[Đồng Nhân Harry Potter] Kiêu Ngạo Và Định Kiến
-
Chương 10: Malfoy an ủi
Ngày tháng sau đó ở Hogwarts của Phoenix yên tĩnh hơn nhiều, đương nhiên, Potter vẫn luôn trải qua những ngày tháng vội vã, giống như cậu ta và Weasley đánh bại quỷ khổng lồ trong đêm Halloween.
Nó không có nhận được một lá thư từ nhà gửi đến —— hoàn toàn đối lập với Malfoy mỗi ngày đều nhận được kẹo do bà Malfoy tự tay làm.
“Aiz, có gì đâu. Bà Zabini cũng chưa bao giờ viết thư cho tôi.” Blaise cợt nhã an ủi Phoenix.
“Cậu cũng chọc giận bà ấy sao?” Thành tích của Blaise rất tốt, bộ dạng cũng đẹp, khuyết điểm duy nhất có lẽ là yêu quá nhiều cô gái? Nghe nói tối hôm qua cậu ta lại làm một nữ sinh bên nhà Ravenclaw đau lòng.
“Tất nhiên là không.” Blaise xoa xoa cằm, bày ra bộ dạng cố gắng nhớ lại: “Tôi nhớ trước khi khai giảng bà ấy nói sắp cử hành hôn lễ thứ tám thì phải? Có lẽ Giáng sinh này về nhà sẽ gặp được ba kế thứ bảy.”
“...” Phoenix quyết định vẫn là nên trở về phòng ngủ đọc “Những phát hiện quan trọng trong Pháp thuật hiện đại”, sau đó đi ngủ có vẻ an toàn hơn.
“Tại sao lại là ba kế thứ bảy?” Dominica vẫn tiếp tục bám lấy vấn đề này.
“Bởi vì người đầu tiên chắc có lẽ là ba ruột của Blaise.”
“... Năm thứ ba nhớ nhắc mình đừng chọn môn Tiên tri.”
Sau khi bước qua tháng mười một, khí trời liền trở nên lạnh, Phoenix lấy khăn quàng cổ vàmũ nhung của mợ Enie làm cho từ trong tủ ra, là da chồn đỏ, phối hợp với màu tóc của nó vô cùng đẹp.
Nhưng sau khi Phoenix đeo mũ và khăn quàng cổ đỏ đi xem trận đấu giữa Gryffindor vàSlytherin về, nó liền hối hận đã chọn màu này.
Nguyên nhân rất đơn giản, Slytherin thua, vì Harry bắt được trái banh Snitch.
Còn Malfoy sau khi tuyên bố năm sau nhất định phải đánh bại Potter liền đem trách nhiệm đổ hết lên người Phoenix.
“Đội mũ đỏ, không chừng ‘đầu thẹo’ còn cho rằng cả Slytherin đều cổ vũ cho hắn đấy!” Malfoy đang ngồi giữa cái ghế bên cạnh lò sưởi, Parkinson vô cùng hưởng ứng lời nói của Malfoy mà trợn mắt nhìn nó.
Lại nữa rồi. Phoenix cũng không nhịn được muốn trợn mắt, nó ngồi trên một cái ghế khác, nhận hồng trà của Blaise đưa cho, uống một hớp rồi nói: “Khi nhìn thấy Potter sắp rơi từ trên chổi xuống, mình còn nghĩ đó là công lao của mình đấy. Không chừng cậu ta thấy một Slytherin đội mũ đỏ mà kinh ngạc đến rơi xuống đó!”
Blaise và Goyle đều bật cười. Crabbe cười đến phun cả miếng bánh ngọt ra, bị Malfoy đạp một cái.
Phoenix ngồi một lúc, cảm thấy lò sưởi ấm áp làm nó buồn ngủ, cả người giống như tan ra, nó thả lỏng người một chút, nhẹ nhàng dựa vào ghế.
Lúc hai mí mắt của nó sắp chạm vào nhau, nó nghe có người hỏi nó: “Longbottom, Giáng sinh này cậu về nhà thật sao?”
Người hỏi nó là Malfoy, nhưng cả mắt nó cũng mở không lên, nếu Phoenix còn tỉnh táo, nó nhất định sẽ kinh ngạc vì đối phương lại có thể dùng giọng ôn hòa như vậy để nói chuyện.
Nó lười biếng hừ một tiếng: “Đúng vậy.”
Bên kia im lặng một lúc, lại hỏi: “Nhưng cậu bị phân vào Slytherin.”
Nó nghĩ rất lâu mới hiểu được ý của cậu ta, lập tức tỉnh táo lại. Malfoy đã nhắc nhở nó, có lẽ lễ Giáng sinh này sẽ không vui vẻ gì.
“Ý cậu là sao?” Nó có chút đề phòng nhìn Malfoy, lửa trong lò sưởi ánh lên đôi mắt màu xám xanh của cậu ta.
“Chỉ là tôi muốn nhìn thấy cậu bị gia đình Longbottom đuổi ra khỏi nhà, bị tuyết làm đông cứng, cảnh đó thật sự quá đẹp.” Malfoy lại trở về bộ dạng lưu manh của cậu ta, đứng lên đi về phía phòng ngủ nam sinh.
Có lẽ là do bầu không khí ấm áp nên trong nháy mắt nó chợt yếu đuối, nó cảm thấy Malfoy không thân thiết cũng trở nên đáng yêu hơn, Phoenix gọi người đang chuẩn bị đi lại, hỏi: “Nếu cậu bị phân đến Gryffindor, ngài Malfoy sẽ làm sao?”
Quý tộc tóc màu bạch kim kinh ngạc xoay người, nhìn Phoenix như nhìn một con quái vật, cậu im lặng thật lâu, sau đó lười biếng, chậm rãi nói: “Một Gryffindor Malfoy? Cậu nằm mơ sao?”
“Tôi nói là nếu!”
“Chuyển trường.” Lần này trả lời rất thẳng thắn: “Trừ Slytherin, không có nhà nào thu hút tôi.”
“Tôi là muốn nói, ngài Malfoy sẽ không thất vọng về cậu sao? Chẳng hạn như nói cậu là nỗi nhục của dòng họ?” Phoenix nói xong liền cảm thấy hối hận, có lẽ nó thật sự muốn tìm một người để tâm sự nói ra cảm xúc trong lòng, nhưng người đó nhất định không thể là Malfoy.
Nó hi vọng cậu ta sẽ không trả lời nó, Phoenix ngồi dậy, lò sưởi chết tiệt, đốt cháy luôn cả thần kinh của nó rồi sao?
May mà đã rất khuya, toàn bộ phòng sinh hoạt chung chỉ có nó và Malfoy.
“Không biết.” Không ngờ giọng của đối phương lại bình tĩnh như vậy, bình tĩnh đến làm Phoenix kinh ngạc, không châm chọc khiêu khích, thậm chí không châm biếm, “Biết Sirius Black không? Đó là em họ của mẹ tôi, ông ấy bị phân vào Gryffindor. Mẹ tôi lúc nào cũng nói, nếu không phải cuối cùng ông ta chống đối lại nhà họ Black, dù ông ta bị phân vào Gryffindor nhà họ Black cũng sẽ không từ bỏ ông ấy.”
Sirius Black? Dường như Phoenix có chút ấn tượng, hình như là người đã bán đứng cả gia đình Potter, bây giờ đang ngồi ở trong ngục Azkaban, nó từng nghe bà nội nói, nhưng nó cảm thấy, ấn tượng của nó về người này không chỉ có chuyện đó.
“Đối với những dòng họ thuần huyết, tất cả con cháu đều quan trọng như nhau, chỉ cần không phải là á phù thủy.” Lúc này, Phoenix đột nhiên cảm thấy ánh mắt Malfoy nhìn nó có chút phức tạp, nó bối rối cười cười, chúc đối phương ngủ ngon, sau đó chạy về phòng ngủ.
Dominica còn chưa ngủ, ngày mai có một bài kiểm tra Lịch sử Pháp thuật, chắc là đang cố gắng đọc sách.
Phoenix nằm trên giường, cố gắng nhớ lại cái ánh mắt kia —— giống như là, đồng tình?
Nó đột nhiên ngồi dậy, cậu ta đồng tình cái gì với nó? Phoenix cảm thấy đêm nay đầu óc của nó biến thành quái vật rồi, Malfoy sao có thể đồng tình với Longbottom chứ?
Vướng mắc cái ánh mắt kia của Malfoy nên Phoenix không chú ý tới, đây là lần đầu tiên nó chúc Malfoy ngủ ngon.
Kỳ nghỉ Giáng sinh nhanh chóng đến, Neville và Phoenix đều không ở lại, nhưng mà nghe Neville nói, bên Gryffindor ở lại rất nhiều, ít ra Harry cũng ở lại.
Tất nhiên rồi, nếu nó là cậu ta thì cũng muốn ở lại. Cuộc sống ở đây chắc chắn tốt hơn nhiều so với thế giới Muggle rồi. Phoenix ngồi trên tàu tốc hành Hogwarts thả hồn trên mây, nó vô cùng sợ hãi lần gặp lại này, bà nội sẽ giận dữ mắng nó một trận sao?
Nhưng sau khi gặp lại bà Longbottom mặc áo trùm màu xanh quấn khăn quàng cổ da chồn đỏ và đội cái nón chóp cao hình con kền kền, Phoenix mới biết, nó thật sự hi vọng sẽ bị mắng một trận.
Bà Longbottom lạnh lùng liếc qua cháu gái, sau đó nắm tay cháu trai, hỏi thăm có mệt hay không, sau đó dẫn đi.
Phoenix xấu hổ đứng tại chỗ, nó cảm thấy vào lúc đó, nước mắt của nó không kiềm được chảy xuổng —— dù trước giờ nó không thích khóc, không thích.
Nó cố gắng để mình bình thường như cũ, bà nội bất công với Neville, trước giờ đều vậy, nó cũng quen rồi đúng không? Nó tự an ủi mình.
Mãi đến khi bà Longbottom không chịu được đưa tay ra, ra hiệu cho nó nắm lấy, ý muốn độn thổ, tâm trạng Phoenix mới tốt hơn một chút.
Nó cảm thấy dường như từ lúc xuống xe có một ánh mắt cứ theo dõi nó, nhưng nó vốn không có tâm trạng để tìm hiểu.
Neville vừa trở về trang viên Longbottom đã được chào đón nồng nhiệt.
Thật ra cũng chỉ là cậu Algie ôm một cái, sau đó Coco xách hành lí giùm, còn không ngừng lặp lại “Cậu chủ Neville vất vả rồi”.
Nhưng lúc Phoenix đi vào trong sảnh, nó cảm giác được toàn bộ đại sảnh đều yên tĩnh ba giây, cậu Algie luôn thiên vị nó ho một tiếng, thờ ơ nói “Phoenix về rồi à.” Ông ấy thậm chí không gọi biệt danh của nó!
Mợ Enie đứng bên cạnh cười với nó, vẫn dịu dàng như trước.
Mũi của nó gay gay, gia tinh trong nhà dè dặt cẩn thận nhận lấy hành lí của nó, giống như trong đó toàn là nọc độc.
Không khí kỳ lạ như vậy khiến nó không cách nào chịu được nữa, có lẽ do từ đầu đến cuối bà nội không nói với nó một câu, nhưng lòng tự trọng của bản thân không cho phép nó cứ lúng túng đứng ở chỗ này như vậy. Phoenix nói một câu “Mệt mỏi” xong liền bỏ lên lầu.
Nó nằm trên giường lớn của mình, nhớ tới lời Malfoy đã nói.
Nếu đúng như cậu ta nói, vậy có khi là một Malfoy còn hạnh phúc hơn so với làm một Longbottom nhiều?
Cho dù trước kia là Tử thần Thực tử thì sao, mỗi sáng Malfoy đều nhận được kẹo do má cậu ta gửi đến, còn nó thì sao? Phoenix vùi mặt vào trong chăn, âm thầm khóc nức nở.
Trước đêm Giáng sinh, bà Longbottom dẫn nó và Neville đi thăm ba má tụi nó.
“Ta nghĩ cháu nên tự nói với họ chuyện bị phân vào Slytherin.” Bà Longbottom nghiêm túc nhìn Phoenix, không ngừng quan sát nó, giống như cảm thấy cháu gái ở chung mười một năm đột nhiên biến thành quỷ khổng lồ.
Cũng may Phoenix đã quen với việc bị thăm dò mỗi ngày, nếu không phải mợ Enie an ủi nó, có lẽ nó sẽ thật sự làm theo câu nói kia của Malfoy, chạy ra khỏi trang viên Longbottom.
“Dạ, bà nội.” Nó nhạt nhẽo trả lời.
Nó nói chuyện này cho ba má đang cười hi hi ha ha của nó dưới sự giám sát của bà Longbottom, nhưng tất nhiên, vẻ mặt của họ làm bà Longbottom thất vọng rồi, có lẽ vợ chồng Longbottom căn bản không còn nhớ được Slytherin là cái gì. Dưới cái nhìn của họ, Phoenix còn không hấp dẫn bằng kem đường trong tay họ —— đó là một loại kem mềm ăn vào sẽ bay lên.
Sau đêm Giáng sinh, nỗi bất mãn của bà Longbottom liền đạt đến cực hạn.
Nguyên nhân là do Phoenix nhận được quà từ những người bạn ở Slytherin, là quà của Dominica và Blaise. Gói quà màu bạc và xanh lá dễ dàng nhìn thấy giữa đống quà màu đỏ và vàng.
“Dominica là máu lai, là bạn cùng phòng của cháu.” Nó cố gắng giải thích, nhưng vẻ mặt của bà Longbottom nói cho nó biết, bà ấy hi vọng nó ngủ một mình hơn —— Slytherin đều là hắc ám.
“Blaise thường giúp đỡ cháu, cháu không giỏi Biến hình lắm.” Nó quyết định nói sang chuyện khác: “Hermione cũng vậy, cậu ấy thuộc Gryffindor, thành tích ở Gryffindor vô cùng tốt.” Nó cầm lấy sách Biến hình của Hermione tặng đưa cho bà nội xem.
Vẻ mặt bà Longbottom khá hơn một chút, cuối cùng cũng gần như hòa nhã, tuy rằng trước đó bà không có để ý đến Phoenix, nhưng sau khi bà thấy trong quà của nó có một hộp chocolate do Harry Potter tặng, cuối cùng cũng chịu nhìn nó một cái, giống như có ý là rốt cuộc nó cũng làm được một việc tốt.
Phoenix bị cái nhìn này làm tức giận, nó không thể chịu được bà nội không chút kiêng kị chán ghét Slytherin như vậy, nó cũng là một Slytherin, trong nửa học kỳ trước, nó tự hào vì nhà của nó!
Lúc Phoenix tháo quà của Cedric, bà Longbottom rõ ràng có chút ngạc nhiên.
“Diggory?” Bà hỏi.
“Đúng vậy.” Phoenix nhớ lại lá thư Sấm kia.
“Hufflepuff truyền thống, cũng có thành viên là Gryffindor, là một dòng họ tốt, kiên định đáng tin cậy.” Bà Longbottom có ý riêng: “Nghỉ hè này chúng ta có thể đến trang viên Diggory chào hỏi.”
Phoenix không nói gì, nó không chịu được những câu nói châm chọc Slytherin của đối phương.
Ngày tháng ở nhà trở nên vô cùng gian nan, dù mợ Enie nhiều lần khuyên nó sẽ tốt lên thôi, nhưng Phoenix và mợ đều hiểu rõ, loại vết thương này chỉ có thể càng ngày càng lớn.
“Mợ Enie, có phải sẽ có một ngày con phải chọn giữa nhà của mình và gia đình không.” Phoenix chớp con mắt màu hổ phách, ngồi trên thảm lông, dựa đầu vào đầu gối của mợ Enie. Cậu Algie và mợ Enie không có con cái, nên mợ Enie vô cùng yêu thương nó.
“Sẽ không có một ngày như vậy.” Phoenix đang cúi đầu nên không nhìn thấy thương cảm trong mắt mợ Enie.
Nó không có nhận được một lá thư từ nhà gửi đến —— hoàn toàn đối lập với Malfoy mỗi ngày đều nhận được kẹo do bà Malfoy tự tay làm.
“Aiz, có gì đâu. Bà Zabini cũng chưa bao giờ viết thư cho tôi.” Blaise cợt nhã an ủi Phoenix.
“Cậu cũng chọc giận bà ấy sao?” Thành tích của Blaise rất tốt, bộ dạng cũng đẹp, khuyết điểm duy nhất có lẽ là yêu quá nhiều cô gái? Nghe nói tối hôm qua cậu ta lại làm một nữ sinh bên nhà Ravenclaw đau lòng.
“Tất nhiên là không.” Blaise xoa xoa cằm, bày ra bộ dạng cố gắng nhớ lại: “Tôi nhớ trước khi khai giảng bà ấy nói sắp cử hành hôn lễ thứ tám thì phải? Có lẽ Giáng sinh này về nhà sẽ gặp được ba kế thứ bảy.”
“...” Phoenix quyết định vẫn là nên trở về phòng ngủ đọc “Những phát hiện quan trọng trong Pháp thuật hiện đại”, sau đó đi ngủ có vẻ an toàn hơn.
“Tại sao lại là ba kế thứ bảy?” Dominica vẫn tiếp tục bám lấy vấn đề này.
“Bởi vì người đầu tiên chắc có lẽ là ba ruột của Blaise.”
“... Năm thứ ba nhớ nhắc mình đừng chọn môn Tiên tri.”
Sau khi bước qua tháng mười một, khí trời liền trở nên lạnh, Phoenix lấy khăn quàng cổ vàmũ nhung của mợ Enie làm cho từ trong tủ ra, là da chồn đỏ, phối hợp với màu tóc của nó vô cùng đẹp.
Nhưng sau khi Phoenix đeo mũ và khăn quàng cổ đỏ đi xem trận đấu giữa Gryffindor vàSlytherin về, nó liền hối hận đã chọn màu này.
Nguyên nhân rất đơn giản, Slytherin thua, vì Harry bắt được trái banh Snitch.
Còn Malfoy sau khi tuyên bố năm sau nhất định phải đánh bại Potter liền đem trách nhiệm đổ hết lên người Phoenix.
“Đội mũ đỏ, không chừng ‘đầu thẹo’ còn cho rằng cả Slytherin đều cổ vũ cho hắn đấy!” Malfoy đang ngồi giữa cái ghế bên cạnh lò sưởi, Parkinson vô cùng hưởng ứng lời nói của Malfoy mà trợn mắt nhìn nó.
Lại nữa rồi. Phoenix cũng không nhịn được muốn trợn mắt, nó ngồi trên một cái ghế khác, nhận hồng trà của Blaise đưa cho, uống một hớp rồi nói: “Khi nhìn thấy Potter sắp rơi từ trên chổi xuống, mình còn nghĩ đó là công lao của mình đấy. Không chừng cậu ta thấy một Slytherin đội mũ đỏ mà kinh ngạc đến rơi xuống đó!”
Blaise và Goyle đều bật cười. Crabbe cười đến phun cả miếng bánh ngọt ra, bị Malfoy đạp một cái.
Phoenix ngồi một lúc, cảm thấy lò sưởi ấm áp làm nó buồn ngủ, cả người giống như tan ra, nó thả lỏng người một chút, nhẹ nhàng dựa vào ghế.
Lúc hai mí mắt của nó sắp chạm vào nhau, nó nghe có người hỏi nó: “Longbottom, Giáng sinh này cậu về nhà thật sao?”
Người hỏi nó là Malfoy, nhưng cả mắt nó cũng mở không lên, nếu Phoenix còn tỉnh táo, nó nhất định sẽ kinh ngạc vì đối phương lại có thể dùng giọng ôn hòa như vậy để nói chuyện.
Nó lười biếng hừ một tiếng: “Đúng vậy.”
Bên kia im lặng một lúc, lại hỏi: “Nhưng cậu bị phân vào Slytherin.”
Nó nghĩ rất lâu mới hiểu được ý của cậu ta, lập tức tỉnh táo lại. Malfoy đã nhắc nhở nó, có lẽ lễ Giáng sinh này sẽ không vui vẻ gì.
“Ý cậu là sao?” Nó có chút đề phòng nhìn Malfoy, lửa trong lò sưởi ánh lên đôi mắt màu xám xanh của cậu ta.
“Chỉ là tôi muốn nhìn thấy cậu bị gia đình Longbottom đuổi ra khỏi nhà, bị tuyết làm đông cứng, cảnh đó thật sự quá đẹp.” Malfoy lại trở về bộ dạng lưu manh của cậu ta, đứng lên đi về phía phòng ngủ nam sinh.
Có lẽ là do bầu không khí ấm áp nên trong nháy mắt nó chợt yếu đuối, nó cảm thấy Malfoy không thân thiết cũng trở nên đáng yêu hơn, Phoenix gọi người đang chuẩn bị đi lại, hỏi: “Nếu cậu bị phân đến Gryffindor, ngài Malfoy sẽ làm sao?”
Quý tộc tóc màu bạch kim kinh ngạc xoay người, nhìn Phoenix như nhìn một con quái vật, cậu im lặng thật lâu, sau đó lười biếng, chậm rãi nói: “Một Gryffindor Malfoy? Cậu nằm mơ sao?”
“Tôi nói là nếu!”
“Chuyển trường.” Lần này trả lời rất thẳng thắn: “Trừ Slytherin, không có nhà nào thu hút tôi.”
“Tôi là muốn nói, ngài Malfoy sẽ không thất vọng về cậu sao? Chẳng hạn như nói cậu là nỗi nhục của dòng họ?” Phoenix nói xong liền cảm thấy hối hận, có lẽ nó thật sự muốn tìm một người để tâm sự nói ra cảm xúc trong lòng, nhưng người đó nhất định không thể là Malfoy.
Nó hi vọng cậu ta sẽ không trả lời nó, Phoenix ngồi dậy, lò sưởi chết tiệt, đốt cháy luôn cả thần kinh của nó rồi sao?
May mà đã rất khuya, toàn bộ phòng sinh hoạt chung chỉ có nó và Malfoy.
“Không biết.” Không ngờ giọng của đối phương lại bình tĩnh như vậy, bình tĩnh đến làm Phoenix kinh ngạc, không châm chọc khiêu khích, thậm chí không châm biếm, “Biết Sirius Black không? Đó là em họ của mẹ tôi, ông ấy bị phân vào Gryffindor. Mẹ tôi lúc nào cũng nói, nếu không phải cuối cùng ông ta chống đối lại nhà họ Black, dù ông ta bị phân vào Gryffindor nhà họ Black cũng sẽ không từ bỏ ông ấy.”
Sirius Black? Dường như Phoenix có chút ấn tượng, hình như là người đã bán đứng cả gia đình Potter, bây giờ đang ngồi ở trong ngục Azkaban, nó từng nghe bà nội nói, nhưng nó cảm thấy, ấn tượng của nó về người này không chỉ có chuyện đó.
“Đối với những dòng họ thuần huyết, tất cả con cháu đều quan trọng như nhau, chỉ cần không phải là á phù thủy.” Lúc này, Phoenix đột nhiên cảm thấy ánh mắt Malfoy nhìn nó có chút phức tạp, nó bối rối cười cười, chúc đối phương ngủ ngon, sau đó chạy về phòng ngủ.
Dominica còn chưa ngủ, ngày mai có một bài kiểm tra Lịch sử Pháp thuật, chắc là đang cố gắng đọc sách.
Phoenix nằm trên giường, cố gắng nhớ lại cái ánh mắt kia —— giống như là, đồng tình?
Nó đột nhiên ngồi dậy, cậu ta đồng tình cái gì với nó? Phoenix cảm thấy đêm nay đầu óc của nó biến thành quái vật rồi, Malfoy sao có thể đồng tình với Longbottom chứ?
Vướng mắc cái ánh mắt kia của Malfoy nên Phoenix không chú ý tới, đây là lần đầu tiên nó chúc Malfoy ngủ ngon.
Kỳ nghỉ Giáng sinh nhanh chóng đến, Neville và Phoenix đều không ở lại, nhưng mà nghe Neville nói, bên Gryffindor ở lại rất nhiều, ít ra Harry cũng ở lại.
Tất nhiên rồi, nếu nó là cậu ta thì cũng muốn ở lại. Cuộc sống ở đây chắc chắn tốt hơn nhiều so với thế giới Muggle rồi. Phoenix ngồi trên tàu tốc hành Hogwarts thả hồn trên mây, nó vô cùng sợ hãi lần gặp lại này, bà nội sẽ giận dữ mắng nó một trận sao?
Nhưng sau khi gặp lại bà Longbottom mặc áo trùm màu xanh quấn khăn quàng cổ da chồn đỏ và đội cái nón chóp cao hình con kền kền, Phoenix mới biết, nó thật sự hi vọng sẽ bị mắng một trận.
Bà Longbottom lạnh lùng liếc qua cháu gái, sau đó nắm tay cháu trai, hỏi thăm có mệt hay không, sau đó dẫn đi.
Phoenix xấu hổ đứng tại chỗ, nó cảm thấy vào lúc đó, nước mắt của nó không kiềm được chảy xuổng —— dù trước giờ nó không thích khóc, không thích.
Nó cố gắng để mình bình thường như cũ, bà nội bất công với Neville, trước giờ đều vậy, nó cũng quen rồi đúng không? Nó tự an ủi mình.
Mãi đến khi bà Longbottom không chịu được đưa tay ra, ra hiệu cho nó nắm lấy, ý muốn độn thổ, tâm trạng Phoenix mới tốt hơn một chút.
Nó cảm thấy dường như từ lúc xuống xe có một ánh mắt cứ theo dõi nó, nhưng nó vốn không có tâm trạng để tìm hiểu.
Neville vừa trở về trang viên Longbottom đã được chào đón nồng nhiệt.
Thật ra cũng chỉ là cậu Algie ôm một cái, sau đó Coco xách hành lí giùm, còn không ngừng lặp lại “Cậu chủ Neville vất vả rồi”.
Nhưng lúc Phoenix đi vào trong sảnh, nó cảm giác được toàn bộ đại sảnh đều yên tĩnh ba giây, cậu Algie luôn thiên vị nó ho một tiếng, thờ ơ nói “Phoenix về rồi à.” Ông ấy thậm chí không gọi biệt danh của nó!
Mợ Enie đứng bên cạnh cười với nó, vẫn dịu dàng như trước.
Mũi của nó gay gay, gia tinh trong nhà dè dặt cẩn thận nhận lấy hành lí của nó, giống như trong đó toàn là nọc độc.
Không khí kỳ lạ như vậy khiến nó không cách nào chịu được nữa, có lẽ do từ đầu đến cuối bà nội không nói với nó một câu, nhưng lòng tự trọng của bản thân không cho phép nó cứ lúng túng đứng ở chỗ này như vậy. Phoenix nói một câu “Mệt mỏi” xong liền bỏ lên lầu.
Nó nằm trên giường lớn của mình, nhớ tới lời Malfoy đã nói.
Nếu đúng như cậu ta nói, vậy có khi là một Malfoy còn hạnh phúc hơn so với làm một Longbottom nhiều?
Cho dù trước kia là Tử thần Thực tử thì sao, mỗi sáng Malfoy đều nhận được kẹo do má cậu ta gửi đến, còn nó thì sao? Phoenix vùi mặt vào trong chăn, âm thầm khóc nức nở.
Trước đêm Giáng sinh, bà Longbottom dẫn nó và Neville đi thăm ba má tụi nó.
“Ta nghĩ cháu nên tự nói với họ chuyện bị phân vào Slytherin.” Bà Longbottom nghiêm túc nhìn Phoenix, không ngừng quan sát nó, giống như cảm thấy cháu gái ở chung mười một năm đột nhiên biến thành quỷ khổng lồ.
Cũng may Phoenix đã quen với việc bị thăm dò mỗi ngày, nếu không phải mợ Enie an ủi nó, có lẽ nó sẽ thật sự làm theo câu nói kia của Malfoy, chạy ra khỏi trang viên Longbottom.
“Dạ, bà nội.” Nó nhạt nhẽo trả lời.
Nó nói chuyện này cho ba má đang cười hi hi ha ha của nó dưới sự giám sát của bà Longbottom, nhưng tất nhiên, vẻ mặt của họ làm bà Longbottom thất vọng rồi, có lẽ vợ chồng Longbottom căn bản không còn nhớ được Slytherin là cái gì. Dưới cái nhìn của họ, Phoenix còn không hấp dẫn bằng kem đường trong tay họ —— đó là một loại kem mềm ăn vào sẽ bay lên.
Sau đêm Giáng sinh, nỗi bất mãn của bà Longbottom liền đạt đến cực hạn.
Nguyên nhân là do Phoenix nhận được quà từ những người bạn ở Slytherin, là quà của Dominica và Blaise. Gói quà màu bạc và xanh lá dễ dàng nhìn thấy giữa đống quà màu đỏ và vàng.
“Dominica là máu lai, là bạn cùng phòng của cháu.” Nó cố gắng giải thích, nhưng vẻ mặt của bà Longbottom nói cho nó biết, bà ấy hi vọng nó ngủ một mình hơn —— Slytherin đều là hắc ám.
“Blaise thường giúp đỡ cháu, cháu không giỏi Biến hình lắm.” Nó quyết định nói sang chuyện khác: “Hermione cũng vậy, cậu ấy thuộc Gryffindor, thành tích ở Gryffindor vô cùng tốt.” Nó cầm lấy sách Biến hình của Hermione tặng đưa cho bà nội xem.
Vẻ mặt bà Longbottom khá hơn một chút, cuối cùng cũng gần như hòa nhã, tuy rằng trước đó bà không có để ý đến Phoenix, nhưng sau khi bà thấy trong quà của nó có một hộp chocolate do Harry Potter tặng, cuối cùng cũng chịu nhìn nó một cái, giống như có ý là rốt cuộc nó cũng làm được một việc tốt.
Phoenix bị cái nhìn này làm tức giận, nó không thể chịu được bà nội không chút kiêng kị chán ghét Slytherin như vậy, nó cũng là một Slytherin, trong nửa học kỳ trước, nó tự hào vì nhà của nó!
Lúc Phoenix tháo quà của Cedric, bà Longbottom rõ ràng có chút ngạc nhiên.
“Diggory?” Bà hỏi.
“Đúng vậy.” Phoenix nhớ lại lá thư Sấm kia.
“Hufflepuff truyền thống, cũng có thành viên là Gryffindor, là một dòng họ tốt, kiên định đáng tin cậy.” Bà Longbottom có ý riêng: “Nghỉ hè này chúng ta có thể đến trang viên Diggory chào hỏi.”
Phoenix không nói gì, nó không chịu được những câu nói châm chọc Slytherin của đối phương.
Ngày tháng ở nhà trở nên vô cùng gian nan, dù mợ Enie nhiều lần khuyên nó sẽ tốt lên thôi, nhưng Phoenix và mợ đều hiểu rõ, loại vết thương này chỉ có thể càng ngày càng lớn.
“Mợ Enie, có phải sẽ có một ngày con phải chọn giữa nhà của mình và gia đình không.” Phoenix chớp con mắt màu hổ phách, ngồi trên thảm lông, dựa đầu vào đầu gối của mợ Enie. Cậu Algie và mợ Enie không có con cái, nên mợ Enie vô cùng yêu thương nó.
“Sẽ không có một ngày như vậy.” Phoenix đang cúi đầu nên không nhìn thấy thương cảm trong mắt mợ Enie.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook