Động Phòng Hoa Chúc Trễ Mười Năm
-
Chương 8
Ba ngày sau, Trần Lạc Du quả nhiên rời khỏi Bạch phủ, nhưng nàng không có lập tức rời đi kinh thành về doanh trại mà là quyết định đi thăm hỏi một số người bạn gắn bó từ thuở nối khố với cha nàng thời cùng nhau nhập ngũ.
Một phần nàng chưa muốn rời khỏi kinh thành vì ít nhiều gì còn chứa một chút kỳ vọng, hi vọng một ngày kia Bạch Quân Nhiên đột nhiên hồi tâm chuyển ý, dù chỉ là nạp nàng làm thiếp, nàng cũng nguyện ý.
Đối với quyết định này của nàng, Bạch Quân Nhiên cũng không quan tâm, nàng muốn đi thăm hỏi thì cứ để nàng ấy đi.
Tiễn Trần Lạc Du xong hắn rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, ôm lấy kiều thê yêu dấu gật gù đắc ý mà nói: “Lần này nàng nên vui vẻ, về sau rốt cuộc không cần bởi vì nàng ta mà ghen.”
Nghe xong lời này, Mặc Lan lập tức giận: “Người nào ghen? Con mắt nào của chàng nhìn thấy ta ghen?”
“Chưa ăn dấm (ghen ghét, đố kỵ, nổi máu Hoạn Thư) sao? Nếu nói chưa ăn dấm vậy thời gian trước kia người nào đó đối với phu quân mình cả ngày vừa đánh vừa đá, nàng nhìn xem, bây giờ trên cánh tay vẫn còn có vết bầm đây này.”
Thấy hắn tính sổ, Mặc Lan không có cách nào bắt bẻ lại hắn.
Mặc dù mồm mép hắn lém lỉnh ra vẻ bề trên thích chiếm tiện nghi của nàng nhưng vì nàng, ngay cả mặt mũi của Trần Lạc Du hắn cũng không để ý, cứ như vậy trực tiếp đem người ta ra cửa.
Bất kể nói thế nào đi nữa, uy hiếp lớn nhất đã đi, nàng rất vui vẻ.
Trước sau như cũ hai người cãi nhau ầm ĩ, nhưng tình cảm không như thế giảm đi mà ngược lại ngày càng tăng, thỉnh thoảng Bạch lão thái quân nhàn rỗi không có chuyện gì còn có thể gọi cháu dâu đến trêu chọc mấy câu.
Đang khi mọi người Bạch phủ mong đợi Thiếu phu nhân có thể nhanh chóng mang thai thì Nam Nhạc quốc Lục vương gia Cảnh kỳ rốt cuộc cũng dẫn theo Chiến thần danh xưng là Đại Tướng quân Phượng Vô Ưu tới Hoàng cung Bắc Kỳ.
Người tới tức là khách.
Mặc dù đối với Nam Nhạc có nhiều kiêng dè nhưng nếu người ta đã chủ động mang theo lễ vật tới cửa lấy lòng (cầu hòa), Hoàng đế Bắc Kỳ cùng các đại thần cũng phải có qua có lại mở tiệc đáp lễ khoản đãi nồng hậu.
Nam Nhạc sứ giả ở Hoàng cung Bắc Kỳ đến ngày thứ hai, Hoàng đế Bắc Kỳ Long Hạo liền triệu tập quan viên từ tam phẩm trở lên tiến cung ăn tiệc.
Bạch Quân Nhiên mặc dù là Binh mã Đại Nguyên soái Bắc Kỳ, ở vị trí quan nhất nhất phẩm nên dĩ nhiên cũng nằm trong hàng ngũ được mời. Hắn vốn là người rất lười tham gia vào những hoạt động như này nhưng bởi lần này nhân vật là Phượng Vô Ưu, quả thật là có chút tò mò với lư sơn chân diện mục*, cho nên, hắn vẫn ăn mặc đàng hoàng một phen dẫn theo Mặc Lan đến Hoàng cung dự tiệc.
[Lư sơn chân diện mục* hiện lên rõ ràng như núi Lư Sơn, bộ mặt thật; mục: từng phần, hạng mục...]
Lần đầu tiên vào cung, Mặc Lan khó tránh khỏi hơi bối rối một chút.
Mặc dù Hoàng Thành cách Bạch phủ không xa nhưng bởi vì nàng là nữ nhân, phu quân lại nhiều năm đóng quân ở quan ngoại, cơ hội vào cung tự nhiên là rất ít.
Lần này nàng có cơ hội nhìn thấy rất nhiều đại thần trong triều, cũng có thể nhìn rõ ràng diện mạo của Hoàng đế.
Hoàng đế Bắc Kỳ Long Hạo năm nay mới hai mươi tám tuổi, bởi vì trong Hoàng cung sống an nhàn sung sướng, bề ngoài có vẻ tuấn tú lịch sự.
Mặc dù so với phu quân mình, vị Hoàng đế ngồi cao cao tại thượng tính tình tựa hồ có vẻ ôn hòa một chút nhưng Mặc Lan không ngốc, nàng biết, muốn tồn tại sống sót trong Hoàng cung tranh đấu kịch liệt này để có thể leo lên vị trí tối cao tuyệt đối không phải là người đơn giản.
Long Hạo là một Hoàng đế thông minh.
Hắn thành công che dấu lệ khí của mình, ngoài mặt giống như đối với mỗi thần tử đối xử trọng hậu, trên thực tế lại không dấu đi tình hình toàn cục bị khống chế trong tay của mình.
Phi tử Long Hạo có rất nhiều, dưới gối Long tử Long nữ cũng không thiếu, chứng kiến những tiểu hoàng tử, tiểu hoàng nữ từng người từng người hướng phụ hoàng bọn hắn thỉnh an vấn an, Mặc Lan không nhịn được trong lòng oán thầm.
Gả cho Hoàng đế thật rõ là xui xẻo, nhiều nữ nhân như vậy cùng nhau tranh giành một trượng phu, ngay cả những đứa con do chính mình đẻ ra cũng bởi vì muốn tồn tại trong Đế Vương chi gia mà những mẫu thân nhẫn tâm biến con mình trở thành con cờ để tranh sủng (tranh thủ tình cảm).
Giống như nhìn ra tâm tư của nàng, Bạch Quân Nhiên ngồi bên cạnh nàng ở dưới bàn cầm tay của nàng, nhỏ giọng nói: “Nàng yên tâm, đời này ta chỉ cưới một người là nàng, sẽ không bao giờ đem nữ nhân khác nghênh đón vào cửa, cũng sẽ không có những đứa trẻ khác gọi ta một tiếng cha.”
Mặc Lan bị lời nói xong của hắn khiến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, dùng sức nhéo tay của hắn ở dưới bàn: “Chàng nói nhăng (bậy bạ) gì đó?”
“Không có nói bậy bạ, ta nói đều là sự thật.”
Hắn dùng bộ mặt phớt tỉnh bảo đảm (cam đoan), không để cho nàng được phép buột miệng cười.
Bạch Quân Nhiên nhìn nàng cùng nhau cười, còn dùng cằm hướng Hoàng thương bĩu môi: “Nhìn thấy chưa? Đừng xem Hoàng thượng nhà chúng ta vợ con một đám nhưng thật ra thì chính hắn cũng có khổ não.” Chiến tranh giữa các nữ nhân rất đáng sợ, nhất là nữ nhân hậu cung.
“Cái gì mà Hoàng Thượng nhà chúng ta, Hoàng Thượng là của Bắc Kỳ cũng không phải là nhà chúng ta.”
“Đúng đúng đúng, Hoàng Thượng không phải nhà chúng ta, chỉ có nàng mới phải nhà chúng ta.” Nói xong, còn cười vô lại một tiếng.
Mặc Lan chỉ cảm thấy người này thật đúng là không có nghiêm chỉnh, không quá ba câu lại bắt đầu nói hươu nói vượn.
Cáu giận trừng mắt nhìn hắn, nàng ở dưới bàn dùng sức đạp hắn một cước, sau đó giống như không có chuyện gì nâng chén trà lên từ từ uống trà.
Bạch Quân Nhiên nhíu mày, xoa xoa chỗ chân bị nàng giẫm, tố cáo nói: “Nàng ngược (ngược đãi, hành hạ, tàn bạo) phu.”
“Chính là ngược đãi chàng, vậy thế nào?”
Hắn nở nụ cười toét miệng vô lại: “Đối với nàng, ta tương đối hoan nghênh nàng ở trên giường ngược ta.”
“Chàng...”
“Ai da, chớ tức giận chớ tức giận, nhìn xem tất cả mọi người đang nhìn chúng ta kìa.”
Cô dâu mới ở nơi này liếc mắt đưa tình rất nhanh liền dẫn tới sự chú ý của mọi người.
Mặc Lan gương mặt đỏ bừng, vừa trừng mắt liếc hắn một cái. Đều do hắn, luôn thích trêu chọc mình, trước mắt đây chính là trong Hoàng cung, Hoàng thượng còn đang ngồi ở đây nhìn hắn vậy mà hắn còn dám hồ nháo (càn quấy, hồ đồ,...).
May nhờ Hoàng đế cũng không giận, hướng về phía nàng ôn hòa cười một tiếng giống như một vị huynh trưởng không hề có chút tà khí.
Ngược lại đối với mấy người Nam Nhạc ngồi đối diện, trong mắt thủy chung đều lóe lên vẻ mặt đùa cợt.
Nhất là cái vị Lục vương gia, nghe nói hắn tên là Cảnh Kỳ, tầm hai mươi tư hai mươi lăm tuổi, trông dung mạo rất khá nhưng so với phu quân mình còn kém chút.
Người này luôn dùng loại cười như không cười quan sát nàng, trong mắt còn mang theo vài phần không có ý tốt.
Thấy Mặc Lan ngẩng đầu nhìn hắn, Cảnh Kỳ rất không đứng đắn trừng mắt nhìn nàng: “Bạch Nguyên soái thật là có phúc khí tốt (may mắn), cưới được một Mỹ Kiều Nương* như hoa như ngọc thật khiến cho người ta hâm mộ.”
[Mỹ Kiều Nương*: chỉ người con gái đẹp.]
Giọng hắn mang vẻ khinh bạc, còn cố ý lộ ra vẻ mặt đùa giỡn.
Mặc Lan sắc mặt lạnh lẽo, lập tức cảm thấy chán ghét kẻ gọi là Nam Nhạc Lục vương gia này.
Mà Bạch Quân Nhiên vẻ mặt mới vừa rồi còn cợt nhả, gương mặt tuấn tú cũng bỗng chốc lạnh lùng, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không vười mà nói: “Bắc Kỳ ta địa linh nhân kiệt*, bất luận là cô nương nhà nhà nào cũng đều xinh đẹp kiều diễm (mỹ lệ), Lục vương gia hâm mộ bổn soái như vậy chẳng lẽ là nói thủy thổ (thời tiết+ đất đai) Nam Nhạc không tốt, ngay cả muốn sinh dưỡng ra cô nương cũng khó (kém) hơn so với cường đạo toan tính (nghĩ mưu kế) đây sao?”
Lời nói này nói xong hết sức không khách khí, Cảnh Kỳ vừa nghe xong, mặt mũi biến sắc.
“Lời nói này của Bạch Nguyên soái có thể khiến cho không người nào dám có thể gật đầu bừa bãi, nói tới Nam Nhạc ta vô luận là sản vật (của cải) thể hiện thực lực (sức mạnh) quốc gia đều không thua kém gì Bắc Kỳ, huống chi khí hậu phương nam thủy thổ luôn luôn hợp lòng người (dễ thích ứng), đừng nói là cô nương ngay cả tướng mạo nam tử, tất cả đều thanh tú tuấn dật.”
“Đó, nói như vậy cái từ ‘Tiểu bạch kiểm*’ này chính là xuất phát từ Nam Nhạc mà ra đây mà.”
[Tiểu bạch kiểm*:Tiểu bạch kiểm là chỉ nam nhân… giống như nữ tử trong thanh lâu, các nàng là dựa vào nam nhân để kiếm sống. Mà tiểu bạch kiểm chính là chỉ người có vẻ ngoài đẹp đẽ nhưng lại dựa vào nữ nhân để kiếm sống. => mò trong nhà tỷ cher đấy ạh Description: :]
Mấy đại thần Bắc Kỳ nghe xong lời này cũng không nhịn được cười trộm.
Đưa mắt nhìn Nam Nhạc quốc, còn có ai so với Lục vương gia Cảnh Kỳ có ảnh hưởng lớn hơn, hắn là nhi tử được Nam Nhạc Hoàng đế sủng ái nhất Lục Hoàng tử, là em ruột của thái tử, cháu ngoại của Binh mã Đại Nguyên soái, chưa từng có ai dám nói chuyện với hắn như vậy không phải sao?
Lập tức sắc mặt trầm xuống chuẩn bị nổi giận lại bị người bên cạnh trừng mắt liếc một cái. Người này còn ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt hết sức nghiêm nghị.
Cảnh Kỳ là kẻ không sợ trời không sợ đất duy chỉ sợ người ngồi bên cạnh này, dù ngang ngạnh muốn đối đầu với khiêu khích của Bạch Quân Nhiên cũng phải nhẫn nhịn xuống.
Mà người trừng mắt này không phải ai khác chính là Nam Nhạc Chiến thần - Phượng Vô Ưu.
Người này tầm trên bốn mươi tuổi, dáng người cao rắn rỏi, mặc dù là đệ nhất võ tướng nhưng lại đặc biệt gầy gò mảnh khảnh.
Trên người ông mặc một bộ thanh sam (quần áo màu xanh), tôn lên mấy phần lịch sự nhã nhặn tuấn mĩ, trên trán cũng biểu lộ ra một cỗ lãnh ý không giận mà nghiêm.
Phượng Vô Ưu ý vị (suy nghĩ) sâu xa liếc nhìn Bạch Quân Nhiên một cái, không thể nói ra đó là có địch ý hay còn là thưởng thức, tóm lại, hai thân phận giống nhau, trên người là khí thế nam tử, khi nghe thấy đại danh của đối phương sau đều không hẹn mà cùng quay ra quan sát lẫn nhau.
Mặc Lan tay ở dưới gầm bàn kéo kéo tay áo phu quân, nhỏ giọng nói: “Người này xem ra rất lợi hại đúng không ạ.”
“Đó là đương nhiên, ông ta là trụ cột của đất nước Nam Nhạc đại danh đỉnh đỉnh là Phượng tướng quân, không có ông ta, giang sơn Nam Nhạc cũng sẽ không được Cố nhược kim thang* như hiện tại.”
[Cố nhược kim thang*: vững như thành đồng.]
“Chả trách mà ngay cả Nam Nhạc Lục vương gia cũng không dám khiêu chiến với quyền uy của ông ta, thì ra ông ấy là đệ nhất võ tướng, thảo nào khiến người khác lần đầu gặp mặt đã cảm thấy rất có khí thế.”
Bạch Quân Nhiên đột nhiên lườm nàng một cái: “Chẳng lẽ phu quân nàng không khí thế hay sao?”
Mặc Lan mặt đỏ lên: “Không giống nhau.”
“Không giống nhau ở chỗ nào?.”
Mặc dù hắn biết hành động này của bản thân mình rất trẻ con nhưng nhìn nương tử trước mặt mình lại đi tán thưởng người khác, trong lòng hắn cảm thấy không thoải mái (dễ chịu) chút nào.
“Nói như thế nào nhỉ, người này mặc dù thoạt nhìn không phải là một nhân vật đơn giản nhưng lại biết che dấu đi mà còn chàng thì ngược lại, vô cùng phách lối vô cùng bá đạo, giống như muốn tuyên bố với cả thiên hạ chàng không phải là một nhân vật dễ bị trêu chọc vào vậy.”
Bạch Quân Nhiên đột nhiên cười lớn một tiếng, ở dưới bàn bắt được bàn tay nhỏ bé của nàng: “Ừ! Nàng hình dung như vậy ta rất thích, ta chính là phách lối bá đạo không thể chọc, cho nên nàng phải nhớ rõ một điều cho ta; không cho phép hồng hạnh ra tường nếu không ta sẽ không tha cho nàng.”
“Chàng nói hươu nói vượn cái gì đấy hả?”
Cùng thê tử mình một hồi cười đùa, hoàn toàn không để ý đến tình huống mình đang ở yến hội hoàng gia.
Đối diện Phượng Vô Ưu thấy thế, bên môi hơi có độ cong không rõ ràng. Mặc dù hắn không muốn thừa nhận nhưng Bạch Quân Nhiên thật đúng là hậu sinh khả úy, tiểu tử Bạch Quân Nhiên này tuy mới có hai mươi tuổi nhưng bày binh bố trận trên chiến trường không thua kém gì ông.
Về phần cô nương mặc bộ đồ trắng ngồi bên cạnh hắn khiến hắn không khỏi có cảm giác thân thiết, một cô nương xinh đẹp như vậy ông thấy không ít nhưng vị cô nương này làm cho ông sinh ra một cảm xúc mà đến chính ông cũng không biết phải diễn tả như nào.
Khi mấy người đều có tâm sự riêng thì Hoàng yến bắt đầu khai mạc.
Đầu tiên là màn ca múa nhạc trợ hứng (hỗ trợ giúp vui, tăng thêm không khí), sau dưới đề nghị của một số đại thần, hai nước liền tự mình lựa ra mấy võ tướng tiến hành đấu quyền cước.
Bạch Quân Nhiên cảm thấy siêu cấp nhàm chán vô vị, chỉ muốn yến hội sớm kết thúc để mình được ôm kiều thê trở lại phủ thân thiết (thân mật).
Một hồi mà võ tướng hai nước Bắc Kỳ cùng nam Nhạc vẫn chưa phân biệt được thắng thua cao thấp, Cảnh Kỳ đột nhiên nói: “So tới so lui như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì, không bằng chúng ta đánh cược, người nào nếu thua sẽ phải bỏ ra một cái giá cao cho người thắng, so tài như vậy không phải thú vị hơn sao?”
Mọi người ai nấy đều sửng sốt, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không biết Nam Nhạc Lục vương gia rốt cuộc đang có âm mưu gì?
Bạch Quân Nhiên khẽ cười lạnh một tiếng. Rốt cuộc cái đuôi hồ ly cũng lộ ra rồi sao?
Long Hạo nhíu mày: “Lục vương gia đã nghĩ ra ý tưởng hay gì rồi sao?”
Cảnh Kỳ khẽ mỉm cười: “Nói là ý tưởng hay thật không dám nhận, bất quá cũng không tồi, Hoàng Thượng cũng biết rằng biên giới giữa Nam Nhạc và Bắc Kỳ có một địa phương tên là Cái Huyền. Mặc dù trước mắt đuộc xem là thuộc ranh giới Bắc Kỳ nhưng lại có rất nhiều người dân Nam Nhạc tới nơi đó làm ăn định cư.”
“Nghe nói dân chúng hai nước bởi vì bất đồng dân tộc nên thường xuyên xảy ra xung đột, Nam Nhạc ta thật sự không muốn vì vậy mà làm mất đi hòa khí giữa hai nước, cho nên Bổn vương muốn nhân chuyến đi lần này nghĩ ra một phương pháp.”
Thấy Long Hạo có ý bảo hắn nói tiếp, Cảnh Kỳ cũng không khách khí nói tiếp: “Hai nước chúng ta không bằng chính thức tỷ thí một trận, nếu Nam Nhạc ta thắng hi vọng Hoàng thượng có thể cắt mảnh đất Cái Huyền này nhường cho chúng ta.”
Đây chính là hành động ăn cướp trắng trợn! Chúng đại thần gương mặt đều khiếp sợ.
Cái Huyền là một địa phương có diện tích không lớn nhưng là ranh giới tiếp giáp giữa Bắc Kỳ và Nam Nhạc, xét về mặt nào đó thì đây là một địa phương có vị trí vô cùng quan trọng.
Cảnh Kỳ không kiêng dè đòi hỏi đến huyện thành nhỏ này ý tứ rất rõ ràng, chính là Nam Nhạc muốn lấy đây là bàn đạp để từng bước thôn tính Bắc Kỳ.
Loại chuyện này ai dám dễ dàng nhân nhượng đây?
Huống chi trong lòng mọi người rất rõ ràng, thực lực (sức mạnh) ở Nam Nhạc ngày càng được mở rộng, sớm muộn gì sẽ có một ngày xuất binh tấn công Bắc Kỳ, mở rộng bờ cõi của Nam Nhạc.
Cho nên ngoài mặt, Bắc Kỳ cùng Nam Nhạc từ hai mươi năm về trước đã ngừng binh nhưng từ đầu đến cuối vẫn chỉ là duy trì mối quan hệ không xâm phạm lẫn nhau.
Nhưng trên thực tế hai bên đều nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi chờ một ngày nào đó tìm cơ hội xung đột vũ trang.
Mặc Lan nghe xong hết sức kinh ngạc, không hiểu nhìn Bạch Quân Nhiên: “Cái Huyền là nơi như thế nào?”
“Đó là ranh giới giữa Bắc Kỳ với Nam Nhạc, tụ tập rất đông con dân của hai đất nước, thuộc về miền núi nên địa thế vô cùng hiểm trở, thích hợp cho việc đóng quân cắm doanh trại.” Bạch Quân Nhiên bưng chén rượu lên khẽ nhấp môi: “Rõ ràng một khi Cái Huyền bị Nam Nhạc chiếm được, bọn họ tất nhiên sẽ ra tay từ đó từng bước một nuốt chửng lãnh thổ Bắc Kỳ.”
“Thật sự quá ghê tởm, vị Nam Nhạc lục vương gia vì sao lại có thể mặt dày vô sỉ đến như vậy?”
Bạch Quân Nhiên cười một tiếng: “Nam Nhạc mơ ước Bắc Kỳ đã không phải ngày một ngày hai, bọn họ đang chờ thời cơ thích hợp hướng Bắc Kỳ chúng ta tuyên chiến đấy.”
“Vậy phải làm sao bây giờ? Ngộ nhỡ Bắc Kỳ thực sự thua...”
“Yên lặng theo dõi biến hóa!”
Hai người nhỏ giọng nghị luận một phen, ngồi cao cao tại thượng Long Hạo không hề sợ hãi mà hỏi: “Đề nghị của Lục vương trẫm cảm thấy rất hứng thú, bất qua trẫm thật tò mò, nếu Nam Nhạc thua thì sao đây?”
Cảnh Kỳ hiển nhiên cũng không ngờ tới đối phương sẽ hỏi câu hỏi như thế, suy nghĩ một lúc, hắn nói năng có khí phách trả lời: “Nếu Nam Nhạc ta thua, Bổn vương tự nhiên sẽ hạ lệnh đưa tất cả con dân Nam Nhạc ở Cái Huyền nhanh chóng rời đi Cái Huyền.”
Về phương diện nào mà nói, đây chính là thứ rất hấp dẫn.
Dù sao không người nào nguyện ý lãnh thổ của mình bị người nước ngoài xâm chiếm lãnh thổ.
Mặc Dù Cái Huyền có diện tích không lớn nhưng bởi vì là vị trí tiếp giáp giữa hai nước cho nên ngày càng có rất nhiều thương nhân Nam Nhạc tới đây làm ăn.
Tất cả mọi người trong lòng đều hiểu rõ, những người này ngoài mặt là đến làm ăn buôn bán nhưng trên thực tế cũng là âm thầm gây dựng một thế lực chiếm giữ ranh giới Bắc Kỳ.
Bởi vì Bắc Kỳ trước sau không nắm được chứng cứ đối phương nên chỉ có thế âm thầm nín nhịn để cho Nam Nhạc chiếm được lợi thế.
“Đánh cuộc này nghe có vẻ rất thú vị, như vậy Lục vương muốn tỷ thí thế nào đây?”
Cảnh Kỳ cười một tiếng: “Rất đơn giản, đấu võ không bằng đấu văn, nếu chuyện là do Nam Nhạc ta khởi xướng, vậy thì hãy để cho thần tử Nam Nhạc ra đề cho người Bắc Kỳ trả lời đi, nếu như đáp đúng thì chúng ta coi như tính thua, còn nếu như không trả lời được thì...”
Hắn không có nói xong nhưng mọi người nghe đều hiểu ra ý tứ của hắn.
Mấy đại thần Bắc Kỳ dùng ánh mắt rối rít hướng Hoàng thượng ra hiệu ngăn cản. Nếu Cảnh Kỳ dám đánh cuộc thì nhất định đã có chuẩn bị mới đến.
Ngộ nhỡ thật sự có cái gì âm mưu quỷ kế thì sẽ không bù đắp nổi mất.
Long Hạo cũng biết chắc đối phương sẽ không dễ dàng cho Bắc Kỳ chiếm được ưu thế, nhưng hắn thân là Nhất quốc chi chủ, nếu như hiện tại hắn bác bỏ phần đánh cuộc này thì từ nay về sau trước mặt tộc nhân Nam Nhạc liền sẽ mất đi một phần uy tín.
“Được, nếu Lục vương gia có hứng thú thì mọi người cũng nên tham gia một chút.”
Nghe xong lời này, Cảnh Kỳ nham hiểm cười một tiếng: “Hoàng Thượng quả nhiên có gan, như vậy Nam Nhạc chúng ta không có khách khí đâu, Tống Văn!”
Hắn gọi một người đứng ở phía sau hắn, đối phương là một nam tử tầm hai mươi tuổi, khuôn mặt lịch sự nhã nhặn có thể nhìn ra được là một quan văn.
Nam tử tiến lên phía trước, hướng Long Hạo hành lễ: “Vi thần Tống Văn, là Hàn lâm viện học sĩ Nam Nhạc, hôm nay ở tại nơi này xin trổ chút tài mọn.”
Nói xong cười nhìn mọi người: “Đề thứ nhất rất đơn giản, đề như sau; Ngươi có thể làm, ta có thể làm, tất cả có thể làm, một người có thể làm, hai người không thể làm, xin hỏi là làm cái gì?”
Chúng thần Bắc Kỳ một nhóm người nghe có thể làm không thể làm thì tất cả đều cảm thấy mơ mơ màng màng.
Ngay cả Bạch Quân Nhiên cũng xoa cằm, gương mặt có vẻ đăm chiêu suy nghĩ.
Cảnh Kỳ thấy mọi người lâm vào suy tư không khỏi âm thầm cười một tiếng.
Phượng Vô Ưu từ đầu tới cuối giống như là việc không liên quan đến mình, từ từ thưởng thức rượu ngon được nhưỡng lâu năm trong Hoàng Cung.
Mặc Lan thì ngược lại, đầu nghiêng bên trái lại nghiêng bên phải suy nghĩ, cảm thấy đề văn này rất là thú vị.
Bạch Quân Nhiên lôi kéo tay nàng, nhỏ giọng nói: “Đề tài này đúng thật có chút khó khắn nhỉ.”
Mặc Lan cười hừ một tiếng: “Ta không nghĩ vậy, chẳng qua chỉ là một câu đố nhỏ mà thôi.”
Bạch Quân Nhiên ánh mắt sáng lên: “Lan nhi biết đáp án?”
Nàng không nói, vẻ mặt già dặn nhìn ngó xung quanh.
Ngay khi chúng đại thần đang lâm vào trầm tư suy nghĩ thì Bạch Quân Nhiên đột nhiên đứng dậy thuận tiện một tay cũng kéo cả Mặc Lan đứng lên: “Lan nhi, nàng nói cho hắn biết là làm cái gì đi.”
Mọi người khẽ giật mình, Mặc Lan cũng ngẩn người, ngay cả Cảnh Kỳ cùng Phượng Vô Ưu ngồi đối diện cũng đưa mắt nhìn.
Mặc Lan trừng hắn, dùng ánh mắt hỏi: Chàng đang làm cái gì đấy? Ta chỉ là một nữ nhân.
Bạch Quân Nhiên cũng quay lại nhìn nàng, dùng ánh mắt trả lời: Nữ quyến thì sao? Lúc này không thể để Bắc Kỳ chúng ta xấu hổ mất mặt.
Mặc Lan không còn biện pháp nào khác, than nhẹ một tiếng hướng về phải Tống Văn giọng nói nhỏ nhẹ đáp: “Ngươi có thể làm, ta có thể làm, tất cả mọi người có thể làm, một người có thể làm, hai người không thể làm, đáp án chính là nằm mộng.”
Mọi người vừa mới nghe xong, tất cả đều là vẻ mặt bừng tỉnh ngộ.
Vẻ mặt Tống Văn tối dần, giống như không thể ngờ tới sẽ có nữ nhân trả lời được câu đố này.
Cảnh Kỳ cũng rất ngoài ý muốn, chén rượu đưa đến khóe miệng cũng quên uống.
Phượng Vô Ưu cũng nhíu nhíu mày, tinh tế quan sát tiểu nha đầu này, càng nhìn lại càng cảm thấy có chút quen mắt.
Bạch Quân Nhiên thấy mọi người đều ngẩn ngơ, trong lòng hết sức đắc ý. Nhìn đi, vợ hắn quả nhiên là một nhân vật lợi hại.
Tống Văn không cam lòng, vội vàng ra đề thứ hai: “Có một thứ mà ngươi chỉ có thể dùng tay trái để cầm nó, tay phải lại không lấy được, đây là vật gì?”
Mặc Lan nghĩ một lát đáp: “Tay phải.”
Mọi người lại lần nữa kinh ngạc.
Tống Văn bắt đầu có chút gấp gáp, hỏi vấn đề thứ ba: “Có một loại vải có ở nhiều nơi lại vô cùng đẹp mắt nhưng không có người nào mong muốn dùng nó để chế thành đồ, xin hỏi đó là vải gì?”
“Thác nước.”
Lần này Mặc Lan ngay cả nghĩ cũng chưa hề nghĩ mà trực tiếp trả lời.
Kế tiếp Tống Văn ra rất nhiều câu đố, Mặc Lan đều đối đáp trôi chảy ép đối phương đầu đổ đầy mồ hôi lúng ta lúng túng, không biết làm sao.
Cuối cùng hắn thật sự không còn gì để hỏi, chỉ có thể đáng thương nhìn về phía Vương gia nhà mình, bộ dáng giống như cứ đánh thuận theo tự nhiên không còn có năng lực tiến thủ.
Mặc Lan thấy sắc mặt người Nam Nhạc trở nên hết sức khó coi thì hỏi ngược lại: “Các ngài hỏi câu hỏi nào ta cũng đều trả lời được, hiện tại ta cũng có mấy câu muốn hỏi các ngài có được hay không?”
Tống Văn ngây ngốc gật đầu, hoàn toàn bị nàng dắt mũi dẫn đi.
“Câu hỏi của ta rất đơn giản, thứ nhất ta muốn biết cõi đời này thứ gì thay đối nhanh nhất? Thứ hai, ta muốn biết trên đời này thứ gì cay nhất? Thứ ba, ta muốn biết trên đời này thứ gì ngọt nhất? Thứ tư, ta muốn biết trên đời này thứ gì cứng rắn nhất?”
Mấy câu hỏi vừa nói ra khỏi miệng sau đó, đám người Nam Nhạc bắt đầu lộn xộn trả lời lung tung.
Chỉ có Phượng Vô Ưu mở to đôi mắt tinh tế quan sát Mặc Lan cách đó đứng không xa. Cùng Lúc đó ông còn không ngừng cảm nhận được ánh mắt cảnh cáo của Bạch Quân Nhiên. (thấy Nhiên huynh giữ vợ mình gê chưa =)
Tranh luận một hồi mà Nam Nhạc không ai đưa ra được một đáp án đúng, đồng thời còn phải hướng Mặc Lan thỉnh giáo rốt cuộc là cái gì.
Nhìn bọn họ một cái, Mặc Lan ung dung thong thả trả lời: “Trên thế giới biến hóa nhanh nhất chính là lòng người, thứ cay nhất là kẻ thù, ngọt nhất là đồng bào và thứ cứng nhất là bần cùng.” [
Câu trả lời được công bố, vô luận là người Bắc Kỳ hay Nam Nhạc đều nhao nhao đối với tiểu nha đầu này đều lộ ra biểu tình khen ngợi.
Không nghĩ tới một câu hỏi của nàng đưa ra lại khiến Nam Nhạc phách lối khoa trương, dáng vẻ bệ vệ kiêu căng bị đả kích một giọt không dư thừa.
“Các người đưa ra câu hỏi ta đều trả lời được mà câu hỏi ta đưa ra các ngài không người nào trả lời được, như vậy, thực hiện theo lời đánh cược ban đầu thì các ngài có phải di dời toàn bộ con dân Nam Nhạc rời khỏi Cái Huyền hay không?”
Câu hỏi được đặt ra rất sắc bén khiến sắc mặt mỗi người Nam Nhạc đều rất khó coi.
Cái này nên gọi là gì nhỉ? Tiền mất tật mang.
Kết quả không ngờ trộm gà không thành mà còn mất cả nắm gạo, Cảnh Kỳ chỉ có thể tức thở hổn hển đáp ứng hiệp ước bất bình đẳng thì cuộc tỷ thí này cuối cùng mới có thể kết thúc.
Mà Phượng Vô Ưu từ đầu tới cuối giống như chẳng hề quan tâm gì đến cuộc đấu thắng thua này. Ánh mắt sâu thẳm tịch mịch như đang nghiền ngẫm gì đó đã bay ra khỏi đại điện từ lúc nào.
Chuyện Mặc Lan ở trong cung đấu trí với sứ giả Nam Nhạc rất nhanh liền truyền tới Bạch phủ, Bạch lão thái quân sau khi nghe được tin tức xong thì hết sức vui vẻ.
Khi tôn tử cùng cháu dâu trở về nhà, bà không ngừng khen ngợi đối với việc làm của Mặc Lan.
“Thật may là a đầu này là cháu dâu của ta, nếu để cho người khác tiên hạ thủ vi cường, nếu không lão thái bà ta chẳng phải hối hận lắm sao, xem ra ánh mắt năm đó của ta quả nhiên không sai, mặc dù không biết đấu võ nhưng lại có thể khiến Nam Nhạc khốn đốn một phen, ừ, rất có phong phạm của lão thái bà ta năm đó.”
Bạch phủ từ người trên đến người dưới ai cũng đều rất vui vẻ.
Bạch Quân Nhiên lại càng thêm vui vẻ, hắn cũng không thể ngờ tới thê tử mình chỉ bằng mấy câu nói đã khiến cho Nam Nhạc phải cắt đất lấy tiền bồi thường.
Đến buổi tối, Mặc Lan có chút lo lắng chia sẻ với Bạch Quân Nhiên: “Mặc dù hôm nay ta chỉ là muốn giữ thể diện cho Bắc Kỳ nhưng xem ra cách làm này của ta có chút lỗ mãng lộ liễu*, Nam Nhạc bề ngoài tuy âm thầm chịu thiệt ăn ngậm bồ hòn nhưng chắc chắn không từ bỏ ý đồ, nếu sau này bọn họ trả thù lại...”
[Thực ra hán việt là Phong mang tất lộ! (Cái kim giấu trong bọc cuối cùng cũng lộ ra!)]
“Nàng sợ cái gì? Bọn họ nếu quả thật muốn dùng vũ lực giải quyết tất cả mọi chuyện, chẳng lẽ quân đội Bạch gia phải sợ bọn hắn sao?” Thấy trên gương mặt nàng là nỗi buồn lo lắng, hắn ôm nàng vào trong lòng, nhẹ nhàng an ủi: “Yên tâm! Bất kể có chuyện gì xảy ra thì ta cũng đều sẽ ở bên cạnh nàng, bảo vệ nàng cả đời.”
Một phần nàng chưa muốn rời khỏi kinh thành vì ít nhiều gì còn chứa một chút kỳ vọng, hi vọng một ngày kia Bạch Quân Nhiên đột nhiên hồi tâm chuyển ý, dù chỉ là nạp nàng làm thiếp, nàng cũng nguyện ý.
Đối với quyết định này của nàng, Bạch Quân Nhiên cũng không quan tâm, nàng muốn đi thăm hỏi thì cứ để nàng ấy đi.
Tiễn Trần Lạc Du xong hắn rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, ôm lấy kiều thê yêu dấu gật gù đắc ý mà nói: “Lần này nàng nên vui vẻ, về sau rốt cuộc không cần bởi vì nàng ta mà ghen.”
Nghe xong lời này, Mặc Lan lập tức giận: “Người nào ghen? Con mắt nào của chàng nhìn thấy ta ghen?”
“Chưa ăn dấm (ghen ghét, đố kỵ, nổi máu Hoạn Thư) sao? Nếu nói chưa ăn dấm vậy thời gian trước kia người nào đó đối với phu quân mình cả ngày vừa đánh vừa đá, nàng nhìn xem, bây giờ trên cánh tay vẫn còn có vết bầm đây này.”
Thấy hắn tính sổ, Mặc Lan không có cách nào bắt bẻ lại hắn.
Mặc dù mồm mép hắn lém lỉnh ra vẻ bề trên thích chiếm tiện nghi của nàng nhưng vì nàng, ngay cả mặt mũi của Trần Lạc Du hắn cũng không để ý, cứ như vậy trực tiếp đem người ta ra cửa.
Bất kể nói thế nào đi nữa, uy hiếp lớn nhất đã đi, nàng rất vui vẻ.
Trước sau như cũ hai người cãi nhau ầm ĩ, nhưng tình cảm không như thế giảm đi mà ngược lại ngày càng tăng, thỉnh thoảng Bạch lão thái quân nhàn rỗi không có chuyện gì còn có thể gọi cháu dâu đến trêu chọc mấy câu.
Đang khi mọi người Bạch phủ mong đợi Thiếu phu nhân có thể nhanh chóng mang thai thì Nam Nhạc quốc Lục vương gia Cảnh kỳ rốt cuộc cũng dẫn theo Chiến thần danh xưng là Đại Tướng quân Phượng Vô Ưu tới Hoàng cung Bắc Kỳ.
Người tới tức là khách.
Mặc dù đối với Nam Nhạc có nhiều kiêng dè nhưng nếu người ta đã chủ động mang theo lễ vật tới cửa lấy lòng (cầu hòa), Hoàng đế Bắc Kỳ cùng các đại thần cũng phải có qua có lại mở tiệc đáp lễ khoản đãi nồng hậu.
Nam Nhạc sứ giả ở Hoàng cung Bắc Kỳ đến ngày thứ hai, Hoàng đế Bắc Kỳ Long Hạo liền triệu tập quan viên từ tam phẩm trở lên tiến cung ăn tiệc.
Bạch Quân Nhiên mặc dù là Binh mã Đại Nguyên soái Bắc Kỳ, ở vị trí quan nhất nhất phẩm nên dĩ nhiên cũng nằm trong hàng ngũ được mời. Hắn vốn là người rất lười tham gia vào những hoạt động như này nhưng bởi lần này nhân vật là Phượng Vô Ưu, quả thật là có chút tò mò với lư sơn chân diện mục*, cho nên, hắn vẫn ăn mặc đàng hoàng một phen dẫn theo Mặc Lan đến Hoàng cung dự tiệc.
[Lư sơn chân diện mục* hiện lên rõ ràng như núi Lư Sơn, bộ mặt thật; mục: từng phần, hạng mục...]
Lần đầu tiên vào cung, Mặc Lan khó tránh khỏi hơi bối rối một chút.
Mặc dù Hoàng Thành cách Bạch phủ không xa nhưng bởi vì nàng là nữ nhân, phu quân lại nhiều năm đóng quân ở quan ngoại, cơ hội vào cung tự nhiên là rất ít.
Lần này nàng có cơ hội nhìn thấy rất nhiều đại thần trong triều, cũng có thể nhìn rõ ràng diện mạo của Hoàng đế.
Hoàng đế Bắc Kỳ Long Hạo năm nay mới hai mươi tám tuổi, bởi vì trong Hoàng cung sống an nhàn sung sướng, bề ngoài có vẻ tuấn tú lịch sự.
Mặc dù so với phu quân mình, vị Hoàng đế ngồi cao cao tại thượng tính tình tựa hồ có vẻ ôn hòa một chút nhưng Mặc Lan không ngốc, nàng biết, muốn tồn tại sống sót trong Hoàng cung tranh đấu kịch liệt này để có thể leo lên vị trí tối cao tuyệt đối không phải là người đơn giản.
Long Hạo là một Hoàng đế thông minh.
Hắn thành công che dấu lệ khí của mình, ngoài mặt giống như đối với mỗi thần tử đối xử trọng hậu, trên thực tế lại không dấu đi tình hình toàn cục bị khống chế trong tay của mình.
Phi tử Long Hạo có rất nhiều, dưới gối Long tử Long nữ cũng không thiếu, chứng kiến những tiểu hoàng tử, tiểu hoàng nữ từng người từng người hướng phụ hoàng bọn hắn thỉnh an vấn an, Mặc Lan không nhịn được trong lòng oán thầm.
Gả cho Hoàng đế thật rõ là xui xẻo, nhiều nữ nhân như vậy cùng nhau tranh giành một trượng phu, ngay cả những đứa con do chính mình đẻ ra cũng bởi vì muốn tồn tại trong Đế Vương chi gia mà những mẫu thân nhẫn tâm biến con mình trở thành con cờ để tranh sủng (tranh thủ tình cảm).
Giống như nhìn ra tâm tư của nàng, Bạch Quân Nhiên ngồi bên cạnh nàng ở dưới bàn cầm tay của nàng, nhỏ giọng nói: “Nàng yên tâm, đời này ta chỉ cưới một người là nàng, sẽ không bao giờ đem nữ nhân khác nghênh đón vào cửa, cũng sẽ không có những đứa trẻ khác gọi ta một tiếng cha.”
Mặc Lan bị lời nói xong của hắn khiến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, dùng sức nhéo tay của hắn ở dưới bàn: “Chàng nói nhăng (bậy bạ) gì đó?”
“Không có nói bậy bạ, ta nói đều là sự thật.”
Hắn dùng bộ mặt phớt tỉnh bảo đảm (cam đoan), không để cho nàng được phép buột miệng cười.
Bạch Quân Nhiên nhìn nàng cùng nhau cười, còn dùng cằm hướng Hoàng thương bĩu môi: “Nhìn thấy chưa? Đừng xem Hoàng thượng nhà chúng ta vợ con một đám nhưng thật ra thì chính hắn cũng có khổ não.” Chiến tranh giữa các nữ nhân rất đáng sợ, nhất là nữ nhân hậu cung.
“Cái gì mà Hoàng Thượng nhà chúng ta, Hoàng Thượng là của Bắc Kỳ cũng không phải là nhà chúng ta.”
“Đúng đúng đúng, Hoàng Thượng không phải nhà chúng ta, chỉ có nàng mới phải nhà chúng ta.” Nói xong, còn cười vô lại một tiếng.
Mặc Lan chỉ cảm thấy người này thật đúng là không có nghiêm chỉnh, không quá ba câu lại bắt đầu nói hươu nói vượn.
Cáu giận trừng mắt nhìn hắn, nàng ở dưới bàn dùng sức đạp hắn một cước, sau đó giống như không có chuyện gì nâng chén trà lên từ từ uống trà.
Bạch Quân Nhiên nhíu mày, xoa xoa chỗ chân bị nàng giẫm, tố cáo nói: “Nàng ngược (ngược đãi, hành hạ, tàn bạo) phu.”
“Chính là ngược đãi chàng, vậy thế nào?”
Hắn nở nụ cười toét miệng vô lại: “Đối với nàng, ta tương đối hoan nghênh nàng ở trên giường ngược ta.”
“Chàng...”
“Ai da, chớ tức giận chớ tức giận, nhìn xem tất cả mọi người đang nhìn chúng ta kìa.”
Cô dâu mới ở nơi này liếc mắt đưa tình rất nhanh liền dẫn tới sự chú ý của mọi người.
Mặc Lan gương mặt đỏ bừng, vừa trừng mắt liếc hắn một cái. Đều do hắn, luôn thích trêu chọc mình, trước mắt đây chính là trong Hoàng cung, Hoàng thượng còn đang ngồi ở đây nhìn hắn vậy mà hắn còn dám hồ nháo (càn quấy, hồ đồ,...).
May nhờ Hoàng đế cũng không giận, hướng về phía nàng ôn hòa cười một tiếng giống như một vị huynh trưởng không hề có chút tà khí.
Ngược lại đối với mấy người Nam Nhạc ngồi đối diện, trong mắt thủy chung đều lóe lên vẻ mặt đùa cợt.
Nhất là cái vị Lục vương gia, nghe nói hắn tên là Cảnh Kỳ, tầm hai mươi tư hai mươi lăm tuổi, trông dung mạo rất khá nhưng so với phu quân mình còn kém chút.
Người này luôn dùng loại cười như không cười quan sát nàng, trong mắt còn mang theo vài phần không có ý tốt.
Thấy Mặc Lan ngẩng đầu nhìn hắn, Cảnh Kỳ rất không đứng đắn trừng mắt nhìn nàng: “Bạch Nguyên soái thật là có phúc khí tốt (may mắn), cưới được một Mỹ Kiều Nương* như hoa như ngọc thật khiến cho người ta hâm mộ.”
[Mỹ Kiều Nương*: chỉ người con gái đẹp.]
Giọng hắn mang vẻ khinh bạc, còn cố ý lộ ra vẻ mặt đùa giỡn.
Mặc Lan sắc mặt lạnh lẽo, lập tức cảm thấy chán ghét kẻ gọi là Nam Nhạc Lục vương gia này.
Mà Bạch Quân Nhiên vẻ mặt mới vừa rồi còn cợt nhả, gương mặt tuấn tú cũng bỗng chốc lạnh lùng, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không vười mà nói: “Bắc Kỳ ta địa linh nhân kiệt*, bất luận là cô nương nhà nhà nào cũng đều xinh đẹp kiều diễm (mỹ lệ), Lục vương gia hâm mộ bổn soái như vậy chẳng lẽ là nói thủy thổ (thời tiết+ đất đai) Nam Nhạc không tốt, ngay cả muốn sinh dưỡng ra cô nương cũng khó (kém) hơn so với cường đạo toan tính (nghĩ mưu kế) đây sao?”
Lời nói này nói xong hết sức không khách khí, Cảnh Kỳ vừa nghe xong, mặt mũi biến sắc.
“Lời nói này của Bạch Nguyên soái có thể khiến cho không người nào dám có thể gật đầu bừa bãi, nói tới Nam Nhạc ta vô luận là sản vật (của cải) thể hiện thực lực (sức mạnh) quốc gia đều không thua kém gì Bắc Kỳ, huống chi khí hậu phương nam thủy thổ luôn luôn hợp lòng người (dễ thích ứng), đừng nói là cô nương ngay cả tướng mạo nam tử, tất cả đều thanh tú tuấn dật.”
“Đó, nói như vậy cái từ ‘Tiểu bạch kiểm*’ này chính là xuất phát từ Nam Nhạc mà ra đây mà.”
[Tiểu bạch kiểm*:Tiểu bạch kiểm là chỉ nam nhân… giống như nữ tử trong thanh lâu, các nàng là dựa vào nam nhân để kiếm sống. Mà tiểu bạch kiểm chính là chỉ người có vẻ ngoài đẹp đẽ nhưng lại dựa vào nữ nhân để kiếm sống. => mò trong nhà tỷ cher đấy ạh Description: :]
Mấy đại thần Bắc Kỳ nghe xong lời này cũng không nhịn được cười trộm.
Đưa mắt nhìn Nam Nhạc quốc, còn có ai so với Lục vương gia Cảnh Kỳ có ảnh hưởng lớn hơn, hắn là nhi tử được Nam Nhạc Hoàng đế sủng ái nhất Lục Hoàng tử, là em ruột của thái tử, cháu ngoại của Binh mã Đại Nguyên soái, chưa từng có ai dám nói chuyện với hắn như vậy không phải sao?
Lập tức sắc mặt trầm xuống chuẩn bị nổi giận lại bị người bên cạnh trừng mắt liếc một cái. Người này còn ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt hết sức nghiêm nghị.
Cảnh Kỳ là kẻ không sợ trời không sợ đất duy chỉ sợ người ngồi bên cạnh này, dù ngang ngạnh muốn đối đầu với khiêu khích của Bạch Quân Nhiên cũng phải nhẫn nhịn xuống.
Mà người trừng mắt này không phải ai khác chính là Nam Nhạc Chiến thần - Phượng Vô Ưu.
Người này tầm trên bốn mươi tuổi, dáng người cao rắn rỏi, mặc dù là đệ nhất võ tướng nhưng lại đặc biệt gầy gò mảnh khảnh.
Trên người ông mặc một bộ thanh sam (quần áo màu xanh), tôn lên mấy phần lịch sự nhã nhặn tuấn mĩ, trên trán cũng biểu lộ ra một cỗ lãnh ý không giận mà nghiêm.
Phượng Vô Ưu ý vị (suy nghĩ) sâu xa liếc nhìn Bạch Quân Nhiên một cái, không thể nói ra đó là có địch ý hay còn là thưởng thức, tóm lại, hai thân phận giống nhau, trên người là khí thế nam tử, khi nghe thấy đại danh của đối phương sau đều không hẹn mà cùng quay ra quan sát lẫn nhau.
Mặc Lan tay ở dưới gầm bàn kéo kéo tay áo phu quân, nhỏ giọng nói: “Người này xem ra rất lợi hại đúng không ạ.”
“Đó là đương nhiên, ông ta là trụ cột của đất nước Nam Nhạc đại danh đỉnh đỉnh là Phượng tướng quân, không có ông ta, giang sơn Nam Nhạc cũng sẽ không được Cố nhược kim thang* như hiện tại.”
[Cố nhược kim thang*: vững như thành đồng.]
“Chả trách mà ngay cả Nam Nhạc Lục vương gia cũng không dám khiêu chiến với quyền uy của ông ta, thì ra ông ấy là đệ nhất võ tướng, thảo nào khiến người khác lần đầu gặp mặt đã cảm thấy rất có khí thế.”
Bạch Quân Nhiên đột nhiên lườm nàng một cái: “Chẳng lẽ phu quân nàng không khí thế hay sao?”
Mặc Lan mặt đỏ lên: “Không giống nhau.”
“Không giống nhau ở chỗ nào?.”
Mặc dù hắn biết hành động này của bản thân mình rất trẻ con nhưng nhìn nương tử trước mặt mình lại đi tán thưởng người khác, trong lòng hắn cảm thấy không thoải mái (dễ chịu) chút nào.
“Nói như thế nào nhỉ, người này mặc dù thoạt nhìn không phải là một nhân vật đơn giản nhưng lại biết che dấu đi mà còn chàng thì ngược lại, vô cùng phách lối vô cùng bá đạo, giống như muốn tuyên bố với cả thiên hạ chàng không phải là một nhân vật dễ bị trêu chọc vào vậy.”
Bạch Quân Nhiên đột nhiên cười lớn một tiếng, ở dưới bàn bắt được bàn tay nhỏ bé của nàng: “Ừ! Nàng hình dung như vậy ta rất thích, ta chính là phách lối bá đạo không thể chọc, cho nên nàng phải nhớ rõ một điều cho ta; không cho phép hồng hạnh ra tường nếu không ta sẽ không tha cho nàng.”
“Chàng nói hươu nói vượn cái gì đấy hả?”
Cùng thê tử mình một hồi cười đùa, hoàn toàn không để ý đến tình huống mình đang ở yến hội hoàng gia.
Đối diện Phượng Vô Ưu thấy thế, bên môi hơi có độ cong không rõ ràng. Mặc dù hắn không muốn thừa nhận nhưng Bạch Quân Nhiên thật đúng là hậu sinh khả úy, tiểu tử Bạch Quân Nhiên này tuy mới có hai mươi tuổi nhưng bày binh bố trận trên chiến trường không thua kém gì ông.
Về phần cô nương mặc bộ đồ trắng ngồi bên cạnh hắn khiến hắn không khỏi có cảm giác thân thiết, một cô nương xinh đẹp như vậy ông thấy không ít nhưng vị cô nương này làm cho ông sinh ra một cảm xúc mà đến chính ông cũng không biết phải diễn tả như nào.
Khi mấy người đều có tâm sự riêng thì Hoàng yến bắt đầu khai mạc.
Đầu tiên là màn ca múa nhạc trợ hứng (hỗ trợ giúp vui, tăng thêm không khí), sau dưới đề nghị của một số đại thần, hai nước liền tự mình lựa ra mấy võ tướng tiến hành đấu quyền cước.
Bạch Quân Nhiên cảm thấy siêu cấp nhàm chán vô vị, chỉ muốn yến hội sớm kết thúc để mình được ôm kiều thê trở lại phủ thân thiết (thân mật).
Một hồi mà võ tướng hai nước Bắc Kỳ cùng nam Nhạc vẫn chưa phân biệt được thắng thua cao thấp, Cảnh Kỳ đột nhiên nói: “So tới so lui như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì, không bằng chúng ta đánh cược, người nào nếu thua sẽ phải bỏ ra một cái giá cao cho người thắng, so tài như vậy không phải thú vị hơn sao?”
Mọi người ai nấy đều sửng sốt, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không biết Nam Nhạc Lục vương gia rốt cuộc đang có âm mưu gì?
Bạch Quân Nhiên khẽ cười lạnh một tiếng. Rốt cuộc cái đuôi hồ ly cũng lộ ra rồi sao?
Long Hạo nhíu mày: “Lục vương gia đã nghĩ ra ý tưởng hay gì rồi sao?”
Cảnh Kỳ khẽ mỉm cười: “Nói là ý tưởng hay thật không dám nhận, bất quá cũng không tồi, Hoàng Thượng cũng biết rằng biên giới giữa Nam Nhạc và Bắc Kỳ có một địa phương tên là Cái Huyền. Mặc dù trước mắt đuộc xem là thuộc ranh giới Bắc Kỳ nhưng lại có rất nhiều người dân Nam Nhạc tới nơi đó làm ăn định cư.”
“Nghe nói dân chúng hai nước bởi vì bất đồng dân tộc nên thường xuyên xảy ra xung đột, Nam Nhạc ta thật sự không muốn vì vậy mà làm mất đi hòa khí giữa hai nước, cho nên Bổn vương muốn nhân chuyến đi lần này nghĩ ra một phương pháp.”
Thấy Long Hạo có ý bảo hắn nói tiếp, Cảnh Kỳ cũng không khách khí nói tiếp: “Hai nước chúng ta không bằng chính thức tỷ thí một trận, nếu Nam Nhạc ta thắng hi vọng Hoàng thượng có thể cắt mảnh đất Cái Huyền này nhường cho chúng ta.”
Đây chính là hành động ăn cướp trắng trợn! Chúng đại thần gương mặt đều khiếp sợ.
Cái Huyền là một địa phương có diện tích không lớn nhưng là ranh giới tiếp giáp giữa Bắc Kỳ và Nam Nhạc, xét về mặt nào đó thì đây là một địa phương có vị trí vô cùng quan trọng.
Cảnh Kỳ không kiêng dè đòi hỏi đến huyện thành nhỏ này ý tứ rất rõ ràng, chính là Nam Nhạc muốn lấy đây là bàn đạp để từng bước thôn tính Bắc Kỳ.
Loại chuyện này ai dám dễ dàng nhân nhượng đây?
Huống chi trong lòng mọi người rất rõ ràng, thực lực (sức mạnh) ở Nam Nhạc ngày càng được mở rộng, sớm muộn gì sẽ có một ngày xuất binh tấn công Bắc Kỳ, mở rộng bờ cõi của Nam Nhạc.
Cho nên ngoài mặt, Bắc Kỳ cùng Nam Nhạc từ hai mươi năm về trước đã ngừng binh nhưng từ đầu đến cuối vẫn chỉ là duy trì mối quan hệ không xâm phạm lẫn nhau.
Nhưng trên thực tế hai bên đều nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi chờ một ngày nào đó tìm cơ hội xung đột vũ trang.
Mặc Lan nghe xong hết sức kinh ngạc, không hiểu nhìn Bạch Quân Nhiên: “Cái Huyền là nơi như thế nào?”
“Đó là ranh giới giữa Bắc Kỳ với Nam Nhạc, tụ tập rất đông con dân của hai đất nước, thuộc về miền núi nên địa thế vô cùng hiểm trở, thích hợp cho việc đóng quân cắm doanh trại.” Bạch Quân Nhiên bưng chén rượu lên khẽ nhấp môi: “Rõ ràng một khi Cái Huyền bị Nam Nhạc chiếm được, bọn họ tất nhiên sẽ ra tay từ đó từng bước một nuốt chửng lãnh thổ Bắc Kỳ.”
“Thật sự quá ghê tởm, vị Nam Nhạc lục vương gia vì sao lại có thể mặt dày vô sỉ đến như vậy?”
Bạch Quân Nhiên cười một tiếng: “Nam Nhạc mơ ước Bắc Kỳ đã không phải ngày một ngày hai, bọn họ đang chờ thời cơ thích hợp hướng Bắc Kỳ chúng ta tuyên chiến đấy.”
“Vậy phải làm sao bây giờ? Ngộ nhỡ Bắc Kỳ thực sự thua...”
“Yên lặng theo dõi biến hóa!”
Hai người nhỏ giọng nghị luận một phen, ngồi cao cao tại thượng Long Hạo không hề sợ hãi mà hỏi: “Đề nghị của Lục vương trẫm cảm thấy rất hứng thú, bất qua trẫm thật tò mò, nếu Nam Nhạc thua thì sao đây?”
Cảnh Kỳ hiển nhiên cũng không ngờ tới đối phương sẽ hỏi câu hỏi như thế, suy nghĩ một lúc, hắn nói năng có khí phách trả lời: “Nếu Nam Nhạc ta thua, Bổn vương tự nhiên sẽ hạ lệnh đưa tất cả con dân Nam Nhạc ở Cái Huyền nhanh chóng rời đi Cái Huyền.”
Về phương diện nào mà nói, đây chính là thứ rất hấp dẫn.
Dù sao không người nào nguyện ý lãnh thổ của mình bị người nước ngoài xâm chiếm lãnh thổ.
Mặc Dù Cái Huyền có diện tích không lớn nhưng bởi vì là vị trí tiếp giáp giữa hai nước cho nên ngày càng có rất nhiều thương nhân Nam Nhạc tới đây làm ăn.
Tất cả mọi người trong lòng đều hiểu rõ, những người này ngoài mặt là đến làm ăn buôn bán nhưng trên thực tế cũng là âm thầm gây dựng một thế lực chiếm giữ ranh giới Bắc Kỳ.
Bởi vì Bắc Kỳ trước sau không nắm được chứng cứ đối phương nên chỉ có thế âm thầm nín nhịn để cho Nam Nhạc chiếm được lợi thế.
“Đánh cuộc này nghe có vẻ rất thú vị, như vậy Lục vương muốn tỷ thí thế nào đây?”
Cảnh Kỳ cười một tiếng: “Rất đơn giản, đấu võ không bằng đấu văn, nếu chuyện là do Nam Nhạc ta khởi xướng, vậy thì hãy để cho thần tử Nam Nhạc ra đề cho người Bắc Kỳ trả lời đi, nếu như đáp đúng thì chúng ta coi như tính thua, còn nếu như không trả lời được thì...”
Hắn không có nói xong nhưng mọi người nghe đều hiểu ra ý tứ của hắn.
Mấy đại thần Bắc Kỳ dùng ánh mắt rối rít hướng Hoàng thượng ra hiệu ngăn cản. Nếu Cảnh Kỳ dám đánh cuộc thì nhất định đã có chuẩn bị mới đến.
Ngộ nhỡ thật sự có cái gì âm mưu quỷ kế thì sẽ không bù đắp nổi mất.
Long Hạo cũng biết chắc đối phương sẽ không dễ dàng cho Bắc Kỳ chiếm được ưu thế, nhưng hắn thân là Nhất quốc chi chủ, nếu như hiện tại hắn bác bỏ phần đánh cuộc này thì từ nay về sau trước mặt tộc nhân Nam Nhạc liền sẽ mất đi một phần uy tín.
“Được, nếu Lục vương gia có hứng thú thì mọi người cũng nên tham gia một chút.”
Nghe xong lời này, Cảnh Kỳ nham hiểm cười một tiếng: “Hoàng Thượng quả nhiên có gan, như vậy Nam Nhạc chúng ta không có khách khí đâu, Tống Văn!”
Hắn gọi một người đứng ở phía sau hắn, đối phương là một nam tử tầm hai mươi tuổi, khuôn mặt lịch sự nhã nhặn có thể nhìn ra được là một quan văn.
Nam tử tiến lên phía trước, hướng Long Hạo hành lễ: “Vi thần Tống Văn, là Hàn lâm viện học sĩ Nam Nhạc, hôm nay ở tại nơi này xin trổ chút tài mọn.”
Nói xong cười nhìn mọi người: “Đề thứ nhất rất đơn giản, đề như sau; Ngươi có thể làm, ta có thể làm, tất cả có thể làm, một người có thể làm, hai người không thể làm, xin hỏi là làm cái gì?”
Chúng thần Bắc Kỳ một nhóm người nghe có thể làm không thể làm thì tất cả đều cảm thấy mơ mơ màng màng.
Ngay cả Bạch Quân Nhiên cũng xoa cằm, gương mặt có vẻ đăm chiêu suy nghĩ.
Cảnh Kỳ thấy mọi người lâm vào suy tư không khỏi âm thầm cười một tiếng.
Phượng Vô Ưu từ đầu tới cuối giống như là việc không liên quan đến mình, từ từ thưởng thức rượu ngon được nhưỡng lâu năm trong Hoàng Cung.
Mặc Lan thì ngược lại, đầu nghiêng bên trái lại nghiêng bên phải suy nghĩ, cảm thấy đề văn này rất là thú vị.
Bạch Quân Nhiên lôi kéo tay nàng, nhỏ giọng nói: “Đề tài này đúng thật có chút khó khắn nhỉ.”
Mặc Lan cười hừ một tiếng: “Ta không nghĩ vậy, chẳng qua chỉ là một câu đố nhỏ mà thôi.”
Bạch Quân Nhiên ánh mắt sáng lên: “Lan nhi biết đáp án?”
Nàng không nói, vẻ mặt già dặn nhìn ngó xung quanh.
Ngay khi chúng đại thần đang lâm vào trầm tư suy nghĩ thì Bạch Quân Nhiên đột nhiên đứng dậy thuận tiện một tay cũng kéo cả Mặc Lan đứng lên: “Lan nhi, nàng nói cho hắn biết là làm cái gì đi.”
Mọi người khẽ giật mình, Mặc Lan cũng ngẩn người, ngay cả Cảnh Kỳ cùng Phượng Vô Ưu ngồi đối diện cũng đưa mắt nhìn.
Mặc Lan trừng hắn, dùng ánh mắt hỏi: Chàng đang làm cái gì đấy? Ta chỉ là một nữ nhân.
Bạch Quân Nhiên cũng quay lại nhìn nàng, dùng ánh mắt trả lời: Nữ quyến thì sao? Lúc này không thể để Bắc Kỳ chúng ta xấu hổ mất mặt.
Mặc Lan không còn biện pháp nào khác, than nhẹ một tiếng hướng về phải Tống Văn giọng nói nhỏ nhẹ đáp: “Ngươi có thể làm, ta có thể làm, tất cả mọi người có thể làm, một người có thể làm, hai người không thể làm, đáp án chính là nằm mộng.”
Mọi người vừa mới nghe xong, tất cả đều là vẻ mặt bừng tỉnh ngộ.
Vẻ mặt Tống Văn tối dần, giống như không thể ngờ tới sẽ có nữ nhân trả lời được câu đố này.
Cảnh Kỳ cũng rất ngoài ý muốn, chén rượu đưa đến khóe miệng cũng quên uống.
Phượng Vô Ưu cũng nhíu nhíu mày, tinh tế quan sát tiểu nha đầu này, càng nhìn lại càng cảm thấy có chút quen mắt.
Bạch Quân Nhiên thấy mọi người đều ngẩn ngơ, trong lòng hết sức đắc ý. Nhìn đi, vợ hắn quả nhiên là một nhân vật lợi hại.
Tống Văn không cam lòng, vội vàng ra đề thứ hai: “Có một thứ mà ngươi chỉ có thể dùng tay trái để cầm nó, tay phải lại không lấy được, đây là vật gì?”
Mặc Lan nghĩ một lát đáp: “Tay phải.”
Mọi người lại lần nữa kinh ngạc.
Tống Văn bắt đầu có chút gấp gáp, hỏi vấn đề thứ ba: “Có một loại vải có ở nhiều nơi lại vô cùng đẹp mắt nhưng không có người nào mong muốn dùng nó để chế thành đồ, xin hỏi đó là vải gì?”
“Thác nước.”
Lần này Mặc Lan ngay cả nghĩ cũng chưa hề nghĩ mà trực tiếp trả lời.
Kế tiếp Tống Văn ra rất nhiều câu đố, Mặc Lan đều đối đáp trôi chảy ép đối phương đầu đổ đầy mồ hôi lúng ta lúng túng, không biết làm sao.
Cuối cùng hắn thật sự không còn gì để hỏi, chỉ có thể đáng thương nhìn về phía Vương gia nhà mình, bộ dáng giống như cứ đánh thuận theo tự nhiên không còn có năng lực tiến thủ.
Mặc Lan thấy sắc mặt người Nam Nhạc trở nên hết sức khó coi thì hỏi ngược lại: “Các ngài hỏi câu hỏi nào ta cũng đều trả lời được, hiện tại ta cũng có mấy câu muốn hỏi các ngài có được hay không?”
Tống Văn ngây ngốc gật đầu, hoàn toàn bị nàng dắt mũi dẫn đi.
“Câu hỏi của ta rất đơn giản, thứ nhất ta muốn biết cõi đời này thứ gì thay đối nhanh nhất? Thứ hai, ta muốn biết trên đời này thứ gì cay nhất? Thứ ba, ta muốn biết trên đời này thứ gì ngọt nhất? Thứ tư, ta muốn biết trên đời này thứ gì cứng rắn nhất?”
Mấy câu hỏi vừa nói ra khỏi miệng sau đó, đám người Nam Nhạc bắt đầu lộn xộn trả lời lung tung.
Chỉ có Phượng Vô Ưu mở to đôi mắt tinh tế quan sát Mặc Lan cách đó đứng không xa. Cùng Lúc đó ông còn không ngừng cảm nhận được ánh mắt cảnh cáo của Bạch Quân Nhiên. (thấy Nhiên huynh giữ vợ mình gê chưa =)
Tranh luận một hồi mà Nam Nhạc không ai đưa ra được một đáp án đúng, đồng thời còn phải hướng Mặc Lan thỉnh giáo rốt cuộc là cái gì.
Nhìn bọn họ một cái, Mặc Lan ung dung thong thả trả lời: “Trên thế giới biến hóa nhanh nhất chính là lòng người, thứ cay nhất là kẻ thù, ngọt nhất là đồng bào và thứ cứng nhất là bần cùng.” [
Câu trả lời được công bố, vô luận là người Bắc Kỳ hay Nam Nhạc đều nhao nhao đối với tiểu nha đầu này đều lộ ra biểu tình khen ngợi.
Không nghĩ tới một câu hỏi của nàng đưa ra lại khiến Nam Nhạc phách lối khoa trương, dáng vẻ bệ vệ kiêu căng bị đả kích một giọt không dư thừa.
“Các người đưa ra câu hỏi ta đều trả lời được mà câu hỏi ta đưa ra các ngài không người nào trả lời được, như vậy, thực hiện theo lời đánh cược ban đầu thì các ngài có phải di dời toàn bộ con dân Nam Nhạc rời khỏi Cái Huyền hay không?”
Câu hỏi được đặt ra rất sắc bén khiến sắc mặt mỗi người Nam Nhạc đều rất khó coi.
Cái này nên gọi là gì nhỉ? Tiền mất tật mang.
Kết quả không ngờ trộm gà không thành mà còn mất cả nắm gạo, Cảnh Kỳ chỉ có thể tức thở hổn hển đáp ứng hiệp ước bất bình đẳng thì cuộc tỷ thí này cuối cùng mới có thể kết thúc.
Mà Phượng Vô Ưu từ đầu tới cuối giống như chẳng hề quan tâm gì đến cuộc đấu thắng thua này. Ánh mắt sâu thẳm tịch mịch như đang nghiền ngẫm gì đó đã bay ra khỏi đại điện từ lúc nào.
Chuyện Mặc Lan ở trong cung đấu trí với sứ giả Nam Nhạc rất nhanh liền truyền tới Bạch phủ, Bạch lão thái quân sau khi nghe được tin tức xong thì hết sức vui vẻ.
Khi tôn tử cùng cháu dâu trở về nhà, bà không ngừng khen ngợi đối với việc làm của Mặc Lan.
“Thật may là a đầu này là cháu dâu của ta, nếu để cho người khác tiên hạ thủ vi cường, nếu không lão thái bà ta chẳng phải hối hận lắm sao, xem ra ánh mắt năm đó của ta quả nhiên không sai, mặc dù không biết đấu võ nhưng lại có thể khiến Nam Nhạc khốn đốn một phen, ừ, rất có phong phạm của lão thái bà ta năm đó.”
Bạch phủ từ người trên đến người dưới ai cũng đều rất vui vẻ.
Bạch Quân Nhiên lại càng thêm vui vẻ, hắn cũng không thể ngờ tới thê tử mình chỉ bằng mấy câu nói đã khiến cho Nam Nhạc phải cắt đất lấy tiền bồi thường.
Đến buổi tối, Mặc Lan có chút lo lắng chia sẻ với Bạch Quân Nhiên: “Mặc dù hôm nay ta chỉ là muốn giữ thể diện cho Bắc Kỳ nhưng xem ra cách làm này của ta có chút lỗ mãng lộ liễu*, Nam Nhạc bề ngoài tuy âm thầm chịu thiệt ăn ngậm bồ hòn nhưng chắc chắn không từ bỏ ý đồ, nếu sau này bọn họ trả thù lại...”
[Thực ra hán việt là Phong mang tất lộ! (Cái kim giấu trong bọc cuối cùng cũng lộ ra!)]
“Nàng sợ cái gì? Bọn họ nếu quả thật muốn dùng vũ lực giải quyết tất cả mọi chuyện, chẳng lẽ quân đội Bạch gia phải sợ bọn hắn sao?” Thấy trên gương mặt nàng là nỗi buồn lo lắng, hắn ôm nàng vào trong lòng, nhẹ nhàng an ủi: “Yên tâm! Bất kể có chuyện gì xảy ra thì ta cũng đều sẽ ở bên cạnh nàng, bảo vệ nàng cả đời.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook