[Đồng Nhân Conan] Kha Nam – Conan
-
Chương 13
Conan – Kha nam 13
Nhìn đến Shinichi ngay cả đứng dậy đều là một vấn đề lớn, Hattori cùng Kuroba làm một cuộc kiểm điểm nho nhỏ, hình như mình có chút quá tay với bảo bối rồi. Shinichi cục cưng mới nếm thử tình yêu, mà bọn họ liền không chút nào kềm chế, liên tục hai đêm đem bé thực kiền mạt tịnh (ăn sạch sẽ), vậy là có chút quá đáng a.
Nhìn bộ dáng người trong lòng khổ sở như vậy, đương nhiên lưỡng lang cũng có ít nhiều áy náy. Nhưng cuộc tự kiểm này rất nhanh bay sạch vì sự vui sướng khi có được món trân bảo mà mình khát cầu đã lâu kia.
Trơ mắt nhìn thân thể Shinichi là không thể chịu nổi nếu nhận thêm một lần ‘yêu thương’ của bọn họ nữa, ban ngày thì đỡ hơn, nhưng đến buổi tối thì sao đây? Nếu cùng giường cùng gối với Shinichi, bọn họ nhất định không thể khống chế bản thân, chắc chắn sẽ mó tay vào người em ngay. Vì suy nghĩ cho ‘hạnh phúc của tiểu đệ’ mai sau, vẫn là tạm thời nên nhẫn nại thì tốt hơn, tuy rằng nói cố nhịn nhưng nén xuống cũng thật vất vả a.
Hattori cùng Kuroba thương lượng một chút, quyết định tạm thời hai người bọn họ sẽ ngủ ở phòng khác. Mắt không thấy thì tâm sẽ bớt loạn thôi!
Mỗi ngày đều ôn nhu chiều chuộng, hỏi han ân cần quan tâm. Đương nhiên là phải trấn an người trong lòng a, suốt hai ngày nay tâm linh của em bị tổn thương không nhẹ rồi, đồng thời cũng là săn sóc bù lại hai đêm kia làm em mệt nhọc quá mức.
Khi thân thể Shinichi khôi phục lại. Hắn luôn nghĩ cách làm thế nào trốn thoát, một mình Hattori, hắn đối phó còn thấy khó khăn, huống chi còn có thêm Kuroba. Hắn cần phải hảo hảo mà suy xét kỹ mới được.
Vốn đang suy nghĩ mãi chuyện đào thoát đến ngủ quên mất. Tiếng mở cửa khiến Shinichi bừng tỉnh từ trong giấc ngủ. là ai vào? Toà biệt thự này chỉ có ba người bọn họ, là Hattori hay là Kuroba?
Cố ý bước nhẹ chân, đang hướng gần về phía giường. Hắn muốn làm gì? Cảm giác một bên giường trũng xuống, rồi một lúc lâu sau đó đều không có động tĩnh gì nữa. Rốt cuộc là chuyện gì đây? Ánh mắt chăm chú như lửa nóng, kiến cho Shinichi đang giả vở ngủ bỗng cảm thấy thật sợ hãi.
Sau đó, cảm giác tóc trên trán bị vén qua, hắn rốt cuộc muốn làm gì? Gì? Đáp án là…..một nụ hôn nhẹ nhàng hạ xuống trán hắn, hoàn toàn khác biệt với hai đêm cuồng dã kia, nụ hôn này nhẹ như gió thoảng, tràn ngập yêu thương.
“Shinichi, ta rất yêu ngươi.”
Hattori?! Kiềm chế kinh ngạc dâng lên trong lòng, Shinichi cũng không nhúc nhích, nằm yên chờ hành động kế tiếp của Hattori. Chính là Hattori nói xong câu đó lại hôn khẽ lên trán hắn một cái nữa rồi đứng dậy ly khai. Bước chân cũng cố gắng thật khẽ khàng như lúc đến.
Hattori xảy ra chuyện gì vậy? Hắn sao lại......
Không bao lâu sau, cửa phòng lại bị mở ra.
Hattori quay trở lại sao? Không đúng, không phải hắn, cảm giác không giống. Loại cảm giác này...... Chẳng lẽ là Kuroba?
Không giống với ấm áp nhẹ nhàng của Hattori, Kuroba luôn toát ra một cảm giác nguy hiểm và mị hoặc. (mê hoặc và bí ẩn)
Kuroba ngồi bên giường, nhìn người yêu thương đang ngủ, sắc mặt ngây thơ đáng yêu như đứa nhỏ, trong lòng dâng lên một cỗ yêu thương nồng cháy. Khẽ vuốt hai má hắn, giống như vuốt ve một báu vật vô giá, tay hạ xuống cảm nhận được sự non mịn, làm Kuroba luyến tiếc không muốn buông tay.
“Ta yêu ngươi! thật sự yêu ngươi! Làm ơn lưu lại đi, xin đừng rời đi.” Cùng với thanh âm biến mất chính là nụ hôn khe khẽ dừng trên môi.
Cả Hattori và Kuroba khi đến và đi đều thật lặng lẽ, không phát hiện ánh mắt trong vắt to tròn ở phía sau nhìn theo bóng bọn họ rời đi.
Từ sau đó, mỗi đêm Shinichi đều cố ý bảo trì thanh tỉnh, hai người kia mỗi đêm đều đến phòng hắn, thâm tình nhìn hắn thật chăm chú, âm thanh nhuyễn nhu (ôn nhu nhẹ nhàng), lời nói nhỏ nhẹ, hôn môi khẽ khàng mềm mại. Bọn họ đều tưởng là thần không biết quỷ không hay, nhưng lại không ngờ Shinichi đã sớm nhìn thấu trong mắt, ghi tạc trong lòng.
Ở chung vài ngày, hai người kia không lúc nào là không biểu hiện ra sự quan tâm yêu thương đối với hắn, nếu nói hoàn toàn không hề cảm động là nói dối, nhưng bản thân không yêu nam giới, đối đối tình cảm của bọn họ, hắn chỉ có thể nói câu xin lỗi.
Kuroba thực mẫn cảm, hắn mơ hồ cảm thấy Shinichi gần đây hơi yên phận thì có chút gì đó không thích hợp, dường như đang âm thầm lên kế hoạch gì đó. Nhưng hắn tình nguyện tin tưởng Shinichi, tin tưởng hắn sẽ bị mình cùng Hattori làm cảm động.
Tình cảm của hắn đối với Shinichi không hề ít hơn Hattori, suy cho cùng, hắn đối với Shinichi là nhất kiến chung tình (vừa thấy đã yêu). Khi hai người lần đầu tiên đụng độ nhau, sự cơ trí và mẫn tuệ sâu sắc (trí tuệ minh mẫn) đã thật sự thuyết phục mình, khi hắn ra lệnh điều động binh lực một cách chu đáo chặt chẽ, chính mình suýt nữa bị bắt rồi.
Hôm đó khi hành động, cứ nghĩ là thắng chắc rồi thì bỗng một tiếng súng vang lên, kéo tấm vải lớn mà mình đang ẩn thân ra, trong nháy mắt tấm vải nhấc lên, hắn thấy Shinichi ở trong trực thăng. Tuổi xấp xỉ chính mình, dung mạo thanh tú. Trong một khắc đó, hắn biết lòng mình từ đó sẽ không thể chứa thêm bóng hình của ai khác nữa.
Hắn bắt đầu điên cuồng điều tra chuyện của Shinichi, biết hắn tên là Shinichi Kudo, sống tại Tokyo biết hắn đang học tại trường Trung học Đế Đan biết hắn được xưng tụng là thám tử học sinh cực kỳ thông minh, là cứu thế cho cánh cảnh sát Nhật Bản còn biết hắn có một thanh mai trúc mã tên là Ran Mori biết......
Để có thể đem lực chú ý của hắn kéo về trên người mình, bản thân liền tích cực tạo án, không ngừng vận dụng thủ đoạn cao siêu đến kích thích ý chí chiến đấu của hắn. Cuối cùng, thành công, Shinichi coi hắn là kình địch, thề muốn đưa hắn vào ăn cơm trong nhà lao. Không sao cả, dù sao bản thân đã sớm bị hắn bắt làm tù binh rồi.
Sau khi Shinichi mất tích, Kuroba lo lắng tìm kiếm, lại không hề thu hoạch được gì. Trong lúc vô ý phát hiện bên cạnh Ran Mori có một tiểu quỷ bình tỉnh hơn người, lời nói và cử chỉ của hắn cực kỳ giống Shinichi, sau vài lần theo dõi liền khẳng định đó là hình bóng khắc sâu trong lòng mình. Âm thầm thấy may mắn, như vậy Shinichi tạm thời sẽ không bị cô nữ sinh tên Ran Mori cướp đi. Chính vì vậy, khi thân phận hắn sắp bị phát hiện thì liền đứng ra giúp hắn giải vây.
Nghĩ đến Shinichi, dục vọng của hắn càng ngày càng mạnh lên, đè nén thế nào cũng không đuọc. Đến khi trong một lần ngẫu nhiên phát hiện Heiji Hattori cũng có tình cảm với hắn giống mình, hắn biết bản thân rốt cuộc nhịn không nổi nữa. Hắn muốn có Shinichi! Một kế hoạch lập tức hình thành trong đầu, hắn liền tìm đến Hattori.
Hắn cũng không hề thấy hối hận vì những chuyện đã làm với Shinichi, cuộc sống yên bình hện tại ── ít nhất ngoài mặt là như thế, làm cho hắn thật thỏa mãn, chỉ cần có được Shinichi ở bên cạnh, chỉ cần hắn không ly khai. Con người chính là như vậy, khi không chiếm được thì có thể chịu đựng được sự cô tịch khi người trong lòng không ở bên cạnh mình, nhưng đến khi chiếm được rồi, liền không thể chịu đựng được chuyện hắn sẽ rời đi, muốn hoàn toàn giữ lấy hắn. Tin tưởng Hattori cũng nghĩ giống mình.
Trên bàn cơm.
“Shinichi cưng, thức ăn này ngon lắm nga, nếm thử một chút xem!”
“Shinichi thân ái, ăn nhiều một chút, cưng rất gầy, ăn ít vậy không được!”
Kuroba và Hattori không ngừng gắp thức ăn vào bát của Shinichi, đối mặt với núi nhỏ thức ăn nhô cao trước mắt, Shinichi mặt không chút thay đổi mà ăn dần, vẫn như bình thường không thèm trả lời bọn hắn.
“Shinichi thân ái, ta nghĩ cưng hẳn là có thể cảm nhận được cảm tình sâu đậm của ta và Hattori đối với cưng chứ, chúng ta có thể chịu được cưng lãnh đạm, cưng tùy hứng, nhưng cưng tốt nhất đừng có bất kỳ ý niệm muốn ly khai nào trong đầu. Bởi vì nếu cưng bỏ đi, chúng ta không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu, sẽ hại người, khiến họ tổn thương đổ máu gì đó không biết chừng. Hy vọng cưng đừng làm ra chuyện gì khiến tất cả mọi người hối hận về sau a.”
Shinichi nháy nháy mắt, chợt nghĩ lẽ nào Kuroba biết kế hoạch ngầm của hắn, sau một lúc lâu yên lặng, thấy Kuroba không nhắc lại gì nữa, mới an quyết, trong lòng nghĩ: xem ra kế hoạch phải lập tức triển khai mới được, miễn cho đêm dài lắm mộng.
Cơ hội cuối cùng cũng đến, hôm nay hai người Kuroba và Hattori đều có việc phải ra ngoài, theo thường lệ đem một bàn tay Shinichi còng lại ở đầu giường, khoá chặt cửa lại. Nghĩ như vậy là an toàn rồi, nhưng hai người trăm triệu lần không nghỉ tới, khi bọn hắn mang lễ vật (quà), lòng tràn đầy vui sướng gấp rút trở về, đối mặt chính là căn phòng không một bóng người…
-0-
-0-
Vụ án kế:
“Ran, chuyện này đừng nhắc lại nữa.”
“Shinichi,......”
Nhìn đến Shinichi ngay cả đứng dậy đều là một vấn đề lớn, Hattori cùng Kuroba làm một cuộc kiểm điểm nho nhỏ, hình như mình có chút quá tay với bảo bối rồi. Shinichi cục cưng mới nếm thử tình yêu, mà bọn họ liền không chút nào kềm chế, liên tục hai đêm đem bé thực kiền mạt tịnh (ăn sạch sẽ), vậy là có chút quá đáng a.
Nhìn bộ dáng người trong lòng khổ sở như vậy, đương nhiên lưỡng lang cũng có ít nhiều áy náy. Nhưng cuộc tự kiểm này rất nhanh bay sạch vì sự vui sướng khi có được món trân bảo mà mình khát cầu đã lâu kia.
Trơ mắt nhìn thân thể Shinichi là không thể chịu nổi nếu nhận thêm một lần ‘yêu thương’ của bọn họ nữa, ban ngày thì đỡ hơn, nhưng đến buổi tối thì sao đây? Nếu cùng giường cùng gối với Shinichi, bọn họ nhất định không thể khống chế bản thân, chắc chắn sẽ mó tay vào người em ngay. Vì suy nghĩ cho ‘hạnh phúc của tiểu đệ’ mai sau, vẫn là tạm thời nên nhẫn nại thì tốt hơn, tuy rằng nói cố nhịn nhưng nén xuống cũng thật vất vả a.
Hattori cùng Kuroba thương lượng một chút, quyết định tạm thời hai người bọn họ sẽ ngủ ở phòng khác. Mắt không thấy thì tâm sẽ bớt loạn thôi!
Mỗi ngày đều ôn nhu chiều chuộng, hỏi han ân cần quan tâm. Đương nhiên là phải trấn an người trong lòng a, suốt hai ngày nay tâm linh của em bị tổn thương không nhẹ rồi, đồng thời cũng là săn sóc bù lại hai đêm kia làm em mệt nhọc quá mức.
Khi thân thể Shinichi khôi phục lại. Hắn luôn nghĩ cách làm thế nào trốn thoát, một mình Hattori, hắn đối phó còn thấy khó khăn, huống chi còn có thêm Kuroba. Hắn cần phải hảo hảo mà suy xét kỹ mới được.
Vốn đang suy nghĩ mãi chuyện đào thoát đến ngủ quên mất. Tiếng mở cửa khiến Shinichi bừng tỉnh từ trong giấc ngủ. là ai vào? Toà biệt thự này chỉ có ba người bọn họ, là Hattori hay là Kuroba?
Cố ý bước nhẹ chân, đang hướng gần về phía giường. Hắn muốn làm gì? Cảm giác một bên giường trũng xuống, rồi một lúc lâu sau đó đều không có động tĩnh gì nữa. Rốt cuộc là chuyện gì đây? Ánh mắt chăm chú như lửa nóng, kiến cho Shinichi đang giả vở ngủ bỗng cảm thấy thật sợ hãi.
Sau đó, cảm giác tóc trên trán bị vén qua, hắn rốt cuộc muốn làm gì? Gì? Đáp án là…..một nụ hôn nhẹ nhàng hạ xuống trán hắn, hoàn toàn khác biệt với hai đêm cuồng dã kia, nụ hôn này nhẹ như gió thoảng, tràn ngập yêu thương.
“Shinichi, ta rất yêu ngươi.”
Hattori?! Kiềm chế kinh ngạc dâng lên trong lòng, Shinichi cũng không nhúc nhích, nằm yên chờ hành động kế tiếp của Hattori. Chính là Hattori nói xong câu đó lại hôn khẽ lên trán hắn một cái nữa rồi đứng dậy ly khai. Bước chân cũng cố gắng thật khẽ khàng như lúc đến.
Hattori xảy ra chuyện gì vậy? Hắn sao lại......
Không bao lâu sau, cửa phòng lại bị mở ra.
Hattori quay trở lại sao? Không đúng, không phải hắn, cảm giác không giống. Loại cảm giác này...... Chẳng lẽ là Kuroba?
Không giống với ấm áp nhẹ nhàng của Hattori, Kuroba luôn toát ra một cảm giác nguy hiểm và mị hoặc. (mê hoặc và bí ẩn)
Kuroba ngồi bên giường, nhìn người yêu thương đang ngủ, sắc mặt ngây thơ đáng yêu như đứa nhỏ, trong lòng dâng lên một cỗ yêu thương nồng cháy. Khẽ vuốt hai má hắn, giống như vuốt ve một báu vật vô giá, tay hạ xuống cảm nhận được sự non mịn, làm Kuroba luyến tiếc không muốn buông tay.
“Ta yêu ngươi! thật sự yêu ngươi! Làm ơn lưu lại đi, xin đừng rời đi.” Cùng với thanh âm biến mất chính là nụ hôn khe khẽ dừng trên môi.
Cả Hattori và Kuroba khi đến và đi đều thật lặng lẽ, không phát hiện ánh mắt trong vắt to tròn ở phía sau nhìn theo bóng bọn họ rời đi.
Từ sau đó, mỗi đêm Shinichi đều cố ý bảo trì thanh tỉnh, hai người kia mỗi đêm đều đến phòng hắn, thâm tình nhìn hắn thật chăm chú, âm thanh nhuyễn nhu (ôn nhu nhẹ nhàng), lời nói nhỏ nhẹ, hôn môi khẽ khàng mềm mại. Bọn họ đều tưởng là thần không biết quỷ không hay, nhưng lại không ngờ Shinichi đã sớm nhìn thấu trong mắt, ghi tạc trong lòng.
Ở chung vài ngày, hai người kia không lúc nào là không biểu hiện ra sự quan tâm yêu thương đối với hắn, nếu nói hoàn toàn không hề cảm động là nói dối, nhưng bản thân không yêu nam giới, đối đối tình cảm của bọn họ, hắn chỉ có thể nói câu xin lỗi.
Kuroba thực mẫn cảm, hắn mơ hồ cảm thấy Shinichi gần đây hơi yên phận thì có chút gì đó không thích hợp, dường như đang âm thầm lên kế hoạch gì đó. Nhưng hắn tình nguyện tin tưởng Shinichi, tin tưởng hắn sẽ bị mình cùng Hattori làm cảm động.
Tình cảm của hắn đối với Shinichi không hề ít hơn Hattori, suy cho cùng, hắn đối với Shinichi là nhất kiến chung tình (vừa thấy đã yêu). Khi hai người lần đầu tiên đụng độ nhau, sự cơ trí và mẫn tuệ sâu sắc (trí tuệ minh mẫn) đã thật sự thuyết phục mình, khi hắn ra lệnh điều động binh lực một cách chu đáo chặt chẽ, chính mình suýt nữa bị bắt rồi.
Hôm đó khi hành động, cứ nghĩ là thắng chắc rồi thì bỗng một tiếng súng vang lên, kéo tấm vải lớn mà mình đang ẩn thân ra, trong nháy mắt tấm vải nhấc lên, hắn thấy Shinichi ở trong trực thăng. Tuổi xấp xỉ chính mình, dung mạo thanh tú. Trong một khắc đó, hắn biết lòng mình từ đó sẽ không thể chứa thêm bóng hình của ai khác nữa.
Hắn bắt đầu điên cuồng điều tra chuyện của Shinichi, biết hắn tên là Shinichi Kudo, sống tại Tokyo biết hắn đang học tại trường Trung học Đế Đan biết hắn được xưng tụng là thám tử học sinh cực kỳ thông minh, là cứu thế cho cánh cảnh sát Nhật Bản còn biết hắn có một thanh mai trúc mã tên là Ran Mori biết......
Để có thể đem lực chú ý của hắn kéo về trên người mình, bản thân liền tích cực tạo án, không ngừng vận dụng thủ đoạn cao siêu đến kích thích ý chí chiến đấu của hắn. Cuối cùng, thành công, Shinichi coi hắn là kình địch, thề muốn đưa hắn vào ăn cơm trong nhà lao. Không sao cả, dù sao bản thân đã sớm bị hắn bắt làm tù binh rồi.
Sau khi Shinichi mất tích, Kuroba lo lắng tìm kiếm, lại không hề thu hoạch được gì. Trong lúc vô ý phát hiện bên cạnh Ran Mori có một tiểu quỷ bình tỉnh hơn người, lời nói và cử chỉ của hắn cực kỳ giống Shinichi, sau vài lần theo dõi liền khẳng định đó là hình bóng khắc sâu trong lòng mình. Âm thầm thấy may mắn, như vậy Shinichi tạm thời sẽ không bị cô nữ sinh tên Ran Mori cướp đi. Chính vì vậy, khi thân phận hắn sắp bị phát hiện thì liền đứng ra giúp hắn giải vây.
Nghĩ đến Shinichi, dục vọng của hắn càng ngày càng mạnh lên, đè nén thế nào cũng không đuọc. Đến khi trong một lần ngẫu nhiên phát hiện Heiji Hattori cũng có tình cảm với hắn giống mình, hắn biết bản thân rốt cuộc nhịn không nổi nữa. Hắn muốn có Shinichi! Một kế hoạch lập tức hình thành trong đầu, hắn liền tìm đến Hattori.
Hắn cũng không hề thấy hối hận vì những chuyện đã làm với Shinichi, cuộc sống yên bình hện tại ── ít nhất ngoài mặt là như thế, làm cho hắn thật thỏa mãn, chỉ cần có được Shinichi ở bên cạnh, chỉ cần hắn không ly khai. Con người chính là như vậy, khi không chiếm được thì có thể chịu đựng được sự cô tịch khi người trong lòng không ở bên cạnh mình, nhưng đến khi chiếm được rồi, liền không thể chịu đựng được chuyện hắn sẽ rời đi, muốn hoàn toàn giữ lấy hắn. Tin tưởng Hattori cũng nghĩ giống mình.
Trên bàn cơm.
“Shinichi cưng, thức ăn này ngon lắm nga, nếm thử một chút xem!”
“Shinichi thân ái, ăn nhiều một chút, cưng rất gầy, ăn ít vậy không được!”
Kuroba và Hattori không ngừng gắp thức ăn vào bát của Shinichi, đối mặt với núi nhỏ thức ăn nhô cao trước mắt, Shinichi mặt không chút thay đổi mà ăn dần, vẫn như bình thường không thèm trả lời bọn hắn.
“Shinichi thân ái, ta nghĩ cưng hẳn là có thể cảm nhận được cảm tình sâu đậm của ta và Hattori đối với cưng chứ, chúng ta có thể chịu được cưng lãnh đạm, cưng tùy hứng, nhưng cưng tốt nhất đừng có bất kỳ ý niệm muốn ly khai nào trong đầu. Bởi vì nếu cưng bỏ đi, chúng ta không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu, sẽ hại người, khiến họ tổn thương đổ máu gì đó không biết chừng. Hy vọng cưng đừng làm ra chuyện gì khiến tất cả mọi người hối hận về sau a.”
Shinichi nháy nháy mắt, chợt nghĩ lẽ nào Kuroba biết kế hoạch ngầm của hắn, sau một lúc lâu yên lặng, thấy Kuroba không nhắc lại gì nữa, mới an quyết, trong lòng nghĩ: xem ra kế hoạch phải lập tức triển khai mới được, miễn cho đêm dài lắm mộng.
Cơ hội cuối cùng cũng đến, hôm nay hai người Kuroba và Hattori đều có việc phải ra ngoài, theo thường lệ đem một bàn tay Shinichi còng lại ở đầu giường, khoá chặt cửa lại. Nghĩ như vậy là an toàn rồi, nhưng hai người trăm triệu lần không nghỉ tới, khi bọn hắn mang lễ vật (quà), lòng tràn đầy vui sướng gấp rút trở về, đối mặt chính là căn phòng không một bóng người…
-0-
-0-
Vụ án kế:
“Ran, chuyện này đừng nhắc lại nữa.”
“Shinichi,......”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook