[Đồng Nhân Harry Potter] Hy Vọng Thánh Ca
-
Chương 87: Bí mật
Dumbledore không phải là không biết Snape cùng Sirius không hợp nhau, nhưng cụ vẫn phải làm lựa chọn như vậy là bởi vì sau khi cụ qua đời, Sirius cơ hồ có thể đoán được chính là lãnh đạo của Hội Phượng Hoàng. Hắn dũng cảm, trung thanh, gian khổ chưa từng đánh bại hắn, hơn nữa thanh danh của hắn ở trong hội không nhỏ.
Đương nhiên, đây không phải là nguyên nhân chủ yếu Dumbledore quyết định tìm Sirius. Sirius lúc trước đổi người giữ bí mật, bảo thủ bí mật này mãi cho đến khi vượt khỏi ngục Azkaban, bởi vậy có thể thấy được, tại sự tình liên quan đến giữ bí mật, không ai có thể làm giỏi hơn hắn.
Remus được chọn là vì y sẽ có trợ giúp lớn đối với Sirius, hai người là bạn tốt, mà dưới nhiều tình huống, Remus không dễ xúc động giống như Sirius.
Cứ việc Snape thập phần không tình nguyện, chính là lại phải bất đắc dĩ mà tiếp thu người được Dumbledore lựa chọn.
Ngu Đạt trực tiếp đến nơi này của Snape kỳ thật là có điểm mạo hiểm, sau đó Snape liền đem Ngu Đạt đuổi về nhà cậu ở thôn Hogsmeade.
Ngu Đạt tò mò hỏi Snape: “Trước đó em sau khi sống lại có dùng lò sưởi nhà cũ Black để từ Luân Đôn về Hogsmeade, nơi đó làm sao vậy? Thời điểm em đến một người cũng không có.”
Snape đem áo choàng để che bên ngoài cởi bỏ, ném vào trên ghế sa lông, hắn nhìn Ngu Đạt, nói: “Người giữ bí mật của nơi đó là Albus, sau khi cụ chết đi, tất cả những người biết nơi ấy đều trở thành người giữ bí mật. Đương nhiên, ta cũng là.”
Snape trào phúng nói: “Những người này đại khái cho rằng ta sẽ đem cái chỗ này bán đứng đưa cho Voldemort.”
Giữa hai lông mày của Ngu Đạt nhíu lại một chút, cậu thực sự không thích loại công việc vừa phải cố hết sức vừa nguy hiểm lại còn bị người khác hoài nghi này của Snape.
Nhìn bộ dáng của cậu, ngược lại Snape khó có được mở mồm nói: “Ta mới không quan tâm những người đó thấy thế nào.”
Hắn dừng lại một chút, tiến lại gần dưới ánh nhìn chăm chú của cậu, hắn giơ tay lên vỗ về khuôn mặt của Ngu Đạt: “Trước không quan tâm, sau liền lại càng không để ý.”
Ngu Đạt nhấp miệng một chút, ôm lấy hắn.
Trước không quan tâm là bởi vì tâm đã chết, sau không quan tâm là bởi vì Ngu Đạt đã sống lại, cộng thêm Dumbledore cũng đã sống lại rồi.
Chính là cái loại thái độ cực đoan không quan tâm thái độ của người khác này của Snape không hề có một chút trợ giúp nào với quan hệ trên thực tế của hắn. Liền bắt đầu từ sự tình giết chết Dumbledore này, hoàn toàn không hề có một người nghĩ Snape làm như vậy có gì đó kì quái hay không, thậm chí là một đồng nghiệp ở Hogwarts cũng không có.
Điều này đúng là làm cho người khác thấy buồn. Ngu Đạt mặt co mày cáu, vì ái nhân của mình mà lo âu. Trong cuộc sống, loại tính cách này phi thường chịu thiệt.
Đương nhiên, lúc này Ngu Đạt còn khong biết, Snape căn bản là không cần những thứ đó. điều mà hắn tôn sùng cho tới bây giờ chính là thực lực cùng giá trị. Dumbledore để cho hắn ở trước mặt Voldermort làm gián điệp, Voldermort để cho hắn ở trước mặt Dumbledore làm gián điệp, điều này làm cho hắn làm bất kì loại công tác nào cũng không cảm thấy nguy cơ. Thậm chí bắt đầu từ năm học mới này, hắn sẽ được vinh danh là hiệu trưởng trẻ tuổi nhất của Hogwarts từ trước tới nay.
“Không quan hệ…” Snape thở dài nói “Ta làm những thứ đó cũng không phải là vì bọn họ.”
Hắn vươn tay lên nâng cằm Ngu Đạt, nhẹ nhàng đem môi của mình bao trùm môi cậu, Ngu Đạt cũng chủ động ngẩng đầu nghênh đón miệng lưỡi của hắn.
Rốt cục xác định phần này tình cảm thuộc sở hữu, làm cho tâm của hai người đều yên ổn xuống dưới, bị vây vào thời kì cuồng nhiệt của tình yêu, cho dù là Snape cũng khó khăn tránh khỏi lốc xoáy thân mật.
Chẳng qua hiện tại quả thật không là thời cơ tốt, hắn còn có chuyện trọng yếu hơn phải làm. Snape tiếc nuối đứng ở trước cửa, tại Ngu Đạt ngoài miệng hôn một chút liền ly khai.
Hai bên tai của Ngu Đạt đều nóng lên, cậu vuốt môi nhìn Snape đi ra ngoài, sau đó đóng cửa lại.
Những người theo hệ Âu Mĩ đó, cho tới bây giờ cũng không keo kiệt cho tình nhân của mình một cái hôn sau khi đã xác định quan hệ xong, càng miễn bàn bọn họ khi gặp mặt muốn hôn, cáo biệt cũng muốn hôn.
Điều này làm cho Ngu Đạt thân là một người lớn lên ở một quốc gia phương đông bảo thủ thật sự không thích ứng.
Vài ngày sau, Dumbledore trở lại, cụ còn mang về con phương hoàng Fawkes của cụ.
Phượng hoàng Fawkes cơ hồ giống như dấu hiệu của Dumbledore, mà đôi khi sự xuất hiện của con phượng hoàng này còn có tác dụng ổn định tâm tình của mọi người hơn bất kì một thứ gì.
Fawkes đem thư tự tay Dumbledore viết đưa cho Sirius. Ngu Đạt cùng Dumbledore, Snape ba người đều ở trong một căn phòng ở trên tầng hai của quán bar Đầu Heo đợi Sirius cùng Remus.
Trong quán bar Đầu Heo, khách nhân vẫn ít ỏi như trước, Aberforth nhìn như thả lỏng kì thực vô cùng cảnh giác mà nhìn chăm chú vào cửa của quán. Giống như nhà cũ của Black, sau khi nó bị vứt đi, cái quán bar này liền trở thành tổng bộ bí mật mới của hội.
“Sirius sẽ đến sao?” Ngu Đạt không xác định hỏi.
Dù sao trước kia khi mà Snape nhìn thấy cậu, phản ứng đầu tiên chính là rút đũa phép ra thi triển ma pháp đối với cậu, bởi vì thế giới này đối với chuyện chết đi mà sống lại không thể nào tin được. Bởi vì có rất nhiều biện pháp để giả mạo thành người khác, cho nên đối với một người, người đáng tin nhất chính là bản thân họ.
“Hừ” trong xoang mũi Snape phun ra một âm tiết khinh thường “Trông cậy vào tên gia hỏa có dung lượng não thấp hơn thường nhân kia sẽ có cảnh giới đến trình độ này cơ bản là si tâm vọng tưởng.”
“Severus…” Dumbledore bất đắc dĩ nhìn Snape
Sirius Black cùng Severus Snape thật giống như là trời sinh đối thủ một mất một còn vậy, cả hai đều nhìn đối phương không vừa mắt. Mà Dumbledore cũng không thể ước thúc hai người bọn họ, làm cho bọn họ hòa hảo ở chung. Cụ chỉ có thể trông cậy vào hai người bọn họ ở đại sự không cần cố ý tranh chấp mà phối hợp với nhau mà thôi.
Cụ không có biện pháp, lắc đầu, hướng về phía Ngu Đạt nói: “Nếu như chỉ có thư tự tay ta viết, hắn có thể sẽ không tin tưởng nhưng là Fawkes chính là độc nhất vô nhị.”
Ngu Đạt gật gật đầu.
Ba người không chờ bao lâu, bên ngoài phòng của bọn họ liền truyền đến tiếng bước chân dồn dập, tiếng khuyên can của Remus, còn có tiếng kêu to bất mãn của Aberforth.
“Cụ ở đâu?” Sirius mạnh mẽ mở ra cửa phòng, đi vào.
“Sirius! Cậu lãnh tĩnh một chút.” Remus theo sát sau đó.
“Đám lỗ mãng các ngươi, không cần ở trên sàn nhà của ta chạy tới chạy lui!!!” Aberforth lớn tiếng gào thét.
“A, Albus!” Sirius nhìn đến lão nhân tóc bạc đang chậm rãi đứng lên, cả người trở nên kích động.
“Sirius, lại một lần nữa nhìn thấy cậu, ta thật cao hứng.” Dumbledore mỉm cười nói.
Sirius ánh mắt đã ươn ướt, hắn tiến tới ôm lấy lão nhân cao gầy này.
“A! Cái đống xương cốt già yếu của ta chịu không được.” Dumbledore cười khổ.
“Y Đạt!” ánh mắt của Remus chú ý tới một người ngồi ở cái bàn khác, kinh ngạc thốt lên
“Cái gì?” Sirius nhanh chóng buông ra Dumbledore, Ngu Đạt đang ngồi ở bên cạnh bàn mặt mang ý cười nhìn hắn, “Cậu không là đã chết rồi sao?!” Sirius kêu to.
Trên đầu của Ngu Đạt nổi lên hắc tuyến: “Albus cũng đã chết không phải sao? Tại sao khi cậu nhìn thấy cụ lại không hỏi như vậy?”
Ngu Đạt bất mãn nhìn Sirius, Sirius cũng là bị kinh hỉ liên tiếp đánh sâu vào làm lú lẫn.
“Albus, ngài như thế nào không nói trước cho ta biết!” Sirius lên án nhìn Dumbledore.
Dumbledore ha hả nở nụ cười một chút: “Đây là một kinh hỉ ngoài ý muốn, một cái kinh hỉ phi thường lớn.”
Sirius lúc này mới quay đầu, hắn đi qua đem Ngu Đạt kéo đứng lên, cho cậu một cái ôm chầm mạnh mẽ: “Bằng hữu của ta! Thật cao hứng cậu còn sống!”
“A, cám ơn.” Ngu Đạt vỗ vỗ bờ vai của hắn, xương sườn của cậu đều đau.
Snape ở một bên không cao hứng nhìn hành động của Sirius, hắn lớn tiếng hừ một tiếng, tỏ vẻ đối người nào đó bất mãn.
Sirius nghe tiếng nhíu mày, hắn nhìn Snape phản xạ có điều kiện rút ra đũa phép nghĩ muốn cùng Snape chống lại ngay..
“A nhìn kìa! Cỡ nào quang vinh, một thần sáng cầm trong tay đũa phép, đối mặt với một phù thủy vô tội tay không tấc sắt…” Snape lười biếng kéo dài giọng, giả mù sa mưa nói: “Nếu để cho những người sùng bái ngươi nhìn thấy ngươi là một người vô sỉ như vậy, không biết ngươi còn có thể thu hoạch những bức thư tình của các thiếu nữ ngây thơ vô tri kia không?”
Biểu tình trên mặt Snape tràn ngập ác ý, làm Sirius ghê tởm như ăn phải ruồi bọ.
Hắn chỉ vào Snape châm chọc nói: “Ngươi vô tội?! Cái tên Tử Thần Thực Tử tà ác nhà ngươi! Hung thủ giết người!!”
Snape cười lạnh nói: “Đầu óc của ngươi thật là đáng thương mà, đừng làm cho nó trở thành một cái bài trí, nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì nó cũng mục nát.”
Sirius tức đến nghiến răng nghiến lợi, Remus bất đắc dĩ cười khổ, hiển nhiên y đã hiểu được nếu Snape cũng ngồi ở chỗ này, như vậy sự tình liền tuyệt đối không giống như bọn họ đã biết trước kia.
Thanh âm nhẫn nại của Ngu Đạt vang lên: “Sirius! Đừng lại, đừng để cho tớ nhìn thấy cậu và Snape dùng đũa phép chỉ vào đối phương một lần nữa!”
Cậu đã chịu đủ hai tên gia hỏa ấu trĩ này rồi, mỗi một lần gặp mặt đều không thể An Như ổn sinh sống. Snape lần này tuy rằng không hề động tay, nhưng lời nói của hắn đều tràn ngập khiêu khích.
Sirius không cam lòng dùng đũa phép trên không trung múa may, hắn thực khó chịu nói: “Nói như vậy, ngươi không phản bội Albus, ngươi cũng không phải thật giết chết hắn. Kia bất quá là một tuồng kịch? Thật sự là diễn xuất tốt.”
“Hừ.” Snape phát ra một cái âm tiết, lại ngậm miệng.
Dumbledore lúc này rốt cục nói chuyện: “Là ta an bài Snape làm như vậy, đương nhiên, đây không phải là một tuồng kịch. Ở trên tòa tháp, ta là thật sự trúng thần chú lấy mạng của Snape. Ta cũng thật đã chết rồi.”
Remus không hiểu nhìn bọn họ nói rằng: “Nhưng là, hiện tại ngài đứng ở trước mặt chúng ta, ngài còn sống.”
Dumbledore nghiêm túc nói: “Trên cái thế giới này không bất luận kẻ nào có thể đào thoát khỏi vận rủi do trúng thần chú lấy mạng. Có lẽ Harry xem như một người, chính là đó cũng là bởi vì có ma pháp của mẹ trò ấy bảo vệ.”
Ngu Đạt lo lắng nhìn Snape liếc mắt một cái, phát hiện hắn chính là bình thản nghe.
“Mà ta sống lại, lại là bởi vì một nguyên nhân đã thoát khỏi thế giới này của chúng ta.” Dumbledore nói.
Kế tiếp, Dumbledore đem sự tình cụ và Ngu Đạt sống lại giải thích với Sirius và Remus một phen.
REVIEW 88
Đương nhiên, đây không phải là nguyên nhân chủ yếu Dumbledore quyết định tìm Sirius. Sirius lúc trước đổi người giữ bí mật, bảo thủ bí mật này mãi cho đến khi vượt khỏi ngục Azkaban, bởi vậy có thể thấy được, tại sự tình liên quan đến giữ bí mật, không ai có thể làm giỏi hơn hắn.
Remus được chọn là vì y sẽ có trợ giúp lớn đối với Sirius, hai người là bạn tốt, mà dưới nhiều tình huống, Remus không dễ xúc động giống như Sirius.
Cứ việc Snape thập phần không tình nguyện, chính là lại phải bất đắc dĩ mà tiếp thu người được Dumbledore lựa chọn.
Ngu Đạt trực tiếp đến nơi này của Snape kỳ thật là có điểm mạo hiểm, sau đó Snape liền đem Ngu Đạt đuổi về nhà cậu ở thôn Hogsmeade.
Ngu Đạt tò mò hỏi Snape: “Trước đó em sau khi sống lại có dùng lò sưởi nhà cũ Black để từ Luân Đôn về Hogsmeade, nơi đó làm sao vậy? Thời điểm em đến một người cũng không có.”
Snape đem áo choàng để che bên ngoài cởi bỏ, ném vào trên ghế sa lông, hắn nhìn Ngu Đạt, nói: “Người giữ bí mật của nơi đó là Albus, sau khi cụ chết đi, tất cả những người biết nơi ấy đều trở thành người giữ bí mật. Đương nhiên, ta cũng là.”
Snape trào phúng nói: “Những người này đại khái cho rằng ta sẽ đem cái chỗ này bán đứng đưa cho Voldemort.”
Giữa hai lông mày của Ngu Đạt nhíu lại một chút, cậu thực sự không thích loại công việc vừa phải cố hết sức vừa nguy hiểm lại còn bị người khác hoài nghi này của Snape.
Nhìn bộ dáng của cậu, ngược lại Snape khó có được mở mồm nói: “Ta mới không quan tâm những người đó thấy thế nào.”
Hắn dừng lại một chút, tiến lại gần dưới ánh nhìn chăm chú của cậu, hắn giơ tay lên vỗ về khuôn mặt của Ngu Đạt: “Trước không quan tâm, sau liền lại càng không để ý.”
Ngu Đạt nhấp miệng một chút, ôm lấy hắn.
Trước không quan tâm là bởi vì tâm đã chết, sau không quan tâm là bởi vì Ngu Đạt đã sống lại, cộng thêm Dumbledore cũng đã sống lại rồi.
Chính là cái loại thái độ cực đoan không quan tâm thái độ của người khác này của Snape không hề có một chút trợ giúp nào với quan hệ trên thực tế của hắn. Liền bắt đầu từ sự tình giết chết Dumbledore này, hoàn toàn không hề có một người nghĩ Snape làm như vậy có gì đó kì quái hay không, thậm chí là một đồng nghiệp ở Hogwarts cũng không có.
Điều này đúng là làm cho người khác thấy buồn. Ngu Đạt mặt co mày cáu, vì ái nhân của mình mà lo âu. Trong cuộc sống, loại tính cách này phi thường chịu thiệt.
Đương nhiên, lúc này Ngu Đạt còn khong biết, Snape căn bản là không cần những thứ đó. điều mà hắn tôn sùng cho tới bây giờ chính là thực lực cùng giá trị. Dumbledore để cho hắn ở trước mặt Voldermort làm gián điệp, Voldermort để cho hắn ở trước mặt Dumbledore làm gián điệp, điều này làm cho hắn làm bất kì loại công tác nào cũng không cảm thấy nguy cơ. Thậm chí bắt đầu từ năm học mới này, hắn sẽ được vinh danh là hiệu trưởng trẻ tuổi nhất của Hogwarts từ trước tới nay.
“Không quan hệ…” Snape thở dài nói “Ta làm những thứ đó cũng không phải là vì bọn họ.”
Hắn vươn tay lên nâng cằm Ngu Đạt, nhẹ nhàng đem môi của mình bao trùm môi cậu, Ngu Đạt cũng chủ động ngẩng đầu nghênh đón miệng lưỡi của hắn.
Rốt cục xác định phần này tình cảm thuộc sở hữu, làm cho tâm của hai người đều yên ổn xuống dưới, bị vây vào thời kì cuồng nhiệt của tình yêu, cho dù là Snape cũng khó khăn tránh khỏi lốc xoáy thân mật.
Chẳng qua hiện tại quả thật không là thời cơ tốt, hắn còn có chuyện trọng yếu hơn phải làm. Snape tiếc nuối đứng ở trước cửa, tại Ngu Đạt ngoài miệng hôn một chút liền ly khai.
Hai bên tai của Ngu Đạt đều nóng lên, cậu vuốt môi nhìn Snape đi ra ngoài, sau đó đóng cửa lại.
Những người theo hệ Âu Mĩ đó, cho tới bây giờ cũng không keo kiệt cho tình nhân của mình một cái hôn sau khi đã xác định quan hệ xong, càng miễn bàn bọn họ khi gặp mặt muốn hôn, cáo biệt cũng muốn hôn.
Điều này làm cho Ngu Đạt thân là một người lớn lên ở một quốc gia phương đông bảo thủ thật sự không thích ứng.
Vài ngày sau, Dumbledore trở lại, cụ còn mang về con phương hoàng Fawkes của cụ.
Phượng hoàng Fawkes cơ hồ giống như dấu hiệu của Dumbledore, mà đôi khi sự xuất hiện của con phượng hoàng này còn có tác dụng ổn định tâm tình của mọi người hơn bất kì một thứ gì.
Fawkes đem thư tự tay Dumbledore viết đưa cho Sirius. Ngu Đạt cùng Dumbledore, Snape ba người đều ở trong một căn phòng ở trên tầng hai của quán bar Đầu Heo đợi Sirius cùng Remus.
Trong quán bar Đầu Heo, khách nhân vẫn ít ỏi như trước, Aberforth nhìn như thả lỏng kì thực vô cùng cảnh giác mà nhìn chăm chú vào cửa của quán. Giống như nhà cũ của Black, sau khi nó bị vứt đi, cái quán bar này liền trở thành tổng bộ bí mật mới của hội.
“Sirius sẽ đến sao?” Ngu Đạt không xác định hỏi.
Dù sao trước kia khi mà Snape nhìn thấy cậu, phản ứng đầu tiên chính là rút đũa phép ra thi triển ma pháp đối với cậu, bởi vì thế giới này đối với chuyện chết đi mà sống lại không thể nào tin được. Bởi vì có rất nhiều biện pháp để giả mạo thành người khác, cho nên đối với một người, người đáng tin nhất chính là bản thân họ.
“Hừ” trong xoang mũi Snape phun ra một âm tiết khinh thường “Trông cậy vào tên gia hỏa có dung lượng não thấp hơn thường nhân kia sẽ có cảnh giới đến trình độ này cơ bản là si tâm vọng tưởng.”
“Severus…” Dumbledore bất đắc dĩ nhìn Snape
Sirius Black cùng Severus Snape thật giống như là trời sinh đối thủ một mất một còn vậy, cả hai đều nhìn đối phương không vừa mắt. Mà Dumbledore cũng không thể ước thúc hai người bọn họ, làm cho bọn họ hòa hảo ở chung. Cụ chỉ có thể trông cậy vào hai người bọn họ ở đại sự không cần cố ý tranh chấp mà phối hợp với nhau mà thôi.
Cụ không có biện pháp, lắc đầu, hướng về phía Ngu Đạt nói: “Nếu như chỉ có thư tự tay ta viết, hắn có thể sẽ không tin tưởng nhưng là Fawkes chính là độc nhất vô nhị.”
Ngu Đạt gật gật đầu.
Ba người không chờ bao lâu, bên ngoài phòng của bọn họ liền truyền đến tiếng bước chân dồn dập, tiếng khuyên can của Remus, còn có tiếng kêu to bất mãn của Aberforth.
“Cụ ở đâu?” Sirius mạnh mẽ mở ra cửa phòng, đi vào.
“Sirius! Cậu lãnh tĩnh một chút.” Remus theo sát sau đó.
“Đám lỗ mãng các ngươi, không cần ở trên sàn nhà của ta chạy tới chạy lui!!!” Aberforth lớn tiếng gào thét.
“A, Albus!” Sirius nhìn đến lão nhân tóc bạc đang chậm rãi đứng lên, cả người trở nên kích động.
“Sirius, lại một lần nữa nhìn thấy cậu, ta thật cao hứng.” Dumbledore mỉm cười nói.
Sirius ánh mắt đã ươn ướt, hắn tiến tới ôm lấy lão nhân cao gầy này.
“A! Cái đống xương cốt già yếu của ta chịu không được.” Dumbledore cười khổ.
“Y Đạt!” ánh mắt của Remus chú ý tới một người ngồi ở cái bàn khác, kinh ngạc thốt lên
“Cái gì?” Sirius nhanh chóng buông ra Dumbledore, Ngu Đạt đang ngồi ở bên cạnh bàn mặt mang ý cười nhìn hắn, “Cậu không là đã chết rồi sao?!” Sirius kêu to.
Trên đầu của Ngu Đạt nổi lên hắc tuyến: “Albus cũng đã chết không phải sao? Tại sao khi cậu nhìn thấy cụ lại không hỏi như vậy?”
Ngu Đạt bất mãn nhìn Sirius, Sirius cũng là bị kinh hỉ liên tiếp đánh sâu vào làm lú lẫn.
“Albus, ngài như thế nào không nói trước cho ta biết!” Sirius lên án nhìn Dumbledore.
Dumbledore ha hả nở nụ cười một chút: “Đây là một kinh hỉ ngoài ý muốn, một cái kinh hỉ phi thường lớn.”
Sirius lúc này mới quay đầu, hắn đi qua đem Ngu Đạt kéo đứng lên, cho cậu một cái ôm chầm mạnh mẽ: “Bằng hữu của ta! Thật cao hứng cậu còn sống!”
“A, cám ơn.” Ngu Đạt vỗ vỗ bờ vai của hắn, xương sườn của cậu đều đau.
Snape ở một bên không cao hứng nhìn hành động của Sirius, hắn lớn tiếng hừ một tiếng, tỏ vẻ đối người nào đó bất mãn.
Sirius nghe tiếng nhíu mày, hắn nhìn Snape phản xạ có điều kiện rút ra đũa phép nghĩ muốn cùng Snape chống lại ngay..
“A nhìn kìa! Cỡ nào quang vinh, một thần sáng cầm trong tay đũa phép, đối mặt với một phù thủy vô tội tay không tấc sắt…” Snape lười biếng kéo dài giọng, giả mù sa mưa nói: “Nếu để cho những người sùng bái ngươi nhìn thấy ngươi là một người vô sỉ như vậy, không biết ngươi còn có thể thu hoạch những bức thư tình của các thiếu nữ ngây thơ vô tri kia không?”
Biểu tình trên mặt Snape tràn ngập ác ý, làm Sirius ghê tởm như ăn phải ruồi bọ.
Hắn chỉ vào Snape châm chọc nói: “Ngươi vô tội?! Cái tên Tử Thần Thực Tử tà ác nhà ngươi! Hung thủ giết người!!”
Snape cười lạnh nói: “Đầu óc của ngươi thật là đáng thương mà, đừng làm cho nó trở thành một cái bài trí, nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì nó cũng mục nát.”
Sirius tức đến nghiến răng nghiến lợi, Remus bất đắc dĩ cười khổ, hiển nhiên y đã hiểu được nếu Snape cũng ngồi ở chỗ này, như vậy sự tình liền tuyệt đối không giống như bọn họ đã biết trước kia.
Thanh âm nhẫn nại của Ngu Đạt vang lên: “Sirius! Đừng lại, đừng để cho tớ nhìn thấy cậu và Snape dùng đũa phép chỉ vào đối phương một lần nữa!”
Cậu đã chịu đủ hai tên gia hỏa ấu trĩ này rồi, mỗi một lần gặp mặt đều không thể An Như ổn sinh sống. Snape lần này tuy rằng không hề động tay, nhưng lời nói của hắn đều tràn ngập khiêu khích.
Sirius không cam lòng dùng đũa phép trên không trung múa may, hắn thực khó chịu nói: “Nói như vậy, ngươi không phản bội Albus, ngươi cũng không phải thật giết chết hắn. Kia bất quá là một tuồng kịch? Thật sự là diễn xuất tốt.”
“Hừ.” Snape phát ra một cái âm tiết, lại ngậm miệng.
Dumbledore lúc này rốt cục nói chuyện: “Là ta an bài Snape làm như vậy, đương nhiên, đây không phải là một tuồng kịch. Ở trên tòa tháp, ta là thật sự trúng thần chú lấy mạng của Snape. Ta cũng thật đã chết rồi.”
Remus không hiểu nhìn bọn họ nói rằng: “Nhưng là, hiện tại ngài đứng ở trước mặt chúng ta, ngài còn sống.”
Dumbledore nghiêm túc nói: “Trên cái thế giới này không bất luận kẻ nào có thể đào thoát khỏi vận rủi do trúng thần chú lấy mạng. Có lẽ Harry xem như một người, chính là đó cũng là bởi vì có ma pháp của mẹ trò ấy bảo vệ.”
Ngu Đạt lo lắng nhìn Snape liếc mắt một cái, phát hiện hắn chính là bình thản nghe.
“Mà ta sống lại, lại là bởi vì một nguyên nhân đã thoát khỏi thế giới này của chúng ta.” Dumbledore nói.
Kế tiếp, Dumbledore đem sự tình cụ và Ngu Đạt sống lại giải thích với Sirius và Remus một phen.
REVIEW 88
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook