Đồng Học, Đi Đường Không Cần Chơi Di Động
-
Chương 14: Phiên ngoại 3
Cha mẹ Cố Tri Phi sớm đã biết con mình là gay, nhưng mà đánh thì cũng đánh, mắng thì cũng mắng rồi, vẫn không thể bẻ lại, bọn họ cuối cùng cũng chỉ có thể chấp nhận.
Sau khi biết Cố Tri Phi tìm được bạn trai, tâm tình bọn họ rất phức tạp, muốn gặp mặt con dâu một lần, lại không biết như thế nào bình tĩnh đối mặt, chung quy, nếu thật sự gặp mặt, bọn họ cũng không thể nhắm mắt làm ngơ, tự an ủi mình.
“Ngày mai về nhà.” Trong điện thoại, Cố Tri Phi thông báo với mẹ Cố như vậy.
Ba Cố cùng mẹ Cố vừa nghe xong đều khẩn trương vô cùng, sáng sớm hôm sau, mẹ Cố liền đi mua đồ nấu cơm, ba Cố đem tất cả mọi thứ từ trong ra ngoài quét không còn một hạt bụi.
Mẹ Cố cảnh cáo ba Cố: “Con trai ông nói, con dâu da mặt mỏng, chút nữa đừng có trưng cái mặt ngạo kiều ra, biết không?”
Ba Cố không vui: “Tôi là loại người này sao? Lại nói, việc lập ra quy củ cho con dâu, không phải mẹ chồng làm sao?”
“Đồ phong kiến cổ hủ.” Mẹ Cố nói, “Ông tự mình làm mẹ chồng ác độc đi, tôi mới không làm. Đến lúc đó mà dọa con dâu chạy mất, ông phải đền cho tôi a.”
Ba Cố nói thầm: “Người còn chưa tới, mà bắt đầu cưng như bảo bối rồi.”
Mẹ Cố xót xa nói: “Năm đó con của ông nói nó thích con trai, trong một tháng tôi đều nằm mơ thấy ác mộng, mỗi ngày đều lo lắng con ông bị người ta đè, thật vất vả mới có một người đồng ý cho nó đè, tôi có thể không xem như bảo bối không?”
Ba Cố: “…”
Mẹ Cố: “Con trai ông giống ông, vóc dáng thấp, khung xương nhỏ, làn da trắng, đôi mắt to, ông một chút cũng không lo lắng?”
Ba Cố cảm giác mình bị vũ nhục: “Bây giờ bà ghét bỏ tôi vóc dáng thấp? Sao lúc trước bà còn đồng ý ở cùng tôi làm gì?”
Mẹ Cố: “Còn không phải thấy ông đẹp trai!”
Ba Cố: “…”
Sau khi Cố Tri Phi đem Giang Dương về nhà, cảm giác không khí trong nhà có chút quỷ dị. Tuy rằng trên bàn đã đặt đầy đồ ăn nóng hổi, nhưng ba mẹ hắn lại tựa lưng vào nhau, không ai nhìn ai, rõ ràng là lại cãi nhau.
Cố Tri Phi gõ cửa: “Ba mẹ, hai đứa con về rồi.”
Mẹ Cố lúc này mới hồi thần, đứng dậy tới đón: “Tiểu Giang đâu?”
Cố Tri Phi xoay người, đem Giang Dương đứng ngoài cửa do dự không dám bước đến kéo vào trong: “Đây là Giang Dương, Đại Giang Tử, gọi mẹ đi.”
Giang Dương trịnh trọng khom người chào: “Mẹ, con là bạn trai Tri Phi.”
Mẹ Cố: “…”
Mẹ Cố đỡ tường run rẩy nói: “Con trai a, mẹ đi đây hai đứa cứ chậm rãi ăn trước đi a.”
“Con dâu” này có phải hơi quá cao quá cường tráng không?
Cố Tri Phi: “?”
Nhìn bóng dáng mất hồn mất vía của mẹ Cố, Giang Dương không biết làm sao nhìn nhìn Cố Tri Phi, Cố Tri Phi nắm tay anh bước vào, trấn an một câu: “Không sao đâu.” Sau đó hỏi ba hắn, “Mẹ sao vậy ba?”
Cố ba trầm tư một lát, sâu xa nói: “Hẳn là bị nghịch CP đi.”
Cố Tri Phi: “?”
Ba Cố kêu bọn họ ăn trước, còn mình thì về phòng xem mẹ Cố. Hai cái miệng ở trong phòng nói thầm nửa ngày, rốt cuộc tay trong tay, biệt biệt nữu nữu đi ra.
Trên bàn cơm Giang Dương rất câu nệ, ba Cố cùng mẹ Cố có chút không yên lòng, cũng không cố ý gắp đồ ăn cho anh, ăn xong cơm cũng không cùng anh trò chuyện vài câu liền trở về phòng.
Trở lại phòng Cố Tri Phi, Giang Dương có chút lo lắng, Cố Tri Phi tâm rất lớn nói: “Người già rồi tuổi lớn cứ như vậy, đừng quan tâm. Đến đây, chúng ta làm đi.”
Giang Dương: “!”
Cố Tri Phi bổ nhào vào người Giang Dương, cởi quần áo anh, Giang Dương liều chết không theo, hoảng sợ nói ba mẹ đang ở cách vách.
Cố Tri Phi tức giận: “Vì kỳ thi cuối kỳ, chúng ta nửa tháng không có làm!”
Giang Dương nhỏ giọng khuyên nhủ: “Không quan tâm nói ra sao, cũng không thể ở chỗ này a. Chờ về trường học liền làm được không?”
“Kia không phải còn muốn chờ một tháng?” Cố Tri Phi bấm đốt ngón tay tính toán, bất mãn nói, “Không được, hôm nay anh nhất định phải nghe theo em.”
Giang Dương: “…”
Cách một bức tường, ba Cố cùng mẹ Cố hai mặt nhìn nhau.
“Con trai thật sự có thể làm công sao?” Mẹ Cố hỏi.
Ba Cố ho khan một tiếng: “Chuyện con dâu gì gì đó của hai đứa nó, bà đừng có quan tâm nữa.”
Mẹ Cố rơi lệ: “Tôi biết sẽ có ngày này mà. Con dâu cái gì. Ông già, con trai ông bị thằng khác bắt về làm vợ rồi kìa!”
Ba Cố: “…”
Ba Cố an ủi bà: “Không có việc gì a bảo bảo, chúng ta nhắm mắt làm ngơ đi a.”
Vừa nói xong, cách vách truyền đến một tiếng hô đau của Cố Tri Phi.
Ba Cố: “…”
Mẹ Cố khóc ngã lên người ba Cố.
Phòng cách vách, Giang Dương sốt ruột ngồi dậy: “Bị thương sao? Anh nói không cần cứng lên rồi mà.”
Anh nắm eo Cố Tri Phi thật cẩn thận đem cái kia của mình từ mặt sau của Cố Tri Phi rút ra, lại gần xem Cố Tri Phi có bị thương hay không. Giang Dương không chịu làm, hắn nhất định muốn, hậu quả chính là rất sốt ruột, đem mình làm bị thương.
Cố Tri Phi ngoài miệng không tha người, nhưng sợ đau vô cùng, hơn nữa khi đau tuyến lệ liền sẽ không khống chế không được. Hiện tại hắn tự nhận hậu quả xấu, rất nhanh liền khóc ướt hết mặt.
Lúc hắn khóc không phát ra âm thanh, chỉ là yên lặng rơi lệ, nhưng mà như vậy, mới khiến Giang Dương càng thêm đau lòng.
Giang Dương không dám trách cứ hắn, chỉ có thể vội vàng tìm trong hành lý thuốc bôi lên cho hắn. Chờ Giang Dương xử lý tốt miệng vết thương, Cố Tri Phi đã ghé vào giường ngủ.
Giang Dương đem hắn lật người lại, nhìn gương mặt của hắn tràn đầy nước mắt bình tĩnh ngủ, bất đắc dĩ cười cười, lại chuẩn bị nước ấm, tinh tế lau mặt cho hắn.
Ba Cố từ khe cửa nhìn Giang Dương đem đổ nước xong về phòng, rón ra rón rén đóng cửa lại, chọt chọt đại bảo bối nhà mình: “Bà cứ yên tâm đi.”
Mẹ Cố gật gật đầu.
Chỉ cần yêu nhâu, là công hay thụ cũng không quan trọng.
Lời giải thích:
Q: Chú dì à, vì sao hai người biết về mấy cái thứ công thụ linh tinh đó?
Mẹ Cố tự hào lôi giá sách nhà mình ra: “Từ khi biết con trai là gay, chúng ta liền mua thật nhiều sách để nghiên cứu về phương diện này, đương nhiên hiểu rồi.”
Sau khi biết Cố Tri Phi tìm được bạn trai, tâm tình bọn họ rất phức tạp, muốn gặp mặt con dâu một lần, lại không biết như thế nào bình tĩnh đối mặt, chung quy, nếu thật sự gặp mặt, bọn họ cũng không thể nhắm mắt làm ngơ, tự an ủi mình.
“Ngày mai về nhà.” Trong điện thoại, Cố Tri Phi thông báo với mẹ Cố như vậy.
Ba Cố cùng mẹ Cố vừa nghe xong đều khẩn trương vô cùng, sáng sớm hôm sau, mẹ Cố liền đi mua đồ nấu cơm, ba Cố đem tất cả mọi thứ từ trong ra ngoài quét không còn một hạt bụi.
Mẹ Cố cảnh cáo ba Cố: “Con trai ông nói, con dâu da mặt mỏng, chút nữa đừng có trưng cái mặt ngạo kiều ra, biết không?”
Ba Cố không vui: “Tôi là loại người này sao? Lại nói, việc lập ra quy củ cho con dâu, không phải mẹ chồng làm sao?”
“Đồ phong kiến cổ hủ.” Mẹ Cố nói, “Ông tự mình làm mẹ chồng ác độc đi, tôi mới không làm. Đến lúc đó mà dọa con dâu chạy mất, ông phải đền cho tôi a.”
Ba Cố nói thầm: “Người còn chưa tới, mà bắt đầu cưng như bảo bối rồi.”
Mẹ Cố xót xa nói: “Năm đó con của ông nói nó thích con trai, trong một tháng tôi đều nằm mơ thấy ác mộng, mỗi ngày đều lo lắng con ông bị người ta đè, thật vất vả mới có một người đồng ý cho nó đè, tôi có thể không xem như bảo bối không?”
Ba Cố: “…”
Mẹ Cố: “Con trai ông giống ông, vóc dáng thấp, khung xương nhỏ, làn da trắng, đôi mắt to, ông một chút cũng không lo lắng?”
Ba Cố cảm giác mình bị vũ nhục: “Bây giờ bà ghét bỏ tôi vóc dáng thấp? Sao lúc trước bà còn đồng ý ở cùng tôi làm gì?”
Mẹ Cố: “Còn không phải thấy ông đẹp trai!”
Ba Cố: “…”
Sau khi Cố Tri Phi đem Giang Dương về nhà, cảm giác không khí trong nhà có chút quỷ dị. Tuy rằng trên bàn đã đặt đầy đồ ăn nóng hổi, nhưng ba mẹ hắn lại tựa lưng vào nhau, không ai nhìn ai, rõ ràng là lại cãi nhau.
Cố Tri Phi gõ cửa: “Ba mẹ, hai đứa con về rồi.”
Mẹ Cố lúc này mới hồi thần, đứng dậy tới đón: “Tiểu Giang đâu?”
Cố Tri Phi xoay người, đem Giang Dương đứng ngoài cửa do dự không dám bước đến kéo vào trong: “Đây là Giang Dương, Đại Giang Tử, gọi mẹ đi.”
Giang Dương trịnh trọng khom người chào: “Mẹ, con là bạn trai Tri Phi.”
Mẹ Cố: “…”
Mẹ Cố đỡ tường run rẩy nói: “Con trai a, mẹ đi đây hai đứa cứ chậm rãi ăn trước đi a.”
“Con dâu” này có phải hơi quá cao quá cường tráng không?
Cố Tri Phi: “?”
Nhìn bóng dáng mất hồn mất vía của mẹ Cố, Giang Dương không biết làm sao nhìn nhìn Cố Tri Phi, Cố Tri Phi nắm tay anh bước vào, trấn an một câu: “Không sao đâu.” Sau đó hỏi ba hắn, “Mẹ sao vậy ba?”
Cố ba trầm tư một lát, sâu xa nói: “Hẳn là bị nghịch CP đi.”
Cố Tri Phi: “?”
Ba Cố kêu bọn họ ăn trước, còn mình thì về phòng xem mẹ Cố. Hai cái miệng ở trong phòng nói thầm nửa ngày, rốt cuộc tay trong tay, biệt biệt nữu nữu đi ra.
Trên bàn cơm Giang Dương rất câu nệ, ba Cố cùng mẹ Cố có chút không yên lòng, cũng không cố ý gắp đồ ăn cho anh, ăn xong cơm cũng không cùng anh trò chuyện vài câu liền trở về phòng.
Trở lại phòng Cố Tri Phi, Giang Dương có chút lo lắng, Cố Tri Phi tâm rất lớn nói: “Người già rồi tuổi lớn cứ như vậy, đừng quan tâm. Đến đây, chúng ta làm đi.”
Giang Dương: “!”
Cố Tri Phi bổ nhào vào người Giang Dương, cởi quần áo anh, Giang Dương liều chết không theo, hoảng sợ nói ba mẹ đang ở cách vách.
Cố Tri Phi tức giận: “Vì kỳ thi cuối kỳ, chúng ta nửa tháng không có làm!”
Giang Dương nhỏ giọng khuyên nhủ: “Không quan tâm nói ra sao, cũng không thể ở chỗ này a. Chờ về trường học liền làm được không?”
“Kia không phải còn muốn chờ một tháng?” Cố Tri Phi bấm đốt ngón tay tính toán, bất mãn nói, “Không được, hôm nay anh nhất định phải nghe theo em.”
Giang Dương: “…”
Cách một bức tường, ba Cố cùng mẹ Cố hai mặt nhìn nhau.
“Con trai thật sự có thể làm công sao?” Mẹ Cố hỏi.
Ba Cố ho khan một tiếng: “Chuyện con dâu gì gì đó của hai đứa nó, bà đừng có quan tâm nữa.”
Mẹ Cố rơi lệ: “Tôi biết sẽ có ngày này mà. Con dâu cái gì. Ông già, con trai ông bị thằng khác bắt về làm vợ rồi kìa!”
Ba Cố: “…”
Ba Cố an ủi bà: “Không có việc gì a bảo bảo, chúng ta nhắm mắt làm ngơ đi a.”
Vừa nói xong, cách vách truyền đến một tiếng hô đau của Cố Tri Phi.
Ba Cố: “…”
Mẹ Cố khóc ngã lên người ba Cố.
Phòng cách vách, Giang Dương sốt ruột ngồi dậy: “Bị thương sao? Anh nói không cần cứng lên rồi mà.”
Anh nắm eo Cố Tri Phi thật cẩn thận đem cái kia của mình từ mặt sau của Cố Tri Phi rút ra, lại gần xem Cố Tri Phi có bị thương hay không. Giang Dương không chịu làm, hắn nhất định muốn, hậu quả chính là rất sốt ruột, đem mình làm bị thương.
Cố Tri Phi ngoài miệng không tha người, nhưng sợ đau vô cùng, hơn nữa khi đau tuyến lệ liền sẽ không khống chế không được. Hiện tại hắn tự nhận hậu quả xấu, rất nhanh liền khóc ướt hết mặt.
Lúc hắn khóc không phát ra âm thanh, chỉ là yên lặng rơi lệ, nhưng mà như vậy, mới khiến Giang Dương càng thêm đau lòng.
Giang Dương không dám trách cứ hắn, chỉ có thể vội vàng tìm trong hành lý thuốc bôi lên cho hắn. Chờ Giang Dương xử lý tốt miệng vết thương, Cố Tri Phi đã ghé vào giường ngủ.
Giang Dương đem hắn lật người lại, nhìn gương mặt của hắn tràn đầy nước mắt bình tĩnh ngủ, bất đắc dĩ cười cười, lại chuẩn bị nước ấm, tinh tế lau mặt cho hắn.
Ba Cố từ khe cửa nhìn Giang Dương đem đổ nước xong về phòng, rón ra rón rén đóng cửa lại, chọt chọt đại bảo bối nhà mình: “Bà cứ yên tâm đi.”
Mẹ Cố gật gật đầu.
Chỉ cần yêu nhâu, là công hay thụ cũng không quan trọng.
Lời giải thích:
Q: Chú dì à, vì sao hai người biết về mấy cái thứ công thụ linh tinh đó?
Mẹ Cố tự hào lôi giá sách nhà mình ra: “Từ khi biết con trai là gay, chúng ta liền mua thật nhiều sách để nghiên cứu về phương diện này, đương nhiên hiểu rồi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook