Khúc Mặc Thương có chút thương cảm nhìn nàng, ôn thanh nói: "Đừng sợ, cậu đã trải qua nhiều hơn người bình thường, nhiều chuyện khó xử như vậy cũng vượt qua được, huống chi là thêm một gia đình.

Hơn nữa, Thanh Hàm, cậu cũng phải hiểu nhiều thứ có thể thay đổi thông qua nỗ lực, nhưng cũng có rất nhiều thứ mà chúng ta chỉ có thể thuận theo tự nhiên.

Chuyện cậu có khả năng làm thì phải làm cho quá trình phát triển của nó càng thêm thuận lợi mỹ mãn một chút, hiểu không?"
Lâm Thanh Hàm không nói gì, nàng dựa vào bàn rũ mắt trầm tư, nén lo sợ cùng áp lực vào trong lòng, khi nàng ngẩng đầu lên lần nữa, trong mắt lại là một mảnh đạm nhiên, cười với Khúc Mặc Thương.

Chỉ là nàng luyến tiếc mẹ mình, càng luyến tiếc Khúc Mặc Thương.

Sự thật đúng như những gì Khúc Mặc Thương đã nói, dù nàng đồng ý hay không đồng ý, chuyện này cũng không thể xoay chuyển, trước kia nàng không biết Khổng Ích Tường là người như thế nào ở thành phố Yến Kinh, nhưng nàng biết từ trên mạng, cũng cho nàng hiểu vận mệnh của nàng chưa bao giờ trong tay nàng. Nàng cũng chân chính hiểu những gì Khúc Mặc Thương đã nói với nàng ngày đó, nhưng chuyện này thật tàn nhẫn.

Sau khi được tài xế của Khổng Ích Tường tới đón, xe dừng trước một biệt thự, sau khi xuống xe, Lâm Thanh Hàm đưa mắt nhìn kiến trúc xung quanh, mặc dù nàng chưa thấy qua ít nhiều việc đời, nhưng nàng cũng biết tài lực của Khổng gia hùng hậu cỡ nào.

Nàng cảm thấy có chút bất an, dù thành thục đến đâu thì nàng cũng chỉ mới mười sáu tuổi, bước chân vào lĩnh vực căn bản không cùng thế giới nàng cũng sẽ nghi hoặc cùng hoảng sợ.

Tài xế bấm chuông cửa, một lúc sau, cửa sắt bên ngoài có phản ứng, ngay sau đó một hầu gái bên trong đi ra đón bọn họ.

Hầu gái chỉ thản nhiên liếc nhìn nàng một cái, ngữ khí không có chút cung kính: “Tiểu thư đến rồi, lão phu nhân đang chờ.”
Lâm Thanh Hàm vừa nắm chặt tay vừa đi theo, tài xế gật đầu với nữ nhân kia rồi rời đi.

Bước vào biệt thự, Lâm Thanh Hàm phải thừa nhận trong chốc lát bị cách bài trí bên trong làm khiếp sợ, gia cảnh của Khúc Mặc Thương rất tốt, nhà cô cũng rất lớn, trang trí tinh xảo nhưng rất thấp, còn Khổng gia thì thập phần xa hoa.

Nàng nhanh chóng thu hồi tầm mắt nhìn về phía nữ nhân đang ngồi trong đại sảnh, nữ nhân có chút lạnh lùng cùng nghiêm nghị, trên mặt lập tức nở nụ cười. Bà búi tóc, mặc một thân lụa sam, tư thái rất ưu nhã, trên mặt trang điểm dày nhưng tinh xảo, che đi nếp nhăn trên mặt.

Đây hẳn là phu nhân Chu Tư Cầm, nàng gọi là bà nội.


Bà ngồi đó nhìn Lâm Thanh Hàm, sau đó cười nói: "Là Thanh Hàm phải không, trổ mã đến thật xinh đẹp." Nói xong lại cau mày: "Thiệu Binh cũng thật là, mang đến đây còn không biết an bài người mua quần áo cho con, quần áo này đều cũ hết rồi, tiểu thư của Khổng gia chúng ta sao có thể ăn mặc như vậy? Đói bụng không? Ta kêu dì Trương nấu đồ ăn ngon cho con.

Nhìn đứa nhỏ này gầy như vậy, đi theo mẹ ăn khổ không ít đi."
Bà tha thiết nhìn Lâm Thanh Hàm, trong mắt tựa hồ tràn đầy đau lòng cùng từ ái, nếu nàng thực sự không biết chuyện năm đó bà ta đã làm cùng nguyên nhân đưa nàng trở về, chỉ sợ nàng sẽ thật sự cho rằng bà ta đau lòng nàng.

Cuối cùng Lâm Thanh Hàm ở lại Khổng gia, nhưng không có lúc nào là nàng không nghĩ về ngôi nhà có Khúc Mặc Thương và mẹ mình. Tuy nàng không thuộc về nơi đó nhưng lại hạnh phúc hơn ở đây rất nhiều. Lúc này, điều duy nhất làm nàng cảm thấy được an ủi chính là Khổng Ích Tường cho phép nàng thường xuyên đến thăm Lâm Yên, nàng cũng có thể gặp Khúc Mặc Thương ở trường.

Khổng Ích Tường gấp không chờ nổi mà muốn nàng nhận tổ quy tông, mỗi ngày đều phái người tới đón đưa, làm Lâm Thanh Hàm không chịu nổi.

Vốn dĩ hắn không phải là người thấp kém, mỗi lần tới đều thu hút sự chú ý của người khác, Lâm Thanh Hàm cường ngạnh từ chối mới đồng ý để tài xế đậu ở bãi đậu xe, nàng tự mình đi qua.

Chỉ là trong trường có tin đồn vớ va vớ vẩn, loại chuyện này dù có phải là trường trọng điểm hay không cũng không tránh được. Một nữ sinh đang cần hỗ trợ học bổng thì bất ngờ được một chiếc Bentley đến đón đưa, còn có một nam nhân trung niên tới đón, như vậy cũng đủ để bọn họ tự biên ra tuồng, sức tưởng tượng cùng năng lực bịa đặt của người thích bát quái là rất khó có thể đánh giá.

Kỳ thực chuyện này không phải là không chịu nổi, dù sao nàng cũng đã từng trải qua những chuyện còn ác liệt hơn, nhưng nàng phát hiện Chu Tư Cầm thực sự không thích nàng quay lại gặp Lâm Yên, càng ngày càng âm dương quái khí. Chuyện này khiến Lâm Thanh Hàm càng thêm ủ dột đồng thời cũng có chút bất an.

Chỉ trong nháy mắt, kỳ nghỉ hè đã kết thúc, hai năm cao trung cũng đã qua, sinh nhật của nàng đang đến gần. Ban đầu nàng dự định tổ chức sinh nhật lần thứ 16 cùng Lâm Yên, nhưng Khổng Ích Tường nói hắn đã tổ chức tiệc sinh nhật cho nàng, chính thức tuyên bố với người khác Lâm Thanh Hàm là con gái của Khổng Ích Tường hắn. Thư mời đã phát đi, nàng chỉ có thể thỏa hiệp.

Sáng sớm đã rời giường, tuy nàng mới mười sáu tuổi nhưng Chu Tư Cầm vẫn an bài người trang điểm cho nàng.

Lâm Thanh Hàm rất xinh đẹp, thiếu nữ mười sáu tuổi thanh xuân linh động, cho dù không dùng phấn son cũng làm người khác chú ý.

Lâm Thanh Hàm vẫn không có nhiều cảm xúc, dưới kiến nghị của bọn họ, nàng thay một tiểu lễ phục màu xanh da trời, tóc uốn nhẹ, đội vương miện có đính kim cương, cả người xinh đẹp giống như công chúa.

Chuyên viên trang điểm nhìn người trong gương, không khỏi cảm thán: “Tiểu thư thật xinh đẹp.”

Lâm Thanh Hàm nhìn người bên trong, cảm thấy có chút xa lạ, khi nàng trầm mặc nhìn người trong gương, đối phương cũng mang biểu tình lãnh đạm nhìn nàng.

Chỉ là một lúc sau, khi điện thoại đặt ở một bên reo lên, Lâm Thanh Hàm quay đầu ra hiệu cho người bên cạnh đưa cho nàng, nhìn thấy id người gọi, mắt nàng sáng lên, tầng lạnh lẽo trên mặt lập tức nhu hòa, chuyên viên trang điểm nhìn thấy liền sững sờ.

“Mặc Thương.” Lâm Thanh Hàm mạc danh cảm thấy có chút khó chịu, thấp giọng gọi tên cô.

Khúc Mặc Thương nghe thấy ngữ khí của nàng, thần sắc nhu hòa đi: "Thanh Hàm, sinh nhật vui vẻ.”
Lâm Thanh Hàm mím môi, đôi mắt chứa đựng vui sướng cũng có chút khổ sở, nàng chịu đựng chua xót cười nói: “Không có quà cho tôi sao?”
Sau đó người bên kia khẽ cười một tiếng, xuyên qua micro truyền tới, làm Lâm Thanh Hàm không khỏi câu lên khóe môi.

Ngón tay của Khúc Mặc Thương nhẹ nhàng sờ vào hộp quà nhỏ màu đỏ, ý cười trong mắt không giảm: "Có a, tôi sửa sang lại sổ ghi chép toán lý hóa, đến lúc đó tôi sẽ đưa cho cậu, cậu cần thêm một bộ mô phỏng đề thi 3 năm cùng ôn tập đại học 5 năm không?"
Lâm Thanh Hàm không kiềm chế được ý cười trong mắt, khóe môi hơi cong lên: “Nào có ai như cậu, quá không phúc hậu rồi.”
“Còn có tình yêu nào tha thiết hơn cái này sao?” Khúc Mặc Thương ngây thơ vô tội nói, tâm tình rất tốt.

Rõ ràng biết Khúc Mặc Thương chỉ thuận miệng nói, nhưng hai chữ kia lại mẫn cảm đâm trúng vào trái tim thiếu nữ, có chút đau đớn lại có chút ngọt ngào.

Khi hai người tán gẫu, Lâm Thanh Hàm thường xuyên lộ ra nụ cười, thậm chí còn cười thành tiếng, cho đến khi người bên cạnh nhắc nhở: “Tiểu thư, yến tiệc sắp bắt đầu rồi.”
Ý cười trên mặt Lâm Thanh Hàm lập tức biến mất, một lúc sau mới thấp giọng nói: “Mặc Thương, tôi có việc bận.” thanh âm nàng trầm xuống, có chút nặng nề.

Khúc Thịnh là doanh nhân mới nổi, lần này cũng được mời, cho nên Khúc Mặc Thương biết nàng bận cái gì.

“Được.” Cô ôn thanh đáp lại, sau đó nhẹ giọng nói: “Hôm nay là sinh nhật của cậu, vui vẻ một chút, ngày mai tôi mang cậu đi ăn kem, đưa quà cho cậu, được không?”
“Được.” Hốc mắt Lâm Thanh Hàm có chút nóng, sau khi cúp điện thoại, nàng hít một hơi rồi đi xuống lầu.


Bữa tiệc sinh nhật này không chọn buổi tối mà là ban ngày, những người được mời đều là người có uy tín cùng danh dự ở thành phố Yến Kinh, cho nên tiệc sinh nhật bất quá chỉ là một cái cớ để tụ họp thương mại.

Bánh sinh nhật rất xa hoa, bánh kem 4 tầng rất đẹp, bên trên là hình công chúa nhỏ xinh đẹp, đại sảnh khách sạn được bố trí rất khí phái, trên bàn bốn phía đều là mỹ thực cùng rượu ngon.

Nàng giống như con rối được người đưa lên sân khấu, lắng nghe Khổng Ích Tường giới thiệu về cô và gửi lời chúc mừng sinh nhật.

“Bảo bối, chúc con sinh nhật vui vẻ.”
Nàng mím môi đón nhận cái ôm tạo tác của Khổng Ích Tường, người ngoài nhìn vào giống như cha con tình thâm, nàng mím môi ở trong mắt người khác giống như không kìm được nước mắt, trong lúc nhất thời vẫn là làm người cảm động.
Nàng đã nỗ lực phối hợp, nhưng trước nay nàng chưa từng tham gia những dịp như vậy, những nhân sĩ thương nghiệp mặc tây trang, những thái thái cùng a di được trang điểm tinh xảo, nàng không biết ai trong số họ, cũng không có cách nào hòa nhập với họ.

Khổng Ích Tường mang nàng đi kính rượu không ít, cho đến khi tới trước mặt Khúc Thịnh và Tiêu Vân Anh.

Lâm Thanh Hàm vẫn luôn trầm mặc không nói rốt cuộc trong mắt cũng có cảm xúc, lễ phép kêu một tiếng: “Chú Khúc, dì Tiêu.” Ánh mắt còn tìm kiếm phía sau hai người.

Khúc Thịnh nhìn Lâm Thanh Hàm đang ăn mặc tinh xảo xinh đẹp, trong lòng cảm khái vô hạn, nhìn thấy hành động của nàng, thần sắc nhu hòa một chút: "Mặc Thương ở nhà, chúng ta trực tiếp từ công ty đến, không thể mang con bé theo."
Khổng Ích Tường bất động thanh sắc nhìn bọn họ, tựa hồ con gái mình cùng con gái Khúc Thịnh có cảm tình rất tốt, trước đó Lâm Thanh Hàm không có chút cảm xúc đi chúc rượu, nhưng khi đối mặt với Khúc Thịnh lại chân thành hơn rất nhiều.

Ban đầu Khúc gia phát triển ở Trường Ninh, nhưng nghiệp vụ mấy năm nay càng làm càng lớn, năm kia đã thành công ổn định ở Yến Thành. Hơn nữa lại rất mạnh, liên tiếp lấn át một số xí nghiệp nổi danh ở bản địa, cũng thanh danh truyền xa ở Yến Kinh, thật sự là báu vật mới ở thương nghiệp nơi đây.

"Hóa ra là Khúc tổng cùng Thanh Hàm có quen biết, nghe nói lệnh thiên kim cũng đang học trường trung học trực thuộc Yến Kinh, chắc cũng là đồng học của Thanh Hàm đúng không?" Khổng Ích Tường tựa hồ cười rất vui, mở miệng hàn huyên.

Khúc Thịnh nhìn Lâm Thanh Hàm gật đầu: “Trước đó vẫn học chung sơ trung, là bạn tốt." Khúc Thịnh cũng không giả vờ ngớ ngẩn để lừa đảo, Khúc Mặc Thương và Lâm Thanh Hàm cùng tiến cùng lui, trước đó hai mẹ con nàng cũng ở nhà ông, Khổng Ích Tường sẽ không biết.

“Lệnh thiên kim tên là Mặc Thương?” Khổng Ích Tường hỏi, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì.

"Đúng vậy."
"Duyên phận a, đứa nhỏ này thường xuyên nhắc tới người bạn tốt này, cũng nói là đã giúp đỡ con bé rất nhiều, hóa ra là con gái của hai người.


Tới tới, nhà ông có ân với Thanh Hàm, cũng là có ân với tôi, tôi kính Khúc tổng một ly."
Lâm Thanh Hàm cau mày, nhưng lại kiên cường nhẫn nại, nhìn Khổng Ích Tường cùng Khúc Thịnh trò chuyện.

Nàng cảm thấy nơi này thật buồn chán, nhìn xung quanh ăn uống linh đình, thỉnh thoảng còn có người lại đây nói chuyện phiếm với nàng, trong lời nói đều là nịnh bợ, thậm chí còn có chút lời nói ái muội, ra vẻ phong lưu, làm Lâm Thanh Hàm cảm thấy rất mệt mỏi cùng có chút ghê tởm.

Tiêu Vân Anh cau mày nhìn nàng, Khổng Ích Tường thực sự không quan tâm đến đứa con gái này, mặc dù đang mang nàng đi gặp những người đó, nhưng hiện tại nàng không hiểu cái gì, ở lại đây cũng chỉ khiến nàng nan kham cùng vô thố.

Bước tới giải cứu nàng, Tiêu Vân Anh nhìn những người đó, thấp giọng nói: “Rất không thích ứng phải không?”
Sắc mặt Lâm Thanh Hàm trắng bệch, gật gật đầu.

Tiêu Vân Anh thở dài, "Nhưng con phải mau thích ứng, ở Khổng gia, con sẽ gặp rất nhiều người vào những dịp như vậy.

Vừa rồi ba con dẫn con đi nhận thức vài người, nhớ rõ chưa?"
Lâm Thanh Hàm sửng sốt, nhíu mày suy nghĩ, ánh mắt dừng ở cây cột phía trước, người đang nói chuyện phiếm với nữ nhân mặc váy đuôi cá diễm lệ, thấp giọng nói: "Kia là chủ tịch của quốc tế Trường Nguyên, Trịnh Quang Quốc, đằng kia là tổng giám đốc kiến trúc của Hằng Dương, Tôn Thiếu Vĩ..."
Tiêu Vân Anh có chút kinh ngạc, căn bản Lâm Thanh Hàm làm bà có chút mâu thuẫn, bà còn tưởng nàng sẽ không nhớ.

"Rất tốt, ngoại trừ cái đó, đặc điểm tính cách cùng quan hệ xã giao của những người này, sau này con phải chậm rãi nắm rõ ràng.

Nếu ba con không nói, con có thể thử chủ động hỏi, đừng sợ."
Lâm Thanh Hàm nghiêm túc gật đầu, trong lòng thầm ghi nhớ. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nàng, Tiêu Vân Anh có chút buồn cười, cúi đầu nói gì đó vào tai nàng.

Sau đó hài lòng nhìn cô gái mang thần sắc nghiêm túc đột nhiên mắt sáng lên, vẻ mặt trở nên vội vàng, bà nén cười chỉ ra cửa.

Lâm Thanh Hàm nhìn thấy Khúc Mặc Thương đang cầm làn váy chạy chậm đi qua, lúc này cuối cùng nàng cũng giống như tiểu cô nương.

Khúc Mặc Thương cũng không tính là mặc lễ phục, một chiếc váy trắng dài đơn giản, mái tóc xõa tung, vừa thẳng mượt vừa đẹp mắt.

"Sao cậu lại tới đây? Không phải nói ngày mai mang tôi đi ăn kem sao?" Hai mắt Lâm Thanh Hàm sáng lấp lánh nói, nhìn chằm chằm Khúc Mặc Thương.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương