Đóng Gói Gả Chồng (Trọng Sinh Trước Cửa Cục Dân Chính)
-
Chương 11: Vợ cậu muốn tán tỉnh cậu đấy!
Vu Đông lồng tiếng xong màn cuối cùng thì cầm kịch bản đi ra khỏi phòng thu âm, đúng lúc thấy Hướng Hiểu Nguyệt không màng hình tượng ăn táo thì tức giận nói: “Hôm nay sao cậu không bày ra hình tượng bà chủ vậy?”
“Người khác đều đi hết rồi, toàn bộ nơi này chỉ còn có cậu với tớ còn trang cái gì chứ. Lúc học đại học tớ mặc quần lót cậu đều thấy cả!” Hường Hiểu Nguyệt đưa cho Vu Đông một trái táo.
Vu Đông nhìn quả táo cực to trước mặt thì cảm thấy muốn gặm xong nó cũng đủ mệt, vì vậy lắc đầu từ chối rồi ngồi vào ghế sô pha bắt đầu kể khổ: “Tớ nói cậu nhé, về sau tiếp phim chọn cái nào hay hay một chút, cậu nhìn thử xem, phim truyền hình này cẩu huyết* thấy sợ luôn ấy. Lúc tớ lồng tiếng không nhịn được muốn ói luôn!”
(*cẩu huyết: tình tiết máu chó, ví dụ như ung thư máu, tai nạn mất trí nhớ, anh em không cùng huyết thống, v.v)
“Ha hả, giờ cậu đã biết lý do vì sao tớ không tự mình lồng tiếng rồi đó.” Hướng Hiểu Nguyệt vui sướng khi người gặp họa nói.
“Lần sau mà cậu còn bắt tớ lồng tiếng loại phim này thì phải thêm tiền lương đó.” Vu Đông nửa thật nửa giả nói.
“Thật là có một bộ đó, hình như gọi là 'bảo bối cục cưng của ca ca'. Nếu cậu đồng ý lồng tiếng nữ chính thì tiền lương tớ sẽ tăng gấp đôi cho cậu!”
“Lăn!” Vừa nghe tên liền muốn ói rồi.
Hướng Hiểu Nguyệt cười một trận, gặm xong miếng táo cuối cùng thì nói: “Bây giờ vẫn còn sớm nên chúng ta đi mua sắm nhé!”
Vu Đông nhìn đồng hồ thì thấy lúc này mới ba giờ chiều, thật sự là còn sớm nên sảng khoái đồng ý.
Hướng Hiểu Nguyệt chạy chiếc BMW màu đỏ của cô ấy khắp các con đường lớn, dù đi ngang qua các trung tâm mua sắm cũng không dừng lại, Vu Đông nhịn không được hỏi: “Đại tiểu thư à, cậu định đi đâu vậy?”
“Tớ đưa cậu đến một phòng làm việc tư nhân.” Hướng Hiểu Nguyệt vừa lái xe vừa nói, “Bây giờ quần áo trong trung tâm mua sắm nếu mua về mặc thì đều bị đụng hàng không à, làm sao mặc được chứ!”
“Được rồi, tớ theo cậu được thêm kiến thức đó.” Mắt thẩm mỹ của Hướng Hiểu Nguyệt rất tốt nên Vu Đông cũng yên tâm.
“Đến nơi thì cậu cũng chọn hai bộ đi, tháng sau mặc vào lễ đính hôn của Hân Hân luôn.”
“Hân Hân?” Vu Đông sửng sốt một lát, cố gắng nhớ lại rồi mới hỏi với vẻ không chắc chắn: “Nhậm Hân Hân?”
“Đúng đó? Sao cậu lại kinh ngạc như vậy? Không lẽ cậu ấy không gọi điện thoại mời cậu sao?” Hướng Hiểu Nguyệt nghi hoặc.
Có mời không? Chắc là có mời nhưng kiếp trước vào lúc đó cô đang đau lòng việc chia tay với Phương Hoa nên lễ đính hôn cũng không đến, sau đó, chắc là hai năm sau thì nghe nói Nhậm Hân Hân mắc bệnh trầm cảm rồi tự sát.
Tính ra đã bảy tám năm không nghe người ta nhắc đến cái tên này.
“Nghĩ cái gì vậy chứ? Tớ đang hỏi cậu đấy.”Vu Đông lấy lại tinh thần thì cười nói: “Không có gì. Tớ chỉ là suy nghĩ, tụi mình ba người, tớ yêu đương lâu nhất nhưng cuối cùng tốt nghiệp thì chia tay, cậu đổi vô số bạn trai cuối cùng chỉ còn lại bạn trai cũ mà Hân Hân chưa bao giờ yêu đương lại là người kết hôn sớm nhất trong chúng ta.”
“Cái gì mà vô số bạn trai chứ? Cậu quá khoa trương rồi đó.”
“Vậy cậu nói thử xem là mấy người?”
“Tớ chưa có đếm thử bao giờ.” Hướng Hiểu Nguyệt suy nghĩ một hồi thì phát hiện mình cũng chẳng nhớ rõ là bao nhiêu nữa.
“Không đếm được đúng không.” Vu Đông cười lạnh nói.
“Nhưng cũng không thể nói Hân Hân chưa bao giờ yêu đương được.” Hướng Hiểu Nguyệt nói, “Người ta có vị hôn phu kiêm thanh mai trúc mã đó.”
“Bốn năm chưa một lần đến thăm Hân Hân cũng tính à?” Vu Đông châm chọc nói.
“Cũng đúng, lúc đi học chúng ta cũng ít nói đến việc này nhưng bây giờ nói gì cũng vô dụng. Chỉ cần chờ đến tháng sau là có thể thấy rồi.” Hướng Hiểu Nguyệt nhìn về phía trước, phát hiện đã đến nơi thì chậm tốc độ lại rồi ngừng xe.
“Đến rồi?” Vu Đông tò mò nhìn xung quanh, phát hiện đây là một khu biệt thự tương đối yên tĩnh.
“Người thiết kế nơi này ở trong nước cũng có danh tiếng nên ngẫu nhiên tới đây cũng có thể gặp mấy minh tinh hạng ba.” Hướng Hiểu Nguyệt mang theo Vu Đông đi đến một đống biệt thự màu đỏ.
Vu Đông vừa đi vừa thưởng thức phong cảnh bốn phía, nhất là vườn ở ngoài biệt thự xây dựng rất tinh xảo.
“Dựa vào!” Hướng Hiểu Nguyệt bỗng nhiên mắng, “Thế giới này thật là nhỏ quá!”
“Sao vậy?” Vu Đông nghi hoặc quay đầu lại thì phát hiện ra hai người đã đến cửa biệt thự, bên trong biệt thự có vài người khách, trong đó có cả bạn trai cũ của Vu Đông, Phương Hoa.
“Bữa khác chúng ta lại đến đi!” Hướng Hiểu Nguyệt bỗng nhiên nói.
“Đã đến rồi còn đi đâu nữa?” Vu Đông không sao cả bước vào, Hướng Hiểu Nguyệt thấy vậy cũng vào theo.
“Vu Đông?” Người thứ nhất phát hiện Vu Đông không phải là Phương Hoa mà là một thanh niên khác, nhưng Vu Đông thì không nhớ ra người này.
Phương Hoa nghe được tiếng của Lôi Chấn thì quay đầu lại, khi thấy Vu Đông thì nhíu mày, sắc mặt trở nên khó coi.
“Anh bị táo bón à, mặt mũi khó coi thế?” Tôi còn chưa biến sắc đâu nhé nên đừng có dùng khuôn mặt khó coi đó.
“Phụt!”
“Phốc!”
Lôi Chấn và Hướng Hiểu Nguyệt không hẹn mà cùng lúc cười ra tiếng.
“Cô...” Phương Hoa mặt đỏ lên, lấy tay chỉ vào Vu Đông nói không thành tiếng.
“Mấy ngày không gặp mà tư thế chửi đổng của mấy bà tám anh cũng học xong rồi?” Vu Đông khen ngợi nói.
“Ha ha!!” Hướng Hiểu Nguyệt vừa cười vừa vỗ vai Vu Đông, còn Lôi Chấn thì đứng xấu hổ ở một bên, vẻ mặt muốn cười mà không dám.”Vu Đông, cô không nên quá đáng như vậy!”
Vu Đông thực tế không quan tâm Phương Hoa, cô nhìn Hướng Hiểu Nguyệt cười đến mất hình tượng như vậy thì liếc mắt với vẻ ghét bỏ rồi nói: “Cậu ăn gì mà lực tay lớn thế hả?”
Phương Hoa thấy Vu Đông không quan tâm mình nói gì thì càng tức giận hơn, đang định mở miệng nói gì thì bị Lôi Chấn giữ tay lại rồi khuyên nhủ: “Đừng đứng ở đây cãi nhau, Na tỷ đang thử đồ ở trong đó!”
Phương Hoa lại nhịn lại nhẫn cuối cùng cũng không bùng nổ.
“Hai người cũng đến đây mua quần áo à?” Lôi Chấn cười hỏi.
“Đúng vậy!” Hướng Hiểu Nguyệt hiển nhiên là nhận thức Lôi Chấn: “Nghe nói cậu vào làm trong đài truyền hình rồi?”
“May mắn thôi!” Lôi Chấn khiêm tốn nói rồi nhìn về phía Vu Đông mà khen tặng: “Không thấy một thời gian mà giờ Vu Đông đã trở nên xinh đẹp rồi.”
Vu Đông nghe vậy thì sửng sốt, suy nghĩ một hồi vẫn không nhớ ra người này là ai, chắc là bạn bè của tra nam vì vậy thuận miệng châm chọc: “Được như thế này còn phải cám ơn người đứng kế bên cậu đó. Không cần mua quà cho anh ta nên tiền để dành xuống đủ để mua đồ trang điểm cho mình.”
“Cô có ý gì hả? Tôi dùng tiền của cô hồi nào?” Phương Hoa cả giận nói, “Cô mua quà cho tôi nhưng lúc tôi chia tay cũng trả tiền cho cô rồi mà!”
“À? Không lẽ một vạn khối đó không phải là tiền chia tay hả?” Vu Đông hiểu ra nói.
“Cô...” Cho dù là dùng tiền của bạn gái hay tiền chia tay thì đều mang tiếng xấu hết.
Lôi Chấn cuối cùng đã nhìn ra, Vu Đông đã luyện thành thần công nên giờ Phương Hoa chẳng còn là đối thủ của cô nữa, vì vậy Lôi Chấn đành phải kéo người đang chuẩn bị bùng nổ này sang một bên rồi hướng hai người kia nói: “Bọn tôi qua bên kia ngồi đây, hai người cứ chọn quần áo đi.”
“Ha ha! Cậu xem bộ dáng ngốc nghếch của anh ta đi!” Hướng Hiểu Nguyệt mừng rỡ nói.
Thấy mấy người đã nói chuyện xong nên nhân viên cửa hàng đi lên lễ phép hỏi hai người cần mua quần áo kiểu gì.
“Hàng mới ra ở đâu vậy?” Hướng Hiểu Nguyệt quen cửa quen nẻo nói.
“Xin đi theo tôi!” Cô nhân viên cửa hàng xinh đẹp mang theo hai người vào phòng trưng bày rồi nói: “Tất cả ở đây đều là hàng mới do nhà thiết kế của chúng tôi làm ra, nếu thích có thể vào thử đồ, nếu hai vị có yêu cầu sửa chữa gì thì nói với chúng tôi là được.”
Hai người gật đầu, nhân viên cửa hàng thấy vậy thì lui sang một bên, những phòng làm việc giống thế này đều cư xử như vậy, họ sẽ không đẩy mạnh tiêu thụ, ba hoa chích chòe với khách hàng mà họ sẽ làm khách hàng tự do lựa chọn, chỉ khi nào khách hàng cần thì họ mới trợ giúp.
Hướng Hiểu Nguyệt nhanh chóng chọn được ba bộ quần áo, Vu Đông cũng chọn được hai bộ nên hai người vào phòng thay đổ để thử, đúng lúc đi ngang qua một người đẹp ngọt ngào.
“Đó là mc buổi tối của đài truyền hình, Lý Ân Na.” Hướng Hiểu Nguyệt đột nhiên nói.
“Cô gái lúc nãy?” Vu Đông gật đầu: “Hèn gì rất có khí chất.””Cậu ngốc à!” Hướng Hiểu Nguyệt nói: “Phương Hoa và cô ấy làm việc chung ở đài truyền hình, lúc trước tớ lại nghe được tin cộng sự của Lý Ân Na hút ma túy nên bị bắt, rồi có vẻ như đài truyền hình muốn dùng người mới.”
“Ý cậu là cô ấy sẽ chọn Phương Hoa làm cộng sự?” Vu Đông nói: “Phương Hoa với vẻ mặt ngốc nghếch đó thì dù có làm mc dự báo thời tiết cũng sẽ có người chê hắn không đủ IQ đó.”
“Cậu độc miệng thật đấy!” Hướng Hiểu Nguyệt vì tra nam bi ai một giây.
“Thử quần áo đi!” Cô cũng không thể nói cô trọng sinh về nên biết được Phương Hoa không hề được làm mc chương trình buổi tối.
Vu Đông thử hai bộ thì chọn được một bộ đầm có màu xanh nhạt dần, mặc vào nhìn tươi mát sạch sẽ, làm người khác nhìn vào thấy trước mắt sáng ngời.
“Cái đầm này rất thích hợp với cô đó!”
Vu Đông ngẩng đầu lên thì thấy Lý Ân Na đang nói chuyện với cô, vì vậy cô gật đầu lễ phép rồi khách sáo nói: “Cám ơn, bộ của cô cũng rất đẹp.”
Phương Hoa há hốc mồm nhìn Vu Đông, trước kia chưa bao giờ phát hiện Vu Đông cũng rất xinh đẹp.
“Rất thích hợp với cậu đó!” Lôi Chấn khen.
Vu Đông cười cười không nói gì làm Phương Hoa có chút hụt hẫng nhưng cũng không dám nói gì, hắn sợ Vu Đông không bận tâm gì đến Na tỷ mà châm chọc hắn.
“Ngư Đống, cậu thấy bộ tớ đang mặc đẹp hơn hay bộ hoa hồng này đẹp hơn!” Hướng Hiểu Nguyệt vén rèm qua, tay cầm một bộ đầm rồi so sánh.
“Hoa hồng đi!” Vu Đông nói.
“Có tục tằng quá không?” Hướng Hiểu Nguyệt hơi do dự nói, trên váy có tảng lớn hoa hồng nhìn rất thích nhưng lại sợ không hợp.
“Không đâu!” Vu Đông nói, “Cậu đẹp theo kiểu diễm lệ mà, đúng lúc áp được cái váy này.”
“Được rồi, để tớ thử lại xem sao.” Mắt thẩm mỹ lúc trước của Vu Đông thì Hướng Hiểu Nguyệt hoàn toàn không chấp nhận nhưng gần đây mắt thẩm mỹ của Vu Đông khá hơn nhiều nên Hướng Hiểu Nguyệt tạm thử một lần xem sao.
Lúc rèm được kéo qua lần nữa thì Hướng Hiểu Nguyệt giống như phóng điện khắp người vậy, trên váy là hoa hồng to, nhìn qua có sự nhiệt tình và xinh đẹp.
Hai thanh niên thấy trước mặt mình sáng ngời, còn Lý Ân Na cũng nhịn không được khen tặng: “Mặc cái này xinh đẹp hơn nhiều đó.”
Hướng Hiểu Nguyệt cũng rất vừa ý nên nói với Vu Đông: “Vậy tớ mua cái này!”
Nhân viên cửa hàng rất có ánh mắt nên đến hỏi: “Ngài mặc luôn hay bỏ bao?”
“Mặc luôn.” Hướng Hiểu Nguyệt nói xong thì hỏi Vu Đông: “Cậu mua cái này phải không?”
Vu Đông gật đầu rồi nói: “Thanh toán giùm tớ luôn đi, có gì trừ vào tiền lương.”
Hướng Hiểu Nguyệt lấy thẻ ra rồi đưa cho nhân viên cửa hàng.
“Cũng thanh toán cho tôi, lúc này quần áo thử qua đều bỏ bao nhé!” Lý Ân Na cũng đưa thẻ cho nhân viên cửa hàng rồi nói với Phương Hoa và Lôi Chấn: “Cửa hàng này không tồi, cám ơn hai người đã giới thiệu.””Không có gì! Tiện đường mà.” Phương Hoa vội vàng tiếp lời.
Lôi Chấn cười gật đầu phụ họa.
Hướng Hiểu Nguyệt đang xem trang sức thấy vậy thì lặng lẽ nói: “Xem đi, tớ nói đúng rồi, đang nịnh bợ người ta đó!”
Vu Đông lúc nãy tuy không cho Phương Hoa chút mặt mũi nào nhưng chuyện liên quan đến công việc của đối phương thì không hề nhúng tay, cô chỉ cười cười rồi cầm một đôi hoa tai mang thử: “Đẹp không?”
“Đẹp!” Hướng Hiểu Nguyệt lùi ra một khoảng để quan sát rồi mới bình luận, “Thêm một cái dây chuyền nữa là hoàn mỹ rồi.”
“Không thích cái nào cả nên mua đôi hoa tai này trước đi.” Vu Đông nãy giờ nhìn qua nhìn lại cũng chỉ thích đôi hoa tai.
Nhân viên cửa hàng tính tiền xong, đóng gói bỏ bao giúp ba người, Lý Ân Na nhận xong thì gật đầu với hai người rồi rời tiệm.
Lôi Chấn cười cười cũng đi theo, Phương Hoa thì nhìn Vu Đông một cái, có vẻ muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không mở miệng.
Vu Đông lại thanh toán tiền đôi hoa tai xong thì hai người mới đi đến bãi đỗ xe.
Hai người dự định cùng đi ăn cơm chiều với nhau, ai ngờ xe chạy được nửa đường thì Hướng Hiểu Nguyệt bị 'mẫu thân đại nhân' triệu hoán, nên đành phải để Vu Đông lại bên đường.
Vu Đông cầm túi nhìn xung quanh thì phát hiện nơi này rất gần bệnh viện mà Hạ Phong làm việc, cô lại nghĩ gân đây Hạ Phong đều làm vào ca sáng, lúc cô đi làm thì Hạ Phong mới về nhà, lúc cô thức dậy thì Hạ Phong lại đi làm nên tính đi tính lại hai người đã không gặp mấy ngày.
Vu Đông đến gần bệnh viện thì lấy di động ra, lúc đầu cô muốn gọi điện thoại nhưng lại sợ Hạ Phong đang bận rộn nên đành phải gửi tin nhắn:
“Anh có bận không?”
Đợi hồi lâu vẫn không thấy Hạ Phong gửi tin nhắn lại nên Vu Đông nghĩ chắc đang bận. Cô xem xét chung quanh một lát thì đi đến tiệm trà gọi một ly nước trái cây rồi đợi Hạ Phong trả lời tin nhắn.
Khoảng hai mươi phút sau thì Hạ Phong mới gửi tin nhắn đến:
“Tôi mới làm việc xong.”
“Anh muốn ăn cơm chiều với em không? Em đang ở ngoài bệnh viện của anh đó...” Vu Đông nhìn xung quanh thì thấy ở đường đối diện có một tiệm cơm tây nên đánh tiếp chữ: “Ăn bò bít tết ở tiệm cơm tây.”
“Em ăn đi tại bệnh viện hay có việc đột xuất lắm, tôi sợ mới ăn được một nửa thì đã phải chạy về bệnh viện rồi.” Trong lúc đang làm việc thì Hạ Phong rất ít khi rời bệnh viện.
Vu Đông hút hai hớp nước trái cây, suy nghĩ một lát rồi lấy điện thoại ra tiếp tục gửi tin nhắn: “Được rồi, thật ra em quên mang tiền!”
“Đợi tôi!” Lần này trả lời rất nhanh.
Vu Đông cười một cách gian trá rồi mang theo túi xách đi đến tiệm cơm tây đối diện.
Bệnh viện.
Thiệu Nhất Phàm thấy Hạ Phong cởi áo blouse trắng ra, có vẻ như muốn ra ngoài thì kinh ngạc nói: “Cậu về à?”
“Vu Đông ở tiệm cơm tây gần đây ăn cơm nhưng quên mang tiền. Tớ đi ra tính tiền giúp cô ấy.” Hạ Phong giải thích.
“À.”
Đột nhiên có một cô y tá chạy đến gõ cửa văn phòng nói: “Bác sĩ Hạ, khoa trưởng tìm ngài có việc!”
“Được, tôi qua ngay.” Hạ Phong đáp ứng xong thì lập tức rối rắm chuyện của Vu Đông.
“Khoa trưởng tìm cậu? Chắc là nói chuyện đi giao lưu ở bệnh viện Edward rồi, tớ nghe nói trong hai ngày này bệnh viện sẽ lập danh sách người được chọn.” Thiệu Nhất Phàm có vẻ như còn kích động hơn cả Hạ Phong nữa, “Cậu còn thất thần ở đó làm gì? Mau mau đi đến văn phòng của khoa trưởng đi!”
“Tớ phải gọi điện thoại cho Vu Đông trước đã!”
“Gọi điện thoại làm gì, đưa tiền thôi đúng không? Tớ thay cậu đi là được rồi.” Thiệu Nhất Phàm trượng nghĩa nói.
Vì vậy Vu Đông, lòng đang tràn đầy sự vui mừng, chờ được Thiệu Nhất Phàm, bộ dáng như hoa khổng tước.
Thiệu Nhất Phàm mỗi lần nhìn thấy Vu Đông đều cảm thấy cô gái này ngày càng xinh đẹp hơn. Hôm nay Vu Đông lại ăn mặc một cách tươi đẹp và thoát tục làm cho hắn không thể không cảm thán sự may mắn của Hạ Phong, không những nhặt được một cô vợ dịu dàng, hiếu thảo mà còn có khí chất tốt đẹp.
“Chắc cô biết tôi, chúng ta đã gặp nhau rồi. Tôi là đồng nghiệp kiếm bạn thân của Hạ Phong, tôi là Thiệu Nhất Phàm.”
Vu Đông đã gặp Thiệu Nhất Phàm rồi, dù sao thì lúc mẹ Hạ nằm bệnh viện thì ngày nào cô cũng đi thăm, nhưng cô chưa bao giờ nói chuyện với anh ta cả.
“Hạ Phong đâu rồi?”
“Hạ Phong có việc bận nên nhờ tôi đến giúp cô thanh toán.” Thiệu Nhất Phàm nói.
“Bệnh nhân?”
“Không phải, do đúng lúc khoa trưởng có việc tìm cậu ta thôi.” Thiệu Nhất Phàm nói, “Tôi thấy cậu ấy lo lắng cho cô nên mới xung phong giúp cậu ta. Cô ăn xong chưa? Hết bao nhiêu tiền để tôi thanh toán?”
Vu Đông chớp mắt, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh, im lặng không nói gì.
“Chị có gọi món gì không?” Người phục vụ bỗng nhiên bước đến hỏi.
“Không cần đâu, tính tiền món tráng miệng này là được.” Vu Đông nói xong thì đưa cho người phục vụ một tờ tiền trăm nguyên.
Thiệu Nhất Phàm chớp mắt rồi nhìn tờ tiền trên mâm của người phục vụ liền ngây ngốc hỏi: “Cô... cô có mang tiền mà?”
“Bác sĩ Thiệu à, lần sau tôi có hẹn chồng mình đi ăn thì chuyện tính tiền như thế này anh không cần nhiệt tình như vậy nữa nhé!”
Hạ Phong à... Vợ cậu đang muốn tán tỉnh cậu đó, cậu có biết không thế?
“Người khác đều đi hết rồi, toàn bộ nơi này chỉ còn có cậu với tớ còn trang cái gì chứ. Lúc học đại học tớ mặc quần lót cậu đều thấy cả!” Hường Hiểu Nguyệt đưa cho Vu Đông một trái táo.
Vu Đông nhìn quả táo cực to trước mặt thì cảm thấy muốn gặm xong nó cũng đủ mệt, vì vậy lắc đầu từ chối rồi ngồi vào ghế sô pha bắt đầu kể khổ: “Tớ nói cậu nhé, về sau tiếp phim chọn cái nào hay hay một chút, cậu nhìn thử xem, phim truyền hình này cẩu huyết* thấy sợ luôn ấy. Lúc tớ lồng tiếng không nhịn được muốn ói luôn!”
(*cẩu huyết: tình tiết máu chó, ví dụ như ung thư máu, tai nạn mất trí nhớ, anh em không cùng huyết thống, v.v)
“Ha hả, giờ cậu đã biết lý do vì sao tớ không tự mình lồng tiếng rồi đó.” Hướng Hiểu Nguyệt vui sướng khi người gặp họa nói.
“Lần sau mà cậu còn bắt tớ lồng tiếng loại phim này thì phải thêm tiền lương đó.” Vu Đông nửa thật nửa giả nói.
“Thật là có một bộ đó, hình như gọi là 'bảo bối cục cưng của ca ca'. Nếu cậu đồng ý lồng tiếng nữ chính thì tiền lương tớ sẽ tăng gấp đôi cho cậu!”
“Lăn!” Vừa nghe tên liền muốn ói rồi.
Hướng Hiểu Nguyệt cười một trận, gặm xong miếng táo cuối cùng thì nói: “Bây giờ vẫn còn sớm nên chúng ta đi mua sắm nhé!”
Vu Đông nhìn đồng hồ thì thấy lúc này mới ba giờ chiều, thật sự là còn sớm nên sảng khoái đồng ý.
Hướng Hiểu Nguyệt chạy chiếc BMW màu đỏ của cô ấy khắp các con đường lớn, dù đi ngang qua các trung tâm mua sắm cũng không dừng lại, Vu Đông nhịn không được hỏi: “Đại tiểu thư à, cậu định đi đâu vậy?”
“Tớ đưa cậu đến một phòng làm việc tư nhân.” Hướng Hiểu Nguyệt vừa lái xe vừa nói, “Bây giờ quần áo trong trung tâm mua sắm nếu mua về mặc thì đều bị đụng hàng không à, làm sao mặc được chứ!”
“Được rồi, tớ theo cậu được thêm kiến thức đó.” Mắt thẩm mỹ của Hướng Hiểu Nguyệt rất tốt nên Vu Đông cũng yên tâm.
“Đến nơi thì cậu cũng chọn hai bộ đi, tháng sau mặc vào lễ đính hôn của Hân Hân luôn.”
“Hân Hân?” Vu Đông sửng sốt một lát, cố gắng nhớ lại rồi mới hỏi với vẻ không chắc chắn: “Nhậm Hân Hân?”
“Đúng đó? Sao cậu lại kinh ngạc như vậy? Không lẽ cậu ấy không gọi điện thoại mời cậu sao?” Hướng Hiểu Nguyệt nghi hoặc.
Có mời không? Chắc là có mời nhưng kiếp trước vào lúc đó cô đang đau lòng việc chia tay với Phương Hoa nên lễ đính hôn cũng không đến, sau đó, chắc là hai năm sau thì nghe nói Nhậm Hân Hân mắc bệnh trầm cảm rồi tự sát.
Tính ra đã bảy tám năm không nghe người ta nhắc đến cái tên này.
“Nghĩ cái gì vậy chứ? Tớ đang hỏi cậu đấy.”Vu Đông lấy lại tinh thần thì cười nói: “Không có gì. Tớ chỉ là suy nghĩ, tụi mình ba người, tớ yêu đương lâu nhất nhưng cuối cùng tốt nghiệp thì chia tay, cậu đổi vô số bạn trai cuối cùng chỉ còn lại bạn trai cũ mà Hân Hân chưa bao giờ yêu đương lại là người kết hôn sớm nhất trong chúng ta.”
“Cái gì mà vô số bạn trai chứ? Cậu quá khoa trương rồi đó.”
“Vậy cậu nói thử xem là mấy người?”
“Tớ chưa có đếm thử bao giờ.” Hướng Hiểu Nguyệt suy nghĩ một hồi thì phát hiện mình cũng chẳng nhớ rõ là bao nhiêu nữa.
“Không đếm được đúng không.” Vu Đông cười lạnh nói.
“Nhưng cũng không thể nói Hân Hân chưa bao giờ yêu đương được.” Hướng Hiểu Nguyệt nói, “Người ta có vị hôn phu kiêm thanh mai trúc mã đó.”
“Bốn năm chưa một lần đến thăm Hân Hân cũng tính à?” Vu Đông châm chọc nói.
“Cũng đúng, lúc đi học chúng ta cũng ít nói đến việc này nhưng bây giờ nói gì cũng vô dụng. Chỉ cần chờ đến tháng sau là có thể thấy rồi.” Hướng Hiểu Nguyệt nhìn về phía trước, phát hiện đã đến nơi thì chậm tốc độ lại rồi ngừng xe.
“Đến rồi?” Vu Đông tò mò nhìn xung quanh, phát hiện đây là một khu biệt thự tương đối yên tĩnh.
“Người thiết kế nơi này ở trong nước cũng có danh tiếng nên ngẫu nhiên tới đây cũng có thể gặp mấy minh tinh hạng ba.” Hướng Hiểu Nguyệt mang theo Vu Đông đi đến một đống biệt thự màu đỏ.
Vu Đông vừa đi vừa thưởng thức phong cảnh bốn phía, nhất là vườn ở ngoài biệt thự xây dựng rất tinh xảo.
“Dựa vào!” Hướng Hiểu Nguyệt bỗng nhiên mắng, “Thế giới này thật là nhỏ quá!”
“Sao vậy?” Vu Đông nghi hoặc quay đầu lại thì phát hiện ra hai người đã đến cửa biệt thự, bên trong biệt thự có vài người khách, trong đó có cả bạn trai cũ của Vu Đông, Phương Hoa.
“Bữa khác chúng ta lại đến đi!” Hướng Hiểu Nguyệt bỗng nhiên nói.
“Đã đến rồi còn đi đâu nữa?” Vu Đông không sao cả bước vào, Hướng Hiểu Nguyệt thấy vậy cũng vào theo.
“Vu Đông?” Người thứ nhất phát hiện Vu Đông không phải là Phương Hoa mà là một thanh niên khác, nhưng Vu Đông thì không nhớ ra người này.
Phương Hoa nghe được tiếng của Lôi Chấn thì quay đầu lại, khi thấy Vu Đông thì nhíu mày, sắc mặt trở nên khó coi.
“Anh bị táo bón à, mặt mũi khó coi thế?” Tôi còn chưa biến sắc đâu nhé nên đừng có dùng khuôn mặt khó coi đó.
“Phụt!”
“Phốc!”
Lôi Chấn và Hướng Hiểu Nguyệt không hẹn mà cùng lúc cười ra tiếng.
“Cô...” Phương Hoa mặt đỏ lên, lấy tay chỉ vào Vu Đông nói không thành tiếng.
“Mấy ngày không gặp mà tư thế chửi đổng của mấy bà tám anh cũng học xong rồi?” Vu Đông khen ngợi nói.
“Ha ha!!” Hướng Hiểu Nguyệt vừa cười vừa vỗ vai Vu Đông, còn Lôi Chấn thì đứng xấu hổ ở một bên, vẻ mặt muốn cười mà không dám.”Vu Đông, cô không nên quá đáng như vậy!”
Vu Đông thực tế không quan tâm Phương Hoa, cô nhìn Hướng Hiểu Nguyệt cười đến mất hình tượng như vậy thì liếc mắt với vẻ ghét bỏ rồi nói: “Cậu ăn gì mà lực tay lớn thế hả?”
Phương Hoa thấy Vu Đông không quan tâm mình nói gì thì càng tức giận hơn, đang định mở miệng nói gì thì bị Lôi Chấn giữ tay lại rồi khuyên nhủ: “Đừng đứng ở đây cãi nhau, Na tỷ đang thử đồ ở trong đó!”
Phương Hoa lại nhịn lại nhẫn cuối cùng cũng không bùng nổ.
“Hai người cũng đến đây mua quần áo à?” Lôi Chấn cười hỏi.
“Đúng vậy!” Hướng Hiểu Nguyệt hiển nhiên là nhận thức Lôi Chấn: “Nghe nói cậu vào làm trong đài truyền hình rồi?”
“May mắn thôi!” Lôi Chấn khiêm tốn nói rồi nhìn về phía Vu Đông mà khen tặng: “Không thấy một thời gian mà giờ Vu Đông đã trở nên xinh đẹp rồi.”
Vu Đông nghe vậy thì sửng sốt, suy nghĩ một hồi vẫn không nhớ ra người này là ai, chắc là bạn bè của tra nam vì vậy thuận miệng châm chọc: “Được như thế này còn phải cám ơn người đứng kế bên cậu đó. Không cần mua quà cho anh ta nên tiền để dành xuống đủ để mua đồ trang điểm cho mình.”
“Cô có ý gì hả? Tôi dùng tiền của cô hồi nào?” Phương Hoa cả giận nói, “Cô mua quà cho tôi nhưng lúc tôi chia tay cũng trả tiền cho cô rồi mà!”
“À? Không lẽ một vạn khối đó không phải là tiền chia tay hả?” Vu Đông hiểu ra nói.
“Cô...” Cho dù là dùng tiền của bạn gái hay tiền chia tay thì đều mang tiếng xấu hết.
Lôi Chấn cuối cùng đã nhìn ra, Vu Đông đã luyện thành thần công nên giờ Phương Hoa chẳng còn là đối thủ của cô nữa, vì vậy Lôi Chấn đành phải kéo người đang chuẩn bị bùng nổ này sang một bên rồi hướng hai người kia nói: “Bọn tôi qua bên kia ngồi đây, hai người cứ chọn quần áo đi.”
“Ha ha! Cậu xem bộ dáng ngốc nghếch của anh ta đi!” Hướng Hiểu Nguyệt mừng rỡ nói.
Thấy mấy người đã nói chuyện xong nên nhân viên cửa hàng đi lên lễ phép hỏi hai người cần mua quần áo kiểu gì.
“Hàng mới ra ở đâu vậy?” Hướng Hiểu Nguyệt quen cửa quen nẻo nói.
“Xin đi theo tôi!” Cô nhân viên cửa hàng xinh đẹp mang theo hai người vào phòng trưng bày rồi nói: “Tất cả ở đây đều là hàng mới do nhà thiết kế của chúng tôi làm ra, nếu thích có thể vào thử đồ, nếu hai vị có yêu cầu sửa chữa gì thì nói với chúng tôi là được.”
Hai người gật đầu, nhân viên cửa hàng thấy vậy thì lui sang một bên, những phòng làm việc giống thế này đều cư xử như vậy, họ sẽ không đẩy mạnh tiêu thụ, ba hoa chích chòe với khách hàng mà họ sẽ làm khách hàng tự do lựa chọn, chỉ khi nào khách hàng cần thì họ mới trợ giúp.
Hướng Hiểu Nguyệt nhanh chóng chọn được ba bộ quần áo, Vu Đông cũng chọn được hai bộ nên hai người vào phòng thay đổ để thử, đúng lúc đi ngang qua một người đẹp ngọt ngào.
“Đó là mc buổi tối của đài truyền hình, Lý Ân Na.” Hướng Hiểu Nguyệt đột nhiên nói.
“Cô gái lúc nãy?” Vu Đông gật đầu: “Hèn gì rất có khí chất.””Cậu ngốc à!” Hướng Hiểu Nguyệt nói: “Phương Hoa và cô ấy làm việc chung ở đài truyền hình, lúc trước tớ lại nghe được tin cộng sự của Lý Ân Na hút ma túy nên bị bắt, rồi có vẻ như đài truyền hình muốn dùng người mới.”
“Ý cậu là cô ấy sẽ chọn Phương Hoa làm cộng sự?” Vu Đông nói: “Phương Hoa với vẻ mặt ngốc nghếch đó thì dù có làm mc dự báo thời tiết cũng sẽ có người chê hắn không đủ IQ đó.”
“Cậu độc miệng thật đấy!” Hướng Hiểu Nguyệt vì tra nam bi ai một giây.
“Thử quần áo đi!” Cô cũng không thể nói cô trọng sinh về nên biết được Phương Hoa không hề được làm mc chương trình buổi tối.
Vu Đông thử hai bộ thì chọn được một bộ đầm có màu xanh nhạt dần, mặc vào nhìn tươi mát sạch sẽ, làm người khác nhìn vào thấy trước mắt sáng ngời.
“Cái đầm này rất thích hợp với cô đó!”
Vu Đông ngẩng đầu lên thì thấy Lý Ân Na đang nói chuyện với cô, vì vậy cô gật đầu lễ phép rồi khách sáo nói: “Cám ơn, bộ của cô cũng rất đẹp.”
Phương Hoa há hốc mồm nhìn Vu Đông, trước kia chưa bao giờ phát hiện Vu Đông cũng rất xinh đẹp.
“Rất thích hợp với cậu đó!” Lôi Chấn khen.
Vu Đông cười cười không nói gì làm Phương Hoa có chút hụt hẫng nhưng cũng không dám nói gì, hắn sợ Vu Đông không bận tâm gì đến Na tỷ mà châm chọc hắn.
“Ngư Đống, cậu thấy bộ tớ đang mặc đẹp hơn hay bộ hoa hồng này đẹp hơn!” Hướng Hiểu Nguyệt vén rèm qua, tay cầm một bộ đầm rồi so sánh.
“Hoa hồng đi!” Vu Đông nói.
“Có tục tằng quá không?” Hướng Hiểu Nguyệt hơi do dự nói, trên váy có tảng lớn hoa hồng nhìn rất thích nhưng lại sợ không hợp.
“Không đâu!” Vu Đông nói, “Cậu đẹp theo kiểu diễm lệ mà, đúng lúc áp được cái váy này.”
“Được rồi, để tớ thử lại xem sao.” Mắt thẩm mỹ lúc trước của Vu Đông thì Hướng Hiểu Nguyệt hoàn toàn không chấp nhận nhưng gần đây mắt thẩm mỹ của Vu Đông khá hơn nhiều nên Hướng Hiểu Nguyệt tạm thử một lần xem sao.
Lúc rèm được kéo qua lần nữa thì Hướng Hiểu Nguyệt giống như phóng điện khắp người vậy, trên váy là hoa hồng to, nhìn qua có sự nhiệt tình và xinh đẹp.
Hai thanh niên thấy trước mặt mình sáng ngời, còn Lý Ân Na cũng nhịn không được khen tặng: “Mặc cái này xinh đẹp hơn nhiều đó.”
Hướng Hiểu Nguyệt cũng rất vừa ý nên nói với Vu Đông: “Vậy tớ mua cái này!”
Nhân viên cửa hàng rất có ánh mắt nên đến hỏi: “Ngài mặc luôn hay bỏ bao?”
“Mặc luôn.” Hướng Hiểu Nguyệt nói xong thì hỏi Vu Đông: “Cậu mua cái này phải không?”
Vu Đông gật đầu rồi nói: “Thanh toán giùm tớ luôn đi, có gì trừ vào tiền lương.”
Hướng Hiểu Nguyệt lấy thẻ ra rồi đưa cho nhân viên cửa hàng.
“Cũng thanh toán cho tôi, lúc này quần áo thử qua đều bỏ bao nhé!” Lý Ân Na cũng đưa thẻ cho nhân viên cửa hàng rồi nói với Phương Hoa và Lôi Chấn: “Cửa hàng này không tồi, cám ơn hai người đã giới thiệu.””Không có gì! Tiện đường mà.” Phương Hoa vội vàng tiếp lời.
Lôi Chấn cười gật đầu phụ họa.
Hướng Hiểu Nguyệt đang xem trang sức thấy vậy thì lặng lẽ nói: “Xem đi, tớ nói đúng rồi, đang nịnh bợ người ta đó!”
Vu Đông lúc nãy tuy không cho Phương Hoa chút mặt mũi nào nhưng chuyện liên quan đến công việc của đối phương thì không hề nhúng tay, cô chỉ cười cười rồi cầm một đôi hoa tai mang thử: “Đẹp không?”
“Đẹp!” Hướng Hiểu Nguyệt lùi ra một khoảng để quan sát rồi mới bình luận, “Thêm một cái dây chuyền nữa là hoàn mỹ rồi.”
“Không thích cái nào cả nên mua đôi hoa tai này trước đi.” Vu Đông nãy giờ nhìn qua nhìn lại cũng chỉ thích đôi hoa tai.
Nhân viên cửa hàng tính tiền xong, đóng gói bỏ bao giúp ba người, Lý Ân Na nhận xong thì gật đầu với hai người rồi rời tiệm.
Lôi Chấn cười cười cũng đi theo, Phương Hoa thì nhìn Vu Đông một cái, có vẻ muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không mở miệng.
Vu Đông lại thanh toán tiền đôi hoa tai xong thì hai người mới đi đến bãi đỗ xe.
Hai người dự định cùng đi ăn cơm chiều với nhau, ai ngờ xe chạy được nửa đường thì Hướng Hiểu Nguyệt bị 'mẫu thân đại nhân' triệu hoán, nên đành phải để Vu Đông lại bên đường.
Vu Đông cầm túi nhìn xung quanh thì phát hiện nơi này rất gần bệnh viện mà Hạ Phong làm việc, cô lại nghĩ gân đây Hạ Phong đều làm vào ca sáng, lúc cô đi làm thì Hạ Phong mới về nhà, lúc cô thức dậy thì Hạ Phong lại đi làm nên tính đi tính lại hai người đã không gặp mấy ngày.
Vu Đông đến gần bệnh viện thì lấy di động ra, lúc đầu cô muốn gọi điện thoại nhưng lại sợ Hạ Phong đang bận rộn nên đành phải gửi tin nhắn:
“Anh có bận không?”
Đợi hồi lâu vẫn không thấy Hạ Phong gửi tin nhắn lại nên Vu Đông nghĩ chắc đang bận. Cô xem xét chung quanh một lát thì đi đến tiệm trà gọi một ly nước trái cây rồi đợi Hạ Phong trả lời tin nhắn.
Khoảng hai mươi phút sau thì Hạ Phong mới gửi tin nhắn đến:
“Tôi mới làm việc xong.”
“Anh muốn ăn cơm chiều với em không? Em đang ở ngoài bệnh viện của anh đó...” Vu Đông nhìn xung quanh thì thấy ở đường đối diện có một tiệm cơm tây nên đánh tiếp chữ: “Ăn bò bít tết ở tiệm cơm tây.”
“Em ăn đi tại bệnh viện hay có việc đột xuất lắm, tôi sợ mới ăn được một nửa thì đã phải chạy về bệnh viện rồi.” Trong lúc đang làm việc thì Hạ Phong rất ít khi rời bệnh viện.
Vu Đông hút hai hớp nước trái cây, suy nghĩ một lát rồi lấy điện thoại ra tiếp tục gửi tin nhắn: “Được rồi, thật ra em quên mang tiền!”
“Đợi tôi!” Lần này trả lời rất nhanh.
Vu Đông cười một cách gian trá rồi mang theo túi xách đi đến tiệm cơm tây đối diện.
Bệnh viện.
Thiệu Nhất Phàm thấy Hạ Phong cởi áo blouse trắng ra, có vẻ như muốn ra ngoài thì kinh ngạc nói: “Cậu về à?”
“Vu Đông ở tiệm cơm tây gần đây ăn cơm nhưng quên mang tiền. Tớ đi ra tính tiền giúp cô ấy.” Hạ Phong giải thích.
“À.”
Đột nhiên có một cô y tá chạy đến gõ cửa văn phòng nói: “Bác sĩ Hạ, khoa trưởng tìm ngài có việc!”
“Được, tôi qua ngay.” Hạ Phong đáp ứng xong thì lập tức rối rắm chuyện của Vu Đông.
“Khoa trưởng tìm cậu? Chắc là nói chuyện đi giao lưu ở bệnh viện Edward rồi, tớ nghe nói trong hai ngày này bệnh viện sẽ lập danh sách người được chọn.” Thiệu Nhất Phàm có vẻ như còn kích động hơn cả Hạ Phong nữa, “Cậu còn thất thần ở đó làm gì? Mau mau đi đến văn phòng của khoa trưởng đi!”
“Tớ phải gọi điện thoại cho Vu Đông trước đã!”
“Gọi điện thoại làm gì, đưa tiền thôi đúng không? Tớ thay cậu đi là được rồi.” Thiệu Nhất Phàm trượng nghĩa nói.
Vì vậy Vu Đông, lòng đang tràn đầy sự vui mừng, chờ được Thiệu Nhất Phàm, bộ dáng như hoa khổng tước.
Thiệu Nhất Phàm mỗi lần nhìn thấy Vu Đông đều cảm thấy cô gái này ngày càng xinh đẹp hơn. Hôm nay Vu Đông lại ăn mặc một cách tươi đẹp và thoát tục làm cho hắn không thể không cảm thán sự may mắn của Hạ Phong, không những nhặt được một cô vợ dịu dàng, hiếu thảo mà còn có khí chất tốt đẹp.
“Chắc cô biết tôi, chúng ta đã gặp nhau rồi. Tôi là đồng nghiệp kiếm bạn thân của Hạ Phong, tôi là Thiệu Nhất Phàm.”
Vu Đông đã gặp Thiệu Nhất Phàm rồi, dù sao thì lúc mẹ Hạ nằm bệnh viện thì ngày nào cô cũng đi thăm, nhưng cô chưa bao giờ nói chuyện với anh ta cả.
“Hạ Phong đâu rồi?”
“Hạ Phong có việc bận nên nhờ tôi đến giúp cô thanh toán.” Thiệu Nhất Phàm nói.
“Bệnh nhân?”
“Không phải, do đúng lúc khoa trưởng có việc tìm cậu ta thôi.” Thiệu Nhất Phàm nói, “Tôi thấy cậu ấy lo lắng cho cô nên mới xung phong giúp cậu ta. Cô ăn xong chưa? Hết bao nhiêu tiền để tôi thanh toán?”
Vu Đông chớp mắt, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh, im lặng không nói gì.
“Chị có gọi món gì không?” Người phục vụ bỗng nhiên bước đến hỏi.
“Không cần đâu, tính tiền món tráng miệng này là được.” Vu Đông nói xong thì đưa cho người phục vụ một tờ tiền trăm nguyên.
Thiệu Nhất Phàm chớp mắt rồi nhìn tờ tiền trên mâm của người phục vụ liền ngây ngốc hỏi: “Cô... cô có mang tiền mà?”
“Bác sĩ Thiệu à, lần sau tôi có hẹn chồng mình đi ăn thì chuyện tính tiền như thế này anh không cần nhiệt tình như vậy nữa nhé!”
Hạ Phong à... Vợ cậu đang muốn tán tỉnh cậu đó, cậu có biết không thế?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook