Đông Hoang Thần Vương
-
Chương 72: 72: Vương Uyên Bác Ngỡ Ngàng
Tiết Thiên Linh hít một hơi thật sâu.
“Chuyện này… theo lời mô tả của vương, chuyện này không phải là không thể thay đổi.
Nhưng e là hơi khó”.
“Đứa trẻ ấy có tư chất rất cao, tôi muốn thằng bé gia nhập đội quân Đông Hoang.
Tương lai chắc chắn thằng bé sẽ làm nên nghiệp lớn.
Vậy nên, thần y Tiết nhất định phải tận lực chữa trị”.
Trần Thiên Hạo nói với giọng mang ẩn ý sâu xa.
“Đây là chuyện đương nhiên.
Thế này đi, chúng ta đến bệnh viện trước nhé, để tôi xem bệnh tình của đứa trẻ ấy thế nào”.
Quàng lấy dây đeo hòm thuốc lên vai, Tiết Thiên Linh nói với Trần Thiên Hạo.
“Không cần vội.
Thần y Tiết đã đi suốt đêm đến đây, cứ nghỉ ngơi trước đã.
Chiều đến bệnh viện cũng không muộn mà”, Trần Thiên Hạo căn dặn.
Tiết Thiên Linh khẽ mỉm cười, đôi mắt hằn chút tơ máu ánh lên vẻ hào hứng.
“Vương đã có lòng với thuộc hạ như vậy, lão già này có chết cũng không hối tiếc.
Cứu người như cứu hoả, chúng ta nhanh chóng đi thôi”.
Trần Thiên Hạo khẽ gật đầu.
Đúng lúc này.
Bà Trần từ phòng bước ra, có Bạch Hổ đi cùng.
“Thiên Hạo à, có khách hả con?”
Bà Trần chống gậy, sang sảng hỏi.
Vừa nhìn thấy bà Trần, Tiết Thiên Linh hơi chau mày.
“Đây là…”
Thấy Bạch Hổ theo sau bà, vẻ mặt của Tiết Thiên Linh thoắt cái đã trở nên kính cẩn hơn nhiều.
“Đây là mẹ tôi”.
Trần Thiên Hạo trả lời.
Tiết Thiên Linh quan sát dáng vẻ của bà Trần, khẽ nhíu mày lại.
Ông tiến thêm mấy bước rồi dừng ở vị trí cách bà Trần chừng một mét, sau đó đột nhiên khua khua lòng bàn tay trước mặt bà.
Bà Trần cảm nhận được có một bóng đen đột ngột che mất chút ánh sáng mờ mờ phía trước.
Thế là bà vội vã lùi lại một bước.
“Chuyện gì vậy?”
Đôi lông mày của Tiết Thiên Linh nhíu chặt lại, rồi giãn ra.
Đoạn, ông mỉm cười.
“Tôi là Tiết Thiên Linh, xin chào bà”.
“Tiết Thiên Linh?”
Bà Trần ngẩn ra, cảm thấy cái tên này rất quen, nhưng lại không thể nhớ ra đây là ai.
Tiết Thiên Linh đứng quan sát bà Trần một lát.
Thể trạng rất khoẻ mạnh, khiến ông gật đầu đầy hài lòng.
“Tôi vẫn còn bận chút việc, không thể hàn huyên thêm với bà.
Khi nào có cơ hội, chúng ta sẽ trò chuyện tiếp nhé”.
Dứt lời, Tiết Thiên Linh bèn xoay người đi mất.
Bà Trần thoáng cau mày, chợt nhớ ra gì đó.
Cơ thể khẽ run lên, bà lùi về sau mấy bước.
May mà có Bạch Hổ đỡ lấy nên bà không bị ngã.
“Tiết Thiên Linh? Chẳng lẽ là thần y Tiết Thiên Linh?”
Tiết Thiên Linh không trả lời, chỉ nhoẻn miệng cười thành tiếng.
Thanh âm trong trẻo và vang dội!
Ô tô chạy rất nhanh trên đường nhựa.
Tiết Thiên Linh mở lời.
“Thưa vương, đôi mắt của bà ấy đã xảy ra chuyện gì vậy?
Trần Thiên Hạo bèn thuật lại hai năm rõ mười về lý do bà Trần bị mù.
Tiết Thiên Linh chậc lưỡi.
“Tôi vừa kiểm tra rồi.
Đôi mắt của bà Trần không mù hoàn toàn, vẫn có thể cảm nhận một chút ánh sáng”.
“Có khả năng chữa khỏi không?”
Trái tim của Trần Thiên Hạo giật thót, cổ họng như bị nghẹn lại.
“Thời gian quá lâu, nên cơ mắt đã suy yếu rất nhiều.
Khi nào có thời gian, tôi sẽ kiểm tra thật kỹ cho bà ấy”.
Đến bệnh viện.
Tiền Cẩm Lâm đã chờ trước cổng bệnh viện từ lâu.
Vừa trông thấy Tiết Thiên Linh, cô ta cảm thấy như đang nằm mơ vậy.
Cô ta không thể kìm lòng, bèn chạy thẳng về phía Trần Thiên Hạo.
Cảm động đến mức nước mắt lưng tròng, hôn anh mấy cái liền.
“Cảm ơn anh nhiều lắm.
Cảm ơn anh đã tìm được thần y Tiết”.
“Để ý xung quanh đi!”
Trần Thiên Hạo ngượng ngùng hắng giọng, đẩy cô ta ra khỏi người mình.
Tiền Cẩm Lâm vội lau nước mắt ứa ra nơi khoé mắt, gò má thoáng chốc đã đỏ ửng.
Đoạn, Tiền Cẩm Lâm nhìn về phía Tiết Thiên Linh, kính cẩn cất lời.
“Thần y Tiết, cảm ơn ông dù bận rộn trăm bề vẫn dành thời gian đến đây giúp chúng tôi ạ”.
Tiết Thiên Linh đảo mắt một cái.
Hành động của Tiền Cẩm Lâm quá rõ ràng.
Làm gì có người dưng nào chạy đến ôm hôn như thế chứ.
Thế là ông bật cười hề hề.
“Đều là người nhà cả, không cần khách sáo”.
Phòng chăm sóc đặc biệt.
Những người không phận sự không thể tự do ra vào.
Đây là nơi không sợ bất kỳ đặc quyền nào, cũng không chịu sự khống chế của tiền bạc.
Vào nơi này thì chỉ có sống và chết.
Bất luận bạn là ai thì cũng chỉ có hai con đường để đi.
Hoàn toàn không bàn về phương diện tình cảm.
“Làm phiền anh giúp với, đây là bác sĩ mà chúng tôi mời được.
Chỉ cần cho ông ấy vào xem tình trạng của bệnh nhân một lát thôi là được mà”.
Tiền Cẩm Lâm khẩn khoản nài xin vị bác sĩ trực ban ở trước cửa phòng.
Vẻ mặt của vị bác sĩ kia chẳng hề mảy may lay động.
Anh ta lắc đầu.
“Xin lỗi, đây là phòng chăm sóc đặc biệt vô trùng, không ai được phép ra vào ngoại trừ bác sĩ”.
Tiền Cẩm Lâm nôn nóng đến mức rơm rớm nước mắt.
“Các anh sao thế? Không thể châm chước một lần ư?”
“Cô à, cô nghĩ ở đây chỉ có mình cô có người thân sao? Nơi này có liên quan đến vận mệnh của mấy trăm gia đình.
Tôi để cô vào trong, vậy người khác thì sao?”
“Nếu không tuân theo kỷ luật, không may đưa vi-rút và vi khuẩn vào, sẽ gây nhiễm trùng thứ cấp cho bệnh nhân vốn đang lâm bệnh nặng.
Ai sẽ chịu trách nhiệm chuyện này chứ?”
Bác sĩ lạnh lùng nói.
Dứt lời, anh ta nhận thấy giọng điệu của mình quả thật đã gây tổn thương cho người khác, bèn hạ giọng.
“Không phải là tôi không có tình cảm.
Nếu cô nhất quyết muốn vào, vậy thì hãy liên hệ với bác sĩ, nhờ bác sĩ nhắn với chúng tôi”.
“Cảm ơn anh”.
Tiền Cẩm Lâm lập tức gọi điện cho giáo sư Vương Uyên Bác.
“Bác sĩ Vương, tôi là Tiền Cẩm Lâm.
Bác sĩ có đang ở bệnh viện không ạ? Tôi có chuyện quan trọng, cần bác sĩ giúp đỡ”.
“Ồ, chào cô Tiền.
Tôi đang ở viện, có chuyện gì xin cô cứ nói”.
“Tôi tìm được một bác sĩ, cần kiểm tra bệnh trạng của đứa trẻ ấy.
Bây giờ bác sĩ ở phòng chăm sóc đặc biệt không cho chúng tôi vào trong, nhờ bác sĩ nói giúp ạ”, Tiền Cẩm Lâm lo lắng cất lời.
“Bác sĩ mà cô tìm được?”
Bên kia đầu dây, giọng nói của Vương Uyên Bác mang theo vẻ hoài nghi.
“Đúng là người ngoài không được phép ra vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Có điều, tôi phải nói với cô câu này, dù cô tìm được ai thì tình hình cũng sẽ không lạc quan lắm đâu”.
“Không phải là tôi khoe khoang chứ, trong ngành này, trình độ điều trị của tôi đã được xếp hàng đầu rồi”.
Vương Uyên Bác nghiêm nghị nói.
“Tôi biết kỹ năng của bác sĩ thuộc hàng nhất nhì.
Nhưng vị bác sĩ mà tôi tìm được cũng không tầm thường đâu”.
Nói đoạn, Tiền Cẩm Lâm liếc nhìn Tiết Thiên Linh gầy gò bên cạnh.
Đây là thần y trong truyền thuyết đấy.
Không biết tại sao, vừa nhìn thấy ông, Tiền Cẩm Lâm đã cảm thấy tràn đầy hy vọng.
“Ồ? Tôi xin mạo muội hỏi một câu, vị bác sĩ mà cô tìm được tên là gì vậy?”
Vương Uyên Bác cất tiếng hỏi, vẻ khó tin.
Giọng điệu còn có vẻ khinh miệt.
“Tiết Thiên Linh!”
Vào giây phút Tiền Cẩm Lâm nói ra cái tên ấy, Vương Uyên Bác cảm thấy đầu mình kêu ong ong như bị búa động vào vậy, suýt chút nữa đã ngồi phịch xuống đất.
Vẻ mặt rất đỗi ngỡ ngàng, ông ta cất giọng run rẩy.
“Cô nói là thần y nước Hoa, Tiết Thiên Linh ư?”
“Không sai, chính là Tiết Thiên Linh”.
Vẻ khó tin của Vương Uyên Bác lập tức ánh lên sự hào hứng.
Cơ thể ông ta khẽ run lên.
Ông ta bảo, “Cô chờ nhé, tôi sẽ đến đấy ngay”.
Tiết Thiên Linh chính là đỉnh cao của cả ngành y học này.
Lúc nào ông ta cũng khao khát được trực tiếp trao đổi kinh nghiệm y học với Tiết Thiên Linh.
Nhất là y học cổ.
Cứu người chết sống lại!
Kỹ năng cao siêu này là huyền học trong Tây y, đối với y học cổ, thì đó là người đứng trên đỉnh cao, là bản lĩnh thống trị thực sự..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook