Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch
-
Chương 33
Cố Tiểu Ngải có chút không hiểu nhìn một chút hắn âm trầm sắc mặt, cô lúc này không trêu chọc hắn đi?
Người hầu trong biệt thự Lệ gia lúc này cũng đã ngủ.
Cố Tiểu Ngải ở tại phòng bếp phía dưới, thuận tay gõ hai cái trứng, lại nhanh nhẹn xào cà chờ trộn lẫn mì vào.
Lệ Tước Phong mặc áo choàng, tà tà dựa vào cửa phòng bếp đứng, nhìn tay cô thuần thục động tác, "Khi nào thì học nấu ăn?"
Một thiên kim tiểu thư không động đến mười đầu ngón tay có thể thích ứng cuộc sống của cô bé lọ lem như vậy?
Lần trước xem cô nấu dấm chua cá đã nghi vấn.
Cô vùi đầu làm việc nhà chịu mệt nhọc rất ngoài dự liệu của hắn, trước kia hắn chỉ thấy bộ dáng cô kiêu ngạo, đụng tới đầy mỡ phỏng chừng đều đã kinh hoảng kêu to.
Cô làm nhân tình của hắn, cũng coi như trở về địa vị thiên kim tiểu thư trước kia, hắn cho chuyện xấu của ngôi sao giá trị xa xỉ đủ để cô mua một đống quần áo mỹ phẩm, tuy nhiên cô vẫn mặc váy áo cũ, mặc đổi đi đổi lại không hề giống nhau.
"Lần đầu về sau." Đáp án này của Cố Tiểu Ngải cũng không cần nghĩ nhiều, người của cô sinh theo lần đầu chính là một bước ngoặt, cuộc sống long trời lỡ đất.
Khi nào thì bắt đầu mặc quần áo cũ ? Lần đầu về sau.
Khi nào thì không có búp bê ôm ngủ? Lần đầu về sau.
Khi nào thì học được làm việc nhà? Lần đầu về sau.
Khi nào thì ngay cả một xu đều tiết kiệm? Lần đầu về sau.
Khi nào thì bắt đầu sợ nhìn thấy bạn học trước kia, bạn cũ? Lần đầu về sau.
. . . . . .
Nhiều lắm nhiều lắm.
"Nấu tốt lắm." Cố Tiểu Ngải giữ vững tinh thần đem hai chén đi ra trên bàn ăn bên ngoài, Lệ Tước Phong vẫn đứng không nhúc nhích mỉm cười chào đón ở cửa, "Đến đây ăn, anh không phải đói bụng sao?"
"Ừ." Lệ Tước Phong đi qua ngồi xuống, cầm lấy chiếc đũa thưởng thức một chút, cảm thấy ngon miệng, nấu không kém, so với hắn năm đó nấu cũng có tiêu chuẩn.
Hắn cùng cô là hai cái đối lập.
Cô từ thiên kim tiểu thư biến thành cô bé lọ lem một năm kia, hắn bị đón quay về Lệ gia, từ bên đường cuồn cuộn biến hóa nhanh chóng thành tam thiếu gia của Lệ gia.
Về sau, hắn không nấu lấy một lần nào nữa.
"Ăn ngon sao?" Cố Tiểu Ngải không có khẩu vị gì, chính là nhìn hắn ăn.
"Được thông qua." Lệ Tước Phong thực miễn cưỡng bình luận, chiếc đũa động tác giáp mặt nhưng vẫn không ngừng. . . . . .
Thật là một nam nhân không được tự nhiên.
Nếu như là Sở Thế Tu, ăn đến món cô làm, chẳng sợ khó ăn, cũng nhất định sẽ dùng giọng điệu dịu dàng nhất trên đời này nói: Ngải Ngải làm thật ngon.
Cố Tiểu Ngải lẳng lặng nhìn hắn ăn, tầm mắt trong một nháy mắt hoảng hốt, hiện ra mặt Sở Thế Tu dịu dàng cười yếu ớt.
Thấy hắn muốn dùng chiếc đũa ấn trên mặt, Cố Tiểu Ngải đè lại tay hắn, kích động nói, "Đừng bấm, điềm xấu."
"Cái gì?" Lệ Tước Phong nhíu mày, nhìn chằm chằm bàn tay mềm mại trên mu bàn tay mình, đầu ngón tay của cô có chút cảm giác mát, như vừa mới đông lạnh?
Cố Tiểu Ngải thế này mới tỉnh ngộ lại, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt tà tứ lạnh lùng, rút tay lại, xấu hổ cố nặn ra vẻ tươi cười, "Ăn không được ấn trên mặt, không thọ lâu."
"Cố Tiểu Ngải, cô còn mê tín như vậy sao?" Lệ Tước Phong giọng điệu trêu chọc, quấy trong mặt bát, hừ lạnh một tiếng, "Nói sau, cũng không phải sinh nhật ăn mì trường thọ."
Đúng vậy a, cũng không phải sinh nhật hắn, có phải mì trường thọ đâu. . . . .
Cố Tiểu Ngải cúi đầu gắp mì muốn ăn, còn không có đưa đến bên miệng, mặt liền trầm xuống, mì rơi xuống ở trong bát.
Hốc mắt đột nhiên vừa chua xót muốn đứng lên, cô cảm thấy khó chịu.
"Liễu Tử Mật có vai diễn mới trong bộ phim《Giết》 là một bộ phim được đầu tư nặng nhất, chuẩn bị tiến quân ra thị trường nước ngoài, vai diễn này một loạt truyền thông đưa tin giao cho cô." Lệ Tước Phong vừa ăn vừa nói.
Hồi lâu, Cố Tiểu Ngải mới dùng sức nén lệ, khó hiểu ngẩng đầu nhìn hắn, có chút kinh ngạc, "Toàn bộ giao cho tôi? Tin lớn như vậy chỉ giao cho tôi sao?"
Bộ phim《Giết》 ở trong nước chưa chụp poster, tất cả đều là thần bí, hiện tại đem truyền thông đưa tin chỉ giao cho một tiểu tạp chí của cô đến làm? Bao nhiêu người muốn tin này? Mợ nhất định rất vui.
"Làm không nổi sao?" Lệ Tước Phong nhíu mày.
"Làm nổi chứ!" Cố Tiểu Ngải vội nói, sợ hắn đổi ý, tin đọc nhất vô nhị như vậy không chớp lấy mới là ngu.
Trong sinh nhật của Sở Thế Tu, cuối cùng cô cũng có chuyện đáng giá vui vẻ, thật tốt.
Lệ Tước Phong vẻ mặt xẹt qua một cái chớp mắt giật mình.
Vừa mới khóc khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời nở ra nụ cười nhợt nhạt, mắt hình bán nguyệt, giống như thời khắc vui vẻ nhất, không giống với bình thường.
Cứ việc. . . . . . đáy mắt của cô vẫn có chua sót, nhưng đây đã là hắn khó được nhìn thấy tươi cười.
Nha đầu này. . . . . .
Hình dáng thay đổi liên tục.
Tuy rằng hắn thích bộ dáng khuất phục của cô, nhưng không phải không thừa nhận, bộ dáng cô vui vẻ càng làm đàn ông động tâm, sạch sẽ, không có một chút tạp chất .
Một khi đã như vậy, cho mấy cái độc nhất vô nhị cũng không phí phạm.
Làm cho cô cao hứng thoải mái, điểm này, làm cho Lệ Tước Phong phi thường vừa lòng.
Người hầu trong biệt thự Lệ gia lúc này cũng đã ngủ.
Cố Tiểu Ngải ở tại phòng bếp phía dưới, thuận tay gõ hai cái trứng, lại nhanh nhẹn xào cà chờ trộn lẫn mì vào.
Lệ Tước Phong mặc áo choàng, tà tà dựa vào cửa phòng bếp đứng, nhìn tay cô thuần thục động tác, "Khi nào thì học nấu ăn?"
Một thiên kim tiểu thư không động đến mười đầu ngón tay có thể thích ứng cuộc sống của cô bé lọ lem như vậy?
Lần trước xem cô nấu dấm chua cá đã nghi vấn.
Cô vùi đầu làm việc nhà chịu mệt nhọc rất ngoài dự liệu của hắn, trước kia hắn chỉ thấy bộ dáng cô kiêu ngạo, đụng tới đầy mỡ phỏng chừng đều đã kinh hoảng kêu to.
Cô làm nhân tình của hắn, cũng coi như trở về địa vị thiên kim tiểu thư trước kia, hắn cho chuyện xấu của ngôi sao giá trị xa xỉ đủ để cô mua một đống quần áo mỹ phẩm, tuy nhiên cô vẫn mặc váy áo cũ, mặc đổi đi đổi lại không hề giống nhau.
"Lần đầu về sau." Đáp án này của Cố Tiểu Ngải cũng không cần nghĩ nhiều, người của cô sinh theo lần đầu chính là một bước ngoặt, cuộc sống long trời lỡ đất.
Khi nào thì bắt đầu mặc quần áo cũ ? Lần đầu về sau.
Khi nào thì không có búp bê ôm ngủ? Lần đầu về sau.
Khi nào thì học được làm việc nhà? Lần đầu về sau.
Khi nào thì ngay cả một xu đều tiết kiệm? Lần đầu về sau.
Khi nào thì bắt đầu sợ nhìn thấy bạn học trước kia, bạn cũ? Lần đầu về sau.
. . . . . .
Nhiều lắm nhiều lắm.
"Nấu tốt lắm." Cố Tiểu Ngải giữ vững tinh thần đem hai chén đi ra trên bàn ăn bên ngoài, Lệ Tước Phong vẫn đứng không nhúc nhích mỉm cười chào đón ở cửa, "Đến đây ăn, anh không phải đói bụng sao?"
"Ừ." Lệ Tước Phong đi qua ngồi xuống, cầm lấy chiếc đũa thưởng thức một chút, cảm thấy ngon miệng, nấu không kém, so với hắn năm đó nấu cũng có tiêu chuẩn.
Hắn cùng cô là hai cái đối lập.
Cô từ thiên kim tiểu thư biến thành cô bé lọ lem một năm kia, hắn bị đón quay về Lệ gia, từ bên đường cuồn cuộn biến hóa nhanh chóng thành tam thiếu gia của Lệ gia.
Về sau, hắn không nấu lấy một lần nào nữa.
"Ăn ngon sao?" Cố Tiểu Ngải không có khẩu vị gì, chính là nhìn hắn ăn.
"Được thông qua." Lệ Tước Phong thực miễn cưỡng bình luận, chiếc đũa động tác giáp mặt nhưng vẫn không ngừng. . . . . .
Thật là một nam nhân không được tự nhiên.
Nếu như là Sở Thế Tu, ăn đến món cô làm, chẳng sợ khó ăn, cũng nhất định sẽ dùng giọng điệu dịu dàng nhất trên đời này nói: Ngải Ngải làm thật ngon.
Cố Tiểu Ngải lẳng lặng nhìn hắn ăn, tầm mắt trong một nháy mắt hoảng hốt, hiện ra mặt Sở Thế Tu dịu dàng cười yếu ớt.
Thấy hắn muốn dùng chiếc đũa ấn trên mặt, Cố Tiểu Ngải đè lại tay hắn, kích động nói, "Đừng bấm, điềm xấu."
"Cái gì?" Lệ Tước Phong nhíu mày, nhìn chằm chằm bàn tay mềm mại trên mu bàn tay mình, đầu ngón tay của cô có chút cảm giác mát, như vừa mới đông lạnh?
Cố Tiểu Ngải thế này mới tỉnh ngộ lại, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt tà tứ lạnh lùng, rút tay lại, xấu hổ cố nặn ra vẻ tươi cười, "Ăn không được ấn trên mặt, không thọ lâu."
"Cố Tiểu Ngải, cô còn mê tín như vậy sao?" Lệ Tước Phong giọng điệu trêu chọc, quấy trong mặt bát, hừ lạnh một tiếng, "Nói sau, cũng không phải sinh nhật ăn mì trường thọ."
Đúng vậy a, cũng không phải sinh nhật hắn, có phải mì trường thọ đâu. . . . .
Cố Tiểu Ngải cúi đầu gắp mì muốn ăn, còn không có đưa đến bên miệng, mặt liền trầm xuống, mì rơi xuống ở trong bát.
Hốc mắt đột nhiên vừa chua xót muốn đứng lên, cô cảm thấy khó chịu.
"Liễu Tử Mật có vai diễn mới trong bộ phim《Giết》 là một bộ phim được đầu tư nặng nhất, chuẩn bị tiến quân ra thị trường nước ngoài, vai diễn này một loạt truyền thông đưa tin giao cho cô." Lệ Tước Phong vừa ăn vừa nói.
Hồi lâu, Cố Tiểu Ngải mới dùng sức nén lệ, khó hiểu ngẩng đầu nhìn hắn, có chút kinh ngạc, "Toàn bộ giao cho tôi? Tin lớn như vậy chỉ giao cho tôi sao?"
Bộ phim《Giết》 ở trong nước chưa chụp poster, tất cả đều là thần bí, hiện tại đem truyền thông đưa tin chỉ giao cho một tiểu tạp chí của cô đến làm? Bao nhiêu người muốn tin này? Mợ nhất định rất vui.
"Làm không nổi sao?" Lệ Tước Phong nhíu mày.
"Làm nổi chứ!" Cố Tiểu Ngải vội nói, sợ hắn đổi ý, tin đọc nhất vô nhị như vậy không chớp lấy mới là ngu.
Trong sinh nhật của Sở Thế Tu, cuối cùng cô cũng có chuyện đáng giá vui vẻ, thật tốt.
Lệ Tước Phong vẻ mặt xẹt qua một cái chớp mắt giật mình.
Vừa mới khóc khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời nở ra nụ cười nhợt nhạt, mắt hình bán nguyệt, giống như thời khắc vui vẻ nhất, không giống với bình thường.
Cứ việc. . . . . . đáy mắt của cô vẫn có chua sót, nhưng đây đã là hắn khó được nhìn thấy tươi cười.
Nha đầu này. . . . . .
Hình dáng thay đổi liên tục.
Tuy rằng hắn thích bộ dáng khuất phục của cô, nhưng không phải không thừa nhận, bộ dáng cô vui vẻ càng làm đàn ông động tâm, sạch sẽ, không có một chút tạp chất .
Một khi đã như vậy, cho mấy cái độc nhất vô nhị cũng không phí phạm.
Làm cho cô cao hứng thoải mái, điểm này, làm cho Lệ Tước Phong phi thường vừa lòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook