[Đồng Nhân Harry Potter] Kiêu Ngạo Và Định Kiến
-
Chương 12: Lựa chọn của Phoenix
Kiểm tra cuối kỳ dường như đơn giản hơn nhiều so với tưởng tưởng của nó.
Mặc dù buổi tối trước ngày thi vài bữa nó đều bị Dominica và Blaise kéo đi ôn tập Lịch sử Pháp thuật, làm cho nó không có nhiều thời gian để chăm chút cho môn Biến hình chỉ có thể được điểm A (Chấp nhận được) của nó —— tất nhiên, cuối cùng nó cũng từ bỏ.
Sau khi thi xong Lịch sử Pháp thuật, Phoenix bắt gặp Hermione đang thảo luận về đề thi với người khác.
“Bảng Nội quy Hạnh kiểm của Người Sói vào năm 1637 và Cuộc nổi dậy của Yêu tinh mà tụi mình học đều vô ích rồi.” Qua một năm, tóc Hermione vẫn rối như cũ, cô nàng có chút ảo não nói tiếp: “Nhưng lúc viết đáp án mình chỉ viết tên của người phát minh ra vạc khuấy tự động, còn viết sai thời gian thì phải?”
Phoenix cảm thấy cô nàng như vậy đã đỡ hơn nó nhiều rồi: “Mình nghĩ thành tích Biến hình của mình chắc chắn xếp chót lớp.”
“Không sao đâu, hộp thuốc lá của Ron còn có ba cọng râu chuột đấy!”
Nghe vậy, Phoenix khổ sở đỡ trán: “Ha ha, thân ái, hộp thuốc lá của mình không chỉ có râu, mà còn có cả đuôi!”
“Vậy thì đúng là quá tệ rồi!” Hermione trợn to hai mắt, bỗng nhiên cô nàng nhớ ra điều gì đó, liền tạm biệt Phoenix: “Harry nói với mình gần đây vết thẹo của cậu ấy cứ đau, mình đã nói sau khi thi sẽ dẫn cậu ấy đến bệnh thất kiểm tra một chút!”
Nói xong, vội vàng chạy đi, Phoenix nhún nhún vai, còn chưa xoay người, sau lưng đã truyền đến một giọng châm chọc không có ý tốt.
“Vết thẹo của ‘Đầu thẹo’ đau sao? Nứt ra hả?”
Sau cuộc thi nó cảm thấy bắt đầu sôi máu, khai hỏa với Malfoy, tức giận nói: “Nếu cậu quan tâm Potter như vậy, có thể gặp trực tiếp để hỏi.”
Malfoy đứng trên cầu thang cao hơn Phoenix hai bậc, lúc này Malfoy đứng từ trên cao nhìn Phoenix, phồng má, không so đo vấn đề vừa rồi với nó: “Longbottom, nghe nói hộp thuốc lá của cậu còn có cái đuôi?”
Vừa nói, liền đụng đến chỗ đau của Phoenix. Nếu không tính thành tích môn Biến hình, nó tuyệt đối có lòng tin tranh vị trí thứ nhất với học sinh nổi trội Malfoy và Hermione, nhưng vì môn Biến hình, nó có thể miễn cưỡng lọt vào top mười đã là tốt lắm rồi —— dù sao Ravenclaw tuy không phải giỏi nhất nhưng đều học ổn tất cả các môn.
“Thiên tài không ai là hoàn hảo!” Phoenix sửng sốt cả nửa ngày, nhìn chằm chằm vào cái cằm nhọn của Malfoy, lẩm bẩm một câu —— hừm, lần đầu tiên nó nhìn kĩ Malfoy như vậy, đột nhiên phát hiện da của cậu ta còn đẹp hơn da của con gái.
“Thiên tài?!” Cậu ta kinh ngạc nhăn mặt, còn chưa kịp nói gì thì Blaise đã đi ra.
Phoenix vui vẻ hỏi thăm Blaise, theo nó, tuy Blaise có chút trăng hoa, nhưng ở chung với cậu ấy dễ chịu hơn Malfoy, nó với Malfoy nói với nhau chưa được hai câu đã bắt đầu cãi —— không biết phong cách của nhà Malfoy biến đâu mất rồi.
Nhưng, rất nhanh đã có chuyện còn quan trọng hơn thành tích của tụi nó —— tất nhiên, chuyện này có liên quan đến Potter, hơn nữa còn khiến Potter nổi tiếng hơn, vì vậy Malfoy bực bội ngồi trừng lò sưởi cả ngày trong phòng sinh hoạt chung.
“Nghe nói khu vực cấm hồi khai giảng trên lầu bốn là nơi giữ Hòn đá Phù thủy ——” Blaise ngồi ở một bên khoe tin tức cậu ta vừa nghe được từ cô bạn gái bên Ravenclaw.
Dominica hỏi: “Hòn đá Phù thủy? Có khả năng gì?”
“Đó là một sản phẩm do nhà giả kim vĩ đại nhất thế kỉ Nicolas Flamel phát minh ra, có thể tạo ra thuốc Trường sinh bất lão, nó có thể duy trì sự sống lâu dài ——” Phoenix còn chưa nói xong, đã bị Malfoy ngắt lời.
“Ngừng ngay, lẽ nào cậu cũng muốn trở thành một kẻ ‘Biết Tuốt’ như con nhỏ Máu bùn bên Gryffindor sao?”
Lúc này Blaise mới bắt đầu nói tiếp, Parkinson và Greengrass bên cạnh đều sùng bái nhìn Blaise, cứ như cậu ta mới là người bảo vệ được Hòn đá Phù thủy vậy.
“Còn nhớ ‘Nhật báo Tiên tri’ đưa tin lúc khai giảng không? Gringotts bị trộm? Tôi nghi ngờ hầm đó cất giữ Hòn đá Phù thủy, sau đó được chuyển đến Hogwarts, nghe nói để bảo vệ hòn đá này, đã dùng pháp thuật của các giáo sư để thiết kế bẫy. Nhưng giáo sư Quirell thì khác ——”
Lời của cậu ta lại bị ngắt, lần này là Parkinson.
“Giáo sư Quirell muốn trộm Hòn đá Phù thủy? Vậy sao ông ấy không hành động sớm hơn, như vậy sẽ có người sớm bắt được ông ấy! Chúng ta cũng không bị ngửi cái mùi đó cả một năm!”
“Có lẽ ông ấy vốn định dùng tỏi để đánh bại Hogwarts.” Phoenix trào phúng nói: “Hành động sớm hơn? Vậy ‘có người’ là chỉ ai? Lúc đó Potter còn chưa sử dụng thành thạo thần chú Bay lên.”
Nó nói xong liền bị Parkinson trừng mắt, Goyle và Crabbe lại rất nể tình cười cười.
“Nhưng Potter không bảo vệ được điểm của Gryffindor, Slytherin sẽ trở thành quán quân tám năm liền.” Malfoy nói một chyện làm tất cả cao hứng lên, vừa dứt lời, vẻ mặt mọi người đều tốt hơn.
Trong trận Quidditch không có Potter, Ravenclaw khiến cho Gryffindor thua tơi bời hoa lá, việc này làm thiếu gia Malfoy vô cùng mãn nguyện.
Có lẽ vinh quang của Slytherin là quan điểm chung duy nhất của Phoenix và Malfoy, tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng giơ cốc sứ trong tay lên, nếu không phải bên trong là hồng trà chứ không phải rượu thì chắc tụi nó đã cụng ly rồi.
Lúc ăn tối, toàn bộ đại sảnh đường đều là màu xanh lá và bạc, bầu không khí bên Slytherin vô cùng tốt, rất nhiều cô nàng quý tộc đều trang điểm nhẹ, Phoenix chú ý đến ngay cả Parkinson và Greengrass cũng thoa son, mà giáo sư Snape ngồi ở trên kia quanh năm đều mím chặt môi cũng hơi nhuếch miệng lên một chút.
Có lẽ bảng điểm sẽ làm vẻ mặt của bà nội tốt hơn một chút. Phoenix có cũng được mà không có cũng được nghĩ.
Đúng lúc này, cả đại sảnh đường đột nhiên im lặng. Phoenix tưởng cụ Dumbledore đến —— tất nhiên, cụ cũng sắp xuất hiện. Nhưng làm cả đại sảnh đường im lặng lại là Potter, lát sau, Gryffindor nhộn nhịp hẳn, ai cũng lớn tiếng nói chuyện.
“Lễ phép của họ đâu cả rồi?” Phoenix nghe thấy Malfoy hỏi Blaise.
“Sao cậu có thể mong máu bùn hiểu được lễ phép của quý tộc chứ Draco?” Parkinson hắng giọng trả lời, nhưng giọng của họ nhanh chóng bị nhấn chìm.
Cuối cùng cụ Dumbledore xuất hiện thì tất cả mới yên lặng trở lại, cụ mặc áo trùm phù thủy màu đỏ tía —— “Giống như một cái bắp cải! Má mình nói đây chính là phong cách của cụ lúc bà còn học ở đây!” Dominica lặng lẽ bình luận bên tai nó, —— vô cùng phấn khởi nói: “Lại một năm nữa trôi qua! Trước khi thỏa thích thưởng thức những món ngon này, phiền các vị nghe ông già này lảm nhảm một chút. Đây là một năm vô cùng đặc sắc! Đầu của các con đã dầy hơn năm ngoái một tí, các con có cả một mùa hè đang chờ ở phía trước để dọn sạch đống rác trong đầu, và làm cho cái đầu mình tử tế lại trước khi năm học mới bắt đầu. Bây giờ, theo như tôi biết, thì đã đến giờ trao Cúp nhà, và điểm số là như thế này: hạng tư, Gryffindor, ba trăm mười hai điểm; hạng ba, Hufflepuff, ba trăm năm mươi hai điểm; Ravenclaw được bốn trăm hai mươi sáu điểm; Slytherin bốn trăm bảy mươi hai điểm.”
Toàn bộ bàn ăn nhà Slytherin bùng lên reo hò, Phoenix cũng vỗ tay theo mọi người, nó không ngăn được nụ cười của mình, vừa nghĩ đến trong bốn trăm bảy mươi hai điểm này có công lao của nó, nó liền cảm thấy cực kỳ vui vẻ, sao lại không chứ? Không thể không thừa nhận, nó cũng học được rất nhiều thứ ở Slytherin.
Nó nhìn thấy bên kia Malfoy và Blaise đang gõ gõ cái cốc xuống mặt bàn ——hờ, một phút trước họ còn nói Gryffindor thiếu lễ phép đấy! Nhưng mà dù như vậy, Phoenix cũng cảm thấy chuyện này đáng vui biết nhường nào, tụi nó tiếp tục duy trì vinh quang của Slytherin!
Lúc này, cụ Dumbledore lại nói tiếp, lúc cụ nói câu thứ nhất. Phoenix liền có dự cảm không lành. Lần đầu tiên nó nhìn vị Hiệu trưởng râu tóc bạc phơ đứng trên bục cao kia bằng ánh mắt đề phòng.
Cụ nói: “Nhưng mà, những chuyện xảy ra gần đây cũng cần được tính điểm chứ. Cuối cùng, tôi muốn thưởng thêm một ít điểm.”
Toàn bộ đại sảnh đường đều im lặng, im lặng đến không còn một tiếng động nào.
Phoenix thấy cụ tươi cười thưởng cho Ron năm mươi điểm vì đã chơi ván cờ hay nhất Hogwarts, vậy nên Blaise ném đĩa ăn xuống, sau đó lại thưởng thêm điểm cho Hermione vì đã dùng đầu óc suy luận đương đầu với lửa, đối với việc này Phoenix cực kỳ muốn đứng lên khiêu chiến với bạn tốt này của nó —— nếu như vậy có thể kiếm về chừng đó điểm cho Slytherin. Sau đó tất nhiên không thể thiếu Potter, Gryffindor được thưởng sáu mươi điểm vì sự dũng cảm của cậu ta!
Toàn bộ Slytherin đều ngồi ngay ngắn lại, Phoenix nhìn làn sóng hoan hô Gryffindor, hai tay nắm chặt lại thành quyền —— điểm của Gryffindor đã bằng với Slytherin!
“Dũng cảm cũng có rất nhiều loại.” Cụ Dumbledore mỉm cười, “Đối phó với kẻ thù thì cần rất nhiều dũng cảm, giữ vững lập trường của mình đối với bạn bè cũng cần rất nhiều dũng cảm. Vì vậy, tôi thưởng cho Neville Longbottom mười điểm.”
Phoenix đột nhiên ngẩng đầu, nó cảm thấy có rất nhiều ánh mắt bên Slytherin đều nhìn về nó, nhưng nó còn kinh ngạc hơn bọn họ! Neville chẳng nói gì với nó cả!
Nó nhìn Neville đang được Gryffindor tung hứng, lại giống như bị hiện thực tát mạnh một cái, mặt nó vô cùng rát. Nó nghĩ chắc không còn ai lúng túng hơn nó đâu, nếu như là em gái của Neville, lúc này nó nên chạy sang Gryffindor cảm thấy vinh dự vì anh mình, nhưng là một thành viên của Slytherin, nó nên thầm tàn nhẫn nguyền rủa anh mình.
“Sao có thể là cậu ta...” Nó nghe thấy Dominica thở dài, Phoenix cảm giác cổ họng nó thắt lại, nó chật vật cúi thấp đầu, bây giờ bữa tối đã hiện ra, nhưng toàn bộ Slytherin không ai động đến.
Sau đó, bắt đầu từ thủ lĩnh và huynh trưởng, học sinh bên Slytherin đứng lên từng người, không tiếng động rời khỏi đại sảnh đường, giống như âm thầm kháng nghị.
Phoenix cũng theo họ đi ra ngoài, nó không biết nên dùng vẻ mặt như thế nào để đối mặt với tất cả.
Giống như, dùng vẻ mặt gì cũng không thích hợp cả.
Vừa vào đến phòng sinh hoạt chung, Parkinson giống như bị người ta siết cổ hét lên: “Longbottom! Đều do anh trai tốt của mày! Chết tiệt, thật bất công —— tại sao Hội đồng không khai trừ lão Dumbledore cho rồi?!”
Phoenix chậm rãi ngẩng đầu, trong phòng sinh hoạt chung có rất nhiều người đang nhìn nó, dường như họ đều tán thành ý kiến của Parkinson, trong mắt tất cả đều là phẫn nộ, có người lại chỉ im lặng.
Nó nhìn thoáng qua huynh trưởng Flinders đứng ở giữa, anh ta không có biểu cảm gì —— ít ra không có chỉ trích.
“Tôi cho rằng ——” Nó hắng giọng, mồ hôi lạnh đã ướt cả lưng, nhưng nó vẫn cố gắng làm mình tỉnh táo lại: “Một năm qua tôi đã cố gắng kiếm về rất nhiều điểm cho Slytherin.”
Đáp lại nó là sự im lặng, có vài người nổi giận đùng đùng hít sâu.
“Mà Neville là anh trai của tôi.” Nó nghĩ, có lẽ đây là lúc nó phải thể hiện rõ lập trường của mình, nó vốn không có quyền lựa chọn: “Nhưng một Slytherin như tôi, lại là em gái của Neville Longbottom.”
“Không liên quan đến Longbottom.” Người nói là huynh trưởng Flinders, mà nữ huynh trưởng Hope thì lại thờ ơ lạnh lùng, trước đây nhà họ Hope từng là Tử thần Thực tử, Phoenix vốn cũng chẳng hi vọng vị nữ huynh trưởng này có thể đứng ra nói giúp nó.
Sau khi nghe câu này, nó thở phào nhẹ nhõm, đứng chung với đám người còn lại, nghe huynh trưởng Flinders phát biểu, đại ý là tiếp tục cố gắng vì vinh quang của Slytherin, để ba nhà kia không còn gì để nói.
Cuối cùng, tất cả mọi người đều lớn tiếng hô: “Vì vinh quang!”
Phoenix thấy viền mắt của một vài người đỏ lên, vào lúc này, nó bỗng hiểu rõ sự bài xích của bà nội đối với mình —— nó đã là một Slytherin, mà thân phận này đã làm nảy sinh khoảng cách rất lớn giữa nó và gia đình.
Đêm đó nó trằn trọc không ngủ được, cuối cùng lúc tiểu thư Villa đi chơi đêm về chui vào trong chăn của nó, trong lòng nó mới thanh tĩnh lại được một chút, cuối cùng nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Rốt cuộc, lúc kết thúc năm học, nỗ lực của Phoenix đã nhận được hồi báo.
Sau khi nó nhận được phiếu điểm, tâm trạng nó giống như đang ngồi trên một cái chổi không khống chế được bay lên bỗng nhiên tốt hơn —— nó lại có thể xếp hạng nhất!
Đang nhìn bảng điểm, rốt cuộc nhiều Slytherin hoan hô, trong ba người xếp đầu có đến hai người thuộc Slytherin, nó xếp thứ nhất, Malfoy và Hermione cùng xếp thứ hai.
“Tôi còn tưởng hộp thuốc lá có đuôi của cậu cao lắm chỉ được A chứ.” Malfoy chua xót nói, sau đó liếc nhìn Hermione cũng đang không tốt lắm, lớn tiếng nói: “Tôi vậy mà lại xếp cùng hạng với một đứa Máu bùn...”
Phoenix phát hiện Weasley đã tức giận muốn xông qua, nó nhanh chóng đổi đề tài: “Đáng tiếc thật, nhưng Lịch sử Pháp thuật, Thiên văn học và Thảo dược học của tôi đều được điểm tối đa.” Nói, nó cười tươi, nhìn Malfoy thay đổi nét mặt quả là một chuyện vô cùng vui vẻ!
Quả nhiên, vẻ mặt của Malfoy lập tức thay đổi, ngay cả Hermione cũng vọt qua —— tất nhiên không phải vì từ ‘Máu bùn’ kia, nó chắc là như vậy bởi vì cô nàng hỏi: “Lịch sử Pháp thuật được điểm tối đa?!”
Phoenix chớp mắt một cái, nó muốn đi xem thành tích của Neville một chút, bởi vì trên bảng chỉ có tên của mười người xếp đầu.
“Mình nhớ là trong mười mấy năm trở lại đây không có ai đạt điểm tối đa môn Lịch sử Pháp thuật, đây là mình cố tình hỏi giáo sư Binns đó!” Vẻ mặt cô nàng phù thủy vừa ghen tị vừa buồn bã, lặp lại lần nữa câu nói sau khi thi: “Hay là mình thật sự viết sai thời gian!”
Malfoy thì lại càng trực tiếp, sau khi đánh giá Phoenix một hồi, bất bình tức giận nói: “Nhìn dáng vẻ của cậu chắc là đã hút hết trí thông minh của anh cậu từ khi còn trong bụng mẹ?”
“Nhà Malfoy ba đời đều là đơn truyền, sao cậu có thể chắc như vậy!” Phoenix và cậu ta lại bùng nổ ngọn lửa chiến tranh: “Lẽ nào ba đời cũng không thể vượt qua năm thứ nhất sao?”
Lúc nó cho rằng Malfoy định lấy đũa phép ra, đối phương đột nhiên bình tĩnh lại, đặc biệt ôn hòa nở nụ cười với nó —— Phoenix rùng mình một cái.
“Longbottom, chờ xem.” Cậu ta dán vào lỗ tai nó, lại giống như một con rắn âm trầm nói.
Mặc dù buổi tối trước ngày thi vài bữa nó đều bị Dominica và Blaise kéo đi ôn tập Lịch sử Pháp thuật, làm cho nó không có nhiều thời gian để chăm chút cho môn Biến hình chỉ có thể được điểm A (Chấp nhận được) của nó —— tất nhiên, cuối cùng nó cũng từ bỏ.
Sau khi thi xong Lịch sử Pháp thuật, Phoenix bắt gặp Hermione đang thảo luận về đề thi với người khác.
“Bảng Nội quy Hạnh kiểm của Người Sói vào năm 1637 và Cuộc nổi dậy của Yêu tinh mà tụi mình học đều vô ích rồi.” Qua một năm, tóc Hermione vẫn rối như cũ, cô nàng có chút ảo não nói tiếp: “Nhưng lúc viết đáp án mình chỉ viết tên của người phát minh ra vạc khuấy tự động, còn viết sai thời gian thì phải?”
Phoenix cảm thấy cô nàng như vậy đã đỡ hơn nó nhiều rồi: “Mình nghĩ thành tích Biến hình của mình chắc chắn xếp chót lớp.”
“Không sao đâu, hộp thuốc lá của Ron còn có ba cọng râu chuột đấy!”
Nghe vậy, Phoenix khổ sở đỡ trán: “Ha ha, thân ái, hộp thuốc lá của mình không chỉ có râu, mà còn có cả đuôi!”
“Vậy thì đúng là quá tệ rồi!” Hermione trợn to hai mắt, bỗng nhiên cô nàng nhớ ra điều gì đó, liền tạm biệt Phoenix: “Harry nói với mình gần đây vết thẹo của cậu ấy cứ đau, mình đã nói sau khi thi sẽ dẫn cậu ấy đến bệnh thất kiểm tra một chút!”
Nói xong, vội vàng chạy đi, Phoenix nhún nhún vai, còn chưa xoay người, sau lưng đã truyền đến một giọng châm chọc không có ý tốt.
“Vết thẹo của ‘Đầu thẹo’ đau sao? Nứt ra hả?”
Sau cuộc thi nó cảm thấy bắt đầu sôi máu, khai hỏa với Malfoy, tức giận nói: “Nếu cậu quan tâm Potter như vậy, có thể gặp trực tiếp để hỏi.”
Malfoy đứng trên cầu thang cao hơn Phoenix hai bậc, lúc này Malfoy đứng từ trên cao nhìn Phoenix, phồng má, không so đo vấn đề vừa rồi với nó: “Longbottom, nghe nói hộp thuốc lá của cậu còn có cái đuôi?”
Vừa nói, liền đụng đến chỗ đau của Phoenix. Nếu không tính thành tích môn Biến hình, nó tuyệt đối có lòng tin tranh vị trí thứ nhất với học sinh nổi trội Malfoy và Hermione, nhưng vì môn Biến hình, nó có thể miễn cưỡng lọt vào top mười đã là tốt lắm rồi —— dù sao Ravenclaw tuy không phải giỏi nhất nhưng đều học ổn tất cả các môn.
“Thiên tài không ai là hoàn hảo!” Phoenix sửng sốt cả nửa ngày, nhìn chằm chằm vào cái cằm nhọn của Malfoy, lẩm bẩm một câu —— hừm, lần đầu tiên nó nhìn kĩ Malfoy như vậy, đột nhiên phát hiện da của cậu ta còn đẹp hơn da của con gái.
“Thiên tài?!” Cậu ta kinh ngạc nhăn mặt, còn chưa kịp nói gì thì Blaise đã đi ra.
Phoenix vui vẻ hỏi thăm Blaise, theo nó, tuy Blaise có chút trăng hoa, nhưng ở chung với cậu ấy dễ chịu hơn Malfoy, nó với Malfoy nói với nhau chưa được hai câu đã bắt đầu cãi —— không biết phong cách của nhà Malfoy biến đâu mất rồi.
Nhưng, rất nhanh đã có chuyện còn quan trọng hơn thành tích của tụi nó —— tất nhiên, chuyện này có liên quan đến Potter, hơn nữa còn khiến Potter nổi tiếng hơn, vì vậy Malfoy bực bội ngồi trừng lò sưởi cả ngày trong phòng sinh hoạt chung.
“Nghe nói khu vực cấm hồi khai giảng trên lầu bốn là nơi giữ Hòn đá Phù thủy ——” Blaise ngồi ở một bên khoe tin tức cậu ta vừa nghe được từ cô bạn gái bên Ravenclaw.
Dominica hỏi: “Hòn đá Phù thủy? Có khả năng gì?”
“Đó là một sản phẩm do nhà giả kim vĩ đại nhất thế kỉ Nicolas Flamel phát minh ra, có thể tạo ra thuốc Trường sinh bất lão, nó có thể duy trì sự sống lâu dài ——” Phoenix còn chưa nói xong, đã bị Malfoy ngắt lời.
“Ngừng ngay, lẽ nào cậu cũng muốn trở thành một kẻ ‘Biết Tuốt’ như con nhỏ Máu bùn bên Gryffindor sao?”
Lúc này Blaise mới bắt đầu nói tiếp, Parkinson và Greengrass bên cạnh đều sùng bái nhìn Blaise, cứ như cậu ta mới là người bảo vệ được Hòn đá Phù thủy vậy.
“Còn nhớ ‘Nhật báo Tiên tri’ đưa tin lúc khai giảng không? Gringotts bị trộm? Tôi nghi ngờ hầm đó cất giữ Hòn đá Phù thủy, sau đó được chuyển đến Hogwarts, nghe nói để bảo vệ hòn đá này, đã dùng pháp thuật của các giáo sư để thiết kế bẫy. Nhưng giáo sư Quirell thì khác ——”
Lời của cậu ta lại bị ngắt, lần này là Parkinson.
“Giáo sư Quirell muốn trộm Hòn đá Phù thủy? Vậy sao ông ấy không hành động sớm hơn, như vậy sẽ có người sớm bắt được ông ấy! Chúng ta cũng không bị ngửi cái mùi đó cả một năm!”
“Có lẽ ông ấy vốn định dùng tỏi để đánh bại Hogwarts.” Phoenix trào phúng nói: “Hành động sớm hơn? Vậy ‘có người’ là chỉ ai? Lúc đó Potter còn chưa sử dụng thành thạo thần chú Bay lên.”
Nó nói xong liền bị Parkinson trừng mắt, Goyle và Crabbe lại rất nể tình cười cười.
“Nhưng Potter không bảo vệ được điểm của Gryffindor, Slytherin sẽ trở thành quán quân tám năm liền.” Malfoy nói một chyện làm tất cả cao hứng lên, vừa dứt lời, vẻ mặt mọi người đều tốt hơn.
Trong trận Quidditch không có Potter, Ravenclaw khiến cho Gryffindor thua tơi bời hoa lá, việc này làm thiếu gia Malfoy vô cùng mãn nguyện.
Có lẽ vinh quang của Slytherin là quan điểm chung duy nhất của Phoenix và Malfoy, tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng giơ cốc sứ trong tay lên, nếu không phải bên trong là hồng trà chứ không phải rượu thì chắc tụi nó đã cụng ly rồi.
Lúc ăn tối, toàn bộ đại sảnh đường đều là màu xanh lá và bạc, bầu không khí bên Slytherin vô cùng tốt, rất nhiều cô nàng quý tộc đều trang điểm nhẹ, Phoenix chú ý đến ngay cả Parkinson và Greengrass cũng thoa son, mà giáo sư Snape ngồi ở trên kia quanh năm đều mím chặt môi cũng hơi nhuếch miệng lên một chút.
Có lẽ bảng điểm sẽ làm vẻ mặt của bà nội tốt hơn một chút. Phoenix có cũng được mà không có cũng được nghĩ.
Đúng lúc này, cả đại sảnh đường đột nhiên im lặng. Phoenix tưởng cụ Dumbledore đến —— tất nhiên, cụ cũng sắp xuất hiện. Nhưng làm cả đại sảnh đường im lặng lại là Potter, lát sau, Gryffindor nhộn nhịp hẳn, ai cũng lớn tiếng nói chuyện.
“Lễ phép của họ đâu cả rồi?” Phoenix nghe thấy Malfoy hỏi Blaise.
“Sao cậu có thể mong máu bùn hiểu được lễ phép của quý tộc chứ Draco?” Parkinson hắng giọng trả lời, nhưng giọng của họ nhanh chóng bị nhấn chìm.
Cuối cùng cụ Dumbledore xuất hiện thì tất cả mới yên lặng trở lại, cụ mặc áo trùm phù thủy màu đỏ tía —— “Giống như một cái bắp cải! Má mình nói đây chính là phong cách của cụ lúc bà còn học ở đây!” Dominica lặng lẽ bình luận bên tai nó, —— vô cùng phấn khởi nói: “Lại một năm nữa trôi qua! Trước khi thỏa thích thưởng thức những món ngon này, phiền các vị nghe ông già này lảm nhảm một chút. Đây là một năm vô cùng đặc sắc! Đầu của các con đã dầy hơn năm ngoái một tí, các con có cả một mùa hè đang chờ ở phía trước để dọn sạch đống rác trong đầu, và làm cho cái đầu mình tử tế lại trước khi năm học mới bắt đầu. Bây giờ, theo như tôi biết, thì đã đến giờ trao Cúp nhà, và điểm số là như thế này: hạng tư, Gryffindor, ba trăm mười hai điểm; hạng ba, Hufflepuff, ba trăm năm mươi hai điểm; Ravenclaw được bốn trăm hai mươi sáu điểm; Slytherin bốn trăm bảy mươi hai điểm.”
Toàn bộ bàn ăn nhà Slytherin bùng lên reo hò, Phoenix cũng vỗ tay theo mọi người, nó không ngăn được nụ cười của mình, vừa nghĩ đến trong bốn trăm bảy mươi hai điểm này có công lao của nó, nó liền cảm thấy cực kỳ vui vẻ, sao lại không chứ? Không thể không thừa nhận, nó cũng học được rất nhiều thứ ở Slytherin.
Nó nhìn thấy bên kia Malfoy và Blaise đang gõ gõ cái cốc xuống mặt bàn ——hờ, một phút trước họ còn nói Gryffindor thiếu lễ phép đấy! Nhưng mà dù như vậy, Phoenix cũng cảm thấy chuyện này đáng vui biết nhường nào, tụi nó tiếp tục duy trì vinh quang của Slytherin!
Lúc này, cụ Dumbledore lại nói tiếp, lúc cụ nói câu thứ nhất. Phoenix liền có dự cảm không lành. Lần đầu tiên nó nhìn vị Hiệu trưởng râu tóc bạc phơ đứng trên bục cao kia bằng ánh mắt đề phòng.
Cụ nói: “Nhưng mà, những chuyện xảy ra gần đây cũng cần được tính điểm chứ. Cuối cùng, tôi muốn thưởng thêm một ít điểm.”
Toàn bộ đại sảnh đường đều im lặng, im lặng đến không còn một tiếng động nào.
Phoenix thấy cụ tươi cười thưởng cho Ron năm mươi điểm vì đã chơi ván cờ hay nhất Hogwarts, vậy nên Blaise ném đĩa ăn xuống, sau đó lại thưởng thêm điểm cho Hermione vì đã dùng đầu óc suy luận đương đầu với lửa, đối với việc này Phoenix cực kỳ muốn đứng lên khiêu chiến với bạn tốt này của nó —— nếu như vậy có thể kiếm về chừng đó điểm cho Slytherin. Sau đó tất nhiên không thể thiếu Potter, Gryffindor được thưởng sáu mươi điểm vì sự dũng cảm của cậu ta!
Toàn bộ Slytherin đều ngồi ngay ngắn lại, Phoenix nhìn làn sóng hoan hô Gryffindor, hai tay nắm chặt lại thành quyền —— điểm của Gryffindor đã bằng với Slytherin!
“Dũng cảm cũng có rất nhiều loại.” Cụ Dumbledore mỉm cười, “Đối phó với kẻ thù thì cần rất nhiều dũng cảm, giữ vững lập trường của mình đối với bạn bè cũng cần rất nhiều dũng cảm. Vì vậy, tôi thưởng cho Neville Longbottom mười điểm.”
Phoenix đột nhiên ngẩng đầu, nó cảm thấy có rất nhiều ánh mắt bên Slytherin đều nhìn về nó, nhưng nó còn kinh ngạc hơn bọn họ! Neville chẳng nói gì với nó cả!
Nó nhìn Neville đang được Gryffindor tung hứng, lại giống như bị hiện thực tát mạnh một cái, mặt nó vô cùng rát. Nó nghĩ chắc không còn ai lúng túng hơn nó đâu, nếu như là em gái của Neville, lúc này nó nên chạy sang Gryffindor cảm thấy vinh dự vì anh mình, nhưng là một thành viên của Slytherin, nó nên thầm tàn nhẫn nguyền rủa anh mình.
“Sao có thể là cậu ta...” Nó nghe thấy Dominica thở dài, Phoenix cảm giác cổ họng nó thắt lại, nó chật vật cúi thấp đầu, bây giờ bữa tối đã hiện ra, nhưng toàn bộ Slytherin không ai động đến.
Sau đó, bắt đầu từ thủ lĩnh và huynh trưởng, học sinh bên Slytherin đứng lên từng người, không tiếng động rời khỏi đại sảnh đường, giống như âm thầm kháng nghị.
Phoenix cũng theo họ đi ra ngoài, nó không biết nên dùng vẻ mặt như thế nào để đối mặt với tất cả.
Giống như, dùng vẻ mặt gì cũng không thích hợp cả.
Vừa vào đến phòng sinh hoạt chung, Parkinson giống như bị người ta siết cổ hét lên: “Longbottom! Đều do anh trai tốt của mày! Chết tiệt, thật bất công —— tại sao Hội đồng không khai trừ lão Dumbledore cho rồi?!”
Phoenix chậm rãi ngẩng đầu, trong phòng sinh hoạt chung có rất nhiều người đang nhìn nó, dường như họ đều tán thành ý kiến của Parkinson, trong mắt tất cả đều là phẫn nộ, có người lại chỉ im lặng.
Nó nhìn thoáng qua huynh trưởng Flinders đứng ở giữa, anh ta không có biểu cảm gì —— ít ra không có chỉ trích.
“Tôi cho rằng ——” Nó hắng giọng, mồ hôi lạnh đã ướt cả lưng, nhưng nó vẫn cố gắng làm mình tỉnh táo lại: “Một năm qua tôi đã cố gắng kiếm về rất nhiều điểm cho Slytherin.”
Đáp lại nó là sự im lặng, có vài người nổi giận đùng đùng hít sâu.
“Mà Neville là anh trai của tôi.” Nó nghĩ, có lẽ đây là lúc nó phải thể hiện rõ lập trường của mình, nó vốn không có quyền lựa chọn: “Nhưng một Slytherin như tôi, lại là em gái của Neville Longbottom.”
“Không liên quan đến Longbottom.” Người nói là huynh trưởng Flinders, mà nữ huynh trưởng Hope thì lại thờ ơ lạnh lùng, trước đây nhà họ Hope từng là Tử thần Thực tử, Phoenix vốn cũng chẳng hi vọng vị nữ huynh trưởng này có thể đứng ra nói giúp nó.
Sau khi nghe câu này, nó thở phào nhẹ nhõm, đứng chung với đám người còn lại, nghe huynh trưởng Flinders phát biểu, đại ý là tiếp tục cố gắng vì vinh quang của Slytherin, để ba nhà kia không còn gì để nói.
Cuối cùng, tất cả mọi người đều lớn tiếng hô: “Vì vinh quang!”
Phoenix thấy viền mắt của một vài người đỏ lên, vào lúc này, nó bỗng hiểu rõ sự bài xích của bà nội đối với mình —— nó đã là một Slytherin, mà thân phận này đã làm nảy sinh khoảng cách rất lớn giữa nó và gia đình.
Đêm đó nó trằn trọc không ngủ được, cuối cùng lúc tiểu thư Villa đi chơi đêm về chui vào trong chăn của nó, trong lòng nó mới thanh tĩnh lại được một chút, cuối cùng nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Rốt cuộc, lúc kết thúc năm học, nỗ lực của Phoenix đã nhận được hồi báo.
Sau khi nó nhận được phiếu điểm, tâm trạng nó giống như đang ngồi trên một cái chổi không khống chế được bay lên bỗng nhiên tốt hơn —— nó lại có thể xếp hạng nhất!
Đang nhìn bảng điểm, rốt cuộc nhiều Slytherin hoan hô, trong ba người xếp đầu có đến hai người thuộc Slytherin, nó xếp thứ nhất, Malfoy và Hermione cùng xếp thứ hai.
“Tôi còn tưởng hộp thuốc lá có đuôi của cậu cao lắm chỉ được A chứ.” Malfoy chua xót nói, sau đó liếc nhìn Hermione cũng đang không tốt lắm, lớn tiếng nói: “Tôi vậy mà lại xếp cùng hạng với một đứa Máu bùn...”
Phoenix phát hiện Weasley đã tức giận muốn xông qua, nó nhanh chóng đổi đề tài: “Đáng tiếc thật, nhưng Lịch sử Pháp thuật, Thiên văn học và Thảo dược học của tôi đều được điểm tối đa.” Nói, nó cười tươi, nhìn Malfoy thay đổi nét mặt quả là một chuyện vô cùng vui vẻ!
Quả nhiên, vẻ mặt của Malfoy lập tức thay đổi, ngay cả Hermione cũng vọt qua —— tất nhiên không phải vì từ ‘Máu bùn’ kia, nó chắc là như vậy bởi vì cô nàng hỏi: “Lịch sử Pháp thuật được điểm tối đa?!”
Phoenix chớp mắt một cái, nó muốn đi xem thành tích của Neville một chút, bởi vì trên bảng chỉ có tên của mười người xếp đầu.
“Mình nhớ là trong mười mấy năm trở lại đây không có ai đạt điểm tối đa môn Lịch sử Pháp thuật, đây là mình cố tình hỏi giáo sư Binns đó!” Vẻ mặt cô nàng phù thủy vừa ghen tị vừa buồn bã, lặp lại lần nữa câu nói sau khi thi: “Hay là mình thật sự viết sai thời gian!”
Malfoy thì lại càng trực tiếp, sau khi đánh giá Phoenix một hồi, bất bình tức giận nói: “Nhìn dáng vẻ của cậu chắc là đã hút hết trí thông minh của anh cậu từ khi còn trong bụng mẹ?”
“Nhà Malfoy ba đời đều là đơn truyền, sao cậu có thể chắc như vậy!” Phoenix và cậu ta lại bùng nổ ngọn lửa chiến tranh: “Lẽ nào ba đời cũng không thể vượt qua năm thứ nhất sao?”
Lúc nó cho rằng Malfoy định lấy đũa phép ra, đối phương đột nhiên bình tĩnh lại, đặc biệt ôn hòa nở nụ cười với nó —— Phoenix rùng mình một cái.
“Longbottom, chờ xem.” Cậu ta dán vào lỗ tai nó, lại giống như một con rắn âm trầm nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook