[Đồng Nhân Nữ Hoàng Ai Cập] Đế Cơ - Asisư
-
Chương 24: Về babylon với ta đi
. Tác giả: Tiểu Thiên.
. Edit: Tiểu Thiên.
******
Tắm rửa xong xuôi, lúc ta ra tới nơi, Ragashu đã bóng dáng không thấy đâu.
Hỏi cung nữ thì đồng thanh bẩm rằng Thái tử Babylon nói muốn thăm quan tẩm cung của công chúa điện hạ, đã kéo theo Ruka đại nhân ra ngoài vườn dạo rồi. Ra vườn thì thị vệ gác cấm cung lại thưa Thái tử Babylon đi ngự hoa viên ngắm hoa rồi. Hai nắm đấm siết chặt vào nhau phát ra tiếng khớp xương kêu “răng rắc”, ta treo lên khóe môi mỏng một cái tươi cười ôn hòa:
“Khi Thái tử Babylon về, nhắn với hắn: Ồ, chắc ta chết rồi đó Thái tử Ragashu à!”
Thị vệ sợ run không dám hó hé, chắp tay:
“Chúng thần đã rõ...”
Nghĩ nghĩ lại, ta nắn thái dương, khoát tay thở dài: “Thôi không cần nhắn nữa.”
Mất công hắn ta lại dở chứng với ta.
“Dạ!”
Trước sau như một, tiếng dạ đồng thanh lại cứng ngắc như đá, thực nhàm chán.
Đánh mắt nhìn xung quanh một vòng, mặt trời đứng bóng, ánh nắng chiếu xuống có chút nóng. Xem ra thì giờ không còn sớm cho mấy. Lúc sáng ta không đến dự buổi lễ đón tiếp sứ đoàn Babylon, thực không rõ buổi thiết triều sớm đã nói những cái gì. Có lẽ không như Ragashu nói: Tới đây xin Pharaoh rước ta về Babylon chơi trò động phòng hoa chúc cầm cầm thú thú đâu...
Đang đắm chìm trong nhiệt độ thiêu đốt da thịt của buổi trưa nóng bỏng, tận hưởng làn gió hiu hiu mát thổi từ sông Nile vào, dìu dịu dìu dịu. Tưởng tượng bản điện hạ mười bốn tuổi thể trạng mỏng manh, đang trong tuổi ăn tuổi uống tươi như hoa diên bĩ mới tưới vậy mà cư nhiên cùng Ragashu hai mươi ba già cỗi như ngọn liễu úa không ai thèm hái mặc nó đong đưa trước gió làm trò đồi bại trong hỉ phòng. Phảng phất tư vị muốn xịt cả máu mũi. Hừm! Thực quá là cấm trẻ nhỏ dưới mười tám tuổi...
Bỗng tiếng gọi của Menfuisư chậm rì rì vang lên kéo tâm thần ta quay lại thực tại:
“Asisư!”
Ta hửm, mặt tỉnh rụi đưa tay lên sờ sờ huyệt nhân trung[1], cũng may không có chảy máu mũi: “Vương đệ kiếm ta có việc?”
[1] Đường viền dưới mũi, trên môi.
Y ngẩn ra, rồi khẽ cười: “Ta chỉ tình cờ đi ngang, gọi một tiếng thôi mà. Không cần phải nhắc đến chính sự nhanh vậy đâu.”
Ta nhoẻn miệng cười nhạt.
Ánh mắt vương đệ Menfuisư dừng lại trên chiếc mặt nạ hình cáo trong tay ta, nhướng mày nghi hoặc: “Cái đó...?”
Ta mỉm cười, vô cùng tự nhiên giấu mặt nạ cáo vào sau ống tay áo, chuyền cho Ari đang đứng phía sau. Lần trước y đòi quà là chiếc mặt nạ cáo, ta đem đồ giả tặng y, giờ lại quên bẫng mất. Định bụng đi kiếm Ragashu thì sẵn xách theo để hắn tiện diễn một vở uyên ương xa cách lâu ngày gặp lại. Dù sao mỗi lần nhìn vào mắt Ragashu, đều luôn có một nỗi áy náy kì lạ, luôn thôi thúc ta ở khía cạnh nào đó. Nói cho cùng, ta có thể bị xem là ngoại tình.
Mặc dù không rõ quan hệ hiện tại giữa ta và Ragashu đến cùng là mô tê thế nào...
Xong xuôi, ta lại mỉm cười, híp mắt, tự cho rằng mình cười rất chi ngọt ngào:
“Hiếm khi thấy Menfuisư tình cờ tạt qua đấy.”
“Ha ha, ý gì đây.”
Menfuisư cũng bật cười, mái tóc đen nhánh phất phơ theo làn gió thổi qua:
“Sao trong câu nói của vương tỷ ta nghe ra có vụ oán hờn không hề nhẹ thế này.”
Ta thầm quái lạ, hôm nay chả nhẽ có bão cát sao? Menfuisư là đang bồi ta nói đùa?
“Bậy, oán hờn cái gì mà oán hờn. Theo ta thấy thì, Menfuisư hôm nay lạ lắm nha.”
“Có lẽ có...” Menfuisư khẽ giương mí mắt, nghiêng đầu, lại nở nụ cười như ánh dương quang: “Tỷ muốn nghĩ sao thì nghĩ.”
Nói rồi Menfuisư lùi về sau nửa bước, hé miệng định nói gì nữa, chợt nghe từ đằng sau có những tiếng bước chân vọng lại.
Ta cũng đưa mắt nhìn, liền nghe thấy giọng của Ruka: “Điện hạ, có tin gấp.”
Người đưa tin là một thị vệ, hắn vừa mới tới tẩm cung thì biết ta đang ở ngoài vườn hoa sau phòng ngủ, liền vội vàng đến ngay.
Cọc ngầm báo tin, đã tìm ra Carol Rido.
Ta thu lại câu nói đùa dự định, nhìn Menfuisư:
“Xem ra vương tỷ phải đi trước, tạm biệt.”
Menfuisư gọi với theo, bảo:
“Đi chung được không?”
Ta nghi hoặc dòm y, Ruka bên cạnh thưa:
“Chuyện này có lẽ Nhị vương tử cũng biết, thưa điện hạ.”
Nghĩ một chút, gật đầu, xoay người bước đi.
Menfuisư im lặng nối gót đi theo sau ta.
Chiếc xe ngựa lao đi vun vút trên con đường vắng vẻ, ta ngồi ngay ngắn trong xe, hai mắt thong dong khép hờ, suy nghĩ về mọi chuyện. Cọc ngầm đưa tin, biệt cung cách đế đô mười dặm. Biệt cung biệt cung, cách phạm vi hoàng cung mười dặm, chẳng phải là ủy quận do ta cai quản sao?
Con ngươi đen đảo qua đảo lại, Menfuisư đối diện, xem ra sắc mặt hơi nhợt nhạt...
...
Biệt cung Sobek, nơi ở của tư tế thần điện Sobek.
Trong căn phòng tịch mịch, bốn bề treo rèm, lò đốt khói hương, mờ mờ ảo ảo, ba phần thực bảy phần mông lung. Ta vén rèm đi vào, bức rèm châu tức thì vang lên những tiếng va chạm tinh tang giòn tan.
Chính giữa phòng, tồn tại một nữ nhân.
Da trắng như tuyết, má hồng môi đỏ. Suối tóc vàng tợ sợi chỉ hoàng kim óng ả nhất của đế đô, kết hợp với phục sức của công chúa Ai Cập, linh xà dát vàng đội trên đầu càng toát lên vẻ thanh cao thoát tục.
Đôi mắt màu lam bửu thạch, xanh biếc như màu của sông Nile xinh đẹp, mang theo quang mang thanh thuần, lại ẩn chứa nét mềm mại của nữ tử ở tuổi mười ba.
Carol... Rido...
Nhìn thấy ta, Carol Rido trước tiên là kinh ngạc, sau trở lại như thường. Bờ mi dày run lên, đầu gối khuỵu xuống, cúi đầu phủ phục, đuôi tóc vàng kim chấm đất:
“Thần muội Carol, xin diện kiến vương tỷ.”
Menfuisư vốn đứng sát sau ta, nghe động liền đi vượt lên, tiến lên nắm tay Carol.
Đầu lông mày hơi trùng xuống, ta tỏ vẻ không quan tâm, nhấc tà váy dài thướt tha, chậm rãi từng bước từng bước bước lên vị trí cao nhất của đại tư tế trên đài cao. Ngả người tựa vào chiếc ghế sạp dài, nhìn xuống quang cảnh nam thanh nữ tú bên dưới, nói: “Vương đệ, ngươi làm gì ở dưới đó vậy? Lên đây ngồi với tỷ tỷ này.”
Dứt lời, tuấn nhan liền thoang thoảng ý cười yếu ớt, lời ra như chế giễu, lại như cam tâm chuẩn bị chịu lời trách cứ: “Vương tỷ, ta thay ngươi thu nhận một vương muội. Có hay không cảm thấy cao hứng?”
Ta không đáp, khuôn mặt vẫn lạnh lùng.
Quả nhiên, ta lại cả tin mà bị lừa phỉnh.
Từng sự việc trôi qua như một vở hí kịch tua chậm. Rượu vào lời ra, dưới trăng thiếu niên gục đầu vào hõm vai tỷ tỷ khóc lóc nỉ non, lời thật lòng, hôn sự, thư hàm liên lạc giữa Ryan Rido và vương tử...
Menfuisư à, tất thảy đều là vì vậy đúng không?
“Đưa ả an toàn vào tới hoàng cung mà không ai hay biết, vương đệ ngươi thật sự rất tài ba. Nghĩ mà thẹn quá, tự thấy bản thân ngu muội. E là đã sỉ nhục sự tài cao bắc đẩu của vương đệ nhiều rồi.”
... Ta phân tâm, ta đau đầu lo toan, liền sẽ lơ là người tình bé nhỏ của đệ...
Menfuisư mím môi:
“Vương tỷ không cần hạ thấp bản thân như vậy. Là vương tỷ nhường thôi.”
Thiết nghĩ, biểu cảm lúc này của ta ắt phải là tức giận, tức đến tím mặt tím gan. Nhưng không hiểu vì sao, đáy lòng... lại không hề mảy may chấn động... Dĩ nhiên, cũng không hề cảm thấy cao hứng.
Bàn tay nhỏ xíu của Carol dường như vừa nắm chặt tay Menfuisư hơn, ta đưa mắt nhìn, cô ta liền như nữ hài bị người lớn rầy la, miệng nhỏ cất tiếng nói non nớt:
“Tỷ tỷ xinh đẹp, có phải muội rất xấu xí? Muội đã làm gì sai khiến tỷ xinh đẹp không vui, nên không thích muội có phải không?”
Lạnh mặt ngó tay Carol trong tay Menfuisư, nữ nhân đã mười ba tuổi nhưng vì cơ thể vốn nhỏ bé, đứng cùng nam nhân đang trưởng thành như Menfuisư, thực giống một con búp bê bằng sứ dễ vỡ.
“Phải, ta rất không ưa nổi ngươi.”
Tròng mắt Carol sóng sánh lưu chuyển, chực chờ ứa ra nước mắt. Ta nói tiếp:
“Nếu ta nói như vậy, ngươi sẽ liền rời khỏi nơi này sao?”
Carol cả người chấn động, từ nơi sâu thẳm nhất trong đáy mắt có vẻ thực sợ run:
“Muội...”
Lông mi ta khinh thường nâng lên:
“Vẫn yếu nhược như trước. Khẩu vị nhị đệ khác người nhỉ.”
Menfuisư như không nghe ra ý tứ chế giễu trong lời nói của ta, ánh mắt như vô tình dừng lại nơi phía sau ta: “Khẩu vị đại tỷ chẳng phải cũng vậy sao, không sạch sẽ như vậy mà cũng nuốt được.”
Hơi thở áp bách phả nhẹ vào sau gáy. Mùi cam tòng nhàn nhạt phiêu bồng trong không khí, còn có long diên hương thượng hạng của hoàng tộc Babylon chuyên dùng. Một cánh tay tráng kiện vòng qua eo ta, chiếc cằm cương nghị tùy ý tì xuống bờ vai mảnh dẻ: “Nương tử, kiếm em nãy giờ đó.”
Ta nhíu mày, hắn ở đâu chui ra vậy, cơ mà cũng đúng lúc ta đang thiếu người để cân bằng số lượng hai đội. Bèn nhận lấy cây quạt bông trắng từ tay Ragashu, nói:
“Giúp tôi buông rèm xuống.”
Ragashu câu câu khóe môi cười nhạt:
“Chi vậy?”
“Không gì.” Ta nâng cánh quạt bông trắng trong tay lên, khoan thai che đi nửa mặt dưới, nhếch miệng cong lên thành nụ cười mỉa mai: “Chỉ là đột nhiên thấy hơi ngứa mắt, không muốn nhìn.”
“Asisư...”
Menfuisư ở đối diện nhìn Carol, rồi nhìn ta: “Ta còn tưởng tỷ đã biết từ trước.”
Ta thì biết cái gì? Y thông minh như thế, ta thì biết cái gì đây? Từ đầu đã thấy quái lạ, hôn nhân chính trị, với tính cách của Menfuisư, ta chưa từng cho rằng kiếp này y sẽ thay đổi quan niệm. Chỉ là tối đó y nói muốn cùng ta nói lời thật lòng, ta đã thật sự tin rằng y có nỗi khổ. Có ai ngờ thì ra...
“... Ta chẳng biết cái gì cả.”
“Nói như vậy, tỷ thật sự tin những gì ta nói tối hôm đó?”
Đôi mắt phượng ẩn sau bức rèm mỏng tênh dường như đang phát sáng, khiến trái tim ta run rẩy. Ragashu đặt một tay lên vai ta, thỏ thẻ: “Không sao hết, nói tiếp đi.”
Ánh mắt nhìn về phía bức tranh biếm họa khắc trên trụ cột đỡ mái nhà, theo làn khói lãng đãng tỏa ra từ chiếc lò hương trên chiếc bàn bên cạnh, mang đến cảm giác rời xa nhân thế loạn lạc. Mấy ngón tay thon nắm chặt thành ghế, ta nín thở, nói:
“Ta đã tin, năm đó đệ giết ta là có nỗi khổ.”
...
“Chị, ta xin lỗi.”
... Gian phòng im lìm một lát, Menfuisư buông tay Carol ra, thở dài rồi than nhẹ:
“Kiếp trước nàng vì ta đã chịu khổ đủ rồi, kiếp này ta nhất định phải bảo vệ nàng.”
“Cho nên đệ mới đóng kịch để lừa ta?”
Menfuisư rằng:
“Nếu không như vậy, chị sẽ không chịu buông tha cho nàng ấy, ta không muốn nàng ấy lại bị chết thêm lần nữa.”
Ta kiềm chế nóng giận đang dần sôi lên, đè thấp thanh âm, giọng trầm hẳn đi:
“Không muốn ả chết thì nhất định phải lấy ả ư? Ta cứ nghĩ đệ không phải kẻ hồ đồ!”
Đệ lừa ta vì cô ta, đệ giết ta vì cô ta, đệ hạ thân vàng ngọc khóc lóc với ta cũng vì cô ta. Tất cả mọi việc đệ làm ra đều vì cô ta -- Carol Rido. Menfuisư à, người tỷ tỷ này trong lòng đệ rốt cuộc thì có thân phận gì hay không? Vì sao đệ luôn tin cô ta vô điều kiện, ngược lại nghi ngờ ta, tính toán ta?
Ngay cả lời sấm truyền đệ cũng vì cô ta mà làm ngơ.
Vận mệnh đất nước này, thực không sánh bằng một con nhỏ con nhà trộm mộ?
“Không, chị...”
“Đừng gọi ta là chị! Ta không xứng! Ta không có đứa em trai nào tốt như ngươi!”
Carol có lẽ thấy chưa đủ náo nhiệt, xộc tấm rèm châu qua một bên, chạy đến trước mặt ta, làm mặt không hiểu nỗi, nói:
“Rốt cuộc Menfuisư đã làm gì sai, tại sao chị luôn vô cớ nổi giận với anh ấy?!”
Ta điềm nhiên nhìn chòng chọc cô ta:
“Không tự xưng muội muội nữa à?”
Bước chân Carol đột nhiên lảo đảo, trên mặt vui buồn nhất thời không rõ: “Em...”
Ta cụp mắt, nhếch miệng, thì ra cô ta cũng trọng sinh rồi. Ryan Rido, biết ngay không thể tin, quả nhiên là đã nói dối ta.
Carol ngó thấy ta im lặng, cho rằng ta đang bối rối vì sự tồn tại của cô ta, lời nói cũng theo đà hùng hồn hơn: “Phải, em đã trọng sinh. Em biết chị cũng vậy. Nếu đều đã vậy, dung thứ nhau không được sao chị Asisư? Hơn nữa, em và Menfuisư chỉ muốn vui vẻ ở bên nhau, như vậy chẳng lẽ không thể được? Tại sao chị cứ như vậy hoài vậy, chị em một nhà không thể lấy nhau được đâu! Menfuisư cũng đâu có yêu chị, xin chị đó Asisư, hãy tha tụi em...!”
Chưa kịp nói nốt chữ “đi”, lưỡi kiếm bén nhọn của Ragashu đã chĩa vào yết hầu Carol của, cầm trên tay thanh tế kiếm, đôi mắt chim ưng lóe lên tia thị huyết:
“Câm mồm.”
Menfuisư hoảng hốt, bằng tốc độ xé gió chạy đến kéo Carol lùi về sau lưng mình.
Carol vẫn chưa kịp hoàn hồn, sờ cần cổ, trông thấy hai tay mình rướm đầy máu thì thét lên đau đớn như heo bị cắt tiết:
“Á á! Máu! Menfuisư! Cứu em với!”
Menfuisư xé phần vải lanh dưới skhen-ti, quấn quanh cổ Carol để cầm máu. Vừa ôm Carol đang sợ đến run bần bật vào lòng, vừa nhìn ta và Ragashu, đáy mắt toát lên sự giận dữ và thất vọng không che giấu:
“Asisư! Chị nhất thiết phải làm đến cùng như vậy sao?! Chị muốn ta đau lòng đến chết mới chịu thôi có phải không?!”
Đảo mắt đi nơi khác, cầm lấy ly nước lọc Ragashu đưa, uống vào một hơi: “Sao lại hỏi ta, từ nãy đến giờ ta có làm cái gì đâu.”
Menfuisư trừng mắt, Carol nắm vạt áo y, yếu ớt lên tiếng can ngăn: “Bỏ đi anh...”
“Thấy không cô bé, cho dù em không làm gì, tội lỗi vẫn luôn đổ lên đầu em, nhỉ?”
Ta đưa lại ly nước cho Ragashu cầm:
“... Anh muốn nói gì thì nói đại đi.”
Một luồng khí lành lạnh từ sau ót truyền tới, thanh âm trầm thấp từ tính như mật dược độc nhất của thiên hạ sượt qua vành tai làm ta thoáng run rẩy: “Cô bé ngốc, em thật sự ngây thơ cho rằng Pharaoh Ai Cập đồng ý ban hôn vì bị hắn ép vào thế không đồng ý không được sao. Ông ta không quá xem trọng, chẳng qua cũng vì biết trước hắn sẽ lần nữa kháng chỉ. Người trong lòng Vương tử Ai Cập là ai, em biết rõ hơn bất kì kẻ nào. Nước cờ lựa chọn tin vào tình thân này của em... chẳng qua chỉ là không nỡ thẳng tay mạt sát hắn mà thôi.”
“Hắn” ở đây là Menfuisư.
Trước mặt ta, Ragashu vẫn luôn dùng một chữ “hắn” để nói về vầng thái dương sáng chói của Ai Cập -- Menfuisư. Mà những lời vừa rồi của Ragashu, từng câu từng chữ của hắn như đâm thẳng vào trái tim ta.
Ta hiểu hắn muốn ám chỉ gì.
Hắn là muốn nói:
Kẻ tin vào cái gọi là máu mủ ruột mềm, trước nay chỉ có một mình em mà thôi.
Mặt khác, Menfuisư dỗ Carol nín khóc xong, không thèm nhìn ta, cứ như chốn không người ôm ả ta đang bị thương rời đi. Bước ngang qua tấm rèm, bóng lưng cao lớn chợt đứng lại, nghiêng đầu bảo:
“Mọi chuyện đã rồi, chị đừng cố gắng làm gì nữa. Carol cũng đã tới, trò chơi của chúng ta... hôm nay kết thúc tại đây đi.”
Thân thể dẻo dai, tóc đen thả dài, trong một thoáng, hệt như một pho tượng sừng sững.
Ragashu vẫn đứng lặng lẽ bên cạnh ta, giọng nói bình thản, nhưng khi lọt vào tai ta lại trở nên nặng nề vô hạn:
“Hắn đã nắm chắc phần thắng trong tay, mà em còn định ném cả cuộc đời vào đó...”
Lời của Ragashu vừa dứt, chẳng rõ tại sao, ánh đèn trong căn phòng tối được cách li với ánh sáng bên ngoài bỗng trở nên tối mịt, rồi ngọn lửa lại chợt nhảy bùng lên, khiến con người ta hoảng hốt.
Hiểu rồi.
Với tính cách của phụ vương theo ta biết, ít nhất người chắc chắn sẽ không đồng ý dung nạp một Carol Rido từng gây sóng gây gió một thời ở kiếp trước. Huống hồ, ả còn là tâm điểm của lời sấm truyền kiếp này. Ai Cập là sinh mệnh của Nephenmaat, ông dĩ nhiên sẽ không để Rido được sống.
Menfuisư đó giờ hành sự cẩn thận không qua loa, há có thể để cọc ngầm của ta dễ dàng tìm ra tung tích Carol Rido nhanh như thế? Chỉ có thể là y cố tình để lộ thông tin để ta tìm ra được mà thôi...
Mà nay dẫn đến cho ta gặp mặt, còn có thể là ý gì ngoài cầu nhượng bộ.
Bởi y rõ biết nhất, ta miệng cứng lòng mềm, chỉ cần một ngày trong cơ thể ta và y còn chảy chung một dòng huyết quản, thì ta sẽ không bao giờ nỡ xuống tay.
Y... hiểu ta thật...
Đầu hơi ong ong, ta khoát tay, buông xuôi, không muốn suy đoán tiếp:
“Các người muốn xử trí thế nào, nói hết một lần đi.”
Ta mệt các người lắm rồi...
Ooo
Gió buổi qua khỏi mười hai giờ trưa rất mát, dần dần còn xen lẫn những hạt cát li ti, dán vào các bức mành sa lụa mỏng treo bốn góc mái đình nhỏ trong ngự hoa viên. Trong sân có bóng người, nhưng không ai nói với ai tiếng nào cả. Im lặng, thi thoảng chỉ nghe được róc rách tiếng suối chảy.
Tiếng người dân reo hò từ các khu công trình vẫn náo nhiệt như mọi ngày.
Nhưng hôm nay, nghe được thêm tiếng reo mới mà mười bốn năm nay chưa nghe lại:
“Công chúa Carol vạn tuế!”
“Vương tử Menfuisư vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Con gái nữ thần sông Nile trong lời sấm truyền thật sự xuất hiện rồi!”
Ta đưa tay bốc lên một nắm nước, quan sát chúng men theo kẽ tay chảy tràn lại xuống hồ, khép hờ mắt trầm tư.
Giọng nói của Ragashu đều đều vang lên bên tai: “Dùng tính mạng của Carol Rido để đánh đổi tình thân với Menfuisư, em không cảm thấy bản thân thiệt thòi à? Tuy không rõ sự tình, nhưng quyền lực trong tay em cũng không nhỏ. Chỉ bằng một Vương tử thừa tự, thực tế không đủ sức uy hiếp em. Em cần gì phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Tôi thấy em dường như là cố tình nhường nhịn hắn, phải không...”
“Y là đệ đệ duy nhất của tôi.”
Bao nhiêu năm nay, tuy Công chúa Asisư luôn ngồi trên cao nhưng trong cung điện này, thứ mà ta có, ngoài quyền lực trong tay thì còn gì khác nữa đây? Ta cũng không thể sống với quyền lực cả đời.
Kinh nghiệm xương máu rút ra từ kiếp trước, tuy bề ngoài ta là Nữ vương Hạ Ai Cập, oai phong vô hạn, nhưng xét trên thân phận một nữ nhân thì quả thực thê thảm vô cùng. Menfuisư có Carol, Carol có gia đình cô ta, Ragashu cũng còn một Hoàng phi là ta, nhưng bản thân ta thì sao?
Chẳng qua chỉ là một nửa giang sơn như có như không ở trong tay, cùng với cuộc đời ảm đạm.
Nên, kiếp này qyền lực đối với ta đã hóa thành phù du.
Ragashu à một tiếng, nhấp ngụm trà, cười đến là phởn: “Suýt quên mất, Asisư của tôi là một người đẹp nội tâm. Mà cũng đúng, quyền và tiền tôi đều có rồi, thê tử tôi cần nắm quyền lực làm chi nữa.”
Ta không trả lời, phóng tầm mắt nhìn ra thân ảnh bé bé xinh xinh đang đứng gần mái đình chỗ ta.
“Ragashu, có thấy đứa bé đó không?”
Ragashu nheo mắt, rồi như nhìn thấy ma:
“Giống quá?!”
Ta vẫy đứa bé lại.
Đứa bé bước lại gần, ta đưa tay cầm lấy bàn tay nhỏ xíu, tròn xoe của nó, nhìn kỹ. Đứa bé tuy vẫn còn nhỏ, nhưng gương mặt đã thấp thoáng những đường nét khiến ta cảm thấy vô cùng quen thuộc.
“Giống anh lắm này...”
Ragashu xoa đầu ta, hỏi: “Nhớ Đaniên à?”
Đaniên là con trai đầu lòng của ta và Ragashu. Nhớ năm ấy ta sau khi sinh nó ra liền rời Babylon, không biết, nó thế nào...
“Nàng nói xem, nàng đi rồi, con trai không có mẹ, thử hỏi nó sống có tốt không?”
“Nó có một người cha tốt là đủ rồi. Người mẹ xấu xa tai tiếng đầy mình, nó cần chi.”
“Asisư!”
Ragashu cao giọng, ngắt lời ta.
“Đừng một mình chịu đựng nữa, bằng không người chịu thương tổn sẽ là nàng đó.”
Ta thở sâu: “Gọi em đi, đừng gọi nàng.”
Ragashu nín thinh, lâu thật lâu, làm ta tưởng chừng như hắn đã cho qua chuyện này đến nơi, thì hắn mới nắm tay ta, bảo:
“Asisư, về Babylon với ta đi.”
Gió nhẹ thổi qua, lay động những phiến lá.
Ta mở to mắt.
Trở về Babylon ư?
******
-
- Spoil:
“Tôi cho rằng mình hận tỷ. Nhưng mà... khắc sâu hơn cả thù hận, lại là cái gì?”
. Edit: Tiểu Thiên.
******
Tắm rửa xong xuôi, lúc ta ra tới nơi, Ragashu đã bóng dáng không thấy đâu.
Hỏi cung nữ thì đồng thanh bẩm rằng Thái tử Babylon nói muốn thăm quan tẩm cung của công chúa điện hạ, đã kéo theo Ruka đại nhân ra ngoài vườn dạo rồi. Ra vườn thì thị vệ gác cấm cung lại thưa Thái tử Babylon đi ngự hoa viên ngắm hoa rồi. Hai nắm đấm siết chặt vào nhau phát ra tiếng khớp xương kêu “răng rắc”, ta treo lên khóe môi mỏng một cái tươi cười ôn hòa:
“Khi Thái tử Babylon về, nhắn với hắn: Ồ, chắc ta chết rồi đó Thái tử Ragashu à!”
Thị vệ sợ run không dám hó hé, chắp tay:
“Chúng thần đã rõ...”
Nghĩ nghĩ lại, ta nắn thái dương, khoát tay thở dài: “Thôi không cần nhắn nữa.”
Mất công hắn ta lại dở chứng với ta.
“Dạ!”
Trước sau như một, tiếng dạ đồng thanh lại cứng ngắc như đá, thực nhàm chán.
Đánh mắt nhìn xung quanh một vòng, mặt trời đứng bóng, ánh nắng chiếu xuống có chút nóng. Xem ra thì giờ không còn sớm cho mấy. Lúc sáng ta không đến dự buổi lễ đón tiếp sứ đoàn Babylon, thực không rõ buổi thiết triều sớm đã nói những cái gì. Có lẽ không như Ragashu nói: Tới đây xin Pharaoh rước ta về Babylon chơi trò động phòng hoa chúc cầm cầm thú thú đâu...
Đang đắm chìm trong nhiệt độ thiêu đốt da thịt của buổi trưa nóng bỏng, tận hưởng làn gió hiu hiu mát thổi từ sông Nile vào, dìu dịu dìu dịu. Tưởng tượng bản điện hạ mười bốn tuổi thể trạng mỏng manh, đang trong tuổi ăn tuổi uống tươi như hoa diên bĩ mới tưới vậy mà cư nhiên cùng Ragashu hai mươi ba già cỗi như ngọn liễu úa không ai thèm hái mặc nó đong đưa trước gió làm trò đồi bại trong hỉ phòng. Phảng phất tư vị muốn xịt cả máu mũi. Hừm! Thực quá là cấm trẻ nhỏ dưới mười tám tuổi...
Bỗng tiếng gọi của Menfuisư chậm rì rì vang lên kéo tâm thần ta quay lại thực tại:
“Asisư!”
Ta hửm, mặt tỉnh rụi đưa tay lên sờ sờ huyệt nhân trung[1], cũng may không có chảy máu mũi: “Vương đệ kiếm ta có việc?”
[1] Đường viền dưới mũi, trên môi.
Y ngẩn ra, rồi khẽ cười: “Ta chỉ tình cờ đi ngang, gọi một tiếng thôi mà. Không cần phải nhắc đến chính sự nhanh vậy đâu.”
Ta nhoẻn miệng cười nhạt.
Ánh mắt vương đệ Menfuisư dừng lại trên chiếc mặt nạ hình cáo trong tay ta, nhướng mày nghi hoặc: “Cái đó...?”
Ta mỉm cười, vô cùng tự nhiên giấu mặt nạ cáo vào sau ống tay áo, chuyền cho Ari đang đứng phía sau. Lần trước y đòi quà là chiếc mặt nạ cáo, ta đem đồ giả tặng y, giờ lại quên bẫng mất. Định bụng đi kiếm Ragashu thì sẵn xách theo để hắn tiện diễn một vở uyên ương xa cách lâu ngày gặp lại. Dù sao mỗi lần nhìn vào mắt Ragashu, đều luôn có một nỗi áy náy kì lạ, luôn thôi thúc ta ở khía cạnh nào đó. Nói cho cùng, ta có thể bị xem là ngoại tình.
Mặc dù không rõ quan hệ hiện tại giữa ta và Ragashu đến cùng là mô tê thế nào...
Xong xuôi, ta lại mỉm cười, híp mắt, tự cho rằng mình cười rất chi ngọt ngào:
“Hiếm khi thấy Menfuisư tình cờ tạt qua đấy.”
“Ha ha, ý gì đây.”
Menfuisư cũng bật cười, mái tóc đen nhánh phất phơ theo làn gió thổi qua:
“Sao trong câu nói của vương tỷ ta nghe ra có vụ oán hờn không hề nhẹ thế này.”
Ta thầm quái lạ, hôm nay chả nhẽ có bão cát sao? Menfuisư là đang bồi ta nói đùa?
“Bậy, oán hờn cái gì mà oán hờn. Theo ta thấy thì, Menfuisư hôm nay lạ lắm nha.”
“Có lẽ có...” Menfuisư khẽ giương mí mắt, nghiêng đầu, lại nở nụ cười như ánh dương quang: “Tỷ muốn nghĩ sao thì nghĩ.”
Nói rồi Menfuisư lùi về sau nửa bước, hé miệng định nói gì nữa, chợt nghe từ đằng sau có những tiếng bước chân vọng lại.
Ta cũng đưa mắt nhìn, liền nghe thấy giọng của Ruka: “Điện hạ, có tin gấp.”
Người đưa tin là một thị vệ, hắn vừa mới tới tẩm cung thì biết ta đang ở ngoài vườn hoa sau phòng ngủ, liền vội vàng đến ngay.
Cọc ngầm báo tin, đã tìm ra Carol Rido.
Ta thu lại câu nói đùa dự định, nhìn Menfuisư:
“Xem ra vương tỷ phải đi trước, tạm biệt.”
Menfuisư gọi với theo, bảo:
“Đi chung được không?”
Ta nghi hoặc dòm y, Ruka bên cạnh thưa:
“Chuyện này có lẽ Nhị vương tử cũng biết, thưa điện hạ.”
Nghĩ một chút, gật đầu, xoay người bước đi.
Menfuisư im lặng nối gót đi theo sau ta.
Chiếc xe ngựa lao đi vun vút trên con đường vắng vẻ, ta ngồi ngay ngắn trong xe, hai mắt thong dong khép hờ, suy nghĩ về mọi chuyện. Cọc ngầm đưa tin, biệt cung cách đế đô mười dặm. Biệt cung biệt cung, cách phạm vi hoàng cung mười dặm, chẳng phải là ủy quận do ta cai quản sao?
Con ngươi đen đảo qua đảo lại, Menfuisư đối diện, xem ra sắc mặt hơi nhợt nhạt...
...
Biệt cung Sobek, nơi ở của tư tế thần điện Sobek.
Trong căn phòng tịch mịch, bốn bề treo rèm, lò đốt khói hương, mờ mờ ảo ảo, ba phần thực bảy phần mông lung. Ta vén rèm đi vào, bức rèm châu tức thì vang lên những tiếng va chạm tinh tang giòn tan.
Chính giữa phòng, tồn tại một nữ nhân.
Da trắng như tuyết, má hồng môi đỏ. Suối tóc vàng tợ sợi chỉ hoàng kim óng ả nhất của đế đô, kết hợp với phục sức của công chúa Ai Cập, linh xà dát vàng đội trên đầu càng toát lên vẻ thanh cao thoát tục.
Đôi mắt màu lam bửu thạch, xanh biếc như màu của sông Nile xinh đẹp, mang theo quang mang thanh thuần, lại ẩn chứa nét mềm mại của nữ tử ở tuổi mười ba.
Carol... Rido...
Nhìn thấy ta, Carol Rido trước tiên là kinh ngạc, sau trở lại như thường. Bờ mi dày run lên, đầu gối khuỵu xuống, cúi đầu phủ phục, đuôi tóc vàng kim chấm đất:
“Thần muội Carol, xin diện kiến vương tỷ.”
Menfuisư vốn đứng sát sau ta, nghe động liền đi vượt lên, tiến lên nắm tay Carol.
Đầu lông mày hơi trùng xuống, ta tỏ vẻ không quan tâm, nhấc tà váy dài thướt tha, chậm rãi từng bước từng bước bước lên vị trí cao nhất của đại tư tế trên đài cao. Ngả người tựa vào chiếc ghế sạp dài, nhìn xuống quang cảnh nam thanh nữ tú bên dưới, nói: “Vương đệ, ngươi làm gì ở dưới đó vậy? Lên đây ngồi với tỷ tỷ này.”
Dứt lời, tuấn nhan liền thoang thoảng ý cười yếu ớt, lời ra như chế giễu, lại như cam tâm chuẩn bị chịu lời trách cứ: “Vương tỷ, ta thay ngươi thu nhận một vương muội. Có hay không cảm thấy cao hứng?”
Ta không đáp, khuôn mặt vẫn lạnh lùng.
Quả nhiên, ta lại cả tin mà bị lừa phỉnh.
Từng sự việc trôi qua như một vở hí kịch tua chậm. Rượu vào lời ra, dưới trăng thiếu niên gục đầu vào hõm vai tỷ tỷ khóc lóc nỉ non, lời thật lòng, hôn sự, thư hàm liên lạc giữa Ryan Rido và vương tử...
Menfuisư à, tất thảy đều là vì vậy đúng không?
“Đưa ả an toàn vào tới hoàng cung mà không ai hay biết, vương đệ ngươi thật sự rất tài ba. Nghĩ mà thẹn quá, tự thấy bản thân ngu muội. E là đã sỉ nhục sự tài cao bắc đẩu của vương đệ nhiều rồi.”
... Ta phân tâm, ta đau đầu lo toan, liền sẽ lơ là người tình bé nhỏ của đệ...
Menfuisư mím môi:
“Vương tỷ không cần hạ thấp bản thân như vậy. Là vương tỷ nhường thôi.”
Thiết nghĩ, biểu cảm lúc này của ta ắt phải là tức giận, tức đến tím mặt tím gan. Nhưng không hiểu vì sao, đáy lòng... lại không hề mảy may chấn động... Dĩ nhiên, cũng không hề cảm thấy cao hứng.
Bàn tay nhỏ xíu của Carol dường như vừa nắm chặt tay Menfuisư hơn, ta đưa mắt nhìn, cô ta liền như nữ hài bị người lớn rầy la, miệng nhỏ cất tiếng nói non nớt:
“Tỷ tỷ xinh đẹp, có phải muội rất xấu xí? Muội đã làm gì sai khiến tỷ xinh đẹp không vui, nên không thích muội có phải không?”
Lạnh mặt ngó tay Carol trong tay Menfuisư, nữ nhân đã mười ba tuổi nhưng vì cơ thể vốn nhỏ bé, đứng cùng nam nhân đang trưởng thành như Menfuisư, thực giống một con búp bê bằng sứ dễ vỡ.
“Phải, ta rất không ưa nổi ngươi.”
Tròng mắt Carol sóng sánh lưu chuyển, chực chờ ứa ra nước mắt. Ta nói tiếp:
“Nếu ta nói như vậy, ngươi sẽ liền rời khỏi nơi này sao?”
Carol cả người chấn động, từ nơi sâu thẳm nhất trong đáy mắt có vẻ thực sợ run:
“Muội...”
Lông mi ta khinh thường nâng lên:
“Vẫn yếu nhược như trước. Khẩu vị nhị đệ khác người nhỉ.”
Menfuisư như không nghe ra ý tứ chế giễu trong lời nói của ta, ánh mắt như vô tình dừng lại nơi phía sau ta: “Khẩu vị đại tỷ chẳng phải cũng vậy sao, không sạch sẽ như vậy mà cũng nuốt được.”
Hơi thở áp bách phả nhẹ vào sau gáy. Mùi cam tòng nhàn nhạt phiêu bồng trong không khí, còn có long diên hương thượng hạng của hoàng tộc Babylon chuyên dùng. Một cánh tay tráng kiện vòng qua eo ta, chiếc cằm cương nghị tùy ý tì xuống bờ vai mảnh dẻ: “Nương tử, kiếm em nãy giờ đó.”
Ta nhíu mày, hắn ở đâu chui ra vậy, cơ mà cũng đúng lúc ta đang thiếu người để cân bằng số lượng hai đội. Bèn nhận lấy cây quạt bông trắng từ tay Ragashu, nói:
“Giúp tôi buông rèm xuống.”
Ragashu câu câu khóe môi cười nhạt:
“Chi vậy?”
“Không gì.” Ta nâng cánh quạt bông trắng trong tay lên, khoan thai che đi nửa mặt dưới, nhếch miệng cong lên thành nụ cười mỉa mai: “Chỉ là đột nhiên thấy hơi ngứa mắt, không muốn nhìn.”
“Asisư...”
Menfuisư ở đối diện nhìn Carol, rồi nhìn ta: “Ta còn tưởng tỷ đã biết từ trước.”
Ta thì biết cái gì? Y thông minh như thế, ta thì biết cái gì đây? Từ đầu đã thấy quái lạ, hôn nhân chính trị, với tính cách của Menfuisư, ta chưa từng cho rằng kiếp này y sẽ thay đổi quan niệm. Chỉ là tối đó y nói muốn cùng ta nói lời thật lòng, ta đã thật sự tin rằng y có nỗi khổ. Có ai ngờ thì ra...
“... Ta chẳng biết cái gì cả.”
“Nói như vậy, tỷ thật sự tin những gì ta nói tối hôm đó?”
Đôi mắt phượng ẩn sau bức rèm mỏng tênh dường như đang phát sáng, khiến trái tim ta run rẩy. Ragashu đặt một tay lên vai ta, thỏ thẻ: “Không sao hết, nói tiếp đi.”
Ánh mắt nhìn về phía bức tranh biếm họa khắc trên trụ cột đỡ mái nhà, theo làn khói lãng đãng tỏa ra từ chiếc lò hương trên chiếc bàn bên cạnh, mang đến cảm giác rời xa nhân thế loạn lạc. Mấy ngón tay thon nắm chặt thành ghế, ta nín thở, nói:
“Ta đã tin, năm đó đệ giết ta là có nỗi khổ.”
...
“Chị, ta xin lỗi.”
... Gian phòng im lìm một lát, Menfuisư buông tay Carol ra, thở dài rồi than nhẹ:
“Kiếp trước nàng vì ta đã chịu khổ đủ rồi, kiếp này ta nhất định phải bảo vệ nàng.”
“Cho nên đệ mới đóng kịch để lừa ta?”
Menfuisư rằng:
“Nếu không như vậy, chị sẽ không chịu buông tha cho nàng ấy, ta không muốn nàng ấy lại bị chết thêm lần nữa.”
Ta kiềm chế nóng giận đang dần sôi lên, đè thấp thanh âm, giọng trầm hẳn đi:
“Không muốn ả chết thì nhất định phải lấy ả ư? Ta cứ nghĩ đệ không phải kẻ hồ đồ!”
Đệ lừa ta vì cô ta, đệ giết ta vì cô ta, đệ hạ thân vàng ngọc khóc lóc với ta cũng vì cô ta. Tất cả mọi việc đệ làm ra đều vì cô ta -- Carol Rido. Menfuisư à, người tỷ tỷ này trong lòng đệ rốt cuộc thì có thân phận gì hay không? Vì sao đệ luôn tin cô ta vô điều kiện, ngược lại nghi ngờ ta, tính toán ta?
Ngay cả lời sấm truyền đệ cũng vì cô ta mà làm ngơ.
Vận mệnh đất nước này, thực không sánh bằng một con nhỏ con nhà trộm mộ?
“Không, chị...”
“Đừng gọi ta là chị! Ta không xứng! Ta không có đứa em trai nào tốt như ngươi!”
Carol có lẽ thấy chưa đủ náo nhiệt, xộc tấm rèm châu qua một bên, chạy đến trước mặt ta, làm mặt không hiểu nỗi, nói:
“Rốt cuộc Menfuisư đã làm gì sai, tại sao chị luôn vô cớ nổi giận với anh ấy?!”
Ta điềm nhiên nhìn chòng chọc cô ta:
“Không tự xưng muội muội nữa à?”
Bước chân Carol đột nhiên lảo đảo, trên mặt vui buồn nhất thời không rõ: “Em...”
Ta cụp mắt, nhếch miệng, thì ra cô ta cũng trọng sinh rồi. Ryan Rido, biết ngay không thể tin, quả nhiên là đã nói dối ta.
Carol ngó thấy ta im lặng, cho rằng ta đang bối rối vì sự tồn tại của cô ta, lời nói cũng theo đà hùng hồn hơn: “Phải, em đã trọng sinh. Em biết chị cũng vậy. Nếu đều đã vậy, dung thứ nhau không được sao chị Asisư? Hơn nữa, em và Menfuisư chỉ muốn vui vẻ ở bên nhau, như vậy chẳng lẽ không thể được? Tại sao chị cứ như vậy hoài vậy, chị em một nhà không thể lấy nhau được đâu! Menfuisư cũng đâu có yêu chị, xin chị đó Asisư, hãy tha tụi em...!”
Chưa kịp nói nốt chữ “đi”, lưỡi kiếm bén nhọn của Ragashu đã chĩa vào yết hầu Carol của, cầm trên tay thanh tế kiếm, đôi mắt chim ưng lóe lên tia thị huyết:
“Câm mồm.”
Menfuisư hoảng hốt, bằng tốc độ xé gió chạy đến kéo Carol lùi về sau lưng mình.
Carol vẫn chưa kịp hoàn hồn, sờ cần cổ, trông thấy hai tay mình rướm đầy máu thì thét lên đau đớn như heo bị cắt tiết:
“Á á! Máu! Menfuisư! Cứu em với!”
Menfuisư xé phần vải lanh dưới skhen-ti, quấn quanh cổ Carol để cầm máu. Vừa ôm Carol đang sợ đến run bần bật vào lòng, vừa nhìn ta và Ragashu, đáy mắt toát lên sự giận dữ và thất vọng không che giấu:
“Asisư! Chị nhất thiết phải làm đến cùng như vậy sao?! Chị muốn ta đau lòng đến chết mới chịu thôi có phải không?!”
Đảo mắt đi nơi khác, cầm lấy ly nước lọc Ragashu đưa, uống vào một hơi: “Sao lại hỏi ta, từ nãy đến giờ ta có làm cái gì đâu.”
Menfuisư trừng mắt, Carol nắm vạt áo y, yếu ớt lên tiếng can ngăn: “Bỏ đi anh...”
“Thấy không cô bé, cho dù em không làm gì, tội lỗi vẫn luôn đổ lên đầu em, nhỉ?”
Ta đưa lại ly nước cho Ragashu cầm:
“... Anh muốn nói gì thì nói đại đi.”
Một luồng khí lành lạnh từ sau ót truyền tới, thanh âm trầm thấp từ tính như mật dược độc nhất của thiên hạ sượt qua vành tai làm ta thoáng run rẩy: “Cô bé ngốc, em thật sự ngây thơ cho rằng Pharaoh Ai Cập đồng ý ban hôn vì bị hắn ép vào thế không đồng ý không được sao. Ông ta không quá xem trọng, chẳng qua cũng vì biết trước hắn sẽ lần nữa kháng chỉ. Người trong lòng Vương tử Ai Cập là ai, em biết rõ hơn bất kì kẻ nào. Nước cờ lựa chọn tin vào tình thân này của em... chẳng qua chỉ là không nỡ thẳng tay mạt sát hắn mà thôi.”
“Hắn” ở đây là Menfuisư.
Trước mặt ta, Ragashu vẫn luôn dùng một chữ “hắn” để nói về vầng thái dương sáng chói của Ai Cập -- Menfuisư. Mà những lời vừa rồi của Ragashu, từng câu từng chữ của hắn như đâm thẳng vào trái tim ta.
Ta hiểu hắn muốn ám chỉ gì.
Hắn là muốn nói:
Kẻ tin vào cái gọi là máu mủ ruột mềm, trước nay chỉ có một mình em mà thôi.
Mặt khác, Menfuisư dỗ Carol nín khóc xong, không thèm nhìn ta, cứ như chốn không người ôm ả ta đang bị thương rời đi. Bước ngang qua tấm rèm, bóng lưng cao lớn chợt đứng lại, nghiêng đầu bảo:
“Mọi chuyện đã rồi, chị đừng cố gắng làm gì nữa. Carol cũng đã tới, trò chơi của chúng ta... hôm nay kết thúc tại đây đi.”
Thân thể dẻo dai, tóc đen thả dài, trong một thoáng, hệt như một pho tượng sừng sững.
Ragashu vẫn đứng lặng lẽ bên cạnh ta, giọng nói bình thản, nhưng khi lọt vào tai ta lại trở nên nặng nề vô hạn:
“Hắn đã nắm chắc phần thắng trong tay, mà em còn định ném cả cuộc đời vào đó...”
Lời của Ragashu vừa dứt, chẳng rõ tại sao, ánh đèn trong căn phòng tối được cách li với ánh sáng bên ngoài bỗng trở nên tối mịt, rồi ngọn lửa lại chợt nhảy bùng lên, khiến con người ta hoảng hốt.
Hiểu rồi.
Với tính cách của phụ vương theo ta biết, ít nhất người chắc chắn sẽ không đồng ý dung nạp một Carol Rido từng gây sóng gây gió một thời ở kiếp trước. Huống hồ, ả còn là tâm điểm của lời sấm truyền kiếp này. Ai Cập là sinh mệnh của Nephenmaat, ông dĩ nhiên sẽ không để Rido được sống.
Menfuisư đó giờ hành sự cẩn thận không qua loa, há có thể để cọc ngầm của ta dễ dàng tìm ra tung tích Carol Rido nhanh như thế? Chỉ có thể là y cố tình để lộ thông tin để ta tìm ra được mà thôi...
Mà nay dẫn đến cho ta gặp mặt, còn có thể là ý gì ngoài cầu nhượng bộ.
Bởi y rõ biết nhất, ta miệng cứng lòng mềm, chỉ cần một ngày trong cơ thể ta và y còn chảy chung một dòng huyết quản, thì ta sẽ không bao giờ nỡ xuống tay.
Y... hiểu ta thật...
Đầu hơi ong ong, ta khoát tay, buông xuôi, không muốn suy đoán tiếp:
“Các người muốn xử trí thế nào, nói hết một lần đi.”
Ta mệt các người lắm rồi...
Ooo
Gió buổi qua khỏi mười hai giờ trưa rất mát, dần dần còn xen lẫn những hạt cát li ti, dán vào các bức mành sa lụa mỏng treo bốn góc mái đình nhỏ trong ngự hoa viên. Trong sân có bóng người, nhưng không ai nói với ai tiếng nào cả. Im lặng, thi thoảng chỉ nghe được róc rách tiếng suối chảy.
Tiếng người dân reo hò từ các khu công trình vẫn náo nhiệt như mọi ngày.
Nhưng hôm nay, nghe được thêm tiếng reo mới mà mười bốn năm nay chưa nghe lại:
“Công chúa Carol vạn tuế!”
“Vương tử Menfuisư vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Con gái nữ thần sông Nile trong lời sấm truyền thật sự xuất hiện rồi!”
Ta đưa tay bốc lên một nắm nước, quan sát chúng men theo kẽ tay chảy tràn lại xuống hồ, khép hờ mắt trầm tư.
Giọng nói của Ragashu đều đều vang lên bên tai: “Dùng tính mạng của Carol Rido để đánh đổi tình thân với Menfuisư, em không cảm thấy bản thân thiệt thòi à? Tuy không rõ sự tình, nhưng quyền lực trong tay em cũng không nhỏ. Chỉ bằng một Vương tử thừa tự, thực tế không đủ sức uy hiếp em. Em cần gì phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Tôi thấy em dường như là cố tình nhường nhịn hắn, phải không...”
“Y là đệ đệ duy nhất của tôi.”
Bao nhiêu năm nay, tuy Công chúa Asisư luôn ngồi trên cao nhưng trong cung điện này, thứ mà ta có, ngoài quyền lực trong tay thì còn gì khác nữa đây? Ta cũng không thể sống với quyền lực cả đời.
Kinh nghiệm xương máu rút ra từ kiếp trước, tuy bề ngoài ta là Nữ vương Hạ Ai Cập, oai phong vô hạn, nhưng xét trên thân phận một nữ nhân thì quả thực thê thảm vô cùng. Menfuisư có Carol, Carol có gia đình cô ta, Ragashu cũng còn một Hoàng phi là ta, nhưng bản thân ta thì sao?
Chẳng qua chỉ là một nửa giang sơn như có như không ở trong tay, cùng với cuộc đời ảm đạm.
Nên, kiếp này qyền lực đối với ta đã hóa thành phù du.
Ragashu à một tiếng, nhấp ngụm trà, cười đến là phởn: “Suýt quên mất, Asisư của tôi là một người đẹp nội tâm. Mà cũng đúng, quyền và tiền tôi đều có rồi, thê tử tôi cần nắm quyền lực làm chi nữa.”
Ta không trả lời, phóng tầm mắt nhìn ra thân ảnh bé bé xinh xinh đang đứng gần mái đình chỗ ta.
“Ragashu, có thấy đứa bé đó không?”
Ragashu nheo mắt, rồi như nhìn thấy ma:
“Giống quá?!”
Ta vẫy đứa bé lại.
Đứa bé bước lại gần, ta đưa tay cầm lấy bàn tay nhỏ xíu, tròn xoe của nó, nhìn kỹ. Đứa bé tuy vẫn còn nhỏ, nhưng gương mặt đã thấp thoáng những đường nét khiến ta cảm thấy vô cùng quen thuộc.
“Giống anh lắm này...”
Ragashu xoa đầu ta, hỏi: “Nhớ Đaniên à?”
Đaniên là con trai đầu lòng của ta và Ragashu. Nhớ năm ấy ta sau khi sinh nó ra liền rời Babylon, không biết, nó thế nào...
“Nàng nói xem, nàng đi rồi, con trai không có mẹ, thử hỏi nó sống có tốt không?”
“Nó có một người cha tốt là đủ rồi. Người mẹ xấu xa tai tiếng đầy mình, nó cần chi.”
“Asisư!”
Ragashu cao giọng, ngắt lời ta.
“Đừng một mình chịu đựng nữa, bằng không người chịu thương tổn sẽ là nàng đó.”
Ta thở sâu: “Gọi em đi, đừng gọi nàng.”
Ragashu nín thinh, lâu thật lâu, làm ta tưởng chừng như hắn đã cho qua chuyện này đến nơi, thì hắn mới nắm tay ta, bảo:
“Asisư, về Babylon với ta đi.”
Gió nhẹ thổi qua, lay động những phiến lá.
Ta mở to mắt.
Trở về Babylon ư?
******
-
- Spoil:
“Tôi cho rằng mình hận tỷ. Nhưng mà... khắc sâu hơn cả thù hận, lại là cái gì?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook