Những lời này quá ám chỉ, thế cho nên khi tắm tim Lâm Thanh Hàm vẫn chưa ổn định.

Kỳ thực Khúc Mặc Thương cũng có chút khẩn trương, thẹn thùng cũng không kém bao nhiêu, nhưng tự nhận là tuổi lớn hơn một chút, cho nên tại phương diện này cô hẳn là nên chủ động hơn.

Nhưng dù là Lâm Thanh Hàm hay Khúc Mặc Thương cũng là lần đầu tiên tắm cùng đối phương, tuy trước đó hai người cũng đều khỏa thân, nhưng cùng nhau tắm lại là chuyện khiến mặt đỏ tim đập.

Phòng tắm thật sự ấm áp, Lâm Thanh Hàm đưa lưng về phía khúc Mặc Thương cởϊ qυầи áo, hai người cũng không nói lời nào.

Khóe mắt Khúc Mặc Thương liếc nhìn thân thể xinh đẹp trắng nõn bên cạnh, mím môi vỗ vỗ mặt mình, dụ hoặc này có chút lớn.

Thân thể Lâm Thanh Hàm chậm rãi biến hồng, nàng duỗi tay mở vòi sen, nước ấm phun ra mang theo một mảnh sương mù mông lung.

Nương theo sương mù che lấp nàng mới dám quay đầu trộm nhìn Khúc Mặc Thương, thân thể lả lướt hấp dẫn trong hơi nước quanh quẩn mờ mịt ở trước mắt, không hoàn toàn bai lộ, sau khi bịt kín một tầng sương trắng lại càng toát ra một cỗ dụ hoặc trí mạng, đặc biệt đối với Lâm Thanh Hàm vẫn luôn lưu luyến si mê Khúc Mặc Thương mà nói là càng muốn mệnh.

Nàng cảm giác cả người nóng lên, đại não có chút sung huyết, lại hoang mang rối loạn dời tầm mắt.

Chỉ là tắm vòi sen thôi mà đã căng thẳng như vậy, Khúc Mặc Thương dựa lại gần, thấp giọng nói: “Sữa tắm đâu?”
Lâm Thanh Hàm nuốt một ngụm nước bọt, lấy sữa tắm trên giá ba chân cầm lại, tay Khúc Mặc Thương ở trước mặt nàng, ý bảo đổ ra cho cô.

Nàng lấy lại bình tĩnh, đổ sữa tắm trắng ngà vào lòng bàn tay phấn hồng của cô, khi nàng định đổ một chút cho mình, tay Khúc Mặc Thương lại bám vào trên tay nàng, nhẹ nhàng dán ở phía sau nàng, lại giống như không có việc gì mà đổ thêm một chút.

Đương nhiên nếu không phải cảm giác được tiếng tim đập kịch liệt sau lưng, nàng thật sự cho rằng Khúc Mặc Thương là giống như không việc gì.

Sữa tắm có chút lạnh ở trong tay hai người đều nổi bọt lên, dính lấy nhiệt độ cơ thể Khúc Mặc Thương rồi theo ngón tay Khúc Mặc Thương chuyển động thoa lên người nàng.

Lâm Thanh Hàm ẩn nhẫn mà thở hổn hển, thấp giọng gọi: “Mặc Thương."
"Ừm." Sắc mặt Khúc Mặc Thương ửng đỏ, con ngươi lại là một mảnh thâm trầm, cô gác cằm lên trên vai Lâm Thanh Hàm, nhìn Lâm Thanh Hàm nhắm hai mắt, hô hấp hỗn độn.


Sau đó Lâm Thanh Hàm nhịn không được xoay người, ôm lấy Khúc Mặc Thương, ngẩng đầu hôn cô.

Ở trong hơi nước từ vòi sen phun xuống, hai người ôm nhau phảng phất như cặp song sinh quấn quýt bên nhau.

Không biết qua bao lâu, hai người từ phòng tắm trần trọc tới trên giường phòng ngủ, mới vừa tắm gội xong da thịt mềm mại tràn ngập hương thơm, Lâm Thanh Hàm dính sát vào Khúc Mặc Thương, cọ xát hôn môi.

Khúc Mặc Thương nhắm mắt lại, sắc mặt tuyệt diễm như hoa đào, chóp mũi tràn ra một chút mồ hôi, cắn môi dưới nhẫn nại cho người ở trên người mình đốt lửa trêu chọc.
Ánh mắt Lâm Thanh Hàm chặt chẽ nhìn chằm chằm người dưới thân, trong lòng ngoài kích động run rẩy còn tràn đầy tình yêu không có chỗ phát tiết.

Người trong lòng cơ hồ là mở rộng hết thảy, không hề có nguyên tắc dung túng nàng.

Nàng nghe mũi đối phương phát ra âm thanh ẩn nhẫn, cảm nhận được thân thể cô vì động tác của mình mà hơi hơi run rẩy, cảm giác thỏa mãn cùng hạnh phúc chưa từng có làm nàng muốn rơi lệ.

Khi ngón tay chạm đến một mảnh ướŧ áŧ, hô hấp Lâm Thanh Hàm đều nhịn không được chậm lại, hồi ức bộ dáng Khúc Mặc Thương ngày đó đối đãi với mình, nàng cần trả về gấp bội.

Khúc Mặc Thương cắn môi, hô hấp hỗn độn, mày cũng nhíu lại, tựa hồ có chút thống khổ lại có chút vui thích, nhưng cô không cự tuyệt, ngược lại dán càng gần.

Lâm Thanh Hàm nhìn cô, con ngươi tràn đầy tình yêu cùng dịu dàng phảng phất hóa thành một đầm nước, nàng hôn Khúc Mặc Thương, nghĩ đến tình cảnh ngày đó Khúc Mặc Thương đối đãi nàng, nụ hôn cũng bắt đầu đi xuống.

Khúc Mặc Thương hít vào một hơi, mở mắt ra kéo Lâm Thanh Hàm lại, thấp giọng mất tiếng nói: “Em muốn làm gì?”
Sắc mặt Lâm Thanh Hàm đỏ như máu, một lát sau mới nhỏ giọng nói: “Em sẽ không, em sợ làm chị đau.”
Khúc Mặc Thương thấp giọng cười một cái, lắc lắc đầu: “Sẽ không."
Lâm Thanh Hàm nhíu mày: “Vậy sao chị nói lần đầu tiên sẽ rất..."
Khúc Mặc Thương kéo nàng xuống, ở bên tai nàng thấp giọng nói: “Chị cũng sẽ học tập a, chị học giỏi, có thể dạy em."
Hô hấp Lâm Thanh Hàm chậm rãi trở nên nặng nề, kéo chăn che kín hai người.

Khúc Mặc Thương cũng là lần đầu trải qua loại chuyện này, dù cố kỵ Lâm Thanh Hàm còn nhỏ, vẫn luôn chỉ dẫn cho nàng, nhưng sự thật cũng là khẩn trương.


Khi Lâm Thanh Hàm ôm cô, thật cẩn thận đi vào, thân thể cô thật sự căng thẳng, đau vẫn phải có, bất quá Lâm Thanh Hàm rất ôn nhu lại vẫn luôn vô cùng cẩn thận, nỗi đau cũng chỉ trong nháy mắt.

Đến khi cô chậm rãi nhẹ nhàng thở ra, thả lỏng thân thể, người chôn ở cổ cô lại chảy nước mắt dàn dụa, chất lỏng nóng bỏng xẹt qua da, mang theo một trận run rẩy.

Khúc Mặc Thương hơi thở hổn hển, thấp giọng cười nói: “Em khi dễ chị, tại sao lại khóc a.”
Lâm Thanh Hàm không nói lời nào, chỉ bất động ôm cô, tình cảnh này có chút xấu hổ lại có chút buồn cười, Khúc Mặc Thương giữ mặt nàng, hôn lên môi nàng, cuối cùng bất đắc dĩ nhỏ giọng nói: “Em động một chút.”
Sắc mặt Lâm Thanh Hàm đỏ bừng, sau đó chậm rãi động, ban đầu động tác Lâm Thanh Hàm trúc trắc vẫn làm cô có chút đau, nhưng cũng là ở phạm vi cô đã đoán trước, cô chỉ ôm Lâm Thanh Hàm, yên lặng chịu đựng.

Đại khái là một người thông minh thì ở phương diện nào cũng đều có thiên phú, cảm giác đau qua đi rồi cuối cùng dần dần bị một loại cảm giác xa lạ khác thay thế, sau đó cô đã khống chế không được suy nghĩ của mình, theo động tác của Lâm Thanh Hàm tiến lùi, mũi tràn ra âm thanh than nhẹ, dính nhớp liêu nhân, cảm giác xa lạ kia đánh sâu vào làm cả người cô nhũn ra.

Lâm Thanh Hàm si mê nhìn cô, khuôn mặt đỏ ửng, thần sắc mê ly của Khúc Mặc Thương đẹp đến khiến ngực nàng phát run, nàng vẫn luôn không thể hiểu được từ trước đến nay vì sao cổ nhân lại sa vào chuyện nam nữ, nhưng hai lần liên tiếp thể nghiệm cảm giác chưa từng có, bất luận là lần trước cho Khúc Mặc Thương, hay là lần này muốn cô cũng đều làm nàng hạnh phúc muốn khóc.

Khi mọi thứ đều kết thúc, Lâm Thanh Hàm cẩn thận rời khỏi, ôm Khúc Mặc Thương, hôn lên sườn mặt cô, nhẹ nhàng vỗ về bụng nhỏ vẫn còn hơi phát run của cô, ở bên tai lẩm bẩm gọi tên cô.

Khúc Mặc Thương cảm giác cả người mình không còn sức lực, tay cũng không muốn động, loại chuyện này thật sự rất mệt.

Lâm Thanh Hàm nhẹ nhàng vỗ về tóc dài đã thấm ướt của cô, có chút đau lòng: “Em quá nóng nảy, có phải vừa rồi làm chị đau hay không, hiện tại cảm giác thế nào?”
Khúc Mặc Thương miễn cưỡng mở to mắt, vệt đỏ ửng trên mặt còn chưa tan đi lại bị câu hỏi của Lâm Thanh Hàm chọc đỏ trở lại, cô lắc lắc đầu: “Còn tốt, chỉ có chút buồn ngủ.”
Lâm Thanh Hàm nghe xong vẻ mặt ảo não, nhíu mày tự trách nói: “Chị mới ngồi máy bay gấp trở về, em...!em không nên lăn lộn chị thế này.

Chị mệt rồi phải không, vậy chị mau ngủ đi.

Nhưng còn chưa ăn gì, này..." Nàng một người mang vẻ mặt háo sắc lải nhải nói, thoạt nhìn hoàn toàn không hề ra dáng Tiểu Lâm tổng khí tràng cường đại lạnh nhạt trước đó, mà càng giống cô gái mới lớn lần đầu yêu đương.

Khúc Mặc Thương nhìn nàng nở nụ cười, sau đó ôm bà cụ non Lâm Thanh Hàm đang dong dài vào trong ngực: “Em ồn đến chị, ngủ, không cho nói."
Lâm Thanh Hàm nhìn cô nhắm mắt, ngoan ngoãn ngậm miệng, ghé vào một bên nhìn chằm chằm Khúc Mặc Thương không chớp mắt, sau đó thường thường ngơ ngác cười rộ lên.

Khúc Mặc Thương hé đôi mắt đang nhắm, thấy nàng cười đến ngây ngốc, xoa xoa mặt nàng: “Khi dễ chị liền cười đến vui vẻ như vậy, bụng dạ xấu xa."

Lâm Thanh Hàm nghe cô nói chuyện mềm như bông, lộ ra dáng lười biếng mị hoặc, trong lòng vô cùng mềm mại, ôm cô nhẹ nhàng hống: “Em không cười, cũng không nháo, chị ngủ đi.”
Trong chốc lát người trong ngực liền không có động tĩnh, hô hấp đều đều chậm rãi, hẳn là mệt quá rồi, nhanh như vậy liền ngủ mất.

Ôm Khúc Mặc Thương ngủ trong chốc lát, Lâm Thanh Hàm lặng lẽ đứng dậy mặc quần áo, đi phòng tắm lấy nước ấm, thay Khúc Mặc Thương lau thân thể, đến khi cả người Khúc Mặc Thương đều thoải mái sạch sẽ nàng mới đỏ mặt đi tắm rửa.

Sắc trời dần dần tối, trên mặt Lâm Thanh Hàm mang ý cười nhợt nhạt, lặng lẽ đẩy cửa vào phòng ngủ, người nằm trên giường còn ngủ ngon lành, Lâm Thanh Hàm cúi đầu hôn lên mặt cô, lại nhẹ nhàng đóng cửa đi ra ngoài.

Tới phòng bếp rửa đồ ăn mua về xong, nàng tính toán nguyên liệu chuẩn bị làm cơm chiều cho Khúc Mặc Thương.

Mua một đoạn xương ống, có thể hầm canh ngó sen, vừa dưỡng nhan mà Khúc Mặc Thương cũng thích ăn.

Còn một con cá có thể làm cá chua ngọt, còn lại xào một phần cà chua trứng, đều là những món Khúc Mặc Thương thích.

Nghĩ nghĩ, Lâm Thanh Hàm lấy lò hấp vẫn luôn không trong ngăn tủ ra, lấy ra bột gạo nàng mua, nghĩ đến bộ dáng Khúc Mặc Thương lần đầu tiên ăn bánh gạo, khóe môi Lâm Thanh Hàm lộ ra nụ cười không thu lại được.

Nàng cột tóc dài lên, đeo tạp dề khuấy bột, khuấy xong thêm trứng gà sữa bò, một lượng đường vừa phải, dùng máy đánh trứng đánh đều, cho thêm men rồi chờ lên men.

Nàng suy nghĩ một chút, tìm táo đỏ nhỏ ở tủ lạnh rửa sạch, đang chờ lên men lại đem cá đi ướp.

Đang lúc bận rộn thì có tiếng gõ cửa truyền tới, Lâm Thanh Hàm cau mày, sợ tiếng gõ cửa ồn đến Khúc Mặc Thương, nhanh chóng rửa sạch tay bước ra mở cửa.

Trong tay Tôn Nhã xách theo túi tài liệu, thấy cửa mở vừa nói câu: “Lâm tổn..." liền sững sờ tại chỗ.

Lâm Thanh Hàm mặc quần áo ở nhà, tóc cột lên, còn đeo tạp dề.

Tôn Nhã chỉ mới thấy Lâm tổng nhà mình ăn mặc tây trang, áo sơmi, bộ dáng giỏi giang lạnh lùng trước nay chưa từng thấy qua bộ dáng hiền thê lương mẫu của nàng như vậy.

Vô cùng kinh ngạc, sau đó ánh mắt lại quét tới chỗ cổ áo hơi rộng mở của nàng, nơi đó có một dấu vết màu đỏ.

Tôn Nhã đã yêu đương vài lần đương nhiên biết đó là gì, càng cảm thấy não trống rỗng, Tiểu Lâm tổng nhà mình yêu đương! Còn...!còn bị người khác ăn!
Lâm Thanh Hàm thấy bộ dạng như trời sập của cô, nhíu nhíu mày, thanh âm lạnh lùng: “Có chuyện gì, sao lại tới đây?”
Bị ánh mắt quạnh quẽ của nàng ghét bỏ, Tôn Nhã lấy lại tinh thần đưa văn kiện qua: “Lâm tổng, chuyện ngài phân phó đã làm thỏa đáng, còn đây là một ít tin tức đào được từ tập đoàn Ayer và HW bên kia, Quảng Mạc nói rất quan trọng.


Tôi gọi điện thoại cho ngài nhưng ngài không tiếp, sợ chậm trễ nên tới đây đưa.”
Khi nói ánh mắt nàng lại không ngừng nhìn vào trong phòng, rốt cuộc là tên nam nhân nào đã lấy đi trái tim Lâm tổng của bọn họ rồi, còn khiến Lâm tổng tự mình xuống bếp! Thật khiến cô tức giận bất bình lại vô cùng tò mò.

Lâm Thanh Hàm không muốn nhiều lời, cũng sợ ồn đến Khúc Mặc Thương, đang chuẩn bị mở miệng kêu Tôn Nhã đi về trước thì có một giọng nữ lười biếng ôn hòa từ trong phòng truyền tới: “Thanh Hàm, ai tới vậy?”
Lâm Thanh Hàm quay đầu lại, Tôn Nhã liền thấy được một nữ nhân mặc áo tắm màu trắng từ phòng khách đi tới, chân mang dép lê bông, dáng người cao gầy yểu điệu, tóc dài đen thẳng xõa rối tung, khí chất dịu dàng lịch sự tao nhã, tiếng nói có chút thấp, rất xinh đẹp.

Hai mắt Tôn Nhã phát sáng, nhìn chằm chằm Khúc Mặc Thương không chớp mắt.

Tôn Nhã chính là một người mê đắm sắc đẹp, nhan sắc của Lâm Thanh Hàm không biết nàng đã ngắm bao nhiêu lần, giờ đây thấy được Khúc Mặc Thương cùng Lâm Thanh Hàm không phân biệt cao thấp, sàn sàn như nhau, khí chất lại hoàn toàn bất đồng.

Lâm Thanh Hàm có chút không cao hứng, sắc mặt có chút lạnh lẽo: “Đưa đồ cho tôi, cô về trước đi, chuyện tôi giao phó nói Quảng Mạc tiếp tục điều tra, chút thứ này còn không nhất định sẽ hữu dụng."
“Hả? A, được, Lâm tổng."
Tôn Nhã bị ánh mắt nàng nhìn, áp lực gia tăng mãnh liệt, đang muốn cáo từ, Lâm Thanh Hàm lại lạnh như băng bỏ thêm câu: “Thân là trợ lý hẳn là nên bình tĩnh một chút, nói chuyện thanh âm quá lớn, dễ gây phiền người khác."
Tôn Nhã sửng sốt nửa ngày không phản ứng lại ý tứ của Lâm Thanh Hàm, Khúc Mặc Thương nghe đối thoại của hai người, nhịn không được câu môi nở nụ cười, cười với Tôn Nhã nói: “Vất vả rồi, cảm ơn.”
Loại tư thái này phảng phất cô cũng là chủ nhân của nơi này, thay Lâm Thanh Hàm nói lời cảm ơn, vừa mới bị phân tâm thì suy đoán trong lòng Tôn Nhã lại nảy lên, lập tức há to miệng.

Lâm Thanh Hàm cũng không muốn kiêng dè ai, nơi nàng ở cũng chỉ có Tôn Nhã và Xa Giai biết, bởi vì họ đều đáng giá tin cậy, cho nên mới để lộ ra một ít chuyện.

Lâm Thanh Hàm giương mi mắt: “Ngừng tưởng tượng, về trước đi.”
Tôn Nhã ngơ ngác bị nhốt ở ngoài cửa, cửa vừa khép lại liền nghe được nữ nhân kia có chút oán trách nói: “Cứ như hài tử, cáu kỉnh.”
Trong giọng nói sủng nịch đến làm Tôn Nhã run lập cập, nàng vỗ vỗ mặt mình, còn chưa lấy lại tinh thần.

Cô thật sự khó có thể tưởng tượng, Lâm Thanh Hàm một nhân vật cấp băng sơn nữ thần như vậy, sẽ ở trước mặt người yêu mình ôn nhu thành dáng vẻ kia, còn nấu cơm ....!Cô vẫn luôn cho rằng Lâm Thanh Hàm ngoại trừ công tác cái gì đều sẽ không làm.

Không đúng...!Tiểu Lâm tổng luôn thích nữ nhân! Tôn Nhã chậm chạp hiểu ra, sau đó ngẫm lại hình ảnh hai người đứng chung một chỗ, một tâm hồn bách hợp hừng hực thiêu đốt, nàng vẫn luôn không dám tưởng tượng Tiểu Lâm tổng vậy mà thật sự ....!Tôn Nhã phấn khích đến thang máy cũng quên bấm vào, đi bộ một lèo xuống chín tầng lầu.

Trong phòng, Khúc Mặc Thương nhìn Lâm Thanh Hàm, có chút chần chừ nói: “Trợ lý của em có chút kỳ quái, là Tôn Nhã mà em đã từng đề cập với chị sao?”
Lâm Thanh Hàm sờ sờ tay cô, kéo vào phòng: “Dây cũng không chịu mắc nhiều chút."
Khúc Mặc Thương được nàng khoác áo gió vào, xoa xoa vòng eo vẫn còn chút bủn rủn, câu môi nói: “Cô ấy nhìn thấy em mặc như thế này, lại thấy chị ở trong nhà em, sẽ không có vấn đề gì đấy chứ?"
Lâm Thanh Hàm cúi đầu, chậm rãi nói: “Đại khái cô ta đã tự tưởng tượng ra năm ngàn từ không thể miêu tả."
Khúc Mặc Thương...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương