Đồng Nhân Harry Potter Sánh Bước Cùng Người
-
11: Lễ Phân Viện
"A, tao biết mày." Bulstrode ngẫm nghĩ một lúc, tỏ ra đã hiểu.
"Hóa ra mày chính là sự sỉ nhục của Bransbane trong lời đồn.
Trách không được tại sao lại tùy tiện đặt một cái tên đâu.
Anna sao, tch tch, nghe cái tên là biết không có phẩm vị mà.
Cái tên này là do mẹ mày đặt đi?"
"Không được vũ nhục mẹ mình!" Anna cũng đứng lên.
Không biết bởi vì kích động hay bởi vì ánh lửa mà gương mặt vốn có chút tái nhợt của cô bé đỏ bừng một mảng.
"Hơn nữa tớ cũng không phải sỉ nhục của nhà Bransbane! Sớm muộn gì tớ cũng sẽ cho tất cả mọi người biết, tớ mới là thứ đáng giá nhất của bọn họ."
"Hừ! Tốt lắm, vậy tao sẽ chờ xem!"
Bulstrode đảo mắt, chán ghét nhìn cậu nhóc ngồi ngốc một góc thuyền kia.
Cô nàng nhất quyết không chịu ngồi xuống, dường như sợ bọn họ sẽ lần lượt làm bẩn thân thể cô.
Càng tốt, như thế càng rộng chỗ! Jessica nhủ thầm.
Lúc này, lão Hagrid ở chiếc thuyền gần đó hô lên một tiếng: "Chú ý! Cúi đầu xuống!"
Jessica, Anna và cậu nhóc kia đều làm theo, nhưng vì Bulstrode đang đứng, lúc phản ứng lại thì đã chậm.
Vì vậy, "tùm" một tiếng, cô nàng Vivian Bulstrode cao ngạo đã có một vé thăm quan miễn phí đến Hồ đen nổi tiếng của Hogwarts.
Cậu nhóc cùng thuyền thấy vậy hét lên một tiếng.
Không đợi mọi người kịp hành động gì, một xúc tua quấn quanh Bulstrode nâng cô nàng lên, trả về vị trí cũ.
Hiện tại, Bulstrode tiểu thư hoàn toàn không còn uy phong như trước đó.
Bởi vì nhiễm lạnh do ướt nhẹp khi rơi xuống hồ, cô nàng không ngừng run rẩy.
Lại thêm cả sợ hãi nên cô nàng xanh cả mặt, mặt cắt không còn một giọt máu.
Jessica lạnh lùng nhìn thoáng qua Bulstrode run rẩy vì lạnh ở một góc, hoàn toàn không có suy nghĩ tiến lên an ủi cô nàng.
Cho dù vừa rồi cô nàng kia tự mình ngã xuống, cô ở trên thuyền cũng không tính hành động gì, cô định để yên đấy để cô đại tiểu thư nhận chút giáo huấn.
Dù sao cô cũng từng nghe Lily nói qua, học sinh Hogwarts rơi vào Hồ đen sẽ không xảy ra nguy hiểm gì bởi vì đã có sinh vật sống trong hồ bảo vệ.
Sau khi đi một đoạn nữa, cả thuyền của Jessica đều yên tĩnh xuống.
Do có sự tình trước đó làm bài học nên ngay cả cậu nhóc năng động, luôn nhảy lên nhảy xuống cũng im lặng lại, vì vậy càng miễn bàn đến Jessica và Anna luôn điệu thấp.
Rất nhanh, lâu đài Hogwarts hiện ra ngày càng rõ trong tầm mắt của các tân sinh.
Càng ngày càng gần, rồi chậm rãi, những con thuyền nhở tự động cập bến, xếp thành hàng thẳng chỉnh tề.
Các học sinh cũng theo thứ tự rời thuyền.
Lão Hagrid lúc này đã đứng ở bên bờ, giơ cao ngọn đèn, dùng giọng nói lớn của lão tập trung tất cả học sinh đi theo mình.
Bọn nhỏ tự giác xếp thành mấy hàng đi theo Hagrid về phía trước.
Cả hàng ngũ líu ríu như đàn chim nhỏ, đa số học sinh đều thảo luận về người xui xẻo vừa rơi vào hồ nước và về lễ phân viện sắp tới.
Jessica yên lặng đi theo đội ngũ, bên cạnh cô là cô bé Anna cùng thuyền vừa rồi.
Jessica vẫn biết rằng cô bạn này luôn lén quan sát mình, đến khi cô nhìn lại thì vội vàng rời tầm mắt đi.
Trước những hành động đầu kỳ quái của cô bạn mới quen - Anna, Jessica cũng không có tâm tư để tìm hiểu vì ở phía trước cả nhóm tân sinh đã dừng lại, Hagrid đi lên bậc thang, đấm mạnh vào cánh cửa toà lâu đài ba lần.
Sau ba tiếp đập cửa, dưới ánh mắt tò mò lẫn ngưỡng mộ của học sinh, cánh cửa lâu đài chậm rãi mở ra.
Một bà phù thủy cao lêu nghêu, tóc đen mướt, mặc áo dài màu xanh ngọc bích xuất hiện trước tầm mắt mọi người.
"Các học sinh năm thứ nhất đây thưa giáo sư McGonagall." Giọng Hagrid không có chậm lại.
"Có một học sinh rơi xuống Hồ đen.
Tôi nghĩ cô bé có lẽ sẽ cần một thứ gì đó ấm áp."
"Cảm ơn bác, Hagrid.
Bác để chúng lại cho tôi được rồi."
Giáo sư McGonagall gật đầu, nhìn lướt qua nhóm tân sinh rồi dừng lại ở chỗ cô bé ướt nhẹp.
"Vị tiểu thư này, mời trò tiến lên phía trước."
Tất cả tân sinh nghe vậy đều tách ra hai phía, tạo một con đường nhỏ cho Bulstrode đi.
Cố gẵng duy trì lễ nghi, Vivian Bulstrode cứng nhắc đi về phía giáo sư McGonagall.
Giáo sư nhanh chóng đũa phép của mình ra niệm một câu thần chú.
Trước ánh mắt kinh ngạc của nhiều tân sinh, xung quanh người Bulstrode tỏa ra một làn sương mỏng, sau khi lớp sương tan đi nhóm tân sinh lại được một lần nữa không nhịn được sợ hãi hô lên.
Bulstrode vừa rồi còn ướt như chuột lột, áo choàng nhỏ đầy nước đã trở lên cực kì khô ráo, ngay cả một giọt nước cũng không thể tìm thấy.
"Được rồi.
Tất cả học sinh mau xếp thành hai hàng, đi theo ta."
Giái sư McGonagall vỗ tay, một lần nữa kéo sự chú ý về phía bà.
Bà xoay người, bất đầu dẫn tân sinh vào đại sảnh đường.
Từ từ đi theo hàng, Jessica phát hiện bản thân cô cũng đang rất khẩn trương, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Hít một hơi thật sâu, cố gắng quan sát xung quanh, cô quyết định đếm xem trên bức tường đá đằng kia vó bao nhiêu ngọc đuốc đang sáng.
Cô muốn mượn điều đó để rời sự chú ý của bản thân, tránh việc chính mình vì quá khẩn trương mà quên mất cách hô hấp.
Nhóm tân sinh xếp thành hai hàng đi theo giáo sư McGonagall ở phía trước, dọc theo con đường đá nhỏ cho đến khi tới một căn phòng nhỏ ở đầu đại sảnh.
So với hành lang vừa nãy bọn họ đứng, nơi này tương đối nhỏ hẹp.
Hơn nữa, các tân sinh còn phải lách người, đứng sát vào nhau mới có thể đứng vừa, nếu không thì sẽ có học sinh không thể đi vào.
"Chào mừng các trò đến Hogwarts.
Tiệc khai giảng sắp bắt đầu, nhưng trước khi nhận chỗ ngồi trong đại sảnh đường, các trò sẽ được phân loại để xếp vào các ký túc xá."
Giáo sư McGonagall nhìn quét qua nhóm tân sinh.
Bà rất vừa lòng với thái độ nghiêm túc, chăm chú của họ.
"Phân loại là một lễ rất quan trọng, bởi vì trong thời gian các trò học ở đây, ký túc xá của trò cũng giống như gia đình của trò trong trường Hogwarts.
Các trò sẽ cùng học, cùng ngủ, cùng chơi… với các bạn chung một ký túc xá."
Nói tới đây, giáo sư McGonagall dừng lại một chút, một lần nữa quan sát nhóm tân sinh, đảm bảo tất cả bọn họ vẫn đang chăm chú nghe bà phát biểu rồi mới tiếp tục nói.
"Có bốn ký túc xá, ở đây gọi là nhà, nhà Gryffindor, nhà Hufflepuff, nhà Ravenclaw và nhà Slytherin.
Mỗi nhà đều có một lịch sử cao quý riêng và nhà nào cũng từng tao nên những nam phù thủy và nữ phù thủy xuất sắc."
Trong phòng im ắng, ngoại trừ âm thanh của giáo sư McGonagall thì chỉ còn tiếng hít thở của tân sinh.
"Trong thời gian các trò học ở Hogwarts thì thành tích các trò đạt được sẽ được cộng vào điểm chung cho nhà mình ở.
Cuối năm, nhà nào có được nhiều điểm nhất sẽ được nhận cúp nhà – một vinh dự cao cả.
Ta hy vọng mỗi người trong các trò là một thành viên xứng đáng với nhà mình sống, cho dù các trò được chọn vào nhà nào đi nữa."
"Lễ phân loại sẽ diễn ra trong vài phút tới, trước mặt toàn thể giáo viên và học sinh trong trường.
Ta đề nghị các con sửa soạn cho tề chỉnh trong khi chờ đợi làm lễ."
Giáo sư McGonagall kết thúc lời phát biểu rồi rời khỏi qua cánh cửa còn lại trong phòng.
Sau khi bà rời đi, các tân sinh lập tức ồn ào, bàn luận về lễ phân viện.
Tại điểm này, dù là học sinh xuất thân từ gia đình phù thủy hay là từ thế giới Muggle đều không biết gì về chuyện này.
Hiển nhiên, không nói cho tân sinh về lễ phân viện là truyền thống, về điểm này tất cả phù thủy đều duy trì rất tốt.
Nếu lễ phân viện là một cuộc thi như nhiều tân sinh đồn, trăm ngàn lần đừng có kiểm tra cái gì kì quái.
Jessica cúi đầu yên lặng cầu nguyện cũng âm thầm tính toán, nếu thật sự có cuộc thi thì bản thân cô nắm chắc được bao nhiêu phần.
Đến khi giáo sư McGonagall trở lại, tên tay bà cầm một cuộn da dê "Hiện tại, xếp thành một hàng, đi theo ta."
Nhóm tân sinh thành thật làm theo sự chỉ dẫn của giáo sư, xếp thành một hàng, làm đuôi nhỏ đi đằng sau giáo sư McGonagall.
Ngoài dự đoán của học sinh là cánh cửa còn lại trong phòng không trực tiếp thông ra đại sảnh đường.
Theo sau giáo sư McGonagall, tân sinh một lần nữa phải đi trên hành lang dài dằng dặc, qua hai cánh cửa lớn mới chính thức đi vào đại sảnh đường đầy xa hoa.
Jessica có thể khẳng định đời này của cô sẽ không bao giờ nhìn thấy nơi nào có khung cảnh tráng lệ, thần kì và tuyệt vời bằng khung cảnh trước mặt này.
Trước đây cô từng nghĩ rằng phòng khách nhà trưởng trấn là đã vô cùng xa hoa.
Nhưng hiện tại, so với đại sảnh đường Hogwarts, phòng khách nhà trưởng trấn lại chỉ là căn phòng nhỏ ở nông thôn, không có gì nổi bật.
Không, hai nơi này thậm chí còn không thể so sánh với nhau.
Lúc này, tất cả học sinh các năm đều ngồi ngay ngắn tại dãy bàn nhà mình.
Mỗi người đều dồn lực chú ý lên dãy tân sinh đang nối đuôi nhau đi vào, quan sát vẻ mặt kinh ngạc khi lần đầu đến đại sảnh đường của chúng.
Ở trên bốn dãy bàn dài, hàng ngàn hàng vạn ngọn nến lơ lửng trên không trung, soi sáng cả sảnh đường.
Dưới ánh nên lung linh ấy, những chiếc dĩa vàng và cốc vàng lại càng thêm lóng lánh, sáng lóa.
Vì vậy, tuy rằng, bên trên những chiếc đĩa đấy không có đồ ăn gì nhưng cũng đủ hấp dẫn lực chú ý của tân sinh.
Giáo sư McGonagall dẫn học sinh năm nhất đi qua những dãy bàn dài, đến trước một đoạn cầu thang ngắn.
Trên bậc cầu thang là bục phát biểu cùng với một bàn dài khác được ngồi đầy bởi các giáo sư.
Giống như tiếp viên bày bán sản phẩm để chào khách, giáo sư McGonagall để tân sinh đứng thành hàng đối diện với những học sinh khác, còn bà hình như lại đi tìm gì đó ở phía sau.
Trước ánh mắt sáng quắc của học sinh ở phía dưới, Jessica không nhịn được nuốt ngụm nước bọt.
Để bản thân không nhớ về tràng bi kịch vào năm lớp bốn ở trường cũ, nó thật sự thảm hại đến mức Jessica không dám thừa nhận, cô quyết định nhìn về phía trần nhà, cố gắng lơ đi những ánh mắt đó.
"Chúa ơi..."
Jessica bị cảnh tượng trước mắt dạo ngây người, không nhịn được hô lên, kéo theo học sinh xung quanh cũng ngẩng đầu lên.
Giờ đây, trước mắt tân sinh, nơi vốn dĩ phải là trần nhà xa hoa được thay thế bởi vòm nhà đen như nhung rắc đầy những vì sao y hệt như bầu trời bên ngoài.
Tất cả thật sự rất khó tin làm nhiều tân sinh không tin bên trên thật sự là trần nhà, thậm chí còn có học sinh tưởng rằng đại sảnh đường của Hogwarts đặt ở ngoài trời.
Tuy nhiên, lần này Jessica cũng không có sợ hãi được bao lâu vì giáo sư McGonagall đã trở lại, cầm một cái ghế cao bốn chân đặt trước mặt đám trẻ tân sinh.
Sau đó, bà nhẹ nhàng đặt một chiếc nón phù thủy hình chóp thoạt nhìn cũ kĩ, te tua, vá chùm vá đụp và cực kì bẩn lên ghế.
Cái mũ này...!đại khái chỉ đáng hai đồng tiền đi?! Jessica thầm tính giá trị của chiếc mũ trong lòng; ngược lại lại xem nhẹ lý do vì sao giáo sư McGonagall lại lấy ra một chiếc mũ không phù hợp với hoàn cảnh xung quanh vậy.
Ngay tại lúc Jessica đang ngẩn ngơ, cái nón vặn vẹo, một miếng toạt gần vành nón mở ra như một cái miệng.
Trên thực tế, chiếc nón đã thực sự mở miệng và bắt đầu hát.
Những học sinh đã vào Hogwarts lâu đối với việc xảy ra lúc này gần như đã trở thành thói quen; nhưng đây lại là lần đầu tiên những tân sinh mới đến được tận mắt chứng kiến, tận tai nghe thấy một chiếc nón hát.
Trước giọng hát ma chê quỷ hờn của chiếc nón, không biết những người khác nghĩ như nào nhưng Jessica tự cảm thấy suy nghĩ của bản thân thật sự có chút quỷ dị, khác người.
Cô thế nhưng không có sợ hãi mà còn tính toán xem nếu bán chiếc mũ này cho đoàn xiếc thì sẽ thu lại được bao nhiêu tiền.
Kết thúc bài hát của chiếc nón, cả sảnh đường nổ tung trong tiếng vỗ tay.
Cái nón nghiêng mình chào bốn phương tám hướng rồi đứng yên.
"Hiện tại, ta gọi tên người nào thì người đó chỉ việc đội nón và ngồi lên ghế." Giáo sư McGonagall mở cuộc giấy da dê, bắt đọc tên từng người theo bảng chữ cái.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook