Nằm trong lòng Naraku, Yuri mím môi nghĩ nên làm thế nào để phạt hắn, bỗng phát hiện hình như hắn đang rất khó chịu…
“ Naraku, ngươi làm sao?”
“ Im miệng” Phượng mâu nheo lại nguy hiểm, cảnh cáo nhìn nàng.
Về đến Bạch Linh sơn, hắn một đường bay thẳng vào phòng, mặc kệ Kagura đang gào thét phía sau.
Naraku tức giận ném nàng xuống tấm tatami, thanh âm đầy từ tính truyền vào tai nàng:
“ Vì sao lại bỏ đi?”
“ Còn không phải vì ngươi sao! Ngươi ăn đậu hũ của ta xong liền bỏ chạy!” Không nhắc lại thì thôi, nhắc lại là nàng lại muốn nổi điên!
“ Ta khi nào bỏ chạy?” Naraku sắc mặt trầm xuống, dồn ép nàng vào tường, hai cánh tay rắn chắc chống lên tường, nhốt nàng ở giữa.
Mấy hôm vừa rồi là hắn đi tìm phương pháp loại bỏ trái tim của Qủy Nhện ra khỏi thân thể, khó khăn lắm mới xong, thế nhưng vừa về liền thấy cái thứ quân cờ chết tiệt này đang vui vẻ với Sesshoumaru…
Nhìn thấy ba lô trên người nàng, hắn còn không hiểu người nào đó định làm gì sao! Chỗ của hắn đâu phải muốn bỏ đi thì bỏ đi dễ dàng như vậy!
“ Ngươi… làm gì mà khủng bố tinh thần người ta quá vậy! Tránh ra! Ngươi… ngươi..” Mặc dù là đang trong tình thế nguy hiểm, nhưng mà… Naraku lại dí sát mặt nàng thế này thì thật sự có chút…
“ Takahashi Yuri, ngươi tốt nhất nên cẩn thận cho ta!” Naraku bỏ lại một câu, sau đó quay người bỏ đi. Nếu tiếp tục ở lại, hắn nhất định sẽ không kìm chế được mà dùng xúc tua bóp chết nàng!
“ Xì” Yuri làm mặt quỷ sau lưng hắn, đến khi Naraku ra khỏi phòng rồi mới ngồi phịch xuống, tức giận cào gối “ Hừ hừ, còn tưởng hắn thấy mình không chịu được khổ mới đến cứu, ai ngờ… hừ, đúng là đồ bán yêu chết tiệt!”
Buổi tối, nàng vừa ăn vừa gọi Kanna đến quan sát xem Kagome đang làm gì, tiện thể tìm cách hỏi xem điểm bài kiểm tra của nàng dạo này thế nào…
Không ngờ, cảnh tượng trong gương lại là một mảng đen u tối, hình như Kagome cùng nhóm người Inuyasha đang gấp rút chạy đi đâu đó…
Cái hướng ấy, hình như là…
Núi Bạch Linh Sơn!
Bọn họ chạy lên đây làm gì? Lẽ nào định thăm nàng a?
Không đúng, nếu là thăm nàng, vì sao lại vội vàng như vậy, vẻ mặt còn rất lo lắng sợ hãi, đã xảy ra chuyện gì sao?
“ Kagura!” Nàng khẩn trương đứng dậy hô lớn. Trong lòng nàng đột nhiên thấy rất khó chịu, rốt cuộc là thế nào!
“ Cái gì?” Kagura tựa như một làn gió, vừa nghe nàng gọi liền xuất hiện, mang theo làn gió nhẹ thoảng qua.
“ Naraku đang làm gì vậy?”
“ Còn phải hỏi a? Hắn đã loại bỏ được trái tim Nhện Qủy, đương nhiên sẽ đi giải quyết đại vu nữ mặt lạnh kia rồi” Kagura dùng cán quạt gõ nhẹ lên trán nàng, cười cười đáp. Bản thân Kagura cũng không ưa Kikyo, vì thế Naraku đi giết Kikyo, đây là một chuyện tốt!
“ Không được! Naraku!” Yuri gấp gáp đẩy Kagura sang một bên, dùng hết sức chạy đi. Không thể để hắn giết Kikyo! Kikyo là bạn tốt của nàng, còn dạy nàng cách tinh lọc, cách bảo vệ bản thân…
Dù chỉ là một thời gian ngắn, nhưng thật sự nàng đã xem Kikyo là tỷ tỷ của nàng, như thế nào có thể để Naraku giết!
…
Lúc này, Naraku đã thành công đả thương Kikyo, khiến một bên vai của nàng bị nứt ra. Bởi vì thân thể được làm từ bùn đất, nên không có máu, nhưng vết nứt lại nhìn đến ghê người.
Kikyo hơi nhìn xuống vai, vẻ mặt vẫn lạnh lùng điềm đạm không chút lay động, giống như người bị thương không phải nàng, ánh mắt kiên định giương cung về phía Naraku:
“ Naraku, xem ra ngươi đã thành công loại bỏ trái tim Qủy Nhện”
“ Ngươi thế nhưng cũng nhận ra, hôm nay là ngày ta tống tiễn ngươi sao?” Naraku nhếch miệng, đôi đồng tử đỏ rực khát máu nhìn người gặp họa.
Kikyo cười khinh miệt, chuyện đã đến nước này, chết hay sống còn quan trọng sao?
Nhẹ nhàng buông tay, phá ma chi tên rời khỏi cung, mạnh mẽ phóng về phía Naraku. Cho dù hôm nay thật sự phải chết, cũng phải đả thương được Naraku!
Dù chỉ một chút thôi cũng được…
Naraku đối với Phá ma chi tên đang bay tới cũng không có chút sợ hãi, dùng chướng khí ngăn lại mũi tên, một giây sau liền khiến tên tan thành tro bụi…
Kikyo cay đắng mỉm cười. Xem ra, thế cuộc đã định…
“ Kikyo!!” Từ xa vang lên tiếng gào thét của Inuyasha khiến Kikyo hơi giật mình, trong ánh mắt ánh lên vẻ dịu dàng hiếm có.
Ít ra, trước khi chết vẫn có thể gặp ngươi, Inuyasha!
“ Kikyo, vĩnh biệt!” Naraku lạnh lùng dùng chướng khí đánh nát cung tên của Kikyo, đẩy nàng xuống vách núi.
Hắn vừa quay người lại, đã bắt gặp Inuyasha cùng một đám người đang chạy như bay tới, khuôn mặt lại càng vênh lên đắc ý:
“ Inuyasha, ngươi đến trễ rồi”
“ Kikyo…! Naraku! Trả Kikyo lại cho ta!!” Inuyasha run rẩy nhìn cung tên gỗ của Kikyo gãy thành hai mảnh bên vách núi, tức giận rút Thiết Toái Nha nhảy về phía Naraku đấu một trận! Naraku đáng chết!!
Trong lúc đó, Kagome mò mẫm đường đi xuống, vách núi này nhìn không quá sâu, hẳn là có thể xuống. Nàng tin chắc, Kikyo không dễ chết như vậy…
Hai người Naraku và Inuyasha đang đấu một trận nảy lửa thì Yuri mặt đỏ phừng chạy tới, liếc thấy cung tên dưới đất, lại nhìn Inuysha dáng vẻ tức giận cực điểm liền đoán được chín, mười phần.
Nàng đã đến trễ rồi…
“ Kikyo!” Yuri hốc mắt ngập nước cầm lấy hai mảnh cung tên, lại thấy Kagome đang cố gắng trèo xuống, lập tức cũng muốn đi xuống. Nàng muốn tận mắt nhìn thấy Kikyo, Kikyo có thể chết đi rồi sống lại, dù thân thể là bùn đất thì cũng không thể chết dễ dàng như vậy…
Nhưng mà, vì sao vách núi này lại khó leo đến như vậy… Tay nàng đều đã bị xước đến chảy máu, hơn nữa chân còn không ngừng run rẩy.
Nàng rất dở cái môn leo núi, lần nào leo cũng trượt té, lần này…
“ A!” Chỗ đất đá nàng đang vịn đột nhiên nứt ra, làm nàng cũng theo đó mà trượt chân ngã xuống.
Nghe thấy tiếng hét của nàng, Naraku hơi khựng lại, mặc kệ Inuyasha đang khí thế lao tới, hắn lao xuống vách núi, đỡ lấy bóng dáng nhỏ nhắn đang run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn ướt nhẹp, không còn phân biệt được đâu là nước mắt, đâu là mồ hôi.
Yuri không cần mở mắt cũng biết, người đỡ nàng là Naraku, đáng lẽ nàng rất vui mừng, rất cảm động, nhưng lại nghĩ tới Naraku đã giết chết Kikyo, nàng lại nổi sùng lấy hai tay đánh liên tục vào ngực hắn.
“ Buông tay ngươi ra! Vì sao ngươi lại giết Kikyo! Để ta gặp Kikyo! Hu hu”
“ Takahashi Yuri, ngươi mau yên lặng cho ta” Naraku gần như sắp mất kiên nhẫn quát nàng một tiếng.
“ Để ta xuống…” Yuri uất ức cúi đầu, cắn mạnh vào bàn tay của Naraku nhưng vẫn chẳng lay động được hắn.
Naraku bị nàng đánh đến phiền, cuối cùng vẫn dùng xúc tua để nàng xuống, ngay bên cạnh Kikyo nằm bất động phía dưới. Kế hoạch sắp thành, hắn cũng không vội. Thậm chí như thế này càng nhanh thành công…
“ Naraku, ngươi làm sao?”
“ Im miệng” Phượng mâu nheo lại nguy hiểm, cảnh cáo nhìn nàng.
Về đến Bạch Linh sơn, hắn một đường bay thẳng vào phòng, mặc kệ Kagura đang gào thét phía sau.
Naraku tức giận ném nàng xuống tấm tatami, thanh âm đầy từ tính truyền vào tai nàng:
“ Vì sao lại bỏ đi?”
“ Còn không phải vì ngươi sao! Ngươi ăn đậu hũ của ta xong liền bỏ chạy!” Không nhắc lại thì thôi, nhắc lại là nàng lại muốn nổi điên!
“ Ta khi nào bỏ chạy?” Naraku sắc mặt trầm xuống, dồn ép nàng vào tường, hai cánh tay rắn chắc chống lên tường, nhốt nàng ở giữa.
Mấy hôm vừa rồi là hắn đi tìm phương pháp loại bỏ trái tim của Qủy Nhện ra khỏi thân thể, khó khăn lắm mới xong, thế nhưng vừa về liền thấy cái thứ quân cờ chết tiệt này đang vui vẻ với Sesshoumaru…
Nhìn thấy ba lô trên người nàng, hắn còn không hiểu người nào đó định làm gì sao! Chỗ của hắn đâu phải muốn bỏ đi thì bỏ đi dễ dàng như vậy!
“ Ngươi… làm gì mà khủng bố tinh thần người ta quá vậy! Tránh ra! Ngươi… ngươi..” Mặc dù là đang trong tình thế nguy hiểm, nhưng mà… Naraku lại dí sát mặt nàng thế này thì thật sự có chút…
“ Takahashi Yuri, ngươi tốt nhất nên cẩn thận cho ta!” Naraku bỏ lại một câu, sau đó quay người bỏ đi. Nếu tiếp tục ở lại, hắn nhất định sẽ không kìm chế được mà dùng xúc tua bóp chết nàng!
“ Xì” Yuri làm mặt quỷ sau lưng hắn, đến khi Naraku ra khỏi phòng rồi mới ngồi phịch xuống, tức giận cào gối “ Hừ hừ, còn tưởng hắn thấy mình không chịu được khổ mới đến cứu, ai ngờ… hừ, đúng là đồ bán yêu chết tiệt!”
Buổi tối, nàng vừa ăn vừa gọi Kanna đến quan sát xem Kagome đang làm gì, tiện thể tìm cách hỏi xem điểm bài kiểm tra của nàng dạo này thế nào…
Không ngờ, cảnh tượng trong gương lại là một mảng đen u tối, hình như Kagome cùng nhóm người Inuyasha đang gấp rút chạy đi đâu đó…
Cái hướng ấy, hình như là…
Núi Bạch Linh Sơn!
Bọn họ chạy lên đây làm gì? Lẽ nào định thăm nàng a?
Không đúng, nếu là thăm nàng, vì sao lại vội vàng như vậy, vẻ mặt còn rất lo lắng sợ hãi, đã xảy ra chuyện gì sao?
“ Kagura!” Nàng khẩn trương đứng dậy hô lớn. Trong lòng nàng đột nhiên thấy rất khó chịu, rốt cuộc là thế nào!
“ Cái gì?” Kagura tựa như một làn gió, vừa nghe nàng gọi liền xuất hiện, mang theo làn gió nhẹ thoảng qua.
“ Naraku đang làm gì vậy?”
“ Còn phải hỏi a? Hắn đã loại bỏ được trái tim Nhện Qủy, đương nhiên sẽ đi giải quyết đại vu nữ mặt lạnh kia rồi” Kagura dùng cán quạt gõ nhẹ lên trán nàng, cười cười đáp. Bản thân Kagura cũng không ưa Kikyo, vì thế Naraku đi giết Kikyo, đây là một chuyện tốt!
“ Không được! Naraku!” Yuri gấp gáp đẩy Kagura sang một bên, dùng hết sức chạy đi. Không thể để hắn giết Kikyo! Kikyo là bạn tốt của nàng, còn dạy nàng cách tinh lọc, cách bảo vệ bản thân…
Dù chỉ là một thời gian ngắn, nhưng thật sự nàng đã xem Kikyo là tỷ tỷ của nàng, như thế nào có thể để Naraku giết!
…
Lúc này, Naraku đã thành công đả thương Kikyo, khiến một bên vai của nàng bị nứt ra. Bởi vì thân thể được làm từ bùn đất, nên không có máu, nhưng vết nứt lại nhìn đến ghê người.
Kikyo hơi nhìn xuống vai, vẻ mặt vẫn lạnh lùng điềm đạm không chút lay động, giống như người bị thương không phải nàng, ánh mắt kiên định giương cung về phía Naraku:
“ Naraku, xem ra ngươi đã thành công loại bỏ trái tim Qủy Nhện”
“ Ngươi thế nhưng cũng nhận ra, hôm nay là ngày ta tống tiễn ngươi sao?” Naraku nhếch miệng, đôi đồng tử đỏ rực khát máu nhìn người gặp họa.
Kikyo cười khinh miệt, chuyện đã đến nước này, chết hay sống còn quan trọng sao?
Nhẹ nhàng buông tay, phá ma chi tên rời khỏi cung, mạnh mẽ phóng về phía Naraku. Cho dù hôm nay thật sự phải chết, cũng phải đả thương được Naraku!
Dù chỉ một chút thôi cũng được…
Naraku đối với Phá ma chi tên đang bay tới cũng không có chút sợ hãi, dùng chướng khí ngăn lại mũi tên, một giây sau liền khiến tên tan thành tro bụi…
Kikyo cay đắng mỉm cười. Xem ra, thế cuộc đã định…
“ Kikyo!!” Từ xa vang lên tiếng gào thét của Inuyasha khiến Kikyo hơi giật mình, trong ánh mắt ánh lên vẻ dịu dàng hiếm có.
Ít ra, trước khi chết vẫn có thể gặp ngươi, Inuyasha!
“ Kikyo, vĩnh biệt!” Naraku lạnh lùng dùng chướng khí đánh nát cung tên của Kikyo, đẩy nàng xuống vách núi.
Hắn vừa quay người lại, đã bắt gặp Inuyasha cùng một đám người đang chạy như bay tới, khuôn mặt lại càng vênh lên đắc ý:
“ Inuyasha, ngươi đến trễ rồi”
“ Kikyo…! Naraku! Trả Kikyo lại cho ta!!” Inuyasha run rẩy nhìn cung tên gỗ của Kikyo gãy thành hai mảnh bên vách núi, tức giận rút Thiết Toái Nha nhảy về phía Naraku đấu một trận! Naraku đáng chết!!
Trong lúc đó, Kagome mò mẫm đường đi xuống, vách núi này nhìn không quá sâu, hẳn là có thể xuống. Nàng tin chắc, Kikyo không dễ chết như vậy…
Hai người Naraku và Inuyasha đang đấu một trận nảy lửa thì Yuri mặt đỏ phừng chạy tới, liếc thấy cung tên dưới đất, lại nhìn Inuysha dáng vẻ tức giận cực điểm liền đoán được chín, mười phần.
Nàng đã đến trễ rồi…
“ Kikyo!” Yuri hốc mắt ngập nước cầm lấy hai mảnh cung tên, lại thấy Kagome đang cố gắng trèo xuống, lập tức cũng muốn đi xuống. Nàng muốn tận mắt nhìn thấy Kikyo, Kikyo có thể chết đi rồi sống lại, dù thân thể là bùn đất thì cũng không thể chết dễ dàng như vậy…
Nhưng mà, vì sao vách núi này lại khó leo đến như vậy… Tay nàng đều đã bị xước đến chảy máu, hơn nữa chân còn không ngừng run rẩy.
Nàng rất dở cái môn leo núi, lần nào leo cũng trượt té, lần này…
“ A!” Chỗ đất đá nàng đang vịn đột nhiên nứt ra, làm nàng cũng theo đó mà trượt chân ngã xuống.
Nghe thấy tiếng hét của nàng, Naraku hơi khựng lại, mặc kệ Inuyasha đang khí thế lao tới, hắn lao xuống vách núi, đỡ lấy bóng dáng nhỏ nhắn đang run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn ướt nhẹp, không còn phân biệt được đâu là nước mắt, đâu là mồ hôi.
Yuri không cần mở mắt cũng biết, người đỡ nàng là Naraku, đáng lẽ nàng rất vui mừng, rất cảm động, nhưng lại nghĩ tới Naraku đã giết chết Kikyo, nàng lại nổi sùng lấy hai tay đánh liên tục vào ngực hắn.
“ Buông tay ngươi ra! Vì sao ngươi lại giết Kikyo! Để ta gặp Kikyo! Hu hu”
“ Takahashi Yuri, ngươi mau yên lặng cho ta” Naraku gần như sắp mất kiên nhẫn quát nàng một tiếng.
“ Để ta xuống…” Yuri uất ức cúi đầu, cắn mạnh vào bàn tay của Naraku nhưng vẫn chẳng lay động được hắn.
Naraku bị nàng đánh đến phiền, cuối cùng vẫn dùng xúc tua để nàng xuống, ngay bên cạnh Kikyo nằm bất động phía dưới. Kế hoạch sắp thành, hắn cũng không vội. Thậm chí như thế này càng nhanh thành công…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook