[Đồng Nhân Bof] Người Trong Lòng Của Yoon Ji Hoo
-
Chương 35
Sau chuyện đám cưới ngày hôm ấy, mọi người nhanh chóng quay lại cuộc sống bình thường. Ha Jae Kyung vốn tính lên đường tiếp tục các cuộc du ngoạn của mình, thế nhưng không biết hôm ấy Song Woo Bin đã nói gì với cô ấy, Ha Jae Kyung cuối cùng ở lại Hàn Quốc, hơn nữa cũng làm thủ tục nhập học lớp 12 tại trường Shinwa, cô ấy học chung phòng học với F4.
Ha Jae Kyung vốn là học sinh trường trung học Urban tại Canada theo hình thức học tại nhà, vì vậy mới có nhiều thời gian đi chơi như vậy. Lần này cô ấy chịu ở lại Hàn Quốc, mọi người cũng rất vui mừng.
Chủ tịch Kang vốn tức giận vì đám cưới giữa hai người không thành, vì vậy trút hết lên đầu Geum Jan Di, thế nhưng sau khi Goo Jun Hee phát hiện chủ tịch Goo Jun Ha, tức ba cô ấy còn sống và đang trở thành người thực vật, liền vô cùng tức giận, gây nào loạn trong nhà, nhờ đó mà chủ tịch Kang không còn tinh lực để đối phó với Geum Jan Di nữa.
Eun Bi lại tiếp tục ngày ngày đi học, hấp thu những tri thức của mình, vì Song Ki Huyn đã định hướng cho Eun Bi sau này sẽ học đại học Queen Mary, thế nên Eun Bi không cần phải quá cố gắng trong việc học, chủ yếu là học ngoại ngữ, tuy Eun Bi có thể trò chuyện vài câu đơn giản bằng tiếng Anh, nhưng nếu muốn trở thành sinh viên ngành văn học thì như thế vẫn chưa đủ.
Buổi tối, Eun Bi ở trong phòng ngồi gặm cuốn tiểu thuyết “Ngạo mạn và thành kiến” bằng tiếng Anh, đây là cách Eun Bi trau dồi vốn ngoại ngữ của mình, vừa đọc vừa suy nghĩ về thài độ của Song Woo Bin mấy ngày nay.
Dạo này Eun Bi cảm thấy anh trai mình trở nên rất kì lạ, anh ấy bỗng trở nên nghiêm túc hơn hẳn, không còn dạo câu lạc bộ đêm nữa, lại thường xuyên xung phong làm tài xế mỗi khi Eun Bi và Ha Jae Kyung đi dạo phố. Tối nay thì lại giành việc đem gói đồ mà Eun Bi muốn gửi cho Ha Jae Kyung, tự mình chạy đến khách sạn, giao cho cô ấy, đến giờ vẫn chưa về.
Không phải nói anh trai mình như vậy là không tốt, thế nhưng bỗng chốc thay đổi nhiều như vậy, Eun Bi cảm thấy hơi…không quen.
Hôm qua khi cô bé gọi điện cho mẹ nói đến chuyện này, mẹ liền sốt sắng hỏi về chị Jae Kyung và tình hình khi mọi người đi chơi, Eun Bi chẳng hiểu ra làm sao cả, thế nhưng vẫn hào hứng kể chị ấy tốt như thế nào, anh trai lạ như thế kia.
Mẹ nghe xong thì cười tủm tỉm bảo không sao cả, chỉ là anh trai trưởng thành.
Eun Bi cắn cắn môi, chẳng phải anh trai trưởng thành lâu rồi sao. Thế nhưng hôm nay khi ngẫm nghĩ lại, mắt cô bé chợt sáng ra, chẳng lẽ mình sắp có chị dâu. Vừa nghĩ đến việc chị Jae Kyung có thể trở thành chị dâu mình, Eun Bi liền vô cùng vui vẻ, định bụng ngày mai sẽ kể cho Yoon Ji Hoo nghe.
Nào ngờ chưa đợi đến ngày mai, bác quản gia đã lên báo là Yoon Ji Hoo đang ở dưới lầu chờ mình.
Eun Bi nhìn đồng hồ, 9 giờ 55 tối, ngoài trời lại đang đổ mưa to, chẳng biết trễ thế này anh Ji Hoo đến để làm gì nhỉ. Trên người Eun Bi chỉ mặc một cái áo đầm ngủ màu trắng mỏng manh, cô bé cũng chẳng thèm để ý, chạy thẳng xuống lầu.
Yoon Ji Hoo ngồi trên ghế, đầu cúi xuống, cả người toát ra một loại cảm giác cô tịch, như thể cả thế giới ruồng bỏ anh, người anh ướt sũng, Eun Bi nhanh chóng chạy tới, vừa lúc bác quản gia đem một cái khăn đến, Eun Bi nhanh chóng đón lấy, nhanh nhẹn lau tóc cho Yoon Ji Hoo.
“Anh Ji Hoo, anh sao vậy? Sao lại ướt cả người thế này?”
Yoon Ji Hoo ngước mặt lên, thấy là Eun Bi, liền đưa tay ôm lấy cô bé, giọng nói trầm trầm: “Anh hôm nay đã gặp ông ấy!”
“Ông ấy? Ai?” – Bàn tay anh siết chặt lấy eo Eun Bi làm cô bé hơi khó chịu, thế nhưng cũng không giãy ra, chỉ tiếp tục nhẹ nhàng lau tóc, lau cổ cho anh.
“Ông nội anh.” – Anh trầm giọng trả lời. Giọng nói của anh vẫn lạnh nhạt như thường ngày, thế nhưng khi nói ra 3 chữ này, cánh tay anh càng siết chặt lấy Eun Bi, mặt vùi vào ngực cô, như thể muốn chôn mình ở trong ấy.
Hành động lau tóc của Eun Bi thoáng dừng một cái, cô bé đã từng nghe anh trai kể về ông nội anh Ji Hoo, cũng biết chính ông là người yêu cầu cha mẹ giấu anh ấy về chuyện mình còn sống, thế nhưng Eun Bi lại không cảm thấy gì cả, dù sao cô bé cũng mất kí ức, chẳng nhớ được gì.
Eun Bi không lau tóc nữa, mà vòng tay ôm lấy anh, bắt chước hành động thường ngày của anh, khẽ đặt một nụ hôn lên tóc anh để trấn an, mỉm cười nói: “Vậy thì tốt chứ sao! Ông nội là người thân duy nhất của anh, nay anh tìm thấy ông rồi, anh phải vui mới đúng!”
Yoon JI Hoo ngước mặt lên, lạnh lùng nói: “Người thân duy nhất, thế nhưng chính ông là người đã bỏ rơi anh khi anh cần ông nhất, chính ông là người khiến cho anh phải rời xa em bấy lâu nay, đó cũng là những việc mà người thân duy nhất phải làm sao.”
Anh buông Eun Bi ra, nở nụ cười trào phúng: “Đúng rồi, chính anh là người đã hại chết cha mẹ, chính anh là người khiến ông mất đi đứa con trai và con dâu của mình, ông hẳn là hận anh lắm!”
“Đừng nói bậy!” – Eun Bi đưa tay che miệng anh, đôi mắt long lanh trở nên ươn ướt.
“Tai nạn đó chỉ là ngoài ý muốn, anh đừng đổ hết mọi tội lỗi lên đầu mình như vậy. Anh như thế, em khó chịu lắm!”
Yoon Ji Hoo đưa tay lau đi nước mắt cho cô, bi thương nói: “Thế nhưng đó là sự thật, vì vậy mà ông mới hận anh, mới bỏ rơi anh nhiều năm như vậy, lần này nếu không phải Jun Pyo vô tình gặp phải, có phải là ông định suốt đời cũng không gặp mặt anh hay không?”
Nói đến đây, những giọt nước mắt kìm nén bấy lâu cuối cùng cũng rơi xuống. Anh là con trai, anh không được yếu đuối, thế nhưng đứng trước mặt anh là cô bé anh yêu thương nhất, anh chỉ muốn yếu đuối trước mặt cô.
Ha Jae Kyung vốn là học sinh trường trung học Urban tại Canada theo hình thức học tại nhà, vì vậy mới có nhiều thời gian đi chơi như vậy. Lần này cô ấy chịu ở lại Hàn Quốc, mọi người cũng rất vui mừng.
Chủ tịch Kang vốn tức giận vì đám cưới giữa hai người không thành, vì vậy trút hết lên đầu Geum Jan Di, thế nhưng sau khi Goo Jun Hee phát hiện chủ tịch Goo Jun Ha, tức ba cô ấy còn sống và đang trở thành người thực vật, liền vô cùng tức giận, gây nào loạn trong nhà, nhờ đó mà chủ tịch Kang không còn tinh lực để đối phó với Geum Jan Di nữa.
Eun Bi lại tiếp tục ngày ngày đi học, hấp thu những tri thức của mình, vì Song Ki Huyn đã định hướng cho Eun Bi sau này sẽ học đại học Queen Mary, thế nên Eun Bi không cần phải quá cố gắng trong việc học, chủ yếu là học ngoại ngữ, tuy Eun Bi có thể trò chuyện vài câu đơn giản bằng tiếng Anh, nhưng nếu muốn trở thành sinh viên ngành văn học thì như thế vẫn chưa đủ.
Buổi tối, Eun Bi ở trong phòng ngồi gặm cuốn tiểu thuyết “Ngạo mạn và thành kiến” bằng tiếng Anh, đây là cách Eun Bi trau dồi vốn ngoại ngữ của mình, vừa đọc vừa suy nghĩ về thài độ của Song Woo Bin mấy ngày nay.
Dạo này Eun Bi cảm thấy anh trai mình trở nên rất kì lạ, anh ấy bỗng trở nên nghiêm túc hơn hẳn, không còn dạo câu lạc bộ đêm nữa, lại thường xuyên xung phong làm tài xế mỗi khi Eun Bi và Ha Jae Kyung đi dạo phố. Tối nay thì lại giành việc đem gói đồ mà Eun Bi muốn gửi cho Ha Jae Kyung, tự mình chạy đến khách sạn, giao cho cô ấy, đến giờ vẫn chưa về.
Không phải nói anh trai mình như vậy là không tốt, thế nhưng bỗng chốc thay đổi nhiều như vậy, Eun Bi cảm thấy hơi…không quen.
Hôm qua khi cô bé gọi điện cho mẹ nói đến chuyện này, mẹ liền sốt sắng hỏi về chị Jae Kyung và tình hình khi mọi người đi chơi, Eun Bi chẳng hiểu ra làm sao cả, thế nhưng vẫn hào hứng kể chị ấy tốt như thế nào, anh trai lạ như thế kia.
Mẹ nghe xong thì cười tủm tỉm bảo không sao cả, chỉ là anh trai trưởng thành.
Eun Bi cắn cắn môi, chẳng phải anh trai trưởng thành lâu rồi sao. Thế nhưng hôm nay khi ngẫm nghĩ lại, mắt cô bé chợt sáng ra, chẳng lẽ mình sắp có chị dâu. Vừa nghĩ đến việc chị Jae Kyung có thể trở thành chị dâu mình, Eun Bi liền vô cùng vui vẻ, định bụng ngày mai sẽ kể cho Yoon Ji Hoo nghe.
Nào ngờ chưa đợi đến ngày mai, bác quản gia đã lên báo là Yoon Ji Hoo đang ở dưới lầu chờ mình.
Eun Bi nhìn đồng hồ, 9 giờ 55 tối, ngoài trời lại đang đổ mưa to, chẳng biết trễ thế này anh Ji Hoo đến để làm gì nhỉ. Trên người Eun Bi chỉ mặc một cái áo đầm ngủ màu trắng mỏng manh, cô bé cũng chẳng thèm để ý, chạy thẳng xuống lầu.
Yoon Ji Hoo ngồi trên ghế, đầu cúi xuống, cả người toát ra một loại cảm giác cô tịch, như thể cả thế giới ruồng bỏ anh, người anh ướt sũng, Eun Bi nhanh chóng chạy tới, vừa lúc bác quản gia đem một cái khăn đến, Eun Bi nhanh chóng đón lấy, nhanh nhẹn lau tóc cho Yoon Ji Hoo.
“Anh Ji Hoo, anh sao vậy? Sao lại ướt cả người thế này?”
Yoon Ji Hoo ngước mặt lên, thấy là Eun Bi, liền đưa tay ôm lấy cô bé, giọng nói trầm trầm: “Anh hôm nay đã gặp ông ấy!”
“Ông ấy? Ai?” – Bàn tay anh siết chặt lấy eo Eun Bi làm cô bé hơi khó chịu, thế nhưng cũng không giãy ra, chỉ tiếp tục nhẹ nhàng lau tóc, lau cổ cho anh.
“Ông nội anh.” – Anh trầm giọng trả lời. Giọng nói của anh vẫn lạnh nhạt như thường ngày, thế nhưng khi nói ra 3 chữ này, cánh tay anh càng siết chặt lấy Eun Bi, mặt vùi vào ngực cô, như thể muốn chôn mình ở trong ấy.
Hành động lau tóc của Eun Bi thoáng dừng một cái, cô bé đã từng nghe anh trai kể về ông nội anh Ji Hoo, cũng biết chính ông là người yêu cầu cha mẹ giấu anh ấy về chuyện mình còn sống, thế nhưng Eun Bi lại không cảm thấy gì cả, dù sao cô bé cũng mất kí ức, chẳng nhớ được gì.
Eun Bi không lau tóc nữa, mà vòng tay ôm lấy anh, bắt chước hành động thường ngày của anh, khẽ đặt một nụ hôn lên tóc anh để trấn an, mỉm cười nói: “Vậy thì tốt chứ sao! Ông nội là người thân duy nhất của anh, nay anh tìm thấy ông rồi, anh phải vui mới đúng!”
Yoon JI Hoo ngước mặt lên, lạnh lùng nói: “Người thân duy nhất, thế nhưng chính ông là người đã bỏ rơi anh khi anh cần ông nhất, chính ông là người khiến cho anh phải rời xa em bấy lâu nay, đó cũng là những việc mà người thân duy nhất phải làm sao.”
Anh buông Eun Bi ra, nở nụ cười trào phúng: “Đúng rồi, chính anh là người đã hại chết cha mẹ, chính anh là người khiến ông mất đi đứa con trai và con dâu của mình, ông hẳn là hận anh lắm!”
“Đừng nói bậy!” – Eun Bi đưa tay che miệng anh, đôi mắt long lanh trở nên ươn ướt.
“Tai nạn đó chỉ là ngoài ý muốn, anh đừng đổ hết mọi tội lỗi lên đầu mình như vậy. Anh như thế, em khó chịu lắm!”
Yoon Ji Hoo đưa tay lau đi nước mắt cho cô, bi thương nói: “Thế nhưng đó là sự thật, vì vậy mà ông mới hận anh, mới bỏ rơi anh nhiều năm như vậy, lần này nếu không phải Jun Pyo vô tình gặp phải, có phải là ông định suốt đời cũng không gặp mặt anh hay không?”
Nói đến đây, những giọt nước mắt kìm nén bấy lâu cuối cùng cũng rơi xuống. Anh là con trai, anh không được yếu đuối, thế nhưng đứng trước mặt anh là cô bé anh yêu thương nhất, anh chỉ muốn yếu đuối trước mặt cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook