Lâm Thanh Hàm rất ít khi khóc, cho dù ngày đó nàng có bị người khi dễ đến mấy cũng chỉ nức nở vài tiếng, rơi xuống vài giọt nước mắt, ẩn nhẫn đến đáng sợ.

Nàng cơ hồ không khóc vì thất vọng cùng thống khổ, bởi vì nàng biết bị khi dễ lâu như vậy, nước mắt là vô dụng. Những người đó sẽ chỉ cảm thấy ta rơi nước mắt chính là mềm yếu, thậm chí là cảm thấy khoái ý, do đó mà càng thêm vui vẻ. Cho nên nàng tự cảnh báo bản thân mình phải học cách chịu đựng, không được khóc. Nhưng mà, Khúc Mặc Thương đã dễ dàng chọc trúng trái tim đầy vết thương của nàng, khiến nàng không thể khống chế được bản thân.

Đôi mắt đau nhức, tầm nhìn vì nước mắt ngăn cản mà một mảnh mơ hồ, nàng liều mạng chớp mắt, không muốn thất thố như vậy trước mặt Khúc Mặc Thương.

Khúc Mặc Thương nhìn nước mắt của nàng không ngừng rơi xuống, nhưng nàng lại đang liều mạng khắc chế ủy khuất cùng khổ sở của chính mình, trái tim cô cũng quặn thắt. Cô buông xe xuống, ôm cô gái có thân hình đơn bạc vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng: “Ở đây không có ai khác, không cần chịu đựng, khóc đi.”
Vốn dĩ Lâm Thanh Hàm đang che mắt, nghe lời cô nói liền túm lấy áo cô, khóc đến thân thể đều run rẩy. Những giọt nước mắt thấm ướt áo của Khúc Mặc Thương, vừa ẩm vừa nóng.

Khúc Mặc Thương không nói nữa, chỉ vỗ về lưng nàng, để nàng khóc. Không biết qua bao lâu, thân thể run rẩy của nàng mới bình tĩnh trở lại, nhưng thỉnh thoảng không khỏi nấc lên.

Lâm Thanh Hàm không có lập tức ngẩng đầu lên, cảm xúc hỏng bét đã vô lực suy nghĩ, nhưng sau khi khóc thoải mái, nàng không thể nào xem nhẹ loại thẹn thùng này.

Khúc Mặc Thương thấy nàng đã khôi phục không ít, nhưng vẫn vùi đầu không dậy, không khỏi bật cười, quả nhiên vẫn là hài tử.

"Sao còn chưa ngồi dậy? Hiện tại thẹn thùng cũng muộn rồi." Khúc Mặc Thương cười trêu chọc nàng. Sau đó nhìn thấy cô gái vùi đầu trong ngực mình, đôi tai trắng nõn đáng yêu đột nhiên đỏ lên, ý cười trên mặt không khỏi tăng lên.

Lâm Thanh Hàm lau nước mắt, lùi về phía sau, không dám ngẩng đầu nhìn Khúc Mặc Thương mắt.

Giống như phát hiện trêu chọc nàng rất thú vị, Khúc Mặc Thương cúi đầu nhìn quần áo của mình: "Tôi luôn cho rằng cậu không thích khóc, nào có biết vừa khóc liền làm ướt cả người tôi."
Lâm Thanh Hàm vội vàng ngẩng đầu lên, quả nhiên mảnh vải từ vai đến ngực đều ướt, mặt nàng càng nóng hơn, ngập ngừng không biết nên nói gì, nhưng khi nhìn thấy ý cười trong mắt cô, lại cảm thấy vừa rồi khóc rất đáng giá.


Khúc Mặc Thương thấy hai mắt nàng sưng đỏ, nước mắt trên mặt còn chưa khô, cô lấy khăn giấy lau cho nàng, nghiêm túc nhìn Lâm Thanh Hàm nói: "Nếu tôi nói, tôi muốn cậu đến trường trung học trực thuộc thì sao?”
Lâm Thanh Hàm sửng sốt, môi mấp máy vài cái, nhưng nàng không thể nói ra mình mong muốn cái gì, không thể bỏ lại Lâm Yên.

"Tôi muốn cậu đến đó, như vậy tôi sẽ giải quyết nỗi lo về sau cho cậu.

Cậu sợ rời nhà không thể chiếu cố mẹ cậu, gia đình tôi có căn hộ gần trường trung học trực thuộc Yến Kinh, tôi có thể cho cậu thuê.

Tôi sẽ gánh vác học phí của cậu, nhưng tôi với cậu sẽ tính toán rõ ràng mọi khoản chi phí đó, khi nào cậu có năng lực thì trả cho tôi.

Ừm, có thể còn tính lợi tức nữa, được không?" Khúc Mặc Thương nói ra ý nghĩ của mình, thẳng tắp nhìn nàng.

Yết hầu Lâm Thanh Hàm chuyển động vài cái, gian nan đến không nói nên lời, thật lâu sau mới hít vào một hơi, nói: “Nhưng phải thật lâu tôi mới có thể trả cho cậu.”
Khúc Mặc Thương nở nụ cười: "Được rồi, gia đình tôi làm kinh doanh, người ta đều nói trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, dù chuyện làm ăn này không có lời, nhưng chúng ta là bạn bè, khi cậu gặp khó khăn, tôi có thừa lực thì làm như vậy không phải tốt hơn sao?"
Lâm Thanh Hàm nhìn cô, ánh mắt của trước mặt rất trong trẻo, mang theo một tia ánh sáng, khi nhìn nàng nghiêm túc mà mềm mại, trong lòng có mùi vị không nói nên lời, trong lúc nhất thời cả ngời đầy máu đều quay cuồng.

Một lúc lâu sau mới gian nan gật đầu: "Tôi ...!tôi thật sự cảm ơn cậu.

Nhưng mà, ba mẹ cậu sẽ đồng ý sao?"
"Tôi sẽ nói với bọn họ, bất quá căn hộ kia đã đứng tên tôi, tôi có thể hỗ trợ học phí cho cậu, sẽ không có vấn đề gì." Khúc Mặc Thương nói xong lên xe: "Mau về thôi, cậu nói với mẹ cậu một chút, ngày mai tôi sẽ cho cậu xem hợp đồng, ở gần trường trung học trực thuộc Yến Kinh, tiền thuê nhà đại khái khoảng 2000 một tháng.

Nhưng tôi cũng sẽ sống trong đó vậy nên sẽ chỉ tính khoảng 900.


Hơn nữa hẳn là cậu sẽ thuê dài hạn nên tính rẻ hơn một chút, nhưng một năm cũng gần một vạn, cậu có thể chấp nhận không?” Nói xong Khúc Mặc Thương nhìn nàng, đương nhiên chỉ sợ sau này tiền thuê nhà gần đó sẽ tăng thêm vài lần.

Sắc mặt Lâm Thanh Hàm có chút trắng bệch, ở sơ trung nàng mang cơm theo, không ăn vặt, sinh hoạt phí hàng tháng chưa đến 100.

Đối với nàng mà nói, 1 vạn đã là một con số vượt qua khả năng.

Nàng trầm mặc một lúc, trong lòng thầm nghĩ. Tuy nghèo nhưng nàng cũng biết thu nhập của một số người xung quanh, có người thu nhập khá hơn một chút, một tháng liền có ba bốn nghìn. Bọn họ còn nghèo, những người ở trong trung tâm thành phố chắc chắn thu nhập hàng tháng sẽ cao hơn, chỉ cần nàng lớn lên nỗ lực chắc chắn cũng có thể.

Trong lòng nàng có kiên trì, đối mặt với Khúc Mặc Thương, nàng kiên quyết gật đầu một cái: “Có thể được!”
Khúc Mặc Thương nhìn nàng một cái, đột nhiên nở nụ cười: “Được rồi, ngồi vững.”
Lâm Thanh Hàm không hiểu tại sao cô lại đột nhiên cười đến vui vẻ như vậy, nhưng trong lòng rất nhẹ nhàng, tuy rằng có rất nhiều nợ, nhưng chính là nợ Khúc Mặc Thương, vừa làm nàng có áp lực mà còn có tư vị không nói nên lời. Nói cách khác, vướng mắc giữa nàng và Khúc Mặc Thương sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy.

Sau khi Khúc Mặc Thương nói lại vấn đề với Khúc Thịnh, Khúc Thịnh nhanh chóng gật đầu. Ông đã gặp Lâm Thanh Hàm vài lần, đứa nhỏ này an tĩnh lại hướng nội, cơ hồ cái gì cũng nghe theo con gái mình, cũng không phải loại nữ hài có tâm cơ.

Về phần Lâm Yên, bản thân bà cũng là người có tôn nghiêm cao, nhưng việc này có liên quan đến tiền đồ của Lâm Thanh Hàm, hơn nữa Khúc Mặc Thương cũng đã nói với bà về vấn đề này, xem như cho bọn họ mượn tiền trước, bà cũng đáp ứng.

Việc chuyển nhà rất gọn gàng, Lâm Thanh Hàm không có nhiều đồ vật, Khúc Thịnh kêu tài xế trực tiếp đưa hai mẹ con qua, rất nhanh đều dàn xếp ổn thỏa.

Căn hộ ở lầu chín, bắc nam đều thông thấu, ba phòng ngủ một phòng khách rộng hơn 110 mét vuông, tốt hơn nhiều lần so với phòng nhỏ mà bọn họ thuê. Lâm Yên nghĩ tới giá thuê trên hợp đồng, đáy lòng cảm kích vì con gái của bà đã thực sự gặp được quý nhân.

Khúc Thịnh biết bà không có việc làm cố định, liền tìm cho bà một công việc ở Thiên Thịnh, tuy lương không cao nhưng phúc lợi đãi ngộ khẳng định gấp trăm lần so với công nhân tạm thời.


Nghe vậy, Lâm Thanh Hàm cùng cô đang đến trong trường không nhịn được đột nhiên nói: “Mặc Thương, cảm ơn cậu cùng chú đã cho mẹ tôi việc làm.”
Khúc Mặc Thương khẽ cười: “Cảm ơn tôi nhận lấy, nhưng không cần so đo đến chuyện này.

Ba tôi chỉ cho dì một cơ hội, ông ấy không quản đến đánh giá, dì có thể ở lại chính là dì đã làm việc rất cần mẫn.

Tiền lương là từ vất vả mà được, cậu cũng nhớ kỹ tiền học phí và tiền thuê nhà, hiện tại cậu nợ tôi chính là tiền."
Lâm Thanh Hàm bị cô chọc cười, nghiêm túc nói: "Tôi sẽ chăm chỉ học tập, sớm đến ngày trả tiền cho cậu."
Sau khi vào cao trung, chuyện học cũng căng thẳng một chút, nhưng có nền tảng trước đó nên Lâm Thanh Hàm thích nghi rất tốt. Nàng không học cùng lớp với Khúc Mặc Thương, mỗi buổi tối sau khi hết giờ tự học, cả hai cùng hẹn nhau về nhà, Khúc Mặc Thương vẫn đạp xe chở nàng.

Năm nay là năm 2009, trong trí nhớ của cô thì thời tiết ở Yến Kinh rất bất thường, cuối tháng 10 đột nhiên có tuyết rơi dày đặc, nhiệt độ giảm mạnh. H1N1 bùng phát vào tháng 4 năm nay, kể từ đó hoành hành khắp thế giới, gây ra khủng hoảng rất lớn.

Khúc Mặc Thương nhớ tới chính vì nhiệt độ giảm đột ngột cùng thời tiết bất thường đã khiến dịch cúm lây lan, khi đó rất đông học sinh toàn trường Trung học trực thuộc Yến Kinh đổ bệnh, một lớp chỉ còn lại một vài học sinh, đến nỗi trường phải đóng cửa một tuần, nhưng may là tuy bệnh cúm này rất nghiêm trọng nhưng đều không bị nhiễm cúm A.

Mặc dù không nhớ chính xác thời điểm nhiệt độ giảm, nhưng Khúc Mặc Thương vẫn chú ý đến thời tiết. Vào thời điểm đó, trường trung học trực thuộc Yến Kinh kiểm soát chặt chẽ điện thoại, nhiều học sinh không mang theo điện thoại cũng ít chú ý đến khí hậu.

Cho nên vào ngày này, khi Lâm Thanh Hàm nhìn đồng học từ sân run lẩy bẩy vội vàng chạy vào lớp, cúi đầu nhìn áo lông dày trong ngăn kéo bị Khúc Mặc Thương buộc đem theo, khóe môi nở nụ cười.

Buổi chiều, thời tiết bên ngoài đột nhiên âm trầm, gió lạnh hoành hành, thổi qua lạnh thấu xương. Chưa đầy một tiếng tuyết đã bắt đầu rơi dày đặc, dù bị lạnh chết khiếp nhưng tuyết lúc giao mùa này vẫn khiến học sinh kinh ngạc không thôi.

Sau khi tan học, hầu như tất cả bọn họ đều đang nô đùa dưới tuyết trên sân, điều hòa trong phòng học không được bật có chút lạnh, Lâm Thanh Hàm đi vào WC thay quần áo.

Xa Giai Di cũng đến, nàng run rẩy oán giận: "Loại thời tiết quái quỷ gì thế này a, Mặc Thương, tớ thật hối hận, biết vậy sớm nghe lời cậu mặc áo lông tới trường rồi."
Đang nói thì nhìn thấy Lâm Thanh Hàm đi tới, Xa Giai Di cùng nàng chào hỏi, lại hỏi nàng: "Thanh Hàm, cậu lạnh không?"
Lâm Thanh Hàm lắc đầu, "Mặc Thương kêu tôi mặc áo lông."
Xa Giai Di thò tới muốn mở cổ áo nàng, Lâm Thanh Hàm có chút vô thố, bị Khúc Mặc Thương kéo ra phía sau: “Hảo hảo nói chuyện, đừng động tay động chân.”
Xa Giai Di làm bộ dáng sắp khóc: “Một mình tớ chịu đựng đói rét, hai cậu còn tình chàng ý thiếp khi dễ tớ."

Khúc Mặc Thương trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, bất động thanh sắc nói: "Tôi kêu Thanh Hàm mang theo, cậu ấy nghe lời tôi, cậu còn oán trách ai?"
Xa Giai Di tức giận bất bình: "Ai ngờ đến đã mặc ba lớp quần áo còn không thể chịu đựng được thời tiết ác liệt này, mới tháng mười đã có tuyết rơi, đây là lần đầu tiên tớ thấy.

Mà Lâm Thanh Hàm giống như tiểu tức phụ ngoan ngoãn vậy, cậu nói cái gì cậu ấy cũng làm theo."
Lâm Thanh Hàm bị nàng nói đến mặt đỏ tai hồng, giữa những cô gái ở độ tuổi này, cảm tình tốt đều gọi bậy là lão bà tức phụ, nhưng khi Xa Giai Di nói như vậy, nàng không khỏi đỏ mặt.

Hôm nay thật sự rất lạnh, khi tan học có rất nhiều phụ huynh đến đón con, Lâm Thanh Hàm và Khúc Mặc Thương đều mang tốt quần áo, không cho Lâm Yên tới.

Kể từ khi có tuyết, một số học sinh đã bị ốm, bệnh xá của trường quá tải. Nhà trường bắt đầu phát nhiệt kế trong lớp, yêu cầu chủ nhiệm ghi nhiệt độ của từng học sinh vào mỗi buổi sáng trưa chiều, nếu thấy bất thường thì cho học sinh về nhà nghỉ ngơi ngay để tránh lây nhiễm.

Nhưng dù vậy, vẫn có nhiều học sinh không ngừng phát sốt, chưa đầy một tuần sau, Khúc Mặc Thương ở lầu ba, lớp A7 bên cạnh có 53 học sinh chỉ còn 10 học sinh.

Tình huống này tương tự như đời trước, Khúc Mặc Thương cũng không quá lo lắng, chỉ là không cho Lâm Thanh Hàm lên lầu, tầng của bọn họ là nơi chịu thiệt hại nặng nề nhất, ngay cả học sinh trong lớp cũng tránh đi cầu thang của lớp A7, đi xuống từ lối khác.

Lâm Thanh Hàm lại rất lo lắng, mỗi khi nhìn thấy Khúc Mặc Thương đều sờ trán cô, hỏi cô xem nhiệt độ của cô có bình thường không. Mặc dù nhà trường vẫn luôn thông báo nói có trường hợp nhiễm cúm A ở Yến Kinh, nhưng dịch cúm trong thời gian này rất dữ dội, ai có thể đảm bảo sẽ không có lây nhiễm.

Khúc Mặc Thương buồn cười nhìn nàng ủ rũ, biểu tình ngưng trọng dán lên trán mình, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm: “Thân nhiệt có dị thường không?”
Khúc Mặc Thương nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi không sao, cậu cũng phải chú ý, lớp nào cũng có người bị bệnh, uống nhiều nước ấm, tôi cũng sẽ cho cậu ăn nhiều trái cây một chút.” Sau đó, cô đưa tay chạm vào tay trái của Lâm Thanh Hàm, tay có chút lạnh, không phải độ ấm lvừa dán lên trán mình, khẳng định nha đầu này làm ấm tay trước mới chạm vào cô.

Khúc Mặc Thương cau mày, ngẩng đầu nhìn nàng, sau đó thò tay vào sờ soạng quần áo của nàng: “Tay lạnh như vậy, mặc quần áo cũng không ấm sao?”
Lâm Thanh Hàm câu môi cười: “Không có, rất ấm, cậu xem bên trong rất ấm, chỉ là mùa đông tay tôi vẫn luôn lạnh.”
Khúc Mặc Thương gật đầu, xoa xoa tay nàng vài lần mới mang nàng đi ăn cơm. Xa Giai Di vừa lúc đi tới, kỳ quái kêu một tiếng, bóp giọng nói: “Mặc Thương, tay người ta cũng lạnh nè, cậu ủ ấm giúp người ta đi.”
Hai má Lâm Thanh Hàm đỏ như máu, Khúc Mặc Thương liếc nhìn Xa Giai Di một cái, mặt vô biểu tình phun ra mấy chữ, tàn nhẫn tuyệt tình nói: “Không có cửa đâu.”
Ba người, không phải, chỉ riêng Xa Giai Di nháo trong thời tiết giá rét này, cũng là hòa hợp làm người cực kỳ ngưỡng mộ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương