[Đồng Nhân Harry Potter] I Know You Don't Know
-
Chương 41: Suy đoán
Draco tạm thời được xét điểm cao nhất, sau trận đấu thứ hai đã thành nhân vật nổi tiếng ở Hogwarts.
Trong thời gian ngắn, hy vọng chiến thắng của Hogwarts đều ký thác trên người anh, đương nhiên cũng có người cầu cho Harry hoặc Diggory vượt lên.
Cho dù là nhà khác Slytherin cũng có rất nhiều người kính nể anh không thôi, dù sao tại thực lực trước mặt, ý kiến chê bai thỉnh thoảng xuất hiện cũng không công tự phá -- Dù sao trong quá trình cuộc thi Draco không có hành vi vi phạm quy tắc nào.
Đối với lần này, phóng viên nổi danh Rita Skeeter kia đã trắng trợn ca ngợi giáo dục của gia đình Malfoy trên Tuần san phù thủy -- cùng lúc đó, Potter và Granger cũng khổ não vì tin tức khoa trương từ Skeeter.
"Anh làm sao lại để bà ấy viết... ừm, màu sắc như vậy?" Astoria vô cùng khó hiểu nhìn bức ảnh Draco bình thản như thường dưới ánh đèn chớp nhoáng.
Cô có thể tìm được bên trong bài phỏng vấn tràn đầy từ ngữ khen ngợi, thậm chí thấy được chính cô -- "Theo như phỏng vấn, bạn gái của Malfoy là tiểu thư môn đăng hộ đối, con gái nhỏ nhà Greengrass, một cô gái xinh đẹp thông minh, cũng đồng dạng biểu hiện xuất sắc. Đối với lần này, chúng ta không nên phủ nhận rằng giáo dục gia đình tốt đẹp trước nhập học cũng là điều kiện tất yếu của phù thủy ưu tú."
Giáo dục ban đầu rất trọng yếu, nhưng cách nói "điều kiện tất yếu" này cũng không quá thỏa đáng. Nói chung cô cảm thấy bị một phóng viên thích thêm mắm thêm muối vào tin tức khen ngợi là một chuyện rất khó chịu. Đặc biệt khi nhìn thấy Granger bị độc giả phẫn nộ xúc động gửi tới thuốc mủ làm tổn thương hai tay.
"Đối với anh, bà ấy không nói ngoa đâu." Draco đang nhẹ nhàng vung đũa phép, biến cốc trà trên bàn thành một lọ hoa thủy tinh chạm trổ hoa văn tinh xảo.
"Có phải anh muốn nói, bản thân anh rất biết nhìn người?" Astoria thả tờ báo xuống, cũng cầm đũa phép, biến lọ hoa thủy tinh thành một chậu sứ xanh trắng vẽ họa tiết cá chép. Đây là trò chơi nhỏ của hai người, không ngừng biến hình vật nào đó, đến tận khi thành hình dáng nào đó cực tuyệt, không nỡ lòng lại thay đổi.
"Chẳng lẽ không đúng à?" Draco nhíu mày. Chậu sứ từ từ lớn lên, viền mép uốn lượn hình cuộn sóng, hoa văn biến mất, trở thành một chậu hoa lớn bạch ngọc hình đóa hoa họa tiết mơ hồ.
Astoria nhún vai: "Vâng, thưa thần tượng Slytherin." Cô biến một bông súng ngoi lên từ chậu hoa, nụ hoa chớm nở.
Độ được hoan nghênh của Draco làm cô vô cùng khổ não. Bây giờ bọn họ đi đại sảnh đường ăn cơm sẽ bị nhìn kỹ bởi rất nhiều ánh mắt nóng rực. -- Vì vậy Blaise dùng sức đập sau lưng Draco: "Nhờ phúc ngài Malfoy đây, lần đầu tiên trong đời tôi được nhiều nữ sinh vây xem như vậy."
Draco để đóa hoa súng chậm rãi nở ra.
Blaise ở một bên đang nhìn say sưa ngon lành đột nhiên cất tiếng cười to. Trong nụ hoa có một người cá tí hon nửa nằm ở đó, nửa người dưới là đuôi cá đẹp đẽ, nửa người trên trần truồng, trước ngực không có hai vỏ sò che chắn, hiển nhiên là một vương tử người cá.
Vương tử người cá tóc vàng tí hon ngẩng đầu hướng bọn họ, nâng cằm lên bắt chước vẻ mặt Draco, sau đó nhảy vào nước "Rầm" một tiếng, phảng phất tái hiện tình cảnh tại cuộc thi thứ hai người nào đó cố ý không để mọi người thấy.
Astoria lén lút đứng lên, nguyên hình vương tử người cá ôm lấy eo cô, ôm cô đến lồng ngực của mình.
"Xem ra em học môn Biến hình rất giỏi nha!" Lời của Draco mang uy hiếp áp đảo cô.
Astoria chen chúc trên ghế sô pha đơn với anh, không thể động đậy, trên mặt làm thế nào cũng không nhịn được ý cười, mãi đến khi Draco cố ý cắn vành tai cô thật mạnh, rồi thổi khí nhẹ nhàng cạnh lỗ tai cô, cô mới cười hớn hở xin tha: "Được rồi mà! Em sai rồi! Đừng... Rất ngứa mà..."
"Hừ hừ!" Lúc này Draco mới buông tha cô, nhưng chính anh cũng cong lên khóe miệng.
Tuy nhiên loại cảm xúc vui sướng này cũng không bám lấy Astoria lâu lắm.
Mắt thấy sân Quidditch bắt đầu tiến hành cải biến, cô bắt đầu lo lắng hơn.
Nếu Draco không tham gia thi đấu, nói không chắc cô sẽ luôn sống nhàn nhã qua ngày như vậy.
Nhưng lần này Draco không chỉ bị liên lụy phải đi thi, thậm chí còn có biểu hiện vượt trội, chiếu theo tiến triển như vậy, anh sẽ là người đầu tiên tiến vào mê cung, hơn nữa sẽ là dũng sĩ tìm thấy cúp nhanh nhất.
Chuyện này có nghĩa, anh sẽ bị mang tới trước mặt Voldemort!
Nhưng cúp được chuẩn bị vì Potter, nếu bị Draco giành trước, như vậy kế hoạch Voldemort tỉ mỉ bố cục sẽ không có nghĩa lý gì, Chúa tể Hắc ám không cần máu Malfoy.
Astoria thầm suy nghĩ trong lòng. Nếu Moody tự ý bỏ tên Draco vào cốc lửa, lão nhất định không nghĩ tới thực lực Draco lại vượt xa bạn cùng trang lứa. Như vậy hiện tại lão nhất định rất gấp, chẳng may không mang được Potter tới trước mặt chủ nhân lão, bị phạt là việc nhỏ, chủ nhân lão không thể phục sinh mới là vấn đề nghiêm trọng! Nói vậy Moody sẽ động suy nghĩ ngăn cản thắng lợi cuối cùng của Draco.
Cô hơi yên tâm, nhưng nghĩ lại trong nguyên tác Diggory vừa xuất hiện đã bị Avada Kedavra, cô lại sốt sắng lên.
Tử thần thực tử là những thành phần không chừa thủ đoạn nào, giả sử Moody lòng dạ hung ác hạ độc thủ với Draco trong trận đấu thì sao?
Lại giả thiết, tên của Draco bị ném vào chén lửa vốn là âm mưu nhằm vào anh, vậy chẳng phải anh đang rất nguy hiểm?
Cô càng nghĩ càng hoảng sợ, thân thể không tự chủ được run lẩy bẩy.
Không biết từ khi nào, Draco đã chiếm càng nhiều vị trí trong lòng cô. Càng ngày anh càng trở nên quan trọng, từ một cái tên trong cuốn truyện đã sinh động biến thành người yêu cô...
Cô căn bản không thể tưởng tượng được cảnh anh gặp nguy hiểm, thật là đáng sợ!
Tại sao cô không sớm cân nhắc vấn đề này! Astoria trách chính mình bất cẩn, thời gian cách cuộc thi cuối cùng không còn bao lâu, làm sao cô có thể nghĩ ra sách lược vẹn toàn giúp anh thoát khỏi nguy hiểm?
"Em rất lạnh à?" Draco nghi hoặc hỏi, so với mùa đông đầy trời tuyết, bây giờ đã rất ấm áp.
Astoria nhào vào lồng ngực anh, dùng sức mà ôm anh.
"Nếu lạnh thì chúng ta về phòng sinh hoạt chung nhé?"
"Draco..." Mặt cô chôn ở lồng ngực anh, tiếng nói rầu rĩ.
"Hả?"
"Draco... Anh rất lợi hại có đúng không?"
Draco nhẹ tay đặt sau lưng cô, ngón tay thưởng thức đuôi tóc cô: "Anh hẳn là rất lợi hại."
"Có thật không?"
"Anh nghĩ đúng vậy."
"Draco... Không có người nào không gì không làm được, không có người nào là lợi hại đến thiên hạ vô địch..."
"Anh biết." Draco phát hiện cô có gì đó không đúng: "Người lợi hại đến mấy cũng sẽ bị đánh bại."
"Anh sợ bị đánh bại sao?"
"... Đúng thế." Anh chậm rãi gật đầu, cằm đặt ở đỉnh đầu cô: "Có điều cuộc sống luôn có thắng thua, chưa bị đánh bại sẽ chưa biết trưởng thành."
Astoria không nói lời nào, im lặng rất lâu, cô mới hỏi nhẹ nhàng: "Cho dù việc này rất nguy hiểm?"
"Cho dù việc này rất nguy hiểm." Draco trả lời như chặt đinh chém sắt, dừng lại vài giây, anh lại thả mềm giọng: "Em đang ở đây lo lắng cuộc thi cuối cùng sao?"
Cô không trả lời.
"Tại sao không nghĩ chuyện tốt nhỉ?" Anh nói: "Anh cảm thấy khả năng anh thắng rất lớn."
"Nhưng nó rất nguy hiểm!" Astoria bật thốt lên.
"Anh biết. Rồng lửa rất nguy hiểm, đáy nước rất nguy hiểm, cuộc thi cuối cùng cũng sẽ rất nguy hiểm như vậy." Draco nheo mắt nhìn ra sân Quidditch: "Nếu đã tham gia, anh phải tiếp tục."
Cuộc nói chuyện này cũng không làm Astoria bình tĩnh lại, trong lòng cô càng thêm hốt hoảng.
Draco chắc chắn sẽ không lùi bước.
Bắt anh vội vã bất đắc dĩ từ bỏ chỉ có thể là do bệnh tật, ưu thế lớn nhất của thế giới pháp thuật là chữa bệnh nhanh, hoặc là khỏi hẳn rất nhanh, hoặc là cả đời không cách chữa trị. Mặc kệ loại nào cũng không thực tế.
Như vậy cô còn có thể làm gì?
Draco phát hiện Astoria bỗng chốc tiều tụy, cả ngày cô hồn vía lên mây, ngồi đó đờ ra, lúc nói chuyện với anh cũng hay thất thần, thường xuyên nhăn mày, thật giống có chuyện gì nghiêm trọng quấy nhiễu cô.
Tất cả điều này bắt đầu xảy ra khi biết nội dung cuộc thi thứ ba.
Astoria đang suy nghĩ gì?
Draco như có điều suy nghĩ nhìn cô.
Học tập mấy năm, anh cũng coi như bắt đầu thấu hiểu loại ngôn ngữ nào đó. Bản bút kí vốn kì quái này có rất nhiều chữ và từ đều hòa nhịp thở với những chuyện xảy ra xung quanh anh.
Có từ đọc rất giống Quidditch, hẳn là phiên âm, vì vậy bên trong có nhắc tới Quidditch World Cup, cùng với đêm đó Tử thần thực tử hội họp và Dấu hiệu.
Có một từ hẳn là chỉ cốc lửa, sau đó có ghi quán quân thứ tư, thế nhưng không có thứ năm.
Này đủ chứng minh, cô cũng giống anh, biết những chuyện "đã xảy ra" kia.
--- Thân ái, em biết đụng tới cúp sẽ bị đưa đến trước mặt Chúa tể Hắc ám, đúng không?
Trong thời gian ngắn, hy vọng chiến thắng của Hogwarts đều ký thác trên người anh, đương nhiên cũng có người cầu cho Harry hoặc Diggory vượt lên.
Cho dù là nhà khác Slytherin cũng có rất nhiều người kính nể anh không thôi, dù sao tại thực lực trước mặt, ý kiến chê bai thỉnh thoảng xuất hiện cũng không công tự phá -- Dù sao trong quá trình cuộc thi Draco không có hành vi vi phạm quy tắc nào.
Đối với lần này, phóng viên nổi danh Rita Skeeter kia đã trắng trợn ca ngợi giáo dục của gia đình Malfoy trên Tuần san phù thủy -- cùng lúc đó, Potter và Granger cũng khổ não vì tin tức khoa trương từ Skeeter.
"Anh làm sao lại để bà ấy viết... ừm, màu sắc như vậy?" Astoria vô cùng khó hiểu nhìn bức ảnh Draco bình thản như thường dưới ánh đèn chớp nhoáng.
Cô có thể tìm được bên trong bài phỏng vấn tràn đầy từ ngữ khen ngợi, thậm chí thấy được chính cô -- "Theo như phỏng vấn, bạn gái của Malfoy là tiểu thư môn đăng hộ đối, con gái nhỏ nhà Greengrass, một cô gái xinh đẹp thông minh, cũng đồng dạng biểu hiện xuất sắc. Đối với lần này, chúng ta không nên phủ nhận rằng giáo dục gia đình tốt đẹp trước nhập học cũng là điều kiện tất yếu của phù thủy ưu tú."
Giáo dục ban đầu rất trọng yếu, nhưng cách nói "điều kiện tất yếu" này cũng không quá thỏa đáng. Nói chung cô cảm thấy bị một phóng viên thích thêm mắm thêm muối vào tin tức khen ngợi là một chuyện rất khó chịu. Đặc biệt khi nhìn thấy Granger bị độc giả phẫn nộ xúc động gửi tới thuốc mủ làm tổn thương hai tay.
"Đối với anh, bà ấy không nói ngoa đâu." Draco đang nhẹ nhàng vung đũa phép, biến cốc trà trên bàn thành một lọ hoa thủy tinh chạm trổ hoa văn tinh xảo.
"Có phải anh muốn nói, bản thân anh rất biết nhìn người?" Astoria thả tờ báo xuống, cũng cầm đũa phép, biến lọ hoa thủy tinh thành một chậu sứ xanh trắng vẽ họa tiết cá chép. Đây là trò chơi nhỏ của hai người, không ngừng biến hình vật nào đó, đến tận khi thành hình dáng nào đó cực tuyệt, không nỡ lòng lại thay đổi.
"Chẳng lẽ không đúng à?" Draco nhíu mày. Chậu sứ từ từ lớn lên, viền mép uốn lượn hình cuộn sóng, hoa văn biến mất, trở thành một chậu hoa lớn bạch ngọc hình đóa hoa họa tiết mơ hồ.
Astoria nhún vai: "Vâng, thưa thần tượng Slytherin." Cô biến một bông súng ngoi lên từ chậu hoa, nụ hoa chớm nở.
Độ được hoan nghênh của Draco làm cô vô cùng khổ não. Bây giờ bọn họ đi đại sảnh đường ăn cơm sẽ bị nhìn kỹ bởi rất nhiều ánh mắt nóng rực. -- Vì vậy Blaise dùng sức đập sau lưng Draco: "Nhờ phúc ngài Malfoy đây, lần đầu tiên trong đời tôi được nhiều nữ sinh vây xem như vậy."
Draco để đóa hoa súng chậm rãi nở ra.
Blaise ở một bên đang nhìn say sưa ngon lành đột nhiên cất tiếng cười to. Trong nụ hoa có một người cá tí hon nửa nằm ở đó, nửa người dưới là đuôi cá đẹp đẽ, nửa người trên trần truồng, trước ngực không có hai vỏ sò che chắn, hiển nhiên là một vương tử người cá.
Vương tử người cá tóc vàng tí hon ngẩng đầu hướng bọn họ, nâng cằm lên bắt chước vẻ mặt Draco, sau đó nhảy vào nước "Rầm" một tiếng, phảng phất tái hiện tình cảnh tại cuộc thi thứ hai người nào đó cố ý không để mọi người thấy.
Astoria lén lút đứng lên, nguyên hình vương tử người cá ôm lấy eo cô, ôm cô đến lồng ngực của mình.
"Xem ra em học môn Biến hình rất giỏi nha!" Lời của Draco mang uy hiếp áp đảo cô.
Astoria chen chúc trên ghế sô pha đơn với anh, không thể động đậy, trên mặt làm thế nào cũng không nhịn được ý cười, mãi đến khi Draco cố ý cắn vành tai cô thật mạnh, rồi thổi khí nhẹ nhàng cạnh lỗ tai cô, cô mới cười hớn hở xin tha: "Được rồi mà! Em sai rồi! Đừng... Rất ngứa mà..."
"Hừ hừ!" Lúc này Draco mới buông tha cô, nhưng chính anh cũng cong lên khóe miệng.
Tuy nhiên loại cảm xúc vui sướng này cũng không bám lấy Astoria lâu lắm.
Mắt thấy sân Quidditch bắt đầu tiến hành cải biến, cô bắt đầu lo lắng hơn.
Nếu Draco không tham gia thi đấu, nói không chắc cô sẽ luôn sống nhàn nhã qua ngày như vậy.
Nhưng lần này Draco không chỉ bị liên lụy phải đi thi, thậm chí còn có biểu hiện vượt trội, chiếu theo tiến triển như vậy, anh sẽ là người đầu tiên tiến vào mê cung, hơn nữa sẽ là dũng sĩ tìm thấy cúp nhanh nhất.
Chuyện này có nghĩa, anh sẽ bị mang tới trước mặt Voldemort!
Nhưng cúp được chuẩn bị vì Potter, nếu bị Draco giành trước, như vậy kế hoạch Voldemort tỉ mỉ bố cục sẽ không có nghĩa lý gì, Chúa tể Hắc ám không cần máu Malfoy.
Astoria thầm suy nghĩ trong lòng. Nếu Moody tự ý bỏ tên Draco vào cốc lửa, lão nhất định không nghĩ tới thực lực Draco lại vượt xa bạn cùng trang lứa. Như vậy hiện tại lão nhất định rất gấp, chẳng may không mang được Potter tới trước mặt chủ nhân lão, bị phạt là việc nhỏ, chủ nhân lão không thể phục sinh mới là vấn đề nghiêm trọng! Nói vậy Moody sẽ động suy nghĩ ngăn cản thắng lợi cuối cùng của Draco.
Cô hơi yên tâm, nhưng nghĩ lại trong nguyên tác Diggory vừa xuất hiện đã bị Avada Kedavra, cô lại sốt sắng lên.
Tử thần thực tử là những thành phần không chừa thủ đoạn nào, giả sử Moody lòng dạ hung ác hạ độc thủ với Draco trong trận đấu thì sao?
Lại giả thiết, tên của Draco bị ném vào chén lửa vốn là âm mưu nhằm vào anh, vậy chẳng phải anh đang rất nguy hiểm?
Cô càng nghĩ càng hoảng sợ, thân thể không tự chủ được run lẩy bẩy.
Không biết từ khi nào, Draco đã chiếm càng nhiều vị trí trong lòng cô. Càng ngày anh càng trở nên quan trọng, từ một cái tên trong cuốn truyện đã sinh động biến thành người yêu cô...
Cô căn bản không thể tưởng tượng được cảnh anh gặp nguy hiểm, thật là đáng sợ!
Tại sao cô không sớm cân nhắc vấn đề này! Astoria trách chính mình bất cẩn, thời gian cách cuộc thi cuối cùng không còn bao lâu, làm sao cô có thể nghĩ ra sách lược vẹn toàn giúp anh thoát khỏi nguy hiểm?
"Em rất lạnh à?" Draco nghi hoặc hỏi, so với mùa đông đầy trời tuyết, bây giờ đã rất ấm áp.
Astoria nhào vào lồng ngực anh, dùng sức mà ôm anh.
"Nếu lạnh thì chúng ta về phòng sinh hoạt chung nhé?"
"Draco..." Mặt cô chôn ở lồng ngực anh, tiếng nói rầu rĩ.
"Hả?"
"Draco... Anh rất lợi hại có đúng không?"
Draco nhẹ tay đặt sau lưng cô, ngón tay thưởng thức đuôi tóc cô: "Anh hẳn là rất lợi hại."
"Có thật không?"
"Anh nghĩ đúng vậy."
"Draco... Không có người nào không gì không làm được, không có người nào là lợi hại đến thiên hạ vô địch..."
"Anh biết." Draco phát hiện cô có gì đó không đúng: "Người lợi hại đến mấy cũng sẽ bị đánh bại."
"Anh sợ bị đánh bại sao?"
"... Đúng thế." Anh chậm rãi gật đầu, cằm đặt ở đỉnh đầu cô: "Có điều cuộc sống luôn có thắng thua, chưa bị đánh bại sẽ chưa biết trưởng thành."
Astoria không nói lời nào, im lặng rất lâu, cô mới hỏi nhẹ nhàng: "Cho dù việc này rất nguy hiểm?"
"Cho dù việc này rất nguy hiểm." Draco trả lời như chặt đinh chém sắt, dừng lại vài giây, anh lại thả mềm giọng: "Em đang ở đây lo lắng cuộc thi cuối cùng sao?"
Cô không trả lời.
"Tại sao không nghĩ chuyện tốt nhỉ?" Anh nói: "Anh cảm thấy khả năng anh thắng rất lớn."
"Nhưng nó rất nguy hiểm!" Astoria bật thốt lên.
"Anh biết. Rồng lửa rất nguy hiểm, đáy nước rất nguy hiểm, cuộc thi cuối cùng cũng sẽ rất nguy hiểm như vậy." Draco nheo mắt nhìn ra sân Quidditch: "Nếu đã tham gia, anh phải tiếp tục."
Cuộc nói chuyện này cũng không làm Astoria bình tĩnh lại, trong lòng cô càng thêm hốt hoảng.
Draco chắc chắn sẽ không lùi bước.
Bắt anh vội vã bất đắc dĩ từ bỏ chỉ có thể là do bệnh tật, ưu thế lớn nhất của thế giới pháp thuật là chữa bệnh nhanh, hoặc là khỏi hẳn rất nhanh, hoặc là cả đời không cách chữa trị. Mặc kệ loại nào cũng không thực tế.
Như vậy cô còn có thể làm gì?
Draco phát hiện Astoria bỗng chốc tiều tụy, cả ngày cô hồn vía lên mây, ngồi đó đờ ra, lúc nói chuyện với anh cũng hay thất thần, thường xuyên nhăn mày, thật giống có chuyện gì nghiêm trọng quấy nhiễu cô.
Tất cả điều này bắt đầu xảy ra khi biết nội dung cuộc thi thứ ba.
Astoria đang suy nghĩ gì?
Draco như có điều suy nghĩ nhìn cô.
Học tập mấy năm, anh cũng coi như bắt đầu thấu hiểu loại ngôn ngữ nào đó. Bản bút kí vốn kì quái này có rất nhiều chữ và từ đều hòa nhịp thở với những chuyện xảy ra xung quanh anh.
Có từ đọc rất giống Quidditch, hẳn là phiên âm, vì vậy bên trong có nhắc tới Quidditch World Cup, cùng với đêm đó Tử thần thực tử hội họp và Dấu hiệu.
Có một từ hẳn là chỉ cốc lửa, sau đó có ghi quán quân thứ tư, thế nhưng không có thứ năm.
Này đủ chứng minh, cô cũng giống anh, biết những chuyện "đã xảy ra" kia.
--- Thân ái, em biết đụng tới cúp sẽ bị đưa đến trước mặt Chúa tể Hắc ám, đúng không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook