Đông Nguyệt Quý Dạ Ngữ
-
Chương 10: Ngoại truyện 2
Đứa nhỏ đó còn sống. Tiêu Hủy im lặng nghĩ. Thật may.
Hắn kéo mũ áo choàng thấp xuống một chút, để không kẻ nào có thể nhìn đến vẻ mặt mình lúc này. Thân là Ma tộc, không thể bi ai, Vương tộc càng không thể.
Không nên đến tẩm cung lúc mẫu hậu sinh con, như thế hắn sẽ không nhìn thấy đệ đệ ruột của mình. Đứa trẻ sơ sinh bé nhỏ ấy, đôi mắt màu xanh lam lấp lánh…
Hắn nhất định là điên rồi, mới có thể nhận lời cầu khẩn của mẫu hậu, ôm đệ đệ trốn đi. Sau đó nhìn đứa trẻ trong lòng mình từ từ lớn lên…Dù sao cũng chỉ cần nửa ngày mà thôi.
Hoàng cung rất tàn khốc, vô cùng tàn khốc. Lúc phụ vương có mặt thì còn tốt…Hắn chính là một trong những đứa trẻ may mắn được sinh ra lúc có mặt phụ vương. Nếu phụ vương ra ngoài, cho dù là quân chủ, cũng không bảo vệ được chính con ruột mình. Có rất nhiều độc thủ.
Hắn vì sao lại đánh cược tính mạng mà bảo vệ đứa bé này chứ? Không biết nữa.
Nhưng đứa nhỏ cứ như vậy không rời hắn nữa, hoàn toàn tin cậy hắn. Ở chốn đầy máu tanh và âm mưu đó, nó là người cho hắn ấm áp, cho hắn có thể yên tâm thở ra.
Vậy là không tốt, cũng không đúng. Tương lai nếu hắn kế vị, nhất định phải giết toàn bộ huynh đệ…Huyết tẩy hoàng cung là trình tự đăng cơ của bất cứ quân chủ nào. Hắn không thể yếu đuối, hắn là người có tư cách thừa kế quân vị hàng đầu…Phần Ngục là hàng thứ hai.
Kẻ đáng chết đầu tiên, chính là Phần Ngục. Hắn không thể yếu đuối.
A, ta chỉ lợi dụng nó thôi. Nhất định là như vậy. Lợi dụng nó để đảm bảo an toàn, lợi dụng thứ tình cảm buồn cười của nó.
Cho nên ta yếu đuối một chút cũng không sao…Muốn gạt người khác trước hết phải gạt chính mình.
Chính là như vậy.
Cho nên hắn biến Phần Ngục thành thanh đao của mình, thanh đao huyết tẩy hoàng cung, đang lúc Phần Ngục hưng phấn mà kiêu ngạo dâng thắng lợi lên cho hắn, hắn ra tay.
Không còn giá trị lợi dụng, Phần Ngục có thể chết được rồi.
Mắt Phần Ngục mở lớn, gương mặt vấy máu chết lặng, như thể hết thảy vừa sụp đổ. Đôi đồng tử vẫn giống hệt như ngày hắn mới sinh, màu xanh lam lấp lánh…
Rõ ràng Phần Ngục không né tránh, hắn lại chém lệch. Rõ ràng có thể giết Phần Ngục đến cả nghìn lần…Nó đã mệt như vậy, hắn vẫn bỏ qua vô số sơ hở, chính hắn cũng không hiểu vì sao, còn khiến Phần Ngục chém mình một đao, bức nó phải trốn đến nhân gian.
Hắn đã tự hỏi vô số lần, vì sao, vẫn không có nổi đáp án. Hắn không chữa vết thương trên mặt, cũng không cho thuộc hạ chữa. Một khi có chuyện cần suy nghĩ, đều thích vỗ về vết sẹo đó.
Vì sao?
Không biết. Cũng không muốn biết.
Giống như hắn không cách nào khắc chế mình, đi nhìn Phần Ngục một lần, đao cầm trong tay nặng tựa ngàn cân, dù cố thế nào cũng không giơ lên nổi.
Đừng trở về. Nhất định, không được về. Quay về ta sẽ phải giết ngươi…
Vết sẹo trên mặt rất đau, vô cùng đau.
Phần Ngục, đệ đệ. Ngươi không được về. Thân làm người Vương tộc chính là bất hạnh như vậy…Ngươi nhất định không được về.
Đừng ép ta đối mặt với sự yếu đuối của chính mình, đừng bắt ta phải lựa chọn.
Trời đột nhiên mưa to, là Phần Ngục đang điên cuồng phát tiết. Nhưng nó không đuổi theo, thật may!
Thứ vu thuật ác độc, thứ vận mệnh đáng phỉ nhổ. Chúng ta được phép trốn, chỉ là trốn không được.
Vết sẹo càng lúc càng đau.
Nhưng Tiêu Hủy biết, hắn vĩnh viễn sẽ không chữa trị vết thương này, hắn tình nguyện chịu đau. Có như vậy, hắn mới vượt qua chút yếu đuối cuối cùng này…cũng để đôi khi được yếu đuối một chút.
Đêm đó, Tiêu Hủy cũng nằm mơ. Nhân gian thật không phải nơi tốt lành gì, ảnh hưởng đến Ma tộc quá lớn.
Hắn mơ thấy một ngày đẹp trời hiếm hoi ở Ma giới, tiểu Phần Ngục kinh hỉ ngắm nhìn bầu trời đầy nắng, đồng tử màu xanh lam lấp lánh như nền trời trong mắt.
Trong lúc Hỏa ma quân chủ nằm mơ, một giọt nước mắt rơi xuống, nóng bỏng như ngọn lửa, chạy ngang vết sẹo trên mặt, để lại trên gối đầu hai vệt cháy đen.
Hắn kéo mũ áo choàng thấp xuống một chút, để không kẻ nào có thể nhìn đến vẻ mặt mình lúc này. Thân là Ma tộc, không thể bi ai, Vương tộc càng không thể.
Không nên đến tẩm cung lúc mẫu hậu sinh con, như thế hắn sẽ không nhìn thấy đệ đệ ruột của mình. Đứa trẻ sơ sinh bé nhỏ ấy, đôi mắt màu xanh lam lấp lánh…
Hắn nhất định là điên rồi, mới có thể nhận lời cầu khẩn của mẫu hậu, ôm đệ đệ trốn đi. Sau đó nhìn đứa trẻ trong lòng mình từ từ lớn lên…Dù sao cũng chỉ cần nửa ngày mà thôi.
Hoàng cung rất tàn khốc, vô cùng tàn khốc. Lúc phụ vương có mặt thì còn tốt…Hắn chính là một trong những đứa trẻ may mắn được sinh ra lúc có mặt phụ vương. Nếu phụ vương ra ngoài, cho dù là quân chủ, cũng không bảo vệ được chính con ruột mình. Có rất nhiều độc thủ.
Hắn vì sao lại đánh cược tính mạng mà bảo vệ đứa bé này chứ? Không biết nữa.
Nhưng đứa nhỏ cứ như vậy không rời hắn nữa, hoàn toàn tin cậy hắn. Ở chốn đầy máu tanh và âm mưu đó, nó là người cho hắn ấm áp, cho hắn có thể yên tâm thở ra.
Vậy là không tốt, cũng không đúng. Tương lai nếu hắn kế vị, nhất định phải giết toàn bộ huynh đệ…Huyết tẩy hoàng cung là trình tự đăng cơ của bất cứ quân chủ nào. Hắn không thể yếu đuối, hắn là người có tư cách thừa kế quân vị hàng đầu…Phần Ngục là hàng thứ hai.
Kẻ đáng chết đầu tiên, chính là Phần Ngục. Hắn không thể yếu đuối.
A, ta chỉ lợi dụng nó thôi. Nhất định là như vậy. Lợi dụng nó để đảm bảo an toàn, lợi dụng thứ tình cảm buồn cười của nó.
Cho nên ta yếu đuối một chút cũng không sao…Muốn gạt người khác trước hết phải gạt chính mình.
Chính là như vậy.
Cho nên hắn biến Phần Ngục thành thanh đao của mình, thanh đao huyết tẩy hoàng cung, đang lúc Phần Ngục hưng phấn mà kiêu ngạo dâng thắng lợi lên cho hắn, hắn ra tay.
Không còn giá trị lợi dụng, Phần Ngục có thể chết được rồi.
Mắt Phần Ngục mở lớn, gương mặt vấy máu chết lặng, như thể hết thảy vừa sụp đổ. Đôi đồng tử vẫn giống hệt như ngày hắn mới sinh, màu xanh lam lấp lánh…
Rõ ràng Phần Ngục không né tránh, hắn lại chém lệch. Rõ ràng có thể giết Phần Ngục đến cả nghìn lần…Nó đã mệt như vậy, hắn vẫn bỏ qua vô số sơ hở, chính hắn cũng không hiểu vì sao, còn khiến Phần Ngục chém mình một đao, bức nó phải trốn đến nhân gian.
Hắn đã tự hỏi vô số lần, vì sao, vẫn không có nổi đáp án. Hắn không chữa vết thương trên mặt, cũng không cho thuộc hạ chữa. Một khi có chuyện cần suy nghĩ, đều thích vỗ về vết sẹo đó.
Vì sao?
Không biết. Cũng không muốn biết.
Giống như hắn không cách nào khắc chế mình, đi nhìn Phần Ngục một lần, đao cầm trong tay nặng tựa ngàn cân, dù cố thế nào cũng không giơ lên nổi.
Đừng trở về. Nhất định, không được về. Quay về ta sẽ phải giết ngươi…
Vết sẹo trên mặt rất đau, vô cùng đau.
Phần Ngục, đệ đệ. Ngươi không được về. Thân làm người Vương tộc chính là bất hạnh như vậy…Ngươi nhất định không được về.
Đừng ép ta đối mặt với sự yếu đuối của chính mình, đừng bắt ta phải lựa chọn.
Trời đột nhiên mưa to, là Phần Ngục đang điên cuồng phát tiết. Nhưng nó không đuổi theo, thật may!
Thứ vu thuật ác độc, thứ vận mệnh đáng phỉ nhổ. Chúng ta được phép trốn, chỉ là trốn không được.
Vết sẹo càng lúc càng đau.
Nhưng Tiêu Hủy biết, hắn vĩnh viễn sẽ không chữa trị vết thương này, hắn tình nguyện chịu đau. Có như vậy, hắn mới vượt qua chút yếu đuối cuối cùng này…cũng để đôi khi được yếu đuối một chút.
Đêm đó, Tiêu Hủy cũng nằm mơ. Nhân gian thật không phải nơi tốt lành gì, ảnh hưởng đến Ma tộc quá lớn.
Hắn mơ thấy một ngày đẹp trời hiếm hoi ở Ma giới, tiểu Phần Ngục kinh hỉ ngắm nhìn bầu trời đầy nắng, đồng tử màu xanh lam lấp lánh như nền trời trong mắt.
Trong lúc Hỏa ma quân chủ nằm mơ, một giọt nước mắt rơi xuống, nóng bỏng như ngọn lửa, chạy ngang vết sẹo trên mặt, để lại trên gối đầu hai vệt cháy đen.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook