[Đồng Nhân Conan] Kha Nam – Conan
-
Chương 16
Conan – Kha Nam 16
Đứng ỡ ngã tư đường tạiTokyo, cảm thụ hơi thở quen thuộc, cảnh vật chung quanh vẫn như trước, không có gì thay đổi quá lớn.
Shinichi soạn hành lý ra, nhìn chung quanh nơi mình xa cách đã lâu, thực sạch sẽ, không hề có bụi, xem ra cách đây không lâu Ran mới đến quét tước. Ran là một cô gái tốt, nhưng mình thì lại không phải là mình của trước kia nữa rồi. Chỉ cần đem vấn đề với Ran giải quyết xong, mình mới có thể yên tâm buông tay mà đi tìm hai tên kia. Cách thời gian gây án mà Kuroba báo trước còn hai ngày, hẳn là còn kịp.
Bất chấp mệt mỏi khi vừa đáp máy bay sau chặng đường dài, Shinichi đi đến văn phòng thám tử tư của ông Mori, trong lòng tự hỏi làm sao giải thích với Ran đây, dù đi nữa cũng không hề muốn lừa Ran.
“Shinichi? Cậu...... cậu về khi nào thế?”
“Vừa mới.”
“Sao không gọi điện thoại trước, mình đi đón cậu, một mình xách hành lý vất vả lắm”
Shinichi ngồi xuống sô pha, phát hiện ông Mori không như thường lệ mà ngồi trước ‘ngai vàng’ xem danh ca Okino Yoko biểu diễn trên TV.
“Bác Mori đâu? Không ở nhà sao?”
“Yamada tiên sinh mời ba ba đi điều tra giúp tình nhân của vợ mình, giờ này chắc ba ba đang theo dõi bà Yamada rồi.”
Ha hả, ông bác cũng vẫn chỉ có thể tiếp nhận một công việc như vậy a, bất quá ông bác ra ngoài rất đúng lúc.
“Ran, kỳ thật...... Kỳ thật làn này mình đến đây...... mình muốn......” sao lại như vậy chứ, trên đường tới đây rõ ràng đã tập luyện mấy lần rồi mà, bây giờ sao vẫn cứ nói không nên lời! “Mình muốn nói với cậu......”
“Có việc gì thì cứ nói thẳng đi, Shinichi mà mình quen là một người luôn rất thẳng thắn và có trách nhiệm a.”
“Mình......”
“Là chuyện có liên quan đến bảy năm trước phải không? Có quan hệ với việc cậu không liên lạc với Hattori?” Ran mỉm cười, nhìn Shinichi trong nháy mắt trở nên căng cứng người thì nàng đã có đáp án, “Đừng quá xem thường trực giác của phái nữ nga!”
Shinichi nhìn Ran, cô nàng đã không còn là cô học sinh trung học khờ dại đơn thuần của năm đó nữa, bảy năm thời gian giúp nàng trưởng thành, trở hành một nữ nhân xuất sắc. Một cô gái xuất sắc như Ran đã lãng phí thật nhiều thời gian vì mình, mình không thể làm chậm trễ thêm tuổi thanh xuân của cô ấy nữa, mình không thể cứ ích kỷ như thế.
“Tất cả mọi chuyện đều phải bắt đầu từ lần cuối cùng chúng ta đi đến khu vui chơi......” (ai quên, mời xem lại tập 1 =))))))
......
Ran lẳng lặng lắng nghe, nghe Shinichi kể ra bí mật nhiều năm như thế, chuyện hắn bị cho uống thuốc teo nhỏi, chuyện đối kháng cùng tổ chức áo đen rồi cuối cùng chiến thắng,...... Kể mãi, đến khi Ran nghe đến việc hắn bị Hattori cùng KID giam cầm và cường bạo thì sợ hãi ngây người, đến nửa ngày cũng nói không nên lời.
Nguyên lai đây là lý do mà Shinichi … không …, đây là lý do Hattori thay đổi nhiều như thế (bỏ cả ước mơ làm thám tử luôn), còn KID thì cứ đưa ra những bức thư báo trước với nội dung kỳ quái như vậy.
Tuy nói bản thân từ đầu đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng chuyện này thật sự vẫn khiến mình chịu đả kích không nhỏ. Người con trai thanh mai trúc mã mình thích nhiều năm như vậy, không ngờ lại bị hai nam nhân cường bạo, mà một trong hai người đó lại là bạn thân của mình và Shinichi – Heiji Hattori!
“Hiện tại cậu trở về là muốn gặp lại bọn họ phải không? Cậu muốn chấp nhận tình cảm đặc biệt này phải không?”
“Mình......” Tuy nói đã có thể thản nhiên mà đối diện với vấn đề này, nhưng bản thân trước giờ da mặt luôn mỏng, hắn sao có thể không biết xấu hổ mà nói ra câu này trước mặt người bạn gái thanh mai trúc mã đây! Chỉ gật rồi cúi thấp đầu, ngượng ngùng không dám ngẩng lên nhìn phản ứng của Ran.
Oa! Ran thật không dám tin mà mở to hai mắt nhìn, đây là Shinichi thật sao? Là vị thám tử thiếu niên luôn nổi danh bình tĩnh cơ trí – Shinichi Kudo sao? Là Shinichi Kudo mà mình quen suốt hai mươi mấy năm qua thật sao? Xem ra thứ gì không phải của mình thì dù có cưỡng cầu ra sao cũng không thể thuộc về mình, đành phải buông tay thôi.
Ran cười, “Shinichi, mình chúc cậu may mắn.”
“Ran, cậu không trách mình sao?”
“Trách cậu muốn đi tìm hạnh phúc của bản thân sao? Mình tin tưởng hai người kia sẽ làm cậu hạnh phúc.” Ran cực lực ngăn chận chua xót dâng lên trong nội tâm, mình làm như vậy là đúng, Shinichi có hạnh phúc của cậu ấy, mà cảm giác hạnh phúc mà cậu ấy muốn thì mình không thể cho.
Đã qua nhiều năm như thế, Shinichi vẫn lo lắng băn khoăn đến cảm thụ của mình, nên mình không thể ích kỷ như thế, không thể chỉ bởi vì bản thân mà làm lầm lỡ hạnh phúc của Shinichi được!
Hiện tại Shinichi cần sự thông cảm và thấu hiểu của mình. Bất đắc dĩ cười khổ, xem ra đây cũng là một lần kinh nghiệm, một lần thất tình không là gì cả, tin tưởng lần sau mình sẽ tìm được bạch mã hoàng tử chỉ thuộc về mình.
Nhanh chóng chỉnh đốn lại tâm tình, Ran hỏi: “Vậy cậu định làm thế nào? Muốn đi tìm Hattori không?”
“Không, trước tiên mình phải đi ngăn cản Kuroba, giải cứu cho món gia bảo của vị Hiroshi Kubo Tiên sinh vô tội kia.”
“Hiện nay Kuroba đã là ảo thuật gia nổi tiếng thế giới, trước giờ mình luôn cảm thấy hắn có vẻ tà tà (người anh phát ra tà khí a =)))), đáng sợ hơn so với Hattori. Cậu phải cẩn thận một chút nga!”
“Mình sẽ cẩn thận.”
-0-
Mori Kogoro – 毛利 小五郎 – Mao Lợi Tiểu Ngũ Lang
-0-
-0-
Vụ án kế:
Bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ,….
Sau đó, …..
-0-
Vi: Ran, ta iu nàng… TT
Đứng ỡ ngã tư đường tạiTokyo, cảm thụ hơi thở quen thuộc, cảnh vật chung quanh vẫn như trước, không có gì thay đổi quá lớn.
Shinichi soạn hành lý ra, nhìn chung quanh nơi mình xa cách đã lâu, thực sạch sẽ, không hề có bụi, xem ra cách đây không lâu Ran mới đến quét tước. Ran là một cô gái tốt, nhưng mình thì lại không phải là mình của trước kia nữa rồi. Chỉ cần đem vấn đề với Ran giải quyết xong, mình mới có thể yên tâm buông tay mà đi tìm hai tên kia. Cách thời gian gây án mà Kuroba báo trước còn hai ngày, hẳn là còn kịp.
Bất chấp mệt mỏi khi vừa đáp máy bay sau chặng đường dài, Shinichi đi đến văn phòng thám tử tư của ông Mori, trong lòng tự hỏi làm sao giải thích với Ran đây, dù đi nữa cũng không hề muốn lừa Ran.
“Shinichi? Cậu...... cậu về khi nào thế?”
“Vừa mới.”
“Sao không gọi điện thoại trước, mình đi đón cậu, một mình xách hành lý vất vả lắm”
Shinichi ngồi xuống sô pha, phát hiện ông Mori không như thường lệ mà ngồi trước ‘ngai vàng’ xem danh ca Okino Yoko biểu diễn trên TV.
“Bác Mori đâu? Không ở nhà sao?”
“Yamada tiên sinh mời ba ba đi điều tra giúp tình nhân của vợ mình, giờ này chắc ba ba đang theo dõi bà Yamada rồi.”
Ha hả, ông bác cũng vẫn chỉ có thể tiếp nhận một công việc như vậy a, bất quá ông bác ra ngoài rất đúng lúc.
“Ran, kỳ thật...... Kỳ thật làn này mình đến đây...... mình muốn......” sao lại như vậy chứ, trên đường tới đây rõ ràng đã tập luyện mấy lần rồi mà, bây giờ sao vẫn cứ nói không nên lời! “Mình muốn nói với cậu......”
“Có việc gì thì cứ nói thẳng đi, Shinichi mà mình quen là một người luôn rất thẳng thắn và có trách nhiệm a.”
“Mình......”
“Là chuyện có liên quan đến bảy năm trước phải không? Có quan hệ với việc cậu không liên lạc với Hattori?” Ran mỉm cười, nhìn Shinichi trong nháy mắt trở nên căng cứng người thì nàng đã có đáp án, “Đừng quá xem thường trực giác của phái nữ nga!”
Shinichi nhìn Ran, cô nàng đã không còn là cô học sinh trung học khờ dại đơn thuần của năm đó nữa, bảy năm thời gian giúp nàng trưởng thành, trở hành một nữ nhân xuất sắc. Một cô gái xuất sắc như Ran đã lãng phí thật nhiều thời gian vì mình, mình không thể làm chậm trễ thêm tuổi thanh xuân của cô ấy nữa, mình không thể cứ ích kỷ như thế.
“Tất cả mọi chuyện đều phải bắt đầu từ lần cuối cùng chúng ta đi đến khu vui chơi......” (ai quên, mời xem lại tập 1 =))))))
......
Ran lẳng lặng lắng nghe, nghe Shinichi kể ra bí mật nhiều năm như thế, chuyện hắn bị cho uống thuốc teo nhỏi, chuyện đối kháng cùng tổ chức áo đen rồi cuối cùng chiến thắng,...... Kể mãi, đến khi Ran nghe đến việc hắn bị Hattori cùng KID giam cầm và cường bạo thì sợ hãi ngây người, đến nửa ngày cũng nói không nên lời.
Nguyên lai đây là lý do mà Shinichi … không …, đây là lý do Hattori thay đổi nhiều như thế (bỏ cả ước mơ làm thám tử luôn), còn KID thì cứ đưa ra những bức thư báo trước với nội dung kỳ quái như vậy.
Tuy nói bản thân từ đầu đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng chuyện này thật sự vẫn khiến mình chịu đả kích không nhỏ. Người con trai thanh mai trúc mã mình thích nhiều năm như vậy, không ngờ lại bị hai nam nhân cường bạo, mà một trong hai người đó lại là bạn thân của mình và Shinichi – Heiji Hattori!
“Hiện tại cậu trở về là muốn gặp lại bọn họ phải không? Cậu muốn chấp nhận tình cảm đặc biệt này phải không?”
“Mình......” Tuy nói đã có thể thản nhiên mà đối diện với vấn đề này, nhưng bản thân trước giờ da mặt luôn mỏng, hắn sao có thể không biết xấu hổ mà nói ra câu này trước mặt người bạn gái thanh mai trúc mã đây! Chỉ gật rồi cúi thấp đầu, ngượng ngùng không dám ngẩng lên nhìn phản ứng của Ran.
Oa! Ran thật không dám tin mà mở to hai mắt nhìn, đây là Shinichi thật sao? Là vị thám tử thiếu niên luôn nổi danh bình tĩnh cơ trí – Shinichi Kudo sao? Là Shinichi Kudo mà mình quen suốt hai mươi mấy năm qua thật sao? Xem ra thứ gì không phải của mình thì dù có cưỡng cầu ra sao cũng không thể thuộc về mình, đành phải buông tay thôi.
Ran cười, “Shinichi, mình chúc cậu may mắn.”
“Ran, cậu không trách mình sao?”
“Trách cậu muốn đi tìm hạnh phúc của bản thân sao? Mình tin tưởng hai người kia sẽ làm cậu hạnh phúc.” Ran cực lực ngăn chận chua xót dâng lên trong nội tâm, mình làm như vậy là đúng, Shinichi có hạnh phúc của cậu ấy, mà cảm giác hạnh phúc mà cậu ấy muốn thì mình không thể cho.
Đã qua nhiều năm như thế, Shinichi vẫn lo lắng băn khoăn đến cảm thụ của mình, nên mình không thể ích kỷ như thế, không thể chỉ bởi vì bản thân mà làm lầm lỡ hạnh phúc của Shinichi được!
Hiện tại Shinichi cần sự thông cảm và thấu hiểu của mình. Bất đắc dĩ cười khổ, xem ra đây cũng là một lần kinh nghiệm, một lần thất tình không là gì cả, tin tưởng lần sau mình sẽ tìm được bạch mã hoàng tử chỉ thuộc về mình.
Nhanh chóng chỉnh đốn lại tâm tình, Ran hỏi: “Vậy cậu định làm thế nào? Muốn đi tìm Hattori không?”
“Không, trước tiên mình phải đi ngăn cản Kuroba, giải cứu cho món gia bảo của vị Hiroshi Kubo Tiên sinh vô tội kia.”
“Hiện nay Kuroba đã là ảo thuật gia nổi tiếng thế giới, trước giờ mình luôn cảm thấy hắn có vẻ tà tà (người anh phát ra tà khí a =)))), đáng sợ hơn so với Hattori. Cậu phải cẩn thận một chút nga!”
“Mình sẽ cẩn thận.”
-0-
Mori Kogoro – 毛利 小五郎 – Mao Lợi Tiểu Ngũ Lang
-0-
-0-
Vụ án kế:
Bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ,….
Sau đó, …..
-0-
Vi: Ran, ta iu nàng… TT
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook