Dòng Máu
-
Chương 42
Armengaud là một con phố Paris yên tĩnh với những căn nhà riêng hoặc một hai tầng, nhà nào cũng có mái và máng nước dốc. Cao hơn hẳn các bạn láng giềng là toà nhà số 26, một căn nhà tám tầng có kiến trúc hiện đại bằng thuỷ tinh, thép và đá, tổng hành dinh của Interpol, ngân hàng tin tức về các hoạt động tội phạm trên thế giới.
Thám tử Max Hornung đang nói chuyện với máy điện toán trong một căn phòng rộng lớn, có điều hoà nhiệt độ ở tầng hầm thì một nhân viên bước vào và nói:
- Trên lầu có chiếu phim snuff đấy. Anh có muốn xem không?
Max ngước lên và hỏi:
- Tôi không hiểu. Phim snuff là gì vậy?
- Anh cứ thử lên xem đi.
Có hai tá đàn ông và đàn bà đang ngồi trong phòng chiếu phim rộng rãi trên tầng ba của toà nhà. Họ là các thành viên trong ban chỉ huy Interpol, các thanh tra cảnh sát từ Sureté, các thám tử mặc thường phục và rải rác vài cảnh sát viên mặc cảnh phục.
Đứng trước căn phòng, bên cạnh tấm màn trắng, René Almedin, phụ tá cho thư ký của Interpol, đang nói. Max bước vào và tìm thấy một chỗ trống ở dãy ghế sau cùng.
René Almedin vẫn đang nói:
- … trong vài năm trở lại đây, chúng ta đã nghe nhiều tin đồn về loại phim snuff, một loại phim con heo mà trong đó khi hành vi tình dục kết thúc thì nạn nhân bị giết chết trước ống kính máy quay. Chưa bao giờ có bằng chứng về sự tồn tại của loại phim đó cả. Lý do, tất nhiên là rất rõ ràng. Loại phim đó không phải được thực hiện cho công chúng xem. Chúng được thực hiện để thoả mãn riêng cho những người giàu có muốn tìm khoái lạc theo những cách thức cuồng dâm bệnh hoạn. - René cẩn thận lấy kính ra và nói tiếp. - Như tôi đã nói, tất cả chỉ là tin đồn và dự đoán. Nhưng giờ đây sự việc đã thay đổi. Chỉ lát nữa thôi các vị sẽ được xem vài cảnh trong một cuốn phim snuff thực sự.
Có tiếng xôn xao mong chờ từ phía các khán giả.
- Hai ngày trước, một người đi bộ mang một chiếc cặp da đã bị xe hơi đâm phải ở Passy và người tài xế đã bỏ trốn. Người khách bộ hành đã chết trên đường đến bệnh viện. Anh ta vẫn còn chưa được nhận diện. Cơ quan Sureté đã tìm thấy cuộn phim nầy trong cặp và chuyển nó qua phòng thí nghiệm, tại đây nó đã được rửa. Anh ta ra dấu và đèn trong phòng mờ đi. Bộ phim bắt đầu.
Cô gái tóc vàng không thể quá mười tám tuổi. Có cái gì đó không thật khi xem một gương mặt non choẹt với thân hình bắt đầu nảy nở thực hiện các hành vi tình dục với một gã đàn ông kềnh càng không lông trên giường cùng cô ta. Máy quay tiến gần lại để thấy rõ gã đàn ông đi vào trong cô gái, rồi lại kéo ra để thấy gương mặt cô ta. Max Hornung chưa bao giờ nhìn thấy mặt cô ta. Nhưng anh ta đã nhận ra một cái gì khác quen thuộc. Cặp mắt anh ta chăm chú vào dải ruy băng quấn quanh cổ cô gái. Nó gợi lên một ký ức. Dải ruy băng đỏ. Ở đâu? Cô gái trên màn hình đang từ từ đạt đến cơn khoái lạc, và khi cô ta lên đến tột đỉnh những ngón tay của gã đàn ông vòng quanh cổ cô ta và bắt đầu siết chặt. Vẻ mặt cô gái chuyển từ ngất ngây sang kinh hoàng. Cô ta giãy dụa dữ dội để thoát ra, nhưng đôi tay gã đàn ông cứ siết chặt thêm, cho đến hết cơn cực khoái cũng là lúc cô gái lìa đời. Cuốn phim kết thúc. Đèn trong phòng sáng bừng trở lại. Max đã nhớ ra.
Cô gái chính là người đã được vớt lên từ con sông ở Zurich.
° ° °
Tại tổng hành dinh Interpol ở Paris, nhiều phúc đáp từ những điện tín điều tra khẩn cấp bắt đầu đến từ khắp châu Âu. Sáu vụ giết người giống nhau đã xảy ra ở Zurich, London, Rome, Bồ Đào Nha, Hamburg và Paris.
René Almedin nói với Max:
- Các sự mô tả phù hợp với nhau một cách chính xác.Tất cả các nạn nhân đều tóc vàng, là phụ nữ, trẻ, họ bị bóp cổ trong lúc đang làm tình, trên người không một mảnh vải ngoại trừ một dải ruy băng đỏ quấn quanh cổ. Chúng ta đang đối đầu với một tên giết người hàng loạt. Một kẻ nào đó có hộ chiếu và hoặc là hắn đủ giàu có để đi mọi nơi bằng phương tiện riêng hoặc là hắn có tài khoản chi tiêu.
Một người đàn ông mặc thường phục bước vào phòng và nói:
- Chúng ta đã gặp may. Cuốn phim nầy có nguyên liệu sản xuất ở một hãng nhỏ ở Brussel. Đợt hàng đặc biệt nầy có màu sắc không cân xứng nên rất dễ nhận ra. Chúng ta đang thu thập danh sách các khách hàng đã mua nó.
Max nói:
- Tôi muốn xem danh sách đó khi các anh làm xong.
- Dĩ nhiên, - René Almedin trả lời. Anh ta quan sát viên thám tử bé nhỏ. Max Hornung không giống bất cứ thám tử nào mà anh ta đã gặp. Nhưng Max lại chính là người đã trói bọn giết người cuồng dâm lại với nhau.
- Chúng tôi chịu ơn anh, - Almedim nói.
Max Hornung nhìn anh ta và nháy mắt.
- Vì cái gì chứ? - anh ta hỏi.
42
Armengaud là một con phố Paris yên tĩnh với những căn nhà riêng hoặc một hai tầng, nhà nào cũng có mái và máng nước dốc. Cao hơn hẳn các bạn láng giềng là toà nhà số 26, một căn nhà tám tầng có kiến trúc hiện đại bằng thuỷ tinh, thép và đá, tổng hành dinh của Interpol, ngân hàng tin tức về các hoạt động tội phạm trên thế giới.
Thám tử Max Hornung đang nói chuyện với máy điện toán trong một căn phòng rộng lớn, có điều hoà nhiệt độ ở tầng hầm thì một nhân viên bước vào và nói:
- Trên lầu có chiếu phim snuff đấy. Anh có muốn xem không?
Max ngước lên và hỏi:
- Tôi không hiểu. Phim snuff là gì vậy?
- Anh cứ thử lên xem đi.
Có hai tá đàn ông và đàn bà đang ngồi trong phòng chiếu phim rộng rãi trên tầng ba của toà nhà. Họ là các thành viên trong ban chỉ huy Interpol, các thanh tra cảnh sát từ Sureté, các thám tử mặc thường phục và rải rác vài cảnh sát viên mặc cảnh phục.
Đứng trước căn phòng, bên cạnh tấm màn trắng, René Almedin, phụ tá cho thư ký của Interpol, đang nói. Max bước vào và tìm thấy một chỗ trống ở dãy ghế sau cùng.
René Almedin vẫn đang nói:
- … trong vài năm trở lại đây, chúng ta đã nghe nhiều tin đồn về loại phim snuff, một loại phim con heo mà trong đó khi hành vi tình dục kết thúc thì nạn nhân bị giết chết trước ống kính máy quay. Chưa bao giờ có bằng chứng về sự tồn tại của loại phim đó cả. Lý do, tất nhiên là rất rõ ràng. Loại phim đó không phải được thực hiện cho công chúng xem. Chúng được thực hiện để thoả mãn riêng cho những người giàu có muốn tìm khoái lạc theo những cách thức cuồng dâm bệnh hoạn. - René cẩn thận lấy kính ra và nói tiếp. - Như tôi đã nói, tất cả chỉ là tin đồn và dự đoán. Nhưng giờ đây sự việc đã thay đổi. Chỉ lát nữa thôi các vị sẽ được xem vài cảnh trong một cuốn phim snuff thực sự.
Có tiếng xôn xao mong chờ từ phía các khán giả.
- Hai ngày trước, một người đi bộ mang một chiếc cặp da đã bị xe hơi đâm phải ở Passy và người tài xế đã bỏ trốn. Người khách bộ hành đã chết trên đường đến bệnh viện. Anh ta vẫn còn chưa được nhận diện. Cơ quan Sureté đã tìm thấy cuộn phim nầy trong cặp và chuyển nó qua phòng thí nghiệm, tại đây nó đã được rửa. Anh ta ra dấu và đèn trong phòng mờ đi. Bộ phim bắt đầu.
Cô gái tóc vàng không thể quá mười tám tuổi. Có cái gì đó không thật khi xem một gương mặt non choẹt với thân hình bắt đầu nảy nở thực hiện các hành vi tình dục với một gã đàn ông kềnh càng không lông trên giường cùng cô ta. Máy quay tiến gần lại để thấy rõ gã đàn ông đi vào trong cô gái, rồi lại kéo ra để thấy gương mặt cô ta. Max Hornung chưa bao giờ nhìn thấy mặt cô ta. Nhưng anh ta đã nhận ra một cái gì khác quen thuộc. Cặp mắt anh ta chăm chú vào dải ruy băng quấn quanh cổ cô gái. Nó gợi lên một ký ức. Dải ruy băng đỏ. Ở đâu? Cô gái trên màn hình đang từ từ đạt đến cơn khoái lạc, và khi cô ta lên đến tột đỉnh những ngón tay của gã đàn ông vòng quanh cổ cô ta và bắt đầu siết chặt. Vẻ mặt cô gái chuyển từ ngất ngây sang kinh hoàng. Cô ta giãy dụa dữ dội để thoát ra, nhưng đôi tay gã đàn ông cứ siết chặt thêm, cho đến hết cơn cực khoái cũng là lúc cô gái lìa đời. Cuốn phim kết thúc. Đèn trong phòng sáng bừng trở lại. Max đã nhớ ra.
Cô gái chính là người đã được vớt lên từ con sông ở Zurich.
° ° °
Tại tổng hành dinh Interpol ở Paris, nhiều phúc đáp từ những điện tín điều tra khẩn cấp bắt đầu đến từ khắp châu Âu. Sáu vụ giết người giống nhau đã xảy ra ở Zurich, London, Rome, Bồ Đào Nha, Hamburg và Paris.
René Almedin nói với Max:
- Các sự mô tả phù hợp với nhau một cách chính xác.Tất cả các nạn nhân đều tóc vàng, là phụ nữ, trẻ, họ bị bóp cổ trong lúc đang làm tình, trên người không một mảnh vải ngoại trừ một dải ruy băng đỏ quấn quanh cổ. Chúng ta đang đối đầu với một tên giết người hàng loạt. Một kẻ nào đó có hộ chiếu và hoặc là hắn đủ giàu có để đi mọi nơi bằng phương tiện riêng hoặc là hắn có tài khoản chi tiêu.
Một người đàn ông mặc thường phục bước vào phòng và nói:
- Chúng ta đã gặp may. Cuốn phim nầy có nguyên liệu sản xuất ở một hãng nhỏ ở Brussel. Đợt hàng đặc biệt nầy có màu sắc không cân xứng nên rất dễ nhận ra. Chúng ta đang thu thập danh sách các khách hàng đã mua nó.
Max nói:
- Tôi muốn xem danh sách đó khi các anh làm xong.
- Dĩ nhiên, - René Almedin trả lời. Anh ta quan sát viên thám tử bé nhỏ. Max Hornung không giống bất cứ thám tử nào mà anh ta đã gặp. Nhưng Max lại chính là người đã trói bọn giết người cuồng dâm lại với nhau.
- Chúng tôi chịu ơn anh, - Almedim nói.
Max Hornung nhìn anh ta và nháy mắt.
- Vì cái gì chứ? - anh ta hỏi.
Thám tử Max Hornung đang nói chuyện với máy điện toán trong một căn phòng rộng lớn, có điều hoà nhiệt độ ở tầng hầm thì một nhân viên bước vào và nói:
- Trên lầu có chiếu phim snuff đấy. Anh có muốn xem không?
Max ngước lên và hỏi:
- Tôi không hiểu. Phim snuff là gì vậy?
- Anh cứ thử lên xem đi.
Có hai tá đàn ông và đàn bà đang ngồi trong phòng chiếu phim rộng rãi trên tầng ba của toà nhà. Họ là các thành viên trong ban chỉ huy Interpol, các thanh tra cảnh sát từ Sureté, các thám tử mặc thường phục và rải rác vài cảnh sát viên mặc cảnh phục.
Đứng trước căn phòng, bên cạnh tấm màn trắng, René Almedin, phụ tá cho thư ký của Interpol, đang nói. Max bước vào và tìm thấy một chỗ trống ở dãy ghế sau cùng.
René Almedin vẫn đang nói:
- … trong vài năm trở lại đây, chúng ta đã nghe nhiều tin đồn về loại phim snuff, một loại phim con heo mà trong đó khi hành vi tình dục kết thúc thì nạn nhân bị giết chết trước ống kính máy quay. Chưa bao giờ có bằng chứng về sự tồn tại của loại phim đó cả. Lý do, tất nhiên là rất rõ ràng. Loại phim đó không phải được thực hiện cho công chúng xem. Chúng được thực hiện để thoả mãn riêng cho những người giàu có muốn tìm khoái lạc theo những cách thức cuồng dâm bệnh hoạn. - René cẩn thận lấy kính ra và nói tiếp. - Như tôi đã nói, tất cả chỉ là tin đồn và dự đoán. Nhưng giờ đây sự việc đã thay đổi. Chỉ lát nữa thôi các vị sẽ được xem vài cảnh trong một cuốn phim snuff thực sự.
Có tiếng xôn xao mong chờ từ phía các khán giả.
- Hai ngày trước, một người đi bộ mang một chiếc cặp da đã bị xe hơi đâm phải ở Passy và người tài xế đã bỏ trốn. Người khách bộ hành đã chết trên đường đến bệnh viện. Anh ta vẫn còn chưa được nhận diện. Cơ quan Sureté đã tìm thấy cuộn phim nầy trong cặp và chuyển nó qua phòng thí nghiệm, tại đây nó đã được rửa. Anh ta ra dấu và đèn trong phòng mờ đi. Bộ phim bắt đầu.
Cô gái tóc vàng không thể quá mười tám tuổi. Có cái gì đó không thật khi xem một gương mặt non choẹt với thân hình bắt đầu nảy nở thực hiện các hành vi tình dục với một gã đàn ông kềnh càng không lông trên giường cùng cô ta. Máy quay tiến gần lại để thấy rõ gã đàn ông đi vào trong cô gái, rồi lại kéo ra để thấy gương mặt cô ta. Max Hornung chưa bao giờ nhìn thấy mặt cô ta. Nhưng anh ta đã nhận ra một cái gì khác quen thuộc. Cặp mắt anh ta chăm chú vào dải ruy băng quấn quanh cổ cô gái. Nó gợi lên một ký ức. Dải ruy băng đỏ. Ở đâu? Cô gái trên màn hình đang từ từ đạt đến cơn khoái lạc, và khi cô ta lên đến tột đỉnh những ngón tay của gã đàn ông vòng quanh cổ cô ta và bắt đầu siết chặt. Vẻ mặt cô gái chuyển từ ngất ngây sang kinh hoàng. Cô ta giãy dụa dữ dội để thoát ra, nhưng đôi tay gã đàn ông cứ siết chặt thêm, cho đến hết cơn cực khoái cũng là lúc cô gái lìa đời. Cuốn phim kết thúc. Đèn trong phòng sáng bừng trở lại. Max đã nhớ ra.
Cô gái chính là người đã được vớt lên từ con sông ở Zurich.
° ° °
Tại tổng hành dinh Interpol ở Paris, nhiều phúc đáp từ những điện tín điều tra khẩn cấp bắt đầu đến từ khắp châu Âu. Sáu vụ giết người giống nhau đã xảy ra ở Zurich, London, Rome, Bồ Đào Nha, Hamburg và Paris.
René Almedin nói với Max:
- Các sự mô tả phù hợp với nhau một cách chính xác.Tất cả các nạn nhân đều tóc vàng, là phụ nữ, trẻ, họ bị bóp cổ trong lúc đang làm tình, trên người không một mảnh vải ngoại trừ một dải ruy băng đỏ quấn quanh cổ. Chúng ta đang đối đầu với một tên giết người hàng loạt. Một kẻ nào đó có hộ chiếu và hoặc là hắn đủ giàu có để đi mọi nơi bằng phương tiện riêng hoặc là hắn có tài khoản chi tiêu.
Một người đàn ông mặc thường phục bước vào phòng và nói:
- Chúng ta đã gặp may. Cuốn phim nầy có nguyên liệu sản xuất ở một hãng nhỏ ở Brussel. Đợt hàng đặc biệt nầy có màu sắc không cân xứng nên rất dễ nhận ra. Chúng ta đang thu thập danh sách các khách hàng đã mua nó.
Max nói:
- Tôi muốn xem danh sách đó khi các anh làm xong.
- Dĩ nhiên, - René Almedin trả lời. Anh ta quan sát viên thám tử bé nhỏ. Max Hornung không giống bất cứ thám tử nào mà anh ta đã gặp. Nhưng Max lại chính là người đã trói bọn giết người cuồng dâm lại với nhau.
- Chúng tôi chịu ơn anh, - Almedim nói.
Max Hornung nhìn anh ta và nháy mắt.
- Vì cái gì chứ? - anh ta hỏi.
42
Armengaud là một con phố Paris yên tĩnh với những căn nhà riêng hoặc một hai tầng, nhà nào cũng có mái và máng nước dốc. Cao hơn hẳn các bạn láng giềng là toà nhà số 26, một căn nhà tám tầng có kiến trúc hiện đại bằng thuỷ tinh, thép và đá, tổng hành dinh của Interpol, ngân hàng tin tức về các hoạt động tội phạm trên thế giới.
Thám tử Max Hornung đang nói chuyện với máy điện toán trong một căn phòng rộng lớn, có điều hoà nhiệt độ ở tầng hầm thì một nhân viên bước vào và nói:
- Trên lầu có chiếu phim snuff đấy. Anh có muốn xem không?
Max ngước lên và hỏi:
- Tôi không hiểu. Phim snuff là gì vậy?
- Anh cứ thử lên xem đi.
Có hai tá đàn ông và đàn bà đang ngồi trong phòng chiếu phim rộng rãi trên tầng ba của toà nhà. Họ là các thành viên trong ban chỉ huy Interpol, các thanh tra cảnh sát từ Sureté, các thám tử mặc thường phục và rải rác vài cảnh sát viên mặc cảnh phục.
Đứng trước căn phòng, bên cạnh tấm màn trắng, René Almedin, phụ tá cho thư ký của Interpol, đang nói. Max bước vào và tìm thấy một chỗ trống ở dãy ghế sau cùng.
René Almedin vẫn đang nói:
- … trong vài năm trở lại đây, chúng ta đã nghe nhiều tin đồn về loại phim snuff, một loại phim con heo mà trong đó khi hành vi tình dục kết thúc thì nạn nhân bị giết chết trước ống kính máy quay. Chưa bao giờ có bằng chứng về sự tồn tại của loại phim đó cả. Lý do, tất nhiên là rất rõ ràng. Loại phim đó không phải được thực hiện cho công chúng xem. Chúng được thực hiện để thoả mãn riêng cho những người giàu có muốn tìm khoái lạc theo những cách thức cuồng dâm bệnh hoạn. - René cẩn thận lấy kính ra và nói tiếp. - Như tôi đã nói, tất cả chỉ là tin đồn và dự đoán. Nhưng giờ đây sự việc đã thay đổi. Chỉ lát nữa thôi các vị sẽ được xem vài cảnh trong một cuốn phim snuff thực sự.
Có tiếng xôn xao mong chờ từ phía các khán giả.
- Hai ngày trước, một người đi bộ mang một chiếc cặp da đã bị xe hơi đâm phải ở Passy và người tài xế đã bỏ trốn. Người khách bộ hành đã chết trên đường đến bệnh viện. Anh ta vẫn còn chưa được nhận diện. Cơ quan Sureté đã tìm thấy cuộn phim nầy trong cặp và chuyển nó qua phòng thí nghiệm, tại đây nó đã được rửa. Anh ta ra dấu và đèn trong phòng mờ đi. Bộ phim bắt đầu.
Cô gái tóc vàng không thể quá mười tám tuổi. Có cái gì đó không thật khi xem một gương mặt non choẹt với thân hình bắt đầu nảy nở thực hiện các hành vi tình dục với một gã đàn ông kềnh càng không lông trên giường cùng cô ta. Máy quay tiến gần lại để thấy rõ gã đàn ông đi vào trong cô gái, rồi lại kéo ra để thấy gương mặt cô ta. Max Hornung chưa bao giờ nhìn thấy mặt cô ta. Nhưng anh ta đã nhận ra một cái gì khác quen thuộc. Cặp mắt anh ta chăm chú vào dải ruy băng quấn quanh cổ cô gái. Nó gợi lên một ký ức. Dải ruy băng đỏ. Ở đâu? Cô gái trên màn hình đang từ từ đạt đến cơn khoái lạc, và khi cô ta lên đến tột đỉnh những ngón tay của gã đàn ông vòng quanh cổ cô ta và bắt đầu siết chặt. Vẻ mặt cô gái chuyển từ ngất ngây sang kinh hoàng. Cô ta giãy dụa dữ dội để thoát ra, nhưng đôi tay gã đàn ông cứ siết chặt thêm, cho đến hết cơn cực khoái cũng là lúc cô gái lìa đời. Cuốn phim kết thúc. Đèn trong phòng sáng bừng trở lại. Max đã nhớ ra.
Cô gái chính là người đã được vớt lên từ con sông ở Zurich.
° ° °
Tại tổng hành dinh Interpol ở Paris, nhiều phúc đáp từ những điện tín điều tra khẩn cấp bắt đầu đến từ khắp châu Âu. Sáu vụ giết người giống nhau đã xảy ra ở Zurich, London, Rome, Bồ Đào Nha, Hamburg và Paris.
René Almedin nói với Max:
- Các sự mô tả phù hợp với nhau một cách chính xác.Tất cả các nạn nhân đều tóc vàng, là phụ nữ, trẻ, họ bị bóp cổ trong lúc đang làm tình, trên người không một mảnh vải ngoại trừ một dải ruy băng đỏ quấn quanh cổ. Chúng ta đang đối đầu với một tên giết người hàng loạt. Một kẻ nào đó có hộ chiếu và hoặc là hắn đủ giàu có để đi mọi nơi bằng phương tiện riêng hoặc là hắn có tài khoản chi tiêu.
Một người đàn ông mặc thường phục bước vào phòng và nói:
- Chúng ta đã gặp may. Cuốn phim nầy có nguyên liệu sản xuất ở một hãng nhỏ ở Brussel. Đợt hàng đặc biệt nầy có màu sắc không cân xứng nên rất dễ nhận ra. Chúng ta đang thu thập danh sách các khách hàng đã mua nó.
Max nói:
- Tôi muốn xem danh sách đó khi các anh làm xong.
- Dĩ nhiên, - René Almedin trả lời. Anh ta quan sát viên thám tử bé nhỏ. Max Hornung không giống bất cứ thám tử nào mà anh ta đã gặp. Nhưng Max lại chính là người đã trói bọn giết người cuồng dâm lại với nhau.
- Chúng tôi chịu ơn anh, - Almedim nói.
Max Hornung nhìn anh ta và nháy mắt.
- Vì cái gì chứ? - anh ta hỏi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook