[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám
-
Quyển 1 - Chương 14: Quidditch
Ngày Halloween, tôi đứng cả buổi chiều trong Thư viện đọc sách, đến khi sắc
trời đã sắp đen mới nhớ tới bữa tối Halloween. Tôi vội vàng đi đến nhà
ăn, vừa vặn gặp huynh trưởng Coffey dẫn theo toàn thể học sinh nhà
Slytherin về phòng sinh hoạt chung.
Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng tôi biết, đi theo cả nhóm là tốt hơn.
Cách trang trí phòng sinh hoạt chung không giống như hàng ngày, có một cái bàn thật to, bên trên để rất nhiều đồ ăn. Mọi người ngồi quanh bàn, khe khẽ nói. Những học sinh lớp lớn đều cau mày, rất nhiều học sinh lớp nhỏ vẻ mặt hoảng sợ, đến đồ ăn ngon cũng không làm thay đổi sắc mặt của họ.
Tôi rất muốn biết đã xảy ra chuyện gì mà khiến bữa tối Halloween chuyển về phòng sinh hoạt chung. Nhưng tôi nghĩ, cho dù tôi có đặt câu hỏi thì cũng không có ai muốn trả lời tôi…
Nên tôi lặng lẽ trở về phòng của mình, tắm rửa, trước khi ngủ vẫn tiếc nuối không thể ăn bữa tối.
Hôm sau, tôi nghe thấy một tin giật gân, đêm qua có Quỷ khổng lồ tiến vào Hogwarts - quý cô Hermione Granger nhà Gryffindor, đã một mình đi tìm quái vật, bởi vì cô cho rằng mình có thể tiêu diệt nó. Mà Chúa cứu thế Harry Potter và Ron Weasley ở thời điểm ngàn cân treo sợi tóc đã đánh ngã quái vật, cứu cô ấy.
“Là Harry Potter! Harry Potter chế ngự Quỷ khổng lồ!”
Tất cả mọi người nói như vậy. Làm Potter cùng người bạn tóc đỏ khi tiến vào nhà ăn, cậu ta được mọi người nhìn chăm chú và hoan hô nhiệt tình hơn, mặc dù cậu ta cũng không có vẻ là hưởng thụ điều này.
Tôi nhíu mày. Tôi không cảm thấy Granger là cô gái tự đại cùng không có chừng mực như vậy. Nhưng, bản thân cô ấy không giải thích… Tôi là một người ngoài, cũng không cần gây chú ý ở đây.
Điều làm tôi ngạc nhiên là sau sự kiện Halloween, Granger cùng với Potter và Weasley trở thành bạn. Hiện tại, trong Thư viện thường xuyên gặp nhóm ba người. Granger với vẻ mặt nghiêm khắc đôn đốc họ làm bài tập hoặc thảo luận vấn đề (tình hình chung là thảo luận sẽ biến hóa thành cãi vã).
Có lẽ Thư viện cũng không phải là nơi thích hợp cho nhóm tiểu sư tử tranh cãi ầm ĩ… Ví dụ như Weasley, cậu ta luôn quên giảm âm lượng, thế nên tổ Chúa cứu thế thường xuyên bị bà thủ thư Prince nghiêm nghị ngăn lại hoặc dứt khoát đuổi ra.
Hơn nữa, là nơi Chúa cứu thế xuất hiện, thường xuyên có rất nhiều bạn học ngụy trang “Đọc sách” đến nhìn Chúa Cứu thế.
Thật là, một đám người, quá ầm ĩ. Trước khi tôi còn thỉnh thoảng nhìn thấy Zabini ngồi ở trên bàn dài đọc sách, từ khi Potter xuất hiện thì không thấy Zabini nữa…
Tôi cùng với Hermione vẫn là quen biết, mỗi lần gặp nhau đều gật đầu và mỉm cười chào nhau.
Điều này làm cho Ron Weasley vô cùng tức giận.
“Hermione, bồ làm sao có thể! Cô ta là một Slytherin.” Ron thấp giọng gào lên.
“À, được rồi Ron, tớ cảm thấy cô ấy rất tốt…”
“Bồ phải cẩn thận, cô ta nhất định có hành động xấu ! Slytherin cũng không yêu thích những người giống bồ là phù thủy xuất thân từ gia đình Muggle ! “
“ Ron… tớ nghe nói mẹ Hopper cũng là Muggle. “
“ Hừ ! “ Ron lại không nghĩ thế nói, “ Hỗn huyết bình thường rất ít khi vào Slytherin, cô ta có thể vào đó, không biết có bao nhiêu độc ác ! “
Đối với Ron Weasley, tôi cho rằng tư tưởng cậu ta đã bị phân loại nhà tẩy não rồi, cho nên cậu ta so với cặp anh trai sinh đôi, cậu ta dường như theo chủ nghĩa giáo điều(*), không có chỉ số IQ và cũng không đáng yêu.
Đến tháng mười một, bắt đầu mùa giải Quidditch, Harry Potter là vũ khí bí mật của nhà Gryffindor, cầu thủ mới lên sân khấu, mọi người ngạc nhiên, bởi vì học sinh năm nhất không được tham gia giải đấu Quidditch.
Malfoy cực kỳ ghen tị. Trận đầu tiên là nhà Gryffindor đấu với nhà Slytherin, mà cậu ta lại không có được giấy phép đặc biệt cho phép gia nhập đội bóng.
“Đây là mày cho cậu ấy cơ hội!” Ron cực kỳ đắc ý hất hàm với Malfoy.
Mặt cậu ta tức giận tái mét.
Từ khi làm vỡ quả cầu tuyết của tôi, làm tôi mất máu nghiêm trọng, cậu ta rất ít gây phiền toái cho tôi, chẳng qua là mỗi khi nhìn thấy tôi, vẻ mặt cậu ta vẫn khinh thường hừ mũi với tôi.
Tôi đoán là giáo sư Snape đã nói gì đó.
Tôi rất biết ơn - cho dù mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt lạnh lẽo của giáo sư Snape, tôi vẫn run rẩy.
Sau vài lần thử, tôi đã có thể mạnh mẽ xuất hiện ở nơi công cộng.
Bởi vậy, tôi có may mắn trong trời mưa gió, đi xem trận đấu Quidditch giữa Gryffindor với Slytherin.
Slytherin chơi rất, ờ, dâng trào, rất bạo lực và không chút quý tộc.
Xem xong tôi xác định biểu hiện của nhà Slytherin hoàn toàn phù hợp với nhận thức, đánh giá của ba nhà kia, tuyệt đối là đê tiện và không từ thủ đoạn.
Giữa trận đấu, cái chổi Nimbus của Potter có lúc không thể điều khiển được, nhưng cậu ta vẫn chụp được banh Snitch vàng.
Tôi nghĩ rằng tôi không quan tâm đến thắng thua, nhưng cái lúc nhà Slytherin thua, tôi cảm thấy rất thất vọng.
(*) Chủ nghĩa giáo điều: đặc điểm của tất cả những hệ thống lý luận bảo vệ cái lỗi thời, cũ kỹ, phản động và chống lại cái mới, cái tiến bộ…
Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng tôi biết, đi theo cả nhóm là tốt hơn.
Cách trang trí phòng sinh hoạt chung không giống như hàng ngày, có một cái bàn thật to, bên trên để rất nhiều đồ ăn. Mọi người ngồi quanh bàn, khe khẽ nói. Những học sinh lớp lớn đều cau mày, rất nhiều học sinh lớp nhỏ vẻ mặt hoảng sợ, đến đồ ăn ngon cũng không làm thay đổi sắc mặt của họ.
Tôi rất muốn biết đã xảy ra chuyện gì mà khiến bữa tối Halloween chuyển về phòng sinh hoạt chung. Nhưng tôi nghĩ, cho dù tôi có đặt câu hỏi thì cũng không có ai muốn trả lời tôi…
Nên tôi lặng lẽ trở về phòng của mình, tắm rửa, trước khi ngủ vẫn tiếc nuối không thể ăn bữa tối.
Hôm sau, tôi nghe thấy một tin giật gân, đêm qua có Quỷ khổng lồ tiến vào Hogwarts - quý cô Hermione Granger nhà Gryffindor, đã một mình đi tìm quái vật, bởi vì cô cho rằng mình có thể tiêu diệt nó. Mà Chúa cứu thế Harry Potter và Ron Weasley ở thời điểm ngàn cân treo sợi tóc đã đánh ngã quái vật, cứu cô ấy.
“Là Harry Potter! Harry Potter chế ngự Quỷ khổng lồ!”
Tất cả mọi người nói như vậy. Làm Potter cùng người bạn tóc đỏ khi tiến vào nhà ăn, cậu ta được mọi người nhìn chăm chú và hoan hô nhiệt tình hơn, mặc dù cậu ta cũng không có vẻ là hưởng thụ điều này.
Tôi nhíu mày. Tôi không cảm thấy Granger là cô gái tự đại cùng không có chừng mực như vậy. Nhưng, bản thân cô ấy không giải thích… Tôi là một người ngoài, cũng không cần gây chú ý ở đây.
Điều làm tôi ngạc nhiên là sau sự kiện Halloween, Granger cùng với Potter và Weasley trở thành bạn. Hiện tại, trong Thư viện thường xuyên gặp nhóm ba người. Granger với vẻ mặt nghiêm khắc đôn đốc họ làm bài tập hoặc thảo luận vấn đề (tình hình chung là thảo luận sẽ biến hóa thành cãi vã).
Có lẽ Thư viện cũng không phải là nơi thích hợp cho nhóm tiểu sư tử tranh cãi ầm ĩ… Ví dụ như Weasley, cậu ta luôn quên giảm âm lượng, thế nên tổ Chúa cứu thế thường xuyên bị bà thủ thư Prince nghiêm nghị ngăn lại hoặc dứt khoát đuổi ra.
Hơn nữa, là nơi Chúa cứu thế xuất hiện, thường xuyên có rất nhiều bạn học ngụy trang “Đọc sách” đến nhìn Chúa Cứu thế.
Thật là, một đám người, quá ầm ĩ. Trước khi tôi còn thỉnh thoảng nhìn thấy Zabini ngồi ở trên bàn dài đọc sách, từ khi Potter xuất hiện thì không thấy Zabini nữa…
Tôi cùng với Hermione vẫn là quen biết, mỗi lần gặp nhau đều gật đầu và mỉm cười chào nhau.
Điều này làm cho Ron Weasley vô cùng tức giận.
“Hermione, bồ làm sao có thể! Cô ta là một Slytherin.” Ron thấp giọng gào lên.
“À, được rồi Ron, tớ cảm thấy cô ấy rất tốt…”
“Bồ phải cẩn thận, cô ta nhất định có hành động xấu ! Slytherin cũng không yêu thích những người giống bồ là phù thủy xuất thân từ gia đình Muggle ! “
“ Ron… tớ nghe nói mẹ Hopper cũng là Muggle. “
“ Hừ ! “ Ron lại không nghĩ thế nói, “ Hỗn huyết bình thường rất ít khi vào Slytherin, cô ta có thể vào đó, không biết có bao nhiêu độc ác ! “
Đối với Ron Weasley, tôi cho rằng tư tưởng cậu ta đã bị phân loại nhà tẩy não rồi, cho nên cậu ta so với cặp anh trai sinh đôi, cậu ta dường như theo chủ nghĩa giáo điều(*), không có chỉ số IQ và cũng không đáng yêu.
Đến tháng mười một, bắt đầu mùa giải Quidditch, Harry Potter là vũ khí bí mật của nhà Gryffindor, cầu thủ mới lên sân khấu, mọi người ngạc nhiên, bởi vì học sinh năm nhất không được tham gia giải đấu Quidditch.
Malfoy cực kỳ ghen tị. Trận đầu tiên là nhà Gryffindor đấu với nhà Slytherin, mà cậu ta lại không có được giấy phép đặc biệt cho phép gia nhập đội bóng.
“Đây là mày cho cậu ấy cơ hội!” Ron cực kỳ đắc ý hất hàm với Malfoy.
Mặt cậu ta tức giận tái mét.
Từ khi làm vỡ quả cầu tuyết của tôi, làm tôi mất máu nghiêm trọng, cậu ta rất ít gây phiền toái cho tôi, chẳng qua là mỗi khi nhìn thấy tôi, vẻ mặt cậu ta vẫn khinh thường hừ mũi với tôi.
Tôi đoán là giáo sư Snape đã nói gì đó.
Tôi rất biết ơn - cho dù mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt lạnh lẽo của giáo sư Snape, tôi vẫn run rẩy.
Sau vài lần thử, tôi đã có thể mạnh mẽ xuất hiện ở nơi công cộng.
Bởi vậy, tôi có may mắn trong trời mưa gió, đi xem trận đấu Quidditch giữa Gryffindor với Slytherin.
Slytherin chơi rất, ờ, dâng trào, rất bạo lực và không chút quý tộc.
Xem xong tôi xác định biểu hiện của nhà Slytherin hoàn toàn phù hợp với nhận thức, đánh giá của ba nhà kia, tuyệt đối là đê tiện và không từ thủ đoạn.
Giữa trận đấu, cái chổi Nimbus của Potter có lúc không thể điều khiển được, nhưng cậu ta vẫn chụp được banh Snitch vàng.
Tôi nghĩ rằng tôi không quan tâm đến thắng thua, nhưng cái lúc nhà Slytherin thua, tôi cảm thấy rất thất vọng.
(*) Chủ nghĩa giáo điều: đặc điểm của tất cả những hệ thống lý luận bảo vệ cái lỗi thời, cũ kỹ, phản động và chống lại cái mới, cái tiến bộ…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook