Cố Tiểu Ngải cùng Lệ Tước Phong ở công viên hải dương thật lâu, dọc theo đường đi đều do Lệ Tước Phong cầm máy chụp ảnh chụp cái gì đó.

Nếu không phải chỉ có hai người, khiến cho Lệ Tước Phong giơ máy chụp ảnh vừa đi vừa chụp như vậy. Nếu là trước kia, khẳng định Lệ Tước Phong sẽ đem máy chụp hình quăng đi rồi......

Nhưng hiện tại...... Lệ Tước Phong vẫn một tay nắm tay cô, một tay giúp cô chụp hình, quay phim.

Từ đầu tới đuôi, hắn đều không có oán giận một câu.

Cố Tiểu Ngải ngước mắt lên lẳng lặng nhìn hắn, Lệ Tước Phong thực chuyên chú chụp hình, ngay cả nói chuyện với cô cũng chỉ có hai ba câu, Cố Tiểu Ngải không khỏi cảm động, hắn yêu thương cô chưa bao giờ nói ra ngoài miệng.

Ngoài miệng ác liệt bao nhiêu, thì cử chỉ hành động của hắn lại che chở cô bấy nhiêu......

Cố Tiểu Ngải tươi cười có chút chua sót, bây giờ lưu lại một chút ký ức tốt đẹp cũng tốt, cô có hơn chín năm thời gian có thể phải nằm ở trên giường, đến lúc đó cũng chỉ nhớ đến lúc này mới giúp cô chống chọi lại được thôi......

Nếu không, đến lúc đó cô phải chịu đựng thế nào.

Nghĩ như vậy, hai tay Cố Tiểu Ngải ôm cánh tay Lệ Tước Phong, cười nói, "Chụp cho tôi này."

"Sao phải chụp cô chứ?" Lệ Tước Phong hừ lạnh một tiếng.

"Tôi không phải anh, tôi không có ghét chụp hình một mình đâu." Cố Tiểu Ngải cười thật ngọt ngào, "Chụp ảnh cho tôi đi?"

"Không được." Lệ Tước Phong quả quyết cự tuyệt.

"......"

Mắt Cố Tiểu Ngải ảm đạm, có chút buồn bực, bây giờ cô khỏe mạnh hắn không chịu chụp, về sau hắn cũng chỉ có thể nhìn thấy cô đội mũ hoặc mang tóc giả mà thôi......

Cố Tiểu Ngải ở H thị chơi suốt một ngày, còn đi mua rất nhiều đồ, trở lại biệt thự Lệ gia thì đã là giữa trưa ngày hôm sau.

"Đây là mua cho bảo mẫu, những thứ này là cho các người, đều là đặc sản của H thị, các người nếm thử xem."

Cố Tiểu Ngải ngồi ở trên sô pha phòng khách phân quà.

"Cám ơn Lệ tiên sinh, cám ơn Cố tiểu thư."

Tất cả nhóm giúp việc đều cao hứng kích động nói cảm ơn.

Lệ Tước Phong cười nhạt ngồi ở đàng kia, nữ nhân này không nên mua nhiều đặc sản như vậy về cho mọi người, hại hắn còn phải xách túi lớn túi nhỏ......

"Lệ Tước Phong, cái này cho anh."

Sau khi phân phát quà xong, hay tay Cố Tiểu Ngải đưa ra một cái hộp đóng gói tinh xảo, mỉm cười nói.

Ngực Lệ Tước Phong đập mạnh, nhìn cô tươi cười có chút ngớ ra tiếp nhận hộp quà.

Cô...... tặng quà cho hắn?

Ngón tay thon dài của Lệ Tước Phong mở ra, bên trong là một cái caravat cuộn tròn màu bạc, màu bạc rất nam tính.

Lệ Tước Phong nhìn chằm chằm caravat kia, trên mặt anh tuấn biểu tình có chút ngưng trệ.

Cô tặng quà...... Cô mua khi nào chứ?

"Thích không?" Cố Tiểu Ngải chờ đợi nhìn hắn, thấy hắn không có biểu tình gì khác nghĩ hắn không thích, không khỏi có chút mất mát nói, "Có phải chọn màu không đẹp đúng không?"

Cô còn chọn thật lâu......

Lệ Tước Phong phục hồi tinh thần lại, nhìn thẳng vào mắt cô, tiếng nói khàn khàn, "Cô mua khi nào?"

Tại sao hắn lại không biết cô mua quà cho hắn lúc nào hết vậy.

"Lúc anh xách đặc sản bỏ lên xe đấy." Cố Tiểu Ngải nhìn caravat trong tay hắn, trong mắt rất mất mát, có phải cô không biết chọn quà hay không đây......

Cô do dự thật lâu, cũng không biết mua cho Lệ Tước Phong cái gì, rất sợ mua xong hắn sẽ ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái.

Kết quả do dự nửa ngày, vẫn là chọn đúng cái hắn không thích......

"Cô chỉ tùy tiện mua thôi đúng không?!" Lệ Tước Phong hừ lạnh một tiếng, nhíu mày.

Cố Tiểu Ngải vội vàng lắc đầu, "Anh không thích sao?"

Cô nào có tùy tiện...... Cô đã suy nghĩ rất nhiều được không......

Lệ Tước Phong gở caravat ra đưa cho cô, Cố Tiểu Ngải có chút cười chua xót, tiếp nhận caravat. Hiện tại đúng là nhìn không có gì đặc sắc cả, Lệ Tước Phong cái gì chưa thấy qua......

Cô làm sao có thể mua một lần đúng ý của hắn được.

"Cố Tiểu Ngải! Cô sững sờ ở kia làm cái gì?" Cái cô này còn không lại đây?

"Cái gì?" Cố Tiểu Ngải khó hiểu nhìn hắn.

"Mang lên cho tôi!" Lệ Tước Phong hung ác quát, cái cô này cầm caravat của hắn nhìn cái gì vậy?! Đây đã là của hắn rồi!

"A?"

Cố Tiểu Ngải sửng sốt, lập tức kịp phản ứng, hắn đưa cho cô caravat để cô giúp hắn mang lên, cô lại hiểu sai......

Cố Tiểu Ngải đứng lên đi đến trước mặt hắn, khuynh thân cúi gập thắt lưng, mười ngón tay thon dài cầm caravat giúp hắn thắt lên, caravat màu bạc kết hợp cùng áo màu đậm hết sức phù hợp.

Mặt của cô gần ngay trước mắt, hương thơm sạch sẽ trên người giống như lướt qua mũi của hắn, Lệ Tước Phong nhìn chằm chằm mặt của cô, bỗng dưng ngẩng đầu lên, dễ dàng hôn lên môi của cô.

Đáy mắt Cố Tiểu Ngải hiện lên một chút kinh ngạc, theo bản năng muốn đẩy hắn ra.

Nhưng sau đó, Cố Tiểu Ngải vẫn là thuận theo để cho hắn hôn, cô không muốn từ chối hắn...... Lệ Tước Phong chiếm mối lưỡi của cô mà hôn, triền miên cuốn lưỡi của cô, một tay ôm chầm hông của cô, một tay xoa thân thể của cô, luồn vào trong váy vuốt ve cô......

"Được rồi được rồi, tôi còn chưa nói xong đâu......"

Cố Tiểu Ngải có chút giãy dụa đẩy hắn ra, Lệ Tước Phong dùng một tay ôm lấy cô ngồi ở trên đùi, mặt vùi vào vai gáy của cô bất mãn hít vào......

"Biết nhãn hiệu của caravat này là cái gì không?" Cố Tiểu Ngải hỏi.

"Tôi không quan tâm nó gọi là gì." Dù sao thì khẳng định cô sẽ không mua nhãn hiệu nối tiếng nhất thế giới cho hắn...... Dù sao cách xem giá trị của cô và hắn rất khác biệt.

Khẳng định không phải hàng hiệu, càng không theo trào lưu.

"P&N." Cố Tiểu Ngải ngồi ở trong lòng ngực của hắn nói, đôi mắt tỏa sáng.

"Chưa từng nghe qua." Lệ Tước Phong hừ lạnh một tiếng, ôm cô hôn hai má.

Hắn chỉ biết, cô đưa hắn quần áo, đưa hắn caravat, tất cả đều là nhãn hiệu chưa từng nghe qua......

Bất quá cô mua cho hắn, đã muốn làm cho hắn khiếp sợ rồi...... Trước kia, cô đưa cho hắn cũng chỉ có lạnh nhạt.

......

Cái tên này...... Còn không hiểu được? Đúng là Lệ Tước Phong đần độn mà......

Cố Tiểu Ngải kéo caravat qua, đầu ngón tay vuốt phẳng mặt trái có nhãn hiệu lại, nghiêm túc thì thầm từng chữ từng chữ, "P, Lệ Tước Phong &N; Cố Tiểu Ngải."

Bây giờ đã hiểu chưa? Cái tên xuẩn ngốc mà......

"......"

Lệ Tước Phong nhìn chằm chằm cô, trong mắt hiện lên ngạc nhiên, tháo mạnh caravat xuống, nhìn chằm chằm nhãn hiệu trên đó, quả nhiên là chữ cái viết tắt tên của bọn họ......

Hóa ra, caravat này có nhiều ý nghĩa như vậy.

"Cố Tiểu Ngải, cô muốn đi theo tôi như vậy sao? Ngay cả tên cũng không nên khắc ở trên caravat cùng nhau như vậy?" Khóe môi Lệ Tước Phong gợi lên một chút tươi cười đắc ý, không dừng lại được.

......

Cái tên này được lợi còn ra vẻ ta đây, không nên châm chọc cô một phen mới vui vẻ chứ.

"Không thích thì trả tôi." Cố Tiểu Ngải nói xong muốn đoạt lại caravat trong tay của hắn.

Lệ Tước Phong giơ tay lên cao, nhíu mi trừng mắt cô, "Cố Tiểu Ngải, cô cảm thấy vóc dáng lùn của cô có thể cướp được đồ của tôi sao?!"

"Tôi không có lùn!" Cô cũng cao đến một mét sáu lăm, làm sao mà lùn chứ.

"Cô còn không lùn?!" Vậy cái gì gọi là lùn, trẻ con vừa sinh ra sao?

"......" Cô so với hắn đương nhiên lùn rồi, hắn nghĩ ai cũng có bộ dáng cao lớn như  hắn sao?

Cố Tiểu Ngải duỗi thẳng cánh tay cũng không đến tay hắn, không khỏi có chút buồn bực, tròng mắt ở trong hốc mắt vòng vo chuyển, từ trong lòng ngực của hắn đứng lên, lập tức cao ngạo liếc mắt nhìn hắn, "Lệ Tước Phong, anh đã muốn như vậy thì tôi sẽ thưởng cho anh, quỳ xuống cảm ơn đi."

"......" Mắt Lệ Tước Phong lộ ra hung dữ, hung tợn trừng mắt cô, "Cố Tiểu Ngải, cô uống nhầm thuốc hả?!"

Rõ ràng là cô đem quà đến tặng cho hắn......

Còn nói cái gì mà “P&N” là Lệ Tước Phong  và Cố Tiểu Ngải...... Tại sao lại biến thành hắn muốn được tặng quà chứ?!

Tuy rằng......

Đúng thật là hắn rất muốn, rất là muốn.

Đúng là đây là lần đầu tiên Cố Tiểu Ngải chính thức tặng quà cho hắn, “P&N”...... Làm cho cô suy nghĩ một trận..

"Lệ Tước Phong, lúc trang trọng thế này làm ơn thu hồi cái nụ cười đó đi được không...... không thích hợp gì cả." Cố Tiểu Ngải chậc chậc ra tiếng, ngao ngán lắc đầu......

Lệ Tước Phong ra vẻ ác thần ác sát mà trừng cô, nhưng giây tiếp theo khóe môi lại gợi lên chút tươi cười, trong mắt đều là ý cười......

Nam nhân này đúng là khẩu xà tâm phật mà.

Rõ ràng là muốn cô tặng quà, cũng không nên giả bộ là không thích, hại cô vừa rồi còn khẩn trương sợ không mua quà đúng ý hắn.

"Cố Tiểu Ngải, cô muốn ăn đòn đúng không?!" Lệ Tước Phong giơ tay lên, như thể muốn đánh tay cô.

Cố Tiểu Ngải vội vàng lui về sau một bước, "Lệ Tước Phong, khi nhận được quà thì phải nói cảm ơn."

"Không cần cảm ơn!" Lệ Tước Phong hừ lạnh một tiếng.

"......"

Cái tên này thật đáng giận!

Điện thoại bỗng nhiên vang lên, một nữ giúp việc chạy tới nghe, tay ôm điện thoại nói, "Cố tiểu thư, cô có điện thoại."

Điện thoại của cô?

Ai tìm cô mà lại gọi đến điện thoại của biệt thự.

Cố Tiểu Ngải đi qua vừa nhận điện thoại thì một giọng nói truyền đến, "Chị Tiểu Ngải, em là Nại Nại."

......

Là Linh Mộc Nại Nại.

Cô ta làm sao có thể gọi điện thoại cho mình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương