[Đồng Nhân Đấu La Đại Lục] Ta Là Đường Vũ Hoa
-
Chương 19: Kim Long
Lớp chúng ta hôm nay xuất chiến có Tạ Giải, Cổ Nguyệt và Đường Vũ Hoa. Các ngươi sẵn sàng đi.
Đường Vũ Hoa giật mình khi nghe Vũ Trường Không nói với Tạ Giải và Cổ Nguyệt. Sao lại có nó? Rõ ràng nó đã trốn vào lớp rồi mà!
Vũ Trường Không không chú ý Đường Vũ Hoa đang định lên tiếng, quay lại vừa định thông báo số lượng người xuất chiến với Long Hằng Húc thì phía sau Lớp Năm vang tới một giọng nói.
- Vũ lão sư, chờ ta với.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tạ Giải và Cổ Nguyệt vừa sợ hãi vừa vui mừng. Đám học viên rẽ ra mở lối, Đường Vũ Lân phong trần mệt mỏi chạy lên. Bộ dáng của hắn rất kinh dị, tóc tai rối bời, mặt mày tái nhợt, khí tức rất không ổn định.
- Ngươi chạy đi đâu thế hả, sao bây giờ mới tới? - Tạ Giải tức giận hỏi.
Đường Vũ Lân cười khổ:
- Một lời khó nói hết, đấu xong rồi nói sau. Vũ lão sư, ta có thể xuất chiến.
Vũ Trường Không mặt lạnh tanh nhìn nó, gật đầu, sau đó mới nói với Long Hằng Húc:
- Lớp chúng ta xuất chiến ba người.
Long Hằng Húc nói:
- Lớp Một năm nhất mời ba người ra chiến.
- Được. - Diệp Anh Ngọc ngẩng đầu lên
Long Hằng Húc nói:
- Học viên dự thi vào trận.
Cả sáu người vào chỗ, bắt đầu giới thiệu với nhau. Đường Vũ Hoa phía dưới thở phào, lén lút rút ra xa. Vũ Trường Không chợt nói làm nó giật mình:
- Hôm nay ngươi dám trốn giờ, ta sẽ xử lí ngươi sau.
Đường Vũ Hoa cam chịu thở dài, bỏ ra phía sau leo lên một cành cây cao ngồi xem. Trận này không thể nói là không thú vị, vì đối thủ thực rất mạnh a.
Trận đấu quyết liệt, ngay cả Đường Vũ Hoa cũng phải phấn khích. Lúc Tạ Giải bị thương, nó lập tức nhảy xuống, tiến lại gần sân đấu. Ca ca của nó nổi điên rồi!
Vũ Trường Không ra tay, liền làm Đường Vũ Lân giật mình tỉnh lại. Hắn ôm Tạ Giải, đứng cạnh Đường Vũ Lân
Vương Kim Tỷ rơi xuống đất, cái đuôi bị Kim Long Trảo của Đường Vũ Lân đánh phát ra tiếng gãy xương, Cốt Long Trảo bên phải cũng bị gãy rủ xuống. Cơ thể Vương Kim Tỷ và vầng sáng bao quanh người hắn chia ra, tiếng kêu thảm thiết cùng vang lên từ hai người khác nhau. Trương Dương Tử nằm trên đất, hai chân đều gãy, Vương Kim Tỷ thì gãy tay phải, cơn đau làm cả hai đứa đều phải rên la.
Trận đấu lên lớp cuối cùng quá sức thê thảm, vượt qua mọi suy nghĩ của mọi người.
- Vũ lão sư, sao ngươi để học viên của mình hung hãn như thế? - Diệp Anh Ngọc nhào lên đài, chỉ ngón tay vào mặt Vũ Trường Không gào lên.
Vũ Trường Không nói với Đường Vũ Lân:
- Đi.
Từ đầu tới cuối, hắn chẳng buồn liếc mắt Diệp Anh Ngọc. Diệp Anh Ngọc định đuổi theo, thì đã cảm nhận được luồng khí tức lạnh băng từ người Vũ Trường Không làm cả người cô đông cứng, không bước ra được.
Cánh tay phải Đường Vũ Lân khôi phục bình thường, thu lại Kim Long trảo. Giờ cả người hắn yếu nhũn ra, có vẻ khó chịu. Đường Vũ Hoa liền lại gần hỏi han hắn.
Cổ Nguyệt đi theo Vũ Trường Không, lo lắng nhìn Tạ Giải trong ngực Vũ Trường Không, cùng mọi người đi xuống sân đấu.
Long Hằng Húc đứng trên sân đấu, mặt âm trầm. Đã xảy ra chuyện lớn.
Một cuộc thi đấu lên lớp, ba người trọng thương, mình là trọng tài, không thể đổ trách nhiệm cho người nào khác được! Sự cố này bao nhiêu năm qua không hề xảy ra.
Vũ Trường Không ôm Tạ Giải đi vào phòng y vụ, một lão sư trị liệu kiểm tra cơ thể cho hắn. Tạ Giải không việc gì, chỉ cần nghỉ ngơi điều dưỡng một thời gian.
Vấn đề còn sót lại trong người Đường Vũ Lân cũng được lão sư trị hết.
- Vũ lão sư, ta... - Đường Vũ Lân nhìn Vũ Trường Không, muốn giải thích.
- Không cần phải nói, ngươi không làm gì sai. Ba người các ngươi, đi về nghỉ ngơi đi. - Vũ Trường Không thản nhiên.
- A. Vậy còn Tạ Giải... - Đường Vũ Lân hỏi.
- Ta ở lại đây. - Vũ Trường Không nhìn nó.
Đường Vũ Lân bỗng cảm thấy, lão sư có bề ngoài lạnh như băng này hình như bên trong lại không lạnh như vậy. Đường Vũ Lân, Đường Vũ Hoa và Cổ Nguyệt và đi ra phòng y vụ, hai đứa mặt mũi đều khó coi. Tạ Giải bị gãy cả hai tay, rõ ràng là bị thương nặng.
- Ngươi đừng nghĩ nhiều quá. - Cổ Nguyệt nói với Đường Vũ Lân. - Lúc ấy, tình huống đó, chúng ta đâu có ai đoán được. Nếu ta không đoán sai, cái kia Vương Kim Tỷ và Trương Dương Tử thi triển, là Võ Hồn dung hợp kỹ. Nghe nói, Võ Hồn dung hợp kỹ trong giới Hồn Sư đã sắp tuyệt tích, chỉ có hai người có Võ Hồn cực kỳ phù hợp mới thi triển được. Ta chỉ muốn biết, cứ coi như Võ Hồn dung hợp kỹ của bọn họ chưa hoàn thiện, nhưng ngươi làm thế nào đánh ta chúng được? Tay phải của ngươi...
Cổ Nguyệt tò mò nhìn cánh tay phải của Đường Vũ Lân. Đường Vũ Lân trầm mặc, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu.
- Cổ Nguyệt, chúng ta là bằng hữu, ta không muốn lừa dối ngươi. Nhưng chuyện này ta thật sự không thể nói, cho nên, ngươi đừng hỏi nữa có được không?
Cổ Nguyệt nghĩ nghĩ:
- Được, ta không hỏi. Nhưng, ta đề nghị ngươi phải cố gắng nắm giữ thật tốt năng lực này của mình. Nó có vẻ rất cường đại, nhưng nó chỉ có thể cường đại khi ngươi khống chế được nó. Xem ra mấy ngày bão vừa rồi Võ Hồn của ngươi đã có biến hóa.
Đường Vũ Lân gật đầu. Cổ Nguyệt quay qua Đường Vũ Hoa.
- Chúng ta về thôi.
Đường Vũ Hoa đang nhìn Đường Vũ Lân, nó vẫy tay.
- Ngươi về trước đi.
Cổ Nguyệt nhíu mày.
- Ta có việc muốn nói với ca ca.
Cổ Nguyệt nhìn Đường Vũ Lân, lại nhìn Đường Vũ Hoa, cuối cùng là đi trước. Đường Vũ Lân nhìn Đường Vũ Hoa, hỏi:
- Có việc gì sao?
- Ca, huynh không thể giấu ta. Nói đi.
Đường Vũ Lân túng quẫn, im lặng.
- Ta biết huynh vẫn không tin chúng ta là huynh muội. Ta nói cho huynh nghe những thứ ta biết. Huynh là Đường Vũ Lân, Vũ Hồn Lam Ngân Thảo, trong người huynh...
Nói tới đây Đường Vũ Hoa hơi dừng lại. Đường Vũ Lân kinh nghi nhìn nó.
-...có một con rồng. Là Kim Long Vương.
Đường Vũ Lân ngạc nhiên, tay run run chỉ vào Đường Vũ Hoa.
- Ngươi... Ngươi làm sao biết được?
Đường Vũ Hoa cười nhạt, nó quay người đi.
- Bởi vì chúng ta là huynh muội, ta hiểu rõ huynh. Ta còn biết trong người huynh có một lão Đường. Ta không muốn ép huynh cái gì mà tất cả đều nói cho ta, ta chỉ muốn huynh đừng bỏ rơi ta. Ta biết trong mắt huynh ta không quan trọng như Tạ Giải hay Cổ Nguyệt, nhưng chí ít ta muốn biết huynh không mạo hiểm.
Đường Vũ Hoa quay lại nhìn Đường Vũ Lân.
- Ta đã định quay về nhà. Ta nói để huynh biết, hi vọng huynh tin lời ta nói, có một ngày chấp nhận ta là muội muội.
Đường Vũ Lân hít vào một hơi. Hắn từng có một muội muội, là Na Nhi. Giờ Na Nhi đi rồi, phụ mẫu hắn cũng đi rồi, có thêm một muội muội không phải rất tốt sao? Hắn là sợ có một ngày Đường Vũ Hoa cũng sẽ như Na Nhi, bỏ hắn mà đi. Nhưng là, bởi vì hắn không muốn công nhận, nó mới muốn đi. Vậy cuối cùng là làm sao mới tốt?
Đường Vũ Hoa giật mình khi nghe Vũ Trường Không nói với Tạ Giải và Cổ Nguyệt. Sao lại có nó? Rõ ràng nó đã trốn vào lớp rồi mà!
Vũ Trường Không không chú ý Đường Vũ Hoa đang định lên tiếng, quay lại vừa định thông báo số lượng người xuất chiến với Long Hằng Húc thì phía sau Lớp Năm vang tới một giọng nói.
- Vũ lão sư, chờ ta với.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tạ Giải và Cổ Nguyệt vừa sợ hãi vừa vui mừng. Đám học viên rẽ ra mở lối, Đường Vũ Lân phong trần mệt mỏi chạy lên. Bộ dáng của hắn rất kinh dị, tóc tai rối bời, mặt mày tái nhợt, khí tức rất không ổn định.
- Ngươi chạy đi đâu thế hả, sao bây giờ mới tới? - Tạ Giải tức giận hỏi.
Đường Vũ Lân cười khổ:
- Một lời khó nói hết, đấu xong rồi nói sau. Vũ lão sư, ta có thể xuất chiến.
Vũ Trường Không mặt lạnh tanh nhìn nó, gật đầu, sau đó mới nói với Long Hằng Húc:
- Lớp chúng ta xuất chiến ba người.
Long Hằng Húc nói:
- Lớp Một năm nhất mời ba người ra chiến.
- Được. - Diệp Anh Ngọc ngẩng đầu lên
Long Hằng Húc nói:
- Học viên dự thi vào trận.
Cả sáu người vào chỗ, bắt đầu giới thiệu với nhau. Đường Vũ Hoa phía dưới thở phào, lén lút rút ra xa. Vũ Trường Không chợt nói làm nó giật mình:
- Hôm nay ngươi dám trốn giờ, ta sẽ xử lí ngươi sau.
Đường Vũ Hoa cam chịu thở dài, bỏ ra phía sau leo lên một cành cây cao ngồi xem. Trận này không thể nói là không thú vị, vì đối thủ thực rất mạnh a.
Trận đấu quyết liệt, ngay cả Đường Vũ Hoa cũng phải phấn khích. Lúc Tạ Giải bị thương, nó lập tức nhảy xuống, tiến lại gần sân đấu. Ca ca của nó nổi điên rồi!
Vũ Trường Không ra tay, liền làm Đường Vũ Lân giật mình tỉnh lại. Hắn ôm Tạ Giải, đứng cạnh Đường Vũ Lân
Vương Kim Tỷ rơi xuống đất, cái đuôi bị Kim Long Trảo của Đường Vũ Lân đánh phát ra tiếng gãy xương, Cốt Long Trảo bên phải cũng bị gãy rủ xuống. Cơ thể Vương Kim Tỷ và vầng sáng bao quanh người hắn chia ra, tiếng kêu thảm thiết cùng vang lên từ hai người khác nhau. Trương Dương Tử nằm trên đất, hai chân đều gãy, Vương Kim Tỷ thì gãy tay phải, cơn đau làm cả hai đứa đều phải rên la.
Trận đấu lên lớp cuối cùng quá sức thê thảm, vượt qua mọi suy nghĩ của mọi người.
- Vũ lão sư, sao ngươi để học viên của mình hung hãn như thế? - Diệp Anh Ngọc nhào lên đài, chỉ ngón tay vào mặt Vũ Trường Không gào lên.
Vũ Trường Không nói với Đường Vũ Lân:
- Đi.
Từ đầu tới cuối, hắn chẳng buồn liếc mắt Diệp Anh Ngọc. Diệp Anh Ngọc định đuổi theo, thì đã cảm nhận được luồng khí tức lạnh băng từ người Vũ Trường Không làm cả người cô đông cứng, không bước ra được.
Cánh tay phải Đường Vũ Lân khôi phục bình thường, thu lại Kim Long trảo. Giờ cả người hắn yếu nhũn ra, có vẻ khó chịu. Đường Vũ Hoa liền lại gần hỏi han hắn.
Cổ Nguyệt đi theo Vũ Trường Không, lo lắng nhìn Tạ Giải trong ngực Vũ Trường Không, cùng mọi người đi xuống sân đấu.
Long Hằng Húc đứng trên sân đấu, mặt âm trầm. Đã xảy ra chuyện lớn.
Một cuộc thi đấu lên lớp, ba người trọng thương, mình là trọng tài, không thể đổ trách nhiệm cho người nào khác được! Sự cố này bao nhiêu năm qua không hề xảy ra.
Vũ Trường Không ôm Tạ Giải đi vào phòng y vụ, một lão sư trị liệu kiểm tra cơ thể cho hắn. Tạ Giải không việc gì, chỉ cần nghỉ ngơi điều dưỡng một thời gian.
Vấn đề còn sót lại trong người Đường Vũ Lân cũng được lão sư trị hết.
- Vũ lão sư, ta... - Đường Vũ Lân nhìn Vũ Trường Không, muốn giải thích.
- Không cần phải nói, ngươi không làm gì sai. Ba người các ngươi, đi về nghỉ ngơi đi. - Vũ Trường Không thản nhiên.
- A. Vậy còn Tạ Giải... - Đường Vũ Lân hỏi.
- Ta ở lại đây. - Vũ Trường Không nhìn nó.
Đường Vũ Lân bỗng cảm thấy, lão sư có bề ngoài lạnh như băng này hình như bên trong lại không lạnh như vậy. Đường Vũ Lân, Đường Vũ Hoa và Cổ Nguyệt và đi ra phòng y vụ, hai đứa mặt mũi đều khó coi. Tạ Giải bị gãy cả hai tay, rõ ràng là bị thương nặng.
- Ngươi đừng nghĩ nhiều quá. - Cổ Nguyệt nói với Đường Vũ Lân. - Lúc ấy, tình huống đó, chúng ta đâu có ai đoán được. Nếu ta không đoán sai, cái kia Vương Kim Tỷ và Trương Dương Tử thi triển, là Võ Hồn dung hợp kỹ. Nghe nói, Võ Hồn dung hợp kỹ trong giới Hồn Sư đã sắp tuyệt tích, chỉ có hai người có Võ Hồn cực kỳ phù hợp mới thi triển được. Ta chỉ muốn biết, cứ coi như Võ Hồn dung hợp kỹ của bọn họ chưa hoàn thiện, nhưng ngươi làm thế nào đánh ta chúng được? Tay phải của ngươi...
Cổ Nguyệt tò mò nhìn cánh tay phải của Đường Vũ Lân. Đường Vũ Lân trầm mặc, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu.
- Cổ Nguyệt, chúng ta là bằng hữu, ta không muốn lừa dối ngươi. Nhưng chuyện này ta thật sự không thể nói, cho nên, ngươi đừng hỏi nữa có được không?
Cổ Nguyệt nghĩ nghĩ:
- Được, ta không hỏi. Nhưng, ta đề nghị ngươi phải cố gắng nắm giữ thật tốt năng lực này của mình. Nó có vẻ rất cường đại, nhưng nó chỉ có thể cường đại khi ngươi khống chế được nó. Xem ra mấy ngày bão vừa rồi Võ Hồn của ngươi đã có biến hóa.
Đường Vũ Lân gật đầu. Cổ Nguyệt quay qua Đường Vũ Hoa.
- Chúng ta về thôi.
Đường Vũ Hoa đang nhìn Đường Vũ Lân, nó vẫy tay.
- Ngươi về trước đi.
Cổ Nguyệt nhíu mày.
- Ta có việc muốn nói với ca ca.
Cổ Nguyệt nhìn Đường Vũ Lân, lại nhìn Đường Vũ Hoa, cuối cùng là đi trước. Đường Vũ Lân nhìn Đường Vũ Hoa, hỏi:
- Có việc gì sao?
- Ca, huynh không thể giấu ta. Nói đi.
Đường Vũ Lân túng quẫn, im lặng.
- Ta biết huynh vẫn không tin chúng ta là huynh muội. Ta nói cho huynh nghe những thứ ta biết. Huynh là Đường Vũ Lân, Vũ Hồn Lam Ngân Thảo, trong người huynh...
Nói tới đây Đường Vũ Hoa hơi dừng lại. Đường Vũ Lân kinh nghi nhìn nó.
-...có một con rồng. Là Kim Long Vương.
Đường Vũ Lân ngạc nhiên, tay run run chỉ vào Đường Vũ Hoa.
- Ngươi... Ngươi làm sao biết được?
Đường Vũ Hoa cười nhạt, nó quay người đi.
- Bởi vì chúng ta là huynh muội, ta hiểu rõ huynh. Ta còn biết trong người huynh có một lão Đường. Ta không muốn ép huynh cái gì mà tất cả đều nói cho ta, ta chỉ muốn huynh đừng bỏ rơi ta. Ta biết trong mắt huynh ta không quan trọng như Tạ Giải hay Cổ Nguyệt, nhưng chí ít ta muốn biết huynh không mạo hiểm.
Đường Vũ Hoa quay lại nhìn Đường Vũ Lân.
- Ta đã định quay về nhà. Ta nói để huynh biết, hi vọng huynh tin lời ta nói, có một ngày chấp nhận ta là muội muội.
Đường Vũ Lân hít vào một hơi. Hắn từng có một muội muội, là Na Nhi. Giờ Na Nhi đi rồi, phụ mẫu hắn cũng đi rồi, có thêm một muội muội không phải rất tốt sao? Hắn là sợ có một ngày Đường Vũ Hoa cũng sẽ như Na Nhi, bỏ hắn mà đi. Nhưng là, bởi vì hắn không muốn công nhận, nó mới muốn đi. Vậy cuối cùng là làm sao mới tốt?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook