[Đồng Nhân Titanic] Lạc Vào Thế Giới Titanic
-
Chương 9: Núi băng
Trên đài quan sát.
Luiz và Riley bị cái lạnh làm mất tri giác, hai người xoa tay vào nhau rồi phà hơi lên tay để làm bớt cái lạnh.
Luiz mắng: “Cứ tới cái mùa này là tối sẽ lạnh mà!”
Riley cười “Vài ngày nữa là cập bến rồi”
Hai người đang nói chuyện thì sương mù xuất hiện, nó làm cảnh vật trước mắt mơ hồ. Khi sương mù tản đi, hai người phát hiện có vật xuất hiện trước mũi tàu.
Luiz chớp mắt, lúc này cậu mới phát hiện có gì không đúng. Cậu chúi mặt về trước, cuối cùng cũng thấy thứ đó, đó là — — “Núi băng!”
Tiếng nói của Luiz vang lên, giọng nói thay đổi, hai tay cậu bấm vào chuông báo khẩn, hốt hoảng nói “Đáng chết, nhận điện thoại nhanh”
Hai người lo lắng vô cùng, nhưng sự lo lắng đó không ảnh hưởng đến người trên thuyền. Bọn họ đang sống rất phóng túng mà không biết mình chuẩn bị gặp tai họa lớn.
—— Tôi là đường ranh giới ——
Thân tàu lắc dữ dội, hai người đang chìm trong nụ hôn cũng bừng tỉnh.
“Sao vậy? Sao tàu rung dữ vậy?” Rose nhìn Charles với ánh mắt lo lắng, đúng thế, cô sợ hãi, cô rất sợ. Mỗi lần nhìn đại dương mênh mông không thấy bờ kia cô đều lo lắng con tàu sẽ xảy ra chuyện gì. Đối mặt với đại dương hiểm trở này, họ có thể làm được gì chứ? Cô sống lại, cô vui vì điều đó, mà cô cũng không muốn chết sớm thế.
“Bảo bối, em đừng lo, sẽ không có chuyện gì, anh đi xem một chút, em nhớ rằng tàu Titanic là con tàu vững chắc nhất, đừng lo lắng” Charles trấn an Rose, hắn đứng lên mặc quần áo để ra ngoài xem có chuyện gì xảy ra, tuy rằng diễn biến không tầm thường nhưng hắn tin con tàu này sẽ không có gì.
Rose nhìn Charles đi ra ngoài, lòng của cô càng bối rối, cô cảm thấy sẽ có chuyện gì đó xảy ra. Không phải cô nhát gan nhưng giờ cô rất lo, cô chưa từng tiếp xúc với đại dương mênh mông và cô sợ hãi nó.
Dù sao, nếu trên mặt đất xảy ra chuyện gì thì cô cũng có cách để trốn, nhưng xung quanh nơi này đều là nước, cho dù cô có luyện khinh công cũng không thể nhảy xa vậy. Nói đến thuyền cứu nạn, cái thuyền đó có đi xa được không thế? Chưa kể nó chẳng có đồ ăn thức uống, ở cái mùa lạnh này thì có chết cóng không đó? Đợi tí nào…
Rose phát hiện mình nghĩ đến một vấn đề quan trọng. Cô vội vàng nhảy xuống giường, mở tủ quần áo tìm bộ váy dày nhất. Cô phải chuẩn bị thật tốt, nếu xảy ra chuyện gì cũng không lo lắng. Còn về cái vấn đề con tàu này sẽ không bao giờ chìm thì cô không tin. Ở thời khắc quan trọng, cô chỉ tin mình thôi.
Cô tìm kim chỉ khâu lại hai làn váy xòe, sau đó khâu thêm hai cái túi ở bên hông váy, hai túi này cô có thể để rất nhiều thứ.
Cô mặc váy lên người, sau đó tìm đồ có thể mang theo.
Cửa đẩy ra, Charles đi vội vào, sau đó đưa cô phao cứu sinh.
“Sao rồi anh?” Rose nghe thấy tiếng bước chân của Charles thì đi về phía hắn.
“Mặc phao cứu sinh vào, chuẩn bị đi tới thuyền cứu nạn, em mặc ấm một chút. Bây giờ là buổi tối nên bên ngoài rất lạnh” Thấy váy trên người Rose rất dày, hắn an tâm dặn “Mặc thêm áo bành tô và mang thêm cái mũ nữa”
“Tàu…” Rose không dám hỏi, cô chưa chuẩn bị tâm lý cho việc này, nhưng so với nguy hiểm, cô vẫn mong nó an toàn.
“Tàu sắp chìm, bảo bối, mau lên. Anh đã cho người thông báo với mẹ em rồi” Nhìn khuôn mặt lo lắng của Rose, Charles ôm chặt cô, dịu dàng trấn an “Không có chuyện gì, yên tâm, bây giờ chưa nhiều người biết điều này, anh sẽ đưa hai mẹ con em vào thuyền cứu nạn, đừng sợ”
“Vâng, em đi mặc thêm quần áo, anh cũng mặc vào” Rose biết đáp án chính xác, tim cô bình tĩnh lại, kết quả đó rất tệ, nhưng bây giờ cô nên tìm cách bảo vệ mạng của mình hơn là sợ hãi điều này.
Thấy Charles đang chuẩn bị cho bản thân, cô nhanh chóng cầm một ít socola bỏ vào trong túi váy, sau đó đi thử vài bước, thấy nó không trở ngại mới an tâm. Cô mặc áo bành tô vào, sau đó mang một đôi giày thấp và ấm. Bây giờ cô không quan tâm mình xấu xí hay sao, bảo vệ mạng là quan trọng nhất.
—— tôi là đường ranh giới ——
“Sao có thể như vậy chứ? Tàu Titanic rất vững, nó không chìm… Sao có thể chứ?” Những vị phu nhân khoang hạng nhất nhìn con thuyền cứu nạn được hạ xuống, họ thì thào nói.
Ban đầu, không ai tin đây là sự thật, bọn họ cố chấp đứng ở sàn tàu, ai cũng không chịu xuống thuyền cứu nạn, họ hy vọng sẽ có người bảo đây là một tiết mục đùa giỡn mà thôi. Tàu Titanic không thể chìm được, đó là tín niệm của bọn họ. Khi thấy mọi người khoang hạng nhất ra ngoài hết thì những người ở khoang hạng hai, hạng ba bắt đầu lo lắng. Họ phát hiện, đó là sự thật chứ không phải trò đùa.
“Mau lên, phụ nữ và trẻ con mau lên thuyền” Thuyền viên lớn giọng la lên, hụ nữ khoang hạng nhất nhanh chóng lên thuyền cứu nạn. Không có kẻ nào ngu dốt buông tha cho con đường sống cả.
“Chúa ơi, thật đáng sợ. Rose à, mau lên thuyền cứu nạn với mẹ, lát nữa tàu sẽ chìm đấy! Hy vọng không gian trên thuyền cứu nạn đủ lớn, nếu không sẽ rất chật…” Bà Ruth vội vàng nói với con gái, đến khi bà ngồi trên thuyền cứu nạn mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi thấy con gái vẫn đang đứng trên tàu thì bà vội vẫy tay “Rose… Mau lên đây, con đứng đó làm gì? Mau lên…” Lúc này bà chẳng quan tâm Charles đang ở đâu, bà chỉ quan tâm đến con gái của mình thôi.
Rose nắm chặt tay Charles, cô im lặng nhìn xung quanh.
Một cặp vợ chồng già đang ôm chặt nhau, họ khóc. Rose nghe mọi người nói họ lên tàu này để chúc mừng đám cưới vàng, bởi vì họ đã ở cạnh nhau năm mươi năm, có bao nhiêu cặp đôi có thể ở với nhau dài vậy chứ? Bọn họ muốn người khác chúc mừng điều này. Họ chưa từng nghĩ, lúc bước lên con tàu này họ sẽ gặp cái cảnh người âm người dương này…
“… Phu nhân, xin hãy bình tĩnh lại, mau lên thuyền, số lượng trên thuyền không còn nhiều…” Thuyền viên khuyên bảo, thấy ông lão đang ôm chặt vợ mình, thuyền viên đành dùng sức kéo ông lão ra, sau đó dẫn bà lão lên thuyền cứu nạn.
Một người phụ nữ trung niên đến gần thuyền cứu nạn thì đột nhiên chạy trở vệ, cô ta ôm chặt người chồng đang bảo vệ mình từ đằng sau, hôn anh ta thật sâu, hai người cũng khóc.
Đứa nhỏ ngồi trong lòng mẹ giống như biết mình sẽ không thể gặp cha lần nữa, nó vung vẫy cánh tay, khóc hô “Ba…”
Rose nhìn xung quanh, cô đột nhiên do dự, cô rất ít khi do dự vào thời khắc sinh mạng nguy hiểm như lúc này. Cô không do dự khi mạo hiểm sinh mệnh để gả cho Định Bắc tướng quân, nhưng lúc này cô lại do dự. Muốn sống thì phải lên thuyền cứu nạn cô vừa mới sống lại, có một cuộc sống mới, cô không muốn chết nhưng chế độ ưu tiên của thế giới này là phụ nữ và trẻ em chứ không phải là quý tộc. Bởi vì Charles là quý tộc nhưng hắn không thể lên thuyền. Đúng thế, cô luyến tiếc Charles! Cuộc sống ở thế giới này không giống như Thiên Triều, cô không thể dung nhập vào nó được, những người xung quanh cô có chết cũng không khiến cô sốt ruột và tức giận như con dân Thiên Triều chết. Nhưng Charles thì khác, hắn là chồng cô, sao cô có thể bỏ lại chồng mình như thế cơ chứ? Tuy lúc trước cô không nghĩ tới việc ‘cùng sống cùng chết’, nhưng chưa bao giờ cô nghĩ đến việc chồng chết thì cô sẽ cưới lại cả. Trong Thiên Triều, không có vị công chúa nào tái giá hết. Tuy rằng hai người mới ở chung một ngày nhưng Rose đã thừa nhận Charles là chồng mình. Nếu bảo cô phải nhìn chồng mình chết đi, cô làm không được. Nhưng quy tắc nơi này là vậy, cô chẳng thể làm được gì khác.
Bà Ruth vẫy tay với con gái “Rose, mau lên đây, thuyền cứu nạn gần đầy người rồi, con đang nhìn cái gì thế?” Lúc này con bé muốn bà mắng nó nữa sao? Bình thường nó chẳng có chút tình cảm nào với Charles cả, sao giờ này lại vì thằng đó mà bỏ con đường sống duy nhất vậy trời?
Luiz và Riley bị cái lạnh làm mất tri giác, hai người xoa tay vào nhau rồi phà hơi lên tay để làm bớt cái lạnh.
Luiz mắng: “Cứ tới cái mùa này là tối sẽ lạnh mà!”
Riley cười “Vài ngày nữa là cập bến rồi”
Hai người đang nói chuyện thì sương mù xuất hiện, nó làm cảnh vật trước mắt mơ hồ. Khi sương mù tản đi, hai người phát hiện có vật xuất hiện trước mũi tàu.
Luiz chớp mắt, lúc này cậu mới phát hiện có gì không đúng. Cậu chúi mặt về trước, cuối cùng cũng thấy thứ đó, đó là — — “Núi băng!”
Tiếng nói của Luiz vang lên, giọng nói thay đổi, hai tay cậu bấm vào chuông báo khẩn, hốt hoảng nói “Đáng chết, nhận điện thoại nhanh”
Hai người lo lắng vô cùng, nhưng sự lo lắng đó không ảnh hưởng đến người trên thuyền. Bọn họ đang sống rất phóng túng mà không biết mình chuẩn bị gặp tai họa lớn.
—— Tôi là đường ranh giới ——
Thân tàu lắc dữ dội, hai người đang chìm trong nụ hôn cũng bừng tỉnh.
“Sao vậy? Sao tàu rung dữ vậy?” Rose nhìn Charles với ánh mắt lo lắng, đúng thế, cô sợ hãi, cô rất sợ. Mỗi lần nhìn đại dương mênh mông không thấy bờ kia cô đều lo lắng con tàu sẽ xảy ra chuyện gì. Đối mặt với đại dương hiểm trở này, họ có thể làm được gì chứ? Cô sống lại, cô vui vì điều đó, mà cô cũng không muốn chết sớm thế.
“Bảo bối, em đừng lo, sẽ không có chuyện gì, anh đi xem một chút, em nhớ rằng tàu Titanic là con tàu vững chắc nhất, đừng lo lắng” Charles trấn an Rose, hắn đứng lên mặc quần áo để ra ngoài xem có chuyện gì xảy ra, tuy rằng diễn biến không tầm thường nhưng hắn tin con tàu này sẽ không có gì.
Rose nhìn Charles đi ra ngoài, lòng của cô càng bối rối, cô cảm thấy sẽ có chuyện gì đó xảy ra. Không phải cô nhát gan nhưng giờ cô rất lo, cô chưa từng tiếp xúc với đại dương mênh mông và cô sợ hãi nó.
Dù sao, nếu trên mặt đất xảy ra chuyện gì thì cô cũng có cách để trốn, nhưng xung quanh nơi này đều là nước, cho dù cô có luyện khinh công cũng không thể nhảy xa vậy. Nói đến thuyền cứu nạn, cái thuyền đó có đi xa được không thế? Chưa kể nó chẳng có đồ ăn thức uống, ở cái mùa lạnh này thì có chết cóng không đó? Đợi tí nào…
Rose phát hiện mình nghĩ đến một vấn đề quan trọng. Cô vội vàng nhảy xuống giường, mở tủ quần áo tìm bộ váy dày nhất. Cô phải chuẩn bị thật tốt, nếu xảy ra chuyện gì cũng không lo lắng. Còn về cái vấn đề con tàu này sẽ không bao giờ chìm thì cô không tin. Ở thời khắc quan trọng, cô chỉ tin mình thôi.
Cô tìm kim chỉ khâu lại hai làn váy xòe, sau đó khâu thêm hai cái túi ở bên hông váy, hai túi này cô có thể để rất nhiều thứ.
Cô mặc váy lên người, sau đó tìm đồ có thể mang theo.
Cửa đẩy ra, Charles đi vội vào, sau đó đưa cô phao cứu sinh.
“Sao rồi anh?” Rose nghe thấy tiếng bước chân của Charles thì đi về phía hắn.
“Mặc phao cứu sinh vào, chuẩn bị đi tới thuyền cứu nạn, em mặc ấm một chút. Bây giờ là buổi tối nên bên ngoài rất lạnh” Thấy váy trên người Rose rất dày, hắn an tâm dặn “Mặc thêm áo bành tô và mang thêm cái mũ nữa”
“Tàu…” Rose không dám hỏi, cô chưa chuẩn bị tâm lý cho việc này, nhưng so với nguy hiểm, cô vẫn mong nó an toàn.
“Tàu sắp chìm, bảo bối, mau lên. Anh đã cho người thông báo với mẹ em rồi” Nhìn khuôn mặt lo lắng của Rose, Charles ôm chặt cô, dịu dàng trấn an “Không có chuyện gì, yên tâm, bây giờ chưa nhiều người biết điều này, anh sẽ đưa hai mẹ con em vào thuyền cứu nạn, đừng sợ”
“Vâng, em đi mặc thêm quần áo, anh cũng mặc vào” Rose biết đáp án chính xác, tim cô bình tĩnh lại, kết quả đó rất tệ, nhưng bây giờ cô nên tìm cách bảo vệ mạng của mình hơn là sợ hãi điều này.
Thấy Charles đang chuẩn bị cho bản thân, cô nhanh chóng cầm một ít socola bỏ vào trong túi váy, sau đó đi thử vài bước, thấy nó không trở ngại mới an tâm. Cô mặc áo bành tô vào, sau đó mang một đôi giày thấp và ấm. Bây giờ cô không quan tâm mình xấu xí hay sao, bảo vệ mạng là quan trọng nhất.
—— tôi là đường ranh giới ——
“Sao có thể như vậy chứ? Tàu Titanic rất vững, nó không chìm… Sao có thể chứ?” Những vị phu nhân khoang hạng nhất nhìn con thuyền cứu nạn được hạ xuống, họ thì thào nói.
Ban đầu, không ai tin đây là sự thật, bọn họ cố chấp đứng ở sàn tàu, ai cũng không chịu xuống thuyền cứu nạn, họ hy vọng sẽ có người bảo đây là một tiết mục đùa giỡn mà thôi. Tàu Titanic không thể chìm được, đó là tín niệm của bọn họ. Khi thấy mọi người khoang hạng nhất ra ngoài hết thì những người ở khoang hạng hai, hạng ba bắt đầu lo lắng. Họ phát hiện, đó là sự thật chứ không phải trò đùa.
“Mau lên, phụ nữ và trẻ con mau lên thuyền” Thuyền viên lớn giọng la lên, hụ nữ khoang hạng nhất nhanh chóng lên thuyền cứu nạn. Không có kẻ nào ngu dốt buông tha cho con đường sống cả.
“Chúa ơi, thật đáng sợ. Rose à, mau lên thuyền cứu nạn với mẹ, lát nữa tàu sẽ chìm đấy! Hy vọng không gian trên thuyền cứu nạn đủ lớn, nếu không sẽ rất chật…” Bà Ruth vội vàng nói với con gái, đến khi bà ngồi trên thuyền cứu nạn mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi thấy con gái vẫn đang đứng trên tàu thì bà vội vẫy tay “Rose… Mau lên đây, con đứng đó làm gì? Mau lên…” Lúc này bà chẳng quan tâm Charles đang ở đâu, bà chỉ quan tâm đến con gái của mình thôi.
Rose nắm chặt tay Charles, cô im lặng nhìn xung quanh.
Một cặp vợ chồng già đang ôm chặt nhau, họ khóc. Rose nghe mọi người nói họ lên tàu này để chúc mừng đám cưới vàng, bởi vì họ đã ở cạnh nhau năm mươi năm, có bao nhiêu cặp đôi có thể ở với nhau dài vậy chứ? Bọn họ muốn người khác chúc mừng điều này. Họ chưa từng nghĩ, lúc bước lên con tàu này họ sẽ gặp cái cảnh người âm người dương này…
“… Phu nhân, xin hãy bình tĩnh lại, mau lên thuyền, số lượng trên thuyền không còn nhiều…” Thuyền viên khuyên bảo, thấy ông lão đang ôm chặt vợ mình, thuyền viên đành dùng sức kéo ông lão ra, sau đó dẫn bà lão lên thuyền cứu nạn.
Một người phụ nữ trung niên đến gần thuyền cứu nạn thì đột nhiên chạy trở vệ, cô ta ôm chặt người chồng đang bảo vệ mình từ đằng sau, hôn anh ta thật sâu, hai người cũng khóc.
Đứa nhỏ ngồi trong lòng mẹ giống như biết mình sẽ không thể gặp cha lần nữa, nó vung vẫy cánh tay, khóc hô “Ba…”
Rose nhìn xung quanh, cô đột nhiên do dự, cô rất ít khi do dự vào thời khắc sinh mạng nguy hiểm như lúc này. Cô không do dự khi mạo hiểm sinh mệnh để gả cho Định Bắc tướng quân, nhưng lúc này cô lại do dự. Muốn sống thì phải lên thuyền cứu nạn cô vừa mới sống lại, có một cuộc sống mới, cô không muốn chết nhưng chế độ ưu tiên của thế giới này là phụ nữ và trẻ em chứ không phải là quý tộc. Bởi vì Charles là quý tộc nhưng hắn không thể lên thuyền. Đúng thế, cô luyến tiếc Charles! Cuộc sống ở thế giới này không giống như Thiên Triều, cô không thể dung nhập vào nó được, những người xung quanh cô có chết cũng không khiến cô sốt ruột và tức giận như con dân Thiên Triều chết. Nhưng Charles thì khác, hắn là chồng cô, sao cô có thể bỏ lại chồng mình như thế cơ chứ? Tuy lúc trước cô không nghĩ tới việc ‘cùng sống cùng chết’, nhưng chưa bao giờ cô nghĩ đến việc chồng chết thì cô sẽ cưới lại cả. Trong Thiên Triều, không có vị công chúa nào tái giá hết. Tuy rằng hai người mới ở chung một ngày nhưng Rose đã thừa nhận Charles là chồng mình. Nếu bảo cô phải nhìn chồng mình chết đi, cô làm không được. Nhưng quy tắc nơi này là vậy, cô chẳng thể làm được gì khác.
Bà Ruth vẫy tay với con gái “Rose, mau lên đây, thuyền cứu nạn gần đầy người rồi, con đang nhìn cái gì thế?” Lúc này con bé muốn bà mắng nó nữa sao? Bình thường nó chẳng có chút tình cảm nào với Charles cả, sao giờ này lại vì thằng đó mà bỏ con đường sống duy nhất vậy trời?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook