Thanh âm này, vì sao vừa nghe đã khiến trái tim nàng rung động kịch liệt?
“ Buông nàng”
…
Kiyoshi phẫn nộ siết chặt lấy hai bả vai của Yuri, vừa lắc vừa gầm lên đầy giận dữ:
“ Takahashi Yuri! Nàng muốn làm ta tức chết phải không? Naraku! Naraku! Lẽ nào trong đầu nàng vĩnh viễn chỉ có hắn? Vì sao nàng không thể nhớ được Kagome mà lại nhớ được Naraku???! Tại sao!”
Yuri mím môi âm thầm chịu đựng, hắn hỏi như vậy làm sao nàng trả lời đây? Chính nàng còn tìm không ra lý do thì làm sao có thể cho hắn một câu trả lời?
Thật buồn cười!
“ Trả lời ta!” Hắn gằn giọng ra lệnh. Hắn thật sự sắp phát điên rồi! Hắn chờ đợi nàng lâu như vậy, suốt thời gian ngàn năm qua, hắn chưa từng động tâm với bất kỳ ai, chỉ một lòng hướng về nàng, tìm kiếm nàng… Rõ ràng là đã sắp ôm được nàng vào trong tay, không ngờ đến phút cuối Naraku, cái tên âm hồn bất tán kia lại xuất hiện cướp đi nàng chỉ trong một thời gian ngắn như vậy, thử hỏi, hắn làm sao có thể cam tâm??!!
“ Thực xin lỗi…” Yuri khó khăn mở miệng, lúng túng quay đi. Nhìn bộ dáng đau lòng thương tâm tột độ này của hắn, ngay cả nàng cũng cảm thấy thực đau lòng không nỡ nhìn. Mặc dù hắn rất yêu nàng, nhưng nàng thật sự không có một chút cảm tình nào với hắn, cũng rất thông cảm với hắn về cái tục lệ cầu hôn vớ vẩn gì đó của Hồ tộc…
“ Thực xin lỗi, người ta yêu… lại không phải là ngươi!”
“ Nếu đã như vậy, ta cũng không cần phải giữ nàng lại làm gì! Ta tuyệt đối, sẽ không nhường nàng cho bất kỳ ai hết! Đã không thuộc về ta, chẳng thà hủy đi cho đỡ chướng mắt!” Dứt lời, hai tay hắn lập tức bóp chặt lấy cổ nàng, siết chặt.
Yuri trong lúc hoảng loạn đã quên luôn chuyện bản thân có linh lực, chỉ có thể vùng vẫy mặc hắn làm gì thì làm. Thật khó thở, lực đạo không hề nhẹ chút nào…
Hắn thực sự muốn giết chết nàng sao?
Khó.. khó thở quá! Cứu ta…
Cứu ta… Naraku!
Ngay lúc nàng cảm thấy sắp mất đi ý thức, đột nhiên bên tai truyền vào một thanh âm lạnh lùng quen thuộc …
Thanh âm này, vì sao vừa nghe đã khiến trái tim nàng rung động kịch liệt?
“ Buông nàng”
Ngay sau đó, một luồng kình lực lao tới, hất bay Kiyoshi ngã sang một bên, thân thể mềm nhũn vô lực của Yuri đột nhiên bị một lực vô hình cuốn lấy ngay eo, kéo về phía kẻ vừa lên tiếng.
Yuri chăm chú nhìn Naraku dưới màn hơi nước mờ ảo trên đôi mắt, tay không ngừng dụi dụi, nhưng càng dụi lại càng khó nhìn!
Naraku cau mày, có chút phiền chán nhìn nàng, cuối cùng cũng đưa tay lên giúp nàng lau đi nước mắt còn đọng lại. Cảm nhận được sự vụng về lại có phần dịu dàng của người trước mắt, trái tim Yuri lại một lần nữa rung lên kịch liệt.
Hắn, vì sao lại quen thuộc đến như vậy?
Vì sao trực giác của nàng lại nói rằng, hắn chính là Naraku, người mà nàng đã gọi trong vô thức?
“ Ngươi… là Naraku sao?” Nàng dò dẫm hỏi, ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn.
Nghe được câu hỏi của nàng, Naraku rất nhanh đã nhận ra một chuyện vô cùng quan trọng: Yuri đã không còn nhớ hắn, ký ức không còn!
Hồng mâu tràn ngập sát khí liếc sang Kiyoshi, cánh tay hắn siết chặt lấy thân thể mềm mại nhỏ nhắn trong tay, khóe môi nhếch lên, tạo thành một độ cung tàn nhẫn lại đẹp đến mê người:
“ Ngươi không những muốn giết nàng, còn giở trò với nàng! Chinen Kiyoshi, lần trước khi để vuột mất Yuri, ngươi đã bắt cóc Santoso, giả dạng thành hắn để ở bên Yuri, âm mưu phá hoại khiến nàng hiểu lầm ta… Ngươi rõ ràng biết, ta vì đề phòng Kagura nên không có nói rõ tên nên lợi dụng chính điểm đó để gây hiểu lầm cho Yuri… Sau lần đó, ta đã biết, sẽ có một ngày ngươi giết nàng, không ngờ lại đến sớm như vậy” Naraku khinh miệt hừ lạnh “ Thật đáng tiếc, ta sẽ không để ngươi có cơ hội đó!”
Kiyoshi chấn động, không thể tin trừng mắt nhìn Naraku:
“ Ngươi…! Không đúng! Rõ ràng ta đã thiêu hủy thân xác ngươi, moi lấy trái tim ngươi rồi phong ấn lại, sẽ không có khả năng ngươi có thể hồi sinh!”
Hắn ta chẳng qua cũng chỉ là một cái bán yêu mà thôi, làm sao có năng lực đó? Lẽ nào…
“ Dường như ngươi đã quên, ta có thể lấy trái tim của mình ra rồi lấy trái tim của người khác tạm thời thay vào…” Nhìn thấy vẻ mặt kinh hoảng tột độ của đối phương, Naraku hết sức hài lòng. Thật không uổng phí hắn đã tính toán lâu như vậy!
Hôm đó, lường trước sẽ có một ngày nào đó Kiyoshi sẽ đến đòi mạng, mà hắn tự biết bản thân đang trọng thương nên sớm đã giao trái tim cho một phân thân mới của hắn, lại đem phân thân đó giao cho Kanna coi sóc. Sau đó, hắn lấy trái tim của Kagura thế vào. Kagura đã phản bội hắn, vì thế, hắn cũng không cần giữ lại trái tim của nàng ta làm gì…
Kiyoshi tức giận lấy ra một quả tim bị phong ấn từ trong ngực ra, phẫn nộ bóp nát nó. Cái thứ đáng ghét ghê tởm này!
Kagura đang ngồi quan sát trên cây gần đó, thấy được một loạt chuyện trên cũng không kịp làm gì, chỉ có thể ‘hự’ một tiếng, không cam tâm ngã xuống đất ho ra một búng máu đen. Nàng ném về phía Kiyoshi một cái nhìn đầy oán hận. Nàng đã sai lầm, từ đầu đến cuối, người ti bỉ nhất không phải Naraku, mà là hắn!
Chỉ trách nàng quá khát vọng tự do…
Chỉ trách nàng quá vọng tưởng …
Chỉ trách nàng quá dễ tin người…
Kagura chua xót nở một nụ cười, ánh mắt vô hồn nhìn thân thể từng chút từng chút một hóa thành cát bụi.
Yuri há hốc mồm, vùng vẫy thoát khỏi Naraku chạy về phía Kagura. Người này, người này nàng cũng có cảm giác rất quen thuộc, rất quan trọng!
“ Đừng mà!!!”
“ Buông nàng”
…
Kiyoshi phẫn nộ siết chặt lấy hai bả vai của Yuri, vừa lắc vừa gầm lên đầy giận dữ:
“ Takahashi Yuri! Nàng muốn làm ta tức chết phải không? Naraku! Naraku! Lẽ nào trong đầu nàng vĩnh viễn chỉ có hắn? Vì sao nàng không thể nhớ được Kagome mà lại nhớ được Naraku???! Tại sao!”
Yuri mím môi âm thầm chịu đựng, hắn hỏi như vậy làm sao nàng trả lời đây? Chính nàng còn tìm không ra lý do thì làm sao có thể cho hắn một câu trả lời?
Thật buồn cười!
“ Trả lời ta!” Hắn gằn giọng ra lệnh. Hắn thật sự sắp phát điên rồi! Hắn chờ đợi nàng lâu như vậy, suốt thời gian ngàn năm qua, hắn chưa từng động tâm với bất kỳ ai, chỉ một lòng hướng về nàng, tìm kiếm nàng… Rõ ràng là đã sắp ôm được nàng vào trong tay, không ngờ đến phút cuối Naraku, cái tên âm hồn bất tán kia lại xuất hiện cướp đi nàng chỉ trong một thời gian ngắn như vậy, thử hỏi, hắn làm sao có thể cam tâm??!!
“ Thực xin lỗi…” Yuri khó khăn mở miệng, lúng túng quay đi. Nhìn bộ dáng đau lòng thương tâm tột độ này của hắn, ngay cả nàng cũng cảm thấy thực đau lòng không nỡ nhìn. Mặc dù hắn rất yêu nàng, nhưng nàng thật sự không có một chút cảm tình nào với hắn, cũng rất thông cảm với hắn về cái tục lệ cầu hôn vớ vẩn gì đó của Hồ tộc…
“ Thực xin lỗi, người ta yêu… lại không phải là ngươi!”
“ Nếu đã như vậy, ta cũng không cần phải giữ nàng lại làm gì! Ta tuyệt đối, sẽ không nhường nàng cho bất kỳ ai hết! Đã không thuộc về ta, chẳng thà hủy đi cho đỡ chướng mắt!” Dứt lời, hai tay hắn lập tức bóp chặt lấy cổ nàng, siết chặt.
Yuri trong lúc hoảng loạn đã quên luôn chuyện bản thân có linh lực, chỉ có thể vùng vẫy mặc hắn làm gì thì làm. Thật khó thở, lực đạo không hề nhẹ chút nào…
Hắn thực sự muốn giết chết nàng sao?
Khó.. khó thở quá! Cứu ta…
Cứu ta… Naraku!
Ngay lúc nàng cảm thấy sắp mất đi ý thức, đột nhiên bên tai truyền vào một thanh âm lạnh lùng quen thuộc …
Thanh âm này, vì sao vừa nghe đã khiến trái tim nàng rung động kịch liệt?
“ Buông nàng”
Ngay sau đó, một luồng kình lực lao tới, hất bay Kiyoshi ngã sang một bên, thân thể mềm nhũn vô lực của Yuri đột nhiên bị một lực vô hình cuốn lấy ngay eo, kéo về phía kẻ vừa lên tiếng.
Yuri chăm chú nhìn Naraku dưới màn hơi nước mờ ảo trên đôi mắt, tay không ngừng dụi dụi, nhưng càng dụi lại càng khó nhìn!
Naraku cau mày, có chút phiền chán nhìn nàng, cuối cùng cũng đưa tay lên giúp nàng lau đi nước mắt còn đọng lại. Cảm nhận được sự vụng về lại có phần dịu dàng của người trước mắt, trái tim Yuri lại một lần nữa rung lên kịch liệt.
Hắn, vì sao lại quen thuộc đến như vậy?
Vì sao trực giác của nàng lại nói rằng, hắn chính là Naraku, người mà nàng đã gọi trong vô thức?
“ Ngươi… là Naraku sao?” Nàng dò dẫm hỏi, ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn.
Nghe được câu hỏi của nàng, Naraku rất nhanh đã nhận ra một chuyện vô cùng quan trọng: Yuri đã không còn nhớ hắn, ký ức không còn!
Hồng mâu tràn ngập sát khí liếc sang Kiyoshi, cánh tay hắn siết chặt lấy thân thể mềm mại nhỏ nhắn trong tay, khóe môi nhếch lên, tạo thành một độ cung tàn nhẫn lại đẹp đến mê người:
“ Ngươi không những muốn giết nàng, còn giở trò với nàng! Chinen Kiyoshi, lần trước khi để vuột mất Yuri, ngươi đã bắt cóc Santoso, giả dạng thành hắn để ở bên Yuri, âm mưu phá hoại khiến nàng hiểu lầm ta… Ngươi rõ ràng biết, ta vì đề phòng Kagura nên không có nói rõ tên nên lợi dụng chính điểm đó để gây hiểu lầm cho Yuri… Sau lần đó, ta đã biết, sẽ có một ngày ngươi giết nàng, không ngờ lại đến sớm như vậy” Naraku khinh miệt hừ lạnh “ Thật đáng tiếc, ta sẽ không để ngươi có cơ hội đó!”
Kiyoshi chấn động, không thể tin trừng mắt nhìn Naraku:
“ Ngươi…! Không đúng! Rõ ràng ta đã thiêu hủy thân xác ngươi, moi lấy trái tim ngươi rồi phong ấn lại, sẽ không có khả năng ngươi có thể hồi sinh!”
Hắn ta chẳng qua cũng chỉ là một cái bán yêu mà thôi, làm sao có năng lực đó? Lẽ nào…
“ Dường như ngươi đã quên, ta có thể lấy trái tim của mình ra rồi lấy trái tim của người khác tạm thời thay vào…” Nhìn thấy vẻ mặt kinh hoảng tột độ của đối phương, Naraku hết sức hài lòng. Thật không uổng phí hắn đã tính toán lâu như vậy!
Hôm đó, lường trước sẽ có một ngày nào đó Kiyoshi sẽ đến đòi mạng, mà hắn tự biết bản thân đang trọng thương nên sớm đã giao trái tim cho một phân thân mới của hắn, lại đem phân thân đó giao cho Kanna coi sóc. Sau đó, hắn lấy trái tim của Kagura thế vào. Kagura đã phản bội hắn, vì thế, hắn cũng không cần giữ lại trái tim của nàng ta làm gì…
Kiyoshi tức giận lấy ra một quả tim bị phong ấn từ trong ngực ra, phẫn nộ bóp nát nó. Cái thứ đáng ghét ghê tởm này!
Kagura đang ngồi quan sát trên cây gần đó, thấy được một loạt chuyện trên cũng không kịp làm gì, chỉ có thể ‘hự’ một tiếng, không cam tâm ngã xuống đất ho ra một búng máu đen. Nàng ném về phía Kiyoshi một cái nhìn đầy oán hận. Nàng đã sai lầm, từ đầu đến cuối, người ti bỉ nhất không phải Naraku, mà là hắn!
Chỉ trách nàng quá khát vọng tự do…
Chỉ trách nàng quá vọng tưởng …
Chỉ trách nàng quá dễ tin người…
Kagura chua xót nở một nụ cười, ánh mắt vô hồn nhìn thân thể từng chút từng chút một hóa thành cát bụi.
Yuri há hốc mồm, vùng vẫy thoát khỏi Naraku chạy về phía Kagura. Người này, người này nàng cũng có cảm giác rất quen thuộc, rất quan trọng!
“ Đừng mà!!!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook