Nghe được tiếng của cô, Lệ Tước Phong ở trước bàn ăn đứng thẳng dậy, trong mắt có chút hờn giận, "Ở trong mắt em, cũng chỉ có bảo mẫu mới nấu thuốc bổ cho em thôi sao?"

Bốn mắt nhìn nhau, Lệ Tước Phong trong mắt có uất giận cứng đờ, hốc mắt cô phiếm hồng...... rõ ràng đã khóc, mà có lẽ đã khóc rất nhiều......

Cô vừa mới ở trong phòng khóc sao?

"Anh nấu sao?!" Cố Tiểu Ngải cười đi qua, nhấc chén thuốc bổ lên ngửi một chút, "Ngửi thấy có vài phần giống của bảo mẫu nấu, để em uống thử xem, có phải hương vị cũng vậy hay không."

Cổ họng Lệ Tước Phong nghẹn ngào, cứng ngắc gật gật đầu, "Đừng có ra vẻ thông minh, anh không cho bảo mẫu hỗ trợ đâu."

"Em không tin." Cố Tiểu Ngải chuyển mắt nhìn về phía bảo mẫu đang bận rộn trong phòng bếp, giương giọng hỏi, "Bảo mẫu, có đúng là Lệ Tước Phong tự mình nấu thuốc bổ hay không?"

"Ách......" Bảo mẫu chần chờ nhìn thoáng qua Lệ Tước Phong, cười gượng hai tiếng, "Tôi đi trước, tôi có việc."

"......" Bảo mẫu này......

Lệ Tước Phong rất muốn đánh người.

"Phốc......" Cố Tiểu Ngải nhịn không được cười to, "Bảo mẫu cũng không muốn nói dối thay cho anh."

Anh ấy đã nấu đồ ăn cay, nhưng sắc thuốc bổ thì còn kém một chút......

"Bà ấy chỉ bên cạnh hướng dẫn thôi, từ đầu tới đuôi đều là anh tự mình làm đó." Lệ Tước Phong nhỏ giọng quát.

Cố Tiểu Ngải dùng tay phải bị thương bao băng gạc cầm lấy cái muỗng múc một muỗng uống, tươi cười gật gật đầu, nhìn về phía trên mu bàn tay bị phỏng của anh nói, "Em biết, tay đã bị phỏng cả rồi kìa."

Vì sắc thuốc bổ cho cô mà đến cả tay mình cũng bị thương, mà cô, thậm chí không dám xem vết thương cho anh.

Lệ Tước Phong nhìn hốc mắt phiếm hồng của cô, ngực có chút khó chịu, chìa tay đến trước mặt cô, bá đạo nói, "Vậy em thổi hai cái đi!"

"Keng ——"

Cố Tiểu Ngải bỏ lại cái thìa, nhanh chóng rụt tay phải về, tốc độ cực nhanh, sợ anh đụng tới cô.

"Em làm cái gì vậy?" Lệ Tước Phong nhíu mi.

"Không có gì, tay em đang bị thương, chú ý một chút sẽ tốt hơn." Cố Tiểu Ngải cười xấu hổ, vươn tay trái lấy cái thìa uống thuốc bổ.

"Em sợ lây bệnh cho anh hả?!" Lệ Tước Phong nhỏ giọng hỏi.

"Đương nhiên là sợ rồi, nếu như anh cũng bị nhiễm bệnh thì hai chúng ta sẽ đều bị bại liệt trên giường, vậy thành cái gì, bảo mẫu sẽ bận rộn chết mất?" Cố Tiểu Ngải cười nói, giọng điệu thật là vô vị, tùy tiện.

Lời nói này giống như đối với cô không còn vấn đề gì nữa......

"Anh sẽ không để cho em bị liệt đâu!" Lệ Tước Phong cắn răng nói.

"Em cũng vậy." Cố Tiểu Ngải thuận theo lời anh nói, trên mặt lộ vẻ tươi cười, trong hốc mắt vẫn có chút hồng......

Lệ Tước Phong bị ba chữ kia của cô làm rung động, cúi người dùng một tay ôm vai của cô.

Đáy mắt Cố Tiểu Ngải có chút chua sót, một lát vỗ hắn một cái, "Anh có để cho... em uống thuốc bổ hay không?"

"Anh đút cho em."

"Không cần."

"Để cho anh đút!"

"Thật sự không cần." Cô bây giờ còn chưa tàn phế đâu...... Bây giờ không cần anh bắt đầu đút cô ăn.

"Em thử nói thêm câu nào nữa xem!" Trong mắt Lệ Tước Phong có vẻ uy hiếp.

"......"

Lệ Tước Phong một tay bưng thuốc bổ lên, một tay cầm lấy cái thìa từng muỗng từng muỗng múc đưa lên miệng của cô, Cố Tiểu Ngải cúi đầu uống......

Loại cảm giác này...... Giống như cô đã bị bại liệt trên giường vậy.

Không biết chờ đến lúc cô ngay cả cái thìa đều cầm không được thì Lệ Tước Phong có thể đút cô ăn bao lâu?

Vừa đút Lệ Tước Phong lại vừa giở trò, cúi đầu hôn miệng cô còn tràn đầy thuốc bổ, làm hỗn loạn hương vị thuốc bổ trong miệng cô, biến thành miệng hai người tất cả đều là mùi thuốc mới vừa lòng......

Cố Tiểu Ngải bất đắc dĩ cực kỳ.

......

Chán ngán uống xong thuốc bổ, một nhóm nhà tạo hình về nhà giúp Cố Tiểu Ngải làm tạo hình tóc, nhìn các cô đùa nghịch đầu của mình, Cố Tiểu Ngải vội hỏi, "Tóc tôi để thẳng là được rồi, không cần làm tạo hình, cám ơn."

Tóc của cô đã được sấy rồi...... Mà ngay cả lúc cô chải đầu, đều đã bị rụng rồi......

Cô không nghĩ nhanh như vậy liền biến thành hói đầu.

"Dạ, Cố tiểu thư." Nhà tạo hình gật đầu.

Nhóm tạo hình đã chọn cho một cái váy dạ hội dài chấm đất, lộ vai, màu xanh biển mang cảm giác của biển, kết hợp với giày cao gót tinh xảo, làm cho toàn bộ đường cong của cô toát lên, người có vẻ cao hơn.

"Đây là một trang sức do Lệ tổng cho người thu thập mua về, tên là Thạch anh hải dương." Một trợ lý của nhà tạo hình mở hộp trang sức trên tay.

Một bộ trang sức màu xanh biển hiện ra ở trước mặt mọi người, trang sức được thiết kế tinh xảo, quan trọng nhất là màu sắc của nó...... giống như nước biển sáng long lanh, hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Cố Tiểu Ngải quay đầu nhìn về phía Lệ Tước Phong, Lệ Tước Phong đang ngồi ở trên sô pha xem tạp chí, như là cảm giác được ánh mắt của cô liền ngẩng đầu lên, đối diện tầm mắt vui vẻ của cô, sắc mặt biến thành có chút không được tự nhiên, giống như tùy ý nói, "Đáp lễ lại cái Caravat."

......

"Cám ơn."

Lúc này lễ cũng không tránh khỏi quá nặng.

Nhưng giá trị của Caravat kia không bao nhiêu tiền, bộ trang sức này vừa thấy đã biết giá trị xa xỉ.

Nhà tạo hình mang bao tay màu trắng giúp cô mang vòng cổ cùng vòng tai, nhìn mình trong kính lập tức có vẻ cao quý tao nhã, cổ trắng nõn sáng rực lên ánh sáng của vòng cổ......

Nhà tạo hình lại muốn giúp cô tháo nhẫn bảo thạch ra, Cố Tiểu Ngải rút tay trở về, "Chiếc nhẫn kia không cần tháo ra đâu."

"Bộ trang sức này có chiếc nhẫn tương xứng, nhẫn trên tay Cố tiểu thư không hợp với cả bộ." Nhà tạo hình giải thích.

"Không cần đâu." Cố Tiểu Ngải cầm lấy chiếc nhẫn màu lam đeo lên ngón trỏ của mình, lắc lắc tay, cười nói, "Tôi đeo cả hai chiếc nhẫn cũng được."

Yêu em lợi chi lệ là chiếc nhẫn quan trọng nhất mà Lệ Tước Phong đưa cho cô.

Trải qua thời gian lâu như vậy, đối với cô mà nói, cái nhẫn này đối với cô đã có ý nghĩa khác rồi...... nhưng xem ra, nó vẫn như cũ không phải nhẫn cưới.

Bây giờ, cô...... đã không còn nghĩ đến chuyện hôn nhân.

Cô không biết khi nào thì mới có thể tìm được thuốc giải độc, cô bây giờ, thầm muốn lúc vẫn còn hoạt động bình thường được ở bên cạnh Lệ Tước Phong nhiều hơn......

"Buổi triển lãm tranh có cái gì quan trọng mà phải mặc trang phục lộng lẫy như vậy chứ?" Cố Tiểu Ngải thật cẩn thận đi đến trước mặt Lệ Tước Phong hỏi, cô mặc thành như vậy không giống như là đi xem triển lãm tranh, thật như là ngôi sao đi trên thảm đỏ vậy......

"Là một cuộc triển lãm tranh tề tụ nhiều họa sĩ, tác phẩm nổi danh trong và ngoài nước mà." Lệ Tước Phong nói.

"Tôi không trang điểm được không?" Cố Tiểu Ngải hỏi.

"Không được." Lệ Tước Phong cự tuyệt.

Vẫn là đàn ông......

Trang phục như vậy lại không trang điểm nhìn rất kỳ quái. Ăn mặc cao quý, nhìn lên mặt thì...... phối hợp kỳ dị.

Cố Tiểu Ngải đã đoán sai lầm về quy mô cuộc triển lãm tranh này rồi. Khi xe bọn họ đến triển lãm tranh bên ngoài đã đứng đầy truyền thông, đèn loang loáng không ngừng lóe lên, giống như là đang hoan nghênh ngôi sao đi trên thảm đỏ vậy. Thậm chí, cô còn nhìn thấy vài ngôi sao lớn, còn có nam, nữ nhân vật chính của phim《 Giết 》......

"Không cần đi bằng cửa chính." Lệ Tước Phong lạnh lùng nói.

"Vâng, Lệ tổng."

Tài xế không dám làm trái, chạy xe qua khỏi cửa chính, Cố Tiểu Ngải nhìn qua cửa kính xe, hiện tại bị truyền thông vây quanh nhận phỏng vấn là Sở Thế Tu cùng Lương Noãn Noãn.

Lương Noãn Noãn trải qua đả kích, người gầy rất nhiều, nhưng trang phục thất sự rất xinh đẹp, váy dài cổ chữ V màu trắng giống như nữ thần vậy.

Lệ Tước Phong luôn luôn không thích đối diện truyền thông, xe vòng qua khỏi cửa chính, vài nhân viên của triển lãm tranh đưa bọn họ theo cửa sau đi vào phòng trưng bày.

"Lệ tổng yên tâm, bên trong phòng trưng bày không cho quay phim." Nhân viên nói......

"Ừ."

Lệ Tước Phong lạnh nhạt lên tiếng, Cố Tiểu Ngải ôm khuỷu tay anh đi vào, hai tay của cô mang hai cái bao tay dài cùng màu với váy, nhà tạo hình vốn không đề nghị phối hợp.

Nhưng cô rất sợ miệng vết thương trên tay mình sẽ không cẩn thận cọ đến người khác.

Bên trong phòng trưng bày ánh đèn sáng tỏ, vài vị họa sĩ nổi danh trong và ngoài nước lên đài đọc diễn văn, Cố Tiểu Ngải cùng Lệ Tước Phong đứng ở đàng kia lẳng lặng nghe......

Đọc diễn văn xong, Cố Tiểu Ngải đi theo Lệ Tước Phong thưởng thức tranh trong phòng trưng bày, thỉnh thoảng có người đi qua chào hỏi Lệ Tước Phong, khen cô xinh đẹp......

Lệ Tước Phong rõ ràng rất thoải mái, khóe miệng vẫn tươi cười đắc ý.

"Tham gia loại triển lãm tranh này, anh không biết buồn sao?" Cố Tiểu Ngải nhìn trên tường một vài bức tranh nhỏ giọng hỏi, cô không biết là đàn ông như Lệ Tước Phong lại thích triển lãm tranh, thưởng thức tranh vẽ.

"Xem bức tranh này đi." Lệ Tước Phong bỗng nhiên nói.

Theo ánh mắt của anh nhìn lại, Cố Tiểu Ngải sững sờ tại chỗ.

Một bức tranh chạm khắc được trưng bày chính giữa bức tường trống rất vô vị, là một bức phác hoạ, trên bức tranh là một nhà ba người ở trên núi nhìn ra xa......

Làm cho Cố Tiểu Ngải khiếp sợ không phải là hình trong bức tranh, mà là một chữ “Gia” dưới góc phải, nét chữ đầy mạnh mẽ, thoải mái, là đích tay ba cô viết, cô nhận ra được, mặt trên còn có con dấu của ba.

Gia.

Ba ngoại trừ thù, hận...... Còn có thể viết chữ “Gia” này sao?

Cố Tiểu Ngải lẳng lặng nhìn, hốc mắt bỗng nhiên ướt át......

"Tiểu Ngải." Giọng nói Cố Tân bỗng nhiên truyền đến.

Cố Tiểu Ngải kinh ngạc xoay người lại, Cố Tân đứng ở cách đó không xa cưng chìu nhìn cô, mặt vẫn mang nét anh tuấn của người trung niên như cũ.

Cố Tiểu Ngải có một nháy mắt hoảng hốt, giống như nhớ tới mỗi năm cô đi thăm ba trong tù, ba cười với cô......

Cố Tân mặc tây trang tươm tất đi tới, nhìn cô từ trên xuống dưới, cười nói, "Con gái của ba thật đẹp, giống như nàng tiên cá vậy."

Cố Tiểu Ngải nhìn mặt của ông ấy, mắt ảm đạm xoay người chuẩn bị rời đi.

"Thực xin lỗi, Tiểu Ngải." Giọng nói Cố Tân có chút lo lắng bỗng nhiên ở sau lưng cô vang lên, áy náy nói, "Mấy năm ba ở trong tù, tất cả tâm tư đều nghĩ báo thù Sở gia như thế nào, để báo thù sự sỉ nhục năm đó, mà quên đi có một đứa con gái vẫn chờ đợi ba đoàn tụ."

Cố Tân thình lình sám hối làm cho cái mũi Cố Tiểu Ngải chua xót cực kỳ.

"Vậy tại sao bây giờ ông lại đột nhiên nghĩ tới?" Cố Tiểu Ngải ngước mắt lên cố gắng không cho nước mắt rơi xuống, giọng nói lạnh lùng hỏi, "Bởi vì tôi nhiễm H1EV23 nên thương hại tôi sao?"

Cô rốt cục hiểu được vì sao Lệ Tước Phong muốn cho cô mặc trang phục này, không phải bởi vì quy mô của buổi triển lãm tranh, mà là Lệ Tước Phong...... cố ý làm cho cô cùng mình ba giải hòa.

Lệ Tước Phong chưa bao giờ làm những chuyện nhỏ nhen như thế này......

Cái dạng này...... thật giống như là thay cô thỏa mãn nguyện vọng trước khi chết vậy.

Loại cảm giác này làm cho cô cảm thấy cực kỳ chua xót.

......

"Ba đã làm cho Sở Thiên Minh tức giận đến nằm trên giường bệnh rốt cuộc không đứng lên nổi. Bây giờ ông ta còn bị Lệ tổng bắt, Sở thị ba đã muốn nắm trong tay hơn phân nửa, Sở Thế Tu chỉ là một đứa trẻ tuổi, đấu không lại ba......" Cố Tân đứng ở phía sau cô khẩn thiết nói, "Thù hận của ba gần như đã báo xong rồi, danh, lợi ba cũng đều có...... Nhưng ba không còn gia đình, cũng không còn con gái......"

Không có gia đình, cũng không còn con gái......

Cô ở bên ngoài đợi nhiều năm như vậy, không dám có câu oán hận phải ăn nhờ ở đậu nhiều năm như vậy, làm công việc chó săn mà mình không thích, vì chờ một cái gia đình.

Ba ra tù rồi, mà cô vẫn không có gia đình......

Nước mắt Cố Tiểu Ngải chảy qua hai má, Lệ Tước Phong đứng bên cạnh cô, cúi mắt nhìn chăm chú vào cô, tay không tiếng động thay cô lau đi nước mắt.

"Tiểu Ngải, hãy tha thứ cho ba, ba muốn ở bên cạnh con để chăm sóc cho con." Cố Tân đi đến trước mặt cô đau lòng nhìn Cố Tiểu Ngải, "Trước đây, mỗi lần con sinh bệnh luôn không chịu ngủ, nhất định phải bắt ba dỗ mới chịu ngủ......"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương