Bữa tiệc sinh nhật của Min Seo Huyn và cũng là bữa tiệc đánh dấu sự bỏ cuộc của cô cho một cuộc tình không có kết quả.

Min Seo Huyn nhìn sang Yoon Ji Hoo bên cạnh, dáng vẻ em ấy vẫn ung dung, đôi mắt nhàn nhạt liếc như thể chẳng có thứ gì có thể dao động đến tâm hồn tĩnh mịch của em ấy.

Ngay cả khi tất cả mọi người bên dưới đều đang giật mình, bàng hoàng, không thể tin bời quyết định thoát đi gia tộc, đi đến nước Pháp của cô, thì đôi mắt lạnh lùng ấy ngay cả nháy một cái cũng không có.

Tuy đã biết trước kết quả là như vậy, thế nhưng trong lòng cô không khỏi cảm thấy nặng trĩu.

So Yi Jung cầm ly rượu, vẻ bất ngờ vẫn chưa hề tan biến trong đôi mắt anh, khẽ khều người bên cạnh: “Này, chị ấy thật sự bỏ cuộc à, thế nhưng đừng ngay cả gia tộc cũng không về chứ!”

Song Woo Bin đứng bên cạnh, im lặng không đáp lời, lại đưa mắt nhìn Yoon Ji Hoo vẫn không tỏ vẻ gì đứng bên cạnh, thì thầm:

“Cho dù như thế, Ji Hoo vẫn không hề để ý!”

So Yi Jung nghe vậy, cũng nhìn lên bóng dáng màu trắng ở trên đài, tiếc nuối nói: “Quả thật là không để ý, cũng thật tiếc cho Min Seo Huyn!” – dừng một lát, anh lại nói: “ Cả Ji Hoo nữa!”

Phải, cả Min Seo Huyn lẫn Yoon Ji Hoo đều dành tình cảm cho một người mà mình sẽ không bao giờ được đáp lại, vì vậy Min Seo Huyn tội nghiệp, nhưng Yoon Ji Hoo cũng vậy thôi.

Song Woo Bin nghe bạn tốt nói vậy, ánh mắt hơi lóe ra: “Vậy thì chưa biết được!”

Việc Eun Bi tỉnh lại, anh vẫn chưa nói với mọi người, không phải là anh muốn giấu hay gì mà anh biết, nếu như bọn họ biết Eun Bi vẫn còn sống, họ sẽ rất kích động, mà Eun Bi bây giờ lại đang trong giai đoạn hồi phục, ý của ba mẹ là không muốn ai làm phiền em ấy trong thời gian này.

“Sao cơ, cậu vừa nói gì?”

“Không có gì!”

Thấy Song Woo Bin vẫn điềm nhiên uống rượu, So Yi Jung nheo mắt lại, đầy ý vị nói: “Dạo này cậu cứ thần bí!”

Song Woo Bin cười cười nói: “ Cậu suy nghĩ nhiều rồi.” – sau đó không đợi cho bạn tốt nói gì, liền nhanh chóng đi tới ôm eo cô bạn gái mới của mình, để lại So Yi Jung đầy nghi ngờ ở phía sau.

--

Trong phòng nghỉ, Yoon Ji Hoo vẫn không nói gì, tay cầm con gấu bông thủ công khẽ chạm lên mặt nó, đôi mắt đầy dịu dàng, khác hẳn với vẻ lạnh lùng thường ngày, điều này khiến Min Seo Huyn vừa bước vào cũng cảm thấy nhức mắt.

Cô đi lại gần anh, ngồi xuống, thế nhưng Yoon Ji Hoo cũng chỉ khẽ liếc cô một cái rồi thôi. Min Seo Huyn nhìn một hồi, cắn môi nói:

“ Trong mắt em, chị ngay cả một con gấu bông cũng không bằng sao?”

Cô biết con gấu bông đó từ đâu mà có, cũng biết lý do Ji Hoo lại âu yếm nó như vậy, thế nhưng để cô thừa nhận, sau tất cả, cô cũng không đấu lại người đã chết, cô thật không cam tâm.

“Chị sắp đi rồi, sẽ không trở về nữa, đến lúc này, mà một ánh mắt em cũng không muốn cho chị sao?”

Yoon Ji Hoo nhàn nhạt nói: “Đó là lựa chọn của chị.”

Nghe giọng điệu lạnh lùng đó, đôi mắt Min Seo Huyn dâng lên sự đau đớn: “Phải, là lựa chọn của chị.” – im lặng một hồi, cô lại dùng giọng điệu run rẩy, như cố hết sức hỏi:

“Yoon Ji Hoo, đối với em, chị là gì?”

Yoon Ji Hoo từ từ dời mắt sang Min Seo Huyn, đối mặt với đôi mắt đong đầy nước của cô, ánh mắt không hề dao động nói: “Là bạn của chị Jun Hee!”

“Chỉ là bạn của Jun Hee thôi sao, ngay cả việc là bạn của em cũng không đến sao?” – Min Seo Huyn tự giễu cười, tình cảm của cô bấy lâu nay, trong mắt người ta chẳng là gì cả.

Căn phòng lại rơi vào trong im lặng, một lát sau, Min Seo Huyn lau khô nước mắt của mình, đứng dậy, nói:

“Yoon Ji Hoo, em cũng biết tình cảm chị dành cho em, thế nhưng chị không có được tình cảm của em, thế nên bây giờ chị bỏ cuộc, đi tìm một vùng trời mới thuộc về mình.”

Yoon Ji Hoo vẫn không có phản ứng gì, Min Seo Huyn lại tiếp tục nói: “Tình cảm không được đáp lại, nên chị từ bỏ, còn em? Yoon Ji Hoo, em tỉnh lại đi, cho dù em có nhớ cô bé ấy như thế nào, thì cô bé ấy cũng đã chết rồi, giờ em cứ ôm con gấu đó thì được gì chứ!”

“Câm miệng!” – Yoon Ji Hoo tức giận quát to.

Thế nhưng Min Seo Huyn cô không sợ, dù gì, cô cũng không còn quay lại đây nữa, có lẽ sẽ không còn gặp lại thiếu niên ngày xưa khiến cho trái tim mình vừa đau đớn vừa đập loạn nhịp nữa:

“Yoon Ji Hoo, Song Eun Bi đã chết rồi, cô bé ấy mãi mãi cũng không thể đáp lại tình cảm của em, em hãy tỉnh táo lại đi, đừng mãi giam mình trong quá khứ nữa, làm như vậy, những người quan tâm em sẽ đau lòng, vì một người chết, vậy có đáng không, nếu như cô bé đó biết, em nghĩ cô ấy sẽ vui khi thấy bộ dạng em như vầy sao!”

Nói xong, cô không đợi cho Yoon Ji Hoo phản ứng, liền bước ra khỏi phòng, còn đưa tay đóng sầm cửa lại.

Trong phòng chỉ còn mỗi mình Yoon Ji Hoo, anh vẫn ngồi đó, không nhúc nhích. Có lẽ là 5 phút, cũng có lẽ là nửa tiếng sau, trong không gian tĩnh mịch vang lên tiếng thều thào:

“Không vui sao? Nếu như em thật sự không vui khi thấy anh như vậy, thì hãy về bên cạnh anh đi! Anh nhớ em, Eun Bi! Thật sự rất nhớ!”

*-*

Song Woo Bin đứng dậy, cất máy tính đi, để trên bàn, vô tình nhìn thấy tấm thiệp mời sinh nhật ngày hôm qua của Min Seo Huyn bên cạnh. Nghĩ đến hôm qua Min Seo Huyn tuyên bố là sẽ thoát li gia tộc, không quay về Hàn Quốc nữa, Woo Bin liền nhíu mày.

Có lẽ Min Seo Huyn đã không còn cố được nữa, muốn bỏ cuộc.

Mọi người ai cũng nói Ji Hoo yêu Min Seo Huyn, nhưng chỉ có người trong cuộc như bọn họ mới biết sự thật là như thế nào.

6 năm trước, Eun Bi bị tai nạn xe hơi, tình hình rất không lạc quan, lúc đó, Ji Ho gần như hỏng mất, tình hình còn nghiêm trọng hơn lúc cha mẹ cậu ấy mất. Lúc cha mẹ cậu ấy mất, ít nhất bên cạnh cậu ấy còn có Eun Bi, còn lúc này,…

Bác sĩ lại chuẩn đoán em ấy sẽ không bao giờ tỉnh lại. Ba mẹ cũng rất cảm động trước tình cảm mà cậu ấy dành cho Eun Bi, thế nhưng bây giờ Eun Bi đã thành ra như vậy rồi, cộng thêm ông nội của Ji Ho nhờ vả, bọn họ liền tuyên bố với mọi người là Eun Bi đã chết.

Dù sao thì người thực vật và chết, cũng không khác gì nhau mấy, việc Eun Bi còn sống, chỉ cần để người nhà biết là đã đủ rồi.

Hơn nữa lúc đó mọi người nghĩ, tuy tình cảm mà Ji Hoo dành cho Eun Bi là rất nhiều, nhưng dù gì thì Ji Hoo vẫn còn là thiếu niên, cậu ấy còn có một quãng đường dài, cho đến khi lớn lên, tình cảm này sẽ chỉ còn là trong hồi ức.

Nếu như Eun Bi đã chết, có lẽ Ji Hoo sẽ đau đớn rất nhiều, nhưng rồi thời gian trôi qua, Ji Hoo sớm hay muộn cũng sẽ quên, cậu ấy sẽ tìm được người con gái khác, tiếp tục cuộc sống của mình.

Thế nhưng nếu biết tình trạng thật của Eun Bi, với tính tình của Ji Hoo, cậu ấy chắc chắn sẽ không thoát ra được. Ngày ngày nhìn em ấy ngủ say mà không bao giờ tỉnh dậy được, nỗi đau đớn kéo dài đó, còn khó chịu hơn là biết em ấy chết.

Mọi người đã nghĩ Ji Hoo sẽ sớm quên đi thôi, như Yi Jung và Jun Pyo, bọn họ luôn coi Eun Bi là em gái, lúc đó, tuy họ cũng đau đớn nhưng bây giờ chẳng phải rất tốt. Thế nhưng ai ngờ, đến bây giờ, cậu ấy vẫn còn nhớ đến Eun Bi.

Thời gian qua, nhìn thấy tình trạng nửa sống nửa chết của Ji Hoo, đã mấy lần anh suýt nói ra, nhưng lại kiềm lại được. Ai ngờ, sau 6 năm, Eun Bi lại có thể tỉnh lại. Thế nhưng, bảo anh làm sao có thể nói sự thật với Ji Hoo đây, mấy năm qua, vì nhớ Eun Bi mà Ji Hoo đã thê thảm như vậy.

Song Woo Bin nhìn vào trong gương, thắt cà vạt, thở dài. Chỉ mong sao, khi Eun Bi đã quay về bên cạnh, mọi chuyện sẽ tốt hơn.

Song Woo Bin không hề biết, khi anh đang suy nghĩ lan man, thì tại trường Shinwa, Geum Jan Di đang quỳ trước Min Seo Huyn, cầu xin cô ấy ở lại bên cạnh Ji Hoo tiền bối.

---

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương