Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch
-
Chương 44
Cho nên, Cố Tiểu Ngải, đừng để bị mê hoặc bởi tướng mạo giả dối bên ngoài .
Cố Tiểu Ngải yên lặng nhắm mắt lại, không có phản kháng mặc cho hắn chà đạp.
Lệ Tước Phong làm càn ở trên người cô cuồng vọng, trong tầm mắt, trên mặt mềm mại của cô có hơi hơi tái nhợt, giống như một bệnh nhân.
Lệ Tước Phong đột nhiên ngừng lại, từng chữ một hỏi, "Cố Tiểu Ngải, cô là không phải sợ hãi chính mình sẽ yêu tôi sao?"
Trong lòng cả người run lên, thật sự hắn đoán được rồi.
Thật chất cô chỉ là thiên kim nghèo túng, cô sợ hắn đối tốt với cô. . . . . .
Cố Tiểu Ngải chậm rãi mở to mắt, nhìn chằm chằm vào mắt hắn, cũng là gằn từng tiếng, "Tôi sẽ không yêu anh."
"Cô sẽ yêu."
"Sẽ không."
"Cô sẽ yêu." Lệ Tước Phong gần như nghiến răng nghiến lợi, "Cô còn nói nữa tôi sẽ lập tức giày xéo cô!"
". . . . . ." Cố Tiểu Ngải không có biện pháp nữa rồi, còn kiên trì hắn có thể tùy thời bộc phát thú tính. . . . . . Chịu thiệt chỉ có thể là chính mình.
Yêu hay không yêu là cô quyết định, không phải hắn có thế lực thì có thể nắm trong tay .
Giữ không được thân, ít nhất cô có thể giữ được tâm.
"Ngồi xuống đây sấy tóc." Lệ Tước Phong vui buồn thất thường, lúc này lại không có tức giận, nhặt máy sáy lên một lần nữa sấy tóc cho cô, động tác so với lúc nãy càng dịu dàng hơn.
Cô sợ hắn đối xử tốt với cô.
Hắn liền cố tình đối xử tốt với cô, xem cô còn có thể cứng đầu bao lâu.
"Đổng sự trưởng của công ty Sở thị- Sở Thiên Minh vì con trai quý tử Sở Thế Tu tổ chức buổi tiệc sinh nhật long trọng, Lương thị trưởng cùng con gái tham gia."
Giọng nói phóng viên từ TV trong phòng giải trí truyền tới.
"Lúc trước sớm có tin đồn đãi Sở Thế Tu cùng thiên kim của Lương thị trưởng Lương Noãn Noãn sắp đính hôn, lần này xem ra lời đồn đãi là thật, đám hỏi lúc này có thể hay không giành được thương trường?"
Bóng người quen thuộc trên màn hình lớn lọt vào trong tầm mắt Cố Tiểu Ngải.
Trong đại yến hội, Sở Thế Tu mặt một thân áo bành tô trắng nho nhã, ôm thắt lứng Lương Noãn Noãn mời rượu khánh mời, trên mặt của anh ta vẫn lộ vẻ tươi cười tao nhã, thỉnh thoảng cúi đầu cùng Lương Noãn Noãn thì thầm.
Một đôi uyên ương trai tài gái sắc. Trông họ thật hạnh phúc.
Cố Tiểu Ngải nhìn chằm chằm trên màn hình, trên mặt môi nhếch thành một đường tái nhợt. . . . . .
"Như thế nào, cũng có hứng thú với loại tin tức đính hôn của thương nhân sao?" Lệ Tước Phong vừa sấy tóc vừa theo ánh mắt cô nhìn lên màn hình TV.
Tổng bộ công ty quốc tế Sở thị dời đến C thị về sau nhất định sẽ rất phát triển, cũng có ý đồ tiến quân vào thị trường bất động sản.
Hiện nay lại cùng tuyến với Lương thị trưởng, Lương thị trưởng sẽ lập tức thăng chức chính quyền trung ương, Sở thị kinh doanh bất động sản lại càng dễ dàng .
Thành viên hội đồng quản trị phòng bất động sản của công ty E.S cũng phán đoán, Sở thị có phải hay không cố ý tranh giành thiên hạ ở thị trường bất động sản. . . . . .
Sở thị? Tính toán cái gì?
Cùng hắn tranh sao? Còn chưa đủ sức đâu.
Sở thị làm rình rang trên giới truyền thông, hắn căn bản không để vào mắt.
"Anh không thấy là bọn họ thực xứng đôi sao?" Cố Tiểu Ngải nói ra vài chữ cũng đều run rẩy .
Lệ Tước Phong cũng không chú ý, chính là lạnh lùng đùa cợt, "Bọn họ xừng vì có bối cảnh thôi."
Gia thế bối cảnh xứng chẳng phải rất quan trọng sao?
Cô bé lọ lem cùng vương tử bối cảnh cách biệt một trời, làm sao có thể ở cùng một chổ? Khác biệt khí chất đứng chung một chỗ. . . . . . Là cực đoan không hài hòa .
"Bọn họ nhìn qua thực ân ái." Cố Tiểu Ngải thản nhiên nói, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm màn hình.
Trên TV, tay Sở Thế Tu vẫn ôm thắt lưng Lương Noãn Noãn, chưa bao giờ rời đi.
Trước ngực đẫy đà bị nắm chặt.
Cố Tiểu Ngải kinh ngạc quay mặt qua, Lệ Tước Phong nhẹ nhàng vuốt ve, bên môi gợi lên một chút tà tính tươi cười, "Chúng ta cũng thực ân ái."
". . . . . ."
"Có muốn thử cảm giác trên Piano không ?" Lệ Tước Phong đưa ra câu hỏi thực chất chỉ giống như nói thôi, không đợi cô trả lời, ngón tay thon dài nhanh chóng cởi bỏ áo tắm dài của cô, đem cô đè xuống.
Đầu ngón tay lướt qua từng điểm mẫn cảm trên thân thể cô.
"Tắt TV đi, thật ồn ào." Cố Tiểu Ngải nói trái lương tâm.
Cô muốn nhìn mặt Sở Thế Tu, nhưng nhất định không phải duới tình huống như thế.
Lúc cô nằm trong lòng một người đàn ông khác, trên tivi lại truyền phát tin hắn với khuôn mặt tươi cười dịu dàng .
"Phiền toái."
Lệ Tước Phong từ cổ cô ngẩng đầu lên, thấp rủa một tiếng, lại tiến lên đè xuống cái nút màu đỏ, màn hình TV đen lại.
Ở hình ảnh cuối cùng, Sở Thế Tu nhìn thẳng màn hình tươi cười.
Con mắt sáng như sao.
Lệ Tước Phong lại một lần nữa tiến đến trên người cô, môi rậm rạp trên mặt hắn, trên người hạ xuống, cắn nuốt mà hôn, Piano lạnh như băng cùng hắn nóng bỏng hoàn toàn là loại cực đoan tương phản. . . .
Hắn kéo hai tay cô ôm vai hắn, Cố Tiểu Ngải cong lên thân mình thừa nhận sức nặng của hắn.
Lệ Tước Phong tiến vào của cô trong nháy mắt, cô ngẩng đầu lên nhìn đèn treo trang trí, giống như mắt Sở Thế Tu.
Cố Tiểu Ngải yên lặng nhắm mắt lại, không có phản kháng mặc cho hắn chà đạp.
Lệ Tước Phong làm càn ở trên người cô cuồng vọng, trong tầm mắt, trên mặt mềm mại của cô có hơi hơi tái nhợt, giống như một bệnh nhân.
Lệ Tước Phong đột nhiên ngừng lại, từng chữ một hỏi, "Cố Tiểu Ngải, cô là không phải sợ hãi chính mình sẽ yêu tôi sao?"
Trong lòng cả người run lên, thật sự hắn đoán được rồi.
Thật chất cô chỉ là thiên kim nghèo túng, cô sợ hắn đối tốt với cô. . . . . .
Cố Tiểu Ngải chậm rãi mở to mắt, nhìn chằm chằm vào mắt hắn, cũng là gằn từng tiếng, "Tôi sẽ không yêu anh."
"Cô sẽ yêu."
"Sẽ không."
"Cô sẽ yêu." Lệ Tước Phong gần như nghiến răng nghiến lợi, "Cô còn nói nữa tôi sẽ lập tức giày xéo cô!"
". . . . . ." Cố Tiểu Ngải không có biện pháp nữa rồi, còn kiên trì hắn có thể tùy thời bộc phát thú tính. . . . . . Chịu thiệt chỉ có thể là chính mình.
Yêu hay không yêu là cô quyết định, không phải hắn có thế lực thì có thể nắm trong tay .
Giữ không được thân, ít nhất cô có thể giữ được tâm.
"Ngồi xuống đây sấy tóc." Lệ Tước Phong vui buồn thất thường, lúc này lại không có tức giận, nhặt máy sáy lên một lần nữa sấy tóc cho cô, động tác so với lúc nãy càng dịu dàng hơn.
Cô sợ hắn đối xử tốt với cô.
Hắn liền cố tình đối xử tốt với cô, xem cô còn có thể cứng đầu bao lâu.
"Đổng sự trưởng của công ty Sở thị- Sở Thiên Minh vì con trai quý tử Sở Thế Tu tổ chức buổi tiệc sinh nhật long trọng, Lương thị trưởng cùng con gái tham gia."
Giọng nói phóng viên từ TV trong phòng giải trí truyền tới.
"Lúc trước sớm có tin đồn đãi Sở Thế Tu cùng thiên kim của Lương thị trưởng Lương Noãn Noãn sắp đính hôn, lần này xem ra lời đồn đãi là thật, đám hỏi lúc này có thể hay không giành được thương trường?"
Bóng người quen thuộc trên màn hình lớn lọt vào trong tầm mắt Cố Tiểu Ngải.
Trong đại yến hội, Sở Thế Tu mặt một thân áo bành tô trắng nho nhã, ôm thắt lứng Lương Noãn Noãn mời rượu khánh mời, trên mặt của anh ta vẫn lộ vẻ tươi cười tao nhã, thỉnh thoảng cúi đầu cùng Lương Noãn Noãn thì thầm.
Một đôi uyên ương trai tài gái sắc. Trông họ thật hạnh phúc.
Cố Tiểu Ngải nhìn chằm chằm trên màn hình, trên mặt môi nhếch thành một đường tái nhợt. . . . . .
"Như thế nào, cũng có hứng thú với loại tin tức đính hôn của thương nhân sao?" Lệ Tước Phong vừa sấy tóc vừa theo ánh mắt cô nhìn lên màn hình TV.
Tổng bộ công ty quốc tế Sở thị dời đến C thị về sau nhất định sẽ rất phát triển, cũng có ý đồ tiến quân vào thị trường bất động sản.
Hiện nay lại cùng tuyến với Lương thị trưởng, Lương thị trưởng sẽ lập tức thăng chức chính quyền trung ương, Sở thị kinh doanh bất động sản lại càng dễ dàng .
Thành viên hội đồng quản trị phòng bất động sản của công ty E.S cũng phán đoán, Sở thị có phải hay không cố ý tranh giành thiên hạ ở thị trường bất động sản. . . . . .
Sở thị? Tính toán cái gì?
Cùng hắn tranh sao? Còn chưa đủ sức đâu.
Sở thị làm rình rang trên giới truyền thông, hắn căn bản không để vào mắt.
"Anh không thấy là bọn họ thực xứng đôi sao?" Cố Tiểu Ngải nói ra vài chữ cũng đều run rẩy .
Lệ Tước Phong cũng không chú ý, chính là lạnh lùng đùa cợt, "Bọn họ xừng vì có bối cảnh thôi."
Gia thế bối cảnh xứng chẳng phải rất quan trọng sao?
Cô bé lọ lem cùng vương tử bối cảnh cách biệt một trời, làm sao có thể ở cùng một chổ? Khác biệt khí chất đứng chung một chỗ. . . . . . Là cực đoan không hài hòa .
"Bọn họ nhìn qua thực ân ái." Cố Tiểu Ngải thản nhiên nói, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm màn hình.
Trên TV, tay Sở Thế Tu vẫn ôm thắt lưng Lương Noãn Noãn, chưa bao giờ rời đi.
Trước ngực đẫy đà bị nắm chặt.
Cố Tiểu Ngải kinh ngạc quay mặt qua, Lệ Tước Phong nhẹ nhàng vuốt ve, bên môi gợi lên một chút tà tính tươi cười, "Chúng ta cũng thực ân ái."
". . . . . ."
"Có muốn thử cảm giác trên Piano không ?" Lệ Tước Phong đưa ra câu hỏi thực chất chỉ giống như nói thôi, không đợi cô trả lời, ngón tay thon dài nhanh chóng cởi bỏ áo tắm dài của cô, đem cô đè xuống.
Đầu ngón tay lướt qua từng điểm mẫn cảm trên thân thể cô.
"Tắt TV đi, thật ồn ào." Cố Tiểu Ngải nói trái lương tâm.
Cô muốn nhìn mặt Sở Thế Tu, nhưng nhất định không phải duới tình huống như thế.
Lúc cô nằm trong lòng một người đàn ông khác, trên tivi lại truyền phát tin hắn với khuôn mặt tươi cười dịu dàng .
"Phiền toái."
Lệ Tước Phong từ cổ cô ngẩng đầu lên, thấp rủa một tiếng, lại tiến lên đè xuống cái nút màu đỏ, màn hình TV đen lại.
Ở hình ảnh cuối cùng, Sở Thế Tu nhìn thẳng màn hình tươi cười.
Con mắt sáng như sao.
Lệ Tước Phong lại một lần nữa tiến đến trên người cô, môi rậm rạp trên mặt hắn, trên người hạ xuống, cắn nuốt mà hôn, Piano lạnh như băng cùng hắn nóng bỏng hoàn toàn là loại cực đoan tương phản. . . .
Hắn kéo hai tay cô ôm vai hắn, Cố Tiểu Ngải cong lên thân mình thừa nhận sức nặng của hắn.
Lệ Tước Phong tiến vào của cô trong nháy mắt, cô ngẩng đầu lên nhìn đèn treo trang trí, giống như mắt Sở Thế Tu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook