Luffy rất ngạc nhiên. Không phải vì lũ du côn đột nhiên lăn đùng ra đất run lẩy bẩy đâu. Cậu
nhóc biết đó là haki, vì cậu cũng có thể dùng mà. Cái lạ là đôi mắt khát máu kia. Nó làm cho Luffy cứng người lại vì sợ. Có vẻ màu mắt là bẩm
sinh.
”Nhưng rõ ràng vừa nãy màu đen mà? Không lẽ mình nhìn lộn?”, Luffy lầm bầm khó hiểu. Cậu thấy cô gái này cũng được đó chứ, hay là mời vào băng luôn nhỉ?
Chớp chớp mắt để nó trở về màu đen, cô gái càu nhàu:“Chết tiệt! Mới ngày đầu tiên đã gặp xui rồi! Người cần gặp thì tìm mỏi chân không thấy, còn kẻ phiền phức lại mò đến gây chuyện. Khó chịu thật!”
Cảm nhận được ánh mắt đang dán lên người mình, cô xoay lại đối diện với Luffy:“Nhìn đủ chưa?”
”A...ơ...”, cậu ta lắp bắp, nhất thời chưa tìm được lời thích hợp để nói.
Ngắm nghía cậu nhóc từ đầu đến chân, cô nàng nhếch môi:“Chắc hẳn cậu là Luffy Mũ Rơm?”
”Ph...phải.”, cậu ta lấy hết dũng khí hỏi:“Cậu tham gia vào băng tôi nhé?”
Hơi bất ngờ, rồi cô bật cười:“Mới gặp nhau chưa được 5 phút mà? Cậu còn chưa biết tên tôi. Liều lĩnh quá đấy. Tại sao cậu lại bảo tôi tham gia băng SH?”
”À, vì tôi cảm thấy cậu rất thú vị. Vậy đủ chưa?”, Luffy lúc lắc cái đầu, chính cậu cũng chẳng hiểu tại sao lại mời cô gia nhập nữa.
”Ha ha... Nói cho cậu biết, tôi cũng là một hải tặc đấy.”
Mắt cậu nhóc sáng lên:“Thật à? Thế thì càng tốt. Cậu tên gì? Đến từ đâu?”
”Hana. Tôi đến từ East Blue.”
”Đó là quê tôi đấy. Shishishi...”, Luffy cười tít mắt.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã ra đến đường lớn.
”Còn chuyện này tôi muốn hỏi cậu...”, Luffy rụt rè.
”Cứ hỏi.”, cô lơ đãng nhìn mấy cửa hàng ven đường.
”Cậu quen Shanks à?”
Đảo mắt một lượt, Cassandra - Hana cũng đã nghĩ tới tình huống này nên trả lời ngay:“Từng gặp. Cách đây gần nửa năm.”
”Ra vậy. Thảo nào phản ứng lúc đó dễ sợ thật.”, Luffy nhe răng cười:“Tôi cũng vậy đó. Rất rất ngưỡng mộ chú ấy.”
”Ha ha...”, Hana cười nhẹ.
Luffy chọt chọt cô:“Sao cười? Bộ tôi nói gì sai à?”
”Không, chỉ là... Shanks hơn cậu có 10 tuổi mà gọi bằng chú nghe nó cứ kì kì á!”, cô lắc đầu, thì thào đủ để Luffy nghe.
Luffy gãi đầu, dáng vẻ 'đã quen rồi'.
”Đứng lại đó,Luffy Mũ Rơm!!”, tiếng quát và bước chân rầm rập tiến lại làm cả hai giật mình.
”Thôi toi, là hải quân!”, Luffy kéo Hana bỏ chạy.
Theo kịp Luffy, cô hỏi:“Sao không chiến?”
”Nami bảo không được đánh nhau.”, cậu nhăn mặt, chạy không phải gu của cậu.
Xẹt! Cô phanh gấp. Bị bất ngờ, Luffy cũng chẳng nghĩ ngợi gì mà dừng lại:“Sao thế?”
”Nami bảo cậu chứ đâu có bảo tôi?”, cô nàng mỉm cười ngạo mạn:“Vì thế tôi có làm gì cũng đâu ảnh hưởng đến lời hứa của cậu ha?”
Dứt lời, Hana nhìn lũ hải quân đang dàn trận, súng lên nòng mà vẫn bình thản, cánh tay phải giơ lên, phất nhẹ, lẩm bẩm:“Ảo giác - sợ hãi!”
Tiếng vũ khí rơi loảng xoảng trên đất làm Luffy bừng tỉnh, ngạc nhiên quay ra:“Chuyện gì vừa xảy ra thế?”
Trước mắt cậu là đám hải quân lăn lóc y hệt tụi du côn vừa nãy,mắt trợn ngược, tay chân giật giật, nhưng không phải do haki. Còn Hana nhẹ nhàng rút tay về, giải thích:“Là năng lực trái 'ảo giác'. Chúng đang chìm trong nỗi sợ hãi vô tận.”
Luffy gãi đầu:“Ảo giác với sợ hãi thì liên quan gì tới nhau?”
”Cảm xúc của con người cũng là một thứ ảo giác thôi. Hiểu không?”
”Không.”, cậu ta lắc đầu.
Cô nàng bó tay với cái não cao su của Luffy, thầm nghĩ:“Tại sao Luffy lại là Siêu tân binh được nhỉ?”
”Thôi bỏ đi. Tôi dẫn cậu về tàu.”, cậu nhóc khôi phục dáng vẻ hồn nhiên như cô tiên của mình.
”Tôi đã nói mình đồng ý chưa?”
”Ơ...Chưa...”, Luffy xụi lơ với ý nghĩ cô sẽ không đồng ý.
”Tuy tôi là người của băng khác nhưng hiện giờ tôi cũng đang 'lạc đàn'. Thế nên tôi tạm thời sẽ là người của băng SH tới khi tôi tìm thấy đồng đội. Có được không, thuyền trưởng?”, cô nhìn Luffy chờ đợi.
”Oh yeah!”, Luffy nhảy cẫng lên:“Đồng ý rồi nhé! Đi nào!”
Hana nghi hoặc liếc Luffy:“Biết đường về không đó?”
”Không.”
”Hơ, vậy mà phán như đúng rồi ấy nhỉ? Thôi được rồi, ở bến cảng phải không? Theo tôi, tôi biết đường đến đó.”
Luffy vui vẻ gật đầu, nhảy chân sáo theo cô. Bóng hai người in dài trong ánh hoàng hôn.
”Nhưng rõ ràng vừa nãy màu đen mà? Không lẽ mình nhìn lộn?”, Luffy lầm bầm khó hiểu. Cậu thấy cô gái này cũng được đó chứ, hay là mời vào băng luôn nhỉ?
Chớp chớp mắt để nó trở về màu đen, cô gái càu nhàu:“Chết tiệt! Mới ngày đầu tiên đã gặp xui rồi! Người cần gặp thì tìm mỏi chân không thấy, còn kẻ phiền phức lại mò đến gây chuyện. Khó chịu thật!”
Cảm nhận được ánh mắt đang dán lên người mình, cô xoay lại đối diện với Luffy:“Nhìn đủ chưa?”
”A...ơ...”, cậu ta lắp bắp, nhất thời chưa tìm được lời thích hợp để nói.
Ngắm nghía cậu nhóc từ đầu đến chân, cô nàng nhếch môi:“Chắc hẳn cậu là Luffy Mũ Rơm?”
”Ph...phải.”, cậu ta lấy hết dũng khí hỏi:“Cậu tham gia vào băng tôi nhé?”
Hơi bất ngờ, rồi cô bật cười:“Mới gặp nhau chưa được 5 phút mà? Cậu còn chưa biết tên tôi. Liều lĩnh quá đấy. Tại sao cậu lại bảo tôi tham gia băng SH?”
”À, vì tôi cảm thấy cậu rất thú vị. Vậy đủ chưa?”, Luffy lúc lắc cái đầu, chính cậu cũng chẳng hiểu tại sao lại mời cô gia nhập nữa.
”Ha ha... Nói cho cậu biết, tôi cũng là một hải tặc đấy.”
Mắt cậu nhóc sáng lên:“Thật à? Thế thì càng tốt. Cậu tên gì? Đến từ đâu?”
”Hana. Tôi đến từ East Blue.”
”Đó là quê tôi đấy. Shishishi...”, Luffy cười tít mắt.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã ra đến đường lớn.
”Còn chuyện này tôi muốn hỏi cậu...”, Luffy rụt rè.
”Cứ hỏi.”, cô lơ đãng nhìn mấy cửa hàng ven đường.
”Cậu quen Shanks à?”
Đảo mắt một lượt, Cassandra - Hana cũng đã nghĩ tới tình huống này nên trả lời ngay:“Từng gặp. Cách đây gần nửa năm.”
”Ra vậy. Thảo nào phản ứng lúc đó dễ sợ thật.”, Luffy nhe răng cười:“Tôi cũng vậy đó. Rất rất ngưỡng mộ chú ấy.”
”Ha ha...”, Hana cười nhẹ.
Luffy chọt chọt cô:“Sao cười? Bộ tôi nói gì sai à?”
”Không, chỉ là... Shanks hơn cậu có 10 tuổi mà gọi bằng chú nghe nó cứ kì kì á!”, cô lắc đầu, thì thào đủ để Luffy nghe.
Luffy gãi đầu, dáng vẻ 'đã quen rồi'.
”Đứng lại đó,Luffy Mũ Rơm!!”, tiếng quát và bước chân rầm rập tiến lại làm cả hai giật mình.
”Thôi toi, là hải quân!”, Luffy kéo Hana bỏ chạy.
Theo kịp Luffy, cô hỏi:“Sao không chiến?”
”Nami bảo không được đánh nhau.”, cậu nhăn mặt, chạy không phải gu của cậu.
Xẹt! Cô phanh gấp. Bị bất ngờ, Luffy cũng chẳng nghĩ ngợi gì mà dừng lại:“Sao thế?”
”Nami bảo cậu chứ đâu có bảo tôi?”, cô nàng mỉm cười ngạo mạn:“Vì thế tôi có làm gì cũng đâu ảnh hưởng đến lời hứa của cậu ha?”
Dứt lời, Hana nhìn lũ hải quân đang dàn trận, súng lên nòng mà vẫn bình thản, cánh tay phải giơ lên, phất nhẹ, lẩm bẩm:“Ảo giác - sợ hãi!”
Tiếng vũ khí rơi loảng xoảng trên đất làm Luffy bừng tỉnh, ngạc nhiên quay ra:“Chuyện gì vừa xảy ra thế?”
Trước mắt cậu là đám hải quân lăn lóc y hệt tụi du côn vừa nãy,mắt trợn ngược, tay chân giật giật, nhưng không phải do haki. Còn Hana nhẹ nhàng rút tay về, giải thích:“Là năng lực trái 'ảo giác'. Chúng đang chìm trong nỗi sợ hãi vô tận.”
Luffy gãi đầu:“Ảo giác với sợ hãi thì liên quan gì tới nhau?”
”Cảm xúc của con người cũng là một thứ ảo giác thôi. Hiểu không?”
”Không.”, cậu ta lắc đầu.
Cô nàng bó tay với cái não cao su của Luffy, thầm nghĩ:“Tại sao Luffy lại là Siêu tân binh được nhỉ?”
”Thôi bỏ đi. Tôi dẫn cậu về tàu.”, cậu nhóc khôi phục dáng vẻ hồn nhiên như cô tiên của mình.
”Tôi đã nói mình đồng ý chưa?”
”Ơ...Chưa...”, Luffy xụi lơ với ý nghĩ cô sẽ không đồng ý.
”Tuy tôi là người của băng khác nhưng hiện giờ tôi cũng đang 'lạc đàn'. Thế nên tôi tạm thời sẽ là người của băng SH tới khi tôi tìm thấy đồng đội. Có được không, thuyền trưởng?”, cô nhìn Luffy chờ đợi.
”Oh yeah!”, Luffy nhảy cẫng lên:“Đồng ý rồi nhé! Đi nào!”
Hana nghi hoặc liếc Luffy:“Biết đường về không đó?”
”Không.”
”Hơ, vậy mà phán như đúng rồi ấy nhỉ? Thôi được rồi, ở bến cảng phải không? Theo tôi, tôi biết đường đến đó.”
Luffy vui vẻ gật đầu, nhảy chân sáo theo cô. Bóng hai người in dài trong ánh hoàng hôn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook