Đồng Nhân Võ Tắc Thiên - Vũ Lăng Xuân
-
Chương 31
Vì Võ Hoàng hậu đã ban lệnh xuống, Uyển Nhi không thể không đứng hầu trong điện.
Nàng cúi mắt đứng ở đó, cẩn thận liếc trộm một vòng quang cảnh xung quanh, sau đó giật mình, giờ phút này trong điện ngoại trừ Võ Hoàng hậu cũng chỉ còn một tên nữ quan nho nhỏ là mình.
Ngay cả Triệu Ưng cũng như con nuôi của lão – Triệu Vĩnh Phúc cũng không biết đi nơi nào!
Không có khả năng bọn hắn bị điều đi cùng lúc để hành sự gấp gáp chhuyện gì.
Khả năng lớn nhất chính là, trừ mình cùng vài bị nội thị, cung nữ bên ngoài, toàn bộ đều bị Võ Hoàng hậu đuổi ra.
Uyển Nhi khó khăn nuốt nước bọt một cái, trái tim không tự chủ đập nhanh như sấm.
Nếu nói ở đây không có âm mưu tính toán gì, ai mà dám tin?.
truyện teen hay
Âm mưu gì thì âm mưu, Đại Đường cung cấm lớn như vậy, từ khi nào đã bị cái bóng mưu tính trù dập rồi?
Thế nhưng, tại sao lại là ta?
Uyển Nhi cũng không muốn quấy rầy mâu thuẫn trùng điệp giữa mẫu tử Thiên hậu, nói không chừng một lúc nào đó, cái mạng nhỏ của nàng cũng bị góp vào thế cục a!
Xem như...!xem như là lui một vạn bước đi, nàng cũng không đến mức có liên quan tới thế cục tranh chấp hoàng quyền lúc này a, làm như thế chẳng khác nào cả thiên hạ sẽ xem nàng là nhân chứng duy nhất cho cuộc đối thoại mẫu tử cực kỳ tôn quý, có phải vì nàng "biết được quá nhiều" nên bị giết diệt khẩu không?
Bất luận là Võ Hoàng hậu lưu nàng ở lại là vì tín nhiệm, trong đó vẫn có một phần thăm dò, hoặc là còn có mục đích nào khác, Un cũng không cảm thấy mình là một loại nhân vật quan trọng tầm cỡ.
Nhân vật như nàng cũng chỉ là một tiểu nhân vật không có gì quan trọng, trong mắt của Võ Hoàng hậu, sinh mệnh của nàng cũng chỉ là hạng cỏ rác, không phải đi?
Hôm nay, có thể bởi vì tâm tình Võ Hoàng hậu không có gì đáng ngại cho nên mới thoáng ban cho nàng một chút ân huệ, sang đến ngày khác, nếu lỡ tâm trạng lại không tốt, hoặc Võ Hoàng hậu xem nàng là chướng ngại vật, chắc hẳn cũng sẽ tung một cước đá nàng bay ra ngoài cho xem?
Uyển Nhi một chút cũng không cảm thấy mình có thể đoán chắc được tâm tình của Võ Hoàng hậu.
So với việc có thể đoán biết được tâm tư Võ Hoàng hậu, Uyển Nhi càng hy vọng có thể dựa vào thực lực của mình, sống sót qua ngày trong thâm cung tĩnh mịch khó đoán này.
Chí ít, mỗi ngày nàng phụng dưỡng bên người Võ Hoàng hậu thì cũng phải có thứ gì đó đáng tin vậy, để cho Võ Hoàng hậu dù chỉ một khắc cùng không muốn động thủ với nàng, hoặc là dù muốn cũng phải cân nhắc, cho Uyển Nhi nàng một chút phân lượng.
Như vậy có thể làm cho tương lai trở thành "Nữ đế Bệ hạ Duy nhất trong thiên hạ" cũng còn có thứ để kiêng kị thì có đáng là gì?
Uyển Nhi thật sự quá ưu sầu ——
Bất luận loại "kiêng kị" kia là cái gì, Uyển Nhi vẫn cảm thấy nếu Võ Hoàng hậu thật sự muốn giết nàng, căn bản cũng không cần kiêng kị thứ gì.
Lúc Uyển Nhi đang rơi vào phiền muộn thì Thái tử Lý Hoằng đã đi vào trong điện.
Lấy trực giác nhiều năm làm Thái tử của hắn, vừa bước vào hắn đã lập tức phát hiện, trong điện ngoại trừ mẫu hậu còn có thêm một thiếu nữ dung mạo xuất chúng.
Tuổi của thiếu nữ này có chút tương tự Thái Bình công chúa, dựa theo quan phục sức của nàng, nàng là nữ quan phụng dưỡng thân cận bên cạnh mẫu hậu hay sao?
Thái Bình...
Lý Hoằng nhíu nhíu mày, trong lòng xẹt qua cảm xúc phức tạp.
Lý Hoằng mạnh mẽ đè nén nghi hoặc trong lòng với Uyển Nhi, hướng về phía mẫu hậu khom mình hành lễ.
Lúc này Võ Hoàng hậu đang ngồi ngay ngắn phía trước, cằm hơi ngước lên, giữa trán toát lên dáng vẻ cao ngạo của phong vị Đại Đường Hoàng hậu.
Lý Hoằng tự nhiên cũng cảm giác được.
Hắn âm thầm cắn răng: Mẫu hậu không để hắn đứng dậy, hắn cũng không có khả năng tự mình đứng dậy.
Nhất thời trong điện rơi vào im lặng, đại khái quang cảnh mấy hơi lại tựa như trải qua mấy chục năm trường.
Giữa hai mẫu tử các nàng lại là im lặng giằng co.
Bầu không khí như thế tựa như không khí trong điện không còn dành thời gian cho nhau.
Uyển Nhi đứng bên cạnh cũng cảm thấy rõ trong lòng mình giống như đang bị một toà đại sơn đè ép, ép chặt tới độ nàng sắp không thở nổi.
Thái độ Võ Hoàng hậu quyết liệt như thế chính là chèn ép lên khí thế của nhi tử, làm cho nhi tử khiếp đảm.
Uyển Nhi phỏng đoán.
Nàng cẩn thận, len lén hít một ngụm nhỏ không khí còn sót lại để duy trì sinh mạng, không để cho mình lâm vào cảnh bị nín thở chết.
Cuối cùng, Lý Hoằng không chịu nổi loại áp lực này, cúi người bái nói: "Mẫu hậu minh giám! Thái tử phi - Bùi thị vô tội, xin mẫu hậu thứ tội!"
Hắn nói xong liền nghe tiếng đập "Bụp" xuống đất.
Một tiếng đó, chính là tiếng trán gõ trên điện gạch.
Trái tim Uyển Nhi bất giác run lên ——
Thái tử phi Bùi thị?
Nữ tử quỳ gối ngoài điện, nữ tử trẻ tuổi thoát trâm chịu tội chính là Thái tử phi Bùi thị?
Vả lại, Thái tử phi đã có thai?
Trong đầu Uyển Nhi lại hiện ra cảnh tượng Thái tử phi quỳ ở đó, dáng vẻ dùng tay ôm lấy bụng...
Rốt cuộc đã phạm điều gì sai trái, lại vừa mang thai vừa thoát trâm chịu tội?
Đôi mày Uyển Nhi nhíu lại, không tự chủ nhìn sang Võ Hoàng hậu.
Khoảnh khắc này, trong đầu nàng vừa loé lên một tia sáng, bỗng dưng liên tưởng tới hình tượng vị nữ quan từng quỳ gối ngoài điện trước đó: nữ quan họ Bùi!
Thái tử phi họ Bùi, nữ quan họ Bùi, cho nên, Võ Hoàng hậu vì buồn bực Thái tử phi mà ban hoạ cho nữ quan họ Bùi sao?
Lông mày Uyển Nhi lại nhíu càng chặt hơn.
Thanh âm Võ Hoàng hậu rét lạnh vang lên: "Vô tội? À!"
Một tiếng "À" kia làm cho Lý Hoằng cùng Uyển Nhi đều phải lắc đầu một cái.
"Phải! Thỉnh xin mẫu hậu thứ tội!" – Chuyện tới nước này, Lý Hoằng chỉ còn cách kiên trì đối đáp.
"Ý của ngươi là bản cung ép nàng ta, để nàng ta quỳ gối bên ngoài, mất mặt xấu hổ?" – Đột nhiên Võ Hoàng hậu cất cao giọng.
"...Không dám!" – Lý Hoằng lần nữa bái lễ nói.
"Thật không dám sao?" – Võ Hoàng hậu cười lạnh một tiếng.
Lưng Lý Hoằng cứng đờ.
Võ Hoàng hậu bỗng nhiên đứng dậy.
Thân hình cao gầy thon dài của nàng ấy, khi đứng lên ở một chỗ cao, đồng thời từ trên nhìn xuống, càng làm cho phận người nhỏ bé bên dưới phải gánh lấy một áp lực cực lớn.
"Còn có chuyện Thái tử không dám làm hay sao?" – Võ Hoàng hậu cười cười, trong tiếng nói đem theo lãnh ý sâu đậm.
Nàng ấy gọi thẳng Lý Hoằng là "Thái tử", liền đủ hiểu đã không để tâm tới chuyện tình mẫu tử trong mắt rồi!
"Nhi ——" – Lý Hoằng định biện bạch thêm.
Bị Võ Hoàng hậu cắt ngang: "Bản cung hỏi ngươi, còn có chuyện gì mà ngươi không dám?"
Toàn thân Lý Hoằng không chịu được, run rẩy lên, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Võ Hoàng hậu giương thẳng sát ý đâm về phía Lý Hoằng đang quỳ: "Ngươi không biết phải trả lời bản cung thế nào sao? Để bản cung thay ngươi trả lời!"
Nói xong, thanh âm của Võ Hoàng hậu càng thêm nghiêm nghị: "Lúc ngươi bất bình thay thê tử mình, có bao giờ ngươi nghĩ sẽ bất bình thay muội muội của ngươi chưa? Hài nhi là bảo bối của ngươi, hài nhi của bản cung thì không phải bảo bối hay sao?"
Uyển Nhi kinh ngạc những lời Võ Hoàng hậu vừa thốt ra, bỏ qua tôn ti quy củ, nàng kinh ngạc nhìn chằm chằm về phía Võ Hoàng hậu đang chỉ thẳng ngón tay về phía Lý Hoằng.
Chủ nhân của ngón tay kia, đã từng lười biếng sai khiến Uyển Nhi làm cái này làm cái kia; thậm chí rất nhiều năm trước, chủ nhân của ngón tay ấy đã không chút lưu tình bóp nát khuôn mặt nhỏ của Uyển Nhi, lại còn xoa xoa cọ cọ, làm hại cho tới bây giờ Uyển Nhi vẫn nhớ như in loại cảm giác nóng bỏng đau nhức đó, tựa như đang tồn tại rất chân thực vậy.
Mà bây giờ, cũng là ngón tay đó, nhưng lại giống như một thanh kiếm sắc bén nhất thế gian.
Khi nó đâm về phí Thái tử, Uyển Nhi phát sinh một loại ảo giác: Thái tử đã...!chết rồi.
Nàng ấy – Võ Hoàng hậu nói, "muội muội của Thái tử", nói "hài nhi của bản cung", chính là nói tới...!Thái Bình công chúa?
Uyển Nhi nhanh chóng xác định được phỏng đoán của mình.
Bởi vì bọn người Thổ Phiên cầu gả, khiến cho Võ Hoàng hậu không thể không an bài cho Thái Bình công chúa vội vàng trở thành nữ quan xuất gia, mà Thái tử lại là người bắt đầu mọi chuyện?
Uyển Nhi khống chế không nổi ánh mắt của mình, nhìn về phía Thái tử.
Thân là một nhân sĩ bị xuyên không, bất luận thế nào Uyển Nhi cũng sẽ không tán đồng những quan điểm trong lịch sử như chuyện lấy hoàng thất nữ hoặc tôn thất nữ gả tới chỗ man di mọi rợ, để đổi lại mấy chục năm biên cảnh hoà bình!
Dòng lịch sử phong kiến dài dằng dặc, chuyện như vậy, phải nói là không thể không thiếu đi?
Không chỉ không ít đi mà còn bị bọn văn nhân rác rưởi biến hành động đó bằng những tu từ mỹ hoá, thậm chí còn bẩn thỉu diễn đủ loại truyền thuyết xưa cũ.
Cái gì mà gọi là cống hiến, xây dựng đoàn kết, giữ gìn biên cương hoà bình dân tộc chứ?!
Uyển Nhi chỉ cảm thấy chuyện này quá trần trụi! Trần trụi trắng trợn đầy máu và nước mắt.
Trần trụi trắng trợn dưới xã hội nam quyền, gia tăng bao nhiêu nỗi khuất nhục trên người nữ tử!
Uyển Nhi rất muốn hỏi một chút đối với những tên cố ý gây ra loại hành vi này, tại sao lại có những hành vi ca tụng Đức nam tử: «Nhược dịch thân nhi xử», bọn hắn có bằng lòng đổi thành thân phận nữ tử, chịu gả ra ngoại quốc, vì quân vương phân ưu hay không?
Nếu bọn hắn không nghĩ tới chuyện cả đời phải cùng người nhà cốt nhục ly tán, lão tử tha hương (chết già ở nơi xa), thì dựa vào cái gì lại cưỡng ép nữ nhân làm như thế? Còn bắt nữ nhân phải cảm thấy biết ơn đến một đám quân vương vô năng?
Rõ ràng chính là vì một đám nam tử vô năng kia dìm chết một loạt nữ tử nhân sinh yếu đuối, sau đó tự mình an hưởng một thế cuộc yên ổn?!
Tương đối như thế, bất luận Võ Hoàng hậu có càng tỏ thái độ hơn vì bất bình cho nữ nhi mình, loại thái độ hoàn toàn kháng cự lại này Uyển Nhi hoàn toàn ủng hộ.
Thử nghĩ, nếu như không có một vị mẫu thân quyết liệt đến tàn nhẫn như Võ Hoàng hậu, phía sau lại có thêm một Thái tử thúc giục, thì vị Đại Đường Hoàng đế cao cao tại thượng kia cuối cùng có bị dao động, đem nữ nhi của mình gả tới Thổ Phiên hay không?
Uyển Nhi không thể nào tưởng tượng được.
Mặc dù nàng quen thuộc sử sách, Thái Bình công chúa sẽ không thể không gả tới Thổ Phiên cũng là vì là "Ái nữ tâm thiết" của Đường Cao Tông, nhưng ai có thể nói rõ ràng rằng, trong chuyện này có bao nhiêu phần Võ Hoàng hậu vì nữ nhi mình kịch liệt đấu tranh phản đối chứ?
Dù sao, sách sử cũng đều là do nam nhân biên soạn.
Trong mắt bọn họ, "nữ nhân" đã sớm trở thành một thứ tồn tại qua đời rồi!
Chỉ có mẫu thân cường thế mới có thể toàn tâm toàn ý yêu thương nữ nhi, mới có thể bảo vệ nữ nhi của mình được bình yên mà thôi.
Cũng chỉ khi đồng dạng với thân phận nữ tử với vị Nữ đế này mới có thể chân chính hiểu rõ, làm nữ tử như các nàng thật không dễ dàng!
Vậy đại khái cũng chính là nói tới ý nghĩa của việc Nữ đế tồn tại rồi?
Bất luận xã hội bị khai hoá thế nào, nếu như bọn nam tử không ý thức được nữ tử cũng là người có đầu óc, có năng lực, thậm chí có thể đứng ở vị trí không thua kém bọn hắn, hoặc đứng cao hơn vị trí của bọn hắn; thì bọn hắn cũng sẽ mãi biết rằng đời đời kiếp kiếp, thiên trường địa cửu đem thân thể nữ tử áp bức dưới thân; mặc cho bọn hắn tuỳ ý làm bậy.
Thậm chí còn đem hiểu biết của mình cưỡng ép truyền vào đầu nữ tử, để khi các nàng ấy vừa mới chào đời đã thiếu mất tự trọng, có khi còn phải chịu khinh rẽ lẫn nhau, ti tiện mà sống!
Như thế, những thứ tồn tại gọi là "Trinh tiết bài phường" hoặc những cái như "Tại gia tòng phụ/ Xuất giá tòng phu/ Phu tử tòng tử" cũng sẽ chỉ là loại Logic khốn nạn, quy củ, là loại trò cười bị đám nam tử dùng như dây vải quấn quanh người nữ tử trói chặt lại, hôi thối!
Nghĩ tới đây, tâm tình Uyển Nhi bị đẩy đến cực xa, đột nhiên nàng cũng trở nên kích động.
Nàng ý thức được tựa như mình vừa bắt được một vật tương đối quan trọng ——
Thứ quan trọng hơn so với việc được sống chính là phải hảo hảo sống tốt!
Có lẽ, nàng đã rất may mắn!
Nàng may mắn xuyên không đến đoạn lịch sử giai thoại này, thời đại duy nhất tồn tại một vị Nữ đế.
Dù gì đây cũng là con đường thời đại không có cách nào dự liệu được.
Nói không chừng, nàng có thể hiệp trợ vị Nữ đế trước mặt, tương lai sẽ hoàn thanh thành tựu Thiên cổ Đế nghiệp.
Nàng không cần lưu danh sử sách, nàng chỉ muốn những năm tháng sau này, trong dòng thời không lịch sử song song mà nàng xuyên không tới này, thời điểm được mọi người bàn luận tới chủ đề "nữ nhân trong lịch sử", lúc đó sẽ không còn nhiều bi ai, thê lương hoặc bất lực thêm nữa.
Trái tim trong ngực Uyển Nhi, đột ngột nhảy cẫng.
Mà Uyển Nhi cũng không ý thức được, mỗi một nhất cử nhất động của nàng, cho dù chỉ là một biểu tình biến hoá nhỏ xíu, cũng đã bị Võ Hoàng hậu thu hết vào tầm mắt..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook