Đông Hoang Thần Vương
-
Chương 80: Chiến Đấu Với Sói Dữ
Gần hai chục con Sói Tuyết lăm le tới gần.
Sắc mặt Tiền Cẩm Lâm hốt hoảng, vội vàng giơ cây nỏ của Tam Nha Tử lên hét vào mặt lũ sói.
Định dọa chúng chạy đi.
Thế nhưng bọn họ đuổi theo một đường tới đây, nếu thật sự sợ hãi thì chúng đã bỏ chạy từ lúc nhiều đồng loại bỏ mạng rồi.
“Ngao!”
Con sói đầu đàn lớn bằng con nghé con đứng giữa bầy sói ngửa đầu gào rú.
Đám sói tuyết lập tức nổi nóng, nhe răng trợn mắt gầm gừ đe dọa.
Rốt cuộc có một con không kìm được nhào tới trước.
Tiền Cẩm Lâm ấn nút bắn tên.
Phập!
Mũi tên cắm xuyên thủng trán con sói kia, thi thể của nó rơi bịch xuống đất.
Những con sói còn lại há mồm nhe răng, nước dãi chảy rề rề.
Chúng nhao nhao gầm gừ đầy giận dữ.
Bọn chúng đồng loạt lao lên.
Mấy chục con sói dữ băng băng xông tới, cái miệng há to nhào về phía Trần Thiên Hạo và Tiền Cẩm Lâm.
Cô ta cuống quýt bắn ra ba phát liên tục.
Cô ta thẳng tay bắn hết số tên còn lại trong cây nỏ.
Giết thêm được một con.
Mũi tên còn lại bắn trượt vì cô ta mất bình tĩnh.
Cô ta dán sát người vào Trần Thiên Hạo, hai mắt nhìn chằm chằm con sói đang nhào tới, động tác lanh lẹ luồn xuống dưới người con sói, giơ dao lên chém một nhát thật mạnh.
“Phập!”
Toàn bộ ruột gan trong người con sói rơi vãi khắp người Tiền Cẩm Lâm.
Cô ta đang định quay người lại tiếp tục bảo vệ anh thì hai con sói tuyết khác bất ngờ đánh tới, vuốt sói sắc bén đè chặt cô ta xuống dưới mặt đất.
Hàm răng sắc nhọn tanh tưởi chực cắm xuống cổ họng cô ta.
Thấy thế, Trần Thiên Hạo trợn trừng mắt, mở rộng hai chân khom người lấy đà.
Một tay của anh vẫn nắm chặt dây thừng, tay còn lại rút con dao gài ở bên hông phi ra ngoài.
Lưỡi dao sắc bén xuyên thủng đầu sói đang định cắn xé Tiền Cẩm Lâm.
Đồng thời, cô ta bỗng thấy nửa người bên trái trở nên nhẹ bẫng.
Cô ta phản ứng nhanh nhạy liền lộn nhào đâm chết con sói còn lại.
Lúc này Trần Thiên Hạo cũng không hề dễ chịu.
Bốn con sói đồng loạt bay tới tấn công anh.
Tam Nha Tử đang ở bên dưới hái nhân sâm, anh không dám hành động quá mạnh.
Chỉ có thể giơ một chân lên đá bay một con tại chỗ.
Cánh tay quấn đầy băng vải của anh vỗ một chưởng xuống đầu một con sói.
Con sói nọ bị đập chết, thế nhưng anh vẫn bị một con khác chớp thời cơ cắn vào bắp tay.
Cùng lúc đó, phía dưới cũng có một con sói đang cắn chặt bàn chân đang làm trụ của anh.
Tức thì.
Máu tươi tuôn ra như suối!
Trần Thiên Hạo đau đớn nghiến răng ken két.
Anh cúi đầu cắn chặt sợi dây thừng.
Dùng sức đấm chết con sói đang cắn tay mình.
Đồng thời con sói tấn công chân anh cũng bị đấm nát đầu.
Cùng một lúc bị mười mấy con sói tuyết tấn công sao có thể dễ dàng đối phó được?
Tiền Cẩm Lâm liên tục bị sói lao tới cắn xé, giờ phút này đến cả bản thân cô ta còn không giữ nổi mình chứ đừng nói là bảo vệ Trần Thiên Hạo.
Mình cô ta đã bị bốn con sói lớn dồn ép tới tận miệng núi lửa.
Trần Thiên Hạo cũng đang rất chật vật.
Sức mạnh kinh người bị sợi dây giữ Tam Nha Tử kìm chế, khiến anh không cách nào phát huy nổi.
Toàn thân trên dưới bị cắn vô số vết thương.
Máu đỏ thấm đẫm toàn thân.
“Bịch!”
Anh giơ chân đá bay một con sói.
Vừa quay đầu nhìn lại đã kinh hãi trông thấy một con sói khác đang nhào tới định cắn vào cổ Tiền Cẩm Lâm.
Bàn chân đang cắm sâu trong đất của anh bỗng đá ra một cú.
“Uỳnh!”
Tảng đá dưới chân anh bay vút lên, đập vỡ đầu con sói kia.
Tiền Cẩm Lâm vừa mới chém chết một con sói đã bị một con khác lao lên cắn trúng bắp đùi.
“Á!”
Cô ta đau đớn hét thảm một tiếng.
Điên cuồng đâm liên tiếp vào con sói tuyết trước mặt.
Trông thấy cảnh tượng này, Trần Thiên Hạo không khỏi nổi trận lôi đình.
Anh cắn chặt sợi dây thừng, dùng quần áo trên người thấm máu tươi.
Rồi đồng loạt giơ hai tay tung nắm đấm xé gió bay ra.
Giết sạch toàn bộ mấy con sói đang lảng vảng ở gần.
Ở bên trong miệng núi lửa.
Tam Nha Tử có thể nghe thấy tiếng sói tru tréo thảm thiết ở bên trên.
Cậu ta rất muốn nhanh chóng nhổ được nhân sâm, nhưng lại không biết xuống tay ở đâu.
Mãi đến khi cậu ta lấy được nhân sâm ra ngoài, cất vào trong ba lô, trên sợi dây thừng đã thấm đầy máu tươi.
Từ trên cao chạy dọc xuống dưới.
Trái tim Tam Nha Tử nhói đau.
Đây là máu của chiến thần!
Cậu ta biết mình phải mau chóng leo lên.
“Anh ơi, kéo em lên!”
Cậu ta cố gắng hét to hết cỡ.
Trần Thiên Hạo nghe được, nhanh chóng kéo cậu ta lên.
Cùng lúc đó.
Con sói cao lớn nhất trong bầy bắt đầu hành động.
Hình thể của nó quá lớn, chẳng khác nào một con nghé con.
Bộ lông trắng như tuyết bay phe phẩy trong gió theo bước chạy phi nước đại của nó.
Từ xa nhìn lại trông nó như một quả cầu tuyết khổng lồ.
Lao thẳng tới chỗ Trần Thiên Hạo.
Tiền Cẩm Lâm thấy thế, sắc mặt tái mét.
Giờ phút này, toàn thân anh nơi nơi đều là vết cắn rách ra, máu chảy không ngừng.
Với tình trạng hiện giờ làm sao anh có thể đấu lại được con sói to lớn kia?
Cô ta vội vàng lao vọt tới, con dao trong tay phi thẳng về phía sói dữ.
“Phập!”
Lưỡi dao xẹt qua phần bụng con sói.
Thế nhưng lại chẳng tạo ra bất kỳ tổn thương gì với nó.
Con sói bị đau gào ầm ĩ.
Đôi mắt đỏ ngầu quét qua Tiền Cẩm Lâm một cái, cả người vẫn tung vó phóng tới chỗ Trần Thiên Hạo.
“Đừng!”
Cô ta đau xót hét lên.
Không ngại nguy hiểm lao tới che chắn cho anh.
Cuối cùng lại bị hai con sói gần đó nhào lên cắn rách đùi phải và cánh tay của cô ta.
Cô ta tuyệt vọng gào khóc rồi lăn lộn dưới mặt đất.
“Không!”
Trần Thiên Hạo nổi giận gầm lên.
Bàn tay kéo dây thừng tăng tốc.
Con sói khổng lồ nọ đang nhào thẳng về phía anh.
Anh giơ chân đá bay nó ra ngoài.
Nhưng con sói dù bị ngã ra vẫn kiên trì bò dậy vọt tới tấn công anh lần nữa.
Một lần!
Hai lần!
Ba lần!
Bởi vì mất máu quá nhiều nên sức lực của Trần Thiên Hạo bắt đầu suy giảm.
Vậy nên anh chỉ có thể đá văng con sói to lớn kia chứ không làm nó bị thương quá nặng.
Tiền Cẩm Lâm vẫn cố gắng giãy giụa muốn cứu anh.
Cô ta vớ được một tảng đá to, dùng sức đập thật mạnh vào đầu con sói đang cắn mình.
Tuy đã tiêu diệt được nó nhưng đùi phải của cô ta cũng đã bị thương rất nghiêm trọng.
Không tài nào đứng dậy nổi, chỉ có thể bò về phía anh.
Rốt cuộc con sói lớn kia cũng đẩy ngã được anh.
Nó há mồm gào vào mặt anh thể hiện nỗi tức giận.
Vẻ mặt anh tràn đầy đau đớn.
Anh tóm sợi dây thừng trong tay vòng qua đầu nó cuộn lại.
Sau đó anh xoay người đẩy ngã nó ra đất, trèo lên trên người nó, dùng sức kéo dây lên.
Đầu sói bị sợi dây thít chặt, phải chịu sức nặng của Tam Nha Tử, bắt đầu điên cuồng giãy giụa.
Hàm răng to lớn của nó cắn phập vào bên hông Trần Thiên Hạo.
Răng nanh sắc nhọn cắm vào trong người anh, khiến anh không nhịn được thấp giọng rên rỉ.
Bàn tay nắm dây thừng của anh vẫn chưa từng thả lỏng, tiếp tục dồn sức kéo lên.
Bên trong núi lửa.
Tam Nha Tử chỉ cách miệng hang chừng ba bốn mét.
Cậu ta có thể nhìn thấy Trần Thiên Hạo đang bị con sói khổng lổ gặm cắn.
Nước mắt dâng trào.
Cậu ta không ngờ chiến thần bị cả đàn sói tấn công ác liệt như vậy mà vẫn kiên quyết không buông lỏng dây thừng dù chỉ một chút.
Sự kiên cường của chiến thần khiến cậu ta thấy cực kỳ cảm động.
Cậu ta đột nhiên nảy ra một ý định.
Bèn gào lên thật to.
“Anh trai, nhờ anh rảnh rỗi đến thăm mộ người nhà em, đốt cho họ chút tiền giấy”.
“Tam Nha Tử, cậu đang nói vớ vẩn cái gì vậy.
Chờ anh kéo cậu lên”.
Trần Thiên Hạo cắn chặt răng, đầu gối đè mạnh xuống nhưng con sói kia đã hoàn toàn phát điên, cắn chặt anh không chịu nhả ra..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook