Mười lăm năm nháy mắt trôi qua ...

Đối với một người đàn bà mà nói, thời gian chính là thứ khắc sâu trong kí ức ... Tịch mịch bên gối, không ai vì mình lau đi nước mắt ...

Australia.

Một phụ nữ Trung Quốc tao nhã ngồi bên cửa sổ quán café đọc báo. Cô mặc một chiếc váy xám ngắn cổ chữ V, ôm lấy dáng người hoàn mĩ, càng tô đậm một khí chất thành thục, cao quý mà lịch sự tế nhị tiềm tàng. Cô giống như một đóa cúc trắng, đẹp không chỉ vì cao quý mà còn ở phẩm cách cao thượng, như một mùi thơm nhã nhặn, khẽ thấm vào ruột gan.

Trong tay cô cầm một tờ báo Hoa ngữ, đầu đề viết rất bắt mắt: “Tung hoành giới xã hội đen mười lăm năm – An Dĩ Phong sợ hãi tự sát!”

Ngòi bút sắc bén công bố một lão đại trong giới xã hội đen tội ác ngập trời, cuối cùng sát hại một doanh nhân giàu có tên Hàn Trạc Thần, bị cảnh sát tìm được chứng cớ, không còn đường trốn, liền tự sát. Kết lại, dùng vài trăm từ ca ngợi công lý cùng lẽ phải.

Cô nhìn một lần lại một lần, cho đến khi thấu triệt từng câu từng chữ mới buông tờ báo, thở dài.

“An Dĩ Phong, anh sao có thể tự sát ... Anh nhất định biết, em còn đang đợi anh ...”

Quá trưa, một chiếc xe màu đen đứng ở trước cửa quán café của cô. Một cô gái tóc đen từ trên xe đi xuống, chậm rãi đi vào. Cô gái kia tuổi còn rất trẻ, dường như không đến hai mươi tuổi. Cô ấy có một đôi mắt rất đẹp, trong vắt như suối nước, tinh khiết không nhuốm chút bụi trần ,,,

Phục vụ khuyên cô ta uống loại cocktain mới chế, Waiting ...

Cô gái nhấp một ngụm xong, phục vụ theo lệ thường hỏi: “Cô cảm thấy thế nào?”

“Được lắm, tôi nghĩ người chế ra rượu này nhất định đã trải qua một tình yêu khắc cốt ghi tâm, mới có thể tạo ra một hương vị như vậy.”

Nghe câu này, Tư Đồ Thuần không khỏi ngẩng đầu nhìn.

Cô tin chắc cô gái này cũng trải qua một tình yêu khắc cốt ghi tâm, nếu không, sao có cảm nhận được hương vị đó.

Xuất phát từ một sự cảm thông đặc biệt, Tư Đồ Thuần ngồi ở đối diện cô gái, dùng tiếng anh chủ động tự giới thiệu: “Xin chào, chị là Chris.”

“Rất vui được biết chị, em là Amy!” Cô gái kêu Amy chăm chú nhìn cô, e dè hỏi: “Chị là người Trung Quốc sao?”

“Đúng, Hồng Kông Trung Quốc.”

“Thật sao? Em cũng vậy.” Mắt cô gái sáng lên, dùng tiếng Trung tiếp tục: “Thật trùng hợp a!”

“Đúng vậy! Em tới bao lâu rồi?”

“Em vừa đến. Còn chị?”

“Rất nhiều năm rồi.” Giọng cô phiền muộn, cảm giác như đã bị thời gian giày vò rất lâu rồi.

“Vì sao chị đến Australia?

“Năm năm trước, ba chị về hưu đến đây dưỡng lão, chị liền từ chợ theo ông.”

“Đây là nơi nghỉ ngơi rất tốt.”

“Trời cao biển rộng, trong vòng mấy km quanh đây không tìm được một người đồng hương. Thật tốt ...”

“Chính là rất tịch mịch, cảm thấy những người xung quanh có gì đó xa lạ, thế nào cũng không thể tiến vào thế giới của bọn họ.”

“Là do khác biệt văn hóa, người Trung Quốc ý nhị, khác với sự thẳng thắn của người phương Tây.” Tư Đồ Thuần nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Chị nghe em phát âm có phần giống người Anh.”

“À, bởi trước kia em ở London học đàn dương cầm.”

“Thật trùng hợp, trước kia chị cũng học ở viện đặc công hoàng gia London bốn năm.

Amy tỏ vẻ khó tin, “Chị là cảnh sát sao, nhìn một chút cũng không giống!”

“......”

“......”

Hai người bắt đầu nói chuyện phiếm, bàn chuyện Australia, Anh quốc, còn cả Trung Quốc.

Sau này, quá trưa mỗi ngày Amy đều đến tán gẫu cùng cô. Cá tính và bề ngoài của cô ấy cũng giống nhau, tinh tế lại dịu dàng, lời nói như sâu sắc hơn nhiều so với tuổi tác. Sự đồng cảm của cô ấy làm cho người khác cảm thấy thoải mái tự nhiên, bất giác trở nên thân thiết.

Cho nên, không bao lâu sau, hai người trở thành bạn tốt.

Một ngày trời cao mây trắng.

Lúc Tư Đồ Thuần tiếp khách, thấy Amy cười ngọt ngào nghe điện thoại, vẻ mặt hạnh phúc nói: “Được, em biết, em biết ...”

Cô chưa thấy qua chồng Amy, bởi mỗi lần anh ta tới đón Amy, chỉ dừng xe ở cửa chứ không xuống, chờ khi Amy lên xe sẽ đi luôn. Nhưng từ vài chi tiết nho nhỏ có thể đoán được đó là một người đàn ông tốt, toàn tâm toàn ý bảo vệ Amy.

Thấy Amy cúp điện, Tư Đồ Thuần đi đến ngồi xuống, cảm thán tự đáy lòng, “Chồng cô thật cẩn thận!”

“Đại khái như một thói quen vậy, vẫn xem em như trẻ con.”

“Phụ nữ thường không có cảm giác an toàn, cũng rất cần có một người đàn ông che chở.”

“Đúng vậy!” Amy đồng ý gật đầu, “Có thời gian em còn lo lắng anh ấy yêu người khác ... Kỳ thật, em biết rõ anh ấy sẽ không.”

“Đúng vậy...... Thực lo lắng, mỗi ngày đều lo lắng......”

Tư Đồ Thuần quấy café, ngón tay hơi cứng lại, lông mi khẽ rủ xuống che khuất cả tầm mắt. Cô nhớ rõ khoảng thời gian mình mang thai, thường ngơ ngác cầm điện thoại, hi vọng xuất hiện kì tích, An Dĩ Phong sẽ gọi điện cho cô, dù chỉ là hỏi thăm bình thường, hay đơn giản nói một câu: Có sống tốt hay không?

Cô cố giấu phiền muộn, nhẹ nhàng mỉm cười: “Nhất định em rất yêu chồng mình.”

“Anh ấy là người tốt!” Amy thẳng thắn nói với cô: “Anh ấy nuôi em từ bảy tuổi đến bây giờ. Tính cách, thói quen của em đều từ anh ấy mà ra. Cho nên, em cảm thấy ... sự tồn tại của mình là vì anh ấy ...”

“Thật cảm động!”

Đúng vậy! “Sinh ra để dành cho nhau” là cỡ nào xa xỉ.

“Vậy còn chị? Chồng của chị là người như thế nào?” Amy nhìn bé trai đang chơi trên bãi cỏ ngoài cửa sổ, ngọt ngào hỏi: “Thằng bé kháu khỉnh như vậy, chắc chắn anh ấy cũng rất tuấn tú!”

“Có thể nhìn được!” Cô phóng tầm mắt ra bãi cỏ ngoài cửa, mũi miệng thằng bé giống cô, nhưng khuôn mặt ánh mắt lại góc cạnh rõ ràng, khí thế bức ngời, thật giống ba nó.

Tư Đồ Thuần cúi đầu quấy café, từng dòng café cuộn tròn uốn lượn không ngừng, như năm tháng ...

Bất tri bất giác, trí nhớ của cô trở lại mười lăm năm trước ....

***

Buổi tối An Dĩ Phong bỏ đi đó, Tư Đồ Thuần gọi điện thoại cho hắn biết bao nhiêu lần cũng không chịu nhấc máy, cũng không chịu tắt máy, chỉ những tiếng tút dài vang lên như nói cho cô: Hắn không muốn nhấc máy, không muốn nghe cô nói dù chỉ một câu.

Trong chờ đợi mỏi mòn cô cố giữ lấy tự tôn cùng kiêu ngạo, nhưng vẫn không cam lòng buông tha như vậy. Cô ít nhất muốn để cho hắn biết, cô đồng ý làm tình nhân của hắn là vì cô muốn, nếu không, không ai có thể bức cô.

Cô đến nhà của hắn, không ngừng gõ cửa. Trong phòng sáng đèn, nhưng hắn cũng không chịu đi ra. Tay cô đập đến tê dại vẫn không chịu ngừng, cô chỉ muốn cho hắn biết, cô sẽ không rời đi ... Cô chờ hắn ra mở cửa ...

Lòng bàn tay cô sưng lên, cuối cùng xước ra, miệng vết thương va chạm vào cửa sắt nhưng nơi đau đớn lại là ngực ... Cô vẫn không chịu bỏ cuộc.

Suốt mười lăm tiếng liền, cô kiệt sức, ngất ở ngoài hành lang.

Lúc tỉnh lại, hành lang dài lạnh lẽo vẫn chỉ có một mình mình, nhìn cánh cửa kiên cố, cô rốt cuộc đã hiểu được quyết tâm của hắn. Hắn thật sự ... buông tay.

Cô trở về nhà, đến nơi lền ngã ở trên sàn lạnh băng.

“Ba, chỉ là một lần giao hẹn mà thôi, có gì quan trọng như vậy. Anh ấy vì sao không thể tha thứ cho con? Con yêu anh ấy như thế, anh ấy tại sao ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho con?”

Tư Đồ Nạo ôm cô đến giường, rót cho cô một chén nước nóng: “Thuần Thuần, đến bây giờ con vẫn còn cố chấp sao?”

“Đúng vậy!”

“Được! Vậy ba hỏi con, sau này con tính thế nào?”

“Chờ ba về hưu xong, con cũng từ chức, anh ấy sẽ đến Australia cưới con.”

“Ít nhất cũng phải mười năm nữa. Con dám khẳng định anh ta có thể yêu con mười năm? Con dám khẳng định anh ta có thể sống mười năm sao? Cho dù có thể, mười năm sau anh ta dấn thân vào con đường đó, anh ta có thể vì con mà vất bỏ tất cả sao?”

Cô lắc đầu, cô không biết. Nhưng nếu có cơ hội, thì dù chỉ là một chút cô cũng vẫn có quyền hi vọng.

“Thuần Thuần, quyết định của An Dĩ Phong là đúng. Có câu sông cạn đá mòn, đó là kinh nghiệm của những người đã trải qua bao nhiêu mối tình, thử hỏi xem có được bao nhiều người thất tình đến sống không nổi? Cậu ta không lo được tương lai của con, không thể hứa hẹn với con, không sao cả! Nhưng cậu ta có thể cho con hiện tại sao? Ngay cả hẹn hò cũng phải lén lút, còn có thể làm gì?”

“Con không sao cả!”

“Đó là con nói mình không sao cả, con từ nhỏ đến lớn chính là như vậy, khổ bao nhiêu cũng cắn răng nuốt vào trong bụng! Thực ra mà nói, xét từ góc độ nào đó, An Dĩ Phong làm như vậy mới xứng đáng là đàn ông, mới thật là yêu con!”

“Anh ấy không nên bỏ cuộc!”

“Nếu biết rõ không có kết quả, nên nhân cơ hội chưa sai lầm lớn, thì kết thúc sớm một chút. Cậu ta nhất định biết con rất kiên cường, thất tình đối với con mà nói ... hoàn toàn có thể vượt qua.”

Cô tựa vào vai Tư Đồ Nạo, cảm thấy chưa bao giờ mỏi mệt như vậy, “Con không sợ không thể vượt qua, con sợ cả đời không thể quên được anh ấy ...”

“Con không thử sao biết không quên được.” Tư Đồ Nạo đặt cô nằm xuống, giúp cô sửa chăn: “Cái gì cũng đừng nghĩ, ngủ đi, ba tin con nhất định có thể vượt qua.”

Cô gật đầu, nhắm mắt lại.

Ngủ đến nửa đêm, người cô bắt đầu rét run, chân tay bủn rủn, mới nhớ mình một ngày cũng chưa ăn. Cô gượng dậy, muốn đi ăn chút gì, không ngờ ra đến cửa liền bị té xỉu trên mặt đất.

Trong lúc mơ hồ, cô có cảm giác bị một y tá thay đồ, cô đột nhiên tỉnh lại, gắt gao giữ chặt áo.

“Không cần cởi quần áo tôi, tôi không cởi!” Bởi cô sợ người khác thấy những vết thâm tím trên người mình.

Bác sĩ cho cô uống thuốc an thần, trước khi ngủ cô còn không ngừng lẩm bẩm: “Không được, đừng cởi quần áo tôi ...”

Sau khi tỉnh lại, cô nhìn thấy ba mình ngồi bên giường bệnh, biểu tình cực kì bi đát, bác sỹ cùng mấy y tá bên cạnh cũng nhìn cô thương hại rất quái dị.

Cho đến khi cô nhìn thấy đơn chuẩn đoán của bác sỹ mới kinh ngạc đến ngây người.

Trên đó viết: xương sườn thứ năm bên phải có vết rạn.

Vai, cánh tay, chân hơn mười vết bầm tím.

Hai lòng bàn tay trầy da, cổ tay có vết dây trói.

Màng trinh bị xé rách thô bạo, sung huyết nghiêm trọng, nhiều lần bị thô bạo cưỡng bức....

Sau khi xem xong, suy nghĩ đầu tiên của cô là đem thứ này nện vào mặt An Dĩ Phong, hỏi hắn: “Cái gì là tình yêu cùng dục vọng giao hòa tốt đẹp, thế này có khác gì giám định pháp y mấy vụ cưỡng dâm ở sở cảnh sát đâu!”

Cô đoán ... đối với An Dĩ Phong mặt dầy, hắn sẽ cợt nhả trả lời: “Như vậy cho thấy anh đối với em nghĩa nặng tình sâu!”

Cô nở nụ cười, cùng với một giọt nước mắt rơi xuống.

Cô không còn cơ hội để hỏi, đây là lần đầu tiên của bọn họ, cũng là lần cuối cùng. Bọn họ đã hết, một tình yêu hứa hẹn sống chết rồi cũng chấm dứt quyết liệt rõ ràng như vậy ...

Tư Đồ Nạo đau lòng ôm vai cô: “Thuần Thuần, con đừng khóc, ba nhất định cho hắn ngồi tù hai mươi năm.”

Cô lắc đầu thật mạnh, “Là con tự nguyện.”

“Con đừng sợ. Dù ba bị mọi người nhạo báng cũng sẽ không để cho con chịu thiệt thòi như vậy ...”

“Thật là con tự nguyện. Ba, cho dù đứng trước tòa án con cũng sẽ nói như vậy.”

Đối mặt với sự cương quyết của cô, Tư Đồ Nạo rốt cuộc không còn lời nào để nói.

“Con gái bộ trưởng bộ an ninh bị người cưỡng hiếp” đương nhiên bị đồn đại. Nhưng cô hiểu, giấy không gói được lửa. Cho dù không có ai nhắc đến chuyện này trước mặt, nhưng cô vẫn nhìn thấy những ánh mắt đồng tình cùng thương hại từ phía những đồng nghiệp của mình. Mà cô, cũng chỉ có thể làm bộ như không biết.

Hai tháng sau, cô buộc mình dùng công việc để nguôi ngoai hi vọng gặp hắn, buộc mình ăn tốt ngủ tốt, cũng buộc chính mình phải mỉm cười. Nhưng cô thế nào cũng không nghĩ được, chu kì của cô chậm chạp không đến.

Ngày hôm đó cùng hắn, cô nói dối là ngày an toàn, nhưng không lẽ ...

Cô quyết tâm đến bệnh viện kiểm tra, sau khi xét nghiệm xong, cô ngồi ở ghế dài bệnh viện suốt một buổi sáng.

Cuối cùng vẫn quyết định đến tìm hắn.

Cho dù thế nào đây cũng là con của bọn họ, cô nên hỏi ý kiến hắn!

***

Hạ quyết tâm, Tư Đồ Thuần đứng ở trước trung tâm thể hình, nhẹ nhàng ngẩng đầu.

Thực sự yêu một người không phải dùng ánh mắt để nhìn, chỉ cần đảo qua, cô đã thấy An Dĩ Phong trên lầu ba bên cửa sổ.

Mong nhớ đến mãnh liệt thúc giục cô chạy đến ôm lấy hắn, nói cho hắn: Em nhớ anh!

Nhưng hắn lại chỉ nhìn cô, như cách hai thế giới ...

Trong phút chốc, bao nhớ nhung biến thành mất mát, cô lại muốn xoay người rời đi, nhưng nhìn tờ xét nghiệm trong tay, cô cố nhịn xuống ...

Cô đứng dưới tán cây, gió thổi đám lá nhẹ rơi ...

Qua bao lâu, hắn rốt cuộc cũng chịu xuống, trong tay ôm một cô gái rất đẹp

...

Lòng cô quặn lại, theo bản năng muốn đến đẩy cô gái kia ra, lớn tiếng nói cho cô ta biết: “An Dĩ Phong là của tôi, anh ấy là cha của con tôi.” Sau đó lại ôm An Dĩ Phong mà hỏi hắn: “Anh không phải nói kiếp này không phải em không lấy, không phải nói ngoài em không thèm để mắt đến bất kì cô gái nào hay sao?”

Đáng tiếc những câu van xin hèn mọn như vậy cô làm không được, lại càng không thể để người ngoài nhìn vào bàn tán.

“Anh yêu em không?” Đây là những lời cô lấy toàn bộ dũng khí để nói.

Chỉ cần hắn nói: Yêu! Cô nhất định sẽ sinh đứa bé, có thể một mình nuôi nấng, không oán, không hận, chờ đến ngày hắn cưới cô.

Nhưng hắn nói: Xin lỗi!

Hai chữ “Xin lỗi” đã rõ ràng nói cho cô, cho dù là yêu hay không yêu, bọn họ cũng không còn cách nào tiếp tục, tình yêu này, hắn đã sớm bỏ cuộc, không thể vãn hồi.

Cô bỗng nhiên nhớ tới lời mình đã từng nói: “Yêu tôi, cũng đừng làm phiền tôi.”

Khi đó, hắn khẳng khái mà trả lời: “Nếu đây là những gì em muốn ... Được! Anh đồng ý.”

Vậy nếu đây là hắn muốn, sao cô có thể không làm?

Cô chỉ cố gắng mỉm cười với hắn

Yêu hắn, cho nên để lại cho hắn một nụ cười cuối cùng!

***

Một chiếc khăn tay xuất hiện trước mặt Tư Đồ Thuần, gọi cô ra khỏi những suy tư trong dĩ vãng.

Cô yếu ớt cười nhận lấy, lau nước nơi khóe mắt: “Xin lỗi! Bỗng nhiên nhớ lại một vài chuyện cũ.”

“Hai người còn có con, cốt nhục tình thân sao có thể cắt đứt.” Amy nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô. Tay Amy rất đẹp, trắng noãn như ngọc, thon dài thanh mảnh, chạm vào tựa hồ có thể xoa dịu vết thương người khác.

“Đúng vậy! Anh ấy không thể vứt bỏ cốt nhục duy nhất của mình ...”

Chiếc xe màu đen lại đỗ ở cửa, Amy cũng không vội vã đi ra ngoài, mà lấy từ trong túi ra một chiếc MP3 rất tinh xảo, “Tặng chị, là mấy khúc em đàn, lúc tâm tình không tốt nên nghe một chút.”

“Cám ơn!”

Nhìn thấy Amy đi xa, Tư Đồ Thuần đeo tai nghe, một âm thanh rung động chảy xuôi, chân thành lại mượt mà, day dứt...

Cô lẳng lặng nhắm mắt lại, khúc nhạc rất hay, rất nữ tính ...

Một cô gái giống thiên sứ như vậy, người đàn ông nào có thể không yêu?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương