Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch
-
Chương 96
“Khụ......” Cố Tiểu Ngải ho nhẹ một tiếng mới ra tiếng, “Vâng, là em.”
Sở Thế Tu rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, “Ngải Ngải, em rốt cục cũng gọi cho anh.”
Giống như là xúc động.
Rốt cục cũng đợi được giây phút này......
Anh ấy...... luôn luôn chờ điện thoại của cô sao?
”A Tu...... Sở Thế Tu.” Cố Tiểu Ngải thay đổi xưng hô một cách khó khăn.
Sở Thế Tu trầm mặc hai giây, giọng nói mang theo ý chua sót, “Ngải Ngải, anh quen em gọi anh là A Tu rồi.”
A Tu, em tìm được anh rồi.
A Tu, anh tại sao lại trốn một mình ở nơi này.
A Tu, anh muốn trốn cũng đừng trốn xa, em sẽ tìm không thấy anh.
......
A Tu, A Tu, trong trí nhớ của anh, Cố Tiểu Ngải liền luôn như vậy gọi mình, anh sớm thành thói quen rồi.
Cô bảo anh chớ đi xa, cô sẽ tìm không được.
Anh không có trốn xa, cô lại trốn mất chín năm, hiện tại anh mới tìm được cô.
Ngay cả chỗ ở của cô cũng không chịu nói cho anh biết.
Bọn họ trong lúc này...... Đã xa lạ đến mức độ này sao?
“......” Cố Tiểu Ngải trong di động lặng im, tay trái ở trên cửa sổ thủy tinh vẽ vời một cách vô ý thức.
Quen cô gọi là A Tu sao?
”Ngải Ngải, giọng nói của em giống như anh đã nghe qua ở nơi nào rồi.” Sở Thế Tu bỗng nhiên nói.
Cố Tiểu Ngải ngây người, lúc trước cô dùng điện thoại Lệ gia nói chuyện với anh...... anh cư nhiên nhận ra giọng nói của cô?
Bị lộ rồi sao?
Sở Thế Tu sau khi nói xong cũng không nói gì nữa, cô ho nhẹ một tiếng, giống như vui đùa nói, “Anh là đang nói giọng nói em giống người khác sao?”
Sở Thế Tu ở bên kia cũng mỉm cười, “Không có, Ngải Ngải giọng nói của em đặc biệt nhất.”
Ngải Ngải giọng nói của em đặc biệt nhất.
Ngải Ngải bộ dạng em tốt nhất, xinh đẹp nhất, đáng yêu nhất.
Ngải Ngải tương lai nhất định sẽ là đạo diễn xuất sắc nhất.
Ngải Ngải cái gì cũng tốt, ai cũng đều thích em......
Từ nhỏ, cô luôn luôn được Sở Thế Tu khuyếch đại lên, ở trong mắt Sở Thế Tu, cô không có khuyết điểm gì, cái gì cũng đều tốt nhất, không có người nào có thể sánh bằng.
Còn nhỏ, tính tình cô có chút kiêu căng, ba thường nói, tính tình của cô là do mẹ cùng Sở Thế Tu nuông chiều mà ra.
Có thể gặp được một người đàn ông luôn luôn nuông chiều mình quả thực không dễ...... Đáng tiếc, cô đã bỏ qua.
Người đàn ông dịu dàng khó soi mói này không thuộc về cô.
Vĩnh viễn cũng...... sẽ không thuộc về cô.
Thật lâu, Sở Thế Tu dịu dàng mở miệng, “Ngải Ngải, đi ra gặp mặt đi.”
Ngải Ngải, đi ra gặp mặt đi......
Ngón tay đang vẽ trên cửa sổ thủy tinh nhất thời dừng lại, cô là một người không có tự do, không được Lệ Tước Phong cho phép, cô ngay cả biệt thự Lệ gia này đều không thể đi ra......
”Em......”
Giọng nói của cô chần chờ.
Muốn cự tuyệt anh đến thế sao?
”Đừng nhanh như vậy cự tuyệt anh, Ngải Ngải.” Sở Thế Tu có chút cấp bách cắt đứt giọng nói của cô.
Anh cố ý đè nén giọng nói mình tới mức thấp nhất giống như đang nói bên tai cô vậy. Một chút một chút đều sợ cô đau lòng.
Cố Tiểu Ngải trầm mặc thật lâu, mới như không có việc gì trong di động nói, “Em hiện tại không ở C thị, lần sau tìm cơ hội đi.”
Cô chưa từng lừa gạt Sở Thế Tu, từ nhỏ đến lớn, một lần đều không có......
Hiện tại cô đối với anh cũng lừa gạt.
Còn như vậy nữa, trên người cô còn lại bao nhiêu phần chân thật?
”Phải không?” Sở Thế Tu thất vọng hỏi lại.
”Dạ.” Cô cơ hồ có thể tưởng tượng bộ dáng anh mất mát đứng lên hơi hơi cúi mắt, cực kỳ giống đứa nhỏ lạc đường.
”Ngải Ngải, mấy năm nay...... em sống có tốt không?”
Sở Thế Tu bên người thực im lặng, im lặng chỉ còn lại có tiếng anh hô hấp, chỉ còn lại có anh thật cẩn thận lại thân thiết hỏi.
Cố Tiểu Ngải mũi đang lúc một trận chua xót.
Anh như thế nào lại muốn hỏi vấn đề này, cô không muốn trả lời......
Lặng im chỉ chốc lát, Cố Tiểu Ngải rốt cục cũng nói ra mục đích của cuộc gọi này, giọng nói của cô nhẹ nhàng, “Chuyện Sở thị trốn thuế có khá hơn không?”
Vốn không nghĩ tới cô hỏi cái này, Sở Thế Tu dừng hai giây, mới nhẹ nhàng mà ừ một tiếng, “Ừ, em xem tin tức rồi?”
Chuyện trốn thuế của Sở thị là một chuyện huyên náo.
Anh cho thư ký điều tra các đài truyền hình nổi tiếng, tin tức công kích Sở thị đều là tập đoàn Á Thái phát đi.
Lệ Tước Phong.
Một người đàn ông số một trong giới truyền thông.
Lần này lại lựa chọn đả kích Sở thị, hành động kiêu ngạo không ai bì nổi.
Sở thị cùng E. S chưa bao giờ làm ăn với nhau, càng không thân thiết.
Hành động công kích của E. S quả thực làm người ta nghỉ không ra.
”Dạ, nghiêm trọng sao?” Cố Tiểu Ngải hỏi.
”Có một chút.” Không muốn giấu giếm cô, Sở Thế Tu thản nhiên nói, “Sở thị gần hai năm kế hoạch là đầu tư phòng điền sản, phía sau bị người khác ác ý công kích, đối với hình tượng của Sở thị rất tổn hại, làm cho cổ phiếu xuống giá, đối với tương lai phát triển của công ty điều gây trở ngại.”
Sở Thế Tu rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, “Ngải Ngải, em rốt cục cũng gọi cho anh.”
Giống như là xúc động.
Rốt cục cũng đợi được giây phút này......
Anh ấy...... luôn luôn chờ điện thoại của cô sao?
”A Tu...... Sở Thế Tu.” Cố Tiểu Ngải thay đổi xưng hô một cách khó khăn.
Sở Thế Tu trầm mặc hai giây, giọng nói mang theo ý chua sót, “Ngải Ngải, anh quen em gọi anh là A Tu rồi.”
A Tu, em tìm được anh rồi.
A Tu, anh tại sao lại trốn một mình ở nơi này.
A Tu, anh muốn trốn cũng đừng trốn xa, em sẽ tìm không thấy anh.
......
A Tu, A Tu, trong trí nhớ của anh, Cố Tiểu Ngải liền luôn như vậy gọi mình, anh sớm thành thói quen rồi.
Cô bảo anh chớ đi xa, cô sẽ tìm không được.
Anh không có trốn xa, cô lại trốn mất chín năm, hiện tại anh mới tìm được cô.
Ngay cả chỗ ở của cô cũng không chịu nói cho anh biết.
Bọn họ trong lúc này...... Đã xa lạ đến mức độ này sao?
“......” Cố Tiểu Ngải trong di động lặng im, tay trái ở trên cửa sổ thủy tinh vẽ vời một cách vô ý thức.
Quen cô gọi là A Tu sao?
”Ngải Ngải, giọng nói của em giống như anh đã nghe qua ở nơi nào rồi.” Sở Thế Tu bỗng nhiên nói.
Cố Tiểu Ngải ngây người, lúc trước cô dùng điện thoại Lệ gia nói chuyện với anh...... anh cư nhiên nhận ra giọng nói của cô?
Bị lộ rồi sao?
Sở Thế Tu sau khi nói xong cũng không nói gì nữa, cô ho nhẹ một tiếng, giống như vui đùa nói, “Anh là đang nói giọng nói em giống người khác sao?”
Sở Thế Tu ở bên kia cũng mỉm cười, “Không có, Ngải Ngải giọng nói của em đặc biệt nhất.”
Ngải Ngải giọng nói của em đặc biệt nhất.
Ngải Ngải bộ dạng em tốt nhất, xinh đẹp nhất, đáng yêu nhất.
Ngải Ngải tương lai nhất định sẽ là đạo diễn xuất sắc nhất.
Ngải Ngải cái gì cũng tốt, ai cũng đều thích em......
Từ nhỏ, cô luôn luôn được Sở Thế Tu khuyếch đại lên, ở trong mắt Sở Thế Tu, cô không có khuyết điểm gì, cái gì cũng đều tốt nhất, không có người nào có thể sánh bằng.
Còn nhỏ, tính tình cô có chút kiêu căng, ba thường nói, tính tình của cô là do mẹ cùng Sở Thế Tu nuông chiều mà ra.
Có thể gặp được một người đàn ông luôn luôn nuông chiều mình quả thực không dễ...... Đáng tiếc, cô đã bỏ qua.
Người đàn ông dịu dàng khó soi mói này không thuộc về cô.
Vĩnh viễn cũng...... sẽ không thuộc về cô.
Thật lâu, Sở Thế Tu dịu dàng mở miệng, “Ngải Ngải, đi ra gặp mặt đi.”
Ngải Ngải, đi ra gặp mặt đi......
Ngón tay đang vẽ trên cửa sổ thủy tinh nhất thời dừng lại, cô là một người không có tự do, không được Lệ Tước Phong cho phép, cô ngay cả biệt thự Lệ gia này đều không thể đi ra......
”Em......”
Giọng nói của cô chần chờ.
Muốn cự tuyệt anh đến thế sao?
”Đừng nhanh như vậy cự tuyệt anh, Ngải Ngải.” Sở Thế Tu có chút cấp bách cắt đứt giọng nói của cô.
Anh cố ý đè nén giọng nói mình tới mức thấp nhất giống như đang nói bên tai cô vậy. Một chút một chút đều sợ cô đau lòng.
Cố Tiểu Ngải trầm mặc thật lâu, mới như không có việc gì trong di động nói, “Em hiện tại không ở C thị, lần sau tìm cơ hội đi.”
Cô chưa từng lừa gạt Sở Thế Tu, từ nhỏ đến lớn, một lần đều không có......
Hiện tại cô đối với anh cũng lừa gạt.
Còn như vậy nữa, trên người cô còn lại bao nhiêu phần chân thật?
”Phải không?” Sở Thế Tu thất vọng hỏi lại.
”Dạ.” Cô cơ hồ có thể tưởng tượng bộ dáng anh mất mát đứng lên hơi hơi cúi mắt, cực kỳ giống đứa nhỏ lạc đường.
”Ngải Ngải, mấy năm nay...... em sống có tốt không?”
Sở Thế Tu bên người thực im lặng, im lặng chỉ còn lại có tiếng anh hô hấp, chỉ còn lại có anh thật cẩn thận lại thân thiết hỏi.
Cố Tiểu Ngải mũi đang lúc một trận chua xót.
Anh như thế nào lại muốn hỏi vấn đề này, cô không muốn trả lời......
Lặng im chỉ chốc lát, Cố Tiểu Ngải rốt cục cũng nói ra mục đích của cuộc gọi này, giọng nói của cô nhẹ nhàng, “Chuyện Sở thị trốn thuế có khá hơn không?”
Vốn không nghĩ tới cô hỏi cái này, Sở Thế Tu dừng hai giây, mới nhẹ nhàng mà ừ một tiếng, “Ừ, em xem tin tức rồi?”
Chuyện trốn thuế của Sở thị là một chuyện huyên náo.
Anh cho thư ký điều tra các đài truyền hình nổi tiếng, tin tức công kích Sở thị đều là tập đoàn Á Thái phát đi.
Lệ Tước Phong.
Một người đàn ông số một trong giới truyền thông.
Lần này lại lựa chọn đả kích Sở thị, hành động kiêu ngạo không ai bì nổi.
Sở thị cùng E. S chưa bao giờ làm ăn với nhau, càng không thân thiết.
Hành động công kích của E. S quả thực làm người ta nghỉ không ra.
”Dạ, nghiêm trọng sao?” Cố Tiểu Ngải hỏi.
”Có một chút.” Không muốn giấu giếm cô, Sở Thế Tu thản nhiên nói, “Sở thị gần hai năm kế hoạch là đầu tư phòng điền sản, phía sau bị người khác ác ý công kích, đối với hình tượng của Sở thị rất tổn hại, làm cho cổ phiếu xuống giá, đối với tương lai phát triển của công ty điều gây trở ngại.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook