[Đồng Nhân Tấm Cám] Đoạn Niệm
-
Chương 43: Ngoại Truyện 2: Trắc Tử Lâm
Nửa đêm tung hàng!!! Phiên ngoại cuối cùng đây, chúc các nàng đọc vui vẻ! Chuẩn bị đón chờ 1 tác phẩm ngược tâm mới của ta nhé! Kakakaka
----------------
Trong núi sâu heo hút, 1 nam nhân nằm bất hôn mê trên mô đất đầy đá sỏi. Trên người chàng chằng chịt vết thương lớn nhỏ, là do bị trượt chân khi muốn hái 1 cây thuốc quý mà ngã xuống thung lũng này. Khi mặt trời đã xuống núi, bầu trời đầy sao như dải lụa vắt ngang trên không lấp lánh tỏa sáng. Khẽ động mí mắt, chàng cuối cùng cũng tỉnh dậy.
Ta đang ở đâu đây? Phải rồi, ta bị trượt ngã xuống đây. Cứ tưởng là mình tận số rồi chứ nhưng vẫn cảm nhận được cơn đau nhức nhối chạy toàn thân thế này thì vẫn còn sống rồi. Ta cố gắng cử động thân thể, không thể ở đây được vì chắc chắn sẽ chẳng có ai tình cờ đi ngang qua giúp đỡ ta lúc này, hơn nữa ta phải về vì có người đang đợi ta.
Ta không cha không mẹ, không nơi nương tựa. Từ nhỏ đã lang bạt khắp nơi để kiếm miếng ăn, thường xuyên bị đám ăn mày giành giật, bị lũ trẻ trong làng trấn đuổi đánh. Ta thấy vậy cũng quen rồi, thỉnh thoảng có người đánh xong cũng cho ta chút đồ thừa thãi hay ném cho ta vài đồng bạc lẻ vậy là có thể sống thêm 1 ngày. Lần đó ta mò mẫm tới được Kinh thành phồn hoa, nghe nói ở đây ăn xin cũng kiếm được kha khá nên ta ôm tâm trạng vui mừng vì những ngày sắp tới chắc sẽ không đến nỗi tệ. Thật chẳng ngờ lại đụng phải đám người đầu gấu trong thành, chúng là đám người không nói lý lẽ cứ tụ nhau lại đánh ta không nương tay. Một đứa trẻ như ta thì làm sao chịu được những nắm đấm, cú đá tàn nhẫn của đám người lực lưỡng như thế chứ. Lúc đó ta đã tuyệt vọng rồi nhưng nàng lại ra mặt ngăn đám người đó lại, nàng đúng là kẻ ngốc thích lo chuyện bao đồng, ta đã nghĩ thế đấy. Nàng ta sẽ đối phó thế nào với đám trâu nước này chứ? Ta thấy nàng to tiếng với chúng, thấy nàng bị tên cầm đầu tát mạnh đến mức ngả dúi dụi... trong lòng muốn gào thét bảo nàng hãy chạy đi nhưng...ta lại hôn mê bất tỉnh. Khi tỉnh lại thì đã nằm trong 1 căn phòng thật đẹp, ta được nàng chạy chữa và cưu mang. Nàng nói từ nay ta tên Trắc Tử Lâm, nàng nói chúng ta có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.
Nàng là người con gái vô cùng đặc biệt, lại quen biết với rất nhiều nhân vật tai to mặt lớn trong kinh thành. Gia cảnh và những chuyện riêng tư của nàng ta không dám hỏi và cũng không để tâm mấy, chỉ cần nàng cho ta ở bên mãi như thế này là tốt rồi. Việc kinh doanh ngày càng phát đạt, nàng mở rộng việc kinh thương và ngày càng nổi tiếng trong giới thương nhân. Ta thấy nàng ban ngày cười nói, tiệc tùng sênh ca. Nhưng đêm đến ánh đèn trong căn phòng nàng phải quá giờ sửu mới bị thổi tắt. Người ta thấy vẻ ngoài phù phiếm của nàng mà không hay biết nét tiều tụy của nàng trong đêm cô liêu. Ta không hiểu vì sao nàng không muốn thậm chí là ghét bỏ nhưng vẫn cứ phải làm những việc này. Nàng không nói ta cũng không hỏi, mỗi ngày lại cứ như thế trôi qua. Ngày nhận được tin nàng đã mất là ngày ta cảm thấy như mất hết tất cả. Cảm giác khó khăn lắm mới có được hạnh phúc rồi lại bị mất đi thật không dễ chịu gì. Ta còn chưa thể chăm sóc bảo vệ nàng ngày nào, chưa từng thổ lộ với nàng những gì lòng ta cất giấu vậy mà nàng... đã đi thật rồi. Sau đó là những chuỗi ngày vô vị dài lê thê, ta vẫn sống nhưng tâm thì đã chết lặng. Cơ duyên đã để ta gặp được sư phụ, vị thần y mà người đời xưng tụng lại nhìn trúng ta nhận ta làm đồ đệ. Ta thấy việc này cũng không tệ, cùng người hành y tế thế, chu du thiên hạ. Ta nhìn thấy nhiều thứ cũng học được nhiều điều.Từng có những người con gái mạnh dạn tỏ tình với ta, nhưng trái tim này lại không thể chứa nổi 1 ai khác ngoài nàng. Ta mỉm cười chấp nhận, nàng ra đi và bị người đời cho vào lãng quên vậy thì ta sẽ dùng cả cuộc đời mình để tưởng nhớ đến nàng.
May mắn gặp lại khi cả 2 đều đã trải qua bao thăng trầm. Được nhìn thấy nàng ngủ say trong giấc mộng mê man, nắm lấy bàn tay cảm nhận nhịp đập yếu ớt nhưng minh chứng cho sự tồn tại của nàng, ta đã không nén nổi dòng lệ. Ta dùng hết hiểu biết của mình để níu giữ lấy nàng, không thể để nàng rời mình 1 lần nữa. Chỉ là khi nàng tỉnh thì lại trầm luân trong bể khổ đau thương. Nàng yêu tha thiết 1 người, ta biết. Nàng vì người đó mà mất hết sức sống và buông thả bản thân, ta giận nhưng càng thương nàng hơn. Cuối cùng 2 ta được thoát ly khỏi hoàng cung, nàng nói muốn về làng Phúc Điền. Tự tay nàng thả tro của người yêu hòa vào làn gió, nàng tự nhủ cắt đứt chấp niệm bao lâu nay.
Từ đây ta không còn e ngại che dấu tình cảm của mình, cũng không đòi nàng phải đáp trả mà luôn cố gắng dần thay thế vị trí của ai kia. Nàng vẫn trách ta thật ngốc, nàng không xứng đáng để ta làm thế. Nhưng nàng đâu hay nàng tồn tại như là ánh sáng duy nhất soi rọi cuộc đời ta, không có nàng sẽ không có ta ngày hôm nay. Không còn là thứ tình cảm sùng bái hay ỷ lại như lúc thiếu thời mà là tình cảm của 1 nam nhân muốn chăm sóc cho người con gái mà mình yêu. Nàng không còn ủ rũ đau thương như trước, chỉ đôi khi thất thần thở dài khi nhớ lại chuyện xưa. Năm năm kề cận, 4 năm chia lìa rồi lại thêm 4 năm làm tri kỷ, vị trí của ta trong nàng vẫn mãi là “người thân“. Nàng tích cực mai mối cho ta, thậm chí còn có đoạn thời gian lạnh nhạt tránh mặt muốn ta từ bỏ. Nàng thật là lạnh lùng đến đáng sợ, đến quyền được yêu và chăm sóc nàng ta cũng không được có sao? Sự kiên trì của ta đối với nàng chỉ là chấp niệm, tình cảm của ta nàng lại nghĩ rằng đó là sự lầm tưởng của kỷ niệm thời niên thiếu. Bách Diệp, nàng không nghĩ đến trái tim ta cũng biết đau sao?
Ta lê từng bước cố gắng thoát khỏi nơi hẻo lánh này, nếu gặp may có thể sẽ gặp được người đến cứu viện chăng? Sức lực toàn thân như muốn rút hết nhưng ta vẫn tiếp bước. Ta còn phải về chông nom nàng, không có ta nàng sẽ bỏ bê bản thân ra sao đây? Xác định con đường về nhà thật gian nan, con đường chạm tới trái tim nàng càng khó khăn hơn nhưng ta vẫn muốn bước tới. Bởi vì ta yêu nàng!
Ta nghe thấy tiếng nàng gọi ta. Có thật không? Chắc là nghe nhầm! Ta cười chua xót tiếp tục đi. Nhưng khi nhìn thấy bóng hình quen thuộc ấy đang chạy tới gần mình, ta đã tưởng mình gặp ảo giác mà đứng sững lại. Nước mắt nàng không ngừng tuôn, cánh môi bị cắn đến trắng bệch. Nàng chạy đến ôm lấy thân thể rách nát của ta, xem xét vết thương 1 hồi rồi khóc lớn. Ta cuống quýt muốn lau nước mắt cho nàng lại bị nàng đè lại ôm trong lòng, nàng trách:
- Tử Lâm chết tiệt! Làm ta lo muốn chết! Tại sao lại bất cẩn đến mức này chứ?
Ta muốn nói vài câu trấn an nàng nhưng hoàn toàn bất lực, đành im lặng hưởng thụ vòng tay ấm áp của nàng.
- Nếu chàng có mệnh hệ gì thì ai sẽ lo cho ta? Ai sẽ ở bên niệm kinh bên tai mỗi khi ta bỏ bê bản thân mình? Ta nói cho chàng biết, chàng đã hứa sẽ ở bên ta cả đời rồi, cấm chàng phá bỏ lời thề đấy. Nếu không... ta... huhuhuu...
- Còn chưa nghe rõ sao mà trợn mắt lên nhìn ta? Ta nói chàng không được phép rời xa ta, cả đời này bị ta trói buộc. Giờ đừng hy vọng được rút lại lời chàng đã nói, chàng là người của ta nên phải nghe ta, rõ chưa?
- Ôi sao chậm hiểu thế không biết? Thân thể này là của ta, không có sự cho phép thì cấm được gây tổn thương lên mình đấy biết chưa hả? Huhu... tên chết tiệt này có biết ta đã sợ đến mức nào không hả? Bệnh của ta còn tái phát nữa này...
Có phải ta vừa nghe thấy nàng đã mở lòng với mình không? Nàng chấp nhận ta thật rồi ư? Ta vòng tay ôm lấy nàng, hạnh phúc cười ra tiếng nhưng vì vết thương mà bật ho khan. Nàng cuống quýt vuốt ngực và giúp ta sơ cứu vết thương, cuối cùng thì công sức bỏ ra không uổng phí, ta đã tu thành chính quả rồi! Ta nhận ra vết thương thì ra lại không đau đớn như ta tưởng, trong lòng ngọt ngào như mật khiến ta say mê.
Ánh nắng ban mai len lỏi qua những tán cây, soi rõ con đường về nhà của 2 người. Những chú chim cất tiếng hót véo von, hoa leo bung nở đua sắc như chúc mừng cho chuyện tình của họ. Mùa xuân còn nửa năm nữa mới đến nhưng hoa đào của ai đó đã nở rộ rồi.
HẾT
----------------
Trong núi sâu heo hút, 1 nam nhân nằm bất hôn mê trên mô đất đầy đá sỏi. Trên người chàng chằng chịt vết thương lớn nhỏ, là do bị trượt chân khi muốn hái 1 cây thuốc quý mà ngã xuống thung lũng này. Khi mặt trời đã xuống núi, bầu trời đầy sao như dải lụa vắt ngang trên không lấp lánh tỏa sáng. Khẽ động mí mắt, chàng cuối cùng cũng tỉnh dậy.
Ta đang ở đâu đây? Phải rồi, ta bị trượt ngã xuống đây. Cứ tưởng là mình tận số rồi chứ nhưng vẫn cảm nhận được cơn đau nhức nhối chạy toàn thân thế này thì vẫn còn sống rồi. Ta cố gắng cử động thân thể, không thể ở đây được vì chắc chắn sẽ chẳng có ai tình cờ đi ngang qua giúp đỡ ta lúc này, hơn nữa ta phải về vì có người đang đợi ta.
Ta không cha không mẹ, không nơi nương tựa. Từ nhỏ đã lang bạt khắp nơi để kiếm miếng ăn, thường xuyên bị đám ăn mày giành giật, bị lũ trẻ trong làng trấn đuổi đánh. Ta thấy vậy cũng quen rồi, thỉnh thoảng có người đánh xong cũng cho ta chút đồ thừa thãi hay ném cho ta vài đồng bạc lẻ vậy là có thể sống thêm 1 ngày. Lần đó ta mò mẫm tới được Kinh thành phồn hoa, nghe nói ở đây ăn xin cũng kiếm được kha khá nên ta ôm tâm trạng vui mừng vì những ngày sắp tới chắc sẽ không đến nỗi tệ. Thật chẳng ngờ lại đụng phải đám người đầu gấu trong thành, chúng là đám người không nói lý lẽ cứ tụ nhau lại đánh ta không nương tay. Một đứa trẻ như ta thì làm sao chịu được những nắm đấm, cú đá tàn nhẫn của đám người lực lưỡng như thế chứ. Lúc đó ta đã tuyệt vọng rồi nhưng nàng lại ra mặt ngăn đám người đó lại, nàng đúng là kẻ ngốc thích lo chuyện bao đồng, ta đã nghĩ thế đấy. Nàng ta sẽ đối phó thế nào với đám trâu nước này chứ? Ta thấy nàng to tiếng với chúng, thấy nàng bị tên cầm đầu tát mạnh đến mức ngả dúi dụi... trong lòng muốn gào thét bảo nàng hãy chạy đi nhưng...ta lại hôn mê bất tỉnh. Khi tỉnh lại thì đã nằm trong 1 căn phòng thật đẹp, ta được nàng chạy chữa và cưu mang. Nàng nói từ nay ta tên Trắc Tử Lâm, nàng nói chúng ta có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.
Nàng là người con gái vô cùng đặc biệt, lại quen biết với rất nhiều nhân vật tai to mặt lớn trong kinh thành. Gia cảnh và những chuyện riêng tư của nàng ta không dám hỏi và cũng không để tâm mấy, chỉ cần nàng cho ta ở bên mãi như thế này là tốt rồi. Việc kinh doanh ngày càng phát đạt, nàng mở rộng việc kinh thương và ngày càng nổi tiếng trong giới thương nhân. Ta thấy nàng ban ngày cười nói, tiệc tùng sênh ca. Nhưng đêm đến ánh đèn trong căn phòng nàng phải quá giờ sửu mới bị thổi tắt. Người ta thấy vẻ ngoài phù phiếm của nàng mà không hay biết nét tiều tụy của nàng trong đêm cô liêu. Ta không hiểu vì sao nàng không muốn thậm chí là ghét bỏ nhưng vẫn cứ phải làm những việc này. Nàng không nói ta cũng không hỏi, mỗi ngày lại cứ như thế trôi qua. Ngày nhận được tin nàng đã mất là ngày ta cảm thấy như mất hết tất cả. Cảm giác khó khăn lắm mới có được hạnh phúc rồi lại bị mất đi thật không dễ chịu gì. Ta còn chưa thể chăm sóc bảo vệ nàng ngày nào, chưa từng thổ lộ với nàng những gì lòng ta cất giấu vậy mà nàng... đã đi thật rồi. Sau đó là những chuỗi ngày vô vị dài lê thê, ta vẫn sống nhưng tâm thì đã chết lặng. Cơ duyên đã để ta gặp được sư phụ, vị thần y mà người đời xưng tụng lại nhìn trúng ta nhận ta làm đồ đệ. Ta thấy việc này cũng không tệ, cùng người hành y tế thế, chu du thiên hạ. Ta nhìn thấy nhiều thứ cũng học được nhiều điều.Từng có những người con gái mạnh dạn tỏ tình với ta, nhưng trái tim này lại không thể chứa nổi 1 ai khác ngoài nàng. Ta mỉm cười chấp nhận, nàng ra đi và bị người đời cho vào lãng quên vậy thì ta sẽ dùng cả cuộc đời mình để tưởng nhớ đến nàng.
May mắn gặp lại khi cả 2 đều đã trải qua bao thăng trầm. Được nhìn thấy nàng ngủ say trong giấc mộng mê man, nắm lấy bàn tay cảm nhận nhịp đập yếu ớt nhưng minh chứng cho sự tồn tại của nàng, ta đã không nén nổi dòng lệ. Ta dùng hết hiểu biết của mình để níu giữ lấy nàng, không thể để nàng rời mình 1 lần nữa. Chỉ là khi nàng tỉnh thì lại trầm luân trong bể khổ đau thương. Nàng yêu tha thiết 1 người, ta biết. Nàng vì người đó mà mất hết sức sống và buông thả bản thân, ta giận nhưng càng thương nàng hơn. Cuối cùng 2 ta được thoát ly khỏi hoàng cung, nàng nói muốn về làng Phúc Điền. Tự tay nàng thả tro của người yêu hòa vào làn gió, nàng tự nhủ cắt đứt chấp niệm bao lâu nay.
Từ đây ta không còn e ngại che dấu tình cảm của mình, cũng không đòi nàng phải đáp trả mà luôn cố gắng dần thay thế vị trí của ai kia. Nàng vẫn trách ta thật ngốc, nàng không xứng đáng để ta làm thế. Nhưng nàng đâu hay nàng tồn tại như là ánh sáng duy nhất soi rọi cuộc đời ta, không có nàng sẽ không có ta ngày hôm nay. Không còn là thứ tình cảm sùng bái hay ỷ lại như lúc thiếu thời mà là tình cảm của 1 nam nhân muốn chăm sóc cho người con gái mà mình yêu. Nàng không còn ủ rũ đau thương như trước, chỉ đôi khi thất thần thở dài khi nhớ lại chuyện xưa. Năm năm kề cận, 4 năm chia lìa rồi lại thêm 4 năm làm tri kỷ, vị trí của ta trong nàng vẫn mãi là “người thân“. Nàng tích cực mai mối cho ta, thậm chí còn có đoạn thời gian lạnh nhạt tránh mặt muốn ta từ bỏ. Nàng thật là lạnh lùng đến đáng sợ, đến quyền được yêu và chăm sóc nàng ta cũng không được có sao? Sự kiên trì của ta đối với nàng chỉ là chấp niệm, tình cảm của ta nàng lại nghĩ rằng đó là sự lầm tưởng của kỷ niệm thời niên thiếu. Bách Diệp, nàng không nghĩ đến trái tim ta cũng biết đau sao?
Ta lê từng bước cố gắng thoát khỏi nơi hẻo lánh này, nếu gặp may có thể sẽ gặp được người đến cứu viện chăng? Sức lực toàn thân như muốn rút hết nhưng ta vẫn tiếp bước. Ta còn phải về chông nom nàng, không có ta nàng sẽ bỏ bê bản thân ra sao đây? Xác định con đường về nhà thật gian nan, con đường chạm tới trái tim nàng càng khó khăn hơn nhưng ta vẫn muốn bước tới. Bởi vì ta yêu nàng!
Ta nghe thấy tiếng nàng gọi ta. Có thật không? Chắc là nghe nhầm! Ta cười chua xót tiếp tục đi. Nhưng khi nhìn thấy bóng hình quen thuộc ấy đang chạy tới gần mình, ta đã tưởng mình gặp ảo giác mà đứng sững lại. Nước mắt nàng không ngừng tuôn, cánh môi bị cắn đến trắng bệch. Nàng chạy đến ôm lấy thân thể rách nát của ta, xem xét vết thương 1 hồi rồi khóc lớn. Ta cuống quýt muốn lau nước mắt cho nàng lại bị nàng đè lại ôm trong lòng, nàng trách:
- Tử Lâm chết tiệt! Làm ta lo muốn chết! Tại sao lại bất cẩn đến mức này chứ?
Ta muốn nói vài câu trấn an nàng nhưng hoàn toàn bất lực, đành im lặng hưởng thụ vòng tay ấm áp của nàng.
- Nếu chàng có mệnh hệ gì thì ai sẽ lo cho ta? Ai sẽ ở bên niệm kinh bên tai mỗi khi ta bỏ bê bản thân mình? Ta nói cho chàng biết, chàng đã hứa sẽ ở bên ta cả đời rồi, cấm chàng phá bỏ lời thề đấy. Nếu không... ta... huhuhuu...
- Còn chưa nghe rõ sao mà trợn mắt lên nhìn ta? Ta nói chàng không được phép rời xa ta, cả đời này bị ta trói buộc. Giờ đừng hy vọng được rút lại lời chàng đã nói, chàng là người của ta nên phải nghe ta, rõ chưa?
- Ôi sao chậm hiểu thế không biết? Thân thể này là của ta, không có sự cho phép thì cấm được gây tổn thương lên mình đấy biết chưa hả? Huhu... tên chết tiệt này có biết ta đã sợ đến mức nào không hả? Bệnh của ta còn tái phát nữa này...
Có phải ta vừa nghe thấy nàng đã mở lòng với mình không? Nàng chấp nhận ta thật rồi ư? Ta vòng tay ôm lấy nàng, hạnh phúc cười ra tiếng nhưng vì vết thương mà bật ho khan. Nàng cuống quýt vuốt ngực và giúp ta sơ cứu vết thương, cuối cùng thì công sức bỏ ra không uổng phí, ta đã tu thành chính quả rồi! Ta nhận ra vết thương thì ra lại không đau đớn như ta tưởng, trong lòng ngọt ngào như mật khiến ta say mê.
Ánh nắng ban mai len lỏi qua những tán cây, soi rõ con đường về nhà của 2 người. Những chú chim cất tiếng hót véo von, hoa leo bung nở đua sắc như chúc mừng cho chuyện tình của họ. Mùa xuân còn nửa năm nữa mới đến nhưng hoa đào của ai đó đã nở rộ rồi.
HẾT
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook