[Đồng Nhân Harry Potter] Đại Xà Vương Đáng Yêu Đang Yêu
-
Chương 33: Ký ức về một thời gắn bó
Đúng 6 giờ, tất cả tụ tập ở nhà ăn của dinh thự Gray. Minh Vân nhìn cả bàn đầy đồ ăn không nhịn được túm Gilette nhảy nhót:
- Nhiều đồ ăn quá đi, nhìn thật ngon. Mình đói meo cả rồi~
Harry ở bên cạnh bĩu môi châm chọc:
- Đồ ham ăn.
Minh Vân nghe vậy liền quay phắt lại, trừng mắt lườm Harry:
- Tôi ham ăn thì sao chứ? Liên quan gì tới cậu? Cũng không có ăn hết của nhà cậu.
Harry nhún vai:
- Ừ, mặc kệ cậu.
Gilette bình thản nhìn hai đứa oan gia, cô cảm thấy bản thân bắt đầu quen với việc hai đứa này đụng nhau liền nảy lửa rồi, thật sự là quen rồi.
Ba đứa kéo ghế ngồi xuống, Minh Vân lễ phép nói:
- Con mời cô chú ạ!
Miranda mỉm cười dịu dàng:
- Ngoan lắm.
Harry liếc Minh Vân, bĩu môi, cậu nhóc quay sang nhìn Micheal và Miranda nghiêm túc nói:
- Con cảm ơn cô chú đã cho cháu ở nhờ, làm phiền cô chú thế này, thật ngại quá.
- Con không cần phải như vậy đâu. Chú nói một lần rồi cả cha con lẫn cha đỡ đầu của con đều là bạn rất thân của cô chú. Con cứ thoải mái đi, không cần câu nệ. - Micheal cười nói.
Miranda vừa vẫy đũa phép điều khiển đĩa đồ ăn cuối cùng đáp xuống bàn, vừa tiếp lời chồng:
- Chú Micheal nói đúng đấy. Mà bây giờ cũng muộn lắm rồi, mấy đứa mau ăn đi. Thử xem đồ ăn cô làm có vừa miệng không.
- Vâng ạ! - Harry và Minh Vân đồng thanh.
Gilette lấy dĩa xiên một miếng lớn, miệng cười cười:
- Đồ ăn của mẹ lúc nào chẳng là nhất.
- Nhóc con, chỉ giỏi nịnh.
- Nào có em yêu, con nó chỉ nói sự thật thôi mà.
Không khí gia đình đầm ấm của nhà Gray khiến Harry chợt thấy hơi cô đơn, đột nhiên, trong đĩa nó nhiều thêm một miếng sườn lớn. Harry giật mình ngẩng đầu lên, Micheal đang mỉm cười cười nhìn nó:
- Ăn nhiều lên, Harry. Con gầy quá!
Harry mỉm cười, nỗi cô đơn vẩn vơ trong lòng nó tan biến, nó chợt cảm thấy, bản thân mình đôi khi đúng là hơi nhạy cảm quá.
Minh Vân cắn cắn cái dĩa không, tò mò nhìn Harry. Thằng nhóc ấy làm sao thế nhỉ? Hình như cô vừa thấy sự cô đơn trong đôi mắt màu xanh lá của nó. Minh Vân chợt ngưng hành hạ cái dĩa, mà cô quan tâm đến nó làm gì cơ chứ? Đúng là hâm rồi.
- Này, Minh Vân, Minh Vân, cậu làm sao thế? Đang nghĩ gì mà cắn cái dĩa hoài vậy? Mau ăn đi chứ? Đồ ăn của mẹ tớ ngon lắm đấy, - Gilette nhìn thấy Minh Vân của ngẩn ra liền lay lay cô bé, tiện thể trêu chọc bạn - Chắc chắn là ngon hơn cái dĩa cứng quèo đó nhiều.
Minh Vân giật mình buông dĩa xuống, vội vã thanh minh:
- Không, mình không có nghĩ gì hết. À, có, mình chỉ đang phân vân không biết nên ăn món nào trước thôi, món nào trông cũng ngon lành quá.
Gilette nhìn ra Minh Vân đang nói dối nhưng cô không vạch trần, chỉ lấy cho cô bé một miếng lớn sườn cốt lết.
- Bồ thử món này trước đi.
Minh Vân nhìn miếng sườn, tao nhã lấy dao và dĩa sắt ra thành từng miếng nhỏ. Bên cạnh cô bé, Harry cầm thẳng miếng sườn Micheal lấy cho, cắn một miếng lớn. Hai mắt cậu nhóc chợt sáng như đèn pha.
- Ngon quá!
Minh Vân thấy vậy liếc nhìn cậu nhóc bĩu môi, xiên một miếng sườn được cắt nhỏ. Miếng sườn vừa vào đến miệng, hai mắt Minh Vân đã mở lớn.
- Thật sự rất ngon!
Ngon đến nỗi cô bé chỉ hận không thể nuốt cả lưỡi mình vào!
Gilette buồn cười nhìn hai đứa bạn mắt sáng rực. Thật là... Đến cả phản ứng cũng giống nhau như đúc vậy. Cái này là tướng phu thê trong truyền thuyết chăng?
Harry và Minh Vân quăng hết sự ngại ngùng ban đầu, chìm đắm vào mĩ thực.
- Cô Miranda, tay nghề của cô thật sự quá tuyệt!
- Cháu cứ nghĩ bữa tiệc ở Hogwarts là đã tuyệt vời lắm rồi. Cháu chưa bao giờ ăn món gì ngon như thế này. - Harry trầm trồ.
Miranda hài lòng nhìn mấy đứa trẻ ăn ngon lành, biệt thự Gray quả thật như bừng sống dậy khi có thêm mấy đứa trẻ, bình thường chỉ có cô và chồng, thật sự rất buồn tẻ.
- Mấy đứa cứ ăn nhiều vào.
Chợt lò sưởi trong phòng ăn nổ bụp một tiếng lớn, một người đàn ông lồm cồm bò ra.
- Chú Sirius! - Harry kêu lên.
- Sirius! - Micheal đứng lên đỡ người bạn của mình.
Sirius phủi phủi đám tro bụi trên quần áo, nhe răng cười:
- Mọi người khoẻ chứ hả? - Chú quay sang Harry nói tiếp. - Con khoẻ chứ? Chú giải quyết mọi việc xong liền lập tức đến đây. Chú nhớ con lắm đấy...
Harry không đợi Sirius nói hết đã nhào vào lòng ông. Sirius giật mình lúng túng, vụng về ôm lại cậu nhóc.
- Con cũng nhớ chú dữ lắm, chú Sirius. Con cứ nghĩ ngày mai mới được gặp chú.
Sirius mỉm cười xoa đầu Harry:
- Chú cố gắng thu xếp mọi việc nhanh nhất có thể để sớm gặp con. Con Kretcher, con gia tinh nhà chú ấy, nó có cằn nhằn đôi chút nhưng mà mọi chuyện ổn cả rồi.
Đang nói chợt chú Sirius nhìn thấy Minh Vân, chú giật mình hỏi:
- Cô bé quen quá. Con là ai vậy?
- Dạ, con chào chú, con là Minh Vân.
Sirius như hiểu ra điều gì, quay sang hỏi Micheal để xác nhận:
- Cô bé là con của Trác Ninh à? ( 级桌宁, Ji Zhuo Ning)
Micheal gật đầu, Minh Vân nghe thấy tên cha mình liền giật mình nhìn Sirius.
- Chú biết cha con ạ?
Sirius đáp:
- Đương nhiên chú biết, cha con là bạn của chú mà. Không ngờ con của Trác Ninh cũng đã lớn như thế này rồi.
Micheal vỗ vai Sirius:
- Đến rồi thì ngồi xuống ăn đi. Có gì từ từ nói, còn nhiều thời gian mà. Mấy đứa trẻ còn chưa ăn xong nữa. Tụi này cũng chỉ vừa mới bắt đầu.
Miranda vẫy đũa, một chiếc đĩa ăn, dĩa và dao từ trong kệ lơ lưng bay ra rồi đáp xuống bàn.
- Micheal nói đúng đấy, bồ hẳn là chưa ăn tối, mà cho dù có ăn rồi thì cũng nên thử vài miếng, lâu lắm rồi mình mới đích thân vào bếp đấy.
- Vừa mới tới đây đã thấy cả một bàn tiệc lớn, Miranda, mình nhớ tay nghề của bồ lắm đấy, sao có thể từ chối chứ? - Chú Sirius vừa cười vừa kéo ghế ngồi xuống giữa Harry và Gilette.
- Con thế nào, Gil? Dạo này ổn chứ?
- Con ổn ạ. - Gilette cười đáp. - Chú ăn chút gì đi, tay nghề của mẹ con là số một đấy.
Sirius cũng chẳng câu nệ, lấy về đĩa mình mỗi thứ một ít rồi từ tốn thưởng thức.
- Chú đương nhiên biết tay nghề của mẹ con. Lúc chú được ăn mấy món cô ấy nấu lần đầu tiên, con còn chưa ra đời đâu. Nhiều năm như vậy, quả thật hương vị vẫn như ngày nào.
- Bồ đắc ý cái gì chứ? Cô ấy vốn dĩ là nấu cho mình ăn, bồ chỉ là được hưởng ké thôi. - Micheal trêu chọc.
Sirius chẳng thèm để tâm, liếc ông bạn ấu trĩ của mình một cái rồi cúi đầu ăn tiếp.
- Mình đâu quan tâm cô ấy là nấu cho ai, quan trọng là mình vẫn được ăn.
Miranda bật cười nhìn hai người đàn ông đấu khẩu:
- Thời gian đúng là trôi nhanh thật đấy, bữa cơm đó mình vẫn nhớ mình phải lẻn xuống tận nhà bếp đôi co với lũ gia tinh, mất bao nhiêu công sức mới hoàn thành, cuối cùng thì chính chủ ăn được vài ba miếng còn lại đều vào bụng đám các cậu.
- Bồ trách gì tụi này chứ? Có trách hãy trách Micheal nhà bồ chậm chạp. - Sirius nhớ về quãng thời gian còn là học sinh của Hogwarts liền không nhịn được mỉm cười.
Micheal lườm bạn một cái sắc lẻm:
- Còn không phải do các cậu như hổ đói thấy mồi? Cậu, James, Lupin, còn có cả Trác Ninh nữa.
- Là do đồ ăn Miranda làm quá ngon thôi. - Chú Sirius vẫn tiếp tục biện hộ cho bản thân.
Minh Vân nãy giờ vẫn đang yên lặng ăn, chợt nghe thấy tên ba mình liền giật mình ngẩng đầu lên:
- Ba con ấy ạ?
- Ba con ấy ạ? - Giọng Harry đồng thời vang lên.
Micheal gật đầu:
- Ừ, ba của hai đứa cũng dành đồ ăn của chú đấy. Thời trẻ thật sự bọn chú vui vẻ lắm, đáng tiếc...
Miranda chợt ngắt lời chồng:
- Hai đứa có muốn xem ảnh không? Cô chú giữ kha khá ảnh, trong đó cũng có ba của hai đứa đấy, James và Trác Ninh.
Micheal nhìn vợ liền hiểu cô không muốn nhắc tới chuyện buồn, anh thở dài, bi kịch xảy ra từ 11 năm trước nhưng ảnh hưởng của nó vẫn cứ kéo dài mãi, khiến cho tất cả những kí ức vui vẻ trong quá khứ nhuốm màu buồn, bởi lẽ mỗi khi nhớ về quãng thời gian vui đùa bên nhau liền không nhịn được nhớ về tấn bi kịch kia, nhớ về những người từng tồn tại trong kí ức, vui vẻ bên nhau giờ đã không còn.
- Con muốn ạ. - Trong ánh mắt Harry hiện lên sự khao khát.
Micheal lắc nhẹ đầu, bình ổn tâm trạng:
- Để chú đi lấy ảnh.
Một lúc sau, tiếng Micheal từ ngoài vọng vào:
- Mọi người ăn xong cả rồi chứ? Ra phòng khách đi cho tiện.
Bên ngoài phòng khách Micheal đã ngồi sẵn trên ghế sô pha, trên bàn trà đặt một thùng album lớn. Mọi người đều vây lại xung quanh, Micheal tuỳ ý rút một cuốn album từ trong thùng.
Trên mỗi bức ảnh đều là những kí ức tươi đẹp của tuổi trẻ. Có James, có Lilys, có Sirius, có Micheal, có Miranda, có Trác Ninh, có Lupin, thậm chí một vài tấm còn có cả Snape, và đương nhiên không thể thiếu Peter. Mỗi người một vẻ nhưng họ đều có một điểm chung là trẻ trung, tràn đầy nhiệt huyết và năng lượng. Mấy người họ cùng nhau trải qua bao thăng trầm, vui có buồn có, nhưng tuổi trẻ mà, mọi vết thương đều rất nhanh lành, sau nước mắt, lại là nụ cười vui vẻ. Bảy năm học ở Hogwarts, là bảy năm đầy hạnh phúc bên bạn bè, bảy năm đầy kích thích với những cuộc phiêu lưu nho nhỏ, những trò quậy phá chẳng giống ai của tuổi học trò nổi loạn, là những bài kiểm tra, những buổi học thú vị.
Bảy năm trôi qua, mỗi người rồi cũng một phương, bước lên con đường của riêng mình. Ra trường rồi, chia ly rồi, chắc chắc sẽ có người ở lại kẻ rời đi, nhưng vẫn cứ cố tự lừa dối bản thân mình, tất cả đều vẫn chung một đường, chung một lý tưởng, vẫn mãi mãi là bạn bè thân thiết nhất. Thế nhưng Peter Pettigrew có con đường riêng của hắn, vì quá tin, nên nhóm bạn không chỉ mất đi một kẻ lạc lối, mà còn đánh mất hai người bạn thân thiết, James và Lilys.
Giá mà thời gian cứ mãi dừng lại ở thời điểm tươi đẹp nhất, cứ mãi giống như trong những tấm ảnh, cứ mãi như vậy, không cần phải trưởng thành. Cái giá của sự trưởng thành quá lớn, lớn đến nỗi thời gian cũng không làm lành nổi những vết thương đau thấu tâm can.
Micheal vuốt ve mấy tấm ảnh, đôi mắt xám ẩm ướt từ bao giờ. Sirius và Miranda cũng vậy.
Tuổi trẻ của cả đám luôn gắn bó bên nhau, thế mà bây giờ...
- Đó là ba mẹ con sao? Ba mẹ trông thật đẹp...
Harry ngẩn ngơ nhìn những tấm ảnh cũ, lòng như đang nổi giông bão. Đó là ba mẹ cậu, hai người thân yêu nhất của cậu. Mái tóc xù của ba giống cậu quá! Còn đôi mắt xanh của mẹ nữa! Nụ cười của mẹ nhìn thật dịu dàng...
- Phải, đó chính là James và Lily. Ba mẹ con là những người tuyệt lắm. Ba con đã từng đỡ cho chú một trái Blugger. Cậu ấy bị gãy xương vai vì cú đó. Còn Lily thì rất dịu dàng, cô ấy là người khiến cho nhóm Đạo tặc của ba con hiểu ra rằng Slytherin cũng không phải đều là quân ác ôn. - Micheal mỉm cười nhớ về chuyện cũ.
Hai mắt Harry nhoè đi, cậu nhóc cảm thấy trong lòng dâng lên một nỗi buồn không tên, ba mẹ cậu đã không còn nữa rồi, họ đã ra đi từ rất lâu rồi. Vậy mà trên mấy tấm ảnh kia, ba mẹ cậu lại chân thực đến vậy, họ đang cười rất tươi, đang giơ cao tay vẫy cậu...
Minh Vân và Gilette đứng một bên, yên tĩnh xem những bức ảnh cũ. Minh Vân đã nhiều lần nghe cha kể về những người bạn cũ. Cả cô bé và Gilette đều cảm thấy lòng chợt mang mác buồn. Nhóm bọn cô, có phải rồi cũng sẽ rơi vào kết cục như thế này không?
- Nhiều đồ ăn quá đi, nhìn thật ngon. Mình đói meo cả rồi~
Harry ở bên cạnh bĩu môi châm chọc:
- Đồ ham ăn.
Minh Vân nghe vậy liền quay phắt lại, trừng mắt lườm Harry:
- Tôi ham ăn thì sao chứ? Liên quan gì tới cậu? Cũng không có ăn hết của nhà cậu.
Harry nhún vai:
- Ừ, mặc kệ cậu.
Gilette bình thản nhìn hai đứa oan gia, cô cảm thấy bản thân bắt đầu quen với việc hai đứa này đụng nhau liền nảy lửa rồi, thật sự là quen rồi.
Ba đứa kéo ghế ngồi xuống, Minh Vân lễ phép nói:
- Con mời cô chú ạ!
Miranda mỉm cười dịu dàng:
- Ngoan lắm.
Harry liếc Minh Vân, bĩu môi, cậu nhóc quay sang nhìn Micheal và Miranda nghiêm túc nói:
- Con cảm ơn cô chú đã cho cháu ở nhờ, làm phiền cô chú thế này, thật ngại quá.
- Con không cần phải như vậy đâu. Chú nói một lần rồi cả cha con lẫn cha đỡ đầu của con đều là bạn rất thân của cô chú. Con cứ thoải mái đi, không cần câu nệ. - Micheal cười nói.
Miranda vừa vẫy đũa phép điều khiển đĩa đồ ăn cuối cùng đáp xuống bàn, vừa tiếp lời chồng:
- Chú Micheal nói đúng đấy. Mà bây giờ cũng muộn lắm rồi, mấy đứa mau ăn đi. Thử xem đồ ăn cô làm có vừa miệng không.
- Vâng ạ! - Harry và Minh Vân đồng thanh.
Gilette lấy dĩa xiên một miếng lớn, miệng cười cười:
- Đồ ăn của mẹ lúc nào chẳng là nhất.
- Nhóc con, chỉ giỏi nịnh.
- Nào có em yêu, con nó chỉ nói sự thật thôi mà.
Không khí gia đình đầm ấm của nhà Gray khiến Harry chợt thấy hơi cô đơn, đột nhiên, trong đĩa nó nhiều thêm một miếng sườn lớn. Harry giật mình ngẩng đầu lên, Micheal đang mỉm cười cười nhìn nó:
- Ăn nhiều lên, Harry. Con gầy quá!
Harry mỉm cười, nỗi cô đơn vẩn vơ trong lòng nó tan biến, nó chợt cảm thấy, bản thân mình đôi khi đúng là hơi nhạy cảm quá.
Minh Vân cắn cắn cái dĩa không, tò mò nhìn Harry. Thằng nhóc ấy làm sao thế nhỉ? Hình như cô vừa thấy sự cô đơn trong đôi mắt màu xanh lá của nó. Minh Vân chợt ngưng hành hạ cái dĩa, mà cô quan tâm đến nó làm gì cơ chứ? Đúng là hâm rồi.
- Này, Minh Vân, Minh Vân, cậu làm sao thế? Đang nghĩ gì mà cắn cái dĩa hoài vậy? Mau ăn đi chứ? Đồ ăn của mẹ tớ ngon lắm đấy, - Gilette nhìn thấy Minh Vân của ngẩn ra liền lay lay cô bé, tiện thể trêu chọc bạn - Chắc chắn là ngon hơn cái dĩa cứng quèo đó nhiều.
Minh Vân giật mình buông dĩa xuống, vội vã thanh minh:
- Không, mình không có nghĩ gì hết. À, có, mình chỉ đang phân vân không biết nên ăn món nào trước thôi, món nào trông cũng ngon lành quá.
Gilette nhìn ra Minh Vân đang nói dối nhưng cô không vạch trần, chỉ lấy cho cô bé một miếng lớn sườn cốt lết.
- Bồ thử món này trước đi.
Minh Vân nhìn miếng sườn, tao nhã lấy dao và dĩa sắt ra thành từng miếng nhỏ. Bên cạnh cô bé, Harry cầm thẳng miếng sườn Micheal lấy cho, cắn một miếng lớn. Hai mắt cậu nhóc chợt sáng như đèn pha.
- Ngon quá!
Minh Vân thấy vậy liếc nhìn cậu nhóc bĩu môi, xiên một miếng sườn được cắt nhỏ. Miếng sườn vừa vào đến miệng, hai mắt Minh Vân đã mở lớn.
- Thật sự rất ngon!
Ngon đến nỗi cô bé chỉ hận không thể nuốt cả lưỡi mình vào!
Gilette buồn cười nhìn hai đứa bạn mắt sáng rực. Thật là... Đến cả phản ứng cũng giống nhau như đúc vậy. Cái này là tướng phu thê trong truyền thuyết chăng?
Harry và Minh Vân quăng hết sự ngại ngùng ban đầu, chìm đắm vào mĩ thực.
- Cô Miranda, tay nghề của cô thật sự quá tuyệt!
- Cháu cứ nghĩ bữa tiệc ở Hogwarts là đã tuyệt vời lắm rồi. Cháu chưa bao giờ ăn món gì ngon như thế này. - Harry trầm trồ.
Miranda hài lòng nhìn mấy đứa trẻ ăn ngon lành, biệt thự Gray quả thật như bừng sống dậy khi có thêm mấy đứa trẻ, bình thường chỉ có cô và chồng, thật sự rất buồn tẻ.
- Mấy đứa cứ ăn nhiều vào.
Chợt lò sưởi trong phòng ăn nổ bụp một tiếng lớn, một người đàn ông lồm cồm bò ra.
- Chú Sirius! - Harry kêu lên.
- Sirius! - Micheal đứng lên đỡ người bạn của mình.
Sirius phủi phủi đám tro bụi trên quần áo, nhe răng cười:
- Mọi người khoẻ chứ hả? - Chú quay sang Harry nói tiếp. - Con khoẻ chứ? Chú giải quyết mọi việc xong liền lập tức đến đây. Chú nhớ con lắm đấy...
Harry không đợi Sirius nói hết đã nhào vào lòng ông. Sirius giật mình lúng túng, vụng về ôm lại cậu nhóc.
- Con cũng nhớ chú dữ lắm, chú Sirius. Con cứ nghĩ ngày mai mới được gặp chú.
Sirius mỉm cười xoa đầu Harry:
- Chú cố gắng thu xếp mọi việc nhanh nhất có thể để sớm gặp con. Con Kretcher, con gia tinh nhà chú ấy, nó có cằn nhằn đôi chút nhưng mà mọi chuyện ổn cả rồi.
Đang nói chợt chú Sirius nhìn thấy Minh Vân, chú giật mình hỏi:
- Cô bé quen quá. Con là ai vậy?
- Dạ, con chào chú, con là Minh Vân.
Sirius như hiểu ra điều gì, quay sang hỏi Micheal để xác nhận:
- Cô bé là con của Trác Ninh à? ( 级桌宁, Ji Zhuo Ning)
Micheal gật đầu, Minh Vân nghe thấy tên cha mình liền giật mình nhìn Sirius.
- Chú biết cha con ạ?
Sirius đáp:
- Đương nhiên chú biết, cha con là bạn của chú mà. Không ngờ con của Trác Ninh cũng đã lớn như thế này rồi.
Micheal vỗ vai Sirius:
- Đến rồi thì ngồi xuống ăn đi. Có gì từ từ nói, còn nhiều thời gian mà. Mấy đứa trẻ còn chưa ăn xong nữa. Tụi này cũng chỉ vừa mới bắt đầu.
Miranda vẫy đũa, một chiếc đĩa ăn, dĩa và dao từ trong kệ lơ lưng bay ra rồi đáp xuống bàn.
- Micheal nói đúng đấy, bồ hẳn là chưa ăn tối, mà cho dù có ăn rồi thì cũng nên thử vài miếng, lâu lắm rồi mình mới đích thân vào bếp đấy.
- Vừa mới tới đây đã thấy cả một bàn tiệc lớn, Miranda, mình nhớ tay nghề của bồ lắm đấy, sao có thể từ chối chứ? - Chú Sirius vừa cười vừa kéo ghế ngồi xuống giữa Harry và Gilette.
- Con thế nào, Gil? Dạo này ổn chứ?
- Con ổn ạ. - Gilette cười đáp. - Chú ăn chút gì đi, tay nghề của mẹ con là số một đấy.
Sirius cũng chẳng câu nệ, lấy về đĩa mình mỗi thứ một ít rồi từ tốn thưởng thức.
- Chú đương nhiên biết tay nghề của mẹ con. Lúc chú được ăn mấy món cô ấy nấu lần đầu tiên, con còn chưa ra đời đâu. Nhiều năm như vậy, quả thật hương vị vẫn như ngày nào.
- Bồ đắc ý cái gì chứ? Cô ấy vốn dĩ là nấu cho mình ăn, bồ chỉ là được hưởng ké thôi. - Micheal trêu chọc.
Sirius chẳng thèm để tâm, liếc ông bạn ấu trĩ của mình một cái rồi cúi đầu ăn tiếp.
- Mình đâu quan tâm cô ấy là nấu cho ai, quan trọng là mình vẫn được ăn.
Miranda bật cười nhìn hai người đàn ông đấu khẩu:
- Thời gian đúng là trôi nhanh thật đấy, bữa cơm đó mình vẫn nhớ mình phải lẻn xuống tận nhà bếp đôi co với lũ gia tinh, mất bao nhiêu công sức mới hoàn thành, cuối cùng thì chính chủ ăn được vài ba miếng còn lại đều vào bụng đám các cậu.
- Bồ trách gì tụi này chứ? Có trách hãy trách Micheal nhà bồ chậm chạp. - Sirius nhớ về quãng thời gian còn là học sinh của Hogwarts liền không nhịn được mỉm cười.
Micheal lườm bạn một cái sắc lẻm:
- Còn không phải do các cậu như hổ đói thấy mồi? Cậu, James, Lupin, còn có cả Trác Ninh nữa.
- Là do đồ ăn Miranda làm quá ngon thôi. - Chú Sirius vẫn tiếp tục biện hộ cho bản thân.
Minh Vân nãy giờ vẫn đang yên lặng ăn, chợt nghe thấy tên ba mình liền giật mình ngẩng đầu lên:
- Ba con ấy ạ?
- Ba con ấy ạ? - Giọng Harry đồng thời vang lên.
Micheal gật đầu:
- Ừ, ba của hai đứa cũng dành đồ ăn của chú đấy. Thời trẻ thật sự bọn chú vui vẻ lắm, đáng tiếc...
Miranda chợt ngắt lời chồng:
- Hai đứa có muốn xem ảnh không? Cô chú giữ kha khá ảnh, trong đó cũng có ba của hai đứa đấy, James và Trác Ninh.
Micheal nhìn vợ liền hiểu cô không muốn nhắc tới chuyện buồn, anh thở dài, bi kịch xảy ra từ 11 năm trước nhưng ảnh hưởng của nó vẫn cứ kéo dài mãi, khiến cho tất cả những kí ức vui vẻ trong quá khứ nhuốm màu buồn, bởi lẽ mỗi khi nhớ về quãng thời gian vui đùa bên nhau liền không nhịn được nhớ về tấn bi kịch kia, nhớ về những người từng tồn tại trong kí ức, vui vẻ bên nhau giờ đã không còn.
- Con muốn ạ. - Trong ánh mắt Harry hiện lên sự khao khát.
Micheal lắc nhẹ đầu, bình ổn tâm trạng:
- Để chú đi lấy ảnh.
Một lúc sau, tiếng Micheal từ ngoài vọng vào:
- Mọi người ăn xong cả rồi chứ? Ra phòng khách đi cho tiện.
Bên ngoài phòng khách Micheal đã ngồi sẵn trên ghế sô pha, trên bàn trà đặt một thùng album lớn. Mọi người đều vây lại xung quanh, Micheal tuỳ ý rút một cuốn album từ trong thùng.
Trên mỗi bức ảnh đều là những kí ức tươi đẹp của tuổi trẻ. Có James, có Lilys, có Sirius, có Micheal, có Miranda, có Trác Ninh, có Lupin, thậm chí một vài tấm còn có cả Snape, và đương nhiên không thể thiếu Peter. Mỗi người một vẻ nhưng họ đều có một điểm chung là trẻ trung, tràn đầy nhiệt huyết và năng lượng. Mấy người họ cùng nhau trải qua bao thăng trầm, vui có buồn có, nhưng tuổi trẻ mà, mọi vết thương đều rất nhanh lành, sau nước mắt, lại là nụ cười vui vẻ. Bảy năm học ở Hogwarts, là bảy năm đầy hạnh phúc bên bạn bè, bảy năm đầy kích thích với những cuộc phiêu lưu nho nhỏ, những trò quậy phá chẳng giống ai của tuổi học trò nổi loạn, là những bài kiểm tra, những buổi học thú vị.
Bảy năm trôi qua, mỗi người rồi cũng một phương, bước lên con đường của riêng mình. Ra trường rồi, chia ly rồi, chắc chắc sẽ có người ở lại kẻ rời đi, nhưng vẫn cứ cố tự lừa dối bản thân mình, tất cả đều vẫn chung một đường, chung một lý tưởng, vẫn mãi mãi là bạn bè thân thiết nhất. Thế nhưng Peter Pettigrew có con đường riêng của hắn, vì quá tin, nên nhóm bạn không chỉ mất đi một kẻ lạc lối, mà còn đánh mất hai người bạn thân thiết, James và Lilys.
Giá mà thời gian cứ mãi dừng lại ở thời điểm tươi đẹp nhất, cứ mãi giống như trong những tấm ảnh, cứ mãi như vậy, không cần phải trưởng thành. Cái giá của sự trưởng thành quá lớn, lớn đến nỗi thời gian cũng không làm lành nổi những vết thương đau thấu tâm can.
Micheal vuốt ve mấy tấm ảnh, đôi mắt xám ẩm ướt từ bao giờ. Sirius và Miranda cũng vậy.
Tuổi trẻ của cả đám luôn gắn bó bên nhau, thế mà bây giờ...
- Đó là ba mẹ con sao? Ba mẹ trông thật đẹp...
Harry ngẩn ngơ nhìn những tấm ảnh cũ, lòng như đang nổi giông bão. Đó là ba mẹ cậu, hai người thân yêu nhất của cậu. Mái tóc xù của ba giống cậu quá! Còn đôi mắt xanh của mẹ nữa! Nụ cười của mẹ nhìn thật dịu dàng...
- Phải, đó chính là James và Lily. Ba mẹ con là những người tuyệt lắm. Ba con đã từng đỡ cho chú một trái Blugger. Cậu ấy bị gãy xương vai vì cú đó. Còn Lily thì rất dịu dàng, cô ấy là người khiến cho nhóm Đạo tặc của ba con hiểu ra rằng Slytherin cũng không phải đều là quân ác ôn. - Micheal mỉm cười nhớ về chuyện cũ.
Hai mắt Harry nhoè đi, cậu nhóc cảm thấy trong lòng dâng lên một nỗi buồn không tên, ba mẹ cậu đã không còn nữa rồi, họ đã ra đi từ rất lâu rồi. Vậy mà trên mấy tấm ảnh kia, ba mẹ cậu lại chân thực đến vậy, họ đang cười rất tươi, đang giơ cao tay vẫy cậu...
Minh Vân và Gilette đứng một bên, yên tĩnh xem những bức ảnh cũ. Minh Vân đã nhiều lần nghe cha kể về những người bạn cũ. Cả cô bé và Gilette đều cảm thấy lòng chợt mang mác buồn. Nhóm bọn cô, có phải rồi cũng sẽ rơi vào kết cục như thế này không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook