[Đồng Nhân Bof] Người Trong Lòng Của Yoon Ji Hoo
-
Chương 23
Lee Ha Jea đứng trước cửa phòng, lạnh lùng nhìn về phía 3 người Ginger, thế nhưng Eun Bi lại cảm thấy, ánh mắt ấy có một thoáng đảo qua bản thân, khiến cô bé bất giác rùng mình, trong lòng sinh ra một cảm giác e ngại.
“Ha Jea!” – Geum Jan Di bất ngờ kêu.
“Tiền bối, đi thôi!” – Lee Jea Ha không để ý đến anh mắt của mọi người, tự nhiên kéo Geum Jan Di đi.
Eun Bi nhìn nhìn hai người, sau đó nhanh chóng đuổi theo, chạy ra khỏi phòng học, Eun Bi liền đuổi kịp, kéo lấy cánh tay của Jan Di, kêu: “Chị Jan Di!”
Eun Bi e ngại nhìn Lee Ha Jea, Eun Bi không thích ánh mắt của người này, cô bé bướng bỉnh kêu: “Chị Jan Di, chị đi với em đi, anh Jun Pyo mấy hôm nay rất muốn gặp chị đó!”
Geum Jan Di vừa định trả lời, thì Lee Ha Jea đã lạnh lùng nói: “Goo Jun Pyo muốn gặp thì tiền bối phải tới liền sao, sao anh ta không tự mình đi gặp tiền bối, bộ những người như chúng tôi thì phải tuân theo mấy người vô điều kiện à?”
Ánh mắt lạnh lẽo cùng giọng điệu của Lee Ha Jea thật không phải là tốt, Eun Bi vô ý thức lùi lại một bước, thế nhưng bàn tay nắm lấy tay Geum Jan Di thì cũng không buông ra, cô bé không nhìn Lee Ha Jea, nói:
“Anh nói gì tôi không hiểu, chị Jan Di, hôm nay em tới tìm chị đi ăn trưa với bọn em nè!”
Geum Jan Di khó xử nhìn hai người, sau đó nhìn Eun Bi nói: “Để hôm khác được không? Bây giờ chị không đi với em được!”
Nói xong liền muốn bỏ tay Eun Bi ra, nhưng cô bé nắm rất chặt, không chịu buông, Eu Bi thật không muốn chị Jan Di đi với người này.
Lee Ha Jea nhìn Eun Bi, đưa tay giật mạnh một cái, kéo Geum Jan Di về phía mình.
Eun Bi vì trượt tay mà lảo đảo về phía trước, gương mặt cứ hướng mặt đất càng ngày càng gần, cô bé nhắm chặt mắt, ngay cả Geum Jan Di cũng bất ngờ trước trường hợp này, đối với tư thế của Eun Bi, nếu thật sự té, gương mặt cô bé sẽ đập thẳng xuống đất. Đúng lúc này, một bàn tay nhanh chóng vòng qua hông Eun Bi, ôm cô vào lòng.
Gương mặt không đập vào mặt đất như dự tính mà đập vào một lồng ngực cứng rắn với mùi hương quen thuộc, Eun Bi ngước mặt lên: “Anh Ji Hoo!”
Yoon Ji Hoo khẩn trương nhìn Eun Bi, lo lắng hỏi: “Có sao không?”
Song Woo Bin cũng chạy tới, nhìn tới nhìn lui: “Eun Bi, em không sao chứ?”
Eun Bi lắc đầu: “Em không sao hết, may mà anh Ji Hoo đỡ kịp!”
Bên này thì không sao, thế nhưng bên kia thì không như thế. Goo Jun Pyo nhìn cảnh bạn gái mình nắm tay một thằng khác ngay trước mặt mình, trong lòng nhiều tức giận không thể tả, hơn nữa khi nãy anh còn nhìn thấy bức ảnh trên tấm tạp chí kia.
“Buông ra ngay!”
Geum Jan Di bối rối nhìn Goo Jun Pyo trước mặt: “Jun Pyo!”
“Buông ra ngay, chụp mấy tấm hình như vậy còn chưa đủ, ở đây còn lôi lôi kéo kéo. Mấy ngày nay em tránh mặt anh là để đi với thằng này sao? Geum Jan Di, em càng lúc càng quá đáng!”
“Sao?” – Geum Jan Di không nghĩ là Goo Jun Pyo sẽ nói như vậy.
Goo Jun Pyo nhìn hai người trước mắt, bạn gái mình thì im lặng chẳng nói câu nào khiến anh càng thêm tức giận: “Sao! Sao em không nói với anh thằng này là Ga Eul đi, hôm trước là sinh nhật thằng này à? Em không đi Hokkaido với anh là vì thế sao? Em nghĩ em chụp mấy tấm hình đó thì mình đã là người mẫu nổi tiếng rồi hay sao!”
Guem Jan Di khó khăn nhìn Goo Jun Pyo: “Em xin lỗi vì đã nói dối anh, em có thể giải thích!”
Lee Ha Jea nhìn hai người trước mắt, cười khẩy, ánh mắt ánh lên vẻ châm biếm.
Goo Jun Pyo đang thực sự tức giận, ánh mắt hung ác đảo qua Lee Ha Jea: “Mày cười cái gì?”
Lee Ha Jea không hề e ngại, nhìn thẳng Goo Jun Pyo: “ Không phải tức cười lắm sao, anh thiếu tự tin với cô gái mình thích như vậy à. Hơn nữa trước lúc nổi cơn ghen, không phải anh nên tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra với cô ấy hay sao?”
Lee Ha Jea còn chưa nói hết, Goo Jun Pyo đã tức giận nhào lên, đấm liên tiếp vào mặt hắn ta.
“A.” – Eun Bi bất ngờ hét lên một tiếng, Yoon Ji Hoo nhanh chóng ấn mặt cô bé vào lòng mình, không để cô nhìn thấy những hình ảnh bạo lực như vậy. Thế nhưng tuy không nhìn thấy được, Eun Bi vẫn nghe được những âm thanh khi cú đấm đấm vào da thịt, vì vậy khuôn mặt càng vùi sâu vào lòng anh.
F3 đứng đó, không một ai có ý định lên ngăn cản.
Tuy là công tử nhà giàu, thế nhưng từ nhỏ để đề phòng việc bị bắt cóc, F4 luôn chú ý huấn luyện bản thân. Tuy không thể nói là bách chiến bách thắng, thế nhưng những người bình thường tuyệt không phải đối thủ, Lee Ha Jea thì càng không phải nói, nhanh chóng bị đánh bầm dập.
Geum Jan Di lúc này không nhìn nổi nữa, lớn tiếng kêu: “Dừng lại đi!”
Thế nhưng Goo Jun Pyo lúc này đang giận đến mất lí trí, làm sao để ý đến cô.
Geum Jan Di bi thương nói: “Em xin anh, dừng lại đi!”
Goo Jun Pyo nhìn Geum Jan Di, trong lòng ngực như có một cục uất khí không thể tiêu tan, nhưng anh vẫn đứng lên. Ai ngờ Geum Jan Di lại nói: “ Cậu ấy chỉ giúp em ở ngoài trường, còn trong trường, cậu ấy là người bạn duy nhất đồng cảm với em!”
Người bạn duy nhất. Từ này khiến Goo Jun Pyo càng tức giận, anh không kiềm chế được, đi đến nắm lấy cổ áo của Geum Jan Di: “ Em vừa nói cái gì? Nó là cái gì đối với em?” – Nếu tên đó là người bạn duy nhất, vậy anh là gì, F4 là gì với cô.
Geum Jan Di không nhìn Goo Jun Pyo, nói: “Chấm dứt đi, chuyện của chúng ta dừng lại ở đây đi, cả F4 và Goo Jun Pyo, em muốn quay lại khoảng thời gian trước khi quen bọn họ. Em mệt nói lắm rồi.”
Goo Jun Pyo yên lặng nhìn cô gái trước mắt, đây là người con gái đầu tiên anh yêu, anh đã dành cho cô biết bao nhiêu tâm tư, tình cảm, vậy mà giờ đây anh lại nghe được những lời này. Cô nói muốn quay lại lúc bọn họ chưa từng biết nhau, cô nói cô mệt mỏi.
Thế nhưng còn anh thì sao, anh cho cô nhiều tình cảm như vậy, anh vì cô mà không tiếc chống lại mẹ mình, bạn bè anh luôn âm thầm chiếu cố gia đình cô, chỉ vì sợ cô bị anh liên lụy, không muốn để gia đình cô có chuyện. Thế nhưng sau tất cả, những gì họ làm chẳng bằng một chút lời nói an ủi đồng cảm của người khác.
Anh vô lực buông Geum Jan Di ra, trong mắt là sự đau đớn, thế nhưng cô không nhì anh, cô không muốn nhìn anh, Goo Jun Pyo chợt cảm thấy mình thật thất bại, anh quay lưng bước đi, không muốn ở lại nhìn cô lo lắng cho người khác thêm nữa.
Thấy Goo Jun Pyo bước đi, Geum Jan Di cả người như mất hết sức lực, cô quay lại nhìn Lee Ha Jea, thế nhưng lại đối diện với một đôi mắt đong đầy nước.
“Em vẫn đã coi chị Jan Di là bạn!” – Eun Bi bi thương nói, khi Geum Jan Di nói ra câu nói Lee Ha Jea là người bạn duy nhất trong trường, trong lòng cô bé bị tổn thương, thì ra chị Jan Di chưa bao giờ coi mình là bạn.
Song Woo Bin và So Yi Jung nhìn Geum Jan Di một cái, sau đó đuổi theo Goo Jun Pyo. Yoon Ji Hoo thậm chí cả nhìn đều không nhìn, mà nhanh chóng kéo Eun Bi đi, thế nhưng khi đi ngang qua Lee Ha Jea, anh lại đưa chân đạp mạnh một cái, người làm Eun Bi suýt bị thương, anh sẽ không tha.
“Ha Jea!” – Geum Jan Di bất ngờ kêu.
“Tiền bối, đi thôi!” – Lee Jea Ha không để ý đến anh mắt của mọi người, tự nhiên kéo Geum Jan Di đi.
Eun Bi nhìn nhìn hai người, sau đó nhanh chóng đuổi theo, chạy ra khỏi phòng học, Eun Bi liền đuổi kịp, kéo lấy cánh tay của Jan Di, kêu: “Chị Jan Di!”
Eun Bi e ngại nhìn Lee Ha Jea, Eun Bi không thích ánh mắt của người này, cô bé bướng bỉnh kêu: “Chị Jan Di, chị đi với em đi, anh Jun Pyo mấy hôm nay rất muốn gặp chị đó!”
Geum Jan Di vừa định trả lời, thì Lee Ha Jea đã lạnh lùng nói: “Goo Jun Pyo muốn gặp thì tiền bối phải tới liền sao, sao anh ta không tự mình đi gặp tiền bối, bộ những người như chúng tôi thì phải tuân theo mấy người vô điều kiện à?”
Ánh mắt lạnh lẽo cùng giọng điệu của Lee Ha Jea thật không phải là tốt, Eun Bi vô ý thức lùi lại một bước, thế nhưng bàn tay nắm lấy tay Geum Jan Di thì cũng không buông ra, cô bé không nhìn Lee Ha Jea, nói:
“Anh nói gì tôi không hiểu, chị Jan Di, hôm nay em tới tìm chị đi ăn trưa với bọn em nè!”
Geum Jan Di khó xử nhìn hai người, sau đó nhìn Eun Bi nói: “Để hôm khác được không? Bây giờ chị không đi với em được!”
Nói xong liền muốn bỏ tay Eun Bi ra, nhưng cô bé nắm rất chặt, không chịu buông, Eu Bi thật không muốn chị Jan Di đi với người này.
Lee Ha Jea nhìn Eun Bi, đưa tay giật mạnh một cái, kéo Geum Jan Di về phía mình.
Eun Bi vì trượt tay mà lảo đảo về phía trước, gương mặt cứ hướng mặt đất càng ngày càng gần, cô bé nhắm chặt mắt, ngay cả Geum Jan Di cũng bất ngờ trước trường hợp này, đối với tư thế của Eun Bi, nếu thật sự té, gương mặt cô bé sẽ đập thẳng xuống đất. Đúng lúc này, một bàn tay nhanh chóng vòng qua hông Eun Bi, ôm cô vào lòng.
Gương mặt không đập vào mặt đất như dự tính mà đập vào một lồng ngực cứng rắn với mùi hương quen thuộc, Eun Bi ngước mặt lên: “Anh Ji Hoo!”
Yoon Ji Hoo khẩn trương nhìn Eun Bi, lo lắng hỏi: “Có sao không?”
Song Woo Bin cũng chạy tới, nhìn tới nhìn lui: “Eun Bi, em không sao chứ?”
Eun Bi lắc đầu: “Em không sao hết, may mà anh Ji Hoo đỡ kịp!”
Bên này thì không sao, thế nhưng bên kia thì không như thế. Goo Jun Pyo nhìn cảnh bạn gái mình nắm tay một thằng khác ngay trước mặt mình, trong lòng nhiều tức giận không thể tả, hơn nữa khi nãy anh còn nhìn thấy bức ảnh trên tấm tạp chí kia.
“Buông ra ngay!”
Geum Jan Di bối rối nhìn Goo Jun Pyo trước mặt: “Jun Pyo!”
“Buông ra ngay, chụp mấy tấm hình như vậy còn chưa đủ, ở đây còn lôi lôi kéo kéo. Mấy ngày nay em tránh mặt anh là để đi với thằng này sao? Geum Jan Di, em càng lúc càng quá đáng!”
“Sao?” – Geum Jan Di không nghĩ là Goo Jun Pyo sẽ nói như vậy.
Goo Jun Pyo nhìn hai người trước mắt, bạn gái mình thì im lặng chẳng nói câu nào khiến anh càng thêm tức giận: “Sao! Sao em không nói với anh thằng này là Ga Eul đi, hôm trước là sinh nhật thằng này à? Em không đi Hokkaido với anh là vì thế sao? Em nghĩ em chụp mấy tấm hình đó thì mình đã là người mẫu nổi tiếng rồi hay sao!”
Guem Jan Di khó khăn nhìn Goo Jun Pyo: “Em xin lỗi vì đã nói dối anh, em có thể giải thích!”
Lee Ha Jea nhìn hai người trước mắt, cười khẩy, ánh mắt ánh lên vẻ châm biếm.
Goo Jun Pyo đang thực sự tức giận, ánh mắt hung ác đảo qua Lee Ha Jea: “Mày cười cái gì?”
Lee Ha Jea không hề e ngại, nhìn thẳng Goo Jun Pyo: “ Không phải tức cười lắm sao, anh thiếu tự tin với cô gái mình thích như vậy à. Hơn nữa trước lúc nổi cơn ghen, không phải anh nên tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra với cô ấy hay sao?”
Lee Ha Jea còn chưa nói hết, Goo Jun Pyo đã tức giận nhào lên, đấm liên tiếp vào mặt hắn ta.
“A.” – Eun Bi bất ngờ hét lên một tiếng, Yoon Ji Hoo nhanh chóng ấn mặt cô bé vào lòng mình, không để cô nhìn thấy những hình ảnh bạo lực như vậy. Thế nhưng tuy không nhìn thấy được, Eun Bi vẫn nghe được những âm thanh khi cú đấm đấm vào da thịt, vì vậy khuôn mặt càng vùi sâu vào lòng anh.
F3 đứng đó, không một ai có ý định lên ngăn cản.
Tuy là công tử nhà giàu, thế nhưng từ nhỏ để đề phòng việc bị bắt cóc, F4 luôn chú ý huấn luyện bản thân. Tuy không thể nói là bách chiến bách thắng, thế nhưng những người bình thường tuyệt không phải đối thủ, Lee Ha Jea thì càng không phải nói, nhanh chóng bị đánh bầm dập.
Geum Jan Di lúc này không nhìn nổi nữa, lớn tiếng kêu: “Dừng lại đi!”
Thế nhưng Goo Jun Pyo lúc này đang giận đến mất lí trí, làm sao để ý đến cô.
Geum Jan Di bi thương nói: “Em xin anh, dừng lại đi!”
Goo Jun Pyo nhìn Geum Jan Di, trong lòng ngực như có một cục uất khí không thể tiêu tan, nhưng anh vẫn đứng lên. Ai ngờ Geum Jan Di lại nói: “ Cậu ấy chỉ giúp em ở ngoài trường, còn trong trường, cậu ấy là người bạn duy nhất đồng cảm với em!”
Người bạn duy nhất. Từ này khiến Goo Jun Pyo càng tức giận, anh không kiềm chế được, đi đến nắm lấy cổ áo của Geum Jan Di: “ Em vừa nói cái gì? Nó là cái gì đối với em?” – Nếu tên đó là người bạn duy nhất, vậy anh là gì, F4 là gì với cô.
Geum Jan Di không nhìn Goo Jun Pyo, nói: “Chấm dứt đi, chuyện của chúng ta dừng lại ở đây đi, cả F4 và Goo Jun Pyo, em muốn quay lại khoảng thời gian trước khi quen bọn họ. Em mệt nói lắm rồi.”
Goo Jun Pyo yên lặng nhìn cô gái trước mắt, đây là người con gái đầu tiên anh yêu, anh đã dành cho cô biết bao nhiêu tâm tư, tình cảm, vậy mà giờ đây anh lại nghe được những lời này. Cô nói muốn quay lại lúc bọn họ chưa từng biết nhau, cô nói cô mệt mỏi.
Thế nhưng còn anh thì sao, anh cho cô nhiều tình cảm như vậy, anh vì cô mà không tiếc chống lại mẹ mình, bạn bè anh luôn âm thầm chiếu cố gia đình cô, chỉ vì sợ cô bị anh liên lụy, không muốn để gia đình cô có chuyện. Thế nhưng sau tất cả, những gì họ làm chẳng bằng một chút lời nói an ủi đồng cảm của người khác.
Anh vô lực buông Geum Jan Di ra, trong mắt là sự đau đớn, thế nhưng cô không nhì anh, cô không muốn nhìn anh, Goo Jun Pyo chợt cảm thấy mình thật thất bại, anh quay lưng bước đi, không muốn ở lại nhìn cô lo lắng cho người khác thêm nữa.
Thấy Goo Jun Pyo bước đi, Geum Jan Di cả người như mất hết sức lực, cô quay lại nhìn Lee Ha Jea, thế nhưng lại đối diện với một đôi mắt đong đầy nước.
“Em vẫn đã coi chị Jan Di là bạn!” – Eun Bi bi thương nói, khi Geum Jan Di nói ra câu nói Lee Ha Jea là người bạn duy nhất trong trường, trong lòng cô bé bị tổn thương, thì ra chị Jan Di chưa bao giờ coi mình là bạn.
Song Woo Bin và So Yi Jung nhìn Geum Jan Di một cái, sau đó đuổi theo Goo Jun Pyo. Yoon Ji Hoo thậm chí cả nhìn đều không nhìn, mà nhanh chóng kéo Eun Bi đi, thế nhưng khi đi ngang qua Lee Ha Jea, anh lại đưa chân đạp mạnh một cái, người làm Eun Bi suýt bị thương, anh sẽ không tha.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook