[Đồng Nhân Nữ Hoàng Ai Cập] Đế Cơ - Asisư
-
Chương 20: Trước ngày hôn lễ
. Tác giả: Tiểu Thiên.
. Edit: Tiểu Thiên.
******
Ánh mắt ta dừng trên lồng ngực vững chãi của Ragashu, dừng tại khóe mắt chim ưng sắc bén, nghía góc mặt hoàn mỹ khi nhìn nghiêng của hắn, vờ như bâng quơ hỏi:
“Anh... đến Thebes chỉ vì việc này thôi à?”
Hắn nhắm mắt, thong thả bước, trả lời bằng giọng kiên định: “Chỉ vì chuyện này.”
Ta gật đầu, khẽ nhếch nhếch khóe môi.
“Nếu vậy thì anh rảnh hơi quá, nhỉ.”
Ragashu cũng mỉm cười, tay hắn vẫn như ban đầu nắm lấy tay ta, để tay ta nằm trọn trong tay hắn. Cước bộ dưới chân không dừng lại, im chút rồi lại chợt hỏi:
“Gả cho hắn, em sẽ không hối hận chứ?”
Lại hỏi ta loại câu hỏi gì nữa vậy.
Ta thầm than khẽ trong lòng, trước mặt ta, Ragashu chỉ luôn dùng một từ “hắn” để nói về Menfuisư. Đế vương chi giả, qua miệng hắn, dù y có là hoàng đế đời trước hay vương tử đời này đều vẫn vậy.
Chỉ luôn một chữ đơn giản, hắn.
Lại thở dài...
Ragashu hỏi, lấy y, có chắc sẽ không hối?
Ta không biết, cũng không còn muốn biết. Đời trước ta sống chỉ vì Menfuisư, mở mắt ra là Menfuisư, nhắm mắt lại cũng là Menfuisư. Luôn ám ảnh, khi nào thì y lấy ta? Mai, hay mốt? Khi nào y sẽ yêu ta?
... Sống vì y ba kiếp, ta đã thấm mệt.
Đời này, ta muốn sống vì mình, vì những thứ ta trân trọng, một lần. Chỉ một lần.
Nên nếu có ai hỏi ta liệu có còn mong chờ ngày bước lên kiệu hoa, cùng Vương tử Menfuisư chấp thủ giai lão không. Ta sẽ thành thật mà trả lời: “...Tôi không biết.”
Thương thầm trộm nhớ ba kiếp người, tiêu phí hơn năm mươi bảy năm tình si, một câu thấm mệt liền có thể tức khắc buông tay từ bỏ. Ta không tài ba đến mức làm được như vậy. Hỏi ta có còn yêu không, có còn muốn được gả cho người ấy không. Làm sao trả lời. Khó lắm. Yêu thì dễ mà hết yêu thì khó. Huống hồ yêu lâu như vậy, nói bỏ là bỏ xuống được thì ta đã không phải là người phàm. Hơn hết, Asisư ta có trái tim mà...
“Ra là như vậy...”
Nghe xong đáp án của ta, không biết Ragashu có cảm tưởng thế nào, chỉ nghe tiếng hắn ậm ừ rất nhỏ. Ta đang chìm trong dòng suy nghĩ, nhất thời không để ý, khổ tâm thở dài sườn sượt một tiếng.
Giờ ta đã không còn nghĩ tới chuyện sẽ cùng Menfuisư thế này thế nọ, chỉ một lòng muốn cùng y cải thiện quan hệ, làm một đôi tỷ đệ bình thường, không cần mỗi lần gặp nhau đều nói giảm nói tránh, nội hàm ý sâu xa bên trong cũng đủ khiến người ta đau đầu. Có hơn nữa cũng chỉ là thi thoảng chơi cùng nhau, tỷ đệ tâm tình các kiểu, uống rượu nhấp trà thế thôi.
Vậy đủ rồi.
Ai mà ngờ vào tai ai kia lại ra ý tứ khác.
“...”
Lặng một khoảng, tự nhiên Ragashu bảo có việc cần xử lí, cáo từ rời đi. Gì mà công chúa Asisư tân hôn vui vẻ, mọi việc xin hãy cẩn trọng giọng điệu nghe khách sáo lắm, thanh âm trầm trầm chẳng rõ thoát khỏi kẽ răng làm sao. Ta lại đang không mấy để tâm, khoát tay không tiễn, theo thói quen thả hồn vân du tứ phía, cùng dòng thời gian chạy đua với tốc độ không tưởng.
Nhiều năm sau nghĩ lại, mới hận sao hồi đó mình ngơ ngơ như con bò đeo nơ thế không biết. Tuy nhiên, đó đã là nhiều năm sau.
Còn hiện tại...
Không thể phủ nhận, bản điện hạ rất hay hồi tưởng về quá khứ. Bởi quá khứ là một phần của thực tại, nếu không có quá khứ thì đã chẳng có thực tại. Nó rối vậy đấy.
Thực tại tuy rằng quan trọng với mỗi cá thể, nhưng quá khứ lại càng quan trọng.
Nếu không có anh trong quá khứ, thì đã chẳng có tôi của tương lai. Có anh sẽ có tôi. Quan hệ cộng sinh, cùng lợi cùng hại.
Lúc này đây, Menfuisư là tương lai của Ai Cập, còn ta là quá khứ cộng dồn cộng dập của y. Nói nôm na chính là hôn nhân chính trị, tiền triều Pharaoh đều cha truyền con nối, mẫu hậu ta và phụ vương chính là điển hình của điển hình. Cơ mà lợi ích rút ra của hôn nhân hoàng thất, bảo vệ dòng máu vương gia thuần khiết, lâu rồi không được nghe Đại tư tế lên lớp giảng bài. Nhớ bộ dạng cụ Litah râu tóc bạc phơ, tay cầm sách run run... uầy, nản cụ biết mấy.
Một thanh âm u uẩn ai oán từ xa vọng lại bên cạnh: “A... si....sư... điện... hạ...”
Hồn ta ù một cái nhập về chính chủ, quay đầu thì thấy gương mặt mốc của Helia.
Ta ngạc nhiên hết sức:
“Ngài ở đâu chui ra vậy?”
Helia tức phụ ai oán nhìn ta, hai mắt từ từ nheo lại, đuôi mắt híp lại hẹp dài, nói:
“Tôi đi theo điện hạ từ trong cung ra chứ đâu, ở ngoài cửa gọi đến rát cả họng, mà Asisư điện hạ chẳng thèm đoái hoài tới.”
Ta à một tiếng, hắn ta bám theo khi nào sao ta không phát hiện? May là Ragashu đã rời đi, bằng không giáp mặt, lại không biết giải thích sao: “Vậy hả, ta đang có chuyện suy nghĩ nên nhất thời không để ý.”
“Vậy thì tôi đến khéo thật.”
Helia kéo tay ta, đặt vào đó một văn kiện nhỏ đúc từ đất nung, câu câu khóe môi:
“Điện hạ có dịp để động não tiếp nữa rồi.”
...
Ta đột nhiên có dự cảm không tốt.
Vào trong phòng, ngồi xuống bàn đế bẹt, mở ngăn tủ lôi ra một cây búa nhỏ. Đập vỡ mảnh đất sét bên ngoài, lộ ra văn bản chi chít chữ tượng hình, pha trộn ngôn ngữ Ai Cập và một thứ chữ rất khó hiểu.
A, b, c... nghĩa là cái gì?
Ta đưa mắt nhìn Helia, hắn nhún vai.
“Tôi không biết, là Ruka nhờ tôi giao tận tay điện hạ. Cậu ta đang bận xử lí công vụ. Nhắn là liên quan đến Ryan gì gì đó.”
Là Ryan Rido.
Ta chăm chú nhìn văn bản trong tay.
“Kill hay không kill?”
“Giết.”
“Kế hoạch bị lật tẩy, Isis thông minh quá.”
“Tạm thời án binh bất động.”
“Cậu còn muốn trả thù thay Carol không?”
“Còn.”
“Dạo này cậu im quá đấy, forget me rồi sao? Quên đã hứa gì với em tôi rồi à?”
“... Tôi không quên, thời cơ chưa tới.”
“Đừng bịa chuyện với tôi, đừng tưởng tôi không biết cậu muốn gì. Đủ lông đủ cánh rồi, hiểu chuyện rồi liền chê em tôi chứ gì. Nói cậu biết, mạng của Carol là do cô ta lấy. Hai người đừng mong sống yên!”
...
Miết ngón trỏ dọc theo những dòng chữ cuối cùng của văn bản. Nếu ta đoán không nhầm, thì đây có lẽ là bút tích của Ryan Rido. Vậy những dòng chữ ngắn ngủi hồi đáp lại, là của ai? Là... Menfuisư ư?
Trả thù... thay Carol...
Ý gì đây? Carol Rido có vướng vào lời nguyền không? Menfuisư, Ryan, Carol...
Mẩu đối thoại đầu tiên, ta hiểu, là lần ở Atina. May mắn thoát được một ải Ryan.
Mẩu thử hai, tóm gọn kế Atina bị đổ bể.
Mẩu thứ ba, có vẻ gấp gáp, chữ hơi ẩu.
Mẩu thứ tư, bề mặt đất sét bị hằn dấu in tới tận mặt sau, dấu hiệu cho thấy từng bị đè mạnh, dù đã nung lên nhưng vẫn đủ nhận thấy người viết khi đó rất tức giận. Ryan dính đến Carol không nghĩ lại nóng nảy như vậy, từ ấy tới nay mới vài ngày, muốn sớm trả thù thay em cũng không cần nóng vội thế. Menfuisư bây giờ lí trí hơn xưa, nóng với y không còn tác dụng đâu.
Mẩu thứ năm, không có hồi âm...
Không có hồi âm là vì chưa đến được tay Menfuisư đã bị Ruka phỗng tay trên cướp được, hay y nhận được rồi nhưng không muốn đáp nên trả lại thư trống?
“Điện hạ.”
Helia bỏ nhỏ gọi một tiếng.
Ta xoa nắn huyệt thái dương, động não một xíu mà đầu đã muốn nổ tung rồi:
“Tướng quân mời nói.”
Helia ngó ta, bảo: “Về cung rồi tính tiếp.”
Ta nhìn hắn, lại nhìn mớ hỗn độn trên bàn làm việc. Đành vậy, sẵn hỏi chuyện Ruka về xuất xứ của đống hỗn độn này từ đâu.
Vừa đứng lên, lại nghe Helia từ tốn nói:
“Tôi không phải người tốt. Nhưng đệ đệ em, vẫn cho hắn là đứa nhóc năm xưa à?”
Ta quay phắt đầu lại, hắn tiến lên lấy áo choàng trên tay ta, giúp ta khoác lên:
“Có người đàn ông nhờ tôi truyền lời.”
Ta thoáng ngẩn ra, rồi khôi phục như cũ.
Ragashu...
“Trong hoàng cung có bao nhiêu chân tình, có bao nhiêu lương tâm? Rõ ràng chỉ là một tòa địa ngục được phủ lên lớp vỏ xa hoa, hào nhoáng. Cho nên... tôi chưa từng trách y thay đổi, ngược lại vui mừng.”
Nhìn xoáy vào đôi mắt màu hổ phách, giương mi mỉm cười: “Tôi cũng chưa từng nói bản thân tốt đẹp, anh không cần tự ti.”
Tấm áo bào bên cạnh hơi lay động, bóng dáng cao lớn lặng lẽ xoay người về phía sau. Helia lấy từ bên hông ra cây quạt bông trắng, quăng vào tay ta, cười nhạt:
“Trước nay tôi luôn nghĩ em thông minh, ai ngờ thì ra cũng chỉ là một đứa ngốc. Nay giặc tìm tới cửa, em vẫn thà tự gánh vác một mình, cũng không muốn cầu tôi.”
Ta nghe thấy giọng mình hờ hững vang lên:
“Cầu, giúp. Nhưng giúp thế nào đây?”
Kẻ muốn ta nợ máu phải trả bằng máu đã không phải lần đầu ta nghe. Ryan Rido, cũng chỉ là một số nhỏ. Menfuisư muốn giết ta, cũng không còn quá xúc động...
Nhưng kéo Ragashu vào, mặt ta vẫn chưa dày tới mức đó. Ít ra, vẫn biết tự trọng.
Trong lời của ta mang hàm ý chế giễu, nhưng Helia biết ta không nhằm vào hắn, cũng không phải nhằm vào nam nhân kia, đó chẳng qua chỉ là sự căm phẫn của ta với hiện thực tàn khốc mà thôi. Nghĩ hắn cũng nhất thời nghẹn họng, im hẳn luôn.
Bốn mắt nhìn nhau, ngay trước mặt là Helia mấy ngón tay thon dài của ta.
Mấy bức màn sa mỏng khẽ lay động, không khí ấm áp tràn ngập căn phòng.
Helia nhìn bàn tay sắp sửa chạm đến gò má hắn của ta, hàng mi dày run lên, nói:
“... Tôi không phải Menfuisư.”
Bàn tay ta khựng lại giữa không trung.
Ta...
Chưa bao giờ coi Ragashu là Menfuisư...
******
-
- Vẫn là câu đó, vote cồm vote cồm dài!!!
. Edit: Tiểu Thiên.
******
Ánh mắt ta dừng trên lồng ngực vững chãi của Ragashu, dừng tại khóe mắt chim ưng sắc bén, nghía góc mặt hoàn mỹ khi nhìn nghiêng của hắn, vờ như bâng quơ hỏi:
“Anh... đến Thebes chỉ vì việc này thôi à?”
Hắn nhắm mắt, thong thả bước, trả lời bằng giọng kiên định: “Chỉ vì chuyện này.”
Ta gật đầu, khẽ nhếch nhếch khóe môi.
“Nếu vậy thì anh rảnh hơi quá, nhỉ.”
Ragashu cũng mỉm cười, tay hắn vẫn như ban đầu nắm lấy tay ta, để tay ta nằm trọn trong tay hắn. Cước bộ dưới chân không dừng lại, im chút rồi lại chợt hỏi:
“Gả cho hắn, em sẽ không hối hận chứ?”
Lại hỏi ta loại câu hỏi gì nữa vậy.
Ta thầm than khẽ trong lòng, trước mặt ta, Ragashu chỉ luôn dùng một từ “hắn” để nói về Menfuisư. Đế vương chi giả, qua miệng hắn, dù y có là hoàng đế đời trước hay vương tử đời này đều vẫn vậy.
Chỉ luôn một chữ đơn giản, hắn.
Lại thở dài...
Ragashu hỏi, lấy y, có chắc sẽ không hối?
Ta không biết, cũng không còn muốn biết. Đời trước ta sống chỉ vì Menfuisư, mở mắt ra là Menfuisư, nhắm mắt lại cũng là Menfuisư. Luôn ám ảnh, khi nào thì y lấy ta? Mai, hay mốt? Khi nào y sẽ yêu ta?
... Sống vì y ba kiếp, ta đã thấm mệt.
Đời này, ta muốn sống vì mình, vì những thứ ta trân trọng, một lần. Chỉ một lần.
Nên nếu có ai hỏi ta liệu có còn mong chờ ngày bước lên kiệu hoa, cùng Vương tử Menfuisư chấp thủ giai lão không. Ta sẽ thành thật mà trả lời: “...Tôi không biết.”
Thương thầm trộm nhớ ba kiếp người, tiêu phí hơn năm mươi bảy năm tình si, một câu thấm mệt liền có thể tức khắc buông tay từ bỏ. Ta không tài ba đến mức làm được như vậy. Hỏi ta có còn yêu không, có còn muốn được gả cho người ấy không. Làm sao trả lời. Khó lắm. Yêu thì dễ mà hết yêu thì khó. Huống hồ yêu lâu như vậy, nói bỏ là bỏ xuống được thì ta đã không phải là người phàm. Hơn hết, Asisư ta có trái tim mà...
“Ra là như vậy...”
Nghe xong đáp án của ta, không biết Ragashu có cảm tưởng thế nào, chỉ nghe tiếng hắn ậm ừ rất nhỏ. Ta đang chìm trong dòng suy nghĩ, nhất thời không để ý, khổ tâm thở dài sườn sượt một tiếng.
Giờ ta đã không còn nghĩ tới chuyện sẽ cùng Menfuisư thế này thế nọ, chỉ một lòng muốn cùng y cải thiện quan hệ, làm một đôi tỷ đệ bình thường, không cần mỗi lần gặp nhau đều nói giảm nói tránh, nội hàm ý sâu xa bên trong cũng đủ khiến người ta đau đầu. Có hơn nữa cũng chỉ là thi thoảng chơi cùng nhau, tỷ đệ tâm tình các kiểu, uống rượu nhấp trà thế thôi.
Vậy đủ rồi.
Ai mà ngờ vào tai ai kia lại ra ý tứ khác.
“...”
Lặng một khoảng, tự nhiên Ragashu bảo có việc cần xử lí, cáo từ rời đi. Gì mà công chúa Asisư tân hôn vui vẻ, mọi việc xin hãy cẩn trọng giọng điệu nghe khách sáo lắm, thanh âm trầm trầm chẳng rõ thoát khỏi kẽ răng làm sao. Ta lại đang không mấy để tâm, khoát tay không tiễn, theo thói quen thả hồn vân du tứ phía, cùng dòng thời gian chạy đua với tốc độ không tưởng.
Nhiều năm sau nghĩ lại, mới hận sao hồi đó mình ngơ ngơ như con bò đeo nơ thế không biết. Tuy nhiên, đó đã là nhiều năm sau.
Còn hiện tại...
Không thể phủ nhận, bản điện hạ rất hay hồi tưởng về quá khứ. Bởi quá khứ là một phần của thực tại, nếu không có quá khứ thì đã chẳng có thực tại. Nó rối vậy đấy.
Thực tại tuy rằng quan trọng với mỗi cá thể, nhưng quá khứ lại càng quan trọng.
Nếu không có anh trong quá khứ, thì đã chẳng có tôi của tương lai. Có anh sẽ có tôi. Quan hệ cộng sinh, cùng lợi cùng hại.
Lúc này đây, Menfuisư là tương lai của Ai Cập, còn ta là quá khứ cộng dồn cộng dập của y. Nói nôm na chính là hôn nhân chính trị, tiền triều Pharaoh đều cha truyền con nối, mẫu hậu ta và phụ vương chính là điển hình của điển hình. Cơ mà lợi ích rút ra của hôn nhân hoàng thất, bảo vệ dòng máu vương gia thuần khiết, lâu rồi không được nghe Đại tư tế lên lớp giảng bài. Nhớ bộ dạng cụ Litah râu tóc bạc phơ, tay cầm sách run run... uầy, nản cụ biết mấy.
Một thanh âm u uẩn ai oán từ xa vọng lại bên cạnh: “A... si....sư... điện... hạ...”
Hồn ta ù một cái nhập về chính chủ, quay đầu thì thấy gương mặt mốc của Helia.
Ta ngạc nhiên hết sức:
“Ngài ở đâu chui ra vậy?”
Helia tức phụ ai oán nhìn ta, hai mắt từ từ nheo lại, đuôi mắt híp lại hẹp dài, nói:
“Tôi đi theo điện hạ từ trong cung ra chứ đâu, ở ngoài cửa gọi đến rát cả họng, mà Asisư điện hạ chẳng thèm đoái hoài tới.”
Ta à một tiếng, hắn ta bám theo khi nào sao ta không phát hiện? May là Ragashu đã rời đi, bằng không giáp mặt, lại không biết giải thích sao: “Vậy hả, ta đang có chuyện suy nghĩ nên nhất thời không để ý.”
“Vậy thì tôi đến khéo thật.”
Helia kéo tay ta, đặt vào đó một văn kiện nhỏ đúc từ đất nung, câu câu khóe môi:
“Điện hạ có dịp để động não tiếp nữa rồi.”
...
Ta đột nhiên có dự cảm không tốt.
Vào trong phòng, ngồi xuống bàn đế bẹt, mở ngăn tủ lôi ra một cây búa nhỏ. Đập vỡ mảnh đất sét bên ngoài, lộ ra văn bản chi chít chữ tượng hình, pha trộn ngôn ngữ Ai Cập và một thứ chữ rất khó hiểu.
A, b, c... nghĩa là cái gì?
Ta đưa mắt nhìn Helia, hắn nhún vai.
“Tôi không biết, là Ruka nhờ tôi giao tận tay điện hạ. Cậu ta đang bận xử lí công vụ. Nhắn là liên quan đến Ryan gì gì đó.”
Là Ryan Rido.
Ta chăm chú nhìn văn bản trong tay.
“Kill hay không kill?”
“Giết.”
“Kế hoạch bị lật tẩy, Isis thông minh quá.”
“Tạm thời án binh bất động.”
“Cậu còn muốn trả thù thay Carol không?”
“Còn.”
“Dạo này cậu im quá đấy, forget me rồi sao? Quên đã hứa gì với em tôi rồi à?”
“... Tôi không quên, thời cơ chưa tới.”
“Đừng bịa chuyện với tôi, đừng tưởng tôi không biết cậu muốn gì. Đủ lông đủ cánh rồi, hiểu chuyện rồi liền chê em tôi chứ gì. Nói cậu biết, mạng của Carol là do cô ta lấy. Hai người đừng mong sống yên!”
...
Miết ngón trỏ dọc theo những dòng chữ cuối cùng của văn bản. Nếu ta đoán không nhầm, thì đây có lẽ là bút tích của Ryan Rido. Vậy những dòng chữ ngắn ngủi hồi đáp lại, là của ai? Là... Menfuisư ư?
Trả thù... thay Carol...
Ý gì đây? Carol Rido có vướng vào lời nguyền không? Menfuisư, Ryan, Carol...
Mẩu đối thoại đầu tiên, ta hiểu, là lần ở Atina. May mắn thoát được một ải Ryan.
Mẩu thử hai, tóm gọn kế Atina bị đổ bể.
Mẩu thứ ba, có vẻ gấp gáp, chữ hơi ẩu.
Mẩu thứ tư, bề mặt đất sét bị hằn dấu in tới tận mặt sau, dấu hiệu cho thấy từng bị đè mạnh, dù đã nung lên nhưng vẫn đủ nhận thấy người viết khi đó rất tức giận. Ryan dính đến Carol không nghĩ lại nóng nảy như vậy, từ ấy tới nay mới vài ngày, muốn sớm trả thù thay em cũng không cần nóng vội thế. Menfuisư bây giờ lí trí hơn xưa, nóng với y không còn tác dụng đâu.
Mẩu thứ năm, không có hồi âm...
Không có hồi âm là vì chưa đến được tay Menfuisư đã bị Ruka phỗng tay trên cướp được, hay y nhận được rồi nhưng không muốn đáp nên trả lại thư trống?
“Điện hạ.”
Helia bỏ nhỏ gọi một tiếng.
Ta xoa nắn huyệt thái dương, động não một xíu mà đầu đã muốn nổ tung rồi:
“Tướng quân mời nói.”
Helia ngó ta, bảo: “Về cung rồi tính tiếp.”
Ta nhìn hắn, lại nhìn mớ hỗn độn trên bàn làm việc. Đành vậy, sẵn hỏi chuyện Ruka về xuất xứ của đống hỗn độn này từ đâu.
Vừa đứng lên, lại nghe Helia từ tốn nói:
“Tôi không phải người tốt. Nhưng đệ đệ em, vẫn cho hắn là đứa nhóc năm xưa à?”
Ta quay phắt đầu lại, hắn tiến lên lấy áo choàng trên tay ta, giúp ta khoác lên:
“Có người đàn ông nhờ tôi truyền lời.”
Ta thoáng ngẩn ra, rồi khôi phục như cũ.
Ragashu...
“Trong hoàng cung có bao nhiêu chân tình, có bao nhiêu lương tâm? Rõ ràng chỉ là một tòa địa ngục được phủ lên lớp vỏ xa hoa, hào nhoáng. Cho nên... tôi chưa từng trách y thay đổi, ngược lại vui mừng.”
Nhìn xoáy vào đôi mắt màu hổ phách, giương mi mỉm cười: “Tôi cũng chưa từng nói bản thân tốt đẹp, anh không cần tự ti.”
Tấm áo bào bên cạnh hơi lay động, bóng dáng cao lớn lặng lẽ xoay người về phía sau. Helia lấy từ bên hông ra cây quạt bông trắng, quăng vào tay ta, cười nhạt:
“Trước nay tôi luôn nghĩ em thông minh, ai ngờ thì ra cũng chỉ là một đứa ngốc. Nay giặc tìm tới cửa, em vẫn thà tự gánh vác một mình, cũng không muốn cầu tôi.”
Ta nghe thấy giọng mình hờ hững vang lên:
“Cầu, giúp. Nhưng giúp thế nào đây?”
Kẻ muốn ta nợ máu phải trả bằng máu đã không phải lần đầu ta nghe. Ryan Rido, cũng chỉ là một số nhỏ. Menfuisư muốn giết ta, cũng không còn quá xúc động...
Nhưng kéo Ragashu vào, mặt ta vẫn chưa dày tới mức đó. Ít ra, vẫn biết tự trọng.
Trong lời của ta mang hàm ý chế giễu, nhưng Helia biết ta không nhằm vào hắn, cũng không phải nhằm vào nam nhân kia, đó chẳng qua chỉ là sự căm phẫn của ta với hiện thực tàn khốc mà thôi. Nghĩ hắn cũng nhất thời nghẹn họng, im hẳn luôn.
Bốn mắt nhìn nhau, ngay trước mặt là Helia mấy ngón tay thon dài của ta.
Mấy bức màn sa mỏng khẽ lay động, không khí ấm áp tràn ngập căn phòng.
Helia nhìn bàn tay sắp sửa chạm đến gò má hắn của ta, hàng mi dày run lên, nói:
“... Tôi không phải Menfuisư.”
Bàn tay ta khựng lại giữa không trung.
Ta...
Chưa bao giờ coi Ragashu là Menfuisư...
******
-
- Vẫn là câu đó, vote cồm vote cồm dài!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook