Chuyến đi lần này chính là để giành lại ngọc Tứ Hồn và cứu Kohaku, em trai của Sango đang bị Narku bắt giữ.
Chạy cả nửa ngày mà vẫn chưa thể xác định được vị trí của Ngọc Tứ Hồn, mọi người bắt đầu cảm thấy mệt nên quyết định dừng lại nghỉ ngơi.
Kagome lấy mì gói ra chia cho mọi người, Inuyasha tựa hồ rất thích nó, vừa lấy ra đã giật hết hai gói. Kagome nhíu mày tỏ vẻ bất mãn:
“ Inuyasha! Tôi chỉ mang đủ chứ không thừa đâu! Cậu đang lấy phần của Yuri đấy!”
“ Hả? Vậy à…” Inuyasha đang hăng hái nghe vậy lập tức ỉu xìu, xịu mặt đưa ly mì cho nàng.
Sango thấy vậy liền cười, đưa phần của mình cho Inuyasha:
“ Tôi không đói. Cậu lấy ăn đi, xem như lời xin lỗi vì mấy hôm trước đã hiểu lầm”
“ Không cần đâu..”
“ Thật mà, tôi không đói …”
“ Ta bảo không cần!”
“ Ăn đi mà”
…
Yuri bĩu môi thở dài một hơi, mấy người này làm gì mà cứ khách khí với nhau quá như vậy, chỉ là một gói mì thôi mà. Nàng cầm lấy ly mì, nhân lúc mọi người không để ý liền đứng lên rời đi, vừa ăn vừa đi dạo.
Xung quanh đây toàn là rừng, cây cối xanh tốt, không khí trong lành, hoàn toàn khác biệt với bầu không khí ô nhiễm đầy bụi bẩn ở thế giới hiện đại của nàng.
Vốn dĩ đang ăn rất ngon lành, đột nhiên vang lên tiếng ‘vo ve’ rất khó chịu, tiếp theo đó là cả một đàn ong từ đâu xuất hiện, nhắm thẳng về phía nàng mà bay.
“ A!” Không phải chứ! Nàng có làm gì bọn nó đâu mà? Hay là vì ngửi thấy mùi thơm của ly mì? Hừm…
Nếu các ngươi đã cả gan phá bữa trưa của ta, vậy thì nên nhận hậu quả đi!
Yuri hơi khom người, đưa một chân ra sau, hít một hơi, sau đó canh thật chuẩn xác hất luôn cả ly mì về phía đám ong. Nhưng mà hình như đám ong này có ý thức, thấy ly mì nóng ném tới cũng tự động né ra, vẫn cứ bám theo nàng.
Nàng hiện tại trên người chẳng có gì cả, ly mì cũng ném rồi, đành phải cong đuôi lên mà chạy.
Híc! Chết rồi, nãy giờ nàng lo ăn không thèm nhìn đường, giờ thì tốt rồi, bây giờ chỗ nào cũng là cây, biết đi đường nào đây???!!!!
Không thể chấp nhận được…
Không cam tâm…
Đã mất bữa ăn, giờ còn lạc đường…
Đám ong chết tiệt này!
Yuri siết chặt nắm đấm, đứng lại không chạy nữa, trực tiếp quay lại dồn hết sức mà đánh. Ai ngờ, cái nàng đánh vào không phải đám ong kia, mà là một “người” toàn thân mặc áo lông màu trắng, ngay cả mặt cũng che, chỉ nhìn thấy sóng mũi cao và khóe môi đang cười một cách rất quái dị.
Tay nàng theo quán tính đánh vào người hắn, chạm vào áo lông mềm mại kia…
Ô…
Cảm giác thật dễ chịu nha!
Nàng không kìm được tiến lại, quên mất người trước mắt này hoàn toàn không quen biết gì, cứ như vậy mà dựa vào, vùi đầu dụi dụi. Ầy ~ Ai bảo áo lông của người này mềm mại dễ chịu quá làm gì!
Thế nhưng càng quái lạ hơn là người trước mặt không có đẩy nàng ra, vẫn đứng im mặc kệ nàng làm loạn. Dụi đã đời, nàng mới ngẩng lên nhìn nhìn hắn, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nói gì, nhưng nhìn một hồi, nàng phát hiện ra hình như đám ong kia biến mất rồi…
“ Này, là ngươi giúp ta đuổi đám ong kia sao?” Yuri cười cười, chớp mắt nhìn hắn.
“ Ngươi là Takahashi Yuri?” Người này làm như chưa nghe thấy nàng hỏi gì, tựa tiếu phi tiếu hỏi lại.
Nàng cũng gật gật đầu. Người này làm thế nào biết tên nàng? Nàng có quen ai ở Chiến quốc này ngoại trừ nhóm người Inuyasha kia à?
“Nếu vậy, liền đi theo ta chút đi”
Nàng chưa kịp phản bác đã thấy trước mắt tối sầm, mất ý thức ngã vào người nào đó…
Lúc này Kagome mới để ý bên cạnh đã chẳng thấy Yuri đâu, vội vã quay sang giật giật tay áo của Inuyasha:
“ Này, cậu có thấy Yuri đâu không?”
Inuyasha ngửa đầu uống cạn nước trong ly mì, mơ mơ màng màng lắc đầu. Sango cũng có chút lo lắng đứng dậy:
“ Lúc nãy Yuri mang theo mì đi hướng kia, hay là chúng ta đi tìm thử đi, cũng khá lâu rồi. Có khi nào cô ấy không biết đường ra không?Lạc ở chỗ này thật sự rất khó tìm!”
Miroku pháp sư cũng nổi tính thương hoa tiếc ngọc, mặt méo xệch xuống, nhún nhún vai lầm bầm:
“ Ai da ~ Yuri tiểu thư xinh đẹp như vậy, ta còn chưa có được đụng vào đâu! Chết nhanh vậy tiếc lắm”
Chợt cảm thấy sống lưng lạnh lạnh, vừa nhìn sang đã bị Phi Lai Cốt vừa nặng vừa to giáng thẳng xuống đầu!
“ Sango, cô không thể nhẹ tay hơn sao!” Miroku rơm rớm nước mắt, hai tay ôm lấy đầu, bày ra bộ dáng đáng thương hề hề nhìn Sango.
Sango một chút cũng không bị lung lạc, dứt khoát kéo tai Miroku lôi đi. Cái tên ngố này, lúc nào cũng nghĩ đến gái được! Yuri sống chết chưa rõ, vậy mà hắn còn có thể nghĩ đến việc đó lúc này, đúng là cái đồ vô tâm vô phế!
…
Khi nàng tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trong một căn phòng khá lớn, trang trí rất đẹp, rất hoa lệ, giống như là phòng của một quý tộc nào đó.
“Ừm…” Yuri xoa xoa cái trán một chút rồi ngồi dậy, tỉ mỉ quan sát xung quanh một hồi. Nàng muốn đứng dậy nhưng cảm thấy trong ngực rất khó chịu, không khí ở đây hình như cũng có chút kì lạ, không trong lành tí nào.
Cửa phòng chợt mở ra, tiếp đó là một nam tử dáng người cao lớn mặc một bộ kimono màu tím, khuôn mặt tinh tế, mái tóc dài màu đen hơi xoăn xoăn như rong biển được cột lên, đặc biệt là đôi mắt như chim ưng có màu đỏ như máu khiến nàng nhìn đến thất thần.
Người này… thật sự là yêu nghiệt trong yêu nghiệt!
Cả đời nàng chưa từng gặp qua ai đẹp như thế này. Chỉ là, người này không hiểu sao quanh thân tỏa ra lệ khí khiến nàng không dám đến gần, trong lòng sinh ra một nỗi sợ hãi không thể diễn tả bằng lời.
“ Yuri tiểu thư, hiện tại ngươi tạm thời ở đây đợi đám người Inuyasha đến cứu đi” Naraku đến gần nàng, thong thả nói.
“ Ồ, nói vậy, ta bị ngươi bắt cóc à? Thú vị nha ~ Rất may người bắt cóc ta là một người rất đẹp trai, như vậy còn có thể tạm chấp nhận đi. Ngươi yên tâm, Inuyasha rất lợi hại, rất nhanh sẽ đến cứu ta. Ta không quan tâm mục đích của ngươi là gì, chỉ cần ngươi chăm sóc ta tốt một chút, ta sẽ nể tình năn nỉ Inuyasha cho ngươi chết thoải mái chút ” Yuri ngáp dài một cái, sau đó lại tiếp tục nằm xuống vùi đầu vào chăn. Hừm, trai đẹp thì sao, dám bắt cóc nàng thì cũng phải lãnh hậu quả! Nếu không có Inuyasha, nàng vẫn có cách khác để hành hắn!
Naraku bất khả tư nghị ( không tin được) nhìn nàng, im lặng không nói gì. Nữ nhân này là đang bị bắt cóc, không phải đến thành Hitomi này của hắn ( ồ, sai rồi anh à, là của thiếu chủ Kagewaki cơ mà ~) để hưởng thụ …
Vì sao nàng không sợ hãi?
Trong tình cảnh này, nếu là nhân loại, không phải nên quỳ xuống cầu xin hắn thả nàng hay đại loại thế sao?
Hay là mặt nữ nhân này quá dày? Vì thế nên sự sợ hãi đó mới không thể hiện ra? Hừ, cũng có thể lắm. Chẳng phải ban đầu gặp mặt, nàng cũng phi lễ hắn, thoải mái dụi dụi người hắn còn gì?
Yuri đang nhắm mắt muốn ngủ, nhưng đột nhiên nhớ ra điều gì đó nên lại ngồi dậy, vẻ mặt hào hứng nhìn Naraku:
“ Này, ngươi tên gì thế? Đây rốt cuộc là chỗ nào? Ngươi cũng là quý tộc sao?” Nghe nói thời Chiến quốc này, đại đa số quý tộc đều rất nhiều tiền, rất nhiều đồ quý, nàng có nên nhân cơ hội này chôm một ít về hiện đại không nhỉ? Ha ha, nhất định sẽ kiếm được một khối tiền nha ~~
“ Ta là Naraku. Ta không phải nhân loại. Chỗ này là thành Hitomi, trước đây là của thành chủ Hitomi Kagewaki” Naraku hào phóng giới thiệu bản thân cho nàng biết. Nàng là bạn của nữ nhân tên Kagome kia, vậy hẳn cũng nghe qua tên của hắn đi?
Naraku dường như rất mong chờ được nhìn thấy biểu cảm sợ hãi hoảng hốt của nàng, nhưng hoàn toàn ngoài dự đoán của hắn, nữ nhân này nghe xong không những không sợ, ngược lại còn hướng hắn khua tay múa chân cười đến xán lạn:
“ Naraku? Trùng hợp quá! Tên ngươi lại giống với đại boss mà nhóm người chúng ta đang đuổi giết a!”
“ Không phải trùng hợp. Ta chính là Naraku mà các ngươi đang đuổi giết” Mắt của hắn mị mị lên, bắt đầu cảm thấy nữ nhân này thực sự có chút ngốc. Chẳng phải đã nói với nàng, hắn không phải nhân loại sao?
Chạy cả nửa ngày mà vẫn chưa thể xác định được vị trí của Ngọc Tứ Hồn, mọi người bắt đầu cảm thấy mệt nên quyết định dừng lại nghỉ ngơi.
Kagome lấy mì gói ra chia cho mọi người, Inuyasha tựa hồ rất thích nó, vừa lấy ra đã giật hết hai gói. Kagome nhíu mày tỏ vẻ bất mãn:
“ Inuyasha! Tôi chỉ mang đủ chứ không thừa đâu! Cậu đang lấy phần của Yuri đấy!”
“ Hả? Vậy à…” Inuyasha đang hăng hái nghe vậy lập tức ỉu xìu, xịu mặt đưa ly mì cho nàng.
Sango thấy vậy liền cười, đưa phần của mình cho Inuyasha:
“ Tôi không đói. Cậu lấy ăn đi, xem như lời xin lỗi vì mấy hôm trước đã hiểu lầm”
“ Không cần đâu..”
“ Thật mà, tôi không đói …”
“ Ta bảo không cần!”
“ Ăn đi mà”
…
Yuri bĩu môi thở dài một hơi, mấy người này làm gì mà cứ khách khí với nhau quá như vậy, chỉ là một gói mì thôi mà. Nàng cầm lấy ly mì, nhân lúc mọi người không để ý liền đứng lên rời đi, vừa ăn vừa đi dạo.
Xung quanh đây toàn là rừng, cây cối xanh tốt, không khí trong lành, hoàn toàn khác biệt với bầu không khí ô nhiễm đầy bụi bẩn ở thế giới hiện đại của nàng.
Vốn dĩ đang ăn rất ngon lành, đột nhiên vang lên tiếng ‘vo ve’ rất khó chịu, tiếp theo đó là cả một đàn ong từ đâu xuất hiện, nhắm thẳng về phía nàng mà bay.
“ A!” Không phải chứ! Nàng có làm gì bọn nó đâu mà? Hay là vì ngửi thấy mùi thơm của ly mì? Hừm…
Nếu các ngươi đã cả gan phá bữa trưa của ta, vậy thì nên nhận hậu quả đi!
Yuri hơi khom người, đưa một chân ra sau, hít một hơi, sau đó canh thật chuẩn xác hất luôn cả ly mì về phía đám ong. Nhưng mà hình như đám ong này có ý thức, thấy ly mì nóng ném tới cũng tự động né ra, vẫn cứ bám theo nàng.
Nàng hiện tại trên người chẳng có gì cả, ly mì cũng ném rồi, đành phải cong đuôi lên mà chạy.
Híc! Chết rồi, nãy giờ nàng lo ăn không thèm nhìn đường, giờ thì tốt rồi, bây giờ chỗ nào cũng là cây, biết đi đường nào đây???!!!!
Không thể chấp nhận được…
Không cam tâm…
Đã mất bữa ăn, giờ còn lạc đường…
Đám ong chết tiệt này!
Yuri siết chặt nắm đấm, đứng lại không chạy nữa, trực tiếp quay lại dồn hết sức mà đánh. Ai ngờ, cái nàng đánh vào không phải đám ong kia, mà là một “người” toàn thân mặc áo lông màu trắng, ngay cả mặt cũng che, chỉ nhìn thấy sóng mũi cao và khóe môi đang cười một cách rất quái dị.
Tay nàng theo quán tính đánh vào người hắn, chạm vào áo lông mềm mại kia…
Ô…
Cảm giác thật dễ chịu nha!
Nàng không kìm được tiến lại, quên mất người trước mắt này hoàn toàn không quen biết gì, cứ như vậy mà dựa vào, vùi đầu dụi dụi. Ầy ~ Ai bảo áo lông của người này mềm mại dễ chịu quá làm gì!
Thế nhưng càng quái lạ hơn là người trước mặt không có đẩy nàng ra, vẫn đứng im mặc kệ nàng làm loạn. Dụi đã đời, nàng mới ngẩng lên nhìn nhìn hắn, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nói gì, nhưng nhìn một hồi, nàng phát hiện ra hình như đám ong kia biến mất rồi…
“ Này, là ngươi giúp ta đuổi đám ong kia sao?” Yuri cười cười, chớp mắt nhìn hắn.
“ Ngươi là Takahashi Yuri?” Người này làm như chưa nghe thấy nàng hỏi gì, tựa tiếu phi tiếu hỏi lại.
Nàng cũng gật gật đầu. Người này làm thế nào biết tên nàng? Nàng có quen ai ở Chiến quốc này ngoại trừ nhóm người Inuyasha kia à?
“Nếu vậy, liền đi theo ta chút đi”
Nàng chưa kịp phản bác đã thấy trước mắt tối sầm, mất ý thức ngã vào người nào đó…
Lúc này Kagome mới để ý bên cạnh đã chẳng thấy Yuri đâu, vội vã quay sang giật giật tay áo của Inuyasha:
“ Này, cậu có thấy Yuri đâu không?”
Inuyasha ngửa đầu uống cạn nước trong ly mì, mơ mơ màng màng lắc đầu. Sango cũng có chút lo lắng đứng dậy:
“ Lúc nãy Yuri mang theo mì đi hướng kia, hay là chúng ta đi tìm thử đi, cũng khá lâu rồi. Có khi nào cô ấy không biết đường ra không?Lạc ở chỗ này thật sự rất khó tìm!”
Miroku pháp sư cũng nổi tính thương hoa tiếc ngọc, mặt méo xệch xuống, nhún nhún vai lầm bầm:
“ Ai da ~ Yuri tiểu thư xinh đẹp như vậy, ta còn chưa có được đụng vào đâu! Chết nhanh vậy tiếc lắm”
Chợt cảm thấy sống lưng lạnh lạnh, vừa nhìn sang đã bị Phi Lai Cốt vừa nặng vừa to giáng thẳng xuống đầu!
“ Sango, cô không thể nhẹ tay hơn sao!” Miroku rơm rớm nước mắt, hai tay ôm lấy đầu, bày ra bộ dáng đáng thương hề hề nhìn Sango.
Sango một chút cũng không bị lung lạc, dứt khoát kéo tai Miroku lôi đi. Cái tên ngố này, lúc nào cũng nghĩ đến gái được! Yuri sống chết chưa rõ, vậy mà hắn còn có thể nghĩ đến việc đó lúc này, đúng là cái đồ vô tâm vô phế!
…
Khi nàng tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trong một căn phòng khá lớn, trang trí rất đẹp, rất hoa lệ, giống như là phòng của một quý tộc nào đó.
“Ừm…” Yuri xoa xoa cái trán một chút rồi ngồi dậy, tỉ mỉ quan sát xung quanh một hồi. Nàng muốn đứng dậy nhưng cảm thấy trong ngực rất khó chịu, không khí ở đây hình như cũng có chút kì lạ, không trong lành tí nào.
Cửa phòng chợt mở ra, tiếp đó là một nam tử dáng người cao lớn mặc một bộ kimono màu tím, khuôn mặt tinh tế, mái tóc dài màu đen hơi xoăn xoăn như rong biển được cột lên, đặc biệt là đôi mắt như chim ưng có màu đỏ như máu khiến nàng nhìn đến thất thần.
Người này… thật sự là yêu nghiệt trong yêu nghiệt!
Cả đời nàng chưa từng gặp qua ai đẹp như thế này. Chỉ là, người này không hiểu sao quanh thân tỏa ra lệ khí khiến nàng không dám đến gần, trong lòng sinh ra một nỗi sợ hãi không thể diễn tả bằng lời.
“ Yuri tiểu thư, hiện tại ngươi tạm thời ở đây đợi đám người Inuyasha đến cứu đi” Naraku đến gần nàng, thong thả nói.
“ Ồ, nói vậy, ta bị ngươi bắt cóc à? Thú vị nha ~ Rất may người bắt cóc ta là một người rất đẹp trai, như vậy còn có thể tạm chấp nhận đi. Ngươi yên tâm, Inuyasha rất lợi hại, rất nhanh sẽ đến cứu ta. Ta không quan tâm mục đích của ngươi là gì, chỉ cần ngươi chăm sóc ta tốt một chút, ta sẽ nể tình năn nỉ Inuyasha cho ngươi chết thoải mái chút ” Yuri ngáp dài một cái, sau đó lại tiếp tục nằm xuống vùi đầu vào chăn. Hừm, trai đẹp thì sao, dám bắt cóc nàng thì cũng phải lãnh hậu quả! Nếu không có Inuyasha, nàng vẫn có cách khác để hành hắn!
Naraku bất khả tư nghị ( không tin được) nhìn nàng, im lặng không nói gì. Nữ nhân này là đang bị bắt cóc, không phải đến thành Hitomi này của hắn ( ồ, sai rồi anh à, là của thiếu chủ Kagewaki cơ mà ~) để hưởng thụ …
Vì sao nàng không sợ hãi?
Trong tình cảnh này, nếu là nhân loại, không phải nên quỳ xuống cầu xin hắn thả nàng hay đại loại thế sao?
Hay là mặt nữ nhân này quá dày? Vì thế nên sự sợ hãi đó mới không thể hiện ra? Hừ, cũng có thể lắm. Chẳng phải ban đầu gặp mặt, nàng cũng phi lễ hắn, thoải mái dụi dụi người hắn còn gì?
Yuri đang nhắm mắt muốn ngủ, nhưng đột nhiên nhớ ra điều gì đó nên lại ngồi dậy, vẻ mặt hào hứng nhìn Naraku:
“ Này, ngươi tên gì thế? Đây rốt cuộc là chỗ nào? Ngươi cũng là quý tộc sao?” Nghe nói thời Chiến quốc này, đại đa số quý tộc đều rất nhiều tiền, rất nhiều đồ quý, nàng có nên nhân cơ hội này chôm một ít về hiện đại không nhỉ? Ha ha, nhất định sẽ kiếm được một khối tiền nha ~~
“ Ta là Naraku. Ta không phải nhân loại. Chỗ này là thành Hitomi, trước đây là của thành chủ Hitomi Kagewaki” Naraku hào phóng giới thiệu bản thân cho nàng biết. Nàng là bạn của nữ nhân tên Kagome kia, vậy hẳn cũng nghe qua tên của hắn đi?
Naraku dường như rất mong chờ được nhìn thấy biểu cảm sợ hãi hoảng hốt của nàng, nhưng hoàn toàn ngoài dự đoán của hắn, nữ nhân này nghe xong không những không sợ, ngược lại còn hướng hắn khua tay múa chân cười đến xán lạn:
“ Naraku? Trùng hợp quá! Tên ngươi lại giống với đại boss mà nhóm người chúng ta đang đuổi giết a!”
“ Không phải trùng hợp. Ta chính là Naraku mà các ngươi đang đuổi giết” Mắt của hắn mị mị lên, bắt đầu cảm thấy nữ nhân này thực sự có chút ngốc. Chẳng phải đã nói với nàng, hắn không phải nhân loại sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook