⟨⟨Đồng Nhân Harry Potter⟩⟩ Tôi Chỉ Thích Cậu!
-
Chương 41: Ngoại truyện: Góc nhìn của Beavis
Chương 41.
Từ khi sinh ra cậu đã biết phía trên cậu còn có một người chị gái nữa. Bọn cậu là sinh đôi.
Người ta thường nói làm anh chị phải luôn nhường nhịn em mình, nhưng hoàn cảnh giữa cậu và chị cậu lại trái ngược hoàn toàn. Có đôi lúc cậu nhịn không được phải hỏi mẹ. Mẹ liền trả lời đại loại như lúc còn trong bụng mẹ cậu đã hút hết chất dinh dưỡng không chịu cho chị hoặc sức khoẻ của chị rất yếu, mà quả thật sức khỏe của chị yếu thật.
Lúc đó Beavis cảm thấy chị ăn nhiều nhưng không chịu đi lại hay vận động nên trong người mới cảm thấy khó chịu thì có.
Đồ lười biếng.
"Bella chính là chị của con..... nên Bebe phải luôn che chở và yêu thương chị gái của mình. Có biết chưa?" Ngày nào mẹ cũng nhắc đi nhắc lại một câu này, cậu cảm thấy rất không thoải mái.... Đáng lẽ mẹ phải nói những câu này với chị mới đúng chứ.
Beavis nhìn chị gái của mình đang ngồi ngẩn ngơ trên ghế mắt hướng ngoài bầu trời, chị ấy hoàn toàn chìm đắm vào suy nghĩ của bản thân, phải nói là chị ấy luôn như vậy mới đúng.
Beavis là đứa trẻ thông minh, dù trong lòng không vui nhưng cậu vẫn nghe lời mẹ.
2 tuổi, Bellanita không biết đi không biết nói, chỉ ngồi im một chỗ như một con búp bê không có sinh mệnh. Beavis thì lại biết đi biết nói, thậm chí là khá quậy phá.
Hai đứa trái ngược hoàn toàn. Nhưng mẹ vẫn ưu tiên chị hơn.
Beavis cảm thấy hơi ghen ghét với chị mình.
Mẹ thấy ghét. Chị cũng thấy ghét.
.....
Một ngày nọ, chị giống như bị cái gì đó đả kích, vẻ mặt chị trầm trọng chưa bao giờ có. Chị phá hoại tất cả những vật dụng có thể phá được. Điên cuồng gào thét, lúc đó chị thật đáng sợ. Đây có lẽ là ký ức khắc sâu nhất trong não bộ của cậu.
Sâu thẩm trong lòng cậu bắt đầu nhóm lên từng trận đau đớn, nhìn chị thống khổ gào khóc, cậu rất đau lòng.
Cậu nhanh chóng chạy đến ôm chị lại, cả hai ngã oạch xuống sàn nhà, cậu giống như bạch tuộc quấn chặt lấy chị. Đôi khi chị bình tĩnh lại cậu mới cẩn thận thả lỏng ra.
Mẹ biết được tin liền nhanh chóng quay về. Cậu hỏi có phải chị bị gì không? Mẹ nên nói với cậu, dù gì cậu cũng em trai của chị.
Beavis bày tỏ quan điểm của bản thân. ".....dù gì đi nữa còn cũng là người đàn ông duy nhất trong gia đình, con có thể giúp mẹ một tay mà."
Mẹ liền bật khóc ôm cậu vào lòng, mẹ khóc mãi không chịu ngừng, Beavis lại không giỏi ăn nói nên chỉ có thể im lặng vỗ vai mẹ. Đột nhiên chị lại mở mắt ra, oa một tiếng liền khóc theo. Lần này Beavis thật sự luống cuống tay chân.
Mấy người khóc cái gì hả??!
Beavis phát hiện chị luôn tìm cách làm hại đến bản thân, chẳng hạn như dùng một thứ sắc nhọn đâm vào tay khiến cánh tay bật máu.... hay leo lên chỗ thật cao rồi nhảy xuống...... Sau khi thấy bản thân bị thương chị sẽ lẩm bẩm 'ngươi chắc chắn sẽ đau lòng, ngươi đau lòng ta liền vui vẻ' rồi nở nụ cười thoã mãn. Mỗi lần như vậy Beavis sợ đến phát khóc.
Thiểu năng có khuynh hướng tự ngược!
Thật đáng sợ... Bebe sợ hãi!!
Vậy nên mỗi lần cậu thấy chị mà hành động hoặc có suy nghĩ khác thường cậu liền ném sự thông minh lanh lẹ của mình lên chín tầng mây....còn vô cùng kích động nữa chứ....
..........
[Truyện CHỈ ĐƯỢC đăng tải ở Wattpad và Manga Toon.
•Link Manga Toon: http://h5.mangatoon.mobi/contents/detail?id=579599&_language=vi&_app_id=1
•Link Wattpad: https://my.w.tt/drY93O0C6bb]
Lúc mới sinh ra Bellanita rõ ràng là đứa bé ngoan, ngoại trừ thường xuyên ngủ ra thì còn rất tốt. Lâu lâu nó còn nở nụ cười ê ê a a với cô nữa kìa.... nhưng không biết kể từ khi nào mà Bellanita lại bắt đầu trở nên im lặng.
Marie thở dài.
...........
Kể từ ngày biết chị có sức khỏe và tâm lý bất ổn, Beavis càng săn sóc chị hơn. Có một điều cậu không thể hiểu là chị rõ ràng biết đi, nhưng vì sao chị lại không chịu đi đàng hoàng.
Beavis tự dặn với lòng là không nên đôi co vớ kẻ điên.
4 tuổi.
Beavis vừa lau nhà vừa chú ý đến chị. Chị cậu cứ liếm khoé môi suốt. Có lẽ muốn uống sữa rồi.
Chị thích uống sữa, trong nhà lại hết sữa nên Beavis đành ra ngoài đi mua, trước khi đi cậu dặn dò chị phải ở nhà cẩn thận nhưng chị chỉ đáp lại cậu bằng một cái liếc nhàn nhạt. Cậu cũng không trong mong gì chị sẽ trả lời... ra ngoài và khoá cửa cẩn thận.
Bình thường mọi người điều không để ý gì đến cậu nhưng hiểu sao hôm nay lại khác, cậu đi ngang qua chỗ nào đám người liền ngó quá chỗ đó, bị nhìn như vậy Beavis bỗng hơi sợ.
Lúc đó cậu đâu biết mỗi lần cậu ra ngoài điều được mẹ sử dụng loại thần chú che dấu nên mới được an toàn.....
Lần này toi thật rồi.
Bé Beavis đã bị chặn đường.
Cậu rụt rè nhìn bọn họ "Mấy chú sao chặn cháu?"
"Nhóc con, có tiền không?" Một người hỏi.
Beavis ngoan ngoãn lắc đầu.
Một người khác "Thằng này nhìn cũng được, ngoan ngoãn, mang bán sẽ rất nhiều tiền."
Beavis nghe xong liền cứng người, trong lòng hoảng tột độ, tai nó ong ong, không còn nghe thấy họ nói gì nữa. Bỗng nó nhìn về một góc và thấy chị gái nó đứng ở đó.
Nó muốn chị chạy đi, nhưng cũng muốn chị cứu nó.......
Chị nhìn nó thật lạnh nhạt, im lặng đứng đó nhìn nó chóng lại bọn người kia, im lặng nhìn nó bị ngã xuống, rồi quay đầu bỏ đi.
Beavis rất buồn, chỉ cảm thấy lòng lạnh lẽo, chị không có chút phản ứng gì khi thấy nó bị đánh luôn sao? Nó rõ ràng đã bên cạnh chị một tất không rời suốt 2 năm trời... vì cái gì chị lại lạnh lùng như vậy.... sâu trong lòng nó lại trái ngược hoàn toàn với mớ suy nghĩ, nó cảm thấy may mắn vì chị không xông đến....
Hai loại suy nghĩ trái ngược này khiến nó bực bội vô cùng, đợi khi nó sắp ngất xỉu thì thấy một người đàn ông lạ xuất hiện cứu giúp nó.
..........
Khi mở mắt lần nữa cậu đã thấy bản thân nằm ở trong nhà, mẹ đang cố dụ dỗ chị ăn nhưng chị vẫn mím chặt môi né qua một bên...
Beavis nằm trên giường tịnh dưỡng khoảng 3 ngày liền không muốn nằm nữa.
Mẹ còn phải đi làm, không thể ở nhà mãi được. Sẽ chết đói mất.
(Beavis của tương lai : Lúc đó tôi tưởng tôi là cậu bé nông thôn nhà nghèo, phải làm thì mới có ăn... nhưng thật chất là không làm mà vẫn có ăn.)
Cậu cố thuyết phục mẹ, cuối cùng mẹ đồng ý. Cậu vẫn ở nhà chăm sóc chị, có điều là không thường xuyên nói chuyện với chị nữa.
Lại một ngày nữa trôi qua và ngày mới bắt đầu. Mẹ hôn cậu và chị mỗi người một cái liền đi làm.
(Mẹ đỡ đầu: Beavis khi nhỏ rất thông minh nên Marie rất yên tâm và cô cũng đã đặt kết giới ngoài nhà.)
Như những ngày bình thường, Beavis bắt đầu xoa tay dụ dỗ chị gái ăn sáng.
"Bella, ăn sáng nào, nếu không ăn thì không uống sữa nhé."
Bất ngờ là lần này chị lại mở miệng "không...muốn..."
Vui không? Tất nhiên vui rồi!
"Ái chà...cuối cùng cũng chịu nói chuyện, chị nói tiếp đi." Beavis nhảy dựng, vui vẻ la oai oái.
Chị gái cậu tiếp tục mím môi. Cậu có dụ dỗ kiểu gì chị cũng không chịu nói, có lẽ là cảm thấy cậu quá phiền nên chị đã quyết định dùng bữa.
Cậu cảm thấy bản thân giống anh hơn là em.
................
................
'phụt'
Đang là thời điểm ăn tối, chị gái đang uống sữa đột nhiên phun một ngụm máu. Cả cậu và mẹ vô cùng kinh hoàng hô lên.
Chị lung lay ngã từ trên ghế xuống, mẹ lập tức bế người đi, dặn dò cậu ở nhà cẩn thận liền đi rất nhanh ra ngoài. Mẹ nghĩ câu không nghe lời mẹ lẩm bẩm sao... cậu nghe được đấy.
Tại sao lại không còn thở?
Beavis ở nhà dọn dẹp lại mọi thứ, ngồi đợi chị và mẹ đến trời tối, cuối cùng chịu không được nên nằm ngủ quên trên sofa.
Sáng hôm sau mẹ mới về, mẹ vừa về liền hốt hoảng bế cậu lên mang đến giường.
Beavis vốn dĩ ngủ không sâu liền mở mắt, cậu thấy hai mắt mẹ sưng lên tóc rối bù vẻ mặt thì tái nhợt. Không thấy chị gái đâu, trong lòng cậu hoảng đến nay chưa từng thấy.
Vì lo cho chị nên cậu đã không để ý đến tình trạng mẹ cũng đang không tốt cho lắm.
"Chị đâu! Chị đâu!" Cậu hoảng loạn hét to.
Marie trấn an Beavis một hồi cậu mới bình tĩnh lại. "Hiện tại mẹ đã đưa chị con đi...điều trị."
"Thế khi nào chị về?"
"Nhanh thôi..."
Và cái nhanh đó của mẹ là mất hết một năm trời. Một năm sau..... đó.
.......
.......
5 tuổi.
Beavis ngồi ở nhà trông ngóng.
Mẹ nói hôm nay mẹ sẽ đưa chị về.
Trong lòng cậu thật hưng phấn.
Rất nhanh mẹ đã về, trên tay mẹ còn bế chị gái nữa. Vẻ bề ngoài của chị vẫn nhỏ nhỏ xinh xinh như vậy. Có điều hình như tính cách của chị đã thay đổi.
Chị ấy mở to mắt, cắn cắn ngón tay cái nhìn cậu. Bellanita cất giọng non nớt "Beavis~" âm cuối kéo thật dài. Trong lòng Beavis một trận run run.
A!! Chị... chị thật đáng yêu~
Mẹ mỉm cười thả chị xuống.
Bellanita chập chững đi đến giơ hai cánh tay như ngó sen ra. "Ôm~"
Beavis làm gì Bellanita vẫn đi sau mông cậu.
Chị cười nhiều hơn, còn học nấu ăn, lâu lâu lại giảng một ít đạo lý khiến cậu dở khóc dở cười. Có điều... chị lại hình thành tính cách trái ý liền khóc. Mỗi lần như vậy cậu luôn mềm lòng.
Vấn đề vì sao chị biến thành như vậy Beavis lựa chọn không hỏi.
.....................
Kể từ đó Bellanita chính thức biến thành cái đuôi nhỏ của Beavis.
*
*
*
[Truyện CHỈ ĐƯỢC đăng tải ở Wattpad và Manga Toon.
•Link Manga Toon: http://h5.mangatoon.mobi/contents/detail?id=579599&_language=vi&_app_id=1
•Link Wattpad: https://my.w.tt/drY93O0C6bb]
*
*
*
*
Ngoài lề :
Thằng nhóc này thật phiền... Lải nhải như vậy không phiền sao?
Chi bằng giết quách nó đi là được. Nhưng khi nhìn thấy nụ cười của nó.... Ta lại không ra tay được...
Lực lượng cũng chẳng thể sử dụng được. Chả biết người phụ nữ kia đã cho ta dùng thứ quái đản gì... Ta biết là không thể uống thứ sữa đó, nhưng ta cản không được, giống như bị nghiện vậy....
Rốt cuộc đây là nơi quái đản nào!
...
Ta chỉ là liếm môi thôi, không phải thèm sữa, mi có thể đừng đánh giá thấp ta như vậy có được không?
Lại còn khoá cửa cơ đấy....
Đứa nhóc này... Chắc chắn sẽ gặp xui cho xem, vì người phụ nữ kia có làm phép lên cho nó đâu.
Do dự một chút ta liền cố gắng trèo cửa sổ đi theo nó.
Quả nhiên, thằng nhỏ bị chặn đầu.
Ta khoanh tay trước ngực đứng xem kịch vui, trong khoảng khắc đó ta cảm nhận được một nguồn năng lượng vô cùng quen thuộc.... Tuy rất mỏng manh...
Thằng nhỏ đó... Chẳng lẽ....
Ta luống cuống đọc thần chú. Trong miệng dâng lên một cổ vị tanh ngọt, ta xoay người dựa vào tường, cố gắng bình ổn tâm trí rồi mất đi ý thức.
....
29/1/2021
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook