn học của Du Thanh Quỳ cùng Thời Diệu, còn cả một ít nghệ sĩ trong giới giải trí.

Sự khiếp sợ của Du Thanh Quỳ về tòa thành mới vừa phai đi, cô lại bị cảnh trước mặt làm cho kinh ngạc.

Thời Diệu dắt tay Du Thanh Quỳ,đưa cô đến trước đài thạch anh, ở trung tâm có đặt một chiếc bánh sinh nhật.

"Anh, anh. . . Không phải vừa rồi anh đã cầu hôn rồi sao ?" Du Thanh Quỳ không nhịn được mà phải nhỏ giọng hỏi Thời Diệu.

"Đúng vậy, vừa rồi anh cầu hôn. Bây giờ anh làm buổi tổ chức sinh nhật chúc mừng em đã trưởng thành, tròn mười tám tuổi."

Du Thanh Quỳ đứng ở phía sau cái bánh ngọt, nhìn qua đám người tối om, cô cố gắng ép xuống chút khiếp sợ cuối cùng. Nhưng sau đó cô lại nhanh chóng méo miệng.

"Sao thế?" Thời Diệu đứng  bên cạnh Du Thanh Quỳ nghiêng mặt qua, hỏi cô.

Mọi người cũng đều không hiểu nhìn qua Du Thanh Quỳ.

"Coi như là cấp cho em niềm vui bất ngờ, phải để em có chút thời gian thay một bộ váy xinh đẹp chứ. . ." Du Thanh Quỳ buồn bã cúi đầu, nhìn mũi chân. Hôm nay những cô gái đến tham gia tiệc trưởng thành 18 tuổi của Du Thanh Quỳ đều mặc những bộ váy xinh đẹp. Lại nhìn Du Thanh Quỳ,cô mặc đồng phục mùa hè xanh đậm  của trường Nam Kinh. Trước ngực còn thêu 'Trung học số sáu' nhìn qua cũng thấy hoàn toàn không phù hợp hoàn cảnh.

Cũng bởi vì Du Thanh Quỳ có giá trị nhan sắc cao, nên cho dù cô có mặc như vậy đứng ở đây cũng không bị những bộ váy xa hoa kia tranh mất ánh sáng. Trên thực tế, trước khi Du Thanh Quỳ nhắc đến, không một ai chú ý đến việc cô đang mặc đồng phục mùa hè.

Trong đám người vang lên một trận cười lớn.

Mẹ Thời mặc mộ bộ sườn xám, bà che miệng cười đi đến, nói: "Con lại đây với mẹ, mẹ giúp con chuẩn bị."

Một tiếng xưng 'Mẹ' khiến xung quanh lại vang lên một trận tiếng cười cùng hoan hô.

Gò má Du Thanh Quỳ  có chút nóng, cô có chút luống cuống quay đầu nhìn về phía ba mẹ cô. Hai mắt của Mễ Doanh Tĩnh có chút hồng, Du Trạch Ngôn cũng gật gật đầu với cô, nhẹ nhàng cho cô sự động viên.

Tay Thời Diệu đang ôm ngang hông Du Thanh Quỳ, nhẹ nhàng vỗ một cái sau lưng cô. Cậu đến gần tai Du Thanh Quỳ, nói khẽ với cô: "Em đi đi, mẹ anh mất rất nhiều thời gian để chọn váy cho em đó."

Du Thanh Quỳ khẽ gật đầu một cái, đi về phía mẹ Thời. Lúc bắt đầu bước chân cô rất nhỏ, rất chậm nhưng sau đó lại chuyển nhanh hơn, vệt đỏ trên mặt cô phai đi, dần dần hiện ra  gương mặt tươi cười sáng lạn.

Mẹ Thời dắt tay cô, đưa cô đến đằng sau đi thay quần áo.

Tại sao lại có người chụp hình?

Bởi vì toàn bộ những chuyện hôm nay sẽ được phát ra ngoài, bao gồm cả cuộc nói chuyện của Thời Diệu và Du Thanh Quỳ lúc còn trên máy bay, hay toàn bộ quá trình Thời Diệu cầu hôn Du Thanh Quỳ ở trên nền đá cuội.

Đoàn đội chuyên nghiệp dùng thời gian nhanh nhất để cắt nối. Sau nửa giờ, toàn bộ quá trình Thời Diệu cầu hôn Du Thanh Quỳ được phát ra ngoài từ tài khoản weibo của Du Trạch Ngôn.

Ngay từ đầu video quay toàn cảnh hòn đảo nhỏ, sau đó ống kính gần hơn, khiến cho tòa thành vừa thơ mộng vừa chân thực này hiện ra trước mắt mọi người. Ngay sau đó, chính là cuộc nói chuyện của hai người trên máy bay, rồi đến cảnh cầu hôn, và toàn cảnh bữa tiệc sinh nhật.

Có người xem cảm thấy tòa thành này vô cùng quen mắt! Đây không phải là tòa thành trong tác phẩm nổi danh của họa sĩ Hắc Diệu sao?

Trên weibo bỗng chốc nổ tung.

Rất nhanh sau đó, Du Trạch Ngôn đã nhận ra sự sai lầm của bản thân. Ông lại đăng lại video lần nữa, lần này thêm một câu nói:
- Du Trạch Ngôn: @Hắc Diệu, ba giao công chúa nhỏ của ba cho con.

Ngay sau đó, Hắc Diệu cũng chuyển phát bài đăng mới nhất này của Du Trạch Ngôn, hơn nữa còn trả lời:
- Hắc Diệu:Đây là vinh hạnh của con. 'trả lời Du Trạch Ngôn: @ Hắc Diệu, ba giao công chúa nhỏ của ba cho con.'

Không lâu sau đó, các loại ảnh chục, lời bình, bài viết liên tiếp xuất hiện.

Có người đem viết ra chuyện xưa của hai người, viết vô cùng duy mỹ mà lãng mạn.

Có người đem ảnh lúc hai người bọn họ nói chuyện đăng lên. Trong tấm ảnh Du Thanh Quỳ đang ngọt ngào ăn uống, Thời Diệu nghiêng mặt qua nhìn cô. Mọi người luôn nói mỗi con người chỉ có ánh mắt là không biết lừa gạt , từ trong mắt người yêu mình bạn có thể nhìn ra người đó thích bạn bao nhiêu phần. Bạn bè trên mạng dựa vào bức hình này, đánh giá ánh mắt Thời Diệu nhìn Du Thanh Quỳ được 101 điểm.

Đó là một loại dịu dàng mà trên toàn thế giới này không gì có thể sánh bằng nụ cười rực rỡ của em, đó là loại cảm giác dịu dàng đến mức hận không thể để em chìm vào trong ánh mắt dịu dàng đó,lqd, đó là loại cảm giác hận không thể nâng em trong lòng, đặt trong tim để nâng niu.

"Thời Diệu và Hắc Diệu lại là cùng một người? Cũng đúng mà! tại sao cái tên như thế mà tôi lại không nhận ra chứ? QAQ. . . khóc hu hu."

"Du Thanh Quỳ làm fan của Hắc Diệu cũng lấy cái tên có chữ 'Quỳ'... Rõ ràng là chuyện đơn giản như vậy, tại sao lại bị người khác nghĩ đến phức tạp như thế?"

"... Có lầm hay không vậy! Lúc trước những bà báo mù kia viết những thứ gì vậy! Làm hại tôi cũng làm hiệp sĩ bàn phím! Hiện tôi đi nói xin lỗi còn kịp không!"

"Này đại khái chính là mối tình đầu tinh khiết  nơi sân trường trong truyền thuyết đúng không? Ôi, tâm trạng thiếu nữ của ông đây. . ."

"Lần trước lúc tôi đi xem phim có gặp qua bọn họ!Vô cùng xứng đôi! Họ còn đẹp hơn trên ống kính nữa!"

"Lợi hại , lần trước trông thấy bạn trai Du Thanh Quỳ đã cảm thấy đẹp trai, cũng có thể xuất đạo . Không nghĩ tới đó lại là một họa sĩ vẽ tranh minh họa trẻ tuổi như vậy!"

"Chuyện đó.. để tôi đến phổ cập kiến thức khoa học một chút nhé, Hắc Diệu cũng không phải là họa sĩ vẽ tranh minh hoạ đâu. cậu ấy vẽ tranh chính là yêu thích... Ai nghĩ cậu ấy là họa sĩ vẽ tranh minh họa thì nhất định là do không hiểu được bối cảnh nhà cậu ấy rồi..."

"Nhường một chút, nhường một chút, tôi muốn đến nói ra bối cảnh gia đình con rể của ảnh đế Du Trạch Ngôn!"

Một đợt phổ cập kiến thức khoa học như vậy, trăm ngàn bạn bè trên mạng xem video  Thời Diệu quỳ một chân cầu hôn Du Thanh Quỳ rồi lại hôn lên bàn tay cô, ánh mắt trở nên nóng rực.

"Trời ơi... bây giờ tôi chuyển trường có kịp không! ! ! Tôi cũng đẹp mắt mà!"

"Trên lầu đừng nháo, Thời Diệu căn bản là không có tham gia thi vào trường cao đẳng, bạn muốn chuyển trường đến chỗ nào ?"

Sự kiện hai người thân mật ân ái , ảnh chụp bị phát ra càng ngày càng nhiều. Thậm chí ngay cả tiết mục nghệ thuật lúc trước lúc trước, Thời Diệu cùng Du Thanh Quỳ cùng nhau biểu diễn cũng bị đào đi ra.

Những việc này ít nhiều đều là tài liệu bộ phận PR sớm chuẩn bị xong,  coi như là Du Trạch Ngôn sớm chuẩn bị vì Du Thanh Quỳ .

Đương nhiên , chỗ nào cũng có những nhà báo xấu. Coi như là dưới phần đông dư luận đều chúc phúc, cũng khó tránh khỏi một số hiệp sĩ bàn phím có cuộc sống ngoài đời không như ý muốn nên muốn kéo theo mọi người đều phải chịu cùng.

Nhiều năm như vậy, Du Trạch Ngôn chưa bao giờ đi tìm thủy quân chính mình, tùy nhà báo muốn viết sao cũng được. Mà lần này vì con gái, ông đã làm đủ công công tác chuẩn bị. Những bình luận không tốt kia nếu không có người đi đường dọn dẹp hộ thì bộ phận thủy quân sẽ ra mặt xử lí bằng sạch.Nếu những bình luận quá khó nghe thì sẽ áp dụng biện pháp cấm nói, toàn quân ra trận.

Sở dĩ Thời Diệu và Du Thanh Quỳ chịu nhiều chú ý như vậy, nguyên nhân chủ yếu nhất  cũng là bởi vì Du Thanh Quỳ là con gái Du Trạch Ngôn. Thân phận con gái của Ảnh đế bày ở này bên trong, bây giờ Du Trạch Ngôn lại kiêu căng đưa cô đi ra, dù sao cũng sẽ dẫn đến rất nhiều cái nhìn chăm chú.

Cùng trên web này  vẫn có chút ít fan Du Trạch Ngôn  hoặc là người đi đường bất đồng, phía dưới weibo của Hắc Diệu, những fan trung thành kia lại là một tình cảnh khác.

Quả bóng cao su nhỏ nhảy nhảy: Oa oa oa, trời ạ, Hắc Diệu lại là học sinh cấp 3? ? ?

A Hưu: Cái quỷ gì vậy, tôi gọi người ta là chú Diệu, kết quả tôi mới là chú của người ta? ? ?

Ba ngày béo mười cân: Không có cách nào biểu đạt khiếp sợ trong lòng! nam thần của tôi còn nhỏ hơn tôi hai tuổi. QAQ

Đậu xanh không có mí mắt: Lúc trước là ai nói chú Diệu của chúng ta  là ông chú trung niên? Không đúng, lúc trước ai dám gọi Hắc Diệu của chúng ta thành chú???

Hôm nay bé gái đột nhiên gặp trai đẹp: Ách... sao tôi cảm thấy là hình như là Lầu trên chính là người đầu tiên gọi thế nhỉ?

Giả đại thần: lầu trên +1

Đậu xanh không có mí mắt: Nam sinh không có phản đối trách tôi ? ? ? ! ! !

Chị dâu Diệu tương lai: Tôi hối hận ! Tôi không nên buông tha! diệu diệu của tôi! anh mau quay đầu lại liếc nhìn em đi! Em mới là vợ cả của anh!

Tôi không phải là Tiếu Chiết Dụ: lầu trên mời im lặng. . . .


Hai năm sau.

Du Thanh Quỳ cùng Lâm Tiểu Ngộ ôm sách hồi ký túc xá. Lúc trước Lâm Tiểu Ngộ không có bất kì hứng thú với chuyên ngành nào hết, cho nên cô cũng đăng kí theo Du Thanh Quỳ.

Vì vậy,hiện tại  hai người bọn cô lại là bạn học cùng lớp .

Hơn nữa lớp bọn họ chỉ có hai người con gái là bọn cô. Trong ngày thường, những bạn nam kia đều vây quanh Du Thanh Quỳ và Lâm Tiểu Ngộ. Những chuyện như chiếm ngồi, lấy cơm toàn bộ bao hết!

Du Thanh Quỳ và Lâm Tiểu Ngộ đi dọc theo đường vừa cười vừa nói, nói về những chuyện vui vẻ lúc ở cao trung.

Lâm Tiểu Ngộ nhìn đôi giày cao gót trên chân Du Thanh Quỳ cười nói: "Mình nhớ trong bữa tiệc sinh nhật mười tám tuổi của cậu, đến giầy cao gót cậu cũng không đi được, vẫn luôn là cậu nhỏ đỡ cậu."

Lâm Tiểu Ngộ  nở nụ cười ngọt ngào, nói tiếp: "Khi đó tay cậu luôn bám chặt lấy tay cậu nhỏ, người khác đều nghĩ đến hai người ở tú ân ái. Không mấy người biết rõ nếu cậu nhỏ buông tay thì cậu sẽ không thể bước đi!"

"Không cho cậu cười mình!" Du Thanh Quỳ cười đung đưa cánh tay Lâm Tiểu Ngộ.

"Mình không chê cười cậu không chê cười cậu, mình còn không đi được giày cao gót mà!" Lâm Tiểu Ngộ nói xong khụ khụ hai tiếng.

Du Thanh Quỳ sờ sờ trán cô, nói: "Có phải cậu lại cảm mạo hay không? Buổi chiều khi đi học cậu nên mặc ấm hơn nữa đi."

"Ừ." Lâm Tiểu Ngộ gật gật đầu.

Hai người đi qua sân thể thao thì gặp Trần Mộng Mộng cùng kí túc xá với hai người. Trần mộng mộng nói: "Các cậu nhanh trở về đi, Tấn Ất Minh đang chờ các cậu ở dưới ký túc xá đó."

Trần mộng mộng nói xong, vô cùng nóng ruột chạy về phía sân bóng rổ.

"Cậu muốn đi đâu mà vội vàng vậy?" Du Thanh Quỳ không nhịn được hỏi.

"Đi xem trận bóng rổ a, các câuk có muốn đi hay không?" Trần mộng mộng hỏi.

Du Thanh Quỳ và Lâm Tiểu Ngộ đều là người không có tế bào vận động, lắc lắc đầu từ chối . Các hai người cách cô chạy về túc xá, quả nhiên trông thấy Tấn Ất Minh đang chờ ở nơi đó.

Trường Lục Trung của thành phố Nam Thanh có ba người trời thành sinh viên của đại học Đồng Nghĩa: Du Thanh Quỳ, Lâm Tiểu Ngộ, còn có một người giống như hắc mã chính là Tấn Ất Minh.

Tấn Ất Minh không đứng một mình ở nơi đó, ở bên cạnh cậu còn có một chàng trai cao cao.

"Sao cậu lại đến đây thế? Có phải dì lại chuẩn bị cho bọn mình đồ ăn ngon hay không ?" Du Thanh Quỳ cười hỏi.

"Bị cậu đoán trúng , cầm đi!" Tấn Ất Minh đưa bốn năm cái túi lớn cho Du Thanh Quỳ và Lâm Tiểu Ngộ.

Mẹ Tấn Ất Minh tự tay làm, nghe nói Tấn Ất Minh có hai người bạn học cũng học tại ngôi trường này. Cho nên mỗi lần Tấn Ất Minh từ trong nhà trở lại, mẹ Tấn sẽ để cậu mang vài thứ đưa Du Thanh Quỳ và Lâm Tiểu Ngộ.

Tấn Ất Minh giao đồ cho Du Thanh Quỳ và Lâm Tiểu Ngộ xong, bỏ lại một câu "Mình đi chơi bóng rổ ", rồi cùng với bạn nam kia chạy về phía sân thể thao của trường.

Chạy xa , Tấn Ất Minh đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn về phía Du Thanh Quỳ. Đưa mắt nhìn Du Thanh Quỳ đi vào bên trong ký túc xá.

Giao Vũ vỗ vỗ bả vai Tấn Ất Minh, nói: "Đi thôi, trận đấu sắp bắt đầu rồi."

Tấn Ất Minh đáp một tiếng, cùng Giao Vũ chạy về sân bóng rổ.

Rõ ràng là Tấn Ất Minh thích Du Thanh Quỳ trước, nhưng khi đó tuổi cậu còn nhỏ vừa nghịch vừa nát kém cỏi, liền không biết biểu đạt như thế nào. Về sau, bên cạnh Du Thanh Quỳ có thêm Thời Diệu.

Tấn Ất Minh cười khổ, cậu cảm giác chỗ nào đều kém Thời Diệu. Cậu không thể không buông tha cho, nhưng lại nhịn không được ở một bên yên lặng chú ý Du Thanh Quỳ. Trông thấy trên web những người kia vu oan Du Thanh Quỳ, cậu tức giận đến đau dạ dày, trắng đêm không ngủ được, ở trên mạng cùng những người kia cãi cọ.

Không ai biết trước đó cậu học tập không giỏi nhưng sau khi chia lớp cậu đã phải bỏ ra nhiều cố gắng mà học tập như thế nào, chỉ muốn cùng cô học trong một lớp. Cũng không ai biết, lúc thi vào trường cao đẳng cậu môn đầu tiên, hắn ngồi ở đằng sau Du Thanh Quỳ, nhìn qua Du Thanh Quỳ phía trước cậu nghĩ muốn cùng cô tiếp tục học một cái đại học, cho dù cậu biết rõ bên trong quãng đời còn lại của cô, không còn cậu.

Cũng rất tốt , biết rõ cô sống tốt, còn có thể  nhìn cô từ xa xa, nhìn gương mặt tươi cười sáng lạn của cô.

Rất tốt .


Trở lại trong túc xá, Lâm Tiểu Ngộ một bên thu dọn đồ đạc, một bên hỏi: "Thanh Quỳ, sao mình cảm thấy cậu và cậu nhỏ đã mấy ngày không có gọi điện thoại ?"

Du Thanh Quỳ đang "Răng rắc", "Răng rắc" gặm táo, động tác ngừng lại, ánh mắt cũng có vài phần tránh né. Cô rất nhanh đã sắp xếp xong tâm trạng, làm bộ như hồn nhiên không thèm để ý, nói: "Bọn mình có nói điện thoại mà, chỉ là cậu không có bắt gặp mà thôi."

"A!" Lâm Tiểu Ngộ cũng không nghi ngờ gì, mở gói đồ mẹ Tấn Ất Minh gửi tới mở ra, bỏ ra những món điểm tâm tinh xảo.

"Ăn ngon thật!" Cô lại lấy miếng khác từ trong hộp đưa cho Du Thanh Quỳ, "Cậu nếm thử!"

Du Thanh Quỳ lắc lắc đầu, nói: "Không cần dâu, cậu ăn trước. mình đang ăn táo rồi."

     Lâm Tiểu Ngộ đem từng món một từ trong túi lấy ra kiểm tra, dọn xong, vẫn không quên nói: "Thật sự là ăn rất ngon , lát nữa cậu nhớ nhớ nếm thử đó."

"Ừ." Du Thanh Quỳ cười đáp một tiếng, cúi đầu xuống lại cắn một miếng táo trong tay.

Du Thanh Quỳ đột nhiên cảm giác được quả táo trong tay này không ngọt  một chút nào.

"Tiểu Ngộ, mình đi ngủ một lúc, buổi chiều khi đi học gọi mình nhé." Cô đem trái táo đặt ở trên bàn, đi lên giường ngủ trưa.

"Được!" động tác Lâm Tiểu Ngộ thu dọn đồ đạc cũng nhẹ hơn chút ít.

Du Thanh Quỳ cởi giầy nằm co lại ở trong chăn, cô dùng sức kéo chăn mền lên trên, chỉ lộ nửa cái đầu ở bên ngoài. Cô quay mặt vào phía tường nằm xuống, trong tay cầm điện thoại di động, ngơ ngác nhìn qua webpage.

Không có, không có tin tức. Không có gì cả...

Xác thực vài ngày nay cô không cùng Thời Diệu nói điện thoại . Bởi vì... Bọn họ cãi nhau ...

Thật ra chỉ là chuyện rất nhỏ. Cũng chỉ là tin nhắn của anh gửi đến cô không trả lời kịp, em gọi điện thoại qua anh lại vừa vặn không ở không có nhận đến. chẳng qua là xem trong sân trường nhìn những đôi yêu nhau đi lại khiến cô có chút nhớ anh, cho nên mới không thèm để ý đến chênh lệch múi giờ.

Chính là loại chuyện nhỏ này.

Chính là loại chuyện nhỏ mà tất cả các đôi yêu nhau ngắn cách bởi đất khách quê người đều gặp phải.

"Du Thanh Quỳ, có người tìm!" Một sinh viên nữ khác cùng trong túc xá từ bên ngoài vào.

"A?" Du Thanh Quỳ từ trên giường ngồi dậy.

Vừa lúc đó, di động Du Thanh Quỳ vang lên .

Du Thanh Quỳ nhìn tên Thời Diệu thì sững sờ một cái.

"Thời Diệu?" Du Thanh Quỳ nhận điện thoại.

"Xuống lầu."

Du Thanh Quỳ quay đầu nhìn về phía cửa sổ. Từ góc độ Du Thanh Quỳ tự nhiên không nhìn thấy tình cảnh dưới lầu kí túc xá, nhưng là cô trông thấy bầu trời xanh thẳm, còn có đám mây thành từng mảnh mềm nhũn.

Du Thanh Quỳ nhảy xuống giường, xỏ dép liền đi ra ngoài.

"Bịch bịch bịch..."

Trong cầu thang vang lên tiếng bước chân vội vàng, thật giống như trái tim cô đang đập lúc này.Đã 93 ngày rồi cô chưa gặp Thời Diệu.

Nhớ.
     
Du Thanh Quỳ chạy một mạch đến dưới lầu, thở hồng hộc nhìn qua Thời Diệu.

Thời Diệu mang vali hành lý, lúc này cậu đang lười biếng ngồi trên vali hành lý.

Trông thấy Thời Diệu mang theo vali hành lý, trong lòng Du Thanh Quỳ không khỏi có chút ít cao hứng. Mỗi lần Thời Diệu mang vali hành lý lúc trở lại, cũng có nghĩa là anh sẽ được ở lại lâu một chút.

Du Thanh Quỳ ho nhẹ một tiếng, chắp tay sau lưng, từng bước một chậm rãi đi về phía Thời Diệu.

"Lần này ở bao lâu nha?" Cô giơ lên cằm nhỏ hỏi, trong ánh mắt đã không giấu đượcvui vẻ.

"Anh à..." Thời Diệu lười biếng nói, "Anh là tới đọc sách đó."

Du Thanh Quỳ ngạc nhiên.

"Đọc sách?"

Thời Diệu gật đầu: "Đúng vậy, từ hôm nay trở đi anh chính là sinh viên đại học Đồng Nghĩa a."

Du Thanh Quỳ ngơ ngác nhìn qua Thời Diệu một hồi lâu, mới hiểu được cậu không có nói dối.

Này...

Có phải chứng minh tình yêu nơi đất khách quê người của họ cuối cùng cũng kết thúc ?

Du Thanh Quỳ giương cao cằm nhỏ hơn, kiêu ngạo nói: "Hắc, về sau anh là đàn em của em!"

Thời Diệu cười lắc đầu, nói: "Không, anh tới học tiến sĩ đó."

"Tiểu học muội."

     •  Hết chính văn •
--- ------oOo---- -----

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương