[Đồng Nhân] Tứ Hồn Chi Nguyệt Lão
-
Chương 148: Phiên Ngoại : Tổn Thương (3)
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Kagome thở hồng hộc, hai chân như muốn nhũn ra, lại vẫn dựa vào ý chí bản thân tiếp tục chạy. Kikyo cũng không khá hơn là bao, trên trán chảy dọc từng giọt mồ hôi lớn, trượt dài trên gò má. Đau xót dưới lòng bàn chân không ngừng nhắc nhở hai người, rằng cả hai đã loanh quanh trong tòa thành u ám này bao lâu.
" Không được! " Kikyo lắc đầu, dừng lại thở dốc: " Ta không chạy nổi nữa! Tòa thành chết tiệt này rốt cuộc có phải mê cung không vậy?!! "
Việc này quả thật không tốt chút nào. Cơ hội chạy khỏi nơi này không phải lúc nào cũng có, và bọn họ thì đang phí thời gian quanh quẩn ở nơi này nãy giờ. Nếu cứ như thế này, chạy ra được hay không không nói, chắc chắn cả hai sẽ chết vì kiệt sức trước.
" ....Thật quỷ dị. " Kagome ngồi bệt xuống bên cạnh Kikyo, hai tay gắt gao siết chặt tà váy: " Nhất định có kẻ đang làm khó chúng ta, lần trước cũng không phải như vậy. "
Kikyo thần sắc tối tăm, trầm mặc lau mồ hôi trên trán. Trong các phân thân của Naraku, có khả năng vây khốn ai đó một cách lén lút không nhiều. Bọn họ cành am hiểu trực diện tấn công nghiền áp, nhưng mà, trong đó vẫn có một người khác biệt- một người chỉ có thể bị động công kích.
Kanna.
Nếu tận dụng khả năng phản chiếu của Yêu Gương, hoàn toàn có thể dắt bọn họ vòng vòng trong thành này, nhưng điều này không quá hợp lý. Theo lẽ thường, Naraku hẳn là phải xuất hiện rồi đem bọn họ bắt lại, chứ không phải chơi trò mèo vờn chuột thế này. Nói vậy, biện pháp phải là gì đây?
Càng nghĩ càng đi vào ngõ cụt, Kikyo không khỏi lo lắng vạn phần. Nếu còn tiếp tục loanh quanh thế này, chờ đến lúc Naraku đuổi lại đây, kết cục có thể đoán được.
Suy nghĩ kĩ càng, Kikyo ngẩng đầu nhìn Kagome ở một bên, vừa hé môi muốn dặn dò, Kagome đột nhiên biến sắc lao về phía nàng: " Cẩn thận! "
Chóp mũi quanh quẩn mùi vị tanh tưởi nồng nặc không thể tán đi. Kikyo được Kagome ôm ngã về một phía, rành mạch nhìn thấy xúc tu lướt qua vị trí mình vừa đứng, hiểm hiểm tránh thoát. Cả hai vừa rơi xuống lập tức đề phòng đứng dậy, Kikyo theo bản năng đem Kagome chắn sau lưng, hai mắt sắc bén nhìn thẳng phía trước: ".... Naraku. "
Xúc tu khi nãy chính xác vươn ra từ sau lưng hắn. Naraku cười lạnh, ánh mắt như độc xà quan sát con mồi, thưởng thức sự phòng bị của hai người:
" Không chạy nữa? "
Từ sau lưng hắn bước ra một bóng người nhỏ nhắn màu trắng, không ai khác ngoài Kanna. Tấm gương tiểu yêu ôm trong tay đã có một vết rạn không nhỏ, dù vậy, uy lực của nó vẫn dư sức vây khốn hai người. Kikyo siết tay, tức giận nói: " Là ta xem thường ngươi. "
" Thật dài dòng!" Tiếng cười khằng khặc vang lên ẩn giữa tà khí đen kịt. Kagome vô thức nắm chặt cánh tay Kikyo, nghiến răng: " Ma-ga-tsu-hi!!"
" Ôi chao!" Ác linh chui ra khỏi bầu trời tà khí, liếm môi thèm khát quan sát hai người: " Có vẻ nữ nhân này biết rất nhiều về ta... Naraku, nữ nhân này về ta xử lý, thế nào?"
Ánh mắt của hắn nhìn hai người bọn họ giống như nhìn thú trong lồng, dù làm thế nào cũng sẽ không thể chạy được. Kikyo nhíu mày, âm thầm thôi động chút linh lực trong thân thể. Đáng tiếc nàng không thể kế thừa ký ức của Kikyo chân chính, nếu không thì đã....
" Đừng làm điều dư thừa. " Naraku vừa nguôi giận không lâu, không có kiên nhẫn tiếp tục mèo vờn chuột nữa: " Kikyo, quay lại. "
" Không bao giờ!!" Kikyo chắn chặt từng chữ một:" Cho dù ta chết. "
So với việc quay lại, chết đi vẫn tốt đẹp hơn nhiều.
" Các ngươi dài dòng quá!" Magatsuhi cười lớn, thình lình vươn ra vô số xúc tu về phí hai người, thần sắc biến thái so với Naraku chỉ có hơn chứ không có kém: " cứ bắt trước có phải là xong rồi không?"
Naraku chỉ hơi kinh ngạc mở to mắt, lại mặc kệ hắn lộng hành. Dù sao thì mục đích của bọn họ là bắt người, hắn bị cầm chân cũng đủ lâu rồi.
Thấy xúc tu lao đến. kikyo theo những gì học tập được dựng lên một kết giới. Đáng tiếc có lẽ do nắm giữ chưa được lâu nên linh lực điều động yếu hơn so với những gì cần thiết, vì vậy mà cả hai đều trong dự kiến bị đánh bay ra ngoài.
" Kikyo!" Là người được bảo vệ nên Kagome chịu ít đau đớn hơn, sau khi ngồi dậy đương nhiên theo bản năng tìm kiếm Kikyo bên cạnh. Bên môi pháp sư có thêm vệt đỏ chói mắt, hiển nhiên là bị ác linh nghiền áp hoàn toàn: " Còn chống đỡ được chứ?"
Kikyo lắc đầu, khó khăn ngồi dậy. Magatsuhi từ trên cao nhìn xuống, hai mắt banh chặt chẽ: " Thật yếu ớt, kết thúc luôn đi nào."
Một đống xúc tu đồng thời đánh về phía hai người. Lần này thì Kikyo không làm điều vô nghĩa nữa, chỉ mở to hai mắt nhìn chằm chằm thứ đồ vật ghê tởm đã sắp chạm đến mình. Tuy thân thể này là bùn đất tạo thành, sẽ không đến mức chết đi, nhưng Kagome thì không giống vậy...
Rất may là thân phận nữ chính thế giới của Kagome không có khiến Kikyo thất vọng. Ngay khi xúc tu ghê tởm kia sắp chạm tới, một tầng kết giới màu tím biếc dựng lên, trong chớp mắt phân rã nó. Magatsuhi có lẽ không đoán được chuyện đang xảy ra, ngưng bặt tiếng cười ghê tởm của mình, híp mắt nhìn chằm chằm kết giới kia. Naraku thì biến sắc rất rõ ràng, bởi vì không có mấy loại kết giới có thể nắm giữ năng lực cả phòng hộ lẫn phản công này.
Kikyo trên mặt tuy còn bình thản, sau lưng đã sớm đổ mồ hôi lạnh ướt đẫm. Nữ pháp sư rất nhanh phục hồi tinh thần, kinh ngạc nhìn Kagome.
Nói đúng ra, là nhìn một góc áo phát sáng của Kagome.
Kagome lúc này mới nhớ ra, trước đó Kagewaki đưa mình một mảnh ngọc tím, nhưng lại bị bản thân quên béng ở sau đầu. Naraku mắt lạnh nhìn hai người, trong thanh âm dần bao hàm uấn nộ:
" Hắn quản thật nhiều. "
Kagome chính mình thở phào. Nếu không phải Mikazuki yêu thích "lo chuyện bao đồng", nói không chừng cả hai lúc này đã... .
Cả hai bên đều trừng mắt nhìn nhau, trong phút chốc lại rơi vào giằng co. Magatsuhi kỳ thật rất muốn thống khoái tấn công, nhưng khí tức lưu lại trên kết giới kia thật sự khiến hắn chùn bước không ít.
Nó khiến ác linh nhớ đến mấy ngày tháng không dễ chịu trong ngọc Tứ hồn.
Giữa lúc hai bên giằng co càng thêm căng thẳng, trong không gian u ám bỗng văng vẳng tiếng bước chân như có như không, như gần như xa, khiến người nghe miên man bất định. Kanna ôm tấm gương, không có bất cứ biểu tình dư thừa nào chậm rãi nói: " Có người đến. "
Người này cũng không phải xa lạ gì.
Naraku nắm chặt bàn tay, có lẽ hắn sớm đã biết người đến là ai, chỉ là không muốn nhìn vào sự thật trước mắt mà thôi.
Kagome bất an ngồi cạnh Kikyo. Chưa bao giờ nàng mong người đến là Mikazuki như lúc này. Inuyasha nàng đã không dám trông đợi nhiều hơn, cho dù có hi vọng cũng chỉ có thể nhanh chóng gạt bỏ, nhưng Mikazuki thì khác.
Người kia có thể giải quyết khốn cảnh này.
Nhưng mà việc này chú định sẽ khiến Kagome thất vọng.
Có lẽ do ảo ảnh Kanna bày ra trước đó, người kia là thình lình hiện ra, nói đúng hơn là thình lình bước vào phạm vi ảo ảnh. kagome nhìn rõ người tới là ai, cũng không nén được thất vọng trong mắt: ".... Kagewaki?"
Naraku nhắm mắt. Rõ ràng đã đoán được trước, nhưng tận mắt nhìn thấy, vẫn khiến hắn ác cảm, giống như tín nhiệm của mình bị lừa gạt, nhân nhượng cũng toàn bộ hóa thành hư vô: "...Ngươi không nên đến đây. "
Cánh môi tái nhợt hơi gợn lên, chứa đầy châm chọc cùng trào phúng. Kagewaki rũ mi, thong thả đạp bước về phía Kagome: " Thật vất vả bày ra cục diện này, nếu không đến chẳng phải sẽ lãng phí tâm huyết của mọi người sao?"
Magatsuhi quan sát một hồi, hứng thú liếm cánh môi: " Thật là thú vị. "
Kể từ khi thoát khỏi Ngọc Tứ hồn đến nay, khiến hắn hứng thú nhất đương nhiên là nam nhân gọi Kagewaki này. Gần như bất cứ lúc nào chạm mặt, trên người nhân loại yếu ớt này luôn chứa đựng mặt trái cảm xúc không ngừng phập phồng, không ngừng cuộn trào. Phải biết, những yêu quái hay nhân loại trước đó dù chỉ có một chút mặt trái cảm xúc cũng đã đủ để hắn kích phát bọn họ điên cuồng, nhưng Kagewaki không giống vậy. Cảm xúc của người này giống như luôn luôn có một hạn mức, luôn được chủ nhân nắm rõ trong tay. Và giờ thì hắn nhìn thấy cái gì nào?
Cảm xúc của Kagewaki, đã vượt quá hạn mức kia.
Nói vậy, kế tiếp người kia sẽ làm cái gì đây?
Không ai bên phía Naraku ngăn cản Kagewaki. Thân ảnh đơn bạc lấy một vận tốc thong thả tiến dần đến chỗ hai người Kagome. Thấy cả hai vẫn còn ngồi ngẩn ra trên đất, Kagewaki không khỏi quan ngại về sự lơi lỏng của bọn họ, cười yếu ớt vươn tay ra: " Trên đất lạnh, hai vị vẫn mau rời khỏi đây thôi."
Hắn nói rất nhẹ, giống như cả hai chắc chắn có thể rời khỏi. Kagome thật sự không dám dễ dàng thả lỏng tinh thần, bởi vì viễn cảnh Kagewaki đề cập đến thật sự quá tốt đẹp, tốt đẹp đến khó có thể tin tưởng. Không nói đến việc thoát khỏi ảo ảnh giăng khắp nơi, riêng việc đám người Naraku còn đang lù lù bất động ở nơi này, chạy thoát coi như khó hơn lên trời.
Kikyo nặng nề đứng dậy, đôi mắt vô tình lướt qua vết xanh tím đáng sợ trên cổ Kagewaki, hơi trương miệng muốn nói gì đó, cuối cùng lại chỉ thở dài rũ mi.
Mỗi người đều có câu chuyện của mình, nếu đã không quan trọng, cần gì phải xé ra vết thương đã thôi không chảy máu? Cũng không biết, vết thương của Kagewaki không chảy máu nữa bởi vì đã lành, hay sớm đã không còn máu để tràn ra?
" Muốn đi cũng không dễ như vậy. " Magatsuhi đánh vỡ trầm mặc bằng nụ cười sởn tóc gáy của mình: " Ta còn chưa chơi đủ đâu. "
Kagewaki thoáng nâng đầu nhìn qua hắn, nửa lời cũng không nghĩ lãng phí. Chờ Kagome và Kikyo đứng vững trước mặt, Kagewaki mới thở dài, nhẹ giọng nói: " Hai vị nên đi thôi."
Vô số xúc tu từ mọi phía đánh úp lại, lại bị kết giới toàn bộ phản ngược. Thấy ba người bên trong vẫn có thể bình tĩnh trao đổi, Magatsuhi càng thêm hưng phấn, công kích ngày một dồn dập. dù tạm thời cả ba vẫn an toàn, Kikyo vẫn không khống chế được nhíu mày, trầm giọng hỏi: " Ngươi....chẳng lẽ không cùng chúng ta rời đi?"
Kagewaki cam chịu không nói.
" Như vậy sao được?" Kagome cũng hiểu được quyết định này hoang đường đến mức nào. Thiếu nữ còn muốn khuyên nhủ thêm, nam nhân trước mắt đã lãnh đạm giơ tay ngăn cản, thản nhiên nói: " Năng lượng của mảnh ngọc là có hạn chế, nếu còn chần chờ, ta e hai vị có không muốn cũng phải dừng chân tại nơi này.
Kagome hít một ngụm khí lạnh, nhưng quang mang dần ảm đạm của kết giới quả thật đem nàng dọa hồn phi phách tán. Nếu lúc này còn tiếp tục do dự....
Một bàn tay hơi lạnh bắt lấy cổ tay nàng, Kikyo quyết đoán nói: " Lập tức đi thôi. "
" Nhưng... " Kagome lo lắng nhìn Kagewaki, người sau chỉ đạm bạc cười, từ trong vạt áo lấy ra một mảnh ngọc tím biếc, so với cái trong tay Kagome không có gì khác biệt.
" Higurashi tiểu thư cứ yên tâm, mọi chuyện đều có số mệnh của nó. "
Magatsuhi bên ngoài bỗng nhiên dừng công kích, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm mảnh ngọc trong tay Kagewaki. Thanh niên cước bộ phù phiếm bước ra khỏi phạm vi kết giới của hai người, hai mắt tĩnh lặng nhìn Naraku cách đó không xa, lạnh nhạt nói: " Đi đi thôi. "
Kỳ lạ là, Naraku không hề động thủ, giống như cam chịu, mắt lạnh nhìn hai người chạy xa dần, cuối cùng xuyên qua ảo ảnh mà biến mất. Có lẽ lần này kết giới bị kích phát, vì vậy mà hai người mới có thể thuận lợi chạy đi.
" Ngươi khiến ta thật bất ngờ, hết lần này đến lần khác. " Naraku bỗng nhiên hóa về nguyên hình, hai tròng mắt dần dần đỏ thẫm: " Nhưng mà Kagewaki, ngươi không nên can thiệp vào chuyện này. "
Nộ khí như ngọn lửa dài lâu mà âm ỉ, lách tách bùng cháy trong tâm thức của Naraku. Một cái xúc tu vươn ra từ sau lưng hắn, xé gió lao về phía Kagewaki, chính xác là mảnh ngọc trong tay hắn. Nếu muốn bắt Kagewaki trở lại, trước tiên phải bắt được thứ này.Còn trừng phạt sau đó...
Mạch suy nghĩ của Naraku rất nhanh bị cắt đứt, bởi một thanh âm lạ.
Xúc tu của hắn không bị cản lại, mà rất dễ dàng, xuyên qua một vật thể nóng ấm.
Biến cố bất ngờ đến mức, Magatsuhi cũng phải trợn to hai mắt. Naraku đầu óc trống rỗng, khiếp sợ hô lên: " Không...thể nào. "
Thanh âm của hắn như bị thứ gì nghẹn lại, lại bị âm phong nhẹ nhàng cắt xé. Kagewaki không ngẩng đầu, siết chặt mảnh ngọc trong tay. Máu tươi tràn ra khóe môi, tanh ngọt, đắng chát lạ thường. Trước mắt nhoáng lên ánh sáng trắng, Kagewaki không khỏi nhớ tới một chuyện...
"Nghĩ kĩ?" Mikazuki ném ra hai mảnh ngọc trên tay, kèm theo là hai bình ngọc màu trắng. thần sắc của hắn không có nửa điểm thương hại hay bất cứ cảm xúc dư thừa nào, chỉ lạnh nhạt nhìn thanh niên đối diện: " Chỉ có một cái có tác dụng, ngươi bố trí thành như vậy, là muốn mạng Kikyo, vẫn là muốn mạng của mình?"
Trên môi Kagewaki là nụ cười yếu ớt quen thuộc, hai mảnh ngọc bị hắn siết chặt trong tay, chặt đến mức bàn tay hắn run rẩy, hô hấp như bị kiềm hãm : " Có lẽ.. là Kikyo đi.. "
" Cảm xúc của các ngươi ta hiểu rất rõ, nhưng ta vô pháp đi cảm thụ nó. " Mikazuki lười biếng tựa trên tọa ỷ, một tay liêu khởi lọn tóc ngân bạch: " Giải pháp của ngươi, nói đúng ra, là thứ cực đoan nhất ta biết đến... Không chiếm được, cũng không để Naraku yên ổn a... "
" Vậy sao?" Kagewaki thấp thấp cười rộ lên, chỉ là hàng mi rũ xuống không tiết lộ ra nửa điểm cảm xúc.
...
Nói đến cùng, bản thân vẫn là mềm lòng.
- ----------------------------------------------------------------------------------------------
Phần còn lại thì trong chính văn đã có đề cập đến rồi, sẽ không nhắc lại nữa, nhỡ đâu lại thêm BUG. Coi như đến đây cơ bản Chiến Quốc Thiên đã hoàn, hẹn gặp lại mọi người ở Hiện Đại Thiên.
P/s: ai có kinh nghiệm năm đầu ĐH vào đây kíu tiểu nữ với....
" Không được! " Kikyo lắc đầu, dừng lại thở dốc: " Ta không chạy nổi nữa! Tòa thành chết tiệt này rốt cuộc có phải mê cung không vậy?!! "
Việc này quả thật không tốt chút nào. Cơ hội chạy khỏi nơi này không phải lúc nào cũng có, và bọn họ thì đang phí thời gian quanh quẩn ở nơi này nãy giờ. Nếu cứ như thế này, chạy ra được hay không không nói, chắc chắn cả hai sẽ chết vì kiệt sức trước.
" ....Thật quỷ dị. " Kagome ngồi bệt xuống bên cạnh Kikyo, hai tay gắt gao siết chặt tà váy: " Nhất định có kẻ đang làm khó chúng ta, lần trước cũng không phải như vậy. "
Kikyo thần sắc tối tăm, trầm mặc lau mồ hôi trên trán. Trong các phân thân của Naraku, có khả năng vây khốn ai đó một cách lén lút không nhiều. Bọn họ cành am hiểu trực diện tấn công nghiền áp, nhưng mà, trong đó vẫn có một người khác biệt- một người chỉ có thể bị động công kích.
Kanna.
Nếu tận dụng khả năng phản chiếu của Yêu Gương, hoàn toàn có thể dắt bọn họ vòng vòng trong thành này, nhưng điều này không quá hợp lý. Theo lẽ thường, Naraku hẳn là phải xuất hiện rồi đem bọn họ bắt lại, chứ không phải chơi trò mèo vờn chuột thế này. Nói vậy, biện pháp phải là gì đây?
Càng nghĩ càng đi vào ngõ cụt, Kikyo không khỏi lo lắng vạn phần. Nếu còn tiếp tục loanh quanh thế này, chờ đến lúc Naraku đuổi lại đây, kết cục có thể đoán được.
Suy nghĩ kĩ càng, Kikyo ngẩng đầu nhìn Kagome ở một bên, vừa hé môi muốn dặn dò, Kagome đột nhiên biến sắc lao về phía nàng: " Cẩn thận! "
Chóp mũi quanh quẩn mùi vị tanh tưởi nồng nặc không thể tán đi. Kikyo được Kagome ôm ngã về một phía, rành mạch nhìn thấy xúc tu lướt qua vị trí mình vừa đứng, hiểm hiểm tránh thoát. Cả hai vừa rơi xuống lập tức đề phòng đứng dậy, Kikyo theo bản năng đem Kagome chắn sau lưng, hai mắt sắc bén nhìn thẳng phía trước: ".... Naraku. "
Xúc tu khi nãy chính xác vươn ra từ sau lưng hắn. Naraku cười lạnh, ánh mắt như độc xà quan sát con mồi, thưởng thức sự phòng bị của hai người:
" Không chạy nữa? "
Từ sau lưng hắn bước ra một bóng người nhỏ nhắn màu trắng, không ai khác ngoài Kanna. Tấm gương tiểu yêu ôm trong tay đã có một vết rạn không nhỏ, dù vậy, uy lực của nó vẫn dư sức vây khốn hai người. Kikyo siết tay, tức giận nói: " Là ta xem thường ngươi. "
" Thật dài dòng!" Tiếng cười khằng khặc vang lên ẩn giữa tà khí đen kịt. Kagome vô thức nắm chặt cánh tay Kikyo, nghiến răng: " Ma-ga-tsu-hi!!"
" Ôi chao!" Ác linh chui ra khỏi bầu trời tà khí, liếm môi thèm khát quan sát hai người: " Có vẻ nữ nhân này biết rất nhiều về ta... Naraku, nữ nhân này về ta xử lý, thế nào?"
Ánh mắt của hắn nhìn hai người bọn họ giống như nhìn thú trong lồng, dù làm thế nào cũng sẽ không thể chạy được. Kikyo nhíu mày, âm thầm thôi động chút linh lực trong thân thể. Đáng tiếc nàng không thể kế thừa ký ức của Kikyo chân chính, nếu không thì đã....
" Đừng làm điều dư thừa. " Naraku vừa nguôi giận không lâu, không có kiên nhẫn tiếp tục mèo vờn chuột nữa: " Kikyo, quay lại. "
" Không bao giờ!!" Kikyo chắn chặt từng chữ một:" Cho dù ta chết. "
So với việc quay lại, chết đi vẫn tốt đẹp hơn nhiều.
" Các ngươi dài dòng quá!" Magatsuhi cười lớn, thình lình vươn ra vô số xúc tu về phí hai người, thần sắc biến thái so với Naraku chỉ có hơn chứ không có kém: " cứ bắt trước có phải là xong rồi không?"
Naraku chỉ hơi kinh ngạc mở to mắt, lại mặc kệ hắn lộng hành. Dù sao thì mục đích của bọn họ là bắt người, hắn bị cầm chân cũng đủ lâu rồi.
Thấy xúc tu lao đến. kikyo theo những gì học tập được dựng lên một kết giới. Đáng tiếc có lẽ do nắm giữ chưa được lâu nên linh lực điều động yếu hơn so với những gì cần thiết, vì vậy mà cả hai đều trong dự kiến bị đánh bay ra ngoài.
" Kikyo!" Là người được bảo vệ nên Kagome chịu ít đau đớn hơn, sau khi ngồi dậy đương nhiên theo bản năng tìm kiếm Kikyo bên cạnh. Bên môi pháp sư có thêm vệt đỏ chói mắt, hiển nhiên là bị ác linh nghiền áp hoàn toàn: " Còn chống đỡ được chứ?"
Kikyo lắc đầu, khó khăn ngồi dậy. Magatsuhi từ trên cao nhìn xuống, hai mắt banh chặt chẽ: " Thật yếu ớt, kết thúc luôn đi nào."
Một đống xúc tu đồng thời đánh về phía hai người. Lần này thì Kikyo không làm điều vô nghĩa nữa, chỉ mở to hai mắt nhìn chằm chằm thứ đồ vật ghê tởm đã sắp chạm đến mình. Tuy thân thể này là bùn đất tạo thành, sẽ không đến mức chết đi, nhưng Kagome thì không giống vậy...
Rất may là thân phận nữ chính thế giới của Kagome không có khiến Kikyo thất vọng. Ngay khi xúc tu ghê tởm kia sắp chạm tới, một tầng kết giới màu tím biếc dựng lên, trong chớp mắt phân rã nó. Magatsuhi có lẽ không đoán được chuyện đang xảy ra, ngưng bặt tiếng cười ghê tởm của mình, híp mắt nhìn chằm chằm kết giới kia. Naraku thì biến sắc rất rõ ràng, bởi vì không có mấy loại kết giới có thể nắm giữ năng lực cả phòng hộ lẫn phản công này.
Kikyo trên mặt tuy còn bình thản, sau lưng đã sớm đổ mồ hôi lạnh ướt đẫm. Nữ pháp sư rất nhanh phục hồi tinh thần, kinh ngạc nhìn Kagome.
Nói đúng ra, là nhìn một góc áo phát sáng của Kagome.
Kagome lúc này mới nhớ ra, trước đó Kagewaki đưa mình một mảnh ngọc tím, nhưng lại bị bản thân quên béng ở sau đầu. Naraku mắt lạnh nhìn hai người, trong thanh âm dần bao hàm uấn nộ:
" Hắn quản thật nhiều. "
Kagome chính mình thở phào. Nếu không phải Mikazuki yêu thích "lo chuyện bao đồng", nói không chừng cả hai lúc này đã... .
Cả hai bên đều trừng mắt nhìn nhau, trong phút chốc lại rơi vào giằng co. Magatsuhi kỳ thật rất muốn thống khoái tấn công, nhưng khí tức lưu lại trên kết giới kia thật sự khiến hắn chùn bước không ít.
Nó khiến ác linh nhớ đến mấy ngày tháng không dễ chịu trong ngọc Tứ hồn.
Giữa lúc hai bên giằng co càng thêm căng thẳng, trong không gian u ám bỗng văng vẳng tiếng bước chân như có như không, như gần như xa, khiến người nghe miên man bất định. Kanna ôm tấm gương, không có bất cứ biểu tình dư thừa nào chậm rãi nói: " Có người đến. "
Người này cũng không phải xa lạ gì.
Naraku nắm chặt bàn tay, có lẽ hắn sớm đã biết người đến là ai, chỉ là không muốn nhìn vào sự thật trước mắt mà thôi.
Kagome bất an ngồi cạnh Kikyo. Chưa bao giờ nàng mong người đến là Mikazuki như lúc này. Inuyasha nàng đã không dám trông đợi nhiều hơn, cho dù có hi vọng cũng chỉ có thể nhanh chóng gạt bỏ, nhưng Mikazuki thì khác.
Người kia có thể giải quyết khốn cảnh này.
Nhưng mà việc này chú định sẽ khiến Kagome thất vọng.
Có lẽ do ảo ảnh Kanna bày ra trước đó, người kia là thình lình hiện ra, nói đúng hơn là thình lình bước vào phạm vi ảo ảnh. kagome nhìn rõ người tới là ai, cũng không nén được thất vọng trong mắt: ".... Kagewaki?"
Naraku nhắm mắt. Rõ ràng đã đoán được trước, nhưng tận mắt nhìn thấy, vẫn khiến hắn ác cảm, giống như tín nhiệm của mình bị lừa gạt, nhân nhượng cũng toàn bộ hóa thành hư vô: "...Ngươi không nên đến đây. "
Cánh môi tái nhợt hơi gợn lên, chứa đầy châm chọc cùng trào phúng. Kagewaki rũ mi, thong thả đạp bước về phía Kagome: " Thật vất vả bày ra cục diện này, nếu không đến chẳng phải sẽ lãng phí tâm huyết của mọi người sao?"
Magatsuhi quan sát một hồi, hứng thú liếm cánh môi: " Thật là thú vị. "
Kể từ khi thoát khỏi Ngọc Tứ hồn đến nay, khiến hắn hứng thú nhất đương nhiên là nam nhân gọi Kagewaki này. Gần như bất cứ lúc nào chạm mặt, trên người nhân loại yếu ớt này luôn chứa đựng mặt trái cảm xúc không ngừng phập phồng, không ngừng cuộn trào. Phải biết, những yêu quái hay nhân loại trước đó dù chỉ có một chút mặt trái cảm xúc cũng đã đủ để hắn kích phát bọn họ điên cuồng, nhưng Kagewaki không giống vậy. Cảm xúc của người này giống như luôn luôn có một hạn mức, luôn được chủ nhân nắm rõ trong tay. Và giờ thì hắn nhìn thấy cái gì nào?
Cảm xúc của Kagewaki, đã vượt quá hạn mức kia.
Nói vậy, kế tiếp người kia sẽ làm cái gì đây?
Không ai bên phía Naraku ngăn cản Kagewaki. Thân ảnh đơn bạc lấy một vận tốc thong thả tiến dần đến chỗ hai người Kagome. Thấy cả hai vẫn còn ngồi ngẩn ra trên đất, Kagewaki không khỏi quan ngại về sự lơi lỏng của bọn họ, cười yếu ớt vươn tay ra: " Trên đất lạnh, hai vị vẫn mau rời khỏi đây thôi."
Hắn nói rất nhẹ, giống như cả hai chắc chắn có thể rời khỏi. Kagome thật sự không dám dễ dàng thả lỏng tinh thần, bởi vì viễn cảnh Kagewaki đề cập đến thật sự quá tốt đẹp, tốt đẹp đến khó có thể tin tưởng. Không nói đến việc thoát khỏi ảo ảnh giăng khắp nơi, riêng việc đám người Naraku còn đang lù lù bất động ở nơi này, chạy thoát coi như khó hơn lên trời.
Kikyo nặng nề đứng dậy, đôi mắt vô tình lướt qua vết xanh tím đáng sợ trên cổ Kagewaki, hơi trương miệng muốn nói gì đó, cuối cùng lại chỉ thở dài rũ mi.
Mỗi người đều có câu chuyện của mình, nếu đã không quan trọng, cần gì phải xé ra vết thương đã thôi không chảy máu? Cũng không biết, vết thương của Kagewaki không chảy máu nữa bởi vì đã lành, hay sớm đã không còn máu để tràn ra?
" Muốn đi cũng không dễ như vậy. " Magatsuhi đánh vỡ trầm mặc bằng nụ cười sởn tóc gáy của mình: " Ta còn chưa chơi đủ đâu. "
Kagewaki thoáng nâng đầu nhìn qua hắn, nửa lời cũng không nghĩ lãng phí. Chờ Kagome và Kikyo đứng vững trước mặt, Kagewaki mới thở dài, nhẹ giọng nói: " Hai vị nên đi thôi."
Vô số xúc tu từ mọi phía đánh úp lại, lại bị kết giới toàn bộ phản ngược. Thấy ba người bên trong vẫn có thể bình tĩnh trao đổi, Magatsuhi càng thêm hưng phấn, công kích ngày một dồn dập. dù tạm thời cả ba vẫn an toàn, Kikyo vẫn không khống chế được nhíu mày, trầm giọng hỏi: " Ngươi....chẳng lẽ không cùng chúng ta rời đi?"
Kagewaki cam chịu không nói.
" Như vậy sao được?" Kagome cũng hiểu được quyết định này hoang đường đến mức nào. Thiếu nữ còn muốn khuyên nhủ thêm, nam nhân trước mắt đã lãnh đạm giơ tay ngăn cản, thản nhiên nói: " Năng lượng của mảnh ngọc là có hạn chế, nếu còn chần chờ, ta e hai vị có không muốn cũng phải dừng chân tại nơi này.
Kagome hít một ngụm khí lạnh, nhưng quang mang dần ảm đạm của kết giới quả thật đem nàng dọa hồn phi phách tán. Nếu lúc này còn tiếp tục do dự....
Một bàn tay hơi lạnh bắt lấy cổ tay nàng, Kikyo quyết đoán nói: " Lập tức đi thôi. "
" Nhưng... " Kagome lo lắng nhìn Kagewaki, người sau chỉ đạm bạc cười, từ trong vạt áo lấy ra một mảnh ngọc tím biếc, so với cái trong tay Kagome không có gì khác biệt.
" Higurashi tiểu thư cứ yên tâm, mọi chuyện đều có số mệnh của nó. "
Magatsuhi bên ngoài bỗng nhiên dừng công kích, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm mảnh ngọc trong tay Kagewaki. Thanh niên cước bộ phù phiếm bước ra khỏi phạm vi kết giới của hai người, hai mắt tĩnh lặng nhìn Naraku cách đó không xa, lạnh nhạt nói: " Đi đi thôi. "
Kỳ lạ là, Naraku không hề động thủ, giống như cam chịu, mắt lạnh nhìn hai người chạy xa dần, cuối cùng xuyên qua ảo ảnh mà biến mất. Có lẽ lần này kết giới bị kích phát, vì vậy mà hai người mới có thể thuận lợi chạy đi.
" Ngươi khiến ta thật bất ngờ, hết lần này đến lần khác. " Naraku bỗng nhiên hóa về nguyên hình, hai tròng mắt dần dần đỏ thẫm: " Nhưng mà Kagewaki, ngươi không nên can thiệp vào chuyện này. "
Nộ khí như ngọn lửa dài lâu mà âm ỉ, lách tách bùng cháy trong tâm thức của Naraku. Một cái xúc tu vươn ra từ sau lưng hắn, xé gió lao về phía Kagewaki, chính xác là mảnh ngọc trong tay hắn. Nếu muốn bắt Kagewaki trở lại, trước tiên phải bắt được thứ này.Còn trừng phạt sau đó...
Mạch suy nghĩ của Naraku rất nhanh bị cắt đứt, bởi một thanh âm lạ.
Xúc tu của hắn không bị cản lại, mà rất dễ dàng, xuyên qua một vật thể nóng ấm.
Biến cố bất ngờ đến mức, Magatsuhi cũng phải trợn to hai mắt. Naraku đầu óc trống rỗng, khiếp sợ hô lên: " Không...thể nào. "
Thanh âm của hắn như bị thứ gì nghẹn lại, lại bị âm phong nhẹ nhàng cắt xé. Kagewaki không ngẩng đầu, siết chặt mảnh ngọc trong tay. Máu tươi tràn ra khóe môi, tanh ngọt, đắng chát lạ thường. Trước mắt nhoáng lên ánh sáng trắng, Kagewaki không khỏi nhớ tới một chuyện...
"Nghĩ kĩ?" Mikazuki ném ra hai mảnh ngọc trên tay, kèm theo là hai bình ngọc màu trắng. thần sắc của hắn không có nửa điểm thương hại hay bất cứ cảm xúc dư thừa nào, chỉ lạnh nhạt nhìn thanh niên đối diện: " Chỉ có một cái có tác dụng, ngươi bố trí thành như vậy, là muốn mạng Kikyo, vẫn là muốn mạng của mình?"
Trên môi Kagewaki là nụ cười yếu ớt quen thuộc, hai mảnh ngọc bị hắn siết chặt trong tay, chặt đến mức bàn tay hắn run rẩy, hô hấp như bị kiềm hãm : " Có lẽ.. là Kikyo đi.. "
" Cảm xúc của các ngươi ta hiểu rất rõ, nhưng ta vô pháp đi cảm thụ nó. " Mikazuki lười biếng tựa trên tọa ỷ, một tay liêu khởi lọn tóc ngân bạch: " Giải pháp của ngươi, nói đúng ra, là thứ cực đoan nhất ta biết đến... Không chiếm được, cũng không để Naraku yên ổn a... "
" Vậy sao?" Kagewaki thấp thấp cười rộ lên, chỉ là hàng mi rũ xuống không tiết lộ ra nửa điểm cảm xúc.
...
Nói đến cùng, bản thân vẫn là mềm lòng.
- ----------------------------------------------------------------------------------------------
Phần còn lại thì trong chính văn đã có đề cập đến rồi, sẽ không nhắc lại nữa, nhỡ đâu lại thêm BUG. Coi như đến đây cơ bản Chiến Quốc Thiên đã hoàn, hẹn gặp lại mọi người ở Hiện Đại Thiên.
P/s: ai có kinh nghiệm năm đầu ĐH vào đây kíu tiểu nữ với....
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook