Edit: Lạc Phong Hiên Hiên

Beta: Dương Tử Nguyệt

Khi thấy ánh mắt an ủi của Rose, tâm trạng của Charles tốt hơn một chút, lúc này anh mới bắt đầu nói chuyện với Mike.

“Chuyện gì đã xảy ra vậy? Sao Mellery lại ở đây?” Mike nhớ rõ Mellery đã giở trò với Rose ở bữa tiệc sinh nhật lần trước.

“Có trời mới biết cô ta đang nghĩ cái quái gì trong đầu. Không hiểu sao cô ta luôn làm ầm muốn Rose dạy cô ta vẽ tranh nữa. Với lại, cô ta là một quý cô vụng về, làm gì có năng khiếu nào mà đòi học vẽ chứ?” Charles nghiến răng nghiến lợi trả lời, anh không quên hình ảnh cô ta đã đùa giỡn vợ anh đâu đấy.

“Việc giao thiệp với Mellery sẽ rất có lợi để Rose gia nhập vào giới thượng lưu ở nơi này, cậu bực mình vì điều gì chứ?” Mike hoàn toàn không hiểu được, Mellery thì khỏi nói, cô ta ngây ngô nhưng cha cô ta là một người có lực ảnh hưởng khá lớn. Sao Charles lại khó chịu với cô ta chứ?

“Không lẽ phải vui vẻ khi ngày nào cô ta cũng tới nhà tớ rồi quấn quýt với Rose cả ngày sao? Rose là vợ tớ đấy! Cô ta tới nhà giành vợ tớ thì thôi đi, còn luôn dùng ánh mắt tiếc hận với Rose khi thấy tớ đấy!!! Bộ Rose cưới tớ là thiệt thòi lắm à? Có cần ngày nào cũng dùng ánh mắt đó hay không chứ?” Đây là điều khiến anh cực kỳ tức giận, chỉ cần là kẻ dám nói anh không xứng với Rose thì đều là kẻ địch hết.

“Haha…” Mike bị Charles chọc cười, bây giờ anh ta mới biết bạn thân của mình buồn cười như vậy.

“Cười gì chứ? Có gì buồn cười lắm sao?” Charles thẹn quá hóa giận quát.

“My god, chuyện này không buồn cười sao? Tớ nói này, sao một quý ông như cậu lại luôn so đo với một cô bé chứ? Haha, buồn cười quá…” Nói xong, Mike tiếp tục cười ha hả, dù sao cơ hội để cười nhạo Charles rất ít cho nên lần này phải cười cho sướng mới được.

“Cười, cười, cười, cậu cười đến chết luôn đi” Charles tức giận, trừng mắt với anh ta “Cậu đến đây để cười hay nói chuyện vậy hả? Muốn cười thì về nhà mà cười”

“Nói chuyện… nhưng mà cậu để tớ cười xong đã.. khụ khụ… được rồi, tớ cười xong rồi, chúng ta nói chuyện quan trọng đi, nói chuyện quan trọng” Mike thấy sắc mặt của bạn mình trở nên xấu đi mới bắt đầu ngừng cười, không dám kiêu ngạo thêm nữa, bây giờ anh ta có việc cần nhờ Charles, tuy rằng chắc chắc cậu ta sẽ đồng ý giúp mình nhưng ai biết cậu ta có trút giận rồi ngáng chân làm mình khó xử đâu chứ?

Hai người điều chỉnh tâm trạng của mình rồi đi vào thư phòng để bàn chuyện công việc.

—— tôi là đường ranh giới ——

Trong sân vườn, Rose đang uống trà chiều với Mellery, trên bàn còn bày một ít bánh ngọt của phương Đông.

Mellery cầm một miếng bánh ngọt, tò mò hỏi “Đây là bánh ngọt gì thế? Sao nhà cô có nhiều đồ ngọt có hình dạng kì quái vậy?” Nói xong, cô ta cắn một miếng rồi nói tiếp “Nhưng mùi vị nó rất tuyệt”

Cô ta lười biếng dựa vào ghế, cảm thán “Đây là chỗ tốt của Charles nhà cô cô muốn ăn hay làm gì anh ta đều chiều cô hết” Mellery ăn bánh ngọt, giọng nói có chút không rõ ràng “Tôi bị cha tôi quản lý mọi thứ, ăn mặc thì phải có phong phạm của quý tộc, phiền lắm… Làm gì có người có tướng ăn đẹp như hoa chứ… a…”Mellery đang nói hăng hái, lúc ngẩng đầu lên thì thấy ngón tay mảnh khảnh của Rose đang cầm một miếng bánh ngọt để lên môi, đôi môi đỏ mọng nhếch lên cắn một cái, động tác nhấm nuốt đẹp không thể tả được, cô ta bị động tác duyên dáng và tao nhã này hấp dẫn, không nhịn được mà nói “Cách ăn của đúng là đẹp như hoa…” Cô ta chưa từng nghĩ đến có ngày mình bị một người cùng giới hấp dẫn.

“Ừ, Rose, nếu tôi là đàn ông thì tôi sẽ cướp cô về nhà” Mellery xúc động nói.

“Hả?” Động tác cầm ly của Rose dừng lại, ngẩng đầu nhìn Mellery, không hiểu tại sao cô ta lại nghĩ bản thân là đàn ông chứ?

Ôi~ Mellery rất muốn học hỏi theo mấy tên dâm tặc: Nhìn đi, nhìn đi, ngay cả bộ dạng sửng người cũng đẹp như thế, sao cô không phát hiện ra có người đẹp như vậy chứ? Sao cô ấy lại là vợ của tên gian thương keo kiệt như Charles được chứ… Khụ khụ, ước gì cô phát hiện ra cô ấy trước hắn ta.

Mặc dù thấy biểu cảm của Mellery thay đổi nhưng Rose không có ý định hỏi cô ấy về điều này, cô nghĩ cô nàng này đang nghĩ xấu về Charles. Charles đáng thương, mấy ngày nay đã bị cô bé này chọc giận lắm rồi, hay tối nay cô nên an ủi anh ấy một chút nhỉ? Ừ, cô nên suy nghĩ về vấn đề này một chút.

“Lúc nãy cô nói ưu điểm duy nhất của Charles là tôi muốn ăn gì thì có cái đó, làm gì cũng có thể à?” Rose uống một ngụm sữa rồi hỏi Mellery,

Rose cười nhạt khi thấy biểu cảm phong phú trên mặt Mellery, xem ra những cố gắng của lão công tước đều đổ xuống sông hết sạch rồi.

“Cô không biết ưu điểm duy nhất mà cô nói là ưu điểm lớn nhất của Charles sao?” Rose nở nụ cười hạnh phúc khi nghĩ đến sự cưng chiều của chồng mình, cô từng nghĩ, khi gả cho chồng thì chỉ cần hai người tôn trọng nhau thì cô đã thỏa mãn rồi, cô chưa từng nghĩ đến cảnh có một ông chồng yêu thương chiều chuộng cô như thế.

Mellery thấy Rose nói vậy thì sửng sốt, khi thấy nụ cười hạnh phúc của Rose thì cô lại hiểu gì đó, nhưng lại giống như chưa từng hiểu thứ đó…

“Thiếu phu nhân, có điện thoại của ngài” Một nữ hầu đi ra nói với Rose.

“À, Mellery, cô đợi tôi một lát nhé?” Rose nói với Mellery xong thì đứng dậy đi vào nhà.

Mellery nhìn Rose đến mức ngẩn người, trong đầu còn suy nghĩ: Không phải điều quan trọng trong việc chọn chồng là năng lực và gia thế à?

Giọng nói của phu nhân Kate truyền từ đầu dây bên kia “Sweetheart, tôi muốn nói với cô chuyện này, cô nghe xong đừng kích động nhé?”

“Được, sao vậy? Có chuyện gì xảy ra sao? Tôi có thể giúp đỡ được gì chăng?” Rose bắt đầu nghiêm túc hỏi

“Ồ không, không phải tôi, là chuyện của chàng trai Jack kia kìa, anh ta… đã đi thực hiện lý tưởng của mình rồi” Phu nhân Kate nói.

“Cái gì? Anh ta đi rồi sao? Trời ạ, sao anh ta lại… Haizz” Giọng nói của cô mang theo sự lo lắng và bó tay khiến người khác phải lo lắng.

“Rose, cô đừng lo, chúng ta là bạn và chúng ta nên ủng hộ lý tưởng của anh ta, có thể thực hiện được lý tưởng thì cuộc sống của Jack mới có ý nghĩa, hơn nữa, tôi đã từng nói, anh ta không phải là quân sĩ, anh ta là một họa sĩ nên rất an toàn, tôi đã gửi thư cho anh ta, bảo anh ta tìm một người bạn của tôi, cậu ta sẽ chăm sóc Jack” Phu nhân Kate sợ Rose lo lắng nên nói hết những chuẩn bị của mình để trấn an Rose.

“Cảm ơn bà đã làm mọi chuyện vì anh ta, tôi chẳng thể giúp được gì cho anh ta mà còn phải để bà phải khuyên bảo tôi. Yên tâm, tôi sẽ cầu nguyện cho Jack, anh ta nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì” Giọng nói của Rose có chút suy sụp nhưng lời nói lại khiến phu nhân Kate yên tâm hơn rất nhiều.

Phu nhân Kate rất vui mừng, bà cảm thấy Rose là một cô gái chuyên nghĩ cho người khác. Bà cảm thấy rất xúc động: Những cô gái như vậy rất hiếm, khó trách Charles cưng chiều Rose như thế.

Hai người nói chuyện với nhau vài câu mới tạm biệt và cúp điện thoại.

Mellery buồn chán nhìn hành động của Rose trong phòng khách, thấy cô đi ra thì vội vàng hỏi “Sao thế? Có chuyện gì tốt sao? Sao cô luôn cười khi nghe điện thoại thế?”

“Đúng vậy, có chuyện tốt, người bạn của tôi đã lên đường để đi thực hiện lý tưởng của mình, tôi thấy vui vẻ thay anh ấy” Rose cười vui vẻ, giọng nói cũng khoan khoái.

“Ồ, tốt thật, có thể thực hiện được ước mơ của bản thân, tôi cũng có ước mơ nhưng không thể thực hiện được, bạn của cô rất may mắn!” Mellery hâm mộ nói.

“Ừ, anh ta rất may mắn…” Rose nhỏ giọng lẩm bẩm, cô nằm lên ghế dựa rồi nhắm mắt lại, ánh mặt trời chiếu lên mặt cô khiến cô rất giống thiên sứ.

“Chào hai người đẹp, hai cô đang nói chuyện gì vậy?” Mike nhét hai tay vào túi, tuy còn một đoạn đường khá xa nhưng anh ta đã lớn giọng chào hỏi.

“Tâm sự tùy tiện thôi, đều là những đề tài của phụ nữ, tôi nghĩ rằng ngài không có hứng thú đâu” Mellery trả lời rất bài bản, giống như chỉ cần không phải là Charles thì cô luôn có bộ dạng của một tiểu thư quý tộc danh giá.

“Hai người nói chuyện xong rồi sao?” Rose mở mắt cười hỏi.

“Bàn bạc xong rồi, Mike muốn mời ăn cơm, cậu ta bảo mình đã thấy một nhà ăn phương Đông, em rất thích những món ăn đến từ phương Đông mà, phải không? Đi thay đồ rồi chúng ta đi ăn thử nhé?” Người trả lời là Charles.

Thấy Charles vừa xuất hiện đã ngoan ngoãn báo hành trình cho vợ biết, Mike không biết nên nói gì. Anh ta thừa nhận Rose đã thay đổi rất nhiều, đối xử với Charles rất tốt, nhưng Charles – cậu là đàn ông đấy!! Đừng như vậy được không? Mất hết mặt mũi của đàn ông đấy! Anh ta định quăng ánh mắt khinh bỉ cho Charles thì thấy tên cưng vợ như trời kia đã chạy đến cạnh Rose, vui vẻ nhìn Rose rót trà sửa cho mình. Hừ, có cần vui vẻ vậy không chứ? Khóe miệng ngoắc ra rồi kìa. Đồng chí Mike tuyệt đối không thừa nhận anh ta đang ghen tị, anh ta đột nhiên có suy nghĩ — — có người vợ như vậy cũng không tồi nhỉ?

Đương nhiên bữa cơm này không thể thiếu người luôn bám dính lấy Rose mấy ngày nay, Mellery tiểu thư của chúng ta cũng vui vẻ đi theo.

Bốn người đi vào một nhà hàng có trang trí khác xa các quán cơm khác, nó khác bởi vì kiến trúc xung quanh khác nhau, dù sao Rose chưa từng thấy kiến trúc này bao giờ.

Vừa vào cửa đã có hai phục vụ nữ ra chào đón. Rose đến New York rất lâu nhưng cô chỉ toàn thấy người da trắng tóc vàng, nên khi thấy người tóc đen mắt đen thì cô cảm thấy rất thân thiết. Cái gì? Bạn bảo đầu bếp nhà tôi cũng là người phương Đông hả? Thì đúng thế, nhưng cha ông ta là người Mỹ chính gốc, hơn nữa, gen nhà ông ta rất tốt, ngoài da không trắng quá mức thì cái gì cũng giống người phương Tây hết. Trở về vấn đề chính, tuy cảm thấy quần áo của hai người khá lạ nhưng cô không để tâm. Điều quan trọng lúc này là vui vẻ đợi bữa tiệc. Ừ, cô nhất định phải nhấm nháp cho tốt mới được.

Rose vừa bước vào căn phòng rộng thì mới phát hiện trong này không có ghế dựa, không, phải nói là ngay cả khúc gỗ để ngồi cũng không có. Bọn cô ngồi ăn kiểu gì chứ? Không lẽ đứng ăn à?

Cô thấy ba người bên cạnh ngồi quỳ một cách tự nhiên thì nổi giận: Ăn cơm mà phải quỳ xuống à? Ăn cơm mà phải quỳ xuống sao? Ăn cơm mà phải quỳ xuống à? Có nhầm không vậy? Ăn một bữa cơm mà phải quỳ xuống à? Cô vẫn nhớ mình là một Trưởng công chúa, cô chỉ quỳ với trời với cha, ngay cả mẹ cô còn không cần phải quỳ nữa — — bởi vì mẹ ruột của cô mất, hoàng hậu kế nhiệm thì không đủ tư cách nhận cái quỳ của cô. Hôm nay chỉ ăn một bữa cơm mà bắt cô phải quỳ xuống à? Ai quỳ thì đi mà quỳ, cô không bao giờ quỳ nhé! Đừng nằm mơ chuyện hay giữa ban ngày!!! Đừng nói ăn một chút, ngay cả đời này không được ăn cơm cô cũng không quỳ!!!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương