Đông Nguyệt Quý Dạ Ngữ
-
Chương 8: Bị lãng quên
Nàng mở mắt, ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi thật thê lương, tích tích tích từng giọt vang trên mái hiên, không khí dần lạnh lẽo. Nhưng trong chăn thì rất ấm…
Có lẽ là bởi vì nhiệt độ cơ thể người bên cạnh, cho nên ấm áp khiến người ta phải quyến luyến, cho dù tướng ngủ của người kia không tốt lắm, lúc nào cũng khoá chân trên người nàng.
Nàng rời giường. Thói quen thâm căn cố đế nhất thời không đổi được, trời còn chưa sáng đã thức giấc, đó dường như đã là đồng hồ sinh lý của linh hồn.
Kéo cao cổ áo, đang chuẩn bị đánh răng, rửa mặt xong thì đi giặt quần áo, liền nhìn thấy bức thư vừa xem tối qua đặt dưới đồ chặn giấy trên mặt bàn, gió lạnh thổi vào phát ra tiếng kêu sàn sạt.
Đối với những chuyện vừa xảy ra, nàng có chút ngơ ngẩn.
Tai vạ tưởng chừng như vô cùng lớn, lại có xu hướng tiêu diệt đại bộ phận vu sư, cuối cùng thì chỉ có nhiễu loạn ở vài nơi, đa số là tranh chấp ở những nơi phân chia lãnh địa không đều, mà đám ma tộc nhân lúc cháy nhà đi hôi của, không cần đợi nàng ra tay, đám đệ tử phái Linh Bảo đều đã tiêu diệt sạch sẽ.
Vốn đã chuẩn bị tinh thần liều lĩnh, cho dù có phá hủy sinh mệnh của nàng và họa chủng cũng phải chống cự đến cùng, cuối cùng lại nhẹ nhàng vượt qua.
Nàng, tự nhiên lại có chút…có chút…thất vọng và mất mát.
Có lẽ nàng mệt mỏi, cũng có lẽ, nàng hy vọng có thể hi sinh đến một khắc cuối cùng, sau đó có thể nghỉ ngơi vĩnh viễn. Nhưng tất cả đều không phát sinh, nàng vẫn phải tiếp tục đối chọi với họa chủng như trước, thậm chí ngay cả giá trị tồn tại của chính mình cũng không còn – nàng cơ bản không phải động chân động tay làm gì, đã có đám đạo sĩ trẻ tuổi xử lí toàn bộ.
Tựa như thần hồn độn bị quên đi, đám vu sư cũ kĩ các nàng, không được giáo dục bài bản, hoàn toàn là dựa vào thiên phú, cuối cùng cũng phải lui khỏi vũ đài lịch sử, không còn chút tác dụng.
Những người có kỉ luật, có tổ chức, có sản nghiệp và tiền tài đủ để bồi dưỡng nhân tài và kéo dài chính Đạo, cuối cùng cũng đã xuất hiện, thay thế được đám vu tốt xấu lẫn lộn của thời đại trước.
Kì thật, nàng không nên không vui, hẳn phải vui mừng mới đúng. Thành phố của nàng càng an toàn – dù sao thần minh thiên giới cũng đồng ý kết nối với những đạo môn đó.
Mà không phải là kẻ đã thành bán yêu, lúc nào cũng như một quả bom nổ chậm là nàng.
Nhưng nàng lại thấy mệt mỏi thê lương, không nỡ buông tay khỏi trách nhiệm của mình. Hóa ra, ta cũng cần cảm giác “được cần đến” như vậy.
Hóa ra, động lực duy nhất để ta tiếp tục cầm cự, chỉ là niềm kiêu ngạo khi được thủ giữ một phương.
Khi kiêu ngạo và cảm giác “được cần đến” không còn nữa, nàng thật mất mát, trống rỗng đến mức không biết phải làm gì mới tốt.
Có thể, rất có thể, từ lúc sinh ra đến giờ, nàng luôn bận rộn. Làm con gái người ta, làm đồ đệ, làm vợ, làm dâu, rồi làm mẹ, làm bà, làm cụ…
Đồng thời cũng bảo vệ một vùng đất, dù bị họa chủng nhập thân cũng chưa từng buông xuống.
Nhưng cuối cùng, nàng vẫn bị gạt ra ngoài. Bây giờ, nàng là một vi mệnh vu được tôn trọng, được ngưỡng mộ, nhưng cũng là vô dụng với thế gian.
Mở van nước, dòng nước lạnh như băng thu hút lực chú ý của nàng, bắt đầu giặt tay từng bộ đồ một. Diệp Lãnh đi làm ở công trường, chỉ dùng máy giặt thì không tẩy sạch được bùn đất và dầu máy loang trên đó.
“Nàng sao phải dùng tay?” Diệp Lãnh ngái ngủ bước vào, mặc bộ quần áo thể thao, xoa bụng oán trách. “Nếu không biết dùng yêu lực, ta dạy cho nàng, cũng không phải việc gì khó…Tội gì phải hành hạ tay mình thế? Mùa đông lạnh đến nứt cả da! Lão bà của ta lại thích khổ như vậy?”
Cảm giác âm u từ sáng sớm, chỉ cần hắn nói vài câu như vậy liền tiêu tán. Có lẽ ta cũng quả thật là người dễ dỗ dành. Kim Anh Tử nghĩ.
“Đói rồi sao?” Kim Anh Tử mỉm cười quay đầu. “Mấy bộ quần áo mà thôi, giặt một lát là xong. Em chỉ là thích tự tay giặt quần áo của chàng.” (ngọt a ngọt~)
Diệp Lãnh lập tức tỉnh ngủ, gương mặt và lỗ tai hơi phiếm hồng, thô giọng nói: “Chẳng lẽ dùng yêu lực giặt lại không sạch bằng giặt tay? Thôi, quên đi, lão thái bà cứng đầu…Nói chuyện với nàng không thông. Chỉ có trứng trần với chân giò hun khói thôi, không có nhiều hơn đâu.” Vừa xoa bụng vừa lẩm bẩm, xoay người vào bếp, không bao lâu liền có mùi đồ ăn truyền ra.
Kì thật nàng vẫn còn “được cần” đấy chứ…dù chỉ là tạm thời. Diệp Lãnh vẫn cần nàng…Tuy nàng không hiểu vì sao. Nàng quản giáo nghiêm khắc, hắn vẫn thường xuyên nổi giận…nhưng mà…
Không hiểu, không biết. Chuyện tình giữa nam nữ với nàng mà nói, còn trắng hơn cả tờ giấy. Nàng biết thế nào là cô đơn, ngày trước khi còn trẻ thủ tiết nàng còn biết thế nào là ham muốn…nhưng nàng cho rằng, đó chỉ là bản năng sinh sản nguyên thủy của con người mà thôi. Nàng không hiểu con trai, cháu trai, khi vợ chết trẻ sao lại phải bi thương đến chết như vậy, nói thế nào cũng không chịu tái giá.
Nàng thừa nhận, con dâu, cháu dâu đều là người tốt, bọn chúng cũng đều là thanh mai trúc mã với nhau cả, nhưng đến mức mà khi một người buông tay rời nhân thế, người kia lại như đã chết một nửa, tinh thần và sức lực đều dồn vào cửa hàng, nhất định không chịu cưới người khác; thì quả thật Kim Anh Tử không lí giải nổi.
Kim Anh Tử thừa nhận, nàng không hiểu…vốn không hiểu. Nàng và trượng phu ngày trước tương kính như tân, khách khí vô cùng…còn hơn cả người xa lạ. Trượng phu chết, tuy nàng có cảm thấy ưu thương, nhưng cũng không quá dữ dội…Nàng còn bận nhiều, một nhà lớn bé đều trở thành gánh nặng trên vai nàng, nàng còn gần như quên mất gương mặt trượng phu chỉ sau vài năm…Thỉnh thoảng nếu con trai có hỏi, nàng còn phải cố gắng hồi lâu mới đại khái hình dung ra dung mạo người xưa.
Nhưng hiện tại, hình như nàng đã hiểu…một chút.
Nếu Diệp Lãnh rời nàng đi – việc này cơ hồ là đương nhiên – nàng có lẽ cũng không cùng kẻ nào “đấu trận” nữa. Có rất nhiều hồi ức đã nhét đầy vào đầu nàng. Nàng không cách nào tưởng tượng ra cảnh mình lại kết hôn với người khác, hoặc là lên giường với người khác.
Nghĩ thôi cũng thấy kì quái.
Giặt xong quần áo, nàng vào bếp, Diệp Lãnh nhét một ly sữa nóng vào tay nàng, dài mặt: “Lạnh đến đỏ cả tay rồi! Da ngứa quá phải không? Kiền bà? Ăn cơm!”
“Thật ra để em giặt xong sẽ làm cơm.” Độ ấm của ly sữa lan dần trong lòng bàn tay nàng, lúc đầu có chút rát, dần dần lại dễ chịu.
“Chờ được nàng đến làm cơm? Lão tử chết đói luôn! Này, không phải làm vì nàng đâu, là ta đói bụng, chờ không được! Tiện thể thì nấu cho nàng luôn, là thuận tiện!”
Nhưng mà ngươi cũng không ăn trước nha. Bánh mì vẫn còn trong lò nướng, chân giò và trứng thì trong lồng giữ nhiệt.
“Cám ơn.” Nàng thành thật nói.
“Cảm ơn, cảm ơn cái rắm! Đã nói không phải làm vì nàng…Ăn phần của nàng đi!” Diệp Lãnh chật vật rống to, không đợi Kim Anh Tử đưa tay lấy, đã thô lỗ đẩy cái đĩa đồ ăn cho nàng.
Ăn rất ngon, rất ngon. Nghe nói trong tiếng Anh, từ “ác ma” và “mĩ vị” có quan hệ với nhau…Nàng vốn nghĩ chẳng thể nào, nhưng bây giờ thì hiểu rồi…Ít nhất tay nghề của Diệp Lãnh đích thực ngon như ma quỷ.
“Thật ra, chàng không cần đi sửa đường.” Kim Anh Tử chần chờ một lát. “Đi khách sạn năm sao cũng có thể làm bếp trưởng đó.”
“Sửa đường rất tốt, đám đàn ông ở chung với nhau rất thoải mái. Ai thèm đi phục vụ đám kệch cỡm lúc nào cũng ra vẻ có tiền? Lão tử là phong ma vương tộc! Ai xứng ăn cơm lão tử làm? Hả?” Lỗ mũi hướng lên trời.
Trời mưa, cho nên hôm nay Diệp Lãnh không có việc gì. Nhưng hắn không ở nhà, kích động nói đi tìm bằng hữu…Nghe nói là một Ma tộc đang làm việc ở một đại học nào đó, là người quen của hắn.
“Đừng gây rắc rối.” Kim Anh Tử sửa sang cổ áo cho hắn.
“Lão tử nhìn giống như chỉ cần xuất môn là gặp rắc rối sao hả? Hừ!” Cơn tức của hắn cũng xẹp xuống rất nhanh. “Cái kia…Sẽ rất nhanh về nhà với nàng.” Nói rồi đọc một lời chú, liền lập tức biến mất.
Kim Anh Tử mỉm cười lắc đầu, thu dọn bàn ăn. Diệp Lãnh luôn không chịu ngồi yên…Chỉ cần không cần làm việc, lập tức chạy loạn khắp nơi, mà cũng thật kì quái, ma lực hắn thấp kém, nhưng bạn bè thì rất nhiều.
Có lẽ, ai cũng không có cách nào thật sự ghét hắn được.
Mở cửa hàng, pha một ấm trà ngon, việc buôn bán vẫn chán nản như thường lệ. Nhưng nàng biết, phái Linh Bảo vẫn phải người giám sát vùng đất của nàng.
Là giám sát ta. Kim Anh Tử nghĩ. Bọn họ tuy rằng tôn kính vi mệnh vu, nhưng lại sợ hãi nàng sẽ bại dưới tay họa chủng. Nếu có ngày đó, đám người đó sẽ làm giấy báo tử cho nàng.
Nhưng nàng không muốn nói toạc ra, cũng không tính xua đuổi. Có lẽ như vậy là tốt nhất…Dù sao nàng cũng đã thuộc về quá khứ, đối với thế giới này chỉ còn tác dụng giam giữ họa chủng mà thôi.
Có lẽ như vậy là tốt nhất.
Ban đêm, Diệp Lãnh trở về, cười đến khoa trương, kể cho nàng nghe chuyện “Ma giới tự tuyển chí tôn”, sinh động như thật.
“Nàng có biết có bao nhiêu tức cười? Ha ha ha! Một tiểu quỷ nhân loại nào đó đề nghị dùng một phương thức tỷ võ, bắt chước một bộ truyện nào đó để chọn Ma tôn, thế mà đám quân chủ ngu xuẩn kia cũng đồng ý! Hiện tại đều chạy đi đánh võ cả rồi, ha ha ha~” Hắn giơ giơ DVD trong tay. “Chính là làm theo cái này! Ta theo chân bọn chúng lấy được, chúng ta cùng xem buồn cười đến mức nào ha ha ha…”
Hắn bật DVD, ôm cứng Kim Anh Tử ngồi trên ghế cùng xem…phim hoạt hình “Nhất dương chỉ”.
Kết quả? Kết quả chính là hắn cũng không khác gì đám anh em đồng liêu của hắn, đều trầm mê đến không thể rời màn hình, bộ DVD đó hắn phải xem đến n lần, lại xem từ “Nhất dương chỉ” xem đến “Hunter x Hunter”, lại bởi vì “Hunter x Hunter” ra quá chậm, liền ngày ngày la hét đòi đi Nhật Bản ám sát tác giả, khiến Kim Anh Tử phải động roi mới yên.
“…Ma giới thật nhàm chán, phải không?” Kim Anh Tử nhìn đứa trẻ to xác này mà chán nản…Thật là càng lớn càng tụt lùi.
“Nói thật, đúng là con mẹ nó nhàm chán.” Diệp Lãnh thừa nhận. “Chỉ biết theo đuổi sức mạnh, sức mạnh, sức mạnh! Thắng thì ăn luôn ma lực đối thủ…sau đó lại đánh, lại ăn. Ta không có sức mạnh, bọn họ khéo còn không thiết ăn ta…Mẹ nó đủ dọa người. Bây giờ nghĩ lại, quả thật nhàm chán chết người…Trước kia ở nhân gian ta làm cái gì a, chỉ biết liều mạng tu luyện và đùa bỡn nữ nhân, chưa bao giờ biết có những trò thú vị như vậy….”
Kim Anh Tử trầm mặc một lúc, nói: “Ta cũng là một trong số những nữ nhân chàng đùa bỡn sao?”
Gương mặt Diệp Lãnh chợt xanh mét, răng nanh nghiến vào nhau ken két, trừng mắt với Kim Anh Tử: “Tùy nàng muốn nghĩ thế nào thì nghĩ! Đầu heo! Kim Anh Tử là đầu heo!” Hắn tức giận chạy ra ngoài, đến vài ngày không về nhà.
Ta vì sao lại nói ra lời đó? Kim Anh Tử kinh ngạc nghĩ. Vì sao…Rõ ràng biết Diệp Lãnh bây giờ là thực lòng, hắn nhất định sẽ rất giận.
Rõ ràng biết, hiện tại Diệp Lãnh rất rất rất để ý đến nàng.
Rốt cuộc là vì sao?
Nàng thu dọn DVD và truyện tranh tán loạn trong phòng khách, lòng rối như tơ vò. Sau đó ngồi bệt trên thảm, nhìn màn hình TV, chờ nàng ý thức được, thì phát hiện mình đã khóc từ lúc nào.
Vì sao? Chạm vào nước mắt của chính mình, nàng càng khó hiểu. Rõ ràng biết là không thật…
Cả đời nàng, cuộc đời dài như vậy, nhìn lại chỉ thấy như hoa trong gương, trăng trong nước, mờ ảo hư vô. Cố gắng và kiêu ngạo của nàng, tự tôn và chấp nhất, theo dòng chảy của thời đại, thật nhỏ bé vô hình.
Hiện tại bỏ cuộc cũng không sao…sẽ có người đến tiêu diệt họa chủng, để nàng được thực sự ngủ yên, sẽ có người, rất nhiều người đến tiếp nhận công việc của nàng.
Nàng đã đi vào lịch sử.
A! Hóa ra kiêu ngạo của cô lại trở thành vết thương trí mạng rồi, Kim Anh Tử! Quá mức kiêu ngạo, tự cho là có thể đỡ cả thiên hạ. Chưa bao giờ gánh nặng và trách nhiệm cần nàng, mà chính nàng mới cần chúng để biết sự tồn tại của mình có chút giá trị.
Hiện tại không cần nữa sao?
Nàng có chút bi thương, phiền muộn, rồi lại như nhẹ nhõm.
Xem đi! Nàng cuối cùng cũng thoát khỏi mọi trách nhiệm, mọi thân phận. Nàng cuối cùng được giải thoát rồi…đủ loại trói buộc, nàng được giải thoát rồi.
Cuối cùng, cuối cùng, có thể làm… “Kim Anh Tử”.
Không bao giờ…còn có một tên gọi khác nữa, chỉ là Kim Anh Tử, là ta, là chính mình.
Nhưng cứ như vậy được tự do khiến nàng không biết làm sao, có chút bay bổng, không thể nào chạm đất được. DVD còn chưa soạn xong, nàng ra tựa cửa nhìn bầu trời xanh nhạt bên trên.
Nàng luôn theo người ta đi từ thành phố này đến thành phố khác, có vào núi cũng là vì Phần Ngục. Nhưng khi đó nàng luôn mang theo việc gì đó cần làm, chưa từng nhìn ngắm khung cảnh xung quanh…Nàng không nghĩ ra, trong khu núi đó, ngoài Phần Ngục ra còn có cảnh sắc gì khác.
Nhớ tới đã từng nghe nói, biển rộng đến thế nào, có thể hòa cùng với bầu trời…Nhưng nàng nhiều nhất là đứng ở trung tâm thành phố nhìn ra xa xa mà thôi, vội vàng nhìn qua, đương nhiên không nhớ ra nổi cảnh sắc thế nào.
Ta có thể đi rồi, đúng không? Có lẽ còn ngẫu nhiên gặp được thần hồn độn, có lẽ ngài sẽ nghe ta nói chuyện…
Nhưng nàng vẫn chần chừ. Nàng chưa tạm biệt Diệp Lãnh…Ít nhất cũng phải chào hắn một tiếng. Không phải dùng phù chú hay yêu lực, nàng muốn làm như con người, trực tiếp gặp mặt, tự mình nói với hắn, nàng thật sự thích khi hắn ôm nàng trong lòng xem DVD, nghe hắn rầm rĩ cười to, hồn nhiên như một đứa trẻ.
Cảm ơn hắn đã coi nàng là một nữ nhân, không phải bán yêu, không phải vi mệnh vu.
Thẳng thắn nói với hắn, cám ơn, cuối cùng ta đã biết “yêu” là như thế nào!
Nhưng năm ngày sau, đối mặt với vẻ căng thẳng của Diệp Lãnh khi về nhà, nàng á khẩu hồi lâu, không còn biết nói gì nữa. Đối với mọi chuyện, kì thực nàng vẫn thấy lạ lẫm.
Hai mặt nhìn nhau hồi lâu, nàng ấp úng lên tiếng. “Cám ơn, em yêu chàng.”
Diệp Lãnh chậm rãi mở rộng độ lớn của miệng và mắt, lát sau hốc mắt đỏ hoe, nhào đến ôm mạnh nàng một cái gần như muốn khiến nàng tắt thở, dẫn đến tai họa là khởi động hệ thống phòng vệ của họa chủng, kết quả cuối cùng là người vừa được tỏ tình bị đánh đến thương tích đầy mình…
Đây là ngược cuồng trong truyền thuyết phải không? Nàng đứng nhìn Diệp Lãnh, buồn bực nghĩ.
Nhưng việc nàng rời đi không bị ngăn cản, Diệp Lãnh mang theo gương mặt bầm dập, người đầy vết roi chửi mắng cả nửa ngày, vẫn thu thập hành lí, nhận làm hướng dẫn viên cho Kim Anh Tử.
“Ở nhà một chút trò chơi cũng không có, thật không biết nàng làm thế nào ở nhà suốt cả trăm năm.” Diệp Lãnh cằn nhằn nàng. “Ta sao có thể để lão bà của mình đơn độc lữ hành…Nhất là nữ nhân không hề ra dáng đã có chồng như nàng, lơ đãng một chút cũng khiến người ta mê mệt! Dù sao…tuần trăng mật cũng phải bổ sung.”
“Nhưng là…”
“Không có nhưng! Chồng là trời! Đi theo ta là được rồi! Oaaa cuối cùng có thể đi chơi…Ta phải cho đám trư bằng cẩu hữu kia mở mắt, cái gì gọi là tuyệt sắc, còn là tuyệt sắc lão bà của ta!” Diệp Lãnh đắc chí.
…Kết quả, ta vẫn không thể chỉ làm Kim Anh Tử, mà còn phải kiêm thêm chức vị “nương tử”, thỉnh thoảng còn là “nương”…
Thật ra, cũng không sao cả!
Giống như nàng chưa từng quên đi thần hồn độn, Diệp Lãnh cũng chưa từng quên nàng.
Nàng cầm tay Diệp Lãnh, đây là tay nam nhân của nàng. Nam nhân, của nàng. Thật sự là cảm giác mới mẻ, hơn nữa, có chút không quen.
Nhưng vẫn thấy thật kì diệu.
Hít sâu một hơi, tràn ngập hương vị ngọt ngào của tự do.
Nàng bước từng bước, xuất hiện trong dòng chảy của lịch sử. Sau đó lại bước ra, nhẹ nhàng thanh thản sống cuộc đời của Kim Anh Tử. Bàn tay ấm áp nhắc cho nàng nhớ, nàng không phải chỉ có một mình.
Vi mệnh vu cuối cùng cứ như vậy biến mất, nhưng cuộc sống của Kim Anh Tử, từ một khắc đó mới thực sự bắt đầu.
Có lẽ là bởi vì nhiệt độ cơ thể người bên cạnh, cho nên ấm áp khiến người ta phải quyến luyến, cho dù tướng ngủ của người kia không tốt lắm, lúc nào cũng khoá chân trên người nàng.
Nàng rời giường. Thói quen thâm căn cố đế nhất thời không đổi được, trời còn chưa sáng đã thức giấc, đó dường như đã là đồng hồ sinh lý của linh hồn.
Kéo cao cổ áo, đang chuẩn bị đánh răng, rửa mặt xong thì đi giặt quần áo, liền nhìn thấy bức thư vừa xem tối qua đặt dưới đồ chặn giấy trên mặt bàn, gió lạnh thổi vào phát ra tiếng kêu sàn sạt.
Đối với những chuyện vừa xảy ra, nàng có chút ngơ ngẩn.
Tai vạ tưởng chừng như vô cùng lớn, lại có xu hướng tiêu diệt đại bộ phận vu sư, cuối cùng thì chỉ có nhiễu loạn ở vài nơi, đa số là tranh chấp ở những nơi phân chia lãnh địa không đều, mà đám ma tộc nhân lúc cháy nhà đi hôi của, không cần đợi nàng ra tay, đám đệ tử phái Linh Bảo đều đã tiêu diệt sạch sẽ.
Vốn đã chuẩn bị tinh thần liều lĩnh, cho dù có phá hủy sinh mệnh của nàng và họa chủng cũng phải chống cự đến cùng, cuối cùng lại nhẹ nhàng vượt qua.
Nàng, tự nhiên lại có chút…có chút…thất vọng và mất mát.
Có lẽ nàng mệt mỏi, cũng có lẽ, nàng hy vọng có thể hi sinh đến một khắc cuối cùng, sau đó có thể nghỉ ngơi vĩnh viễn. Nhưng tất cả đều không phát sinh, nàng vẫn phải tiếp tục đối chọi với họa chủng như trước, thậm chí ngay cả giá trị tồn tại của chính mình cũng không còn – nàng cơ bản không phải động chân động tay làm gì, đã có đám đạo sĩ trẻ tuổi xử lí toàn bộ.
Tựa như thần hồn độn bị quên đi, đám vu sư cũ kĩ các nàng, không được giáo dục bài bản, hoàn toàn là dựa vào thiên phú, cuối cùng cũng phải lui khỏi vũ đài lịch sử, không còn chút tác dụng.
Những người có kỉ luật, có tổ chức, có sản nghiệp và tiền tài đủ để bồi dưỡng nhân tài và kéo dài chính Đạo, cuối cùng cũng đã xuất hiện, thay thế được đám vu tốt xấu lẫn lộn của thời đại trước.
Kì thật, nàng không nên không vui, hẳn phải vui mừng mới đúng. Thành phố của nàng càng an toàn – dù sao thần minh thiên giới cũng đồng ý kết nối với những đạo môn đó.
Mà không phải là kẻ đã thành bán yêu, lúc nào cũng như một quả bom nổ chậm là nàng.
Nhưng nàng lại thấy mệt mỏi thê lương, không nỡ buông tay khỏi trách nhiệm của mình. Hóa ra, ta cũng cần cảm giác “được cần đến” như vậy.
Hóa ra, động lực duy nhất để ta tiếp tục cầm cự, chỉ là niềm kiêu ngạo khi được thủ giữ một phương.
Khi kiêu ngạo và cảm giác “được cần đến” không còn nữa, nàng thật mất mát, trống rỗng đến mức không biết phải làm gì mới tốt.
Có thể, rất có thể, từ lúc sinh ra đến giờ, nàng luôn bận rộn. Làm con gái người ta, làm đồ đệ, làm vợ, làm dâu, rồi làm mẹ, làm bà, làm cụ…
Đồng thời cũng bảo vệ một vùng đất, dù bị họa chủng nhập thân cũng chưa từng buông xuống.
Nhưng cuối cùng, nàng vẫn bị gạt ra ngoài. Bây giờ, nàng là một vi mệnh vu được tôn trọng, được ngưỡng mộ, nhưng cũng là vô dụng với thế gian.
Mở van nước, dòng nước lạnh như băng thu hút lực chú ý của nàng, bắt đầu giặt tay từng bộ đồ một. Diệp Lãnh đi làm ở công trường, chỉ dùng máy giặt thì không tẩy sạch được bùn đất và dầu máy loang trên đó.
“Nàng sao phải dùng tay?” Diệp Lãnh ngái ngủ bước vào, mặc bộ quần áo thể thao, xoa bụng oán trách. “Nếu không biết dùng yêu lực, ta dạy cho nàng, cũng không phải việc gì khó…Tội gì phải hành hạ tay mình thế? Mùa đông lạnh đến nứt cả da! Lão bà của ta lại thích khổ như vậy?”
Cảm giác âm u từ sáng sớm, chỉ cần hắn nói vài câu như vậy liền tiêu tán. Có lẽ ta cũng quả thật là người dễ dỗ dành. Kim Anh Tử nghĩ.
“Đói rồi sao?” Kim Anh Tử mỉm cười quay đầu. “Mấy bộ quần áo mà thôi, giặt một lát là xong. Em chỉ là thích tự tay giặt quần áo của chàng.” (ngọt a ngọt~)
Diệp Lãnh lập tức tỉnh ngủ, gương mặt và lỗ tai hơi phiếm hồng, thô giọng nói: “Chẳng lẽ dùng yêu lực giặt lại không sạch bằng giặt tay? Thôi, quên đi, lão thái bà cứng đầu…Nói chuyện với nàng không thông. Chỉ có trứng trần với chân giò hun khói thôi, không có nhiều hơn đâu.” Vừa xoa bụng vừa lẩm bẩm, xoay người vào bếp, không bao lâu liền có mùi đồ ăn truyền ra.
Kì thật nàng vẫn còn “được cần” đấy chứ…dù chỉ là tạm thời. Diệp Lãnh vẫn cần nàng…Tuy nàng không hiểu vì sao. Nàng quản giáo nghiêm khắc, hắn vẫn thường xuyên nổi giận…nhưng mà…
Không hiểu, không biết. Chuyện tình giữa nam nữ với nàng mà nói, còn trắng hơn cả tờ giấy. Nàng biết thế nào là cô đơn, ngày trước khi còn trẻ thủ tiết nàng còn biết thế nào là ham muốn…nhưng nàng cho rằng, đó chỉ là bản năng sinh sản nguyên thủy của con người mà thôi. Nàng không hiểu con trai, cháu trai, khi vợ chết trẻ sao lại phải bi thương đến chết như vậy, nói thế nào cũng không chịu tái giá.
Nàng thừa nhận, con dâu, cháu dâu đều là người tốt, bọn chúng cũng đều là thanh mai trúc mã với nhau cả, nhưng đến mức mà khi một người buông tay rời nhân thế, người kia lại như đã chết một nửa, tinh thần và sức lực đều dồn vào cửa hàng, nhất định không chịu cưới người khác; thì quả thật Kim Anh Tử không lí giải nổi.
Kim Anh Tử thừa nhận, nàng không hiểu…vốn không hiểu. Nàng và trượng phu ngày trước tương kính như tân, khách khí vô cùng…còn hơn cả người xa lạ. Trượng phu chết, tuy nàng có cảm thấy ưu thương, nhưng cũng không quá dữ dội…Nàng còn bận nhiều, một nhà lớn bé đều trở thành gánh nặng trên vai nàng, nàng còn gần như quên mất gương mặt trượng phu chỉ sau vài năm…Thỉnh thoảng nếu con trai có hỏi, nàng còn phải cố gắng hồi lâu mới đại khái hình dung ra dung mạo người xưa.
Nhưng hiện tại, hình như nàng đã hiểu…một chút.
Nếu Diệp Lãnh rời nàng đi – việc này cơ hồ là đương nhiên – nàng có lẽ cũng không cùng kẻ nào “đấu trận” nữa. Có rất nhiều hồi ức đã nhét đầy vào đầu nàng. Nàng không cách nào tưởng tượng ra cảnh mình lại kết hôn với người khác, hoặc là lên giường với người khác.
Nghĩ thôi cũng thấy kì quái.
Giặt xong quần áo, nàng vào bếp, Diệp Lãnh nhét một ly sữa nóng vào tay nàng, dài mặt: “Lạnh đến đỏ cả tay rồi! Da ngứa quá phải không? Kiền bà? Ăn cơm!”
“Thật ra để em giặt xong sẽ làm cơm.” Độ ấm của ly sữa lan dần trong lòng bàn tay nàng, lúc đầu có chút rát, dần dần lại dễ chịu.
“Chờ được nàng đến làm cơm? Lão tử chết đói luôn! Này, không phải làm vì nàng đâu, là ta đói bụng, chờ không được! Tiện thể thì nấu cho nàng luôn, là thuận tiện!”
Nhưng mà ngươi cũng không ăn trước nha. Bánh mì vẫn còn trong lò nướng, chân giò và trứng thì trong lồng giữ nhiệt.
“Cám ơn.” Nàng thành thật nói.
“Cảm ơn, cảm ơn cái rắm! Đã nói không phải làm vì nàng…Ăn phần của nàng đi!” Diệp Lãnh chật vật rống to, không đợi Kim Anh Tử đưa tay lấy, đã thô lỗ đẩy cái đĩa đồ ăn cho nàng.
Ăn rất ngon, rất ngon. Nghe nói trong tiếng Anh, từ “ác ma” và “mĩ vị” có quan hệ với nhau…Nàng vốn nghĩ chẳng thể nào, nhưng bây giờ thì hiểu rồi…Ít nhất tay nghề của Diệp Lãnh đích thực ngon như ma quỷ.
“Thật ra, chàng không cần đi sửa đường.” Kim Anh Tử chần chờ một lát. “Đi khách sạn năm sao cũng có thể làm bếp trưởng đó.”
“Sửa đường rất tốt, đám đàn ông ở chung với nhau rất thoải mái. Ai thèm đi phục vụ đám kệch cỡm lúc nào cũng ra vẻ có tiền? Lão tử là phong ma vương tộc! Ai xứng ăn cơm lão tử làm? Hả?” Lỗ mũi hướng lên trời.
Trời mưa, cho nên hôm nay Diệp Lãnh không có việc gì. Nhưng hắn không ở nhà, kích động nói đi tìm bằng hữu…Nghe nói là một Ma tộc đang làm việc ở một đại học nào đó, là người quen của hắn.
“Đừng gây rắc rối.” Kim Anh Tử sửa sang cổ áo cho hắn.
“Lão tử nhìn giống như chỉ cần xuất môn là gặp rắc rối sao hả? Hừ!” Cơn tức của hắn cũng xẹp xuống rất nhanh. “Cái kia…Sẽ rất nhanh về nhà với nàng.” Nói rồi đọc một lời chú, liền lập tức biến mất.
Kim Anh Tử mỉm cười lắc đầu, thu dọn bàn ăn. Diệp Lãnh luôn không chịu ngồi yên…Chỉ cần không cần làm việc, lập tức chạy loạn khắp nơi, mà cũng thật kì quái, ma lực hắn thấp kém, nhưng bạn bè thì rất nhiều.
Có lẽ, ai cũng không có cách nào thật sự ghét hắn được.
Mở cửa hàng, pha một ấm trà ngon, việc buôn bán vẫn chán nản như thường lệ. Nhưng nàng biết, phái Linh Bảo vẫn phải người giám sát vùng đất của nàng.
Là giám sát ta. Kim Anh Tử nghĩ. Bọn họ tuy rằng tôn kính vi mệnh vu, nhưng lại sợ hãi nàng sẽ bại dưới tay họa chủng. Nếu có ngày đó, đám người đó sẽ làm giấy báo tử cho nàng.
Nhưng nàng không muốn nói toạc ra, cũng không tính xua đuổi. Có lẽ như vậy là tốt nhất…Dù sao nàng cũng đã thuộc về quá khứ, đối với thế giới này chỉ còn tác dụng giam giữ họa chủng mà thôi.
Có lẽ như vậy là tốt nhất.
Ban đêm, Diệp Lãnh trở về, cười đến khoa trương, kể cho nàng nghe chuyện “Ma giới tự tuyển chí tôn”, sinh động như thật.
“Nàng có biết có bao nhiêu tức cười? Ha ha ha! Một tiểu quỷ nhân loại nào đó đề nghị dùng một phương thức tỷ võ, bắt chước một bộ truyện nào đó để chọn Ma tôn, thế mà đám quân chủ ngu xuẩn kia cũng đồng ý! Hiện tại đều chạy đi đánh võ cả rồi, ha ha ha~” Hắn giơ giơ DVD trong tay. “Chính là làm theo cái này! Ta theo chân bọn chúng lấy được, chúng ta cùng xem buồn cười đến mức nào ha ha ha…”
Hắn bật DVD, ôm cứng Kim Anh Tử ngồi trên ghế cùng xem…phim hoạt hình “Nhất dương chỉ”.
Kết quả? Kết quả chính là hắn cũng không khác gì đám anh em đồng liêu của hắn, đều trầm mê đến không thể rời màn hình, bộ DVD đó hắn phải xem đến n lần, lại xem từ “Nhất dương chỉ” xem đến “Hunter x Hunter”, lại bởi vì “Hunter x Hunter” ra quá chậm, liền ngày ngày la hét đòi đi Nhật Bản ám sát tác giả, khiến Kim Anh Tử phải động roi mới yên.
“…Ma giới thật nhàm chán, phải không?” Kim Anh Tử nhìn đứa trẻ to xác này mà chán nản…Thật là càng lớn càng tụt lùi.
“Nói thật, đúng là con mẹ nó nhàm chán.” Diệp Lãnh thừa nhận. “Chỉ biết theo đuổi sức mạnh, sức mạnh, sức mạnh! Thắng thì ăn luôn ma lực đối thủ…sau đó lại đánh, lại ăn. Ta không có sức mạnh, bọn họ khéo còn không thiết ăn ta…Mẹ nó đủ dọa người. Bây giờ nghĩ lại, quả thật nhàm chán chết người…Trước kia ở nhân gian ta làm cái gì a, chỉ biết liều mạng tu luyện và đùa bỡn nữ nhân, chưa bao giờ biết có những trò thú vị như vậy….”
Kim Anh Tử trầm mặc một lúc, nói: “Ta cũng là một trong số những nữ nhân chàng đùa bỡn sao?”
Gương mặt Diệp Lãnh chợt xanh mét, răng nanh nghiến vào nhau ken két, trừng mắt với Kim Anh Tử: “Tùy nàng muốn nghĩ thế nào thì nghĩ! Đầu heo! Kim Anh Tử là đầu heo!” Hắn tức giận chạy ra ngoài, đến vài ngày không về nhà.
Ta vì sao lại nói ra lời đó? Kim Anh Tử kinh ngạc nghĩ. Vì sao…Rõ ràng biết Diệp Lãnh bây giờ là thực lòng, hắn nhất định sẽ rất giận.
Rõ ràng biết, hiện tại Diệp Lãnh rất rất rất để ý đến nàng.
Rốt cuộc là vì sao?
Nàng thu dọn DVD và truyện tranh tán loạn trong phòng khách, lòng rối như tơ vò. Sau đó ngồi bệt trên thảm, nhìn màn hình TV, chờ nàng ý thức được, thì phát hiện mình đã khóc từ lúc nào.
Vì sao? Chạm vào nước mắt của chính mình, nàng càng khó hiểu. Rõ ràng biết là không thật…
Cả đời nàng, cuộc đời dài như vậy, nhìn lại chỉ thấy như hoa trong gương, trăng trong nước, mờ ảo hư vô. Cố gắng và kiêu ngạo của nàng, tự tôn và chấp nhất, theo dòng chảy của thời đại, thật nhỏ bé vô hình.
Hiện tại bỏ cuộc cũng không sao…sẽ có người đến tiêu diệt họa chủng, để nàng được thực sự ngủ yên, sẽ có người, rất nhiều người đến tiếp nhận công việc của nàng.
Nàng đã đi vào lịch sử.
A! Hóa ra kiêu ngạo của cô lại trở thành vết thương trí mạng rồi, Kim Anh Tử! Quá mức kiêu ngạo, tự cho là có thể đỡ cả thiên hạ. Chưa bao giờ gánh nặng và trách nhiệm cần nàng, mà chính nàng mới cần chúng để biết sự tồn tại của mình có chút giá trị.
Hiện tại không cần nữa sao?
Nàng có chút bi thương, phiền muộn, rồi lại như nhẹ nhõm.
Xem đi! Nàng cuối cùng cũng thoát khỏi mọi trách nhiệm, mọi thân phận. Nàng cuối cùng được giải thoát rồi…đủ loại trói buộc, nàng được giải thoát rồi.
Cuối cùng, cuối cùng, có thể làm… “Kim Anh Tử”.
Không bao giờ…còn có một tên gọi khác nữa, chỉ là Kim Anh Tử, là ta, là chính mình.
Nhưng cứ như vậy được tự do khiến nàng không biết làm sao, có chút bay bổng, không thể nào chạm đất được. DVD còn chưa soạn xong, nàng ra tựa cửa nhìn bầu trời xanh nhạt bên trên.
Nàng luôn theo người ta đi từ thành phố này đến thành phố khác, có vào núi cũng là vì Phần Ngục. Nhưng khi đó nàng luôn mang theo việc gì đó cần làm, chưa từng nhìn ngắm khung cảnh xung quanh…Nàng không nghĩ ra, trong khu núi đó, ngoài Phần Ngục ra còn có cảnh sắc gì khác.
Nhớ tới đã từng nghe nói, biển rộng đến thế nào, có thể hòa cùng với bầu trời…Nhưng nàng nhiều nhất là đứng ở trung tâm thành phố nhìn ra xa xa mà thôi, vội vàng nhìn qua, đương nhiên không nhớ ra nổi cảnh sắc thế nào.
Ta có thể đi rồi, đúng không? Có lẽ còn ngẫu nhiên gặp được thần hồn độn, có lẽ ngài sẽ nghe ta nói chuyện…
Nhưng nàng vẫn chần chừ. Nàng chưa tạm biệt Diệp Lãnh…Ít nhất cũng phải chào hắn một tiếng. Không phải dùng phù chú hay yêu lực, nàng muốn làm như con người, trực tiếp gặp mặt, tự mình nói với hắn, nàng thật sự thích khi hắn ôm nàng trong lòng xem DVD, nghe hắn rầm rĩ cười to, hồn nhiên như một đứa trẻ.
Cảm ơn hắn đã coi nàng là một nữ nhân, không phải bán yêu, không phải vi mệnh vu.
Thẳng thắn nói với hắn, cám ơn, cuối cùng ta đã biết “yêu” là như thế nào!
Nhưng năm ngày sau, đối mặt với vẻ căng thẳng của Diệp Lãnh khi về nhà, nàng á khẩu hồi lâu, không còn biết nói gì nữa. Đối với mọi chuyện, kì thực nàng vẫn thấy lạ lẫm.
Hai mặt nhìn nhau hồi lâu, nàng ấp úng lên tiếng. “Cám ơn, em yêu chàng.”
Diệp Lãnh chậm rãi mở rộng độ lớn của miệng và mắt, lát sau hốc mắt đỏ hoe, nhào đến ôm mạnh nàng một cái gần như muốn khiến nàng tắt thở, dẫn đến tai họa là khởi động hệ thống phòng vệ của họa chủng, kết quả cuối cùng là người vừa được tỏ tình bị đánh đến thương tích đầy mình…
Đây là ngược cuồng trong truyền thuyết phải không? Nàng đứng nhìn Diệp Lãnh, buồn bực nghĩ.
Nhưng việc nàng rời đi không bị ngăn cản, Diệp Lãnh mang theo gương mặt bầm dập, người đầy vết roi chửi mắng cả nửa ngày, vẫn thu thập hành lí, nhận làm hướng dẫn viên cho Kim Anh Tử.
“Ở nhà một chút trò chơi cũng không có, thật không biết nàng làm thế nào ở nhà suốt cả trăm năm.” Diệp Lãnh cằn nhằn nàng. “Ta sao có thể để lão bà của mình đơn độc lữ hành…Nhất là nữ nhân không hề ra dáng đã có chồng như nàng, lơ đãng một chút cũng khiến người ta mê mệt! Dù sao…tuần trăng mật cũng phải bổ sung.”
“Nhưng là…”
“Không có nhưng! Chồng là trời! Đi theo ta là được rồi! Oaaa cuối cùng có thể đi chơi…Ta phải cho đám trư bằng cẩu hữu kia mở mắt, cái gì gọi là tuyệt sắc, còn là tuyệt sắc lão bà của ta!” Diệp Lãnh đắc chí.
…Kết quả, ta vẫn không thể chỉ làm Kim Anh Tử, mà còn phải kiêm thêm chức vị “nương tử”, thỉnh thoảng còn là “nương”…
Thật ra, cũng không sao cả!
Giống như nàng chưa từng quên đi thần hồn độn, Diệp Lãnh cũng chưa từng quên nàng.
Nàng cầm tay Diệp Lãnh, đây là tay nam nhân của nàng. Nam nhân, của nàng. Thật sự là cảm giác mới mẻ, hơn nữa, có chút không quen.
Nhưng vẫn thấy thật kì diệu.
Hít sâu một hơi, tràn ngập hương vị ngọt ngào của tự do.
Nàng bước từng bước, xuất hiện trong dòng chảy của lịch sử. Sau đó lại bước ra, nhẹ nhàng thanh thản sống cuộc đời của Kim Anh Tử. Bàn tay ấm áp nhắc cho nàng nhớ, nàng không phải chỉ có một mình.
Vi mệnh vu cuối cùng cứ như vậy biến mất, nhưng cuộc sống của Kim Anh Tử, từ một khắc đó mới thực sự bắt đầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook