Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch
-
Chương 36
Ma xui quỷ khiến, Cố Tiểu Ngải đi theo phía sau cô ta, nhìn cô ta vào một phòng học.
Ánh mặt trời chiếu thẳng vào một nhân vật qua cửa sổ thủy tinh trong suốt, Sở Thế Tu ngồi ở trước bàn Piano đánh bản Chopin, thân hình thon dài mặc tây trang trắng ôn hòa phù hợp với tính cách điềm đạm của anh ấy, đầu ngón tay như múa trên phím đàn, khúc nhạc bi thương truyền ra phòng học.
"Thế Tu."
Cô gái giẫm giày cao gót đi qua, trực tiếp từ phía sau ôm anh ta.
Âm thanh Piano đột nhiên ngừng lại, Sở Thế Tu quay đầu về phía cô lộ ra một nụ cười tươi, một thân tao nhã, "Sao em lại tới đây, Noãn Noãn."
Ngực thắt chặt, Cố Tiểu Ngải đứng ở trước cửa sổ thủy tinh không có biểu tình.
Túi pháo hoa trong lòng rơi xuống, tay cứng đờ.
Lương Noãn Noãn ôm cổ anh ta trực tiếp ngồi vào trên đùi, tựa vào trong lòng ngực của anh ta làm nũng nói, "Sở bá bá tổ chức tiệc sinh nhật cho anh vào buổi tối, nếu không trở về liền cản không nổi."
Sở Thế Tu lại là thản nhiên nở nụ cười, tay ôm cô giải thích, "Anh hàng năm đều như vậy, buổi tối sẽ trở về một lát."
"Em biết anh hàng năm đều đến nơi đây chờ một người bạn, nhưng cô ta cho tới bây giờ còn không xuất hiện không phải sao?" Lương Noãn Noãn ngẩng đầu lên ở trên mặt hắn nhẹ nhàng ấn xuống nụ hôn, kiên nhẫn khuyên, "Anh lại muộn tiệc sinh nhật của chính mình, Sở bá bá Sở bá mẫu khẳng định một lát đặc biệt khổ sở, anh vì một người bạn không xuất hiện lại làm cho cha anh không vui sao?"
Sở Thế Tu là một người rất xem trọng người nhà.
Nghe nói như thế, một đôi mắt ảm đạm.
Lương Noãn Noãn thấy thế kéo anh ta lên, "Được rồi, theo em đi đi, anh lại như vậy chờ đợi em đều phải ghen tị."
"Noãn Noãn. . . . . ." Nghe vị hôn thê nói như vậy, Sở Thế Tu có chút bất đắc dĩ.
"Bây giờ hiếm có người nào lại chờ một người bạn đằng đẳng chín năm trời,Thế Tu, em thực ghen tị một chút nha. . . . . ." Lương Noãn Noãn gương mặt xinh đẹp làm ra khó coi, vẻ mặt ủy khuất.
"Anh đi theo em là được chứ gì." Sở Thế Tu cưng chìu sờ sờ mặt của cô, quay đầu về hướng người thanh niên nói, "Dư Đàn, cậu ở chỗ này chờ, nếu Ngải Ngải đến đây lập tức gọi điện thoại cho tôi."
"Đã biết, thiếu gia."
Nếu Ngải Ngải đến đây lập tức gọi điện thoại cho tôi. . . . . .
Cố Tiểu Ngải không biết mình có cái loại cảm giác gì, không có tiến lên gặp nhau, trước khi bọn họ đi ra rất nhanh trốn được ở chổ rẽ tường.
Cô rõ ràng chính là tới gặp Sở Thế Tu .
Nhưng một giây này, cô lại rút lui.
Tất cả dũng khí từ khi Lương Noãn Noãn xuất hiện một khắc kia đều biến mất sạch sẽ.
Lương Noãn Noãn mặc trên người đều là hàng hiệu, mà cô. . . . . . quần áo giầy dép toàn thân cộng lại không vượt qua ba trăm đồng.
Lúc trước chính cô cùng Lương Noãn Noãn giống nhau, lúc nào cũng cho rằng phải ăn mặc thật xinh đẹp.
Nhưng bây giờ cô đã không còn là thiên kim tiểu thư, cô không dám tưởng tượng, Sở Thế Tu nhìn thấy bộ dáng cô hiện tại sẽ khiếp sợ như thế nào. . . . . .
Cô thực không còn dũng khí gặp nhau.
Còn không bằng. . . . . . Còn không bằng khiến Cố Tiểu Ngải sống ở trong trí nhớ của Sở Thế Tu.
Cô bây giờ cần gì phải đi lên tự rước lấy nhục đâu. . . . . .
Trốn mình vào góc tường, Cố Tiểu Ngải trầm mặc nhìn bọn họ rời đi.
Cánh tay bị Lương Noãn Noãn ôm lấy, Sở Thế Tu lại quay đầu mắt thật sâu liếc mắt nhìn phòng học một cái.
Cố Tiểu Ngải vội vàng đem thân mình rụt trở về.
"Đi thôi, Thế Tu. Nếu cô ta hiểu lời nói đã sớm xuất hiện rồi, làm sao có thể cho anh tại đây ngốc nghếch chờ đợi." Lương Noãn Noãn kéo kéo cánh tay của anh ta.
"Không sao, anh đã đợi chín năm, không ngại chờ đợi thêm nữa." Giọng nói Sở Thế Tu dịu dàng, lại lộ ra vài phần mất mát.
Cố Tiểu Ngải dựa lưng vào bên tường cắn chặt môi mới không khóc lên.
Đã lâu, không có nghe đến giọng nói, cô mới một lần nữa ló đầu ra.
Chỉ thấy Dư Đàn ngừng lại, sau đó nhận một cuộc điện thoại, cung kính nói, "Lương tiểu thư cô yên tâm, tôi sẽ không chờ ở đây thật, tôi lập tức đi ngay, nhất định sẽ không để cho thiếu gia đợi Cố Tiểu Ngải."
. . . . . .
Nói xong điện thoại, chỉ chốc lát, Dư Đàn rời đi.
Cố Tiểu Ngải cười chua xót, lưng trên vách tường chậm rãi ngồi xổm xuống, Lương Noãn Noãn là vị hôn thê của anh ta, không có người nào lại hi vọng vị hôn thê của chính mình còn lưu luyến một nữ nhân khác. . . . . .
Cho dù là một người bạn chín năm không gặp.
Nhìn túi pháo hoa trên tay, Cố Tiểu Ngải đột nhiên cảm thấy chính mình thật buồn cười, xem quảng cáo xúc động chạy đến nơi đây, kết quả lại không dám đi gặp Sở Thế Tu. . . . . .
Cô thực sự buồn cười, thực buồn cười. . . . . .
Bỏ lại pháo hoa, Cố Tiểu Ngải giống như cái xác không hồn rời đi, trước khi đi lại liếc mắt nhìn mộtphòng học bọn họ vừa mới rời đi, cái nhìn này làm cho cô cả người như bị điện giựt ngây người.
Trên bảng đen, phấn màu viết ra chữ viết thanh tú: Anh muốn đính hôn, em có thể chúc phúc anh sao?
Một dấu chấm hỏi thật lớn.
Tầm mắt lập tức mơ hồ, Cố Tiểu Ngải rốt cục nhịn không được khóc ra, chạy vào phòng học cầm lấy phấn nặng nề mà viết xuống một từ "Có thể".
"Sở Thế Tu, kết hôn hạnh phúc."
Tiếng khóc nức nở từ miệng phát ra, Cố Tiểu Ngải giơ tay lên sờ chữ viết phía trước mặt, nước mắt càng thêm mãnh liệt rơi xuống.
Ở trong mắt Sở Thế Tu, cô là một người bạn, đính hôn muốn được bạn chúc phúc.
Anh ta cũng không biết, cô từ nhỏ đã thích anh ta, cho tới bây giờ cô đều chỉ nguyện ý cùng anh ta một người chơi đùa, cho dù chỉ là ngồi cạnh nhau cũng là tốt lắm rồi. . . . . .
Cố Tiểu Ngải cầm lấy khăn lau đi chữ “Có thể”, viết thành "Em thích anh", nghĩ nghĩ, lại lau, lại lần nữa viết "Có thể", lập tức lại lau.
Như vậy giằng co nửa ngày, trên bảng đen lưu lại"Có thể, với người thích anh" sáu cái chữ to run run.
Lương Noãn Noãn nhất định sẽ không để cho Sở Thế Tu thấy được, cô cũng không muốn phá hư chuyện của bọn họ.
Cho nên. . . . . . Khiến cho cô thành thực viết một chút tâm tình của mình, sau đó lại chúc phúc bọn họ. . . . . . Hạnh phúc vui vẻ.
Cô Cố Tiểu Ngải thích, mến mộ nhất định chỉ có thể mang theo cả đời. . . . . .
Nước mắt ấm áp không dừng rơi xuống, thống khổ khóc thật lâu, Cố Tiểu Ngải mới đi ra khỏi phòng học.
Cổng nhà trẻ đã đóng, sắc trời đã là hoàng hôn, chân trời rặng mây đỏ mang theo vẻ ảm đạm. . . . . .
". . . . . ." Cố Tiểu Ngải há hốc mồm nhìn cửa đóng chặt, ở độ cao này. . . . . . Cô đi cũng đi không qua.
Hôm nay là một ngày không may của cô sao, thật vất vả cố lấy dũng khí tới gặp Sở Thế Tu, cuối cùng vẫn là trốn tránh. . . . . . Hiện tại cửa lại đóng, cô sẽ phải ở trong này cả đêm sao?
Nhớ tới trước khi lên máy bay đã tắt di động, Cố Tiểu Ngải tựa vào cửa sắt lấy điện thoại di động ra khởi động máy, di động nhất thời một trận kịch liệt chấn động.
"Bạn có 72 cuộc gọi nhỡ, bạn có 20 tin nhắn mới."
. . . . . .
Ai tìm cô vội vả như vậy?
Cố Tiểu Ngải sửng sốt, vừa mở ra chỉ thấy 10 cộc gọi nhỡ của cậu còn lại là 62 cuộc gọi của Lệ Tước Phong.
Lệ Tước Phong làm sao vậy?
Cố Tiểu Ngải đang chuẩn bị gửi tin nhắn trả lời cho cậu, trên màn ảnh bỗng nhiên nhảy ra hai chữ "Bạo quân".
Nhíu nhíu mày, Cố Tiểu Ngải vẫn là nhận lấy, "Này, tôi là Cố. . . . . ."
"Cô chết đi đâu vậy? !" Lệ Tước Phong giận đến giọng nói táo bạo trong di động cắt đứt lời của cô, "Cố Tiểu Ngải, cô còn dám tắt máy? !"
Cố Tiểu Ngải bị rống đến nỗi ù tai, không khỏi đưa điện thoại di động ra xa một chút.
Nam nhân này có phải hay không ăn thuốc nổ ? !
"Cố Tiểu Ngải, cô tốt nhất có lý do giải thích vì sao cô không đến E.S! Bằng không tôi liền bóp chết cô!" Lệ Tước Phong tiếp tục nổi giận.
Ánh mặt trời chiếu thẳng vào một nhân vật qua cửa sổ thủy tinh trong suốt, Sở Thế Tu ngồi ở trước bàn Piano đánh bản Chopin, thân hình thon dài mặc tây trang trắng ôn hòa phù hợp với tính cách điềm đạm của anh ấy, đầu ngón tay như múa trên phím đàn, khúc nhạc bi thương truyền ra phòng học.
"Thế Tu."
Cô gái giẫm giày cao gót đi qua, trực tiếp từ phía sau ôm anh ta.
Âm thanh Piano đột nhiên ngừng lại, Sở Thế Tu quay đầu về phía cô lộ ra một nụ cười tươi, một thân tao nhã, "Sao em lại tới đây, Noãn Noãn."
Ngực thắt chặt, Cố Tiểu Ngải đứng ở trước cửa sổ thủy tinh không có biểu tình.
Túi pháo hoa trong lòng rơi xuống, tay cứng đờ.
Lương Noãn Noãn ôm cổ anh ta trực tiếp ngồi vào trên đùi, tựa vào trong lòng ngực của anh ta làm nũng nói, "Sở bá bá tổ chức tiệc sinh nhật cho anh vào buổi tối, nếu không trở về liền cản không nổi."
Sở Thế Tu lại là thản nhiên nở nụ cười, tay ôm cô giải thích, "Anh hàng năm đều như vậy, buổi tối sẽ trở về một lát."
"Em biết anh hàng năm đều đến nơi đây chờ một người bạn, nhưng cô ta cho tới bây giờ còn không xuất hiện không phải sao?" Lương Noãn Noãn ngẩng đầu lên ở trên mặt hắn nhẹ nhàng ấn xuống nụ hôn, kiên nhẫn khuyên, "Anh lại muộn tiệc sinh nhật của chính mình, Sở bá bá Sở bá mẫu khẳng định một lát đặc biệt khổ sở, anh vì một người bạn không xuất hiện lại làm cho cha anh không vui sao?"
Sở Thế Tu là một người rất xem trọng người nhà.
Nghe nói như thế, một đôi mắt ảm đạm.
Lương Noãn Noãn thấy thế kéo anh ta lên, "Được rồi, theo em đi đi, anh lại như vậy chờ đợi em đều phải ghen tị."
"Noãn Noãn. . . . . ." Nghe vị hôn thê nói như vậy, Sở Thế Tu có chút bất đắc dĩ.
"Bây giờ hiếm có người nào lại chờ một người bạn đằng đẳng chín năm trời,Thế Tu, em thực ghen tị một chút nha. . . . . ." Lương Noãn Noãn gương mặt xinh đẹp làm ra khó coi, vẻ mặt ủy khuất.
"Anh đi theo em là được chứ gì." Sở Thế Tu cưng chìu sờ sờ mặt của cô, quay đầu về hướng người thanh niên nói, "Dư Đàn, cậu ở chỗ này chờ, nếu Ngải Ngải đến đây lập tức gọi điện thoại cho tôi."
"Đã biết, thiếu gia."
Nếu Ngải Ngải đến đây lập tức gọi điện thoại cho tôi. . . . . .
Cố Tiểu Ngải không biết mình có cái loại cảm giác gì, không có tiến lên gặp nhau, trước khi bọn họ đi ra rất nhanh trốn được ở chổ rẽ tường.
Cô rõ ràng chính là tới gặp Sở Thế Tu .
Nhưng một giây này, cô lại rút lui.
Tất cả dũng khí từ khi Lương Noãn Noãn xuất hiện một khắc kia đều biến mất sạch sẽ.
Lương Noãn Noãn mặc trên người đều là hàng hiệu, mà cô. . . . . . quần áo giầy dép toàn thân cộng lại không vượt qua ba trăm đồng.
Lúc trước chính cô cùng Lương Noãn Noãn giống nhau, lúc nào cũng cho rằng phải ăn mặc thật xinh đẹp.
Nhưng bây giờ cô đã không còn là thiên kim tiểu thư, cô không dám tưởng tượng, Sở Thế Tu nhìn thấy bộ dáng cô hiện tại sẽ khiếp sợ như thế nào. . . . . .
Cô thực không còn dũng khí gặp nhau.
Còn không bằng. . . . . . Còn không bằng khiến Cố Tiểu Ngải sống ở trong trí nhớ của Sở Thế Tu.
Cô bây giờ cần gì phải đi lên tự rước lấy nhục đâu. . . . . .
Trốn mình vào góc tường, Cố Tiểu Ngải trầm mặc nhìn bọn họ rời đi.
Cánh tay bị Lương Noãn Noãn ôm lấy, Sở Thế Tu lại quay đầu mắt thật sâu liếc mắt nhìn phòng học một cái.
Cố Tiểu Ngải vội vàng đem thân mình rụt trở về.
"Đi thôi, Thế Tu. Nếu cô ta hiểu lời nói đã sớm xuất hiện rồi, làm sao có thể cho anh tại đây ngốc nghếch chờ đợi." Lương Noãn Noãn kéo kéo cánh tay của anh ta.
"Không sao, anh đã đợi chín năm, không ngại chờ đợi thêm nữa." Giọng nói Sở Thế Tu dịu dàng, lại lộ ra vài phần mất mát.
Cố Tiểu Ngải dựa lưng vào bên tường cắn chặt môi mới không khóc lên.
Đã lâu, không có nghe đến giọng nói, cô mới một lần nữa ló đầu ra.
Chỉ thấy Dư Đàn ngừng lại, sau đó nhận một cuộc điện thoại, cung kính nói, "Lương tiểu thư cô yên tâm, tôi sẽ không chờ ở đây thật, tôi lập tức đi ngay, nhất định sẽ không để cho thiếu gia đợi Cố Tiểu Ngải."
. . . . . .
Nói xong điện thoại, chỉ chốc lát, Dư Đàn rời đi.
Cố Tiểu Ngải cười chua xót, lưng trên vách tường chậm rãi ngồi xổm xuống, Lương Noãn Noãn là vị hôn thê của anh ta, không có người nào lại hi vọng vị hôn thê của chính mình còn lưu luyến một nữ nhân khác. . . . . .
Cho dù là một người bạn chín năm không gặp.
Nhìn túi pháo hoa trên tay, Cố Tiểu Ngải đột nhiên cảm thấy chính mình thật buồn cười, xem quảng cáo xúc động chạy đến nơi đây, kết quả lại không dám đi gặp Sở Thế Tu. . . . . .
Cô thực sự buồn cười, thực buồn cười. . . . . .
Bỏ lại pháo hoa, Cố Tiểu Ngải giống như cái xác không hồn rời đi, trước khi đi lại liếc mắt nhìn mộtphòng học bọn họ vừa mới rời đi, cái nhìn này làm cho cô cả người như bị điện giựt ngây người.
Trên bảng đen, phấn màu viết ra chữ viết thanh tú: Anh muốn đính hôn, em có thể chúc phúc anh sao?
Một dấu chấm hỏi thật lớn.
Tầm mắt lập tức mơ hồ, Cố Tiểu Ngải rốt cục nhịn không được khóc ra, chạy vào phòng học cầm lấy phấn nặng nề mà viết xuống một từ "Có thể".
"Sở Thế Tu, kết hôn hạnh phúc."
Tiếng khóc nức nở từ miệng phát ra, Cố Tiểu Ngải giơ tay lên sờ chữ viết phía trước mặt, nước mắt càng thêm mãnh liệt rơi xuống.
Ở trong mắt Sở Thế Tu, cô là một người bạn, đính hôn muốn được bạn chúc phúc.
Anh ta cũng không biết, cô từ nhỏ đã thích anh ta, cho tới bây giờ cô đều chỉ nguyện ý cùng anh ta một người chơi đùa, cho dù chỉ là ngồi cạnh nhau cũng là tốt lắm rồi. . . . . .
Cố Tiểu Ngải cầm lấy khăn lau đi chữ “Có thể”, viết thành "Em thích anh", nghĩ nghĩ, lại lau, lại lần nữa viết "Có thể", lập tức lại lau.
Như vậy giằng co nửa ngày, trên bảng đen lưu lại"Có thể, với người thích anh" sáu cái chữ to run run.
Lương Noãn Noãn nhất định sẽ không để cho Sở Thế Tu thấy được, cô cũng không muốn phá hư chuyện của bọn họ.
Cho nên. . . . . . Khiến cho cô thành thực viết một chút tâm tình của mình, sau đó lại chúc phúc bọn họ. . . . . . Hạnh phúc vui vẻ.
Cô Cố Tiểu Ngải thích, mến mộ nhất định chỉ có thể mang theo cả đời. . . . . .
Nước mắt ấm áp không dừng rơi xuống, thống khổ khóc thật lâu, Cố Tiểu Ngải mới đi ra khỏi phòng học.
Cổng nhà trẻ đã đóng, sắc trời đã là hoàng hôn, chân trời rặng mây đỏ mang theo vẻ ảm đạm. . . . . .
". . . . . ." Cố Tiểu Ngải há hốc mồm nhìn cửa đóng chặt, ở độ cao này. . . . . . Cô đi cũng đi không qua.
Hôm nay là một ngày không may của cô sao, thật vất vả cố lấy dũng khí tới gặp Sở Thế Tu, cuối cùng vẫn là trốn tránh. . . . . . Hiện tại cửa lại đóng, cô sẽ phải ở trong này cả đêm sao?
Nhớ tới trước khi lên máy bay đã tắt di động, Cố Tiểu Ngải tựa vào cửa sắt lấy điện thoại di động ra khởi động máy, di động nhất thời một trận kịch liệt chấn động.
"Bạn có 72 cuộc gọi nhỡ, bạn có 20 tin nhắn mới."
. . . . . .
Ai tìm cô vội vả như vậy?
Cố Tiểu Ngải sửng sốt, vừa mở ra chỉ thấy 10 cộc gọi nhỡ của cậu còn lại là 62 cuộc gọi của Lệ Tước Phong.
Lệ Tước Phong làm sao vậy?
Cố Tiểu Ngải đang chuẩn bị gửi tin nhắn trả lời cho cậu, trên màn ảnh bỗng nhiên nhảy ra hai chữ "Bạo quân".
Nhíu nhíu mày, Cố Tiểu Ngải vẫn là nhận lấy, "Này, tôi là Cố. . . . . ."
"Cô chết đi đâu vậy? !" Lệ Tước Phong giận đến giọng nói táo bạo trong di động cắt đứt lời của cô, "Cố Tiểu Ngải, cô còn dám tắt máy? !"
Cố Tiểu Ngải bị rống đến nỗi ù tai, không khỏi đưa điện thoại di động ra xa một chút.
Nam nhân này có phải hay không ăn thuốc nổ ? !
"Cố Tiểu Ngải, cô tốt nhất có lý do giải thích vì sao cô không đến E.S! Bằng không tôi liền bóp chết cô!" Lệ Tước Phong tiếp tục nổi giận.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook