[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám
-
Quyển 4 - Chương 208: Hỗn loạn
Editor: Quyền Khuyên
Rất nhiều nữ sinh có thói quen mang theo chiếc gương nhỏ, cho dù là tại thế giới phù thủy cũng không ngoại lệ. Tôi cực kỳ may mắn là tôi không như thế, nhất là vào ngày thứ ba tôi ở Bệnh thất, cũng có một học sinh giống tôi bị trúng bùa chú rậm lông nằm tại giường cạnh tôi. Giống phiên bản thu nhỏ của người tuyết Tây Tạng ở Gryffindor làm tôi hạ quyết tâm trước khi khỏi hẳn sẽ không soi gương, thật ra, tôi cực kỳ khó hiểu khi Hermione làm như thế nào có thể nhìn xuyên qua bộ lông rậm rạp, chỉ liếc mắt một cái có thể nhận ra tôi.
Bệnh thất của phu nhân Pomfrey có rất nhiều học sinh với đủ các loại bệnh kỳ quái, bà bận tối mày tối mặt, vô cùng tức giận. Có lẽ bởi vì thế mà tôi cảm thấy thuốc uống càng khó uống hơn. Uống thuốc mỗi này hai lần đúng là thử thách lớn về ý chí nghị lực.
Vài ngày sau, Hermione lại tới Bệnh thất, trong tay là một cái túi lớn.
"Anh có khỏe không Coleson?" Cô ấy vui vẻ dựa sát vào giường tôi chào hỏi, "Cảm giác như thế nào?"
"Dở tệ." Người tuyết Tây Tạng thì thầm một tiếng, len lén, hơi e dè lườm tôi một cái, "Thuốc uống có mùi vị đống nôn."
"A. Thật tệ." Hermione nói mà không có thành ý. Cô đặt cái túi trong tay lên đầu giường cậu ta, "Bạn cùng phòng của anh nhờ tôi thay họ mang chút đồ dùng hàng ngày vào cho anh… bà Pomfrey không đồng ý cho bọn họ vào Bệnh thất."
"Vậy sao em có thể đi vào." Người tuyết cảm thấy bất công thở phì phì, làm đám lông rậm màu trắng xung quanh mũi bay bay.
"Tôi là huynh trường, Coleson. Hơn nữa có phẩm chất tốt, " Hermione xoa xoa thắt lưng trả lời, "Mà đám bạn cùng phòng của anh không phải là người hiền lành. Tôi vô cùng đồng ý với bà Pomfrey, ai biết sau khi bọn họ đi vào đây thì sẽ làm gì?"
Cô ấy không thèm để ý đến cậu ta nữa, đi tới kéo cao màn che ở giường thay tôi, rồi ngồi trên ghế dựa cạnh giường.
"Sylvia, sách tớ đưa cho cậu, cậu đã xem xong chưa?"
"Cậu mang đến nhiều như vậy - - nhưng tớ lại không xem nhanh được." Tôi hỏi, "Người đó là bạn của cậu?"
"Gần như thế - - anh ta và Fred cùng George ở cùng một phòng trong ký túc xá, cho nên chúng ta thường xuyên gặp mặt." Hermione vô tình nói.
"Anh ta gọi là... Coleson?" Tôi cau mày nghĩ, "Tớ cảm thấy cái họ này nghe rất quen tai."
"Đây cũng không phải là một cái họ hiếm." Hermione cười rộ lên, "Nhưng cậu đương nhiên là cảm thấy quen thuộc bởi mấy ngày hôm trước tớ vừa mới nói với cậu đó."
"Cái tên ngốc đánh trúng tớ?" Tôi nhớ tới lời bình luận của Hermione.
"Đúng thế, " Hermione nói, "Chính là anh ta."
"Nhưng vì sao bản thân anh ta cũng biến thành như thế này?" Tôi hỏi.
"À - - là Malfoy làm. Tớ phải công nhận là cậu ta cực kỳ giảo hoạt, nhưng vẫn bị tớ gặp phải." Hermione sung sướng nói, "Tớ đã trừ 50 điểm nhà Slytherin."
"Bởi vì tớ sao?" Tôi ngạc nhiên nói.
"Đương nhiên."
Tôi hơi xấu hổ địa ho khan một tiếng."Uhm - - vậy Coleson thật đúng là vô cùng bất hạnh."
Anh ta cũng không nhằm vào tôi, nhưng từ trước đến nay người nhà Slytherin luôn am hiểu nguyên tắc bao che khuyết điểm, mà Draco lại tuyệt đối thuộc nhóm cực kỳ ghi thù.
Hermione cười rộ lên, "Cậu có thể biểu hiện chân thành thêm chút nữa, Sylvia."
"Này - - không phải cậu đã trừ 50 điểm sao? Nói ra thì người xui xẻo nhất là tớ, tự dưng tớ bị liên lụy." Tôi đỏ mặt lên - - cảm ơn đám lông rậm trên khuôn mặt giúp tôi không bị người ta phát hiện ra, "Chẳng lẽ tớ lại còn phải xin lỗi vì việc mình không làm sao?"
Bị trừ điểm đúng là một cảm giác buồn bã. Tác phong của huynh trưởng nhà Slytherin luôn có ảnh hưởng đến nhóm con rắn nhỏ, tôi còn nhớ rõ thời kỳ của Hugh Coffey, mọi người vô cùng cố chấp và giữ gìn điểm số. Mà hiện tại...
Nhưng điều này có quan hệ với sự hỗn loạn trong trường học mấy năm nay. Năm thứ tư là kết quả cuộc thi Tam Phép thuật khiến người người sợ hãi, mà năm thứ năm, mụ Umbridge nhiễu loạn hoàn toàn hệ thống cho điểm trong trường học. Ngoài ra - - dù nhà lytherin bị trừ 50 điểm, điểm số của chúng ta vẫn tuyệt đối vượt quá xa ba nhà khác.
"Được rồi," Hermione nhún nhún vai nói, "Tớ không có ý kiến với việc này, có đôi khi mấy người Coleson đùa dai quá mức làm phát hỏa, tớ nghĩ bọn họ nên được dạy dỗ một chút rồi. Trong trường học ở thế giới Muggle chúng ta sẽ không tin là có trường hợp này, đúng không? Để cho bạn học phải vào Bệnh thất một tuần trở lên vì trò đùa dai được coi là chuyện đương nhiên."
"Điều này có lẽ là sự khác nhau giữa thế giới phù thủy và thế giới Muggle." Tôi sờ mặt, buồn bã nói, "Cuối cùng tớ cũng gặp phải chuyện này... Năm thứ ba, trước mặt bạn học bị phanh áo mà mấy ngày nay... Ngày đó trên đường tớ đến Bệnh thất đã có bao nhiêu người thấy lông dài trên mặt tớ đây?... Tớ nói này, nhìn tớ có tệ như của Coleson không?"
Hermione cẩn thận đánh giá khuôn mặt tôi.
"Cậu tốt hơn anh ta nhiều." Cô khẳng định nói, "Lông của cậu vẫn ngắn hơn của anh ta."
"Cảm ơn, " tôi tức giận nói, "Tớ cảm thấy mình đã được an ủi."
Thuốc của bà Pomfrey tuy rất khó uống, nhưng vẫn vô cùng hữu hiệu. Sau mười ngày ở Bệnh thất, tôi đã khỏi hẳn và xuất viện, khuôn mặt nhìn vẫn như bình thường không có gì khác biệt.
Lúc trước người nhà Slytherin vẫn che dấu với những trò đùa dai, mà sau khi Draco bị trừ điểm thì bọn họ trắng trợn hơn. Draco ở cấp bậc cao cũng làm như vậy, nhóm con rắn nhỏ không còn có gì mà phải băn khoăn đây?
Nhóm con rắn nhỏ luôn luôn tỏ ra đạo mạo trước mặt người bình thường, nhưng tôi dám cá không có nhà nào am hiểu hơn về mấy chuyện xấu này hơn nhà Slytherin. Gryffindor sáng ý va chạm với Slytherin ác độc kết quả là Hogwarts càng thêm hỗn loạn.
Mỗi ngày mụ Umbridge đều có ý đồ ngăn chặn nhưng không thể ngăn cản hỗn loạn, đương nhiên, bà ấy vĩnh viễn không thể thành công. Hiện tại ở Hogwarts, nơi nơi đèn treo rơi rụng thành mảnh nhỏ, Bà Noris luôn luôn bị người nào đó nhốt vào trong bộ giáp sắt ở lầu hai, lão Filch tức giận đến xanh cả mặt. Mà đạn lép cùng đạn phân người vứt đầy tất cả hành lang, thế cho nên gần đây bùa bong bóng trở thành câu thần chú phổ biến mới - - chỉ có như vậy mọi người mới đảm bảo mình có đủ không khí trong lành.
Dưới tình huống như vậy cao hứng nhất là Peeves, hắn rít lên ở mỗi tầng khi đi qua tại Hogwarts, gõ hỏng vòi nước trong phòng rửa mặt, để cho toàn bộ sàn nhà ngâm trong nước. Khi hắn cảm thấy mệt mỏi khi đùa giỡn liền đi theo sau Umbridge cả ngày dài, mỗi một lần bà ta mở miệng thì tạo ra những âm thanh quái dị the thé.
Nhưng mặc kệ hỗn loạn như thế nào, trận thi đấu Quidditch giữa Gryffindor đối Ravenclaw vẫn đúng hạn cử hành, hơn nữa kết thúc mà không hề có trở ngại. Đây trận bóng Quidditch cuối cùng của năm học, nó kết thúc đại biểu cho năm thứ năm sắp kết thúc, mà cuộc thi O.W.Ls đang từ từ tới gần rồi.
Trận đấu Quidditch chiều hôm đó, người nhà Gryffindor ca hát, vây quanh và đỡ Harry về phòng nghỉ. Tôi nghĩ cậu ấy sẽ mất rất nhiều thời gian mới có thể thoát khỏi nhóm sư tử nhiệt tình. Nhưng không ngờ, buổi tối cậu ấy cũng đến, Hermione mang theo cậu ấy cùng Ron, thần bí kéo tôi lên chỗ tháp thiên văn.
"Chuyện gì?" Trên tháp thiên văn sau khi tìm được chỗ ngồi xong, tôi hỏi, "Cuộc thi sắp đến rồi... Tớ nghĩ cậu không có thời gian làm cái khác, Hermione."
Harry nhìn Hermione.
"Chúng ta tiến hành tổng kết kết quả chiến đấu trong thời gian qua." Hermione nói.
"Này - - tình hình này không phải rất tốt sao? Bài luận lịch sử phép thuật của tớ vẫn chưa hoàn thành - -" Ron nói. Cậu ta chờ mong địa nhìn về phía Hermione.
Hermione hoàn toàn không hề để ý cậu ấy, cô nói ngắn gọn: "Tớ không cho là như vậy."
"Cái gì?" Ron hỏi.
"Ý cậu là Hogwarts trong thời gian vừa qua?" Harry nói.
"Đúng, học sinh càng ngày càng kích động rồi." Hermione sầu lo nói, "Hiện tại đã có người dám ngay trước mặt Umbridge ném pháo nhát gan vào mũ trùm đầu của bà ta rồi."
"Chuyện đó không tốt sao?" Ánh mắt lấp lánh tỏa sáng của Ron, "Là người nào làm?"
"Lấy chỉ số thông minh của cậu thì rất khó lý giải cái này, Ron." Hermione tàn khốc nói. Mặt Ron tức giận đến đỏ lên, nhưng trước khi cậu ta gầm thét thì Hermione quyết đoán dời đề tài, "Cậu không phát hiện sao? Tình hình càng ngày càng hỗn loạn."
"Ta nghĩ ý của Hermione là tình hình bắt đầu không thể khống chế." Tôi nói, "Cũng không phải tớ không muốn thấy mụ Umbridge xui xẻo - - nhưng nếu mọi người tiếp tục như vậy, thậm chí càng ngày càng kích động, chỉ sợ kế tiếp sẽ có người bị thương."
"Sẽ có sao?" Harry do dự nói, "Tớ nghĩ không ai đi ác ý tổn thương chứ?"
"Cái này rất khó nói." Hermione nói, "Trong cảm xúc của quần thể, rất khó tránh trường hợp có người kích thích gây ra chuyện gì - - trong tin tức của thế giới Muggle không hề thiếu như vậy ví dụ, mà những phù thủy lại dễ dàng bị kích động, vài năm qua đã đủ chứng minh điều này."
Tôi gật đầu."Người bị thương nằm trong Bệnh thất càng ngày càng nhiều, lúc tớ nằm viện mỗi ngày bà Pomfrey đều oán giận cái này."
"Vậy, chúng ta phải làm cái gì bây giờ?" Harry khẩn trương nói, "Tớ hy vọng không có một người nào bị thương."
"Không ai muốn điều này." Tôi nói.
"Tớ có thể đi tìm huynh trưởng của Ravenclaw cùng Hufflepuff," Hermione nói, "Tớ nghĩ kế tiếp cần nhóm huynh trưởng cố gắng khống chế cục diện rồi. Mà phía Slytherin, Sylvia, cậu có thể thuyết phục Malfoy chứ?"
"Draco không can thiệp bất cứ quyết định nào của tớ." Tôi nói.
"Như thế... Được rồi, vậy dừng ở đây thôi. Đêm nay chủ yếu là muốn nói với cậu điều này." Hermione nở nụ cười, "Đêm nay tớ sẽ liên hệ luôn với bọn họ."
"Tốt." Tôi đứng lên, vỗ vỗ chỗ dính bụi trên áo choàng, "Còn chưa nói câu chúc mừng, Harry, trận đấu hôm nay cực kỳ đặc sắc. Nhưng sao cậu có không do dự bắt lấy trái snick vàng ngay trước mũi Cho Chang? Tớ thấy cô ấy muốn khóc."
"Tớ - - tớ không nói với cậu sao?" Sắc mặt Harry có vẻ không tốt, "Cô ấy đã không để ý tớ rồi."
"Vì sao?" Tôi kinh ngạc địa nói.
"Uh`m - - bởi vì Marietta Edgecombe. Cậu còn nhớ rõ cô ta không? Cô ta là bạn thân của cô ấy."
"Cô gái đã tố giác."
"Đúng là cô ấy. Đơn giản mà nói, ý của cô ấy là Marietta Edgecombe cho dù đã bán đứng chúng ta nhưng cô ấy thật sự là một cô gái đáng yêu mà bùa chú do Hermione cho vào khế ước thì vô cùng đáng giận." Harry nhún vai, "Sau đó chúng tớ tan rã trong không vui."
"À." Ron đồng tình vỗ vỗ bả vai Harry, "Đừng để ý, cậu sẽ gặp được cô gái còn tốt hơn thế."
Rất nhiều nữ sinh có thói quen mang theo chiếc gương nhỏ, cho dù là tại thế giới phù thủy cũng không ngoại lệ. Tôi cực kỳ may mắn là tôi không như thế, nhất là vào ngày thứ ba tôi ở Bệnh thất, cũng có một học sinh giống tôi bị trúng bùa chú rậm lông nằm tại giường cạnh tôi. Giống phiên bản thu nhỏ của người tuyết Tây Tạng ở Gryffindor làm tôi hạ quyết tâm trước khi khỏi hẳn sẽ không soi gương, thật ra, tôi cực kỳ khó hiểu khi Hermione làm như thế nào có thể nhìn xuyên qua bộ lông rậm rạp, chỉ liếc mắt một cái có thể nhận ra tôi.
Bệnh thất của phu nhân Pomfrey có rất nhiều học sinh với đủ các loại bệnh kỳ quái, bà bận tối mày tối mặt, vô cùng tức giận. Có lẽ bởi vì thế mà tôi cảm thấy thuốc uống càng khó uống hơn. Uống thuốc mỗi này hai lần đúng là thử thách lớn về ý chí nghị lực.
Vài ngày sau, Hermione lại tới Bệnh thất, trong tay là một cái túi lớn.
"Anh có khỏe không Coleson?" Cô ấy vui vẻ dựa sát vào giường tôi chào hỏi, "Cảm giác như thế nào?"
"Dở tệ." Người tuyết Tây Tạng thì thầm một tiếng, len lén, hơi e dè lườm tôi một cái, "Thuốc uống có mùi vị đống nôn."
"A. Thật tệ." Hermione nói mà không có thành ý. Cô đặt cái túi trong tay lên đầu giường cậu ta, "Bạn cùng phòng của anh nhờ tôi thay họ mang chút đồ dùng hàng ngày vào cho anh… bà Pomfrey không đồng ý cho bọn họ vào Bệnh thất."
"Vậy sao em có thể đi vào." Người tuyết cảm thấy bất công thở phì phì, làm đám lông rậm màu trắng xung quanh mũi bay bay.
"Tôi là huynh trường, Coleson. Hơn nữa có phẩm chất tốt, " Hermione xoa xoa thắt lưng trả lời, "Mà đám bạn cùng phòng của anh không phải là người hiền lành. Tôi vô cùng đồng ý với bà Pomfrey, ai biết sau khi bọn họ đi vào đây thì sẽ làm gì?"
Cô ấy không thèm để ý đến cậu ta nữa, đi tới kéo cao màn che ở giường thay tôi, rồi ngồi trên ghế dựa cạnh giường.
"Sylvia, sách tớ đưa cho cậu, cậu đã xem xong chưa?"
"Cậu mang đến nhiều như vậy - - nhưng tớ lại không xem nhanh được." Tôi hỏi, "Người đó là bạn của cậu?"
"Gần như thế - - anh ta và Fred cùng George ở cùng một phòng trong ký túc xá, cho nên chúng ta thường xuyên gặp mặt." Hermione vô tình nói.
"Anh ta gọi là... Coleson?" Tôi cau mày nghĩ, "Tớ cảm thấy cái họ này nghe rất quen tai."
"Đây cũng không phải là một cái họ hiếm." Hermione cười rộ lên, "Nhưng cậu đương nhiên là cảm thấy quen thuộc bởi mấy ngày hôm trước tớ vừa mới nói với cậu đó."
"Cái tên ngốc đánh trúng tớ?" Tôi nhớ tới lời bình luận của Hermione.
"Đúng thế, " Hermione nói, "Chính là anh ta."
"Nhưng vì sao bản thân anh ta cũng biến thành như thế này?" Tôi hỏi.
"À - - là Malfoy làm. Tớ phải công nhận là cậu ta cực kỳ giảo hoạt, nhưng vẫn bị tớ gặp phải." Hermione sung sướng nói, "Tớ đã trừ 50 điểm nhà Slytherin."
"Bởi vì tớ sao?" Tôi ngạc nhiên nói.
"Đương nhiên."
Tôi hơi xấu hổ địa ho khan một tiếng."Uhm - - vậy Coleson thật đúng là vô cùng bất hạnh."
Anh ta cũng không nhằm vào tôi, nhưng từ trước đến nay người nhà Slytherin luôn am hiểu nguyên tắc bao che khuyết điểm, mà Draco lại tuyệt đối thuộc nhóm cực kỳ ghi thù.
Hermione cười rộ lên, "Cậu có thể biểu hiện chân thành thêm chút nữa, Sylvia."
"Này - - không phải cậu đã trừ 50 điểm sao? Nói ra thì người xui xẻo nhất là tớ, tự dưng tớ bị liên lụy." Tôi đỏ mặt lên - - cảm ơn đám lông rậm trên khuôn mặt giúp tôi không bị người ta phát hiện ra, "Chẳng lẽ tớ lại còn phải xin lỗi vì việc mình không làm sao?"
Bị trừ điểm đúng là một cảm giác buồn bã. Tác phong của huynh trưởng nhà Slytherin luôn có ảnh hưởng đến nhóm con rắn nhỏ, tôi còn nhớ rõ thời kỳ của Hugh Coffey, mọi người vô cùng cố chấp và giữ gìn điểm số. Mà hiện tại...
Nhưng điều này có quan hệ với sự hỗn loạn trong trường học mấy năm nay. Năm thứ tư là kết quả cuộc thi Tam Phép thuật khiến người người sợ hãi, mà năm thứ năm, mụ Umbridge nhiễu loạn hoàn toàn hệ thống cho điểm trong trường học. Ngoài ra - - dù nhà lytherin bị trừ 50 điểm, điểm số của chúng ta vẫn tuyệt đối vượt quá xa ba nhà khác.
"Được rồi," Hermione nhún nhún vai nói, "Tớ không có ý kiến với việc này, có đôi khi mấy người Coleson đùa dai quá mức làm phát hỏa, tớ nghĩ bọn họ nên được dạy dỗ một chút rồi. Trong trường học ở thế giới Muggle chúng ta sẽ không tin là có trường hợp này, đúng không? Để cho bạn học phải vào Bệnh thất một tuần trở lên vì trò đùa dai được coi là chuyện đương nhiên."
"Điều này có lẽ là sự khác nhau giữa thế giới phù thủy và thế giới Muggle." Tôi sờ mặt, buồn bã nói, "Cuối cùng tớ cũng gặp phải chuyện này... Năm thứ ba, trước mặt bạn học bị phanh áo mà mấy ngày nay... Ngày đó trên đường tớ đến Bệnh thất đã có bao nhiêu người thấy lông dài trên mặt tớ đây?... Tớ nói này, nhìn tớ có tệ như của Coleson không?"
Hermione cẩn thận đánh giá khuôn mặt tôi.
"Cậu tốt hơn anh ta nhiều." Cô khẳng định nói, "Lông của cậu vẫn ngắn hơn của anh ta."
"Cảm ơn, " tôi tức giận nói, "Tớ cảm thấy mình đã được an ủi."
Thuốc của bà Pomfrey tuy rất khó uống, nhưng vẫn vô cùng hữu hiệu. Sau mười ngày ở Bệnh thất, tôi đã khỏi hẳn và xuất viện, khuôn mặt nhìn vẫn như bình thường không có gì khác biệt.
Lúc trước người nhà Slytherin vẫn che dấu với những trò đùa dai, mà sau khi Draco bị trừ điểm thì bọn họ trắng trợn hơn. Draco ở cấp bậc cao cũng làm như vậy, nhóm con rắn nhỏ không còn có gì mà phải băn khoăn đây?
Nhóm con rắn nhỏ luôn luôn tỏ ra đạo mạo trước mặt người bình thường, nhưng tôi dám cá không có nhà nào am hiểu hơn về mấy chuyện xấu này hơn nhà Slytherin. Gryffindor sáng ý va chạm với Slytherin ác độc kết quả là Hogwarts càng thêm hỗn loạn.
Mỗi ngày mụ Umbridge đều có ý đồ ngăn chặn nhưng không thể ngăn cản hỗn loạn, đương nhiên, bà ấy vĩnh viễn không thể thành công. Hiện tại ở Hogwarts, nơi nơi đèn treo rơi rụng thành mảnh nhỏ, Bà Noris luôn luôn bị người nào đó nhốt vào trong bộ giáp sắt ở lầu hai, lão Filch tức giận đến xanh cả mặt. Mà đạn lép cùng đạn phân người vứt đầy tất cả hành lang, thế cho nên gần đây bùa bong bóng trở thành câu thần chú phổ biến mới - - chỉ có như vậy mọi người mới đảm bảo mình có đủ không khí trong lành.
Dưới tình huống như vậy cao hứng nhất là Peeves, hắn rít lên ở mỗi tầng khi đi qua tại Hogwarts, gõ hỏng vòi nước trong phòng rửa mặt, để cho toàn bộ sàn nhà ngâm trong nước. Khi hắn cảm thấy mệt mỏi khi đùa giỡn liền đi theo sau Umbridge cả ngày dài, mỗi một lần bà ta mở miệng thì tạo ra những âm thanh quái dị the thé.
Nhưng mặc kệ hỗn loạn như thế nào, trận thi đấu Quidditch giữa Gryffindor đối Ravenclaw vẫn đúng hạn cử hành, hơn nữa kết thúc mà không hề có trở ngại. Đây trận bóng Quidditch cuối cùng của năm học, nó kết thúc đại biểu cho năm thứ năm sắp kết thúc, mà cuộc thi O.W.Ls đang từ từ tới gần rồi.
Trận đấu Quidditch chiều hôm đó, người nhà Gryffindor ca hát, vây quanh và đỡ Harry về phòng nghỉ. Tôi nghĩ cậu ấy sẽ mất rất nhiều thời gian mới có thể thoát khỏi nhóm sư tử nhiệt tình. Nhưng không ngờ, buổi tối cậu ấy cũng đến, Hermione mang theo cậu ấy cùng Ron, thần bí kéo tôi lên chỗ tháp thiên văn.
"Chuyện gì?" Trên tháp thiên văn sau khi tìm được chỗ ngồi xong, tôi hỏi, "Cuộc thi sắp đến rồi... Tớ nghĩ cậu không có thời gian làm cái khác, Hermione."
Harry nhìn Hermione.
"Chúng ta tiến hành tổng kết kết quả chiến đấu trong thời gian qua." Hermione nói.
"Này - - tình hình này không phải rất tốt sao? Bài luận lịch sử phép thuật của tớ vẫn chưa hoàn thành - -" Ron nói. Cậu ta chờ mong địa nhìn về phía Hermione.
Hermione hoàn toàn không hề để ý cậu ấy, cô nói ngắn gọn: "Tớ không cho là như vậy."
"Cái gì?" Ron hỏi.
"Ý cậu là Hogwarts trong thời gian vừa qua?" Harry nói.
"Đúng, học sinh càng ngày càng kích động rồi." Hermione sầu lo nói, "Hiện tại đã có người dám ngay trước mặt Umbridge ném pháo nhát gan vào mũ trùm đầu của bà ta rồi."
"Chuyện đó không tốt sao?" Ánh mắt lấp lánh tỏa sáng của Ron, "Là người nào làm?"
"Lấy chỉ số thông minh của cậu thì rất khó lý giải cái này, Ron." Hermione tàn khốc nói. Mặt Ron tức giận đến đỏ lên, nhưng trước khi cậu ta gầm thét thì Hermione quyết đoán dời đề tài, "Cậu không phát hiện sao? Tình hình càng ngày càng hỗn loạn."
"Ta nghĩ ý của Hermione là tình hình bắt đầu không thể khống chế." Tôi nói, "Cũng không phải tớ không muốn thấy mụ Umbridge xui xẻo - - nhưng nếu mọi người tiếp tục như vậy, thậm chí càng ngày càng kích động, chỉ sợ kế tiếp sẽ có người bị thương."
"Sẽ có sao?" Harry do dự nói, "Tớ nghĩ không ai đi ác ý tổn thương chứ?"
"Cái này rất khó nói." Hermione nói, "Trong cảm xúc của quần thể, rất khó tránh trường hợp có người kích thích gây ra chuyện gì - - trong tin tức của thế giới Muggle không hề thiếu như vậy ví dụ, mà những phù thủy lại dễ dàng bị kích động, vài năm qua đã đủ chứng minh điều này."
Tôi gật đầu."Người bị thương nằm trong Bệnh thất càng ngày càng nhiều, lúc tớ nằm viện mỗi ngày bà Pomfrey đều oán giận cái này."
"Vậy, chúng ta phải làm cái gì bây giờ?" Harry khẩn trương nói, "Tớ hy vọng không có một người nào bị thương."
"Không ai muốn điều này." Tôi nói.
"Tớ có thể đi tìm huynh trưởng của Ravenclaw cùng Hufflepuff," Hermione nói, "Tớ nghĩ kế tiếp cần nhóm huynh trưởng cố gắng khống chế cục diện rồi. Mà phía Slytherin, Sylvia, cậu có thể thuyết phục Malfoy chứ?"
"Draco không can thiệp bất cứ quyết định nào của tớ." Tôi nói.
"Như thế... Được rồi, vậy dừng ở đây thôi. Đêm nay chủ yếu là muốn nói với cậu điều này." Hermione nở nụ cười, "Đêm nay tớ sẽ liên hệ luôn với bọn họ."
"Tốt." Tôi đứng lên, vỗ vỗ chỗ dính bụi trên áo choàng, "Còn chưa nói câu chúc mừng, Harry, trận đấu hôm nay cực kỳ đặc sắc. Nhưng sao cậu có không do dự bắt lấy trái snick vàng ngay trước mũi Cho Chang? Tớ thấy cô ấy muốn khóc."
"Tớ - - tớ không nói với cậu sao?" Sắc mặt Harry có vẻ không tốt, "Cô ấy đã không để ý tớ rồi."
"Vì sao?" Tôi kinh ngạc địa nói.
"Uh`m - - bởi vì Marietta Edgecombe. Cậu còn nhớ rõ cô ta không? Cô ta là bạn thân của cô ấy."
"Cô gái đã tố giác."
"Đúng là cô ấy. Đơn giản mà nói, ý của cô ấy là Marietta Edgecombe cho dù đã bán đứng chúng ta nhưng cô ấy thật sự là một cô gái đáng yêu mà bùa chú do Hermione cho vào khế ước thì vô cùng đáng giận." Harry nhún vai, "Sau đó chúng tớ tan rã trong không vui."
"À." Ron đồng tình vỗ vỗ bả vai Harry, "Đừng để ý, cậu sẽ gặp được cô gái còn tốt hơn thế."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook