“ Ngươi tránh ra để ta tự xuống bắt cho rồi, đợi ngươi câu thì đến chừng nào mới được ăn chứ!” Inuyasha mất kiên nhẫn đứng bật dậy sau một hồi nhẫn nhịn chờ đợi. Ban đầu hắn và Miroku được phân phó đi lấy củi, lấy cả đống củi về lại chẳng thấy người đâu liền vội vã đi tìm thì thấy Yuri vừa cầm một cái cần câu bằng cành cây vừa nói chuyện rất say sưa với Sesshoumaru, còn Kagome lại ngồi một bên tán dóc say sưa với Sango và Rin!
Hừ hừ! Hắn đã cật lực làm việc như vậy, cứ nghĩ quay lại sẽ có cá để nướng ăn, ai ngờ…
“ Kệ hắn, này, Sesshoumaru, nãy giờ tôi đã kể về cuộc sống của tôi ở hiện đại cho anh rồi, giờ đến lượt anh đó! Tôi thật sự rất tò mò về gia tộc Khuyển yêu các anh…” Yuri hoàn toàn không thèm để ý đến Inuyasha, lại quay sang kéo kéo tay áo của Sesshoumaru.
Nãy giờ nàng nói chuyện nhiều như vậy, mà ngay cả một câu Sesshoumaru cũng không thèm nói, ngay cả cần câu cũng không muốn cầm, từ đầu đến cuối đều là một mình nàng độc thoại!
“ Thật quá đáng! Anh nói gì đi chứ!” Yuri mím môi, tức giận trừng mắt nhìn Sesshoumaru. Nếu không phải hai tay còn đang bận cầm cần câu thật chặt để tránh kinh động đến cá dưới nước thì nàng đã cho hắn “ăn giầy” rồi!
“ Ngươi biết để làm gì?” Không phụ lòng của nàng, gần nửa ngày Sesshoumaru mới chịu mở miệng đáp lại nàng.
“ Chẳng để làm gì cả! Biết để có thêm kiến thức mà thôi, hơn nữa sau này Kagome gả vào nhà mấy người mà tôi là bạn của cô ấy thì đương nhiên phải biết để sau này còn biết chuẩn bị trước … Á!!”
Yuri còn chưa nói xong đã thấy cần câu bị một lực giật mạnh xuống nước khiến nàng ngã nhoài ra đất, nhưng tay vẫn cố chấp nắm lấy cần câu…
“Thả cần câu ra” Sesshoumaru vẫn ngồi im bất động, mắt hơi liếc sang Yuri vẫn còn đang loay hoay rất thê thảm. Kagome và Sango vội vã chạy đến bên cạnh Yuri cùng nắm lấy cần câu phụ Yuri, vừa kéo vừa la lên:
“ Mau buông cần câu ra, Yuri! Cậu muốn chết hả!”
“ Bớt đùa đi, ngồi nãy giờ mới cắn câu đó! Bây giờ mà thả ra thì có mà công sức đổ sông đổ biển hết! Với lại.. có thể kéo mạnh như vậy, chắc chắn sẽ là một con cá rất to!”
Rin ở bên cạnh cũng cố gắng ôm lấy người Yuri kéo ra phía sau, hi vọng có thể góp chút sức ít ỏi của mình vào việc này.
“ Cái đồ cứng đầu này!” Inuyasha tặc lưỡi, định lại gần hỗ trợ thì thấy một bóng trắng nhanh như gió lướt qua, tiếp theo đó, Kagome và Sango đều bị đẩy ra không chút khách khí…
Sesshoumaru khẽ nhíu mày kiếm, tay đột nhiên vòng qua eo nàng, ôm chặt. Hắn cúi đầu xuống thì thầm vào tai nàng với chất giọng khàn khàn đầy từ tính:
“ Nắm chắc cần câu, tuyệt đối không được buông tay”
“ A..?” Yuri còn chưa kịp tiêu hóa hết những gì mà Sesshoumaru nói thì đã thấy hắn mạnh mẽ ôm lấy nàng bay lên không trung, mạnh đến mức kéo luôn cả con cá kia lên trong giây lát…
Con cá này toàn thân vảy bạc rất đẹp, thoạt nhìn lại rất to béo, mặc dù bị kéo ra khỏi mặt nước vừa mạnh lại vừa đột ngột như vậy mà nó vẫn có thể quẫy đuôi liên tục trong không trung làm nước bắn tung tóe khắp nơi, báo hại những người đứng phía dưới một phen ‘điêu đứng’.
“ Con cá nhìn ngon quá!” Yuri mở miệng cười toe toét, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn Sesshoumaru, không ngờ hắn cũng đang cúi xuống, vì thế cho nên, bạc môi của Khuyển yêu đại nhân đã vô tình chạm nhẹ vào trán của nàng.
Dù chỉ là một đụng chạm rất nhẹ, thế nhưng lại làm Yuri giật mình, cảm giác như có một luồng điện chạy tán loạn trong người…
Nhưng hoàn toàn khác với lúc Naraku hôn nàng, cảm giác này không quá lớn, rất nhanh liền hết. Nhưng còn Naraku…
Sesshoumau không mấy để ý đến chuyện vặt vãnh kia, chỉ là đột nhiên cảm thấy trên cánh tay có thứ gì đó lành lạnh vừa rơi vào. Hắn cúi xuống thì thấy gương mặt nhỏ nhắn của Yuri đẫm lệ từ khi nào.
Yuri cắn môi, cố nuốt vào những tiếng nấc nghẹn ngào đang chực trào ra, nàng xoay người áp vào ngực Sesshoumaru, hai tay run rẩy nắm vào vạt áo hắn. Nàng không muốn Kagome phải nhìn thấy bộ dáng xấu hổ này của nàng chút nào.
Vì sao chứ? Vì sao hắn đã muốn giết nàng như vậy mà nàng vẫn còn lưu luyến hắn? Hắn đáng giá để nàng trở nên như thế này sao?
Hàng trăm câu hỏi cứ như vậy xoay tròn trong đầu khiến Yuri choáng váng, yếu ớt ngất đi trong lòng Sesshoumaru, cần câu trên tay cũng theo thế rơi xuống đất, chuẩn xác rơi xuống đầu Inuyasha.
Nghe tiếng gào thét tức tối của bán yêu tóc trắng kia, nàng muốn cười nhưng lại không cười nổi. Nàng đã quá mệt mỏi rồi…
Nàng không phải thần thành, nàng chỉ là một cô bé mới mười bảy mười tám tuổi đến từ hiện đại mà thôi… Những chuyện này đối với nàng, tất cả đã vượt qua giới hạn chịu đựng.
Sesshoumaru không nói không rằng, trực tiếp ôm nàng bỏ đi.
…
Naraku đứng giữa phòng tối, đồ đạc xung quanh đều lộn xộn vỡ tan, bóng tối che đi một bên mặt của hắn, chỉ để lộ một bên còn lại với sắc mặt trắng bệch, hồng mâu như có ánh lửa bập bùng. Tất cả đều khiến hắn trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết…
“ Kanna, mang trái tim của Kagura đến đây”
Hừ hừ! Hắn đã cật lực làm việc như vậy, cứ nghĩ quay lại sẽ có cá để nướng ăn, ai ngờ…
“ Kệ hắn, này, Sesshoumaru, nãy giờ tôi đã kể về cuộc sống của tôi ở hiện đại cho anh rồi, giờ đến lượt anh đó! Tôi thật sự rất tò mò về gia tộc Khuyển yêu các anh…” Yuri hoàn toàn không thèm để ý đến Inuyasha, lại quay sang kéo kéo tay áo của Sesshoumaru.
Nãy giờ nàng nói chuyện nhiều như vậy, mà ngay cả một câu Sesshoumaru cũng không thèm nói, ngay cả cần câu cũng không muốn cầm, từ đầu đến cuối đều là một mình nàng độc thoại!
“ Thật quá đáng! Anh nói gì đi chứ!” Yuri mím môi, tức giận trừng mắt nhìn Sesshoumaru. Nếu không phải hai tay còn đang bận cầm cần câu thật chặt để tránh kinh động đến cá dưới nước thì nàng đã cho hắn “ăn giầy” rồi!
“ Ngươi biết để làm gì?” Không phụ lòng của nàng, gần nửa ngày Sesshoumaru mới chịu mở miệng đáp lại nàng.
“ Chẳng để làm gì cả! Biết để có thêm kiến thức mà thôi, hơn nữa sau này Kagome gả vào nhà mấy người mà tôi là bạn của cô ấy thì đương nhiên phải biết để sau này còn biết chuẩn bị trước … Á!!”
Yuri còn chưa nói xong đã thấy cần câu bị một lực giật mạnh xuống nước khiến nàng ngã nhoài ra đất, nhưng tay vẫn cố chấp nắm lấy cần câu…
“Thả cần câu ra” Sesshoumaru vẫn ngồi im bất động, mắt hơi liếc sang Yuri vẫn còn đang loay hoay rất thê thảm. Kagome và Sango vội vã chạy đến bên cạnh Yuri cùng nắm lấy cần câu phụ Yuri, vừa kéo vừa la lên:
“ Mau buông cần câu ra, Yuri! Cậu muốn chết hả!”
“ Bớt đùa đi, ngồi nãy giờ mới cắn câu đó! Bây giờ mà thả ra thì có mà công sức đổ sông đổ biển hết! Với lại.. có thể kéo mạnh như vậy, chắc chắn sẽ là một con cá rất to!”
Rin ở bên cạnh cũng cố gắng ôm lấy người Yuri kéo ra phía sau, hi vọng có thể góp chút sức ít ỏi của mình vào việc này.
“ Cái đồ cứng đầu này!” Inuyasha tặc lưỡi, định lại gần hỗ trợ thì thấy một bóng trắng nhanh như gió lướt qua, tiếp theo đó, Kagome và Sango đều bị đẩy ra không chút khách khí…
Sesshoumaru khẽ nhíu mày kiếm, tay đột nhiên vòng qua eo nàng, ôm chặt. Hắn cúi đầu xuống thì thầm vào tai nàng với chất giọng khàn khàn đầy từ tính:
“ Nắm chắc cần câu, tuyệt đối không được buông tay”
“ A..?” Yuri còn chưa kịp tiêu hóa hết những gì mà Sesshoumaru nói thì đã thấy hắn mạnh mẽ ôm lấy nàng bay lên không trung, mạnh đến mức kéo luôn cả con cá kia lên trong giây lát…
Con cá này toàn thân vảy bạc rất đẹp, thoạt nhìn lại rất to béo, mặc dù bị kéo ra khỏi mặt nước vừa mạnh lại vừa đột ngột như vậy mà nó vẫn có thể quẫy đuôi liên tục trong không trung làm nước bắn tung tóe khắp nơi, báo hại những người đứng phía dưới một phen ‘điêu đứng’.
“ Con cá nhìn ngon quá!” Yuri mở miệng cười toe toét, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn Sesshoumaru, không ngờ hắn cũng đang cúi xuống, vì thế cho nên, bạc môi của Khuyển yêu đại nhân đã vô tình chạm nhẹ vào trán của nàng.
Dù chỉ là một đụng chạm rất nhẹ, thế nhưng lại làm Yuri giật mình, cảm giác như có một luồng điện chạy tán loạn trong người…
Nhưng hoàn toàn khác với lúc Naraku hôn nàng, cảm giác này không quá lớn, rất nhanh liền hết. Nhưng còn Naraku…
Sesshoumau không mấy để ý đến chuyện vặt vãnh kia, chỉ là đột nhiên cảm thấy trên cánh tay có thứ gì đó lành lạnh vừa rơi vào. Hắn cúi xuống thì thấy gương mặt nhỏ nhắn của Yuri đẫm lệ từ khi nào.
Yuri cắn môi, cố nuốt vào những tiếng nấc nghẹn ngào đang chực trào ra, nàng xoay người áp vào ngực Sesshoumaru, hai tay run rẩy nắm vào vạt áo hắn. Nàng không muốn Kagome phải nhìn thấy bộ dáng xấu hổ này của nàng chút nào.
Vì sao chứ? Vì sao hắn đã muốn giết nàng như vậy mà nàng vẫn còn lưu luyến hắn? Hắn đáng giá để nàng trở nên như thế này sao?
Hàng trăm câu hỏi cứ như vậy xoay tròn trong đầu khiến Yuri choáng váng, yếu ớt ngất đi trong lòng Sesshoumaru, cần câu trên tay cũng theo thế rơi xuống đất, chuẩn xác rơi xuống đầu Inuyasha.
Nghe tiếng gào thét tức tối của bán yêu tóc trắng kia, nàng muốn cười nhưng lại không cười nổi. Nàng đã quá mệt mỏi rồi…
Nàng không phải thần thành, nàng chỉ là một cô bé mới mười bảy mười tám tuổi đến từ hiện đại mà thôi… Những chuyện này đối với nàng, tất cả đã vượt qua giới hạn chịu đựng.
Sesshoumaru không nói không rằng, trực tiếp ôm nàng bỏ đi.
…
Naraku đứng giữa phòng tối, đồ đạc xung quanh đều lộn xộn vỡ tan, bóng tối che đi một bên mặt của hắn, chỉ để lộ một bên còn lại với sắc mặt trắng bệch, hồng mâu như có ánh lửa bập bùng. Tất cả đều khiến hắn trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết…
“ Kanna, mang trái tim của Kagura đến đây”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook