Trong thành phố phồn hoa đông đúc này, một tình yêu sau mười lăm năm trắc trở, cuối cùng cũng có thể tìm lại được ...

Tư Đồ Thuần dựa vào vai An Dĩ Phong, cảm nhận từng hơi thở của hắn, giống hệt như trong kí ức, vẫn tràn đầy nam tính, mang theo một cảm xúc mãnh liệt. Qua lớp vải mỏng, cô cảm giác được tay hắn khẽ vuốt ve eo mình, không ham muốn, cũng không khiêu khích, chỉ giống như trân trọng một thứ đồ quý giá. Cô ngẩng lên, nhìn mắt hắn mới phát hiện mi tâm hắn nhíu lại, đáy mắt hơi tối, nụ cười lỗ mãng cùng không còn. Hắn như vậy, làm cho cô cảm thấy có chút xa lạ, không quen.

“Anh đang nghĩ gì?”

“Nghĩ xem em mấy năm nay như thế nào, thắt lưng so với trước đây càng mảnh ...”

“Công việc bận rộn, thường xuyên đi sớm về muộn, có khi vì một án tử mà mất mấy ngày liền không ăn không ngủ, làm sao không gầy?”

“Ở Australia thì sao? Mở quán café cũng làm lụng vất vả?”

“......”

Hắn cũng phải không gầy đi rất nhiều sao?! Góc cạnh trên mặt ngày càng rõ ràng.

Cô lấy tay khẽ vuốt mi hắn, rồi mắt, môi .... Những cảm xúc trong trí nhớ lần lượt ùa về. Cô còn muốn tiếp tục đi xuống, hắn bỗng nhiên giữ lại, mở to mắt, tầm nhìn dừng lại ở cổ tay.

Vết sẹo dài gần hai tấc mặc dù đã mờ đi rất nhiều, nhưng nhìn kĩ vẫn thấy được. Cô muốn rút về, lại bị hắn nắm càng chặt.

(1 tấc = 3.33 cm)

“Yêu anh, hối hận sao?”

“Không hối hận!”

Khóe miệng hắn nhếch lên, cười có chút miễn cưỡng: “Anh biết phụ nữ rất ngu ngốc, nhưng ngu ngốc như em anh thật chưa thấy bao giờ. Vì một người đàn ông không thể cho mình bất cứ điều gì mà hết lần này đến lần khác hy sinh bản thân, làm khổ chính mình, còn cắn răng mà nói “Không hối hận!”

“Anh hối hận sao?!”

“Hối hận! Hối hận lúc trước không mang em bỏ trốn!”

Cô bỏ hắn ra, vẫn cười, “Anh nghĩ đến hay!”

Cô đương nhiên sẽ không nói cho hắn, sinh Tiểu An ngày đó là ngày cô mong chờ An Dĩ Phong hơn bao giờ hết. Nếu không đau đến một chút sức cũng không còn, cô nhất định sẽ rời giường bệnh, đi tìm hắn, để hắn mang cô đi! Đi bất cứ nơi nào đều được, chỉ cần bọn họ có thể ở cùng nhau, sớm trông tối thấy, cả đời cả kiếp.

Mà khi cô nghe thấy tiếng đứa bé khóc, sức cùng lực kiệt mê man đi, cô cảm thấy vô cùng may mắn mình đã không làm như vậy.

Hai mươi tuổi, bọn họ vì tình yêu mà bỏ qua giấc mơ, lý tưởng, không oán không hối.

Ba mươi tuổi thì sao?

Nông nổi qua đi, tình yêu cũng bắt đầu sang phía bên kia con dốc, bọn họ cũng sẽ như những đôi tình nhân bình thường, vì nhưng vụn vặt cuộc sống mà cãi vã, mà thầm oán.

An Dĩ Phong chắc sẽ nói: Tôi vì cô mà đánh mất lý tưởng!

Cô chắc sẽ nói: Tôi cũng vì anh mà bỏ giấc mơ làm một cảnh sát tốt!

Đến lúc đó, bi kịch mới thực sự bắt đầu ....

Cô không phải người phụ nữ thông minh, nhưng cô cũng tuyết đối không ngu ngốc đến mức chỉ nghĩ đến chuyện trước mắt!

Cô hiểu: Tình yêu không phải là tất cả, bọn họ không thể từ bỏ tình yêu, cũng như vậy, không thể từ bỏ lý tưởng!

...

“Tiểu Thuần!” Trong lúc cô thất thần, lòng bàn tay ấm áp của An Dĩ Phong nhẹ nâng hai má cô, khẽ vuốt ve, “Em biết anh ... bội bạc với em, vì sao còn kiên trì? Vì sao không tìm người đàn ông có thể cho mình phó thác cả đời?”

“Bởi vì em luôn tin, dù có ngàn vạn cô gái trong tay, người trong lòng anh thực sự vẫn là em!”

“Em? Em tự tin như vậy?”

“Gương xe anh dù có bao nhiêu bụi bặm cũng chưa bao giờ để người khác động vào, bị mưa làm cho mờ đi cũng chẳng để người khác lau, em nghĩ, anh đang đợi em ...”

Câu nói tiếp theo của cô bị hắn chôn vùi trong khóe môi ... Nụ hôn cuồng nhiệt lại dịu dàng, đau đớn lại vô cùng trân trọng ... Cô ôm hắn, nồng nàn đáp lại.

Cô thật sự yêu hắn, yêu đến từ xa nhìn lại một lần, trong lòng cũng cảm thấy ngọt ngào.

Kỳ thật, hắn ở trong giới hô phong hoán vũ, hoành hành vô kị, dùng nụ cười bất cần kia đốn ngã bao nhiêu phụ nữ, nhưng trong lòng chỉ có một mình cô! Ba chữ “An Dĩ Phong” không biết làm lòng của bao nhiêu cô gái rung động, bọn họ chỉ cần nhìn thấy hắn từ xa đã hét lên, nhắc tới tên hắn đã điên cuồng

...

Còn cô, là người phụ nữ hạnh phúc nhất, được hắn yêu thương, được dưỡng dục cốt nhục của hắn. Cô tin: Rồi có một ngày, cô sẽ có được con người của hắn, để cho cả đời này hắn không thoát khỏi cạm bẫy dịu dàng này của cô.

Lòng tin đó, đã làm cho cô chờ đợi một khoảng thời gian dài dường như không thể ...

...

Nụ hôn càng ngày càng nồng cháy, càng ngày càng mê đắm.

Lời lẽ đơn thuần vốn đã không thỏa mãn được mong muốn của An Dĩ Phong, khao khát của hắn ngày càng nhiều, hắn khẽ vén làn váy mỏng manh của cô, vuốt nhẹ sống lưng. Tư Đồ Thuần bị hôn đến váng đầu hoa mắt, hai chân không khỏi mềm nhũn, đứng không vững được ngã về phía sau, suýt đụng vào bàn. An Dĩ Phong kịp thời kéo cô lại, ôm vào trong ngực tiến về phía phòng ngủ.

“An Dĩ Phong, tự chủ của anh hình như ngày càng kém?”

Hắn nhịn không được cắn cổ cô, nói: “Cái anh muốn không phải là tự chủ hơn người, hôm nay đến là muốn đưa em lên giường!”

“Em tưởng anh tìm em ôn chuyện.”

Chưa nói xong, An Dĩ Phong đã ôm cô đi vào trong phòng, đặt ở trên giường.

“Đương nhiên là ôn chuyện, buổi tối hôm nay ... chúng ta từ từ nói ...”

Hắn cởi giầy cô tay chậm rãi vuốt ve, từ mắt cá chân, đầu gối, tiếp tục đi lên

...

“A...”

Bờ môi hắn khẽ lướt trên da thịt cô, làm cả người cô khẽ co lại, cảm giác tê tái truyền khắp cả người, lại tập trung từng chỗ. Cô theo bản năng khẽ kéo váy, lui về phía sau, không cho hắn tiếp tục.

“Còn mẫn cảm như vậy?” Hắn giương mi, khẽ cười, đè cô xuống, ngón tay đặt ở đầu gối cô, như có như không vờn.

“Đừng ... Đừng nữa ...” Cô ngay cả nói cũng không ra, toàn thân run rẩy, muốn tránh, nhưng không có cách nào chống cự được.

“Anh còn nhớ rõ ...” Ý cười của hắn ngày càng đậm, càng xấu xa ...

Thấy hắn khác thường, cô lập tức ý thức được hắn muốn làm gì, cố gắng giãy dụa, nhưng đã muộn. Hắn đè cô lại, nâng váy bên hông, khẽ cắn thắt lưng cô ...

“A! Không được!” Cô hét chói tai, cố gắng vặn vẹo, cả người bị hắn cắn làm cho tê dại, mỗi giây thần kinh như đang căng ra, “An Dĩ Phong, anh, xấu xa .... A!”

“Không ...” Cô cười đến chảy nước mắt, nhưng bất đắc dĩ đánh không lại hắn, chỉ có thể cầu xin: “A, em xin anh ... anh muốn gì đều được!”

“Gả cho anh đi!”

“......”

Cô ngẩng đầu nhìn hắn, khóe mắt vẫn còn nước, trong lúc hoảng hốt cô dường như quên chính mình đang ở nơi nào, kí ức trở lại căn phòng nhiều năm trước.

Đêm đầu tiên của hai người, An Dĩ Phong cũng như vậy với cô, làm cho cô cười hét đến chói tai, sợ hãi ôm hắn xin tha. Hắn còn cười nhạo cô: “Tiểu Thuần, không tưởng tượng được em “nhiệt tình” như vậy!”

“Em xin anh, anh muốn thế nào cũng được, em chịu không nổi ...”

“Cả đời này chỉ cho phép yêu một mình anh.”

“Được! Chỉ yêu một mình anh!”

“Vậy bây giờ em đồng ý gả cho anh sao?”

Cô ngay cả nghe cũng không rõ, nhanh chóng đáp lại, “Em đồng ý!”

“Haiz!” Hắn buông cô ra, biểu hiện tiếc nuối, “Sớm biết em dễ dàng theo anh như vậy đã chẳng phí công theo đuổi em!”

Cô tức giận đến nghiến răng nghiến lợi mà không dám nói gì.

Không nghĩ đến, nhiều năm qua đi như vậy, hắn còn không quên.

...

“Gả cho anh đi!” Hắn nhắc lại một lần, gọi cô tỉnh lại.

Cô cố nén lòng, run giọng hỏi: “Anh ... Anh nhìn thấy cầu hôn không có nhẫn bao giờ sao?”

“Cũng đúng!” Hắn dừng lại việc tra tấn, cười xấu xa hôn nhẹ môi cô: “Đêm mai ... Anh nhất định nhỡ rõ chuẩn bị nhẫn ...”

Đêm mai?!

Vậy không bằng cô đồng ý ngay bây giờ, miễn ngày mai chịu tội thêm một lần.

“Em ...” Cô vừa định nói chuyện, hai tay hắn đã chạy nhanh vào trong váy cô, khẽ vuốt ve làm đầu óc cô mê muội, quên mất phải nói gì.

Bản tay nóng bỏng của hắn đi qua thắt lưng, xương sườn, hõm vai, chiếc váy ngắn không ngần ngại theo đó kéo lên ....

“Em vẫn đẹp như vậy!” Tay hắn khẽ vuốt ve vết sẹo màu hồng bên vai cô, tay ôm chặt, môi dừng ở trên lưng, hắn biết, vết sẹo kia là từng bị một tên tội phạm đâm trúng. Hắn nhớ, bởi mỗi một nơi trên cơ thể cô hắn đều rõ ràng, hơn nữa là nhớ nhung hoài niệm ...

Cô chợt thấy trước mắt đen lại, chiếc váy kéo qua mặt, chờ đến khi nhìn thấy ánh sáng, váy đã rơi xuống đất. Thân thể cô phơi bày trong ánh sáng... mặt cô đỏ lên, khẽ nhắm mắt lại.

“Mở mắt ... nhìn anh ...” Hắn không buông tha, ở bên tai cô nói.

Cô thẹn thùng mở mắt, đụng phải con ngươi đen láy của hắn, đáy lòng run lên, tim đập liên hồi.

An Dĩ Phong nhìn thấy cô bối rối, khẽ kéo chiếc chăn trắng, tay dứt khoát vung, chăn bay qua bao trùm hai người lại. Chỉ trong chốc lát, cả thể giới như chỉ còn bọn họ, đáy mắt cô cũng chỉ còn một khoảng thiên địa trắng xóa cùng với hắn - người đàn ông cô đợi đã lâu.

Khuôn mặt hắn nam tính cương nghị, đôi môi gợi cảm, cô khó kìm lòng nổi, khẽ hôn hai má hắn, lặng lẽ di chuyển xuống dưới hôn lên cổ, lên ngực ... Cô nghe thấy hơi thở hắn ngày càng nặng, nghe thấy tiếng tim đập của hắn ngày càng cuồng loạn. Như có một sức mạnh vô hình thúc đẩy, tay cô khẽ run cởi chiếc cúc thứ ba ....

Có lẽ bị chăn bao quanh qua nóng, máu cô như thiêu đốt, hô hấp cũng không thuận, bờ môi thở ra ngày càng nặng nề ... Mồ hôi chảy dài, cô đã giúp hắn cởi xong áo, hắn lại đột nhiên bắt lấy cô tay cô, đem cô ấn lại giường.

“Từ bây giờ em tốt nhất đừng nhúc nhích ...” Đáy mắt hắn như bị dục hỏa thiêu đốt, hơi thở đã hỗn độn, “Nếu không anh sẽ so với lần đầu tiên còn thô bạo hơn!”

Cô cười khẽ, cả người run lên.

Tình yêu là một thứ hư vô mờ mịt, nhìn không thấy, chạm không đến. Chỉ có giờ phút này, chân thật, thấy được nhiệt tình, nhìn rõ khát vọng ... Da thịt tiếp xúc, hô hấp giao hòa, tim đập va chạm, tất cả là nhớ nhung là yêu dấu .... Đủ làm cho người ta mất đi lí trí!

Cô nghe lời không nhúc nhích, khó khăn hô hấp nói với hắn: “Phong ... Em yêu anh!”

Hắn cắn nhẹ, rồi cuồng dã hôn môi cô, hai tay mạnh mẽ xé bỏ nội y, tham lam vuốt ve ...

Trong lúc run rẩy hưng phấn, đầu lưỡi cô tiến vào trong miệng hắn, tìm kiếm, ngón tay đặt lên vai hắn, cảm nhận cơ thể hắn, nhẵn nhụi, ấm áp ... làm người ta mê mẩn.

Cô nhẹ nhàng vén áo sơmi, giúp hắn cởi đi ...

Hai nửa người trên trần trụi ôm lấy nhau, cảm giác dập dềnh như trên mặt biển, phiêu phiêu đãng đãng, khi thì sà xuống, khi thì mênh mang, không chỗ dựa, không nơi bám ... Cảm giác nóng bỏng như chảy xuôi theo hai chân, khó chịu lại hư vô ...

Cô ôm ấy thân thể An Dĩ Phong, cơ thể hắn cọ xát, đè ép làm cho dục vọng càng dâng trào, không thể nào dập tắt.

Cô không thích cảm giác thô ráp cọ vào quần hắn, hơn nữa càng không thích cảm giác mặt dây thắt lưng áp vào người lạnh như băng. Cô thử đưa tay hướng bên hông hắn thăm dò, đang muốn cứ, hắn lại giữ chặt lấy hai tay cô giữ chặt trên đỉnh đầu.

Hắn rời khỏi môi cô, cố gắng hồi phục hô hấp, miễn cưỡng bình tĩnh, “Không cần khiêu chiến sức chịu đựng của anh! Em còn dám động, anh cho em ngày mai không xuống giường được!”

Cô khẽ nuốt nước miếng, phóng tầm mắt nhìn hắn. Nếu hắn không khống chế được, khả năng ngày mai cô không thể rời giường là hoàn toàn có khả năng.

“A!” Cô nháy mắt với hắn mấy cái, cười duyên đề nghị: “Nếu không anh đem em trói lại!”

“Em!”

Cô đề nghị như vậy, đối với đàn ông bình thường mà nói đã là cực kì dụ dỗ, mà đối với một người đang dã tính bừng bừng như hắn mà nói, không nghi ngờ gì là một sự khảo nghiệm tàn khốc nhất.

Vừa tưởng tượng đến cảnh cô bất lực khi đấy, đáy mắt hắn vừa bình tĩnh lại bắt đầu châm lửa, bao nhiêu khao khát, dục vọng bị cô khiêu khích bắt đầu đi ra ...

“Tư Đồ Thuần! Anh hôm nay chính thức nghiêm túc cho em biết như thế nào chân chính là thô bạo xâm phạm!”

Hắn hoàn toàn không còn khống chế được cơ thể mình, vùng ngực đầy đặn cùng với hai nụ hoa chúm chím kích thích hắn đưa hai tay nhiệt tình vuốt ve từng đường cong cơ thể mượt mà ....

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương