[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám
-
Quyển 2 - Chương 40: Xà khẩu
“ Ngàn năm lịch sử - những chú ngữ bạn không biết “
Tôi may mắn vì đã mượn nó, nhưng tôi cũng không thể không nói những bùa chú biến mất luôn có lý do của nó, hoặc là quá phiền phức, hoặc quá mức ác độc, hoạc là hiệu quả quá vu vơ - có bùa chú cần niệm một giờ, không sai một chữ, mà tác dụng chỉ là không thông qua bùa biến hình, đem một trái dưa biến thành một quả dứa.
Nhưng không thể phủ nhận, những bùa chú phiền phức này cũng có giá trị nghiên cứu, bùa chú thật dài đem mỗi mắt xích bày ra rõ ràng.
Tựa như là tất cả mọi người biết diện tích hình thoi bằng đường chéo nhân đường chéo chia hai, tức S=(a x b)/2, nhưng tại sao lại là như thế ?
Bùa chú hiện đại và bùa chú cổ đại trải qua một quá trình phát triển dài, bùa chú hiện đại giống như là định lý, mà bùa chú trong sách cầm niệm trong thời gian dài giống như là quá trình chứng minh định lý.
Tôi hoàn toàn bị chúng mê hoặc, đến lúc tôi cảm thấy mình phải giải lao một chút, tôi phát hiện trong trường lại có lời đồn mới.
Harry Potter là người kế vị của Slytherin, chứng cớ là cậu ta là một xà khẩu, nhân chứng là Gilderoy Lockhart ngu ngốc và các bạn học tại câu lạc bộ quyết đấu.
Trừ bỏ Weasley và Granger thì không ai dám nói chuyện cùng cậu ta.
Những con sử tử nhỏ Gryffindor dường như chịu đả kích lớn, nhưng càng bị đả kích là những con rắn nhỏ Slytherin, bọn họ không thể nào thừa nhận việc người kế vị của Slytherin lại ở Gryffindor.
“ Nó tuyệt đối không thể nào là người kế vị của Slytherin ! “ Malfoy tức giận làm cả người phát run, mái tóc bạch kim luôn gọn gàng cũng vểnh lên, giống như một con mèo xù lông.
“ Được, chính cậu cũng nhìn thấy cậu ta nói chuyện cùng rắn. “ Blaise Zabini tựa vào ghế sofa màu xanh lá cây, hai chân dài gác lên mặt bàn.
“ Cho dù tao có nghe thấy được thì nó không bao giờ là người thừa kế của Slytherin ! “ Malfoy kiên trì nói, cậu ta nóng nảy đi tới đi lui trong phòng sinh hoạt chung, “ Nó là một Gryffindor. “
Tôi im lặng đi xuyên qua phòng, đi về hướng thư viện.
Nói thật, tôi có cùng ý kiến với Malfoy.
Bản thân Slytherin là một xà khẩu, nhưng mà thiên phú này chỉ có huyết mạch Slytherin mới có được ?
Trước Slytherin có ai có khả năng này không ? Như cha mẹ hắn, ông bà…trước Slytherin, như vậy có ai có thể chắc chắn không có nhánh phụ nào - ngoại trừ nhánh của Salaza Slytherin, không có khả năng này ?
Nếu những người sinh trước không ai có khả năng này, mà chỉ có Slytherin bị đột biến, như vậy có ai dám chắc đột biến này sẽ không xuất hiện trên một phù thủy khác ?
Mà điều quan trọng nhất, người kế vị của Slytherin làm sao có thể là một Gryffindor.
Thư viện cũng không như mọi khi có đông người đến và đi, không ngờ nó cũng rất yên tĩnh. Tôi có thể đoán là có Harry Potter ở đây.
Nhóm ba người ngồi ở một cái bàn trong góc phòng, Granger không chuyên tâm tìm kiếm cái gì đó, Ron Weasley hỗ trợ một bên, nhưng một lúc cậu ta lại cử động, giống như dưới mông có con rận.
Harry Potter… trông rất chán chường hơn trước, ngơ ngác ngồi trên ghế, cũng không chào hỏi tôi như mọi hôm.
“ Có thể mình là người kế vị của Slytherin… “ Cậu ta không yên lòng nói.
“ Đừng có đùa. “ Tôi không nhịn được bực bội nói, “ Cậu không bao giờ có thể là người thừa kế Slytherin ! “ Tôi còn nhớ rõ Gryffindor là như thế nào, cậu ta chán ghét, khinh bỉ Slytherin đến thế nào, người như vậy mà là người thừa kế Slytherin ? Không thể nào !
Nhưng thái độ thô lỗ của tôi cũng không làm Potter tức giận, cậu ta ngồi thẳng nhìn tôi, ánh mắt như phát sáng : “ Thật sao… bồ… bồ tìn mình sao ? “
Tôi cảm thấy có chút không đúng, Slytherin trong cậu ta, toàn bộ học sinh giống như một cơn ác mộng, làm cho người ta muốn rời khỏi nó ngay lập tức. Nhưng tôi còn gật đầu, xuất phát từ… A, đồng cảm chết tiệt. Kiếp trước tôi không được chào đón đến bây giờ vẫn thế, nhưng tôi biết cái cảm giác bị xa lánh, huống chi cậu ta lại giống như từ trên mây té xuống bùn.
Chỉ mong câu trả lời của tôi là lời an ủi cho cậu ta.
Ánh mắt cậu ta sáng lên, dừng một chút, cậu ta rụt rè nói : “ Cám ơn. “
… Tôi không biết nói gì, gật đầu lung tung, bắt đầu tìm sách đọc giải trí trên giá.
“ Này… “ Cậu ta ở bên im lặng một lúc, lo lắng hỏi tôi, “ Từ trước đến nay quan hệ giữa tớ và Slytherin cũng không tốt… cậu cũng là người nhà Slytherin, vì sao từ năm đầu lại thường xuyên chú ý tới tớ, mà lại không mang theo ý đồ xấu ? “
Tôi có thể nói gì ? Tôi có thể nói rằng tôi thường xuyên xuất hiện trước mặt cậu chỉ vì cậu là “ máy hấp dẫn Malfoy “ ?
“ À, cậu biết đấy. “ Tôi hắng giọng một cái, còn thật sự nhìn tôi mắt xanh biếc của cậu, “ Tôi cảm thấy các cậu… rất tốt, thật đáng yên. Tôi thích các bạn. “
“ Ôi, Merlin… “ Weasley trợn mắt nhìn tôi, Granger cũng ngưng lẩm nhẩm bài vở.
Potter đỏ mặt.
“ A, cảm ơn lời khen của cậu. “ Cậu ta tránh ánh mắt của tôi, giọng nói có chút bối rối.
Tôi nhìn họ không hiểu nổi rồi lại đắm chìm trong thế giới của sách.
Tôi may mắn vì đã mượn nó, nhưng tôi cũng không thể không nói những bùa chú biến mất luôn có lý do của nó, hoặc là quá phiền phức, hoặc quá mức ác độc, hoạc là hiệu quả quá vu vơ - có bùa chú cần niệm một giờ, không sai một chữ, mà tác dụng chỉ là không thông qua bùa biến hình, đem một trái dưa biến thành một quả dứa.
Nhưng không thể phủ nhận, những bùa chú phiền phức này cũng có giá trị nghiên cứu, bùa chú thật dài đem mỗi mắt xích bày ra rõ ràng.
Tựa như là tất cả mọi người biết diện tích hình thoi bằng đường chéo nhân đường chéo chia hai, tức S=(a x b)/2, nhưng tại sao lại là như thế ?
Bùa chú hiện đại và bùa chú cổ đại trải qua một quá trình phát triển dài, bùa chú hiện đại giống như là định lý, mà bùa chú trong sách cầm niệm trong thời gian dài giống như là quá trình chứng minh định lý.
Tôi hoàn toàn bị chúng mê hoặc, đến lúc tôi cảm thấy mình phải giải lao một chút, tôi phát hiện trong trường lại có lời đồn mới.
Harry Potter là người kế vị của Slytherin, chứng cớ là cậu ta là một xà khẩu, nhân chứng là Gilderoy Lockhart ngu ngốc và các bạn học tại câu lạc bộ quyết đấu.
Trừ bỏ Weasley và Granger thì không ai dám nói chuyện cùng cậu ta.
Những con sử tử nhỏ Gryffindor dường như chịu đả kích lớn, nhưng càng bị đả kích là những con rắn nhỏ Slytherin, bọn họ không thể nào thừa nhận việc người kế vị của Slytherin lại ở Gryffindor.
“ Nó tuyệt đối không thể nào là người kế vị của Slytherin ! “ Malfoy tức giận làm cả người phát run, mái tóc bạch kim luôn gọn gàng cũng vểnh lên, giống như một con mèo xù lông.
“ Được, chính cậu cũng nhìn thấy cậu ta nói chuyện cùng rắn. “ Blaise Zabini tựa vào ghế sofa màu xanh lá cây, hai chân dài gác lên mặt bàn.
“ Cho dù tao có nghe thấy được thì nó không bao giờ là người thừa kế của Slytherin ! “ Malfoy kiên trì nói, cậu ta nóng nảy đi tới đi lui trong phòng sinh hoạt chung, “ Nó là một Gryffindor. “
Tôi im lặng đi xuyên qua phòng, đi về hướng thư viện.
Nói thật, tôi có cùng ý kiến với Malfoy.
Bản thân Slytherin là một xà khẩu, nhưng mà thiên phú này chỉ có huyết mạch Slytherin mới có được ?
Trước Slytherin có ai có khả năng này không ? Như cha mẹ hắn, ông bà…trước Slytherin, như vậy có ai có thể chắc chắn không có nhánh phụ nào - ngoại trừ nhánh của Salaza Slytherin, không có khả năng này ?
Nếu những người sinh trước không ai có khả năng này, mà chỉ có Slytherin bị đột biến, như vậy có ai dám chắc đột biến này sẽ không xuất hiện trên một phù thủy khác ?
Mà điều quan trọng nhất, người kế vị của Slytherin làm sao có thể là một Gryffindor.
Thư viện cũng không như mọi khi có đông người đến và đi, không ngờ nó cũng rất yên tĩnh. Tôi có thể đoán là có Harry Potter ở đây.
Nhóm ba người ngồi ở một cái bàn trong góc phòng, Granger không chuyên tâm tìm kiếm cái gì đó, Ron Weasley hỗ trợ một bên, nhưng một lúc cậu ta lại cử động, giống như dưới mông có con rận.
Harry Potter… trông rất chán chường hơn trước, ngơ ngác ngồi trên ghế, cũng không chào hỏi tôi như mọi hôm.
“ Có thể mình là người kế vị của Slytherin… “ Cậu ta không yên lòng nói.
“ Đừng có đùa. “ Tôi không nhịn được bực bội nói, “ Cậu không bao giờ có thể là người thừa kế Slytherin ! “ Tôi còn nhớ rõ Gryffindor là như thế nào, cậu ta chán ghét, khinh bỉ Slytherin đến thế nào, người như vậy mà là người thừa kế Slytherin ? Không thể nào !
Nhưng thái độ thô lỗ của tôi cũng không làm Potter tức giận, cậu ta ngồi thẳng nhìn tôi, ánh mắt như phát sáng : “ Thật sao… bồ… bồ tìn mình sao ? “
Tôi cảm thấy có chút không đúng, Slytherin trong cậu ta, toàn bộ học sinh giống như một cơn ác mộng, làm cho người ta muốn rời khỏi nó ngay lập tức. Nhưng tôi còn gật đầu, xuất phát từ… A, đồng cảm chết tiệt. Kiếp trước tôi không được chào đón đến bây giờ vẫn thế, nhưng tôi biết cái cảm giác bị xa lánh, huống chi cậu ta lại giống như từ trên mây té xuống bùn.
Chỉ mong câu trả lời của tôi là lời an ủi cho cậu ta.
Ánh mắt cậu ta sáng lên, dừng một chút, cậu ta rụt rè nói : “ Cám ơn. “
… Tôi không biết nói gì, gật đầu lung tung, bắt đầu tìm sách đọc giải trí trên giá.
“ Này… “ Cậu ta ở bên im lặng một lúc, lo lắng hỏi tôi, “ Từ trước đến nay quan hệ giữa tớ và Slytherin cũng không tốt… cậu cũng là người nhà Slytherin, vì sao từ năm đầu lại thường xuyên chú ý tới tớ, mà lại không mang theo ý đồ xấu ? “
Tôi có thể nói gì ? Tôi có thể nói rằng tôi thường xuyên xuất hiện trước mặt cậu chỉ vì cậu là “ máy hấp dẫn Malfoy “ ?
“ À, cậu biết đấy. “ Tôi hắng giọng một cái, còn thật sự nhìn tôi mắt xanh biếc của cậu, “ Tôi cảm thấy các cậu… rất tốt, thật đáng yên. Tôi thích các bạn. “
“ Ôi, Merlin… “ Weasley trợn mắt nhìn tôi, Granger cũng ngưng lẩm nhẩm bài vở.
Potter đỏ mặt.
“ A, cảm ơn lời khen của cậu. “ Cậu ta tránh ánh mắt của tôi, giọng nói có chút bối rối.
Tôi nhìn họ không hiểu nổi rồi lại đắm chìm trong thế giới của sách.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook