Vì trong trấn có diễn ra lễ hội cầu may, mọi người dân đều nô nức rủ nhau đến chùa cầu thần Phật phù hộ cho mình và người thân những điều tốt lành. Nhân dịp này, cô kéo chàng đi lễ hội tranh thủ dịp tốt để hẹn hò. Cô quyết tâm rồi, dù sao cũng phải thể hiện tấm chân tình của mình, cô thuộc nhóm hành động mà. Ngay từ sáng sớm cô đã chải chuốt đẹp đẽ, phải mất thời gian khá lâu đứng trước gương thử đồ liên tục thì cô mới ưng ý bước ra. Cô hi vọng chàng sẽ thấy cô hôm nay thật đẹp.

Phố xá trở nên nhộn nhịp, người người nô nức chen nhau trên đường chật đến mức mọi người gần như là đi sát vào nhau. Những cô gái yểu điệu trong bộ áo tứ thân lả lướt sặc sỡ như những cánh bướm tụ hội cùng nhau lên chùa, các bà các mẹ cũng diện áo tứ thân nhưng với sắc màu trầm hơn, chít khăn mỏ quạ bê mâm đồ lễ sắp đủ thứ. Đàn ông cũng ăn mặc chỉnh tề hơn, áo dài với khăn xếp, trên khuôn mặt tươi vui sáng ngời. Len lỏi trong đoàn người đông đúc, cô bước theo sau chàng hướng lên những bậc đá cổ kính của ngôi chùa. Nhìn tấm lưng rộng nhưng có vẻ gì đó khá yếu ớt, cô chỉ muốn chạy tới ôm chàng từ phía sau, tại sao chàng lại làm cô yêu đến khó kiềm chế như thế này chứ? Cô bước vội lên trước bắt kịp chàng, nhìn sang 1 bên sườn mặt vừa toát lên vẻ đẹp hào khí lại vừa có nét mềm mại như của nữ nhân, chàng quả thật quá đẹp so với cô. Với mọi lời nói và hành động của cô chàng đều không mấy để tâm, rất giữ lễ nhưng hoàn toàn xa cách. Cô từng có lúc nghĩ liệu chàng có phải là “ thụ” không? Ý nghĩ này vữa xuất hiện liền bị cô đá bay ra khỏi đầu, có lẽ chuyện cũ đã ám ảnh cô quá nhiều, cho đến bây giờ cô vẫn chưa hoàn toàn bình thản cho qua được. Lên chùa thắp hương, cầu Phật rồi rút quẻ cô đều cầu may cho đường tình duyên thuận lợi ở kiếp này, không biết chàng cầu điều gì nhưng xem ra rất thành tâm kính cẩn.

Cuối cùng cả 2 người cùng nhau đứng trên 1 cây cầu thưa người ngắm nhìn không khí náo nhiệt của con đường chính. Cô rất muốn nói lời trong lòng cho chàng biết ngay lúc này nhưng không nỡ phá vỡ giây phút an tĩnh của chàng. Sau khoảng thời gian sống chung nhà nhưng chàng chưa từng nở lấy 1 nụ cười, mà nay chàng lại mỉm cười chân thật tươi mát như gió xuân. Chàng quay lại nhìn cô, ánh mắt đầy ắp sự thân thiết và vui vẻ, chàng nói:

- Bách Diệp, hôm nay cảm ơn cô đã dẫn ta đến đây. Lâu lắm rồi ta mới lại có cảm giác thư thái và vui vẻ đến vậy. Cô đúng là cô gái tốt nhất ta từng gặp.

Cô ngây người ngắm nhìn nụ cười đẹp đẽ ấy. Lần đầu tiên chàng nở nụ cười thật sự chỉ dành cho cô, có phải cuối cùng chàng đã chấp nhận cô ở bên cạnh? Cô không còn tâm trí để nghĩ gì nữa, trong mắt cô chỉ còn lại hình bóng người ấy đang tắm mình trong gió xuân, những cánh hoa đào hồng phấn dịu dàng lay động trong không trung, vương vấn quanh chàng. Hoa đẹp người còn đẹp hơn hoa.

Giây phút lãng mạn đó đáng ra sẽ còn kéo dài nếu không bị gián đoạn bởi 1 tên trộm to gan dám móc túi của Triệu An Bình. Vì có một thân võ công cao siêu nên chàng dễ dàng tóm được kẻ trộm, chàng nhẹ nhàng khuyên tên đó giao trả túi tiền thì sẽ được tha đi, nhưng nào ngờ tên kia không ăn được thì đạp đổ, nhanh tay quăng túi tiền xuống dòng sông bên dưới. Tức thì mặt chàng biến sắc, vội nhảy xuống dòng nước lạnh mặc cho những tiếng ngăn cản của cô. Nước ở sông này khá sâu, hơn nữa chàng nhảy xuống mà không thấy ngoi lên giống như đã biệt tăm, cô hoảng sợ gào tên chàng không ngớt khuấy động sự chú ý của mọi người. Không chần chừ thêm chút nào, cô vội nhảy vào làn nước mong tìm kiếm lại hình bóng ấy. Chìm sâu trong làn nước lạnh lẽo, những tiếng người huyên náo trên bờ chỉ còn là những âm thanh ù ù không rõ nghĩa, đôi mắt cay xè phải mất 1 lúc mới nhìn rõ đáy sông. Khi lặn xuống thêm chút nữa cô mới thấy dấu vết của chiếc vòng cỏ cô tặng chàng đang từ từ nổi lên, nỗi hoảng sợ vô hình như 1 bàn tay bóp nghẹt trái tim khiến cô bơi phóng nhanh về phía đó. Cô đã thấy chàng, từ dưới đáy sông nơi có vài tia sáng yếu ớt xuyên tới, chàng đang cố gắng dãy dụa thoát khỏi đám rêu cuốn chặt lấy mình, dường như hơi thở rất yếu ớt, khuôn mặt trắng bệch vì khó thở, đôi mắt chàng tuyệt vọng từ từ khép lại 1 cách bất lực.Cô vô cùng hoảng sợ lao về phía chàng, tát mạnh vào mặt chàng không ngừng cho đến khi chàng hoảng loạn mở mắt. Cô giữ chặt chàng bắt chàng nhìn vào mắt mình như muốn nói: hãy tin ta. Rồi sau đó cô chiếm lấy bờ môi mà mình hằng ước ao, truyền lấy cho chàng không khí để duy trì trạng thái tỉnh táo. Mặc cho ánh mắt căng ra vì bất ngờ của chàng, cô cúi xuống dùng hết sức lực nhổ đứt đám rong rêu bám chặt quanh chàng, cho đến khi đôi tay tứa máu thì cô mới thành công kéo theo chàng ngoi lên trên bờ. Toàn bộ sức lực còn lại cô nhanh chóng hô hấp nhân tạo cho chàng rồi ngã vật xuống bên cạnh thở hổn hển, nôn ra 1 bụng đầy nước chàng thoát chết trong gang tấc trước ánh nhìn hết sức ngạc nhiên lẫn tán thưởng của mọi người.

Cố gắng gượng dậy mỉm cười yếu ớt, cô nói với chàng:

- Mọi sự đã vậy rồi, từ nay ta sẽ chịu trách nhiệm với chàng.

Mọi người rì rầm bàn tán về sự mạnh dạn của cô gái trẻ, rồi tất cả đồng loạt vỗ tay hưởng ứng. Ngày hội cầu may năm nay có vẻ thú vị hơn mọi năm rồi.

Từ sau hôm đó, số lần Trắc Bách Diệp nhìn thấy chàng càng ít hơn. Chàng thường ra khỏi nhà từ sáng sớm, biến mất cả ngày cho đến khi tối mịt mới về nhà, mỗi lần trở về đều mang theo vẻ mệt mỏi và xa cách khiến cô không khỏi cười khổ. Hôm nay chàng lại về muộn, cô đã đứng sẵn ở trước cổng đợi chàng nhưng khi bóng áo xanh rêu kia hiện lên trong màn đêm cô lại thấy sợ. Bởi cô thấy được ánh mắt của chàng, ánh mắt đó có lẫn sự chán ghét cùng bất đắc dĩ, lúc này cô không thể nói được 1 từ nào chỉ đành hi vọng chàng sẽ thấy ánh mắt mình mà dừng lại. Nhưng chàng lại coi cô như không khí, lướt qua cô như 1 cơn gió và đóng sập cửa phòng lại. Cô nhìn theo chàng, cái nhìn trống rỗng vô vọng, chẳng lẽ chàng không thương ta, không có chút cảm tình nam nữ sau tất cả? Cô vẫn đứng trước cửa phòng chàng suốt cả đêm cho đến tận khi trời sáng, cô muốn chờ câu trả lời từ chính miệng chàng nói.

Vài vệt sáng mới xuất hiện nơi chân trời, cánh cửa phòng chàng đã mở ra. Sớm như vậy đã muốn đi sao? Chàng sững người lại khi thấy cô đang đứng trước phòng mình, khuôn mặt tái nhợt đẫm sương đêm, 2 mắt kiên định nhìn chàng run run nói:

- Tại sao lại lẩn tránh ta?

- Trắc cô nương, là ta có công chuyện trong người...

- Chàng gọi ta là gì? Chàng đừng biện giải nữa. Không phải ngày hôm đó ta đã nói sẽ chịu trách nhiệm sao? Lời ta nói từng từ đều thật lòng, vậy sao chàng lại không thèm đếm xỉa đến ta?

- ...

- Tại sao chàng lại im lặng. Hãy nhìn vào mắt ta đây, ta muốn nói câu này với chàng “ Ta yêu chàng”, từ lần đầu tiên gặp chàng ta đã cảm nhận được điều đó, từ khi nằm trong vòng tay chàng ta đã quyết định sẽ theo chàng cả đời rồi.

- Trắc Bách Diệp, hôm nay ta cũng nói rõ mọi chuyện với cô để cả 2 ta khỏi phải khó xử. Ta không thích cô, ngay từ đầu đã thế và sau này vẫn vậy. Bởi ta đã có người trong lòng từ lâu.

Rồi chàng rút túi tiền trong người ra lấy 1 miếng mộc bội bằng gỗ hoa đào chạm khắc 3 chữ Triệu An Bình tuy không cầu kì tinh xảo nhưng lại toát lên vẻ phóng khoáng lạ thường.

- Cô biết vì sao hôm đó ta tuy không biết bơi nhưng lại bất chấp nhảy xuống sông không? Là vì vật này, đây chính là tín vật của người đó tự tay làm cho ta. Ta cảm tạ ơn cô cứu mạng nhưng ta chỉ có thể coi cô là ân nhân mà thôi. Cô đừng đeo bám mà gây khó dễ cho ta nữa, vì ta không hề thích cô.

Rồi chàng cứ vô tình như vậy bước qua cô, dần biến mất khỏi tầm nhìn của cô. Những giọt nước mắt tủi hổ cứ thế đua nhau lăn dài trên má, chàng không yêu cô, ngay từ đầu đã vậy và sau này vẫn thế. Chàng đã có người yêu và sẵn sàng vì tín vật của người đó mà bất chấp tính mạng của bản thân. Chàng từ chối cô 1 cách lạnh lùng không bận lòng. Đau đến vậy, khổ đến thế.

Ngước mặt lên nhìn bầu trời đang ngày càng sáng rõ, côcười dài, rốt cuộc là vẫn bị thất tình. Rồi mọi thứ xung quanh bắt đầu tối sầmlại, ý thức tan rã cô chỉ kịp cảm thấy người mình đổ về phía sau không biết cóbị đập đầu vào tường không nhưng lại ngửi thấy thoang thoảng 1 mùi Kim tước chỉmê hoặc vô cùng.    

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương